Linh ko hỏi thêm lời nào bởi vì nó biết nếu Gia ko muốn nói thì hỏi bao nhiêu lần cũng vậy thôi nên đành để vậy luôn. Hôm nay thời gian như trôi nhanh hơn bình thường, giờ học kết thúc, Gia vẫn bộ mặt bí xị ra khỏi lớp, Linh lo lắng như lại ko hỏi chuyện gì chỉ biết theo sau mà nhìn Gia.
Chưa ra cổng mà đã thấy Thiên và Khánh chờ sẵn, thấy Gia ra Thiên liền vẫy vẫy tay. Gia quay sang nói với Linh: - Chờ cậu đấy, ra đó đi. Hắn và Thiên đi tới đồng thanh nói:
-Chào !!
Thiên nhìn Gia thấy chút bất thường liền lo lắng hỏi: - Em sao vậy, ko khỏe à?_anh nghĩ Gia đã biết rõ tình cảm của mình nên cứ thể hiện sự quan tâm. Còn nàng thì nghĩ ngược lại, nhìn thái độ Linh đối với Thiên có lẽ là nó cũng đang thích anh nên mình phải tránh xa Thiên, càng xa càng tốt, ko để Thiên khó xử.
t/g: vì Gia thấy Linh hay cười khi nói chuyện với Thiên cơ mà*lắc đầu*
Nó nở nụ cười buồn tl: - Ko sao, em ổn, em về trước._xoay qua Linh- Tớ về trước.
Thiên lo lắng nhìn theo bóng dáng Gia, đáng lẽ anh phải chạy lại nắm tay cô ấy, nói rằng anh nhớ em, anh muốn quan tâm em nhưng anh lại ko làm đc, anh thật sự quá ngốc, ko thể hiểu đc lòng em như thế nào.
Khánh chỉ theo hướng Gia mà hỏi Linh:
-Sao vậy?
-Muốn biết…cứ hỏi
-Này, em nói với tôi vậy đó hả??
Thiên chen zô: - Đưa anh sđt Gia !
-01882805xxx. Sao? Lo hả?
Anh ko tl mà đi thẳng ra cổng về nhà.
Về phía Gia, vừa bước vào phòng, cô mệt mỏi lăn đùng lên chiếc giường màu hồng êm ái đánh 1 giấc.
Tin…tin
Nghe có tin nhắn, cô trở mình lần mò điện thoại trong cặp nhưng mắt thì vẫn nhắm, mở điện thoại nhìn:
-Ko sao chứ?_ sđt lạ
-Cô hỏi lại: - Ai?
-Lạc Thiên. _anh tl ngắn gọn
Cô vẫn ko tin vào mắt mình, dụi dụi mắt nhìn lại, ko lẽ là Lạc Thiên thật, tim đập liên hồi, trong lòng bỗng thấy ấm áp lạ lùng. Cô nhanh tay soạn tin nhắn tl:
-Ko sao ! Em ổn
Thiên vẫn thấy ko yên tâm, liền với đại cái áo khoác, leo lên chiếc Lamborghini chạy ra khỏi nhà với tốc độ “cực đại”, lý trí anh giờ đây tràn ngập hình ảnh M.Gia, 10’ sau anh đã đến trước cổng nhà cô mặc dù nhà anh cách đây 30 cây số, ko dám nhấn chuông nên đành điện thoại cho Gia.
Gia sau khi gửi tin nhắn xong nhưng lại ko thấy anh tl, cô lại ỉu xìu nằm trên giường, quăng đt sang 1 bên, nhưng 1s….2s điện thoại reo :
“Why oh why tell me why not me
Why oh why we were meant to be
Baby i know i could be all you need
Why oh why oh why
I wanna love you,if you only knew how much i love you
So why not me
The day after tomorrow I’ll still be around
To catch you when you fall and ever let you down
you say that we’re forever our love will never end
I’ve tried to e up but it’s drowning me to know you’ll never feel my soul
It’s trapped between true love and being alone
when my eyes are closed the greatest story told
i woke and my dreams are shattered here on the floor”
Nghe tiếng chuông điện thoại, cô nhanh chóng bắt máy:
-Anh cho em 10s…….. xuống mở cửa._nói xong liền cúp máy.
Anh đợi cô trước cổng. 1s…2s….3s….10s. Cô mở cửa, thấy anh cô rất vui, vui vì anh quan tâm cô, vui vì anh đang ở đây, trước mắt cô
-Em đúng giờ quá nhỉ
-Đến làm gì?_giả vờ ko quan tâm
-Anh……? À, thấy em ngốc quá, lúc về lại bỏ quên bút nên Linh nhờ anh đem qua cho em._tìm cớ
-Có sao?_cũng đang thắc mắc
Ko biết ở đâu có cây bút, anh chìa cây bút ra đưa cô. Cô nhìn cây bút rồi tl:
-Ko phải của em !!
-Vậy à_hắn gãi gãi đầu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...