Thỏ hoa đào

Chương 4: Cậu không tin mình không bắt được người con gái dung tục dễ lừa này
Bị hơi thở nam tính tràn đầy tính xâm lược bao vây, Nhạc Quỳnh Quỳnh theo bản năng mặt đỏ đến mang tai, tay chân luống cuống, như là một con thú nhỏ rơi vào cạm bẫy, tay chân vụng về run rẩy co rúm lại nhìn cậu.
Ánh mắt nói không rõ là từ chối, hay là ngầm thừa nhận lời mời, hay là muốn chối rồi nghênh đón.
Dù sao cũng làm cho Ninh Tây Cố có cảm giác mê hoặc sâu đậm ---
Mặc dù biết bản tính dung tục nông cạn của cô, Ninh Tây Cố vẫn bị ánh mắt và sắc đẹp này đâm vào trong lòng, máu nóng điên cuồng mạnh mẽ dồn về phía trái tim, như muốn nổ tung khỏi lồng ngực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả đêm, trang điểm của Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn còn rất hoàn chỉnh, đại khái là bởi vì da cô vốn đẹp, chỉ có một tầng kem nền mỏng, hơi đều màu da, mặt vẫn là sạch sẽ. Cô trời sinh có một đôi mắt đẹp, con ngươi màu nâu nhạt như mật ong trong nước, trong veo thấu triệt, không nhiễm chút bụi trần, càng thêm mấy phần hồn nhiên đáng yêu.
Vào giây phút này giống như là bị cậu bức bách, quả thật như một thiếu nữ nhỏ mới biết yêu, đáng thương vô cùng.
Dung mạo của cô cũng đúng là thiếu nữ tinh tế dịu dàng.
Chọc đến Ninh Tây Cố có chút phiền não, nghĩ thầm, chẳng trách cô chỉ nhờ vào gương mặt này có thể hot ở trên mạng, rõ ràng là con gái đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm, lại có thể nhìn qua trông ngây thơ vô tội như thế.
Đàn ông trên đời đa phần đều thích trông mặt mà bắt hình dong, không để ý chút là bị tiểu ngu ngốc này lừa mất rồi?
Tim Nhạc Quỳnh Quỳnh đập điên cuồng.
Ninh Tây Cố đột nhiên dựa gần như vậy, lập tức đập vào thị giác, đẹp trai điên đảo. Hơn nữa hôm nay từ lúc cậu đến đến bây giờ, vẫn luôn biểu hiện như là thanh tâm quả dục, lãnh lãnh đạm đạm, đột nhiên nói lời không biết xấu hổ như vậy, như là đạo sĩ phá giới vậy.
Cô gái nào có thể không đỏ mặt chứ?
Ninh Tây Cố mười chín tuổi đang ở bước ngoặt giữa nam sinh và đàn ông, thân thể cậu đã là đàn ông thành thục, có bờ vai rộng rãi và lồng ngực rắn chắc, khí chất nhẹ nhàng khoan khoái hơn đàn ông đã bước vào xã hội nhiều.
Ngay cả cậu biểu đạt dục niệm của mình cũng đều có vẻ nhiệt tình mà lại sạch sẽ, không hề xấu xa ghê tởm chút nào.
Chừng mực đắn đo vừa đủ, chỉ là khát cầu cô, mà cũng không hề động tay động chân, vẫn thân sĩ như cũ.
Cô đã mấy trăm năm chưa từng động tâm như thế.
Ánh mắt này như là đã qua rất lâu, thật ra chỉ có hai ba giây mà thôi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh mới hoàn hồn, hai tay mềm nhũn đẩy cậu ra, khẽ đẩy, không đẩy ra được, đẩy lần thứ hai, Ninh Tây Cố mới hiểu ra mình lại bị từ chối, thế là không tình nguyện ngồi thẳng dậy, kéo dài khoảng cách.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng ngồi dậy, cố gắng để cho tầm mắt của mình cao hơn chút, nhưng vẫn cần hơi ngước mắt lên nhìn Ninh Tây Cố, phô trương thanh thế nói: "Cậu, cậu đừng có được voi đòi tiên, không phải hôm nay tôi mới dặn dò cậu sao? Cậu đã quên rồi? Tôi là bà chủ, chỉ có thể là tôi động tay động chân với cậu, cậu không thể."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Tây Cố khá là lẽ thẳng khí hùng: "Tôi cũng không gây rối nha, tôi chỉ hỏi chị, đây là công việc của tôi, tôi rất kính nghiệp."
Ninh Tây Cố không chút hoảng hốt nói: "Vì thế, khi nào thì chị động tay động chân với tôi? Bà chủ."
Thật sự là chữ sắc trên đầu có một thanh đao*. Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ, nuốt một ngụm nước bọt.

(Chữ sắc trong tiếng Trung viết là 色, phần bộ trên đầu của chữ này chính là bộ Đao 刀. Vì thế mới có nghĩa là chữ sắc trên đầu có một thanh đao. Ý chỉ sắc đẹp và dục vọng sẽ làm hạ thấp cảnh giác của con người với nguy hiểm, làm cho chúng ta bị thương.)
Bây giờ cô có chút không dám nhìn thẳng vào mặt Ninh Tây Cố, quá tuấn tú, đẹp trai đến người bảo thủ như cô cũng không khỏi nổi lên tà niệm.
Hơn nữa cảm giác được trai đẹp cầu thị tẩm thật sự quá làm cho người ta mừng thầm.... Có điều Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không phải thật sự là một tiểu bạch mới ra ngoài xã hội, cô tự nhận mình cũng xem như có tuổi trên giang hồ, không lâu đã rời khỏi dụ hoặc tỉnh táo tinh thần.
Biết thả thính như vậy, còn có mặt mũi nói mình là xử nam? Nhất định là lừa người! Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ mặt, khinh bỉ nghĩ.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ nghĩ đến hình tượng kim chủ của mình, vẻ mặt dày: "Giục cái gì? Cậu gấp cái gì chứ? Cậu tự biết mình như nào một chút được không? Tôi mới là bà chủ, chú ý quan hệ chủ thứ."
"Cậu chỉ cần ngoan ngoãn là chó nhỏ* của tôi là được rồi."
*đã chú thích ở văn án.
Ninh Tây Cố cảm thấy có chút tà môn.
Cậu không cảm thấy nhục nhã, còn cảm thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh rất đáng yêu.
Chỉ một chữ đã xuống như lấy được chủ quyền về lại tay mình, nói: "Tôi ngoan như vậy, chị đã quyết định xong là muốn thuê tôi chứ?"
Nhạc Quỳnh Quỳnh điên cuồng rung động, thật ra cô đã nghĩ xong rồi.
Ở bên cạnh Ninh Tây Cố khá vui vẻ, dù sao chỉ có 3000 tệ, ở công ty của cô cũng chính là tiền lương của lao công, không lỗ vốn, không lỗ vốn, xem như là nuôi một chú chó hình người thôi.
Nhưng không thể trực tiếp đáp ứng.
Vậy không phải là để cho tên xấu xa này đắc ý sao? Lạnh nhạt với cậu ta trước, về rồi, để cậu ta đợi đến gấp gáp, mới từ từ nói cho cậu ta biết [đã được tuyển dụng] mới được.
Vừa hay lúc này điện thoại của Nhạc Quỳnh Quỳnh vang lên tiếng thông báo, cô xem một chút, là chị em tốt Doãn Tiểu Thiền của cô gửi tin nhắn đến.

Cô xua xua tay, như là xua đuổi một chú chó nhỏ cứ muốn dính vào bên người.
Ninh Tây Cố chỉ có thể lại dịch dịch sang bên cạnh.
Cô là đang oán giận với người ta sao? Ninh Tây Cố nghĩ, không cẩn thận nhìn thấy màn hình của Nhạc Quỳnh Quỳnh, ảnh đại diện của cô là Sailor Moon Thủy Thủ Mặt Trăng, mặt tròn bánh bao, đáng yêu như cô vậy.
【Chi Chi】: Sao vậy? Mình nghe không hiểu, ngoại ngữ plastic này của cậu ai hiểu được chứ, nhưng cậu cảm thấy cô ta đang cười nhạo, vậy thì cô ta chắc chắn đang cười nhạo cậu.
Ai làm? Mình đi chửi cô ta.
【Nhạc Thỏ Con】: Không cần đâu, mình đã hỏi được người khác rồi, thật là mắng mình, có điều chó nhỏ mà mình tìm kia đã mắng lại cho mình rồi.
Nào nào nào, mình cho cậu xem ảnh ngày hôm nay mình chụp. [ảnh] [ảnh] [ảnh].
Cậu có cảm thấy mình ở trong đám đó cũng có chút khí chất của đại tiểu thư không ha ha ha.
Ninh Tây Cố nhất thời cạn lời, còn tưởng rằng cô sẽ hờn dỗi vì mình bị xem thường chứ, vậy đã không quan tâm rồi? Bây giờ cậu đang vô cùng hoài nghi đại não của Nhạc Quỳnh Quỳnh này liệu có gắn với xương sống hay không.
Nhạc Quỳnh Quỳnh trừng mắt nhìn cậu: "Ra, ra, ra đừng có xem lén."
Cô trừng Ninh Tây Cố một cái, lại điều chỉnh điện thoại đến góc độ bên cạnh không thể nhìn lén.
Nhạc Quỳnh Quỳnh gửi mấy bức ảnh chụp chung của cô và Ninh Tây Cố: Mau, mau, chọn cho mình một bức, mình muốn đăng lên vòng bạn bè, tức chết tên ngoại tình kia! Có điều mình cảm thấy mình quá đẹp, bức nào cũng đẹp, mình chọn không được, hi hi.
【Chi Chi】: trợn mắt.jpg, được rồi, được rồi, biết cậu là đại mỹ nữ. Mình cảm thấy bức thứ ba đi.
Bức này đẹp nhất, mẹ ơi, nam sinh viên mà cậu mua quá đẹp trai rồi, còn mẹ nó là một xử nam nữa.
【Chi Chi】: Tối nay cậu về chuẩn bị ngủ với cậu ta sao?
Nhạc Quỳnh Quỳnh: "......"
Tay Nhạc Quỳnh Quỳnh run run, đỏ mặt, nhanh chóng liếc nhìn Ninh Tây Cố ở bên cạnh một chút, sợ cậu nhìn thấy, dù da mặt dày như cô cũng có lúc ngại ngùng.
Nữ lưu manh này! Nhạc Quỳnh Quỳnh bị lời nói thô tục của cô ấy làm cho đỏ bừng mặt, nhưng trong đầu lại không kiềm chế được mà nhớ đến số liệu của Ninh Tây cố.
Mắt lại nhịn không được bay đến trên người Ninh Tây Cố.

Ninh Tây Cố kiên nhẫn chờ đợi, có chút nhàm chán, nhưng xuất phát từ tôn trọng riêng tư, Nhạc Quỳnh Quỳnh không cho cậu xem, cậu đương nhiên sẽ không nhìn lén nữa, cũng không biết đã có đối thoại gì, mờ mịt hỏi: "Sao vậy?"
Nhạc Quỳnh Quỳnh nuốt một ngụm nước bọt: "Không, không có gì..."
Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm giác mình thật sự có chút thèm muốn thân thể Ninh Tây Cố, nhưng mà, nói đến có lẽ có chút buồn cười, cô chỉ muốn làm với người mình thích.
Cho nên, vẫn là nhịn một chút đi.
Ninh Tây Cố nói: "Nếu chị muốn nghịch điện thoại, chúng ta đổi vị trí, tôi lái xe, tôi có giấy phép lái xe."
Không chỉ có giấy phép lái xe ô tô, xe gắn máy, cậu còn có giấy phép lái du thuyền, lái máy bay.
Lái xe còn khá mệt, Nhạc Quỳnh Quỳnh "ồ" một tiếng: "Được, vậy cậu lái đi."
Hai người xuống xe đổi vị trí.
Ninh Tây Cố ngồi lên ghế lái, mở dẫn đường, chọn nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh, Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn một cái nói: "Đừng chọn nhà tôi, chọn trường cậu đi."
Ninh Tây Cố im lặng, không động.
Nhạc Quỳnh Quỳnh lườm cậu một cái: "Cậu ngẩn ra đó làm gì?"
Trong lòng cậu hiện lên tia nôn nóng, cùng với cảm giác thất bại nồng đậm, cậu nắm chặt tay lái, trầm giọng hờn dỗi: "Chị, chị thật sự không giữ tôi lại qua đêm à?"
"Sớm đó. Hừ." Nhạc Quỳnh Quỳnh giọng điệu tra nữ* nói, "Cậu đừng có hỏi mãi thế, cậu này sao lại háo sắc như thế? Lại ồn ào nữa tôi trực tiếp ném cậu xuống, để cậu tự gọi xe về nhà, không chi trả."
(*tra nam, tra nữ: Tra nam là từ Hán Việt để chỉ những tên con trai, đàn ông có nhân cách xấu xa, ác độc cặn bã và thường xuyên lừa gạt, bỡn cợt tình cảm của chị em phụ nữ.
Giống như tra nam, tra nữ cũng để chỉ những cô gái xấu tính, thích bỡn cợt trong chuyện tình cảm. Trước mặt thì tỏ vẻ hiền lành nhưng sau lưng thì xấu người khác, giỏi đào mỏ, bắt cá hai tay, luôn sống với nhiều bộ mặt… Những người này thường kiếm đủ lý do để bảo chữa cho những thói xấu của mình.)
Vừa nói như này, Ninh Tây Cố cũng cảm thấy quá không hàm súc, nhưng kỳ thật so với cái khác thì việc làm cậu khó chấp nhận nhất chính là, vì sao Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn thì nói năng tùy tiện như vậy, mà cậu ngay cả người con gái như thế cũng không công lược được?

Ninh Tây Cố từ nhỏ đã háo thắng, trong lòng bất tri bất giác nổi lên dục vọng chinh phục.
Ninh Tây Cố duỗi tay, không vui chọn trường của mình.
Chọn điểm đến là trường học của mình.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần mục tiêu mà cậu xác định, không có cái gì cậu không làm được.
Theo lý mà nói, loại con gái vừa nhìn đã thấu như Nhạc Quỳnh Quỳnh, nên phải dễ dàng câu được mới đúng. Cậu ngay cả người con gái như này cũng không theo đuổi được thì tính là cái gì chứ?
Ninh Tây Cố nghĩ mãi không thông, cho đến khi đến nơi.
Ninh Tây Cố còn không muốn xuống xe.

Nhạc Quỳnh Quỳnh đợi một phút, không lập tức mở miệng đuổi người, không vui liếc cậu một cái, để cậu tự cảm nhận.
Ninh Tây Cố chậm rì rì cởi dây an toàn, mất hứng xuống xe.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngay cả câu tạm biệt cũng không có, nghiễm nhiên một bộ vung tay liền đi, lại bắt đầu cúi đầu nhìn tin nhắn mới trong điện thoại.
Ánh sáng màu lam thăm thẳm chiếu trên mặt cô.
Ninh Tây Cố như ăn vạ trên xe, có chút tức giận nói: "Bà chủ, chị còn chưa trả tiền."
Nhạc Quỳnh Quỳnh lúc này mới nhớ ra, lấy ví từ trong túi xách, rút ra hai tờ 100 tệ màu hồng phấn, nghĩ nghĩ, lại rút thêm hai tờ nữa, đưa cho cậu: "Nè, thêm hai trăm xem như là tiền thưởng của cậu, cảm ơn cậu hôm nay đã ra mặt cho tôi."
Ninh Tây Cố nhìn cũng không thèm nhìn số tiền này, nhận lấy tùy tiện đút vào túi, mắt nhìn chằm chằm vào cô: "Khi nào thì chị lại tìm tôi, nói cho tôi biết có tuyển dụng tôi không?"
Nhạc Quỳnh Quỳnh rất thích cảm giác cậu mê luyến mình như thế, không khỏi đắc ý, vẫn tra nữ như cũ nói: "Hôm nào. Gấp cái gì?"
Ninh Tây Cố lại hỏi: "Quần áo kia thì sao?"
Bộ  u phục hơn 8 vạn của cậu vẫn còn để trong nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh đó.
Nhạc Quỳnh Quỳnh hào phóng nói: "Chị tặng cậu, mặc dù hơn mấy nghìn tệ, nhưng không sao, chị về nhà nghĩ nghĩ, nếu như chị tuyển cậu, sau này chị vẫn sẽ mua cho cậu."
Cạn lời. Cạn lời thật sự.
Ninh Tây Cố cười, cậu chưa từng gặp chuyện nào thú vị như này, cậu cũng cảm thấy không sao, thú vị quan trọng hơn 8 vạn nhiều.
Ninh Tây Cố đi lùi, mặt nhìn về phía cô, vẫy vẫy tay: "Tạm biệt, chị."
Giống như là không muốn rời đi.
Ngọt ngào quá. Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm nhận được niềm vui khi chơi với trai trẻ, hai tên đàn ông chó lúc trước cô yêu đương cũng không ngọt bằng 1/10 của Ninh Tây Cố.
Trái tim Nhạc Quỳnh Quỳnh bị Ninh Tây Cố rót đầy mật ngọt, khó tránh khỏi cũng dịu dàng mấy phần: "Cậu cẩn thận chút, đừng đi lùi."
Ninh Tây Cố đứng lại, lại nói: "Chị, tạm biệt."
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhẫn tâm, đóng cửa xe.
Ninh Tây Cố đột nhiên chạy nhanh quay lại, kéo cửa ra, Nhạc Quỳnh Quỳnh bị dọa một cái nói: "Cậu làm gì? Cậu dọa tôi rồi đấy."
"Xin lỗi nha." Ninh Tây Cố đứng bên cửa, ánh mắt sáng bừng nhìn cô, nhét tiền trở lại: "Chị, em không cần tiền, chị lại tìm em có được không?"
Trái tim Nhạc Quỳnh Quỳnh lỡ nửa nhịp, sau đó điên cuồng đập thình thịch.
Ninh Tây Cố kiên định không rời nhìn cô chăm chú, cậu không tin mình không thể bắt được người con gái dung tục dễ lừa này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận