“Không có thích nhỏ đó”
Tu Kiệt siết chặt cỏ dưới tay mình. Anh hướng về phía cậu, đôi mắt kiên định giống như đã thật sự quyết tâm làm một điều gì đó.
“Vậy sao ông cứ đi theo nhỏ quài”
Hạo Phong nói.
“Là do cậu ấy tự đi theo thôi” Tu Kiệt đáp.
“Vậy ông thích ai? Tui không tin là ông chưa bao giờ thích ai, ít nhất cũng phải hơi để tâm đến ai đó chứ?”
Cậu rất muốn biết…anh thích gì, thích thế nào, và khi thích sẽ ra sao.
“Thích…cậu…muốn biết làm gì? Tôi thích ai mà cậu cũng cần phải biết sao?”
Hạo Phong: “…”
Chết tiệt! Ai nói chuyện lại ngắt quãng kì cục như vậy chứ?!!!
“Vậy thì ông thích một mình ông đi!”
Cậu tức giận đứng dậy, trời bây giờ cũng tối, cũng nên trở về nhà rồi.
Tu Kiệt cười, anh vẫn chưa thể nói ra được. Chạm vào tim, đập giống như trống vỗ, vang lên từng tiếng đến đau hết cả người.
6 giờ 30 phút tối.
Hạo Phòng và Tu Kiệt vẫn đang lang thang trên đường.
Cậu thầm cảm thán, thầy giáo Bàng như thế mà chạy ghê thật. Có thể đuổi đến xa như vậy.
Cậu khát nước, ghé vào một tiệm tạp hoá, chỉ có điều là bà chủ đang chuẩn bị đóng cửa thì phải.
Hạo Phong ỷ mình sức lớn. Trực tiếp đỡ cái cửa kéo, một phát đẩy nó lên trên lại.
“Đóng cửa sớm quá vậy bà chủ, cho cháu hai chai nước khoáng nhé!”
Bà chủ tiệm: “…”
Thật là lỗ mãng.
…
Tu Kiệt đang tra điện thoại. Con đường của họ đi đã đúng, tuy nhiên lại còn phải đi khoảng 30 phút nữa mới tới.
“Uống nước tí đi”
Cậu dúi chai nước mới mua được vào lòng anh.
Tu Kiệt nhận lấy, mở ra hớp một hớp.
“Đi khi nào mới tới nhà đây? Lâu quá, tôi mệt”
Hạo Phong hỏi.
“Nửa tiếng nữa, sao không mua thêm gì ăn?”
“Quên mất, nhịn đói nửa tiếng nữa cũng không sao mà, đi nhanh thôi”
Điện thoại của Hạo Phong đã tắt nguồn. Điện thoại của Tu Kiệt…vẫn còn nguồn, còn tiền, chỉ là anh không muốn gọi xe đến. Lừa cậu rằng điện thoại không có tiền. Muốn đi với cậu.
Không chỉ là đoạn đường về nhà này thôi, còn là đoạn đường đời sau này. Tất cả đoạn đường của anh đều phải in bước chân cậu…
…
Hạo Phong cuối cùng cũng về đến nhà. Nhìn căn nhà đã sáng đèn. Cậu vui vẻ bước vào.
Đúng như dự đoán, Tử Chân đang nấu ăn trong bếp, Hạo Hiên thì đang xử lý công việc trên máy tính.
“Ba!” Cậu chạy tới chỗ Tử Chân, quấn vào người ông, tay thì bốc lấy miếng sườn trên đĩa mà ông không thấy.
“Hạo Hạo vừa đi đâu đấy?” Tử Chân cười, hỏi cậu.
“Đi chơi ạ”
“Với ai?”
“Thanh Dương, Tân Nhiên, Tu Kiệt”
“Còn có thắng nhóc Tu Kiệt kia nữa à?”
“Vâng”
Ông lấy cái muôi múc gõ lên cái tay đang bốc sườn của cậu.
“Đi tắm, tắm xong thì ăn cơm, ăn rồi thì đi nói chuyện với ba”
Thái độ của ông rõ ràng có hơi nghiêm túc một cách vụng về. Thái độ này cho thấy rằng ông đang rất lo lắng và nghiêm trọng.
Hạo Phong thưa một tiếng rồi bước lên lầu.
Cậu không biết Tử Chân đang lo lắng điều gì, nhưng cũng không để tâm lắm. Từ nhỏ đến lớn cậu đều được cưng chiều thành tích luôn không quá giỏi, cũng không quá tệ. Luôn đứng loại khá vào khoảng điểm trung bình là 7 phẩy.
Việc mà gia đình đặt lên vai cậu cũng chẳng có gì là khó khăn. Chỉ cần trở thành một đứa trẻ ngoan là được.
…
Vừa ăn cơm xong. Hạo Phong đã bị kéo đến phòng làm việc của cha Hạo. Tử Chân để một đĩa bánh quy ở trước mặt cậu. Sau đó hỏi.
“Ngày mà con trở về hình dạng thỏ là khi nào?”
“4, 5 ngày trước thì phải” Cậu đáp, hào hứng ăn bánh quy.
“Vậy thì con có khó chịu. Thích cắn đồ đạc, thích nhổ lông làm ổ, yếu ớt hơn bình thường, hay là cộc cằn, thích đánh dấu lãnh thổ, nhìn thấy người nào cũng đều bực tức?”
“Chắc là về đầu ạ”
“Trời!!”
Tử Chân vỗ trán một cái.
Là tại ông không tốt!
Người như bọn họ sẽ có hai cách phân hoá vào tuổi dậy thì. Một là thuộc dạng giống cái, hai là thuộc đang giống đực.
Giống cái mềm yếu, tương đối nền nã, giống đực thì rất nổi bật, mạnh mẽ, rất chiếm hữu.
Phân hoá không dựa vào đặc điểm cơ thể mà là dựa vào sự giáo dục của bậc trưởng bối. Từ nhỏ được giáo dục nghiêm khắc, cứng rắn thì khả năng phân hoá thì giống đực sẽ cao hơn.
Đều là tại ông thương cậu, không muốn để cậu vất vả nên luôn luôn dễ dãi với cậu.
Theo dạng này thì…Hạo Phong sẽ thuộc vào giống cái giống ông.
Vậy thì không phải thành nhóc Tu Kiệt kia sẽ chiếm được hời sao?!!!
Không được không được! Không thể để thằng nhóc kia chiếm lời như vậy! Phải kêu Hạo Phong tránh xa nó một chút!
“Ba ơi, con buồn ngủ rồi” Hạo Phong ngáp một cái. Đề nghị với ông.
Tử Chân mệt mỏi nhìn về phía đồng hồ. 9 giờ 5 phút. Cũng đã thật là trễ rồi.
“Được rồi, đi ngủ đi” Ông uể oải nói.
Nhìn bóng lưng đã khuất của cậu trên lầu, Tử Chân giật mình tỉnh táo.
Ngủ cái gì chứ?!!!
Không phải là định kêu nó phải tránh xa Tu Kiệt ra hay sao?!!!
Tử Chân! Mày càng ngày càng đãng trí mà.!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...