“Thế thì anh.” Thích Hân Nhiên nhắm chặt mắt, rầu rĩ thúc giục: “Mau lên…… Ưm.”
Trong nháy mắt mụn nước bị đâm vỡ, hông anh cũng bị ai kia túm chặt.
Không đau.
Chẳng qua là túm quần áo thôi.
Nhưng trong lòng vẫn tràn ngập cảm giác được cô cần.
Được cần.
…… Được cô cần.
Chậc chậc.
Sung sướng cái mịa gì.
Liêm sỉ còn đúng một tí.
Ngụy Nam thầm phỉ nhổ bản thân, lấy tăm bông nhanh chóng xử lý nốt mụn nước còn lại, sau đó thay tăm bông mới bôi cao bỏng cho cô rồi cẩn thận băng lại.
“Được rồi.” Mặc dù không đành lòng nhưng ánh mắt trong phòng ghi âm dồn về phía này càng ngày càng nhiều, nếu anh không để cô nàng này đi thì có lẽ lát nữa sẽ bị mọi người trêu đến chết.
Ngụy Nam không có ý kiến gì, thậm chí còn ước mọi người tới giúp…… Chỉ sợ cô mất tự nhiên, để tránh nghi ngờ mà đẩy anh ra xa hơn nên cái gì cũng một vừa hai phải mới được.
“…… Ồ.” Lúc này Thích Hân Nhiên mới chậm rãi ngồi thẳng người, thu tay về, giả vẻ như không có việc gì cúi đầu nhìn: “Cảm ơn anh.”
Vết thương dưới băng gạc đã bằng phẳng, sau khi thuốc có tác dụng thì cảm giác lành lạnh chứ không đau nữa.
“Cảm ơn suông chẳng thú vị gì cả.” Ngụy Nam dọn đồ vào túi nilon, cong cong khóe môi: “Cơ mà mời tôi ăn cơm thì được đấy.”
“……” Thích Hân Nhiên nhìn cái người không biết xấu hổ này 3 giây, sau đó đáp lễ anh bằng một ngón giữa: “Trả lại anh này.
Anh tháo ra giúp tôi ngay đi.”
“Rồi rồi rồi, tôi mời em ăn tối được chưa.” Ngụy Nam chê bai đẩy tay cô ra, thuận nước đẩy thuyền: “Coi như cảm ơn em trước đó đã chăm sóc tôi một ngày đi.”
Thích Hân Nhiên: “???”
Cô đồng ý ăn tối với anh lúc nào vậy?
“Bắc Đường.” Kế Hoạch tới gọi cô vào phòng, thuận tiện che miệng buôn dưa: “Cô còn bảo không có gì với Nam Lâm, tại sao lại chăm sóc người ta cả ngày thế?”
“Đó là do anh ấy đổ bệnh dẫn đến mất tiếng, còn phát sốt nửa ngày nữa.” Thích Hân Nhiên giải thích: “Chính cô sắp xếp cho anh ấy thu cả một ngày khiến người ta hỏng cả giọng mà còn không biết xấu hổ trêu tôi ư?”
Kế Hoạch thở dài: “Tôi cũng đâu có cách nào khác.
Cái nghề như thu kịch truyền thanh này ấy, nhận tiền của nhà tài trợ mà không giao sản phẩm đúng hạn thì cả ekip chúng ta cũng chẳng có cơm ăn.”
Thật vậy.
Nếu nhận lồng tiếng trên mạng thì không có công việc ràng buộc, gần như mỗi người trong ekip đều chọn nghề này làm nghề tay trái, tất cả chỉ dựa vào tình yêu với kịch truyền thanh nên thời gian cũng chẳng có yêu cầu cứng nhắc, thậm chí trong quá trình thu các CV cũng ít gặp nhau, chỉ cần tự mình thu theo kịch bản, nộp bản thu lên, sau khi đạo diễn nghe và phản hồi lại vài lần thì bọn họ chẳng còn việc gì nữa.
Phần còn lại sẽ giao cho Hậu Kỳ (1) cắt nối biên tập, các cảnh tượng khác đều dùng hiệu ứng âm thanh và BGM (2), sau khi hoàn thiện sẽ đăng tải lên Trạm B (3) hoặc radio miễn phí, thích thì thả tim mà không thích thì nhấn “X” ở góc phải màn hình, mọi người đều làm vì đam mê nên không đặt nặng áp lực.
Lồng tiếng thương mại thì không giống vậy, bởi vì thu kịch truyền thanh có trả phí nên yêu cầu đối với chất lượng rất cao, phí đền bù thiệt hại cũng nhiều.
Phòng làm việc sẽ phải mua bản quyền của bộ kịch đó, sau khi nhận được bản quyền thì phải tìm nguồn tài trợ, nhà tài trợ tất nhiên sẽ không thể đợi vô thời hạn mà cần nhận được lợi nhuận nên ekip phải hoàn thiện sản phẩm trong thời gian gia hạn trên hợp đồng.
Hơn nữa, để bảo đảm chất lượng thì mỗi lần thu đều cần CV đến tận nơi đối diễn, phải có đạo diễn phối âm chuyên nghiệp và người ghi âm tiến hành giám chế, từ ekip đến CV cũng là nhân viên chính thức của phòng làm việc để dễ dàng điều phối thời gian, thỉnh thoảng gặp kịch bản khó mới cần CV tự do ký hợp đồng, ví dụ như Nam Lâm.
“Thật ra lúc trước mời anh ấy đến tôi cũng không mang nhiều hy vọng lắm.” Kế Hoạch nói: “Dù sao sau khi rút khỏi câu lạc bộ thì anh ấy rất ít khi nhận kịch, lồng tiếng thương mại cũng sẽ nhận vai chính, thời gian lại có hạn……”
“Haiz, tôi chỉ nói vậy thôi chứ đâu định trách cô.” Thích Hân Nhiên vỗ vai cô ấy: “Tôi vào phòng đây, không buôn nữa.”
Thật ra cô cũng khá bất ngờ khi nhận được tin Ngụy Nam sẽ làm, bởi vì biết công việc của anh bận rộn, một ngày bay hai ba chuyến đến rạng sáng mới về nhà là chuyện thường tình.
Vả lại, nếu là vai chính có thù lao cao thì không nói, đằng này lại là vai phụ lương thấp, ngoại trừ có CP với vai tuân công Chúa mà cô đóng thì…… Thật sự không nghĩ ra điều gì hấp dẫn anh nữa.
“Shhh.” Lúc lật kịch bản lại không cẩn thận chạm phải vết thương, Thích Hân Nhiên cuống quít hoàn hồn, đổi sang tay phải cầm tập kịch bản, tay trái lật trang.
“Chuẩn bị.” Đạo diễn Lục hô một tiếng.
Chẳng rõ tại sao tự dưng cô lại liếc ra ngoài phòng thu.
…… Đúng lúc chạm phải ảnh mắt của người nào đó.
Anh vẫn cong môi, một tay chống cằm nhìn cô, biểu cảm như đang nói “Nhìn lén tôi bị bắt tại trận rồi kìa.”.
Lại rất thành thạo nháy mắt với cô một cái.
Hừ, gì thạo vậy?
Trước đây cua gái chắc cũng toàn dùng trò này đúng không?
Thích Hân Nhiên hơi khó chịu, dời mắt nhìn xuống kịch bản, nhanh chóng tiếp lời kịch với CV đối diện.
“Giọng của công chúa Tuân thu lại một chút, đừng nâng cao quá.” Đạo diễn Lục bắt dừng: “Nàng đang nói chuyện với huynh trưởng đấy, giọng điệu phải thân cận chứ đừng quá làm dáng.”
“Vâng.” Thích Hân Nhiên đỡ tai nghe: “Lại một lần nữa đi ạ.”
…… Khó chịu làm méo gì.
Dù sao cũng là lão già 26, cách nhau tận hai thế hệ, yêu đương vài lần cũng chẳng có gì lạ.
Hồi học cấp ba cô cũng từng yêu sớm 3 tuần lận.
Chẳng qua sau khi vào đại học thì bị mù, chân giẫm phải hố ngồi mất ba năm mới ra được, chính vì thế mà cũng mất giá bao nhiêu.
Nghĩ vậy, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, Thích Hân Nhiên cúi đầu đọc kịch bản, kéo suy nghĩ trở lại với từng dòng thoại.
6 giờ chiều kết thúc buổi thu, mọi người trong ekip định tụ tập ăn tối, sau khi ăn xong sẽ đi KTV hoặc là quán bar quẩy đến chừng 10 giời tối.
Ngụy Nam và Thích Hân Nhiên một người sáng mai phải đi làm một người sáng mai có tiết sớm nên không thể đi quẩy với mọi người được, định ăn xong bữa tối rồi ai về nhà nấy.
Nhưng để ăn được bữa cơm này cũng chẳng dễ dàng, thời gian này vừa khéo rơi vào giờ cao điểm, tới đâu cũng phải xếp hàng chờ, hai người bọn họ đều thu âm bỏ cả bữa trưa, vì thế Ngụy Nam lười tìm chỗ, đưa thẳng cô về nhà mình.
“…… Anh làm ư?”
Thích Hân Nhiên nhìn Ngụy Nam đã thay đồ xong từ trong phòng ngủ đi tới phòng bếp, kinh ngạc quên cả cái điện thoại đang định gọi đồ bên ngoài.
“Em đừng ngạc nhiên thế chứ.” Ngụy Nam mở tủ lạnh lấy mấy thứ ra: “Giữ lại một chút để lát nữa ăn xong còn khen tôi giỏi nữa.”
“Chậc chậc, da mặt anh dày thật.” Ngoài miệng Thích Hân Nhiên chê bai thế thôi chứ cô vẫn không nhìn được theo anh vào bếp: “Anh nấu mỳ Ý à?”
Ngụy Nam cong môi không nói gì, rút điện thoại trong túi quần ra, mở khóa rồi ném cho cô: “Em mở live stream ra đi.”
“Hả, live stream á?” Thích Hân Nhiên ngẩn người: “Tôi chưa bao giờ live stream……”
“Ai bảo em tự live stream.” Ngụy Nam đặt nguyên liệu nấu ăn vừa lấy ra lên quầy bếp, sau đó xếp những gia vị cần dùng đến ở bên cạnh, bắt đầu bật bếp: “Tôi đang nhờ em quay live stream giúp tôi.”
“…… À.” Thích Hân Nhiên thở phào: “Không cần tôi ra mặt đúng không?”
“Em không phải nói gì, đứng sau quay là được.” Ngụy Nam nói.
“Oke.” Thích Hân Nhiên gật đầu, vào Weibo của anh đăng thông báo, sau đó mở app live stream ra, còn rất tri kỷ cầm điện thoại đang đặt trên bàn của mình vào phòng live stream của anh.
“Em làm gì thế?”
Ngụy Nam bóc bao bì đóng gói, bớt thời giờ nhìn lướt qua màn hình, dù rằng phòng live stream còn tối om nhưng đã có người vào.
– Hi hi giật tem nè!!
– Giật team tỏ tình Nam Lâm đại đại nạ!
– Sao bắt đầu rồi mà tối quá dị.
– Hôm nay Nam Lâm đại đại muốn hát hay là tâm sự tủi hường á.
– Tâm sự yyy!! QAQ
– Hát yyy!!
– Tâm sự tâm sự!!
“Tôi để anh giao lưu với nhóm fangirl của mình nhé.” Dẫu Thích Hân Nhiên không biết live stream nhưng bình thường cô cũng xem, biết streamer tương tác với fans nhiều sẽ được tặng quà: “Anh muốn lộ mặt không?”
“Cố gắng đừng để lộ nhé.” Ngụy Nam nói: “Em cứ quay theo tay tôi là được.”
“Tôi hiểu rồi.” Thích Hân Nhiên giơ ống kính về phía nguyên liệu nấu ăn, cẩn thận mở live stream.
Màn hình rung rung sáng lên nhưng nhanh chóng nét trở lại, ống kính nhắm thẳng vào đôi tay thon dài trắng nõn.
…… Khụ khụ.
Lần đầu tiên live stream, tuy rằng không phải quay bản thân song cô vẫn hơi căng thẳng.
– Tay tay tay tay tay!
– Má ôi tay anh Lâm đẹp vch.
– Em đi chớt đây huhuhu.
– Team cuồng tay thỏa mãn zl!!
– Ủa, dị hôm nay anh iu live stream nấu ăn hở.
“Ừ.
Bữa tối nay.” Ngụy Nam đã bắt đầu bóc gói mỳ: “Mỳ Ý hải sản sốt phô mai.”
– A a a lỗ tai mị muốn rụng trứng nè!
– Gì mà dịu dàng quá zậy huhu qwq.
– Muộn thế này mà anh iu chưa ăn à.
– Nếu không anh Lâm vừa nấu vừa hát cho em nghe đi.
– Ý tưởng của thớt thú zị đấy →_→
– Được luôn ha ha ha ha ha ha.
“Nước sôi thì thả mỳ vào nấu, thêm chút muối.” Ngụy Nam xoay người mở vung nồi lên, sau đó lạnh nhạt dỗi fans một câu: “Đúng lúc hôm nay không có BGM, ai cho cô bạn kia cái mic để cô ấy hát coi như làm nhạc đệm đi.”
Thích Hân Nhiên: “……”
Chậc, dùng thái độ này nói chuyện với fans cũng được á?
Không bị nước bọt nhấm chìm đó chứ?
– Anh Lâm lại bắt đầu đối đầu fans rùi kìa.
– Series đối đầu fans hàng ngày.
– Anh Lâm ỷ vào mình có nhiều fans nhá ha ha ha.
– Run bần bật.jpg
Trên màn hình bỗng nhiên bắn ra một cái lâu đài thật lớn.
Thích Hân Nhiên: “???”
Hết chương 9
Chú thích:
(1) Hậu Kỳ: công việc này vô cùng vất vả và tốn thời gian.
Hậu Kỳ phải cắt âm, tức là cắt từng câu của mỗi CV, sau đó sắp xếp đan xen lẫn nhau thành các đoạn đối thoại.
Cuối cùng là xử lí tạp âm, gắn âm hiệu, thêm BGM, vv…
(2) BGM là nhạc nền trong kịch truyền thanh
(3) Trạm B hay Bilibili (tiếng Trung: 哔哩哔, bính âm: bìlībìlī, còn gọi là B站; nghĩa đen: trang web B) là một trang web chia sẻ video xoay quanh chủ đề hoạt hình, truyện tranh và trò chơi của Trung Quốc, nơi người dùng có thể gửi, xem và bình luận về video..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...