Thỏ hoa đào

Chương 18: Chị, chị có thể hôn tôi một cái không?
Trong cửa, Nhạc Quỳnh Quỳnh để lọ huân hương trên tủ ở huyền quan, nước hương màu hồng nhạt chứa trong bình thủy tinh, tỏa ra mùi thơm bạch đào ô long thanh mát ngọt ngào, hòa với không khí ấm áp trong phòng phả ra.
Mà bên ngoài cửa, là đêm đông tràn đầy ý lạnh, không khí lạnh lẽo không hề có chút hương thơm nào.
Hai người đứng ở đường giao nhau giữa lạnh và ấm, sáng và tối này.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đột nhiên nghe được tên thật của mình từ trong miệng Ninh Tây Cố phát ra, giống như một con thỏ bị nắm đuôi, dọa đến trái tim nhảy lên một cái, căng thẳng đến lỗ tai giật giật, bỗng như bị câm, chỉ biết đỏ mặt trừng mắt nhìn Ninh Tây Cố, thẹn quá thành giận nói: "Cậu im miệng."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho dù cô mắng Ninh Tây Cố một câu, nhưng lập trường của hai bên dường như đã không tiếng động mà lập tức bị nghịch chuyển khi Ninh Tây Cố nói câu này rồi.
Ninh Tây Cố bất tri bất giác nghiêng người dựa vào gần hơn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh hiện giờ nhìn qua hoàn toàn không tao nhã mỹ lệ, tóc của cô hơi rối, mặt còn dính lông mèo, không trang điểm, chỉ có bên môi bôi chút son dưỡng.
Môi của cô vốn đã là màu hồng nhạt, nhìn lên căng mịn vừa vặn, giống như là màu sắc của mật đào thơm ngọt.
Cô càng tức giận, đôi mắt lại vì tức giận mà sáng ngời, Ninh Tây Cố lại càng muốn hôn cô một cái.
Cậu đã sớm muốn ngăn lại cái miệng luôn nói ra những người tức người này rồi.
Cậu cố ý nói: "Tôi chính là cảm thấy rất đáng yêu."
Thật ra không phải.
Ninh Tây Cố về bản chất cũng cảm thấy cái tên "Nhạc Mỹ Lệ" này có chút quê mùa, tràn đầy phong cách thôn quê thời kỳ đầu kiến quốc, vừa nghe đã cho người ta cảm giác không có văn hóa. Lúc trước cậu vẫn luôn có chút buồn bực, mặc dù "Quỳnh Quỳnh" là từ ưu mỹ, nhưng dù sao cũng đồng âm với từ "nghèo", ba mẹ nhà nào lại dùng chữ "nghèo" đặt tên cho con chứ?
(Chữ Quỳnh đọc là qiong, chữ nghèo trong tiếng Trung cũng đọc là qiong.)
Bây giờ đã hiểu rồi, thì ra "Nhạc Quỳnh Quỳnh" chỉ là tên cô tự lấy cho mình, cũng không phải tên thật.
Nói thật, cậu là không thích cái tên có chút quê mùa như "Nhạc Mỹ Lệ", nhưng nếu như tên này là của cô gái trước mặt cậu, vậy thì không sao, dù sao cậu cũng cảm thấy rất thú vị, cũng rất phù hợp với con người Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Cô trời sinh rất mỹ lệ, đẹp đến náo nhiệt, rơi đầy ánh nắng khuynh thành.

Mà không phải là một bông hoa cao ngạo cô độc.
Nhạc Quỳnh Quỳnh tức giận: "Có phải cậu đang âm thầm cười nhạo tôi không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ninh Tây Cố vô tội: "Tôi không có."
"Chắc chắn cậu đang cười nhạo tôi!"
"Thật sự không có."
"Không cho phép... Không cho phép nói với người khác! Nghe chưa?"
"Tôi sẽ không nói với người khác."
"Không được, tôi không tin cậu, cậu bị sa thải rồi, bây giờ tôi sẽ sa thải cậu!"
"Thật sao? Chị bây giờ muốn sa thải tôi? Chị sa thải tôi rồi, sao còn có thể bảo đảm tôi sẽ không nói ra chứ?"
Ninh Tây Cố không nhanh không chậm nói, rất hứng thú, Nhạc Quỳnh Quỳnh bây giờ tức giận giống như một con thú nhỏ sợ hãi luống cuống, trong cái lồng cậu vô ý thiết lập, xông lên tìm lối ra, chạy chóng mặt rồi vẫn chưa tìm được cửa chỗ nào.
Nhạc Quỳnh Quỳnh chưa từng rơi xuống thế hạ phong trước mặt Ninh Tây Cố như thế này, cô sắp tức chết rồi, mẫn cảm sắc bén hỏi: "Cậu là đang uy hiếp tôi, nếu như tôi sa thải cậu, cậu sẽ nói ra tên thật của tôi sao?"
Ninh Tây Cố còn chậm rì rì, ra vẻ thiện lương nói: "Đương nhiên không phải rồi. Nhưng nếu chị sa thải tôi, tôi sẽ rất đau lòng."
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngẩng đầu nhìn mặt Ninh Tây Cố, thần sắc biểu tình của cậu nhìn qua hiền lành vô hại, nhưng cô cũng không phải ngốc, tuyệt đại đa số thời điểm trong đời cô đều hành động theo bản năng, trong đầu chưa bao giờ có thể suy nghĩ chuyện quá phức tạp.
Cho nên cô hoàn toàn không phân biệt được Ninh Tây Cố là giả bộ hay là nói thật.
Trong lòng cô buồn bực đến phát hoảng, cho dù đã qua một lúc lâu vẫn chưa hoàn toàn bình phục lại.
Ninh Tây Cố lại cảm thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh một mặt nghi hoặc rất yếu đuối, cậu nghĩ, tùy tiện đổi thành một người đàn ông nào đó đều sẽ cảm thấy cô gái này rất đáng yêu nhỉ? Còn có thể không nhịn được mà muốn yêu thương, che chở cô.
Đặc biệt là so với bộ dạng vui vẻ không tim không phổi bình thường của cô, bại lộ một chút bí mật nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục như thế này ở trước mặt đàn ông, quá có thể mê hoặc người rồi, khó trách cô có nhiều kẻ thần phục dưới váy như thế.

Mắt Nhạc Quỳnh Quỳnh chớp chớp, nghi hoặc mà lưu luyến nhìn chằm chằm cậu, giống như từ từ thu lại gai nhọn cứng rắn trên người mình, khẽ hỏi: "Cậu thật sự cảm thấy hay sao?"
Ninh Tây Cố chân thành thành thật nói: "Hay, tôi cảm thấy rất đáng yêu. Tại sao chị lại không tin tôi chứ?"
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, lẩm bẩm: "Tôi cho cậu cũng không dám cười nhạo tôi..."
Lại trừng mắt nhìn tay nắm ở cạnh cửa của Ninh Tây Cố, nói: "Mau thả lỏng chút, sao cậu luôn như vậy hả? Rất dọa người đó được không?"
Ninh Tây Cố mềm giọng nói với cô: "Xin lỗi nha, vừa rồi tôi quá gấp rồi, tôi luôn có loại cảm giác, nếu như tôi không nói gì đã bị chị đuổi ra ngoài, cửa vừa đóng lại, tôi cũng không thể quay lại được nữa."
Thật là một con chó nhỏ trực giác mẫn cảm. Nhạc Quỳnh Quỳnh âm thầm phỉ nhổ nói, cô đang muốn tiếp tục mắng Ninh Tây Cố.
Lúc này Ninh Tây Cố mở miệng trước, văn văn nhã nhã, trật tự rõ ràng nói với cô: "Chị, khoảng thời gian này ở bên chị tôi rất vui vẻ, không biết chị ở cạnh tôi có vui hay không..."
Là khá vui vẻ. Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ. Thậm chí cô còn cảm giác là khoảng thời gian ngắn vui vẻ nhất mấy năm này, còn vui vẻ thoải mái hơn hai tên chó bạn trai cũ kia nhiều.
Ninh Tây Cố tiếp tục nói: "Tôi không phải cố ý đi thăm dò việc riêng tư và bí mật của chị, lần này biết được tên thật của chị chỉ là bất ngờ. Nhưng dù sao biết cũng biết rồi, nếu như chị cảm thấy mạo phạm, vậy chị vì thế mà từ bỏ tôi, tôi cũng không có lời nào để nói."
"Cho dù chị làm thế nào, chị không thích, tôi sẽ không nói tên thật của chị cho người khác. Nói thật, tôi hoàn toàn không muốn nói cho người khác.”
"Nếu như chị vẫn không yên tâm, có thể viết một bản thỏa thuận, tôi sẽ ký tên tại chỗ, chị xem như thế có thể làm chị yên tâm hơn chút nữa không?"
Ngữ điệu từ đầu đến cuối của Ninh Tây Cố đều là không nhanh không chậm, thân sĩ vô cùng, đang ôn ôn hòa hòa vuốt ve lông xù của cô, lấy ví dụ một chút, cho dù là con mèo nhỏ xấu tính hơn nữa, dưới thủ đoạn vuốt lông cao siêu này đều sẽ trở nên ngoan ngoãn.
Ánh mắt Ninh Tây Cố cũng rất chân thành, vốn dĩ cậu có một đôi mắt thâm thúy, cậu hơi thêm vào chút dịu dàng sẽ có nét đưa tình làm lòng người tan chảy.
Như này ai mà trụ được chứ?
Nhạc Quỳnh Quỳnh mơ màng nghĩ, hình như là cô quá hùng hổ dọa người rồi? Vốn là không trách được Ninh Tây Cố.
Nhạc Quỳnh Quỳnh lẩm bẩm: "Ký cái gì mà ký? Cũng không có hiệu lực pháp lý."
Ninh Tây Cố xem thường cô: "Không phải là chị rất thích viết loại thỏa thuận này sao? Chị viết thì tôi ký."
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhịn không được nghĩ lệch lạc: Vậy tôi viết thỏa thuận kết hôn cậu cũng ký sao? Nói nhẹ nhàng đơn giản như vậy.
Giống như cho cô muốn gì được nấy, thuận theo tuyệt đối vậy.

Nhạc Quỳnh Quỳnh lại nói: "Vậy nếu như tôi thật sự đuổi cậu, cậu sẽ cam tâm tình nguyện trực tiếp đi như vậy à? Không phải nói rất thích tôi sao?"
Nhìn qua Ninh Tây Cố giống như một chú chó bị xối ướt đẫm, ngồi xổm ở cửa nhà cầu xin chủ nhân cho vào, như kìm nén đau lòng, thấp thấp giọng nói: "Không cam tâm."
"Nhưng tôi đã nói, tôi chưa từng yêu đương, tôi không biết nếu như đến lúc chị thật sự không cần tôi nữa, tôi có chịu được không."
"Tôi hy vọng chị cũng thích tôi, cho dù chị không cần tôi nữa, tôi cũng không hy vọng chị ghét tôi, cho nên tôi chắc chắn sẽ không quấn lấy chị, làm ra loại chuyện khiến chị ghét kia."
Nhạc Quỳnh Quỳnh hoảng hốt một chút, mẹ, cô cảm giác mình quả thực là một tra nữ bội tình bạc nghĩa với nam sinh nhỏ ngây thơ.
Thiếu chút nữa quên mất, bọn họ cũng không phải đang yêu đương, Ninh Tây Cố chỉ là chó săn nhỏ cô dùng tiền thuê mà thôi!
Ninh Tây Cố nói xong, lại thở dài hỏi cô: "Chị, chị thật sự cứ như vậy mà không cần tôi nữa sao? Tôi nhất định sẽ giữ bí mật cho chị, sao tôi lại nỡ nói bí mật của chị ra chứ?"
Cậu muốn dỗ dành Nhạc Quỳnh Quỳnh đồng ý không sa thải mình, nhận được một đáp án xác thực.
Thái độ của Nhạc Quỳnh Quỳnh bằng mắt thường cũng có thể thấy đang điên cuồng dao động, nhưng cô nghĩ tới nghĩ lui vẫn nói: "Đến lúc đó nói sau, để tôi suy nghĩ thật kỹ."
".... Cậu về trường trước đi."
Mỗi lần cậu cảm giác mình gần như có thể bắt được Nhạc Quỳnh Quỳnh rồi, đều sẽ như thế này, thiếu ở bước cuối cùng.
Cậu không quá nhụt chí, cũng phải nắm chặt cơ hội này.
"Tôi biết rồi." Ninh Tây Cố lấy lui làm tiến, vô cùng hiểu chuyện nói, "Vậy dạo này tôi không đến phiền chị nữa, tuần sau cũng là tuần thi cuối kỳ, ngày nào cũng phải thi, tôi cũng không có cách cả ngày đều chạy đến chỗ chị."
"Tôi đã nói với bạn học là đi tìm bạn gái của tôi, mặc dù tôi biết chị không xem tôi thành bạn trai thật sự của mình... Bọn họ đều nói tôi quá chịu khó rồi, có phải là quá thích cô gái này không."
Nhạc Quỳnh Quỳnh không tự chủ mà đỏ mặt, lại vẫn muốn châm chọc cậu: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa, một nam sinh như cậu cũng không cảm thấy luyến ái não* mất mặt sao?"
(*luyến ái não: từ mạng, ý chỉ người đầu óc chỉ nghĩ đến yêu đương.)
Bởi vì chỉ là giả vờ thôi. Ninh Tây Cố nghĩ thầm, mặt dày mày dạn nói: "Thích một người lúc nào cũng không mất mặt, tôi vốn nhỏ tuổi hơn chị, còn muốn mặt mũi, sao có thể theo đuổi được chị?"
Cũng đúng.
Ninh Tây Cố nhìn thanh cao, kỳ thật da mặt không mỏng chút nào, nếu không sao có thể tự tiến cử mình làm ấm giường với cô?

Nhạc Quỳnh Quỳnh dần dần lấy lại tinh thần.

Không đúng nha, cô cảm thấy hình như không biết bắt đầu từ câu nào, sao cô lại bị Ninh Tây Cố dắt mũi đi vậy?
Nhạc Quỳnh Quỳnh đứng thẳng, ưỡn ngực ngẩng đầu, hít sâu một hơi, chống đỡ cũng phải chống ra khí thế giận giữ: "Cậu biết tôi lớn tuổi hơn cậu là tốt, phải tôn trọng chị một chút, biết chưa? Cậu vẫn còn là một học sinh, chưa từng yêu đương mà miệng lưỡi trơn tru như thế, tôi không tin đâu."
"Cậu chính là một tên lừa đảo, tôi thấy cậu nói dối không chớp mắt, cậu quá biết nói dối rồi."
Ninh Tây Cố nói: "Tôi không nói dối trước mặt chị, tôi chưa từng lừa ai."
Nhạc Quỳnh Quỳnh hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm: Lừa quỷ à, khi cô kéo Ninh Tây Cố ra ngoài, cậu giả vờ làm phú nhị đại lừa người lừa đến như thật vậy, lại còn mặt dày nói không lừa ai?
Chó săn nhỏ hôm nay quá làm cho bà chủ Nhạc có cảm giác nguy cơ rồi.
Cho cậu ta một cơ hội, cậu ta sẽ dám xoay người làm chủ nhân luôn.
Có nên sa thải Ninh Tây Cố không đây?

Lại cảm thấy không nỡ.
Không nói khuôn mặt anh tuấn và dáng người cao thẳng tư sắc hiếm có trong đám đàn ông kia của Ninh Tây Cố, 3000 tệ một tháng, cô đi đâu tìm được một chàng trai toàn năng còn nhẫn nhục chịu khó như này nhỉ?
Nhạc Quỳnh Quỳnh do dự không quyết, cô nói: "Cậu vẫn là chú ý đến thi cử trước đi, nếu như cậu thi tốt lại nói."
Xem ra, tạm thời là qua được nguy nan rồi.
Ninh Tây Cố lấy dũng khí, được một tấc tiến một thước hỏi: "Chị, nếu như tôi thi vô cùng tốt, chị sẽ thưởng cho tôi chứ?"
Nhạc Quỳnh Quỳnh mờ mịt: "Cậu muốn thưởng gì?"
Ninh Tây Cố nhìn cô chăm chú, nói: "Chị, chị có thể hôn tôi một cái không?"

Nhạc Quỳnh Quỳnh sững sờ, nghĩ: Sớm biết tên này trái tim háo sắc không hề thay đổi! Muốn chiếm hời của cô.
Cô đang muốn mắng Ninh Tây Cố.
Ninh Tây Cố lại nhanh chóng bổ sung một câu, nói: "Hôn gò má của tôi một cái là được rồi."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận