" Vậy mọi chuyện là sao chứ ? " Tôi thấy hơi shock và choáng váng lặng ngồi xuống giường.
" Thì chuyện xảy ra vào chiều hôm qua không phải như những gì Thỏ nghĩ đâu " hắn ngồi xuống cạnh tôi nhẹ lấy bàn tay to lớn ấm áp đẩy đầu tôi xuống vai.
" Không tin ! "
" Thật mà ! "
" Chứng minh đi "
Hắn không trả lời. Hắn chỉ lặng lẽ đẩy đầu tôi lại vị trí cũ, rồi nhẹ lấy hai bàn tay áp chặt vào hai bên má . Hơi ấm lan truyền khiến tôi ngượng ngùng quay mặt đi nhưng bàn tay ấy đã níu kéo lại đầy âu yếm. Từng nhịp đập vang trong lồng ngực như tiếng trống, hơi thở dần gấp gáp và nóng bỏng hơn. Trong giây phút ấy hai ánh mắt đã gặp nhau tại một giao điểm. Bỏ tất cả những mối lo lắng, bỏ qua sự thù ghét với con người này, trong tôi chỉ còn hình bóng sói gay đáng ghét nhưng lại làm tôi lo sợ sẽ mất hắn mãi mãi. Lần này có lẽ tôi sẽ không trốn chạy, sẽ để con tim quyết định . Hắn- tên đáng ghét nhưng đã thay đổi con người tôi. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng nổi mình sẽ thích một tên con trai xấu tính, thích trêu chọc người khác và hách dịch đến vậy , nhưng giờ mọi chuyện lại không nằm trong vòng kiểm soát của tôi. Tại hắn mà tôi đã không còn tin tưởng bản thân, không còn sự tự tin ngày nào. Khi bên hắn chỉ là một thằng nhóc yếu ớt, hay ngượng ngùng và cần sự chăm lo của hắn. Sói gay có lẽ hắn sẽ không bao giờ biết tôi sợ mất hắn đến nhường nào đâu. Chí là trong giây phút suy nghĩ của tôi hồn loạn, chỉ là tôi đã không nhận ra một bờ môi đang nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi tôi. Sự ngọt ngào lan toả đến từng tế bào, cảm giác nâng nâng rôi bay bổng. Một nụ hôn chậm và sâu không hời hợt và táo bạo, hắn mang lại cho tôi cảm giác dễ chịu đến kì lạ. Trong căn phòng nhỏ giờ chỉ còn hương vị tình yêu và nụ hôn đầu ngọt ngào của tôi.
" Như vậy đủ chứng minh rồi chứ ? " Hắn nhẹ nhàng rời bỏ môi tôi rôi ôm tôi vào lòng thật chặt. Hai cánh tay to lớn vội ôm trọn tôi, nhẹ vỗ nhẹ vào từng lọn tóc... " Thỏ nghe thấy nhịp tim của em chứ ? Chúng không biết nói dối đâu !Em đã bảo không bao giờ lừa thỏ mà ! Em yêu Thỏ nhiều lắm." Hắn nhẹ rời tay từ tóc trượt nhẹ xuống eo, siết chặt. Cảm giác thật lạ lẫm. Từng đầu ngón tay nhẹ vòng lấy eo rồi tham lam tiến sâu vào lớp áo ngủ. Không còn lại gì ngoài một cảm giác ham muốn, không còn mối quan tâm nào ngoài sự mong chờ một sự ngọt ngào. Tôi đã lún sau vào bẫy của con sói này quá rồi, lún sâu đến nỗi không biết cách thoát ra và càng không muốn đi ra. Từng ngón tay nhẹ chạm vào eo, lưng rồi đến ngực. Từng nơi bàn tay ấy động đến đều nóng ran, từng nơi đều ngọt ngào. Rồi tiếp đó là những nụ hôn ở cổ, ở ngực, rồi cái cắn nhẹ vào tai. Mọi thứ làm tôi chao đảo, tại tôi sốt hay tại con sói này mà giờ tôi thấy thật nóng và bay bổng. Từng ngón tay vẫn tinh nghịch đi đến từng nơi trong lớp áo.
" Hộc hộc... Sao ... cậu...lại có kinh nghiệm như vật ? " Tôi khẽ rùng mình hỏi hắn khi một nụ hôn được đặt ở xương đòn ( xương quai xanh) của mình.
" Tại Thỏ khiến em phải tìm kiếm những điều này ! Anh phải chịu trách nghiệm ! " Hắn vẫn tinh nghịch vờn lây vài sợi tóc của tôi mà thì thầm.
" T...Trách...nghiệm ? ...Hộc Hộc... Ah... Uh...uhm" tôi khẽ tùng mình khi bàn tay ấy đã gần tiến xuống phía dưới của mình.
" Thỏ khiến em phải nghĩ , khiến em không thể rời mắt. Em... đã từng quan hệ với nhiều đứa con gái nhưng CHỈ CÓ THỎ MỚI LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA EM " hắn khẽ chạm trán của mình vào tôi rồi lại một nụ hôn. Một nụ hôn táo bạo và mãnh liệt hơn.
" Thỉ thoải mái chứ ? "
" Ha... Ah...Ah...Uhm...Uhm..." Nhịp tim tôi đang dần tăng theo từng nhịp thở
Rầm...rầm...Huỵch...ầm ầm...
" HAI ĐỨA LÀM GÌ VẬY ? " Vâng đúng lúc này, bố tôi cùng mẹ và con nhỏ Diệu Anh ngã nhào vào phòng, chắc chắn ba người này không chỉ mới nghe lén. Nhưng lạ thật ! kể cả khi bố nói vậy mà hắn vẫn ôm tôi thật chặt, vẫn nhất quyết không buông, và tôi cũng như một bản năng càng ôm sói chặt hơn.
" Bác à ! Con sẽ không bỏ Minh đâu! " Hắn nhẹ nhàng đứng dậy cúi đầu kính cẩn nói với bố tôi. Bố không nói gì chit quay đầu lại tiến về phía cầu thang rôi mới mở lời " Cậu theo ta "
" Dạ ! " Hắn vội đi theo bố, chỉ còn tôi, mẹ và Diệu Anh. Mẹ không như bố, mẹ cười thật tươi rồi có chút hạnh phúc, còn Diệu Anh thì vẫn như mọi khi cái kiểu cười không thể đểu hơn. Mẹ tiến về phía tôi ngồi xuống đệm, con nhỏ Diệu Anh theo sau ngồi vào cái ghế ở đầu giường. Mẹ nắm lấy bàn tay tôi, chưa bao giờ tôi thấy mẹ nắm chặt đến vậy. Bàn tay mẹ đã dẫn dắt tôi trong 17 năm nay và giờ nó truyền cho tôi niềm tin về tương lai của hai đứa.
" Minh này ! Con thích cậu ta ? "
" ...Gật gật..." tôi ngượng ngùng cúi mặt xuống dưới nền nhà.
" Con có muốn ở bên cậu ta không ? " Mẹ cười nhẹ, nụ cười làm tan sự lo sợ của tôi.
" Dạ... Lần đầu con có cảm giác này. Nhưng con chắc nó không phải loại cảm giác hời hợt rồi sẽ đi qua nhanh chóng. Con chắc chắn tình cảm này." Tôi tự tin nhìn mẹ trả lời, không chút do dự. Có lẽ thời gian tôi và sói ở bên nhau không quá dài, nhưng mỗi ngày trôi qua tôi lạng càng thêm yêu cậu ấy, dù có phủ nhận nhưng hình ảnh cậu ấy đã sâu trong tôi rồi.
" Con là con của mẹ ! Mẹ biết con hoàn toàn bình thường ! Con mạnh mẽ hơn những đúa trẻ cùng tuổi ! Mẹ biết điều đó ! Mẹ luôn yêu quý con dù con là ai đi chăng nữa con vẫn còn là đứa bé mẹ ấm ủ 9 tháng 10 ngày. Mẹ không bảo vệ con được cả một chặng đường dài phía trước. Nhưng giờ mẹ yên tâm vì cơ người sẽ thay mẹ bảo vệ con. Bố Con rất yêu con ! Chưa bao giờ bố cho rằng con hư hỏng dù con làm sai trong mắt bố con luôn là người đúng ! Bố mẹ luôn muốn con hạnh phúc. Hãy chọn người con yêu, người mẹ có thể tin tưởng giao con để hai đứa đi cùng một con đường dài phía trước." Mẹ nói những lời làm tôi thật sự thấy ấm lòng. Bố và mẹ là hai người quan trọng và tuyệt vời nhất, bố mẹ là gia đình bình yên nhất. Dẫu biết chuyện tình cảm của tôi sẽ khó mà để mọi người chấp nhận nhưng tôi muốn dũng cảm như cách bố mẹ dạy tôi sống để thẳng tiến cùng người tôi yêu trên đoạn đường dài phía trước. Lại một lần nữa tôi khóc, khóc trước mặt mẹ thân yêu. Tôi chỉ muốn trải lòng với mẹ nói hết những suy nghĩ trong mình.
" Híc híc... Con ... c...cảm ơn mẹ ! Con sẽ hạnh phúc ! Con hứa đấy " Hai mẹ con lại ôm nhau oà khóc. Lần đầu tôi thấy mình muốn nhỏ lại ! Muốn được mẹ ôm vào lòng để nói hết những suy nghĩ .
" Thôi nào ! Bác và Minh đừng khóc nữa ! Chuyện vui mà " Im từ nãy đến giờ cuối cùng thì nó cũng chịu mở miệng . Cái con nhỏ này đúng lúc mẹ con người ta tình cảm lại chen ngang, vô duyên chết đi được.
" Uhm ! Chuyện vui mà ! Không khóc nữa con ! " Mẹ lấy tay gạt đi hang nước mắt của tôi.
" Dạ ... Mà sao bà vô duyên thế ! Hai mẹ con tôi đang tình cảm mà ! " Tôi quay sang càu nhàu cái con người vô duyên đang ngồi một đống trên ghế. Mẹ khẽ cười còn nó lại một cốc vào đầu tôi.
" Ốm thì lo mà nghỉ đi ! Ông nói nhiều sốt thêm đấy ! " Chả biết ý nó an ui hay nói đểu tôi nữa, nhưng ghi nhận công an ủi . Tôi nghe lời nằm xuống giường rồi đắp chăn lại. Mẹ khẽ đặt cái khăn lạnh nên trán .
" Mẹ xuống nhà xem tình hình thế nào ! tiện thể lấy cái gì đấy cho con ăn ! Hai đứa nói chuyện đi nhé ! " Mẹ nhẹ nhàng ra khỏi cửa chỉ còn tôi và nó.
" Này !" tôi khẽ kéo nhẹ tay áo nó.
" Gì ? "
" Chuyện bà... và...và..." Thật khó để mở lời sau những gì vừa làm với sói. Chỉ là tôi muốn chuyện này rõ ràng. Tôi không muốn hiểu lầm làm tôi và sói mất nhau.
" Tôi hiểu ý ông mà ! Tôi và thằng nhóc đấy không có gì cả ! " Nó nhìn thẳng vào mắt tôi tươi cười như không có chuyện gì sảy ra , nụ cười nó chân thành chú không nham hiểm như mọi khi.
" Vậy...Chiều qua sao lại nói với tôi như vậy ? "
" ha ha ha... Chỉ là lấy chủ đề cho bộ manga tôi đang vẽ thôi. Tiện thể, thấy ông và thằng nhóc ấy chả có gì tiến triển cả ! Chỉ thúc đẩy chút thôi mà ! Hai người đến được với nhau cũng nhờ tôi đấy Ha ha ha ha " Nó ôm bụng cười lăn lộn trong sự ngo ngac của tôi. " Vậy mà ông cũng tin! Chịu thua luôn ! Nghĩ sao tôi thích cái loại người xấu tính xấu nết như vậy ! tôi có người yêu rồi !" Trời ! vậy mà vì nhỏ này tôi đã làm quá với sói, còn nói những lời khó nghe nữa. Xấu hổ quá !
" AIzzz~ cũng tại bà mà tôi nói những lời không nên nói rồi ! " Tôi lấy vội tay che mặt rồi bực bội trách con nhỏ.
" Có người kể cả ông làm sai cũng dùng cả tấm lòng để tha thứ! "
" Đỏ mặt... Mà hôm qua bà và hắn là như thế nào ? "
" Thì ông về tôi cũng về luôn mà , tôi đi cùng với mấy đứa lớp mình. Còn hắn tôi chịu " Nó nhún vai dửng dưng như không.
" Vậy sao bà và hắn quen nhau ? "
" ờ thì hắn quen người yêu tôi ! Hai người học cùng CLB hồi cấp hai " nó gãi gãi tóc có vẻ hơi xấu hổ. Còn tôi thì cực kì ngạc nhiên ! Nó có người yêu từ khi nào chứ tại sao tôi không biết ?
" Bà có NGƯỜI YÊU từ bao giờ sao tôi không biết ? " Tôi bật dậy
" Tại ông NGUUUUU quá nên không phát hiện ra thôi " Thật tức muốn thổ huyết luôn. Tại sao có thăng ngu ngốc yêu cái con đành hanh này chứ ? Tội nghiệp đứa nào vớ phải nó. Tức đến chết với con này mất ! Ngu mà sao cứ chơi với người ngu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...