Continue
" Andree ở nhà chứ ?" Ông ta mặt không biểu cảm.
" Dạ ! Mời chú vào ạ ! " Tôi đẩy to cách cửa đứng lép sao một bên, ông ta từ tốn vào nhà chỉ có điều khuôn mặt có phận biến sắc.
" Ai vậy Thỏ" Andree tiến từ phòng ra, mặt hắn biến sắc khi thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa. " Ông đến đây làm gì "
" Mày còn hỏi tao à ! Thằng mất dạy " Chưa bao giờ tôi thấy những lời lẽ thô tục khi một người cha nói với con mình như vậy. Có phải có chuyện gì rồi không ?
" Nói nhiều quá vào vấn đề chính đi ! Chuyện gì nữa đây?" Hắn không hề có chút tức giận hay buồn bã như đây là một thói quen từ lâu.
"M...MÀY...Thằng...NGHỊCH TỬ ! Bốp..." Ông ta vừa nói vừa đứng lên tiến lại gần sói rồi một cú đấm đau đớn hằn sau trên làn da trắng của sói, tôi thật bất mãn, sao một người cha lại sử xự như vậy...
" Chú à ! Chú bình tĩnh lại đã " Tôi chạy đến kéo tay ông ta, và chính tôi cũng bị xô ngã dúi dụi trên sàn.
" Mày không có tư cách nói ! Chính mày dụ dỗ nó, khiến nó thành cái loại người nam không ra nam, nữ không ra nữ ! Chính mày và nó làm tao mất danh dự. Chuyện bọn mày đã lên mặt báo cả rồi !" Ông ta quát ầm lên không giữ nổi bình tĩnh mà ngón trỏ cứa hết chỉ thẳng mặt tôi, chỉ thẳng mặt sói. " Còn mày ! Loại không biết xấu hổ ! Mày cũng chỉ là đồ bỏ." Ông ta hừng hừng tức giận chỉ tay vào sói đây điếng. Cả tôi và sói đều lặng yên, chúng tôi không lên tiếng không phải sợ , mà vì ông ta là cha của sói là người mang sói đến cuộc đời này. Sói đứng dậy, không nói gì , chỉ nhìn thẳng ông ta...
" Bốp... Ông nói tôi là gì cũng được ! Đừng động vào người tôi yêu ! " Sói không nhân nhượng nhằm thẳng mặt ông ta mà đấm, cú đấm khiến ông ta ngã rồi thì cặp kính cũng văng ra. Tôi lặng thinh chỉ nhìn, thực sự ngạc nhiên, lần đầu tôi thấy soi đánh người.
" Thằng mất dạy, từ bé mày đã là loại phế, mày không nên được sinh ra, cũng tại tao ngu khi đó không vứt mày ẹ mày luôn , giữ lại mày như giữ lại mối hoạ." Ông ta đứng dạy vẫn điềm tính phủi áo rồi nói.Sau đó nhìn về phía tôi.
" Tôi nghĩ cậu nên về nhà đi, đây không phải nhà cậu"
" Cũng không phải nhà ông đâu Chủ Tịch " Sói vẫn đứng đó, sự tức giận toả ra khiến cả căn phòng ngột ngạt, dù họ có ghét nhau thì ngay bây giờ hai người họ như bản sao của nhau vậy. Sự nóng giận, sự bực tức được ẩn dưới lớp vỏ bọ điềm tĩnh tao nhã đến lạnh sống lưng.
" Tao có chuyện muốn nói, người ngoài nghe sẽ không tiện."
"...Im lặng... Thỏ à ! Về đi, mấy hôm nữa em sẽ sang nhà Thỏ nhé ~" Hắn quay người ra phía tôi, tôi vẫn đang sững sờ sau những chuyện này. Hắn cười khi nói, những mắt đã đỏ hoe, có lẽ tôi nên nghe theo, dù gì mình cũng chưa là gì của sói...
" Nhưng..." Tôi ngập ngừng, tôi sợ ông ta làm hại sói, dù ông ta là một người cha nhưng chả có điểm gì giống cả, ông ta còn lạnh lùng hơn người dưng.
" Không sao đâu ! EM hứa sẽ tìm Thỏ mà . ĐỢI EM NHÉ !" Hắn tiến gần tôi, hai tay giữ chặt má lấy chán cọ cọ vào mái tóc tôi. Tôi chỉ còn cách nghe theo, chưa bao giờ tôi thấy sói nghiêm túc đến vậy.
" ...Vậy...Tôi ...về nhà đợi cậu " Tôi tiến về phía cửa rồi lễ phép gật người chào chủ tịch. Chuyện tiếp theo thì tôi không rõ, chỉ biết đã hết ngày rồi mà một tin nhắn , một cuộc gọi cũng không nhận được. Lòng nóng như lửa đốt, trong đêm đó, tôi đến khu chung cư, nhờ quen chú bảo vệ mà được vào khu chung cư khá dễ dàng. Tôi vào thang máy, tầng 18, đến trước cửa căn hộ tôi mới nhận thấy mình đã quên chìa khoá cửa lúc về sáng nay, tôi nhấn chuông, đập cửa mà không có hồi âm. Đợi và đợi khiến tôi ngủ gục trước cửa nhà, khi mở mắt trời đã hừng tia sáng đầu. Tuyệt vọng, tôi bắt xe về nhà tắm rửa rồi ra sân bay đón bố mẹ.
Sau hôm đó, dù có tìm kiếm thế nào cũng không thể tìm ra cậu ta. Cậu ta như nàng tiên cá bị biến thành bọt biển vậy. Thất vọng và ảm đạm, từng ngày trôi qua của tôi trôi qua như một cỗ máy được lập trình trước, giờ thì tôi không muốn và không thể cười nhiều như trước. Đi trên đường bất kì ai có dáng người cao và mái tóc nâu đều khiến tôi nhận nhầm thành sói. Diệu Anh và bố mẹ khuyên tôi nên thôi tìm kiếm và sống cuộc sống như trước khi hắn đến, nhưng sao có thể quên dễ đến vậy. Vài tháng sau, trước sinh nhật thứ 18 của tôi vài ngày, vài người bạn lần gặp ở sinh nhật sói đến nhà đưa cho tôi một mảnh giấy nhỏ.
" Cái này Andree nhờ chuyển cho cậu, chúng tôi đều không biết là gì và chưa từng mở ra." Cái người có tên Huy đưa cho tôi.
" Vậy...Có biết cậu ta ở đâu không ?" Tôi hỏi trong một tia hi vọng cuối cùng nhưng chỉ nhận được những cái lắc đầu ngán ngẩm.
" Cảm ơn ! " Sau đó bọn họ ra về.
Mở mảnh giấy ra chỉ có vài dòng chữa đã nhoè " Thỏ à ! Em xin lỗi ! Thỏ không tìm được em buồn lắm phải không ? Yên tâm em vẫn khoẻ ! Em hiện ở rất xa ! Xa lắm luôn, mỗi ngày em đều nhớ về Thỏ. Thỏ đừng tìm em nữa nhé, lo cho bản thân nhiều hơn, ăn uống cũng không được kén chọn, giờ gầy lắm rồi. Em sẽ không ở bên nên Thỏ đừng vì thế mà xem nhẹ sức khoẻ. ĐỢI EM THỎ NHÉ ! nếu Thỏ còn tình cảm thì hãy đợi em, khi em đủ trưởng thành và bảo vệ được tình cảm của chúng ta em sẽ đường hoàng cưới Thỏ. Em nói thật đấy. ĐỢI EM ! Em yêu Thỏ nhiều hơn mọi thứ em có ! À ... Cuối cùng đừng khóc , Thỏ khóc em sẽ rất đau lòng." Sao có thể ra đi tuyệt tình, mấy tháng sau đưa một mảnh giấy rồi kêu người ta không khóc? Cậu quá nhẫn tâm, không nói một lời cậu đã bỏ đi . Tôi GHÉT Cậu. Tôi rất GHÉT cậu. Nước mắt rơi không ngừng, tôi ngồi phịch xuống trước hiên nhà khóc một trận thoả thích, khóc đến nỗi mắt mờ và sưng húp. Một tuần sau tôi sụt đến 5kg, tôi không muốn ăn càng không muốn rời khỏi phòng ngoài việc học. Diệu Anh nó khuyên, nó an ủi rồi mắng như tát nước vào mặt nhưng đều vô dụng. Tôi như một cái xác, giờ tôi mới biết yêu một người đau đến thế nào. Biết vậy tôi không đánh liều lao vào cái thứ tình cảm rồ dại này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...