Lần đầu tiên Nhan Thứ ngắm Tu Trạch gần đến vậy. Ngắm khuôn mặt nam tính góc cạnh của hắn khi hắn đang ngủ sâu, thoạt nhìn sẽ không khác bất cứ nam nhân trưởng thành bình thường nào. Nếu không phải đã biết rõ thân phận Ma quân của hắn, chính y cũng không tin nam nhân đang ngủ không có chút gì phòng bị này lại là người mà nhất cử nhất động đều làm cho Ma giới chấn động.
Khóe miệng Nhan Thứ lộ ra nụ cười ngọt ngào mà chính y cũng không hề biết. Nhớ tới từ khi quen biết Tu Trạch đến nay đã xảy ra bao nhiêu chuyện. Cho dù là bi thương hay vui vẻ cơ hồ đều pha lẫn hạnh phúc. Tuy rằng trong lòng mình vẫn tràn ngập nghi vấn, nhưng tình yêu của mình dành cho Tu Trạch tuyệt đối không phải là giả. Bản thân cũng phải cố gắng học tập. Đối với tình yêu, mình cũng chỉ mới vừa biết đến. Nhưng tư vị của tình yêu dù thế nào cũng thật tuyệt vời. Hơn nữa, bản thân mình vốn ngốc nghếch, có lẽ ngoại trừ Tu Trạch, sẽ không còn ai có thể bao dung mình như vậy. Tu Trạch nhất định cũng rất vất vả.
Nhan Thứ ghé sát người Tu Trạch, chống khuỷu tay nâng đỡ thân thể. Y vốn không biết thế nào là tình dục, cũng từng nghĩ vĩnh viễn sẽ không hiểu Tu Trạch đến tột cùng là cảm thấy có gì khoái cảm. Nhưng bởi vì cuối cùng đã hiểu rõ đó là vì tư vị của tình yêu. Khi Tu Trạch chạm vào y, y cũng cảm nhận được so với lúc trước cảm giác hoàn toàn không giống. Như trái tim trống rỗng được lấp đầy. Như tình cảm y một mực tìm kiếm bỗng nhảy vào tay y. Bởi vì yêu Tu Trạch nên ngay cả chuyện bản thân trước nay sợ hãi cũng trở nên hạnh phúc đến vậy.
Nhan Thứ vươn ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng cọ lên đôi môi Tu Trạch. Bờ môi đẹp đẽ kia như đang dụ dỗ y tiến sát lại. Mỗi lần đều là Tu Trạch chủ động hôn y, số lần y chủ động hôn môi Tu Trạch chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ngay lúc bờ môi hắn chạm vào môi Tu Trạch, đôi mắt vốn hẳn phải đang ngủ sâu kia bỗng nhiên mở ra, những hạt bụi vàng óng màu hổ phách lấp lánh trong mắt.
“A…”
Nhan Thứ sợ tới mức bật ngửa về phía sau. Bị người khác phát giác ý đồ xấu khiến y chật vật xấu hổ, hận không thể tìm cái lỗ nào đó mà chui vào.
“Cẩn thận…”
Trong mắt Tu Trạch có ý cười, vội vàng ôm lấy thắt lưng, tránh để Nhan Thứ rớt xuống giường. Tuy rằng cái giường này tuyệt đối không có nhỏ, nhưng tiểu tình nhân vừa mới biết tư vị tình yêu của hắn chỉ sợ là xấu hổ tới mức tình nguyện lăn xuống giường cũng không dám đối mặt hắn.
Nhan Thứ thật sự là cả mặt đều đỏ chín. Trong lòng y bỗng buồn bực. Mình bị sao vậy chứ. Tu Trạch vẫn là Tu Trạch, đâu có biến thành ba đầu sáu tay, cũng không đột nhiên dư ra một con mắt hay một cái miệng, mình làm gì mà sợ như vậy.
Nhan của hắn vẫn đáng yêu như thế. Trong lòng Tu Trạch tràn ngập cảm giác thỏa mãn cùng hạnh phúc. Được người mình yêu yêu mình, đây là tình yêu hoàn mĩ nhất thế gian. Hắn từng nghĩ, Nhan Thứ ngốc như vậy, chờ được y mở miệng nói yêu, có lẽ còn phải chờ mấy trăm năm. Nhưng Nhan Thứ rốt cuộc lại không làm cho hắn thất vọng. Có lẽ trong lòng Nhan Thứ còn có nghi hoặc, mê man, nhưng chỉ cần bọn họ yêu nhau, họ sẽ vượt qua tất cả. Bọn họ còn có thời gian mấy ngàn năm để từ từ hòa hợp.
“Có chuyện gì vậy? Còn thẹn thùng sao?” – Tu Trạch ghì sát thắt lưng Nhan Thứ vào thân mình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại, mát rượi như tơ của y, yêu thích không rời vuốt ve. Cho dù hắn yêu Nhan Thứ như vậy, nhưng cũng không thể không thừa nhận dục vọng trong tình yêu vẫn đang chiếm một tỷ trọng vô cùng lớn. Dục vọng của hắn đối với Nhan Thứ vừa nhiều vừa đậm, giống như mỗi thời khắc đều khiến hắn rung động. Cũng chỉ với Nhan Thứ, hắn mới không tự chủ nổi. Nghĩ lại, có lẽ nguyên nhân là vì hắn đã yêu Nhan Thứ quá sâu.
Nhan Thứ bất an động đậy thân thể. Tu Trạch vuốt ve khiến cho thân thể mới quen với tình dục của y càng thêm mẫn cảm. Y chưa từng nghĩ sẽ có ngày, chỉ vì Tu Trạch đơn giản đụng chạm lại khiến y không khống chế nổi dục hỏa trong cơ thể. Tất cả đều vì tình yêu sao? Bởi vì y đã yêu, nên mới hiểu được tình dục. Sư phụ từng nói, mình không có tình kiếp, bởi vì tình kiếp vốn dĩ là tình dục chi kiếp. Một loài không phân đực cái như thổ long thực sự là không có tình dục. Nhưng hiện tại, bản thân mình có phải đã gặp tình kiếp rồi không? Có lẽ Tu Trạch là tình kiếp của y, nên mới có thể bá đạo hóa giải thiên kiếp của y như vậy. Mà hắn, chung quy cũng động tình, cũng hiểu được tình dục.
“Tu Trạch, ta nghĩ, ngươi có lẽ là tình kiếp của ta.” – Nhan Thứ vùi mặt vào ngực Tu Trạch, nghe tiếng tim đập trầm ổn lại có chút xao động của hắn – “Ta rõ ràng muốn trở thành nam nhân chân chính. Ta rõ ràng chưa hề nghĩ tới sẽ yêu một nam nhân, cuối cùng lại yêu ngươi, không thể rời khỏi ngươi. Đây không phải tình kiếp thì là gì?”
“Ngươi cho rằng ở bên ta là kiếp nạn?” – Tu Trạch ghì chặt thắt lưng y, khuôn mặt lộ vẻ bất mãn.
“Không phải, ta chỉ là so sánh thôi.” – Nhan Thứ phát hiện mình lỡ lời vội vàng sửa lại.
“Cho dù là kiếp nạn, cả đời ngươi cũng không tránh nổi đâu.” – Hai mắt Tu Trạch nhìn y chằm chằm – “Ngươi ngoan ngoãn chịu mệnh đi.”
Nhan Thứ bật cười, nụ cười như hoa: “Nhớ lúc xuống núi, ta còn vui vẻ nói thà ứng với tình kiếp còn hơn ứng với thiên kiếp, kết quả lại được như nguyện.” Y đưa tay nhẹ vuốt theo cằm Tu Trạch – “Bởi vậy có thể thấy, ta thật sự rất thích ứng với kiếp nạn này mà.”
Tu Trạch thở dài: “Thật không biết ai mới là kiếp nạn của ai. Nhan, ngươi có biết ta ở trong tay ngươi thảm đến mức nào không?”
“Ai bảo ngươi háo sắc!” – Nhan Thứ ngẩng cằm, trở mình định đứng lên – “Nếu đêm đó ngươi không về tẩm cung, không phát hiện ra ta, thì hiện tại ngươi vẫn là Ma quân uy mãnh của ngươi, ta vẫn là tiểu thổ long tiêu dao tự tại của ta. Chuyện đến bây giờ cũng không phát sinh, ta cũng sẽ không mang cái thai quái quỷ này. Đều tại ngươi hại! Ta là một đại nam nhân, nếu ôm bụng đi tới đi lui trong Ma cung, cam đoan toàn bộ Ma giới sẽ cho ta là động vật quý hiếm mà đến xem không chừng.”
“Nhan của ta vốn là độc nhất vô nhị trên đời.” – Tu Trạch biết Nhan Thứ vẫn buồn bực vì chuyện mang thai. Nói thật chính hắn cũng thấy chuyện này thật quái lạ, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng bản thân không cần con nối dõi nhưng thần dân Ma giới đang chờ, mẫu thân đang mong ngóng, kết quả hoàn mỹ như vậy hắn ngay cả mơ cũng không dám nghĩ tới. Tu Trạch nhẹ nhàng cười, trong mắt lộ ra tình yêu say đắm: “Nhan, cám ơn ngươi đã cho ta tất cả.”
Nhan Thứ chăm chú nhìn ánh mắt Tu Trạch. Một sự cảm động cùng niềm hạnh phúc không nói nên lời tràn ngập trong lòng. Còn hơn Bát sư huynh, tình kiếp này của mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều, có lẽ thật sự là ông trời thương tiếc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...