Chương 6: Cuộc chiến
Mà khoan đã, hắn có ý định trong đầu . Đã đến đây rồi thì ngồi 1 chút cũng chả sao, hắn nhìn nó nói nham hiểm:
- Cô chết chắc. (t/g:bày trò gì vậy, muốn hại ng à)
- Này, cậu nói nhảm gì vậy??_Thiên nhìn hắn ngờ ngợ hỏi
- Ko có gì, cho tớ mượn tí_hắn cầm ly capuchino của Thiên lên, giả vờ trượt tay làm rơi ly cafe trên nền nhà. Lớn tiếng nói như muốn nó nghe đc:
- Tớ xl, làm đổ ly caffe của cậu, uống đỡ của tớ đi._Cười nham hiểm. Quay sang quầy tiếp tân gọi:- Cô gì đó ơi, lau chỗ này dùm tôi.
Nó nhìn nhìn, thấy đc chuyện gì đã xảy ra, nó cầm cây lau bực bội bước tới. – Tay anh bị liệt hay sao?? Cầm ly caffe cũng đổ.
Hắn nghênh mặt, nhìn nó – Cô…. là phục vụ (chỉ vào mặt nó), đây là trách nhiệm(chỉ xuống nơi bị đổ caffe).!!!
Nó phải ngậm ngùi cầm cây lau nhà, lau tới lau lui. Khi đã lau xong, nó xoay mặt đi tới quầy làm việc nhưng hỡi ôi, lại thêm 1 ly capuchino tiếp đất đầy hoành tráng. Nó quay lại liếc hắn lại cúi nhìn ly caffe bị đổ. Hắn ra giọng vô (số) tội: - Tôi lỡ tay, phiền cô nữa vậy.(t/g: hành xác Linh hả trời)
Nó lại vác cây lau nhà, lau tiếp tập 2. Máu nó đang sôi, nghĩ thầm trong bụng: - Anh cố tình phá tôi, đc lắm.
Nó cầm cây lau nhà, lau dưới chân hắn, sẵn đẩy chân hắn va trúng chân bàn, hắn kêu lên:- A !! Cô làm trò gì v??
Nó chóng cây lau xuống đất, nở nụ cười, thay đổi khuôn mặt ngây thơ, trở lại giọng nói tội nghiệp: - Tôi lỡ tay, xl anh nhe !!_Nó nhìn hắn chớp chớp mắt. Như trả đc thù hận, nó quay đầu cười thích thú. Thiên nhìn 2 ng mà thấy ko ổn, hắn cũng vậy, trước giờ có khi nào như thế đâu. Lắc đầu thở dài nhìn Khánh:- Chết cậu rồi !!
Tới lượt hắn ko cam tâm, nhưng nghĩ lại nó là con gái, nhịn chút cũng ko sao._- Về thôi Thiên.
- Sao sớm vậy??_Nhìn đồng hồ - Mới hơn 8 rưỡi mà.
- Nhưng tớ nhớ mom, đc chưa??_Khuôn mặt lạnh băng đáp.
Trước khi bước ra cửa, Thiên ko quên để lại câu tạm biệt cho nó, nó cũng cười tươi đáp trả. Còn hắn, vẫn bộ mặt bí xị đó. Nó nghĩ thầm:- 2 ng này làm sao kết thân đc, đúng là kỳ tích mà!!
Trở lại hắn, sau khi 2 ng trở về chiếc BMW của Khánh, đang trên đường về, thấy ko khí có hơi u ám, Thiên liền hỏi: - Cậu?? Trước giờ có như thế đâu !
Tay vẫn lái, mắt vẫn ko nhìn Thiên đáp: - Tớ?? Làm s??
- Tự cậu nghĩ lại xem, trước giờ cậu có như vậy bao giờ đâu, đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu như vậy.
- Tớ !! Ko biết_ Hắn cũng đang muốn biết tại sao lại như vậy, nhưng thôi ko nghĩ nữa, tập trung lái xe.
Thoáng chút đã gần 11h khuya , nó đang dọn dẹp để đóng tiệm. Sau khi về đến nhà, nó mệt mỏi đi tắm (lại bỏ bữa tối), tắm xong nó ngả lưng lên giường định ngủ nhưng sao nó cứ trằn trọc suy nghĩ những chuyện đã xảy ra ban sáng, nghĩ đến hắn, cái tên Monkey đáng ghét, chết bầm, nó thầm rủa. Ko lâu sau nó đã yên giấc trên chiếc giường êm ái. Nhưng nó có biết rằng, tại một nơi khác, trong căn nhà rộng lớn, tại căn phòng của hắn, Khánh vẫn ko ngủ đc, vẫn giống nó, suy nghĩ chuyện mà Thiên nói cũng đang tự nói:- Mình? Tại sao??. Nhìu câu hỏi cứ xoay vòng vòng trong đầu hắn. Lắc đầu nguầy nguậy cắt ngang dòng suy nghĩ:- Ngủ thôi !!
t/g: xin m.ng cho ý kiến ạ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...