Thỏ Ngốc Dịu Dàng Của Sắc Lang

Nằm trên giường lăn
qua lăn lại, Đường Tịch Mai lại không thể nào ngủ được, cô ngồi bật dậy, ánh mắt nhìn những con số sáng lên trên chiếc đồng hồ, đã 3 giờ rồi,
đem tâm trạng không yên khiến bản thân cảm thấy vô vàn lo lắng, cô muốn
đi nhìn anh một chút. Có thể anh sẽ khát nước hoặc là bị sốt chẳng hạn,
huống hồ anh bị thương như vậy đi lại sẽ rất bất tiện. Để anh một mình
bên phòng bên kia cô sẽ không an tâm. Nếu cần, cô ngủ trên chiếc ghế dài kia cũng được.

Vén chăn, bước chân rời khỏi giường, cẩn thận mở cửa, hé ra đôi mắt to tròn xoe nhìn xung quanh, Thỏ ngốc hơi sợ bóng
đêm, tuy bên ngoài hơi tối một chút nhưng vì vẫn có đèn tường leo loét
nên vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy đường, cẩn thận nương theo vách tường lần lần từ từ chậm chạp đi đến phòng anh.

Đi một chốc thì đã đi đến được trước cửa phòng, nhỏ nhẹ xoay tay nắm cửa để không làm anh thức
giấc. “ Cạch cạch.” Hi hí mắt nhìn khắp bên trong, sau đó mới nhón chân
đi vào, rồi xoay người khép cửa lại, nhẹ nhàng buông chốt. Đèn neon
trong phòng vẫn tắt, đèn ngủ chắc bị hỏng rồi nên ánh sáng tỏa ra yếu ớt và còn có dấu hiệu chớp tắt bất thường, điều hòa trong phòng sao lại có nhiệt độ thấp như vậy, cô nhớ là đã chỉnh đúng rồi mà, nhìn lên giường, có lẽ vì vậy cho nên chăn anh đắp kín cả đầu, đang định với tay tăng
nhiệt độ điều hòa, thì bất thình lình có một thứ gì đó, lạnh lẽo và sắt
bén tập kích cổ cô, hơi thở lạnh lẽo liền thản nhiên phả lên người cô và một tiếng cười trầm đục bất thình lình gieo rắt vào tai cô.


Xuỵt!!! im lặng.” Giọng nói trầm khàn, yếu ớt nhưng lại rõ ràng cất lên, lạnh lẽo và u ám như tiếng ma quỷ từ địa ngục, bạc môi mỏng băng lãnh
áp lên vành tai cô ngản ngớn. Một tay đem dao găm lóe lên tia sáng bạc
kề lên cổ cô, tay còn lại ôm siết lấy người cô, khóa trụ lấy hai cánh
tay không cho cô cử động.


Cơ thể cao lớn của người đàn ông hạ
một vệt bóng dài chồng lên bóng đổ của cô, cao lớn và mạnh mẽ, mang theo hơi thở băng giá cũng là uy hiếp chết người. Cô vừa định thét lên, đánh động cho anh biết thì người đàn ông đó đã đem con dao chắn lại trước
miệng cô, nở nụ cười đầy gian trá.

“ Đừng la, nếu cô làm người
đàn ông kia tỉnh tôi sẽ giết cô, sau đó sẽ giết luôn anh ta, giờ anh ta
đang bị thương như vậy, còn đủ sức chống lại tôi?” Nói xong, anh lại
cười lạnh như khinh bỉ sự ngu ngốc. Thấy cô ngoan ngoãn không thét lên,
anh lấy từ trong túi ra một cái khăn tay, đem áp lên mũi cô, bịt hờ lại, ép cô hít thở trong sự chi phối của mình, mặc cho cô giảy dụa rồi yếu
dần, không phải là vì nghẹt thở mà là vì loại thuốc mê trong chiếc khăn
tay kia.

