Từng nghe: Biển nghiệp mịt mù, không có gì khó đoạn bằng sắc dục! Hồng trần rối ren, dễ phạm chỉ có tà dâm.
Bậc anh hùng cái thế [có chí] dời non dẹp núi, do lỗi này, vong thân, diệt quốc! Bậc tài hoa “tâm gấm, miệng thêu”, vì lẽ này, danh tiết bại hoại! Xưa nay đều cùng một lẽ; kẻ hiền, người ngu, đều theo một lối.
Huống hồ, thói vứt bỏ thuần phong mỹ tục ngày càng lẫy lừng, đạo đức từ cổ đã bị chìm đắm.
Lũ trẻ tuổi khinh cuồng, tất nhiên đắm đuối trong chốn phấn son! Bậc văn nhân thông huệ, cũng bắt chước thói “áo xanh ướt đẫm”[19]! Nói “diệt dục”, mà dục niệm càng thịnh, gấp bội; nghe răn dâm, mà ý dâm càng lừng! Trên đường sá, gặp hình dáng yêu kiều, mắt nhìn chăm chú ngàn phen.
Thấy bóng sắc lộng lẫy sau rèm khuê các, tâm rạo rực trăm bề.
Thân luôn bị sai khiến bởi tâm, thức luôn bị tình lôi dắt.
Gặp bà lão tầm thường, nhan sắc héo tàn, nếu ngẫu nhiên cài cỏ, giắt hoa, cứ tưởng Tây Thi.
Ả nông dân vóc dáng thô kệch, nếu thoa hương, bôi xạ, chợt quên hình dáng Đông Thi[20].Nào biết trời đất khó dung, thần, người căm giận! Nếu hủy hoại tiết hạnh người khác, vợ con ta sẽ phải đền bồi.
Ô nhục thanh danh kẻ khác, cháu con mình mai sau chịu báo.
Phần mộ không người cúng bái, không gì chẳng phải [là chốn vùi thân] của gã cuồng sinh khinh bạc.
Tổ tông của gái làng chơi, toàn là bọn lãng tử tham hoa đắm liễu! Số vốn giàu sang, [do tham dâm], sổ lộc bị tước mất lầu ngọc.
Đáng phận hiển vinh, [do phóng đãng], bảng vàng tên xóa.
Lúc sống bị ngũ hình[21] hành hạ, roi, gậy, lao dịch, lưu đày, tử hình.
Khi thác, thọ tội trong tam đồ, địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh.
Xưa kia ân ái, tới nay chẳng còn chi.
Hùng tâm thuở trước, nay ở chỗ nào? Khuyên khắp thanh niên, chí sĩ, tên lưu quyển vàng, hãy dấy lòng giác ngộ, phá trừ chướng ngại ma sắc.
Mặt trắng mơn mởn như đóa phù dung, phải biết là đầu lâu đắp thịt.
Diện mạo xinh đẹp, phấn son rực rỡ, bất quá áo đẹp che đậy cầu tiêu thô lậu! Đối trước dung mạo như hoa, như ngọc, tâm đều coi như chị, như mẹ.
Kẻ chưa phạm lỗi tà dâm, hãy nên phòng ngừa lỡ bước.
Người từng làm chuyện ác, hãy gấp quay đầu.
Mong sao xoay vần lưu thông, khuyên lơn, chỉ bảo lẫn nhau, ngõ hầu nơi nơi cùng về nẻo giác, người người cùng thoát bờ mê!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...