" Vân Khuynh ca ca! " Người nào? Giữa lúc ta nghĩ mở mắt ra nhìn rốt cuộc là ai đánh nhiễu mộng đẹp ta thì, lại có một...!khác thanh âm ngọt xuất hiện.
" Muội muội ngươi đã tỉnh? " Nữ tử hỏi.
" Đúng.
Là tỷ tỷ ngươi đã cứu chúng ta? " Du Nhã lễ phép hỏi.
" Ha hả, không tính là cứu, vốn chính là ta sai.
" Nữ tử đáp.
" Sao chứ? Tỷ tỷ có thể đem chúng ta rơi trên đường mặc kệ, người khác đại thể sẽ thể cảm thấy hai ta đáng đời mà thôi, nhưng tỷ tỷ ngươi lại chứa chấp ta và ca ca.
Bạo dạn tỷ tỷ cao tính đại danh? " Du Nhã như trước lễ phép.
" Mọi người gọi ta là Li Tịch.
" Li Tịch trả lời
" Du Nhã...!" Ta chậm từ trên giường ngồi dậy.
" Vân Khuynh ca ca ngươi đã tỉnh!? " Du Nhã khẩn trương quấy động ta.
" Khụ, đứa ngốc, ca ca ngươi đầu cũng bị ngươi rung đến hôn mê..
khụ " Ta cảm giác cổ họng khô cạn giống như lửa đốt.
" Đến, uống nước đi.
" Li Tịch đem một chén nước đưa đến trên tay ta.
" Cảm tạ Li Tịch cô nương ra tay cứu giúp, xin hỏi nơi này là....? " Ta uống một ngụm nước, đánh giá chung quanh.
" Nơi này là Vọng Nguyệt Lâu.
" Li Tịch nói.
" Gì?! " Du Nhã thất kinh nói.
" Xảy ra chuyện gì sao, Du Nhã?" Ta lại uống một miếng nước.
" Vân Khuynh ca ca chẳng biết ở kinh thành Vọng Nguyệt lâu là thanh lâu lớn nhất...?" Du Nhã không thể tin nổi nhìn ta.
Phốc! Ta vừa vặn đem nước trong miệng phun đến trên người Li Tịch.
Té ra nơi này là thanh lâu, còn là lớn nhất.
Tuyệt đối không thể để cho Du Nhã lưu lại nơi đầy thói trăng hoa này.
" Xin lỗi, Li Tịch cô nương.
Ta xem ta và Du Nhã cũng quấy rối ngươi, đôi ta cũng gần giống nhau cần phải đi.
Tạ ơn cô nương chiếu cố.
" Ta vội vội vàng vàng bước xuống đất Du Nhã lập tức đỡ ta hướng trước cửa phòng.
" Vân Khuynh cô nương chậm đã.
" Li Tịch mở miệng ngăn cản chúng ta ly khai.
" Xin hỏi Li Tịch cô nương có gì chỉ giáo? " Ta run lên quay đầu lại hỏi.
" Lẽ nào Vân Khuynh cô nương cứ như vậy phẩy tay áo bỏ đi? " Li Tịch hướng ta lộ ra một cái nghi vấn biểu tình.
" Xin hỏi Li Tịch cô nương muốn Vân Khuynh thế nào? " Ta nơm nớp lo sợ hỏi.
" Nếu muốn từ nơi này rời đi, trước mời trả tám vạn lượng sử dụng chiếu cố hai ngươi " Li Tịch như trước bình tĩnh nói.
" Tám...!Tám vạn lượng!? " Du Nhã bị dọa đến lắp bắp.
" Li Tịch cô nương nói cho Vân Khuynh biết ngươi dùng dược liệu gì chiếu cố đôi ta? " Ta nghi vấn hỏi.
" Nhân sâm nghìn năm và ta chăm sóc.
" Li Tịch nhàn nhã cho trà vào bình nói.
" Vân Khuynh nhớ kỹ chưa từng có chủ động yêu cầu, do Li Tịch cô nương ngươi tự mình chăm sóc.
" Ta cây ngay không sợ chết đứng nói.
Cảm tình Li Tịch lúc này trước mặt bản tiểu thư bất kể nàng có chơi xấu, ta và Du Nhã cũng không có tiền hoàn.
" Đích xác.
Nếu không có ta mang hai ngươi trở về, hai ngươi hiện tại sẽ phải phơi thây đầu đường.
"
" Vân Khuynh trước cám ơn cô nương ân cứu mạng, thứ cho Vân Khuynh nhiều lời, nếu Vân Khuynh không hoàn, cô nương thì như thế nào xử trí đôi ta? " Ta không chút hoang mang hỏi.
" Vậy thì mời hai ngươi lưu lại làm việc.
" Li Tịch thản nhiên trả lời.
" Hiểu, Vân Khuynh đáp ứng ngươi, nhưng tất cả khoản nợ do Vân Khuynh một người độc tài, Du Nhã sẽ không bán mình.
" Ta kiên định nói.
" Không thành vấn đề.
" Li Tịch nhẹ nhàng cười nói.
Nụ cười này thiếu chút nữa làm ta hồn bay phách lạc, may là ta đủ bình tĩnh, cái này Li Tịch đích thị là yêu tinh.
" Cầm tỷ tỷ.
" Li Tịch hướng ngoài cửa gọi.
Một nữ nhân ngoài cửa đi vào, đứng ở chúng ta cùng Li Tịch nói: " Tiểu Tứ ngươi bao lâu không có tìm Cầm tỷ tỷ, Cầm tỷ tỷ đều nhanh đã quên dáng vẻ của ngươi.
"
Cầm tỷ tỷ đem mình đọng ở trên người Li Tịch.
Du Nhã xấu hổ trốn sau lưng ta.
Tiểu Tứ...!Chẳng lẽ còn có tiểu tam sao? Trong lòng ta nghĩ đến chính là đang vui.
" Cầm tỷ tỷ đừng làm rộn, rõ ràng hôm qua mới gặp qua.
" Li Tịch gương mặt trở nên hồng hồng.
" Ôi, Tiểu Tứ của ta mặt đỏ thì đúng là đáng yêu nhất.
" Cầm tỷ tỷ cười xấu xa đứng ở trên mặt đất.
Thì ra Li Tịch phúc hắc đúng là ở nơi Cầm tỷ tỷ học về, hoàn hảo chỉ học được phúc hắc, không có học của nàng lẵng lơ.
(:v)
" Nhá, Tiểu Tứ ngươi học xấu, cư nhiên ở chỗ này ẩn dấu người đàn ông! " Cầm tỷ tỷ vuốt mặt ta.
" Cầm tỷ tỷ! " Li Tịch đột nhiên rống lên.
" Hảo hảo, không đùa giỡn.
Gọi vào đây xảy có chuyện gì? " Cầm tỷ tỷ nghiêm túc hỏi.
Oa, nguyên lai Li Tịch cũng sẽ lớn tiếng như vậy, ta còn tưởng rằng mỹ nữ cổ đại cả đời cũng sẽ không nói chuyện lớn tiếng, kiến thức được mở rộng.
" An bài hai gian phòng giữa cho bọn họ.
" Li Tịch bình tĩnh nói.
" Tại sao phải hai gian, ta có thể cùng Vân Khuynh ca ca một phòng.
" Du Nhã từ thân ta phía sau lộ ra gật đầu một cái.
" Ô, còn có một tiểu cô nương.
Tới tới đây, cho tỷ tỷ nhìn.
" Cầm tỷ tỷ muốn đi tới, Du Nhã sợ nắm chặt xiêm y ta.
" Cầm tỷ, Du Nhã mệt mỏi, mời trước cho chúng ta an bài gian phòng đi " Ta chặn Cầm tỷ nói.
" Đừng gọi ta Cầm tỷ! Ta rất trẻ tuổi...!Đến đây đi.
" Cầm tỷ ám muội cười về phía Li Tịch, mang theo đôi ta ra khỏi phòng.
Có thể là ảo giác của ta, nhưng ta ra khỏi phòng thì ta hình như thấy mặt của Li Tịch biến đỏ.
Cầm tỷ đang lúc an bài hai gian phòng cho ta và Du Nhã.
Đúng là kỳ quái, phòng ta ở bên cạnh phòng Li Tịch, mà phòng Du Nhã lại ở cuối hành lang.
Bởi vì ta không muốn trở về phòng, bởi vậy bởi vậy ta chuyện đương nhiên ở lại phòng Du Nhã.
" Vân Khuynh ca ca, việc này hẳn là do Du Nhã làm mới đúng.
" Du Nhã ngồi ở bên giường nói.
" Ngốc Du Nhã, cái kia Li Tịch phúc hắc như vậy, ngươi lại đơn thuần, tuyệt đối sẽ bị nàng trêu đùa.
" Ta sờ sờ Du Nhã đắm chìm mà nói.
" Vân Khuynh ca ca ngươi là tốt nhất...!Cám ơn ngươi! " Du Nhã cảm động khóc.
" Ngốc Du Nhã.
Đừng khóc, khóc nhiều liền không đẹp.
" Ta nhẹ nhàng ôm Du Nhã nói nhưng mà trong đầu đột nhiên xuất hiện gương mặt.
" Ngữ...!" Ta than nhẹ một tiếng.
" Gì a? " Du Nhã hiếu kỳ hỏi.
" Ta đã từng yêu người.
" Ta nhàn nhạt mà trả lời.
" Đã từng? " Du Nhã không hiểu nhìn ta.
" Ừ, đã từng, yêu rất sâu đậm, đau đến càng sâu hơn.
Nàng ở cùng với người khác.
" Ta trong mắt lóe lên một tia khổ sở.
" Xin lỗi Vân Khuynh ca ca.
" Du Nhã áy náy nói.
" Không quan hệ, ta sớm quyết định phải một lần nữa làm lại từ đầu, ta và nàng không có cơ hội gặp lại, còn muốn cũng là phí công.
Huống hồ ta có Du Nhã muội muội khả ái như thế.
" Ta nói đùa với Du Nhã.
" Hừ, ca ca xấu nhất, Du Nhã buồn ngủ, ca ca cũng trở về phòng đi.
" Du Nhã xoa mắt nói.
" Hảo, hảo, ca ca bây giờ đi, ngủ ngon, Du Nhã muội muội.
" Ta đắp kín mền cho Du Nhã, thổi tắt nến, liền rời khỏi phòng.
Ta đi qua một cái ánh trăng cao chót vót ngoài hành lang, ngẩng đầu nhìn tràn đầy tinh thần bầu trời đêm.
Ta đi tới phía sau đình Vọng Nguyệt lâu.
Trước mắt là ao nhỏ, ở ánh trăng chiếu xuống, lân mặt ao hiện ra màu bạc ánh sáng.
Ban đêm yên tĩnh, nước nhẹ nhàng phát sinh chuyển động
cùng tảng đá va chạm tạo ra âm thanh, khiến lòng dạ ta có chút không giải thích được.
Bên cạnh ao trồng đầy rậm rạp chẳng biết minh hoa, gió nhẹ đem mùi hương xông vào mũi mùi hoa chung quanh khuếch tán đi.
Ta nghĩ khởi trước đây nghe qua một câu nói, thuận miệng liền ngâm ra: " Ngày tốt cảnh đẹp nề thiên hạ, thưởng tâm nhạc sự thùy gia viện..
" (*)
" Vân Khuynh cô nương, vì sao tại đây thương xuân thu buồn? " Phía sau đột nhiên vang lên một âm thanh, sợ đến ta nhảy dựng lên.
Ta xoay người nhìn lại, hảo một Li Tịch, hù được bản tiểu thư thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
" Tịch cô nương có nhàn hạ thoải mái như vậy đến ngắm trăng? " Ta hỏi.
" Chỉ là tùy tiện đi một chút.
" Li Tịch nhìn mặt của ta nói.
Ta nhìn Li Tịch mới nhớ tới ta căn bản không có nhìn kỹ mặt của nàng.
Lông mi nồng đậm dài mảnh làm cặp mắt kia ở trong trời đêm lóng lánh hắc nhẹ nhàng thêm vài phần yêu mị.
Da thịt trắng nõn, khéo léo lại sóng mũi cao, đôi môi mỏng hơi hướng về phía trước, yêu mị lại mang chút trẻ con.
" Đẹp mắt không? " Li Tịch hỏi.
" Đẹp! " Ta si mê bừng tỉnh ngộ ra, ta bị chọc ghẹo.
Li Tịch hướng lộ ra tươi cười một phát câu hồn, hại ta thiếu chút nữa mất mạng.
" Yêu nghiệt! " Ta kêu to.
" Lời ấy sai rồi.
Li Tịch không tu yêu thuật cũng không có hại người, sao có thể trong miệng Vân Khuynh cô nương là yêu nghiệt? " Li Tịch với đôi mắt đen bóng lại trong suốt thẳng nhìn ta.
Một khắc kia, lòng ngực đột nhiên đập nhanh hơn, không cần soi gương cũng biết khuôn mặt là có ửng hồng.
Ta đứng dậy nghĩ trên người có mặc áo quấn ngực, quyết định phải hảo hảo hỏi Li Tịch.
" Li Tịch cô nương như thế nào cảm thấy Vân Khuynh đúng là thân con gái.? " Ta khóe miệng hơi hướng về phía trước nhếch lên hỏi.
" Li Tịch chưa thấy qua một vị nam tử nào da dẻ lại trắng hồng, vô cùng mịn màng và thân thể gầy như là Vân Khuynh cô nương đây.
" Li Tịch nghi ngờ nhìn ta.
" Ngươi biết nam tử trong ngực đúng là so với nữ nhi bền chắc hơn đúng không? " Ta hỏi.
" Đích thực " Li Tịch như trước nghi hoặc.
Ta kéo tay của Li Tịch đặt ở lớp áo quấn ngực.
" Ôi...!Xin lỗi, Vân Khuynh công tử.
" Li Tịch trên mặt phiếm hồng kinh ngạc rút tay về, như tiểu hài tử làm sai việc xin lỗi.
" Không quan hệ, Li Tịch cô nương minh bạch là được rồi.
" Trong lòng ta chính vui sướng, hảo một Li Tịch, vẫn chưa tới ta chọc ghẹo ngươi!
" Vân Khuynh công tử vì sao tại đây thương xuân thu buồn? Có thể nói cho Li Tịch chia sẻ một chút không? " Li Tịch nói sang chuyện khác.
" Ngươi hiểu ái tình sao? "
(*) Ngày tốt cảnh đẹp nề thiên hạ, thưởng tâm nhạc sự thùy gia viện: như là cảnh đẹp nhưng không có người thưởng thức cùng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...