Thỏ Con Yêu Đương Nhé

Đến lúc lên sân khấu cậu vẫn còn run rẩy.

Nụ hôn nhẹ nhàng đó…

Hạo Phong nhắm mắt, không dám nghĩ tới, sợ cành nghĩ sẽ càng thêm rung động.

Cậu cầm chặt lấy guitar, chỉnh lại mic cho âm thanh phát ra dễ nghe hơn.

Sau đó nhận lại chính là một tràn ồ cực kỳ lớn!

Lúc nảy lên sân khấu cậu vẫn đang trong trạng thái ngơ ngẩn. Giờ mới nhận ra mọi người đều đang nhìn mình, lúc nảy thậm chí hỏi còn là to như thể sấm.

Tu Kiệt khẽ chạm vào tay cậu.

Hai người đã được cho sẵn hai cái ghê ngồi cạnh với nhau, anh cầm Mic, cậu cầm đàn, chỉ như vậy thôi đã khiến nhóm “khán giả” phía dưới sôi trào!!!

Hạo Phong nhìn anh. Nghi vấn.

Tu Kiệt làm khẩu hình.

“Hạo Phong, thích cậu”

Đột nhiên đèn chợt tắt, tiếp theo đó là hai luồng đèn pha lớn bên trái và phải pha vào hai người họ.

Tu Kiệt cầm Mic.

“Chào mọi người”

“A!!!

“Lổ tai tôi có thai mất cmn rồi!!!”

“Đừng hát nữa!!! Em mà hát thì chuỵ chết mất!!!”

“Mấy chế yên lặng đi! Thật thính em ấy như vậy, mắc công về nhà em ấy phải dỗ tôi!!!”


Tu Kiệt cười, sau đó suỵt một tiếng, khiến tất cả mọi người đều yên lặng.

Hạo Phong cũng hơi bất ngờ vì chuyện sẽ nói này không có trong kịch bản.

Tu Kiệt: “Hoa Chi, em tìm thấy điểm mình muốn chấm trên con đường cấp ba này rồi”

Hoa Chi đang đứng ở trên cầu thang lớp học của mình, nghe thấy anh gọi, cô ngạc nhiên ngẩng đầu.

Sau đó cô cười.

Bước lên cầu thang lớp mình, cô lấy trong túi ra một lá thư nhỏ màu vàng xanh, hít một hơi thật sâu. Mở cửa.

“Đã lỡ yêu em nhiều rồi thì anh chỉ biết ngắm mưa”

“Nhìn qua hàng cây được bao nhiêu hạt mưa”

“Là trong anh được bấy nhiêu nỗi nhớ em”

Giọng anh Trầm thấp, hoà với không gian tĩnh lặng mang theo một nét nhạy cảm mê người.

Đôi mắt anh hướng về cậu.

Hạo Phong run rẩy bàn tay, hốc mắt hơi nóng lên.

Cậu gảy đàn, tiếng đàn trong veo quyện lại với tiếng hát của anh, đáp lại một cách thỏ thẻ.

“Đã lỡ yêu em nhiều rồi thì anh chỉ biết đếm sao”

“Nhìn lên trời cao được bao nhiêu vì sao”

“Là trong lòng anh còn bấy nhiêu những nỗi lo”

“Sợ mình đánh mất em khi, thu vừa sang, lá xanh bỗng úa vàng”

“Khi mưa còn chưa tới, em thay người yêu mới…, oh no no”

“Sợ mình sẽ khiến em yêu phai nhạt hơn giữa mênh mông bộn bề…”

“Em ơi chờ anh với”

“Chỉ biết nói cho em nghe vậy thôi…”

Hoa Chi: “Thầy ơi!!!”

Tuấn Thanh, thầy giáo trẻ chủ nhiệm lớp 12a1 quay đầu nhìn cô, đôi mắt toát lên vẻ nghi vấn.

Hoa Chi: “Thầy nhận thư tình của em nhé!”

“Vì đã lỡ yêu em rồi, chẳng dám hứa xa xôi”

“Cứ nhắm mắt em lại và feel my love”

“Dù nắng mưa bao mùa”

“Thì tình anh vẫn luôn đây mà”

“Chẳng phải kiếm đâu xa”

“Vẫn giữ đó bầu trời của riêng chúng ta”

“Để gió mang đi về 1 nơi không người…”


Hạo Phong không dám ngẩng đầu, cậu sợ bên dưới sẽ thấy đôi mắt cậu long lên, và gương mặt dần đỏ.

Một nỗi cảm động chạy vào trong tim, dọc theo các mạch máu chạy thẳng lên não, cả người cậu run rẩy.

Dù vậy…Nhưng cậu vẫn cảm nhận được, người bên cạnh vẫn luôn nhìn mình.

Điều này càng chứng minh…

Bài hát này dành cho cậu.

Hạo Phong siết chặt bàn tay cầm đàn.

“Vì biết đâu, sớm mai thức dậy

“Em không còn đây ôm anh, nhẹ hôn anh

Để tình ta cứ trôi lững lờ”

“Chờ giông và bão cuốn đi bất ngờ”

“Rồi lỡ đâu, giấc mơ không thành”

“Em không còn kề vai anh, tình mong manh

1 người đứng cứ trông với chờ, người kia thì ôm giấc mơ…”

“Vì đã lỡ yêu em rồi, chẳng dám hứa xa xôi…”

“Cứ nhắm mắt em lại và feel my love”

“Dù nắng mưa bao mùa”

“Thì tình anh vẫn luôn đây mà”

“Chẳng phải kiếm đâu xa”

“Vẫn giữ đó bầu trời của riêng chúng ta”

“Để gió mang đi về 1 nơi không người…”

“Đã lỡ yêu…vì một người lỡ yêu, lỡ yêu…”


Tu Kiệt hạ Mic.

Sau đó, cả sân trường gần như là bùng lổ!!!

“A!!!”

“Lớp trưởng! Tui yêu ông!!!”

“Lăng Tu Kiệt! Lăng Tu Kiệt!”

“Kiệt Kiệt là của tui! Đừng ai giành!”

“Hạo Phong sao lại đỏ mặt thế! Đáng yêu quá!!”

“Hạo Phong con nhìn má đây nè đừng nhìn trên lẳng lơ kia!!!”

Hạo Phong nhìn anh, đôi mắt cậu hơi long lanh, gương mặt đỏ bừng, có cảm giác giống như con thỏ nhỏ bị làm cho cảm động quá rồi.

Tu Kiệt cảm thấy miệng lưỡi hơi khô. Anh nắm lấy tay cậu, sau đó kéo đạo cụ ghế của mình vào trong cánh gà.

Nguyễn Nguyễn điều chỉnh đèn đến đổ hết mồ hôi, cô biết Tu Kiệt không nhờ mấy thằng con trai làm là bởi vì mấy thằng đó đâu có cái cmn gì mà tinh tế hết, chắc chắn sẽ phải tò mò tọc mạch.

Nhìn hai người kéo tay nhau, cô bỗng dâng lên xúc cảm yêu thương, giống như mẹ già. Không nhịn được lấy điện thoại ra chuỗi lại khoảnh khắc này.

Tình yêu học trò thật là đẹp quá.

Cô cũng muốn yêu đương a!!!



Khó lắm mới có thể cùng nhau về lớp.

Lớp học bây giờ vắng tanh, mấy bạn học đều đang ở dưới sân trường cả.

Trong một khoảng không ở cuối lớp vang lên tiếng hôn môi mụ mị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận