" Con về rồi ạ ! " Tôi bước đến ghế .
" Ngồi đi con, ba mẹ có chuyện muốn nói." Tôi nghe theo ngồi xuống, mẹ và bố đều không nhìn tôi, chỉ là khuôn mặt họ rất nghiêm trọng.
" Minh này, có lẽ bố mẹ nói chuyện này sẽ làm con thấy không vui và con sẽ không muốn nhưng bố mẹ vẫn muốn nói. Con nghe hết nhé." Bố tôi hai tay đan vào nhau, mắt ông có ánh nghiêm túc của một người đàn ông trưởng thành, một ánh mắt mạnh mẽ.
" Dạ, bố mẹ cứ nói." Tôi thấy hơi lo lắng và mơ hồ, vậy chuyện này là sao, mẹ vẫn im lặng.
" Uhm...Thì... Bố và mẹ con... Thì là chuyện... Gia đình ta sẽ có thêm một thành viên." Bố ấp úng, tay đan chặt hơn, còn tôi lại đang toe toét cười, tôi đã rất muốn có một đứa em, một đứa em để tôi có thể bảo vẹ và chiều chuộng nó.
" Woah ! Thích thật, vậy con là anh rồi. Ha ha ha con sẽ mua cho nó quần áo cả đồ chơi nữa. Thích thật đấy ." Tôi đứng bật dạy không giấu nổi niềm hạnh phúc này, thật tuyệt.
" V...Vậy...Con không trách bố mẹ sao ?" Mẹ bây giờ mới lên tiếng.
" Có gì àm trách đâu mẹ . Con thích có em lắm luốn đấy, bố mẹ không có gì xấu hổ cả chỉ cần nhà mình bên nhau là vui rồi." Tôi hớn hở chạy ra chỗ mẹ, xoa đôi vai bé nhỏ đang căng cứng vì lo lắng của mẹ.
" Em mấy tháng rồi hả mẹ "
" Hôm nay mẹ thấy mệt đi siêu âm mới biết em con đã có 4 tháng rồi."
" Tốt quá rồi." Cả nhà chúng tôi vui vẻ cười cùng nhau.
Cuộc sống cứ trôi qua bụng mẹ ngày một lớn, mẹ cũng ở nhà để dưỡng thai, còn bố thì lo lắng không kém khi mẹ mang thai tôi nên chạy khắp nơi tìm thuốc bổ, còn tôi có nghiệm vụ tìm hiểu mọi cách chăm trẻ con sau này còn phụ bố mẹ trông em, cả con nhỏ Diệu Anh háo hức không kém, nó đếm từng ngày đợi em tôi sinh. Năm tháng sau, đúng ngày 14 tháng 2, em tôi được chào đời, nó đẻ sớm hai hôm so với dự định, là một thằng nhóc trắng trẻo bụ bẫm những 3,4 kg. Tôi và Diệu Anh ôm nhau cười thật to khi nghe thấy tiếng khóc oang oang của nhóc, còn bố mừng đến rơi cả nước mắt, mẹ sinh thường nên giờ rất mệt đã ngủ sâu, em tôi được đưa vào khu chăm sóc đợi đến khi mẹ tỉnh. Cả nhà và cả Diệu Anh đã bàn tính rằng nếu con gái đặt tên Lê Hoàng Bảo Anh, con trai thì đặt Lê Hoàng Nhật Dương. Vậy là giờ nhà có cả Nhật Minh( Ánh mặt trời), Nhật Dương(Nắng mặt trời) không lo bị tối nữa rồi. Thắng nhóc kháu ăn và ngoan nên chuyện chăm nó rất dễ, nhưng nó lại quấy đêm và đêm đến là cả nhà cùng thức. Lại đã tháng 2, tháng 5 tôi phải thi tốt nhiệp và tháng 6 lại phải thi Đại học nên chuyện thắng nhóc khá bất tiện, tôi đành xin phép bố mẹ chuyển đến căn hộ của Andree. Mỗi ngày trôi qua, tôi đều về nhà ăn cơm sau đó mới sang căn hộ, cuộc sống giản dị và bình đạm .
Rồi thì tháng 5 cũng đến, tôi tốt nghiệp với loại khá, sau đó thi đại học, tôi cũng đỗ khoa thiết kế đồ hoạ trường đại học XXX . Còn Diệu Anh nó cùng trường nhưng khác khoa, nói chung là hai đứa vẫn phải dính lấy nhau. Bố mẹ mua cho tôi một chiếc xe máy mới toanh làm quà đỗ đại học, tôi vui đến rơi nước mắt, còn Diệu Anh nó cũng đã có xe nhưng nhất quyết muốn đi học cùng xe với tôi, chuyện sửa chữa và xăng dầu một tay nó đảm nhận. Tôi vẫn sống ở căn hộ của Andree, mọi thứ chua hề thay đổi, mọi thứ như lần đầu tôi đến. Còn cậu ta đã hơn một năm không có lấy một mảnh tin tức, nhưng tôi vẫn chờ, chờ đến ngày cậu ta chịu về, dù không biết phải đợi đến bao giờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...