Chưa đầy hai phút cô đã không còn hơi sức, rũ rượi, vô
lực, lí trí hoàn toàn tỉnh táo nhưng lại không thể nào cử động thân thể, cơ thể mềm mại cứ bị anh đỡ lấy, tay chân xụi lơ không có khả năng cử
động mặc cho anh mạnh tay áp vào tường, sau đó mắt cũng bị bịt kín lại
bằng chính chiếc khăn tay kia, cảm nhận được bàn tay của anh đang thắt
nút chiếc khăn, tay nghe thấy tiếng cười cợt nhã.

Lòng cô cơ hồ
dâng lên một dự cảm xấu. Người đàn ông này là ai? Anh muốn làm gì cô? Vì sao lại xuất hiện trong nhà anh? “ Anh... anh... anh định làm gì?” Cô
sợ hãi hỏi. Lời nói vừa dứt cũng là lúc cơ thể bị người ta nhấc bỗng

lên, lơ lửng giữa không trung mặc cho anh bế đi một đoạn rồi nhẹ nhàng
đặt xuống... da thịt mẫn cảm cảm nhận được sự mềm mại quen thuộc, chính
là chiếc ghế dài đối diện giường anh.

Vuốt ve sườn mặt cô, người đàn ông cười lạnh. “ Sẽ biết ngay thôi.” Nói đoạn, anh sãi chân, đem
đèn trong phòng bật lên, không hề lo sợ Mộ Lăng đang ngủ sẽ giật mình
thức giấc, sau đó kéo ngăn tủ lấy ra một chiếc máy ảnh, chính là chiếc
mà tối hôm trước anh và cô đã chụp hình chung, nhưng chế độ hiện thời
không phải chụp mà là quay phim, xong xuôi, anh ta mới bước đến bên
giường lạnh nhạt nhìn ngắm cô. Bàn tay vuốt ve sườn mặt cô, nở nụ cười
hắc ám, tiếng cười từng chút từng chút xâm nhập lí trí cô, chỉ cần bây
giờ cô cất tiếng chắc chắn anh sẽ tỉnh giấc nhưng không, cô không thể.
Cảm thấy mọi thứ thật lạnh lẽo, nước mắt lại cứ ngoan cường không rơi,
đáy lòng đều đã bị sợ hãi xâm chiếm.

Người đàn ông không chỉ
dừng ở đó, từ trong hộc tủ cuối cùng trong tủ, lấy ra một chiếc yếm,
chính là cái hôm trước anh chuẩn bị để tập luyện cho cô, còn có lắc
chân, hắn ta giở trò xấu xa đem chiếc kia giơ ra trước mặt cô, anh biết
vải của chiếc khăn tay the, màu sắc đơn giản này vẫn nhìn thấy được. “
Coi tôi tìm thấy gì này. Còn có lắc chân nữa.” Còn lắc vài tiếng cho cô
nghe rõ ràng âm thanh của chiếc chuông bạc.


“ Đừng... đừng động
vào chúng...” Cô nhỏ giọng van xin, cắn cắn môi, nhưng trên người rất
nhanh cảm nhận được đôi bàn tay xa lạ đang dao động, cởi bỏ ba cúc áo sơ mi ở giữa, chúng nó đã dễ dàng chu du bên trong, đem chiếc áo yếm thuần thục mặc vào cho cô, buộc hai mối nối trên cổ và sau hông, rồi đem áo
sơ mi trên người cô xé toạt ra, tiếng vải vóc bị rách vào tai cô khiến
cô càng thêm hoảng sợ, đồng thời làm lộ liễu cơ thể xinh đẹp bị che chắn bởi một thứ vật cản mê người duy nhất, chiếc áo yếm the không thực sự
che được vẻ đẹp thuần túy của phụ nữ.

Không nhìn thấy rõ ràng
nhưng cô cảm nhận được người đàn ông đó đang nhìn mình, cảm nhận được
ánh mắt đó đang phiêu lưu trên cơ thể mình, Mộ Lăng cũng đã từng nhìn
ngắm cô như vậy, nhưng tại sao cô lại không hề cảm thấy chán ghét, còn
người đàn ông này lại khiến cô thấy mình thật bẩn, một loại nhơ bẩn
không có hình như lại có thực, một loại xâm chiếm và cưỡng đoạt, thì ra
với anh và với người khác lại khác biệt như vậy. “ Đừng... ở đây...
hức...” Nhưng làm ơn, ngừng lại, sự sợ hãi của cô khiến nước mắt thấm
đẫm chiếc khăn, trước mắt thật nhòe, cô lại không dám bật ra tiếng khóc, cô không muốn anh nhìn thấy cảnh này.

Nhưng người đàn ông đâu dễ thuận theo ý cô, nụ cười trên môi anh ta càng lúc càng rõ ràng, bàn tay vuốt ve dọc theo sườn cơ thể của cô vừa tỷ tê trò truyện. “ Không ngờ
Mộ Lăng lại nhặt được một báu vật như vậy, cô có biết bây giờ mình trông rất quyến rũ không?” Vừa nói anh ta vừa cuối người đem cơ thể mình
chống hai bên người cô, trên môi nở nụ cười vô sỉ. “ Không biết Mộ Lăng
nếu thấy cô gái mà mình nâng niu lại tay trong tay với người đàn ông
khác thì sao nhỉ?” Giọng nói vẫn không mặn không nhạt. Từng lời từng chữ từ kẻ răng phun ra, mỗi lời nói đều khiến cô bị tổn thương, đau đớn.

“ Đừng...” Cô yếu ớt cầu khẩn lần cuối cùng thì miệng bị người ta chặn lại bằng một nụ hôn.


Dứt ra, người đàn ông nở nụ cười trầm thấp. “ Thật ngọt.” Bàn tay bắt đầu
luân chuyển trên cơ thể cô, đi đến đâu đều tham lam thưởng ngoạn nơi đó, anh cắn một vết lên môi cô, nhếch môi đầy xảo trá. “ Nếu ngày mai Anh
ta thức dậy, nhìn thấy trên môi cô có vết cắn thì sẽ cảm thấy thế nào?
Hay là để tôi để lại trên mặt, trên cổ, trên bắp chân trên khắp người cô dấu ấn của tôi được không?” Vừa nói anh vừa điểm loạn trên người cô,
những chỗ dễ thấy, những địa điểm mà bình thường cô hay để lộ ra.

“ Đáng ghét...” Cô uất ức phản kích.

Lực sát thương không có bao nhiêu nhưng lại khiến người đàn ông trở nên vô
cùng hứng thú. “ Tiểu Bạch Thỏ, không có chút uy hiếp nào đâu.” Nói xong lại bất chấp cười lớn tiếng như muốn đánh động đến người đàn ông đang
say ngủ dưới chăn, khiến cô chỉ hận bản thân không có chút sức lực phản
kháng hoặc chí ít khiến anh im lặng một chút. “ Không phải là cô với anh ta rất hay chơi trò thân mật sao? Hay bây giờ chúng ta chơi một chút.”
Đây là hỏi nhưng lại không hề cho phép cô trả lời, bá đạo đến nỗi ngông
cuồng.

Sau đó, người đàn ông lại cuối người kề sát lấy vành tai
cô, nói một vài lời đê tiện, hạ lưu, bẩn thỉu với cô, càng khiến cô chán ghét nhiều hơn.

Thấy thái độ cô đã phẩn uất tới cực hạn, người
đàn ông trái lại càng thêm sảng khoát, cười càng lớn tiếng. “ Cô chắc
không muốn để Mộ Lăng thấy cảnh này đâu, vậy để tôi làm cô rên rỉ tới
mức anh ta thức giấc. Thấy thế nào?” Nói đoạn một lần nữa đem môi mình
áp lên miệng cô, lần này mạnh mẽ hơn, cuồng tính hơn.

Những gì hắn ta làm với cô sau đó, quả thực khiến cho...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận