Hắn sợ ng ta hiểu lầm nên nhanh tay bịt miệng nó. Kéo tay nó vào nhà.
Lấy tay để trên môi nó ra dấu im lặng.
- Suỵt !!!! Em muốn cả làng biết hay sao??
Đầu óc đen tối nó hiện lên. Dùng 2 tay bắt chéo che trc ngực hốt hoảng nói:
- Anh....anh....anh muốn làm gì, anh qua đây là tôi cắn anh đó._nó vừa nói vừa lùi lại.
Hắn ko hiểu gì hết, mặt đờ ra, định hỏi lại nó nhưng nó lại nói tiếp:
- Tôi....tôi ko ngờ anh là kẻ vô liêm sĩ, bỉ ổi. Anh....anh ra ngoài cho tôi.
- Hahaha.....hahaha...._ hắn đã hiểu cô đang nghĩ gì. Hắn nhìn mặt nó như vậy lại càng thích thú, thêm dầu vào lửa.
- Nếu tôi làm vậy đối với em thì em làm gì tôi?? Hử???_ hắn cố nhịn cười. Hắn từ từ tiến sát nó, hắn tiến 1 bước, nó lùi 1 bước, cứ như vậy, ko lâu sau thì lưng nó chạm phải tường. Hắn thì càng ngày càng tiến sát, tới gần nó, hắn cúi đầu sát đầu cô nói nhỏ.
Ko khí có vẻ căng thẳng, im lặng đến nỗi có thể nghe tiếng nhịp tim đập liên hồi của nó.
- Em muốn tôi làm gì em hay sao?
Nó im lặng ko nói gì, mắt bắt đầu đỏ lên, lệ bắt đầu rơi trên má nó, nó khóc thút thít. Ngồi bịch xuống, lưng dựa tường, đôi mắt trũng sâu sợ hãi.
Hắn thấy vậy, tim bắt đầu nhói lên, hình ảnh nó giờ đây đang dần lấn ác tim hắn. Hắn nghĩ 1 con thỏ heo lạnh lùng, tỏ vẻ bất cần của thường ngày mà Khánh thấy đâu rồi, giờ lại thay thế bằng 1 Trần Gia Linh yếu đuối như chú mèo đang cần sự che chở.
Hắn nghĩ rồi bước tới gần nó hơn nữa, quỳ xuống bên cạnh nó, dùng bàn tay ấm áp lau dòng nước mắt trên mi nó. Nó cảm nhận nét lạnh băng trên mặt hắn nhưng cũng thấy đc sự ấm áp, chân thành trong mắt hắn.
Giờ nó như đc bao bọc bởi hắn, nó ngồi im, nước mắt ngừng chảy tự bao giờ.
Hắn nở nụ cười hiền với cô, như bị điện 1000v chạy qua ng, mặt nó đỏ ửng thẹn thùng. Hắn thấy vậy thì lòng trở nên nhẹ nhõm hơn. Hắn cốc đầu nó 1 cái.
- Á !!! Anh làm gì vậy?? _ nó đau quá nên hét toán lên.
Hắn lại xoa đầu nó nói: - Đây là hình phạt dành cho người có đầu óc đen tối.
- Ủa ??? Vậy là anh ko định làm gì tôi hết hả??_nó ngu ngơ hỏi.
- Nếu tôi muốn làm gì gì đó vs em thì nãy giờ em còn đứng đây đc sao??
(T/g: haizzz, khổ thân Gia Linh nhà tôi)
- Vậy mới sáng sớm anh đến đây làm gì? Lại còn bịt miệng lôi tôi vào nhà._ lại trở về trạng thái "băng nữ", đứng dậy phủi áo.
- Ko phải mới vừa ngồi khóc hay sao, bây giờ lại lên mặt rồi hả?_ hắn nói
- Có gì nói mau, tôi bận lắm_ nó khoanh tay tl
- Bận gì??_ hắn nghiêng đầu nhìn nó.
Nó lắp bắp: Tôi....tôi bận ngủ.
- Đúng là con thỏ heo, suốt ngày ngủ. Ko sợ ế chồng hay sao?
- Thì anh lấy tôi_ nó buộc miệng nói.
Ý thức đc việc nó nói lúc nãy, mặt nó càng đỏ hơn, như cà chua ấy.
Hắn nghe vậy thích thú bảo:
- Vậy trước sau gì chúng ta cũng lấy nhau, hay là....._ hắn nhìn cô vs bộ mặt cực đểu.
- A A A. Anh đừng nói nữa._ nó la làng.
- Tôi ko đùa vs em nữa, nhanh đi thay đồ rồi đi vs tôi.
(T/g bật mí, hum nay là sinh nhật hắn)
- Đi?? Đi đâu??_ nó hỏi
- Ko đc hỏi._ hắn tl
- Vậy tôi ko đi._ nó leo lên ghế ngồi.
Bỗng hắn luồn tay qua eo Linh, nhấc bỗng nó lên.
- Em muốn tự thay hay tôi thay cho em, tôi nói là sẽ làm, ko tin cứ thử.
- A !!! Thã tôi xuống, để tôi tự thay_ nói rồi chạy 1 mạch lên lầu.
- Khoan, lấy bộ này mà thay_ hắn lôi từ đâu ra 1 túi đồ đưa cho nó.
- Biết rồi !!!_ nó giựt cái túi đi lên phòng.
Đóng cửa, khoá chốt, nó lôi đồ trong túi ra. Mắt mở to, ko tin vào mắt mình.
1 chiếc đầm thật đẹp, nó thay xong liền ngắm mình trong gương, chiếc đầm thực sự hợp với nó. Màu hồng cánh sen, dài ko tới gối, giữa eo buộc sợi dây làm tôn lên vòng eo chuẩn của nó.
Nó đi xuống lầu vs khuôn mặt tươi tắn. Hắn dưới lầu đang đọc báo mà ko thấy sự hiện diện của nó.
Nó bất giác gọi hắn:
- Này, Monkey !! Hình như chiếc váy ko hợp với tôi_ nó lấy tay kéo kéo váy vì nó hơi ngắn trong mắt cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...