Trái tim chàng là chân trời góc bể của ta, nên ta chẳng thể đi xa hơn được. Cuộc đời này, đôi ta ngao du nơi góc bể chân trời, không phải là
dạo chơi nửa vòng trái đất, mà là mãi mãi bên nhau giữa chốn nhân gian.
Hà Bạng tỉnh dậy đúng vào bữa tối, Thuần Vu Lâm không có ở đây. Nàng
nheo nheo mắt đi về phía bàn ăn, Dung Trần Tử cùng Lưu Các Lão và mọi
người đang nói chuyện về con rắn ba mắt. Lại tốn công vô ích mất một
ngày, ai cũng có phần uể oải. Cũng may số trứng rắn Trang Thiếu Khâm
đang nghiên cứu đã bắt đầu được ấp, bóng dáng con rắn bên trong càng lúc càng lớn, có vẻ như nó sắp phá vỏ chui ra.
Mọi người đều quan tâm đến chuyện trứng rắn, chỉ duy có Hà Bạng là
quan tâm đến việc ăn gì ngon, món nào thơm, mà không hề để ý bất cứ
chuyện gì khác.
Chỗ ngồi lúc trước đều do Thuần Vu Lâm chiếmHà Bạng sẽ ngồi ngay bên
cạnh hắn. Hôm nay hắn không có ở đây, mọi người trên bàn ăn Hà Bạng đều
quen, nhưng thân thiết thì chỉ có duy nhất Dung Trần Tử. Nhưng không
hay, ngồi bên trái Dung Trần Tử lại là Diệp Điềm, bên phải là Hành Chỉ
chân nhân, mà Dung Trần Tử rõ ràng cũng không ý định để cho nàng ngồi
cạnh mình.
Nhưng, lẽ nào Hà Bạng lại là người biết thế nào là khách khí. Nàng đi thẳng đến bên cạnh Hành Chỉ chân nhân nói: “Tránh ra tránh ra, ta muốn
ngồi ở đây!”.
Hành Chỉ chân nhân là đàn ông, lại là người xuất gia, đâu có thể chấp nhặt với nàng, đành đứng dậy nhường chỗ. Vậy là Hà Bạng điềm nhiên ngồi xuống giữa Dung Trần Tử và Trang Thiếu Khâm. Thức ăn của nàng Thuần Vu
Lâm đã làm xong từ trước, giờ đám nô bộc thấy nàng đã dậy, liền bưng hết lên.
Trang Thiếu Khâm đang nói chuyện cùng Hành Chỉ chân nhân, Hà Bạng
đánh giá các món ăn trên bàn. Trước khi đi Thuần Vu Lâm đã làm món củ
cải viên cho nàng, nàng bèn gắp một miếng bỏ vào miệng.
Trang Thiếu Khâm rót một chén rượu, nàng cũng không hề khách khí, cầm lên nhấp luôn một ngụm như lẽ đương nhiên. Vừa nhìn là biết ngay cô
nàng thuộc kiểu người cơm dâng tận miệng. Trang Thiếu Khâm đã từng trải
đến từng này, ngoại trừ việc hầu hạ Tử Tâm đ*o trưởng ra, thì đây là lần đầu tiên hắn rót rượu cho người khác. Cũng may người đó là Hà Bạng, nên hắn cũng không nói gì nhiều, uống thì cũng đã uống rồi, cùng lắm thì
lấy thêm một chén nữa là xong.
Dung Trần Tử và Hành Chỉ chân nhân đang bận bàn bạc kế sách, nên cũng không để ý tới nàng: “Xem ra phải đợi cho đến khi trứng rắn thành hình, rồi thử dùng tất cả các loại bùa chú. Dù có phải thử hết các loại thuốc diệt rắn, nước, lửa, đao, thương đi chăng nữa, thì cũng nhất định phải
tìm cho ra cách hiệu quả nhất mới được”.
Lúc ấy, Hà Bạng đã uống xong chén đầu tiên, nàng híp mắt ngồi đó nhìn chằm chằm vào chén rượu đã cạn, Trang Thiếu Khâm lúc rót rượu cho mình
cũng tiện tay rót thêm cho nàng.
Khi Dung Trần Tử nhận ra, thì Trang Thiếu Khâm đã rót cho nàng đến
chén thứ tư. Hà Bạng lúc say rượu hai má như được nhuốm màu đỏ ửng, đôi
mắt long lanh ướt át, yêu kiều quyến rũ động lòng người. Trang Thiếu
Khâm chỉ hận chén rượu quá nhỏ, nhất thời con rắn ba mắt không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn. Lúc Hà Bạng uống đến chén rượu thứ năm, thì
Dung Trần Tử lặng lẽ chặn tay nàng lại, dịch cái chén của nàng ra chỗ
khác, tiện thể trừng mắt nhìn Trang Thiếu Khâm một cái.
Trang Thiếu Khâm lập tức ho khan, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, tự rót cho mình thêm chén nữa, cũng không dám nảy sinh những suy nghĩ
không đứng đắn nào khác, nhưng ánh mắt thì vẫn không kiềm chế được lướt
lên người Hà Bạng.
Dung Trần Tử đổ chỗ rượu trong chén đi, rồi đặt cái chén không trước
mặt nàng. Hà Bạng không nhận, mà lại nhìn chằm chằm vào tay hắn, vừa
thấy ánh mắt đó, Dung Trần Tử liền có một dự cảm không lành. hắn nói với Lưu Các Lão đang ngồi bên cạnh hai chữ: “Đổi chỗ!”.
Nhưng đáng tiếc phản ứng của Lưu Các Lão quá chậm, ông ta còn chưa
kịp nhấc người lên, thì Hà Bạng đã tóm chặt lấy tay Dung Trần Tử, cả
người nàng toàn mùi rượu, ánh mắt xinh đẹp mềm mại như tơ: “Ngươi muốn
chạy sao?”.
Mọi con mắt đều đổ dồn về phía này, Dung Trần Tử không muốn lôi lôi kéo kéo với nàng: “Nam nữ khác biệt, người…”.
Hà Bạng nghe không hề lọt tai: “Người cái gì? Đúng rồi! Ngươi vẫn còn nợ ta năm mươi mốt lạng thịt!”.
Dung Trần Tử trước giờ là người rất đứng đắn, quả thật không có sở
trưởng quỵt nợ. hắn đành để nàng nắm chặt tay mình: “Người say rồi”.
Hà Bạng dựa vào lưng ghế, hai má mềm mại xinh đẹp vô cùng: “Ta say nhưng cũng đâu có tăng thêm lạng nào!”.
Dung Trần Tử đành cụp mắt xuống: “Ừ, bần đạo nợ người năm mươi mốt lạng thịt”.
Hà Bạng bèn vùi đầu xuống, cắn mạnh lên tay hắn một cái. Dung Trần Tử để mặc cho nàng cắn, mày cũng không hề chau. Nhưng Trang Thiếu Khâm và
Diệp Điềm lại không nhịn được, vội bước đến kéo nàng ra. Nàng giương
nanh múa vuốt, Dung Trần Tử trầm giọng nói: “Thả nàng ấy ra!”.
Diệp Điềm vừa cuống lại vừa giận: “Sư ca! Nàng ta uống nhiều quá rồi!”.
Giọng nói của Dung Trần Tử trầm tĩnh như nước: “Nhưng nàng ấy tính nợ không hề sai. Dù sao sớm muộn gì cũng phải trả”.
hắn khẽ quét ánh mắt qua, Trang Thiếu Khâm đành phải buông Hà Bạng
ra, nhưng Diệp Điềm lại cắn môi, có chết cũng không chịu. Giọng nói của
nàng như một cơn mưa bão, vừa nhanh lại vừa mạnh: “cô là đồ trai thối,
ta đã ngứa mắt với cô lâu rồi! không phải chỉ nợ cô chút thịt cỏn con
thôi sao, ta sẽ trả thay huynh ấy là được chứ gì?”.
Hà Bạng cắn chặt tay Dung Trần Tử không chịu nhả, máu từ miệng vết
thương chảy ra, nàng tham lam liếm sạch: “Ai mà thèm thịt của cô chứ,
vừa già lại vừa béo!”.
Diệp Điềm vừa nghe xong, sức chiến đầu ban đầu là 80 trong nháy mắt
tăng vọt lên 10080 lần! Nàng rút bảo kiếm ra quyết liều mạng với Hà
Bạng, Trang Thiếu Khâm vội kéo nàng lại. Hà Bạng uống nhiều đứng cũng
không vững, nhưng miệng thì vẫn cắn chặt tay Dung Trần Tử không nhả.
Dung Trần Tử đành để mặc cho nàng dựa vào, nhưng nàng cắn rất lâu cũng
không dứt ra một miếng thịt nào, chỉ ngước mắt lên nhìn Dung Trần Tử.
Tay phải Dung Trần Tử tạo thành chưởng vạt nghiêng xuống, chưởng phong
sắc bén như dao, róc một miếng thịt trên cánh tay ra. Cuối cùng Hà Bạng
cũng mở miệng, Dung Trần Tử đút miếng thịt vào miệng nàng. Diệp Điềm vội vàng dùng khăn tay của mình băng bó vết thương cho hắn, còn không quên
trừng mắt nhìn Hà Bạng đầy oán hận.
Miếng thịt như tan ra trong miệng, vị ngọt thấm vào đầu lưỡi, nhưng
Hà Bạng lại cảm thấy cực kì vô vị, nàng ngậm miếng thịt rồi trở về
phòng.
Trang Thiếu Khâm băng lại vết thương cho Dung Trần Tử, hắn đã từng
nuôi yêu, nên cũng hiểu biết được ít nhiều tập tính của yêu: “Huynh đừng tính toán với nàng ta, thật ra là do tâm tình của nàng ta không tốt,
nên mượn rượu làm càn thôi”.
Diệp Điềm trong lòng đầy phẫn nộ: “Tâm tình nàng ta không tốt? Muội thấy nàng ta ăn no ngủ kĩ, cả ngày giống như heo vậy!”.
Trang Thiếu Khâm cười nhạt: “yêu đa phần đều như vậy cả, cuộc sống
của chúng không giống con người, thoạt nhìn thì mỗi con đều sống đến
hàng ngàn hàng vạn năm, nhưng thật ra lại chẳng hiểu gì cả. Thuần Vu Lâm chưa quay về… nên có lẽ nàng ta thấy khó chịu”.
Dung Trần Tử cụp mi mắt xuống, lặng lẽ nhìn vết thương trên cánh tay mình, không nói một lời.
Thanh Huyền và Thanh Tố đứng ở một bên không giúp được gì, cả hai bắt đầu quay sang đánh đố nhau.
“Đệ nói thử xem liệu sau này nàng ta có quấn lấy sư phụ nữa không?”.
Thanh Huyền vuốt cằm hỏi. Thanh Tố trả lời rất lí trí: “Cho dù nàng ta
có tìm sư phụ đi nữa, thì sư phụ chắc chắn cũng sẽ không để ý gì tới
nàng ta đâu”.
Nhưng cả hai đều đã đoán sai. Hôm sau Hà Bạng ngồi suốt bên bờ hồ,
không đi đâu hết. Người trong Lưu phủ đều quen biết nàng, nhưng lại
không thân thiết, hơn nữa sợ nàng mượn rượu làm càn, nên không ai dám
chủ động tiến lại hỏi han. Nàng cứ ngồi mãi bên bờ hồ đợi Thuần Vu Lâm
trở về.
Thuần Vu Lâm đương nhiên là đang cùng Lưu Tẩm Phương luyện công. Lưu
Tẩm Phương học quá mức chăm chỉ, thậm chí mấy lần Thuần Vu Lâm nhìn thời gian, trong lòng không nhịn được phải giục nàng ta nên quay về. Khi về
đến Lưu phủ, người trong phủ đều nhìn hắn bằng ánh mắt “ngươi xong đời
rồi”. hắn vội vàng đi đến phòng Hà Bạng, dĩ nhiên chẳng tìm thấy người
đâu, đi lòng vòng mấy bận, mới phát hiện Hà Bạng đang ngồi một mình bên
hồ. Trời thì lạnh, mà nàng vẫn còn thò chân xuống dưới hồ nghịch nước.
Thuần Vu Lâm ôm chặt lấy nàng. thật ra hắn biết Hà Bạng đang không
vui, nhưng trong tiềm thức, hắn lại hi vọng được nhìn thấy kiểu phản ứng đó của nàng, để hắn cảm nhận được trong trái tim nàng hắn không phải
chỉ nhẹ như một sơi lông hồng. Nhưng khi thật sự nhìn thấy nỗi buồn bã
thất thần của nàng rồi, trái tim hắn lại không nhịn được đau nhói: “Trời lạnh, đừng ngồi ở đây”.
Hà Bạng cúi đầu xuống không nói lời nào, Thuần Vu Lâm bèn nghiêng
người bế nàng lên: “Bữa tối người muốn ăn gì? Bây giờ thần sẽ đi làm”.
Hà Bạng ngước lên, trong ánh mắt nàng mang theo ý cười: “đi đi, tìm Dung Trần Tử và Hành Chỉ chân nhân đến đây”.
Dung Trần Tử và Hành Chỉ chân nhân không biết chuyện gì đã xảy ra,
vội vàng đi tới bên hồ, chỉ thấy Hà Bạng đang ngồi trên một tảng đá
xanh, hai chân nàng vẫn đang vầy nước, khuôn mặt rất vui vẻ, còn đâu
dáng vẻ thất thần buồn bã nữa? Nàng nhảy chân sáo lùi về phía sau lưng
Thuần Vu Lâm, hai tay bấm niệm khẩu quyết, giọng nói yêu kiều lanh lảnh: “Tặng cho các ngươi một món quà”.
Mặt nước vốn đang yên tĩnh không một gợn sóng, bỗng một quả bong bóng nước to bằng nắm tay trồi lên, mọi người không biết nàng đang giở trò
gì, nên đều chăm chú nhìn xuống mặt hồ. Sắc mặt Dục Dương chân nhân lại
càng âm u khó đoán.
Diệp Điềm là người không có nhiều nhẫn nại, nàng vẫn còn để bụng
chuyện Hà Bạng thối cắn Dung Trần Tử một miếng, lại còn nói thịt của
nàng vừa già vừa béo: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, cứ úp úp mở mở
như thế làm gì!”.
Dung Trần Tử ngăn những lời tiếp theo của nàng lại, bước mấy bước đến gần bên hồ.
Dưới hồ vang lên âm thanh nghe như tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh, mặt nước cuồn cuộn càng lúc càng dữ dội. một cây pháp trượng khảm huyết trân châu từ từ trồi lên trên tay phải Hà Bạng, nàng thì thầm niệm tâm
quyết, giọng nói của nàng vốn đã rất êm tai, lúc cúi đầu xuống niệm, lại giống như châu rơi ngọc vỡ. trên mặt hồ màu xanh lá thấp thoáng hiện ra đuôi của một con rắn, sắc mặt tất cả mọi người đều đại biến.
Sau chuỗi tiếng khóc the thé, một con rắn ba mắt dưới hồ xuất hiện
ngay trước mặt mọi người, nền xanh lục vân đen, to bằng cỡ cổ tay của
người lớn. Giọng nói của Trang Thiếu Khâm đầy kinh hãi: “Là con rắn ba
mắt đã giả mạo làm Lưu Tẩm Phương!”.
Trong khoảng thời gian này không biết nó đã hút bao nhiêu linh hồn,
chiếc sừng giữa trán đã to lên rất nhiều, hình dáng giống như sắp biến
thành một con giao long. Nhưng giờ có vẻ nó đang vô cùng đau đớn, điên
cuồng giãy giụa như sắp chết tới nơi. Giọng nói của nó giống hệt giọng
của Lưu Tẩm Phương: “Sao ngươi lại biết ta ở dưới này?”.
một cột nước nâng con rắn lên khỏi mặt hồ, nước hồ bình thường êm đềm yên ả giờ giống như có sinh mệnh, đột nhiên trở nên giận dữ hung tợn.
Nó không cam tâm, giãy giụa muốn thoát khỏi trói buộc, nhưng nước trong
hồ tựa những sợi tơ sắc như dao, từng sợi từng sợi trói chặt nó đến hằn
cả những vết máu.
Lúc trước, khi giấu mình trong nước nó đã rất cẩn thận, nói chuyện
với Lưu Tẩm Phương xong đã định sẽ rời đi, nhưng theo thời gian, thấy Hà Bạng không phát hiện ra, nên nó liền buông lỏng cảnh giác, trốn trong
hồ suốt một thời gian dài.
Hà Bạng dựa vào Thuần Vu Lâm, dáng vẻ ngạo nghễ: “Khốn khiếp, phải để tên gian xảo như ma nhà ngươi uống nước rửa chân của ta đã chứ!”. Nàng
khẽ cong ngón tay lên, cột nước liền đưa con rắn ba mắt lên bờ, mọi
người đều có trăm ngàn điều muốn hỏi, nhưng Hà Bạng liền bẻ một cành
mây, không hoang mang chẳng rối loạn nói: “Đừng vội, phải để lão tử quất cho con rắn khốn khiếp này một trận đã”.
Lời nói rất tàn nhẫn, nhưng mới chỉ quất được vài cái thì cả người
nàng đã không còn chút sức lực nào nữa. Đành vứt cây roi mây cho đám hạ
nhân của Lưu phủ: “Mệt chết đi được, mọi người đến đây đi!”.
Sắc mặt Dung Trần Tử rất nghiêm nghị, nói: “Người đã biết con rắn này trốn dưới hồ từ lâu rồi phải không? Tại sao chưa bao giờ nhắc đến?”.
Hà Bạng cười hì hì liếc Hành Chỉ chân nhân một cái, không nói gì. Dục Dương chân nhân bực mình: “Dung Tri quan đang hỏi người đấy, người nhìn sư huynh ta làm gì?”.
Hà Bạng không đáp, nhưng khuôn mặt Thuần Vu Lâm lại lạnh lẽo như băng: “Ngay cả thần người cũng không nói”.
Hà Bạng vuốt ve gương mặt của hắn: “Dù sao chúng ta cũng đã bắt được nó rồi”.
Thuần Vu Lâm gạt tay nàng ra, ánh mắt hắn mang theo nỗi niềm đau đớn
mà nàng không sao hiểu được: “Người để mặc thần ở bên Lưu Tẩm Phương,
cũng chỉ vì muốn để con rắn buông lỏng cảnh giác”. hắn từ từ lùi lại, vẻ mặt đầy bi thương: “Trong mắt người thần căn bản chẳng là gì cả”.
Hà Bạng nheo mắt suy nghĩ hồi lâu: “Ở bên hồ ngươi động tình với Lưu
Tẩm Phương, chỉ vì con rắn đó vốn là chủ dâm, tà khí quá mạnh, nên mới
nảy sinh dâm niệm. Nhưng ngươi đã nhẫn nhịn suốt bao nhiêu năm qua, cho
dù gian kế của nó có thành công, ngươi ngủ cùng với Lưu Tẩm Phương, thì
ít ra chúng ta cũng chẳng thiệt thòi gì. Huống hồ chuyện bắt sống nó sau đó cũng dễ dàng hơn nhiều”.
Thuần Vu Lâm từ từ lắc đầu, ánh mắt đầy tuyệt vọng: “Thần sai rồi,
người vốn chẳng hiểu gì hết!”. Nụ cười của hắn mới thê lương làm sao:
“Người chẳng hiểu gì hết”.
Hà Bạng không có thời gian để an ủi Thuần Vu Lâm. Nàng cũng chẳng hề
lo lắng – Hai người đã ở cùng nhau suốt hơn ba trăm năm, mấy việc vặt
vãnh ấy có muốn an ủi cũng không cần vội. Việc cấp bách trước mắt vẫn là tiêu diệt con rắn ba mắt.
Con rắn ba mắt trong hồ bị quất một trận nhừ tử, nó đã cướp đi không
ít mạng người, tất cả mọi người căm hận nó đã lâu, lúc xuống tay cũng
không hề nể tình. May mà da nó vừa mềm lại vừa dai, nên bao nhiêu cũng
đều chịu được hết. Trang Thiếu Khâm đúng là kẻ thiếu đạo đức, nói “Mang
lửa lại đây”. hắn thản nhiên dặn dò. Ngay lập tức một toán quan binh bê
một lò lửa tới, hắn gắp than đỏ là lên trên người con rắn, con rắn tuy
rằng vặn vẹo, nhưng dáng vẻ thì không đau đớn lắm.
Ánh mắt Dung Trần Tử khẽ đông lại: “Có vẻ như nó không sợ nước và lửa”.
Ánh mắt Hành Chỉ chân nhân vụt lóe lên một tia sáng, Trang Thiếu Khâm lại lấy ra một ít hùng hoàng nhét vào miệng nó, nó tuy không thích mùi
vị này, nhưng cũng không có phản ứng sợ hãi nào đặc biệt. Trong lúc mọi
người còn đang bận rộn nghiên cứu, không ngờ con mắt thứ ba ở giữa trán
của nó đột nhiên mở ra. một luồng ánh sáng màu đỏ vụt lóe ra, ngay cả
tâm trí của Trang Thiếu Khâm cũng bị chấn động mạnh. Công pháp của nó đã tiến bộ không ít so với hồi đầu mới gặp.
Dung Trần Tử nhanh tay nhanh mắt, tóm chặt lấy Trang Thiếu Khâm, Hà
Bạng kịp thời dùng Minh tâm quyết thanh lọc thần thức cho hắn, may mà
những người khác đều không sao.
Con rắn ba mắt gầm lên: “Muốn chém muốn giết ngươi cứ nhắm vào ta đây này!”.
“Ngươi tưởng rằng ta không làm gì được ngươi hả?”. Giọng nói của Hà
Bạng lạnh lùng đầy kiêu ngạo, ánh mắt âm u lạnh lẽo. Nàng bước nhanh đến bên cạnh Thuần Vu Lâm, lấy vòng nhật nguyệt giắt ở thắt lưng của hắn
ra: “Ta sẽ khiến ngươi được mở rộng tầm mắt”.
Nàng sải bước đến trước mặt con rắn ba mắt, vòng nhật trong tay
chuyển động như đang bay, chậm rãi đánh lên mình con rắn ba mắt, nó chỉ
kịp thét lên một tiếng. Vòng nhật xoay vần không cần sức người, nhưng
phần rìa của nó lại rất sắc nhọn, vì được chế tạo từ hàn tinh ngàn năm
dưới đáy biển, nên vô cùng rắn chắc. Chiếc vòng vừa xuất hiện, đã khiến
cho một người thường xuyên được nhìn thấy pháp khí bảo vật như Trang
Thiếu Khâm hai mắt cũng phải sáng trưng.
Pháp bảo trên đời hiếm có như vậy chẳng qua cũng chỉ cắt rách một ít
da thịt của con rắn ba mắt mà thôi, nhưng đối với Hà Bạng, thế là đã quá đủ rồi. Nàng cho ngón tay trỏ vào miệng vết thương của con rắn thăm dò, trong mắt nó đột nhiên hiện lên vẻ hoang mang hoảng loạn. Hà Bạng đang
truyền nước vào dưới da nó – Đợi đến khi nước truyền tới một mức độ nhất định, không cần tới bất cứ một pháp khí nào, da thịt của nó cũng sẽ tự
rách tung.
Nó nhìn Hà Bạng, dựa vào tu vi của nó hiện giờ hoàn toàn không có khả năng liều mạng đọ cao thấp với một Nội tu đã mấy ngàn năm được, nên nó
không dám sử dụng các loại pháp thuật như thuật Nhiếp hồn. Sau khi thoát ra khỏi vách đá, nó đã chứng kiến rất nhiều đồng loại của mình chết
thảm, thậm chí cũng đã trải qua không ít phen nguy hiểm, nhưng đây là
lần đầu tiên nó được nếm thử mùi vị của việc chờ chết.
Từ lâu, Hà Bạng đã nghĩ ra cách làm sao để đối phó được với nó. Nước
đã truyền tới một mức nhất định, con rắn ba mắt đột nhiên mất hết uy
phong, nó mở miệng khàn giọng nói: “Ngươi muốn ta làm gì?”.
Hà Bạng không ngừng hạ thủ: “Ngươi muốn gì? đi theo chủ nhân của ngươi, ngươi sẽ được gì?”.
Con rắn ba mắt không ngờ Hà Bạng lại đột nhiên hỏi câu này, im lặng
hồi lâu mới trả lời: “Ta muốn làm người”. Nó ngẩng đầu lên nhìn Hà Bạng, để Hà Bạng nhìn rõ ánh mắt mình: “Ta muốn được sống giữa chốn đất trời
này giống như một con người”
Mỗi một con yêu quái khi tu hành, đều có vô vàn những mục đích khác
nhau. Dung Trần Tử và Trang Thiếu Khâm đưa mắt nhìn nhau. Hà Bạng nói:
“Ước nguyện quá đơn giản”. Nàng chỉ chỉ vào Thuần Vu Lâm: “Ngươi nhận ra hắn chứ?”.
Nước truyền vào dưới da của con rắn càng lúc càng nhiều, nó có chút
lo lắng, liên tục gật đầu. Hà Bạng cũng không vội, dù sao số nước đó
cũng đâu có truyền xuống dưới da nàng: “Ngươi đoán xem năm nay hắn bao
nhiêu tuổi?”.
Con rắn lại đánh giá Thuần Vu Lâm tỉ mỉ thêm một lượt nữa rồi nói: “Khoảng một ngàn năm”.
Hà Bạng lắc đầu: “Là ba trăm năm. hắn không ăn hồn phách của con
người và động vật, cũng không thu âm gọi tà. Cũng có thể nói, nếu ngươi
chịu quy thuận đi theo ta, ta có thể khiến ngươi trong vòng năm mươi năm có thể biến hóa huyền ảo thành người, lại không sai lệch khỏi Đạo trời, không phải trải qua kiếp nạn thử thách của thiên địa. Nếu linh căn [1]
của ngươi đủ tốt, nói không chừng tương lai còn có thể trở thành tiên
cũng nên ấy chứ”.
[1]Linh căn để chỉ cội rễ linh thiêng, thiên địa vạn vật đồng nhất
thể, con người do Trời sinh ra, là một linh căn tại thế. Ở thế gian,
linh căn bị che mờ bởi thất tình lục dục, nhờ tu hành linh căn sẽ được
hoàn nguyên, trở thành thần tiên hay chân nhân.
Con rắn ba mắt đảo tròn hai con ngươi, nó không tin: “Bản thân ngươi cũng vẫn chưa thành tiên”.
Hà Bạng khẽ cười: “Ta vẫn còn lưu luyến chốn nhân gian”.
Con rắn ba mắt nhớ đến bản lĩnh của nàng, cũng tin tưởng thêm một
chút – Khả năng sinh tồn của Nội tu rất yếu ớt, yêu quái chọn con đường
Nội tu gần như đồng nghĩa với việc giao sinh mạng bản thân vào tay Võ
tu. Nhưng nội đan của Nội tu lại có tác dụng tẩm bổ rất lớn, trên thế
gian này liệu có bao nhiêu Võ tu đáng để tin cậy hoàn toàn? hiện giờ
trong thế đạo, những Nội tu chân chính đã gần như tuyệt tích rồi. Hà
Bạng có thể sống được tận bây giờ, tất phải có bản lĩnh bất phàm.
Nó suy nghĩ xong, cuối cùng hỏi: “Những lời ngươi nói là thật chứ?”.
Hà Bạng cười khẽ: “Ngươi chỉ có thể đánh cược một lần thôi. Dù sao
tình hình hiện giờ đã quá rõ ràng, ngươi không đồng ý thì nhất định sẽ
phải chết, hơn thế ta đảm bảo ngươi sẽ nhận một cái chết mà đến chính
bản thân ngươi còn thấy hối hận vì đã đến thế gian này. Nhưng nếu đồng
ý, ngươi vẫn còn cơ hội để sống sót”.
Con rắn ba mắt này rất thông minh, nó đã đọc qua nhiều sách, hiểu
được đạo lí kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Huống hồ, Hà Bạng vẫn
không ngừng truyền nước vào da nó, nó sắp không chịu nổi nữa rồi, nên
ngay lập tức thè thè lưỡi nói: “Được, ta đồng ý với ngươi”.
Hà Bạng vẫn chưa dừng tay: “Vậy làm thế nào để ta có thể tin được
ngươi đây?”. Nàng khẽ búng ngón tay với những chiếc móng sáng bóng đẹp
đẽ: “Ngươi chạy quá nhanh, mà ta thì lại rất lười, không thể đuổi kịp
được”.
Con rắn nôn nóng: “Vậy ngươi muốn thế nào? Ngươi có gì muốn nói thì dứt khoát nói xong trong một lần đi có được không?”.
Hà Bạng móc từ dải lụa ở eo lưng ra một viên trân châu đỏ, tiếng cười như chuông bạc: “Viên trân châu này ta không thường xuyên sử dụng, nên
uy lực của nó có lẽ ngươi chưa từng được chứng kiến. một khi nó phát nổ
thì chắc chắn ngươi biết rất rõ”. Con rắn ba mắt bị nước dâng lên trong
người khó chịu vô cùng, vội vàng gật đầu. Hà Bạng chậm rãi nghịch viên
trân châu đỏ, dáng vẻ xinh đẹp: “Ta đã thử dùng với đá ngầm dưới biển,
nó có uy lực gấp mười hai lần so với trân châu hồng, khi phát nổ có thể
xuyên thủng da của cả mười con rắn ba mắt đấy”.
Con rắn ba mắt đang ở bên trong cột nước trên hồ trầm ngâm hồi lâu,
cuối cùng khi da trương đến sắp nổ tung, nó đành ngậm viên trân châu đỏ, nuốt ực xuống dưới bụng.
Cột nước vẫn đang giam cầm nó ngay lập tức tan ra, “ùm” một tiếng nó rơi trở lại hồ.
Hà Bạng quay người lại đối diện với Dung Trần Tử, lại dịu dàng yêu
kiều như trước: “Hỏi rõ tập tính của rắn ba mắt, điều tra lai lịch chủ
nhân nó, chúng ta lập tức xông đến núi Trường Cương”.
Mọi người không một ai lên tiếng – Hà Bạng này, thật quá giảo hoạt…
Việc không thể chậm trễ, chiều hôm đó, Dung Trần Tử, Hành Chỉ chân
nhân, Trang Thiếu Khâm, Diệp Điềm và những người khác bắt đầu tiến thẳng đến núi Trường Cương. Về cái thứ đang bị trấn áp dưới chân núi, mọi
người vẫn chưa chắc chắn. Nhưng chuyện này đã kinh động đến Đạo tông,
Giả Nghiệp đại sư cũng gửi thư tới, quyết định sẽ đến giúp một tay, có ý muốn nhổ tận gốc rễ con yêu xà đã tác oai tác quái này.
Ý kiến của Hà Bạng là không đợi Giả Nghiệp đại sư: “Ông ta có tới
cũng chưa chắc đã có thể giúp được gì, huống hồ ít ra chúng ta có thể
xuống vách núi trước thử quan sát, lại thêm con rắn ba mắt kia dẫn
đường, cho dù không giết được con rắn nào, thì ít nhất cũng có thể toàn
thây trở về”.
Mọi người đã tích tụ đầy một bụng oán hận với con rắn này đã lâu, giờ cũng khó mà chờ đợi thêm được nữa. Dung Trần Tử liền cùng Trang Thiếu
Khâm chuẩn bị pháp khí. Tất cả xuất phát ngay trong ngày, thẳng tiến đến núi Trường Cương.
Thuần Vu Lâm đương nhiên phải đi, Lưu Tẩm Phương cũng kiên quyết đòi
đi theo, nàng luôn miệng nói phải báo thù cho di nương của mình, hơn nữa gần đây quả thực thuật pháp của nàng tiến bộ rất nhanh, nên mọi người
cũng không ai có ý kiến.
Hà Bạng gọi rất nhiều sinh vật biển ở hải vực Lăng Hà tới, nhưng lại
không để bọn chúng tham gia cùng, chỉ dặn dò chúng giúp nàng tích nước.
Thuật pháp mà nàng dùng thuộc mệnh thủy, nếu như nguồn nước luôn đầy đủ, thì sẽ là một lợi thế rất lớn đối với nàng.
Nước đã có đủ, Hà Bạng trực tiếp Độn thủy, đưa cả đoàn người tới núi
Trường Cương. Trong lòng tất cả đều thầm kinh ngạc, nhưng sắc mặt ba sư
đồ Dung Trần Tử vẫn bình tĩnh như thường – Căn cơ của Hà Bạng, Dung Trần Tử ít nhiều cũng đã biết một chút rồi.
Con rắn ba mắt rất quen thuộc với phần vách núi, nó trườn ở phía
trước, Hà Bạng cũng không sợ nó giở trò lừa bịp. Từ chân núi đến vách
núi, có một hang động, vừa hay tránh được trận pháp cổ phía trên vách.
Mọi người đi men theo con đường hẹp trong hang, ít nhiều đều có chút
bất an – Cái nơi mà ngay cả eo lưng cũng không thể đứng thẳng được, thì
một khi con yêu rắn này giở trò, chỉ sợ tất cả đều có đi mà không có về! Thân thể Hà Bạng mềm mại đi ở phía sau Dung Trần Tử chẳng hề thấy mệt
mỏi chút nào. Con rắn ba mắt trườn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được
quay đầu lại nhìn Dung Trần Tử: “Ngươi không sợ sao?”.
Dung Trần Tử còn chưa kịp trả lời, Hà Bạng đã nở nụ cười yêu kiều: “Sợ chứ! Sợ ngươi nổ máu sẽ bắn tung tóe lên người ta”.
Con rắn ba mắt liếc nhìn đoàn người đi sau lưng Dung Trần Tử, hừ lạnh một tiếng, rồi lại ngóc đầu lên, tiếp tục trườn về phía trước.
Trong hang tối đen, lại phảng phất có gió thổi qua, nhưng lại không
có cách nào đốt được lửa, mọi người chỉ còn cách dò giẫm đi từng bước.
Vốn dĩ vào những lúc thế này Thuần Vu Lâm luôn theo sát Hà Bạng không
rời, nhưng từ sau sự việc lúc trước, hắn không nói với Hà Bạng lấy một
câu. Đường trong hang khó đi, Lưu Tẩm Phương lại tiểu thư khuê các với
đôi chân nhỏ nhắn, nên cả đoạn đường hắn chỉ có thể chăm sóc cho nàng
ta.
Hà Bạng đi theo sau Dung Trần Tử, trong không khí phảng phất tản ra
hương thơm của máu thịt thần tiên, Hà Bạng hít một hơi thật sâu, hồi ức
về hương vị của hắn, khiến tính tham ăn không kìm được xông thẳng lên
não. Tập tính của những loại động vật như nàng, cả đời cũng chỉ vì kiếm
thức ăn, giờ không kìm được hít ngửi mùi trên người Dung Trần Tử. Cánh
tay trắng trẻo mịn màng của nàng quấn lấy vòng eo rắn chắc của hắn, hơi
thở của Dung Trần Tử trở nên căng thẳng, hắn lại không muốn mọi người
nghe ra điều gì khác thường, liền thò tay tóm lấy tay Hà Bạng.
Hà Bạng ôm hắn rất chặt, hít sâu mùi thơm vừa giống vị thuốc lại
phảng phất như hương hoa đang tỏa ra trong không khí. Con đường quanh co này quá hẹp, phải ngồi xổm xuống mới đi được. Hà Bạng da mặt dày nằm bò luôn lên lưng hắn, đầu lưỡi nhỏ xinh liếm từng chút từng chút một lên
cổ hắn. Phần ngực mềm mại dính chặt vào lưng hắn, khiến trái tim Dung
Trần Tử đập nhanh dữ dội. hắn giơ tay muốn đẩy nàng ra, nhưng trong bóng tối lại chạm phải vùng da mềm mại trơn mịn, vừa thon lại vừa dài, là
chân của nàng.
hắn đang lúc thanh niên trai tráng, lại từng nếm thử mùi vị của việc
hồn siêu phách lạc rất nhiều lần, nhất thời trái tim có chút xao động
đập lạc nhịp. Cũng may hắn tu đạo đã nhiều năm, định lực rất tốt, chỉ
trong chớp mắt đã định thần lại được ngay, liền kéo Hà Bạng xuống, trầm
giọng nói: “Thanh Huyền, theo sát ta!”.
Thanh Huyền từ đằng sau lập tức nắm chắc tinh thần giải sầu diệt khó
cho sư phụ liền bò lên trước, chen vào giữa Hà Bạng và Dung Trần Tử, Hà
Bạng rất bực mình, cuối cùng vẫn là Thanh Tố thông minh – cô nàng này
chắc lại động tay động chân với sư phụ rồi?
Đoán chừng bò trong sơn đạo được một canh giờ, cuối cùng phía trước
bắt đầu hiện ra ánh sáng. Miệng hang nằm ở giữa vách núi cao cách chân
vách hơn bảy thước. Dung Trần Tử là người nhảy xuống đầu tiên, trong
lòng hắn chấn động – Cả vách núi toàn là trứng rắn mênh mông trắng xóa.
Trứng rắn to nhỏ đều có cả, quả to thì tầm bằng nắm tay người lớn, quả nhỏ thì bằng cỡ quả trứng gà.
Mọi người phía sau cũng đều kinh hãi, trứng rắn nhiều như vậy một khi nở ra, hậu quả thật không dám tưởng tượng!
Hà Bạng vừa nhảy xuống, nhìn thấy cảnh đó thì vui chết đi được – một con rắn ba lạng thịt…
Dung Trần Tử vừa nhìn thấy ánh mắt nàng là biết ngay nàng đang nghĩ gì, hắn phất tay áo: “Trứng rắn không tính!”.
Trứng rắn ở trên vách núi dính chi chít lại với nhau, sắc mặt Hành
Chỉ chân nhân khẽ động, Diệp Điềm cũng không kìm được cảm khái: “Con…
Con rắn này không làm gì cả, chỉ lo đẻ trứng thôi thì phải!”. Cảm khái
xong, nàng đột nhiên sực tỉnh, sắc mặt ửng đỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...