Phượng nghĩ mình đã tỉnh lại một lần.
Trong ánh sáng loang lổ hiện lên một bóng người.
Cô cố mở mắt nhưng mí mắt nặng trĩu như đeo cân.
Nó lại sụp xuống.
Cô miên man chẳng hay biết gì.
Lần thứ hai tỉnh lại, cả người bải hoải vô lực, đầu nặng trịch.
Theo phản xạ, cô há miệng ra để thở rồi gắng xoay người ngồi dậy.
Toàn thân chợt đau điếng.
Cơn đau đớn ập đến bất ngờ khiến cô bất giác kêu lên.
Phượng cố mở hai mí mắt dính chặt, thấy cánh tay mình bọc băng trắng bóc.
Cô gục đầu cố gắng nhớ lại.
Phải rồi.
Cô bị một xe đẩy chở manocanh tông phải.
Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Cô đang ở bệnh viện?
Ngay giây đầu tiên trông thấy nội thất trong căn phòng thượng hạng này, cô liền khẳng định đây không thể nào là phòng bệnh.
Phòng viện xịn nhất cô từng nằm là phòng VIP của bệnh viện CCorp mà anh nhét cô vào.
Tuy căn phòng đó bài trí tiện nghi sang trọng chẳng khác nào Executive Suite trong khách sạn năm sao, nhưng chỗ cô đang nằm đặc biệt hơn nhiều.
Rèm cửa màu xám kéo kín để che đi ánh sáng ngoài cửa sổ kính.
Chiếc giường Kingsize tám người lớn lăn vẫn thoải mái.
Đầu giường có một bảng điều khiển.
Đọc kỹ thì cô nhận ra đây là bảng điều khiển của – không phải tivi – không phải điều hòa – mà là bảng điều khiển của chính chiếc giường này! Cô đang nằm trên một cái giường thông minh có thể điều chỉnh độ cứng, mềm, chế độ mát xa, thậm chí là nhiệt độ.
Phượng há hốc miệng.
Tấm chăn lông cừu phủ lên người cô mỏng, nhẹ tênh lại cực kỳ ấm áp.
Góc phòng có một tủ gỗ trưng bày mô hình robot tự chế.
Chắc chắn đây không phải phòng bệnh!
Cô còn chưa hết bàng hoàng thì cánh cửa đẩy ra.
Xưa nay cô chỉ nhìn thấy anh trong những bộ đồ trang trọng, nghiêm túc.
Còn mặc quần áo ở nhà thế này là lần đầu tiên.
Với áo phông và quần dài màu xanh navy đơn giản mà trông anh đẹp hơn bất cứ người mẫu nam nào trên sàn catwalk.
Phượng bỗng chốc quên đi hai cánh tay đau đớn.
Cô há hốc miệng, tham lam ngắm anh.
Khi anh bước lại gần giường thì cô chợt tỉnh lại.
Cô nằm trong một căn phòng tiện nghi ấm cúng.
Anh đang mặc quần áo ở nhà.
Có bị chập dây thì giờ này cũng phải lờ mờ nhận ra mình đang ở đâu.
Cô vội nghĩ đối sách, vì cuống cuồng nên ăn nói vấp váp.
“Ờm, đã làm phiền anh rồi.
Chắc anh Lợi và chị Linh đang đợi.
Tôi nên đi thôi.
Cảm ơn anh.”
Cô muốn xốc chăn dậy mà cánh tay đau điếng khiến mặt cô nhăn lại, tay khựng lại giữa không trung.
Cô hít sâu một hơi, đau không dám nhúc nhích.
Anh ngồi xuống bên giường, dém lại chăn cho cô.
Ngụ ý của hành động này là – không cho cô xuống giường.
Giọng anh thật trầm, khiến cô hơi sợ.
Dường như thái độ của anh đã quay trở lại thời điểm khi họ mới gặp mặt.
Trở về làm người đàn ông bí ẩn không ai có thể nắm bắt, cũng không dám lại gần.
Anh hỏi.
“Em biết mình đã bất tỉnh bao lâu không?”
Cô vô thức lặp lại.
“Bao lâu?”
“36 tiếng 50 phút.”
Cô đã ngủ lâu như vậy sao? Phượng nhìn ánh sáng lấp ló qua mép rèm cửa.
Rõ ràng trời vẫn sáng.
Nhưng là buổi sáng một ngày rưỡi sau! Bây giờ chắc khoảng năm giờ sáng.
Do bị tôn nên mạch não cô không được nhanh nhạy như mọi khi.
Cô đờ đẫn nhìn tia sáng lọt qua rèm cửa rồi lại ngắm gương mặt anh.
Anh trầm mặc.
Không biết vì lý do gì.
Anh nhìn cô thật sâu, rồi nói.
“Phượng, bác sĩ nói em mắc chứng mất ngủ kéo dài, rối loại lo âu, suy nhược tinh thần nghiêm trọng và có dấu hiệu trầm cảm.
Em nói tôi nghe, chuyện gì khiến em lo lắng tới kiệt sức.
Một cú va chạm nhẹ đủ khiến em bất tỉnh tới 36 tiếng 50 phút?”
Cô ngạc nhiên nhìn anh.
Sau đó mím chặt môi rồi cụp mắt xuống.
Vài giây sau cô thốt ra lý do cô dùng để lấp liếm hai quầng mắt thâm sì với Tuệ.
“Gần đây hơi bận rộn.
Nên…tôi thức khuya để sáng tác.”
Anh nắm chặt tay.
Cô có thể thấy những đường gân xanh nổi dưới da anh.
Dường như đang kìm nén sự giận dữ.
“Em đã nghỉ việc ở nhà hát và đang sống ở chung cư cùng bạn.
Căn bản một tháng nay em không hề sáng tác gì hết.”
Anh lôi ra hai tập giấy trong ngăn kéo tủ, ném lên giường.
Hai tờ giấy mỏng tang rơi lên chăn mềm đủ khiến cô giật thót.
“Di chúc đã được công chứng và giấy đăng ký tự nguyện hiến xác cho bệnh viện? Phượng, một cô gái hai mươi tư tuổi làm hai thứ này vì cớ gì?”
Hai tờ giấy này cất trong balo của cô.
Chắc là lúc cô ngất đi anh đã tìm điện thoại trong balo cô nên vô tình tìm thấy chúng.
“Trước khi tới triển lãm, em đã tặng hết đồ đạc của mình cho bạn bè và đồng nghiệp.
Thậm chí cả vật dụng thiết yếu là xe máy và đàn của em.
Phượng, tốt hơn hết em nên cho tôi một lời giải thích đáng tin.
Để tôi tin rằng em không có ý định tự sát!”
Giọng anh vang lên như tiếng sấm.
Cô giật mình, bất giác lùi về phía sau.
Cô sợ.
Một chút chột dạ.
Cô nghĩ mình nên nói gì đó.
Cô cần phải thuyết phục anh.
Phải rồi.
Anh luôn dễ dàng tin tưởng vào lời nói cùng các màn kịch của cô.
Lần này cũng vậy, cô vẫn sẽ lừa được anh.
Đầu nghĩ như vậy, nhưng cô nghe thấy tiếng mình lắp bắp.
“Không…phải thế đâu.”
Thái độ của cô khiến sự phẫn nộ trong lòng anh dâng cao.
Cô có biết khi tìm thấy hai tờ giấy này trong túi cô cùng kết luận của bác sĩ, anh đã hoảng thế nào không? Thái độ như bị bắt quả tang của cô khiến anh càng khẳng định thêm nghi ngờ của mình.
Anh nắm vai, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
“Em nói đi.
Bất kể là chuyện gì, tôi đều giải quyết giúp em.”
Vậy là cô đã biết, kể cả khi cô phũ phàng với anh, anh vẫn tiếp tục giải quyết nhà Tiến Phước thay cô.
Sự bảo bọc vô điều kiện của anh khiến cô đau đớn.
Cô giằng khỏi vòng tay anh.
Sợ cô giãy đau nên anh buông vai cô ra.
Phượng lớn tiếng.
“Tại sao anh cứ thích nghiêm trọng hóa vấn đề nhỉ? Tôi không thích làm nhạc sĩ, không hứng thú viết nhạc nữa.
Tôi muốn về nhà với mẹ.
Không cần xe, không cần đàn thì tôi cho chứ sao? Không phải Nhà nước vẫn khuyến khích hiến xác, hiến tạng tự nguyện ư? Tôi muốn làm một công dân tốt mà bị nghi ngờ là có ý định tự tử à? Anh có biết nghĩ không thế?”
Lời của cô nửa thật nửa giả.
Phượng lo sợ cái chết.
Cô sợ không thể chiến thắng số phận.
Nếu đã vậy, chi bằng cô dành quãng thời gian còn lại bên mẹ.
Vì thế cô quyết định nghỉ việc ở nhà hát.
Công việc viết nhạc phim cô xin làm tại nhà.
Cô sẽ tiếp tục sáng tác tới chừng nào còn sống.
Không còn sống ở thành phố, cô đem tặng hết đồ đạc cho mọi người.
Chẳng may cô không vượt qua được, thì những món đồ đó để không cũng thành rác.
Cô viết di chúc để lại toàn bộ tài sản giá trị bao gồm tiền mặt và bản quyền sáng tác cho mẹ.
Đề phòng nhì nhằng vấn đề pháp lý sau khi cô qua đời.
Biết đâu được đấy, nếu cái chết của cô đủ chấn động, công chúng đổ xô đi nghe nhạc của cô thì sao.
Bình thường người ta sẽ đăng ký hiến tạng tự nguyện.
Nhưng trường hợp của Phượng thì khác.
Kiếp trước, khi được phát hiện ra, cơ thể cô đã bị phân hủy và biến dạng hoàn toàn.
Làm sao hiến tạng được khi nó chỉ còn là một đống thịt bầy nhầy hôi thối.
Thay vào đó, cô chọn hiến xác cho bệnh viện.
Ngành y luôn thiếu thi thể thật để nghiên cứu.
Việc này đồng thời tránh cho mẹ cô khó khăn khi dựng mộ cho cô.
Cô vẫn nhớ như in cảnh người làng xua đuổi nhục mạ mẹ vì không cho phép mẹ dựng mộ cho cô ở nghĩa trang làng.
Lời của cô càng nghe càng dối trá.
Anh không tin bất cứ lời nào cô nói nữa.
Cơ nghiệp của nhà Tiến Phước trên bờ vực sụp đổ.
Đạt bị bắt.
Hoàng Anh trở thành trò cười cho thiên hạ.
Ông Phước chuẩn bị ăn cơm tù.
Nhưng anh lúc nào cũng lo mình làm không đủ nhanh.
Không ngừng đẩy đế chế Tiến Phước tới sự diệt vong.
Anh không hiểu nổi điều gì khiến cô sợ hãi.
Không hiểu nổi suy nghĩ của cô, làm anh khổ sở hơn việc cô tự đày đọa mình.
Phượng không muốn nhiều lời với anh.
Cô bật dậy khỏi giường.
Vừa chạm chân xuống đất toàn thân cô đã nhũn oặt.
Cả người đổ gục xuống.
Anh ôm lấy cô.
Cái ôm của anh vẫn ấm áp và vững vàng.
Khiến cô nhung nhớ biết bao.
Cô chỉ thích tỏ ta mạnh mẽ.
Con người cô mềm yếu thế nào, cô nghĩ có thể giấu anh sao.
Anh ôm chặt lấy cô.
Mặc kệ cô có giãy dụa thế nào cũng không buông.
Gò má anh áp lên tai cô.
Giọng anh vang bên tai cô.
Kìm nén và đau khổ.
“Tôi đã nghe Lợi kể.
Chuyện ở Panarea.”
Sống lưng cô cứng lại.
Cô ngừng phản kháng.
Anh ôm cô chặt hơn.
“Là lỗi của tôi.
Tôi không bảo vệ em được tốt.
Em hãy trách tôi đi.
Đáng lẽ khi không thấy em xuất hiện, tôi phải đi tìm em.
Phượng, là lỗi của tôi.
Tất cả đều là lỗi của tôi.”
Cô lặng im cảm nhận từng nhịp đập trong lồ.ng ngực anh.
Anh đang run.
Anh đang lo sợ.
Anh Lợi nói đúng.
Cô có tài cán gì mà khiến người đàn ông hoàn mỹ như anh say cô như điếu đổ.
Anh đã biết việc cô bị Đạt bắt cóc tới Panarea.
Điều đó lý giải cho việc cô không thể xuất hiện tại CTower đúng hẹn.
Đồng thời minh chứng cho sự thất bại của anh.
Anh không thể bảo vê cô chu toàn như đã hứa.
Cô đã phải tự dựa vào bản thân để thoát chết.
Ám ảnh sau sang chấn khiến cô hoang mang, lo sợ tới mức mắc các triệu chứng bất thường.
Mất ngủ, suy nghĩ tiêu cực, trầm cảm.
Vậy mà trong lúc cô khổ sở, anh đã làm gì? Anh biệt tăm một thời gian dài.
Một tháng sau, anh xuất hiện bên cạnh người con gái khác ngay trước mắt cô.
Anh thậm chí còn lên tiếng trách cứ cô không tuân thủ lời hứa.
Cô giận dữ xua đuổi anh là đúng rồi.
Trời ơi, anh là gã đàn ông thất bại đốn mạt tới mức nào.
Giọng anh run run.
Sự yếu đuối của anh khiến nước mắt cô trào ra.
Không.
Anh không có lỗi gì hết.
Việc gì anh cũng hết lòng vì cô.
Chỉ riêng sự kiện ở Panarea chưa đủ để ép cô tuyệt vọng đâu. Anh không biết, thực ra cô đã chết một lần rồi.
Vòng tay anh siết cô thật chặt.
Nhưng không hề khiến cô cảm thấy khó chịu.
Lồ.ng ngực anh rộng và ấm áp.
Cô có thể nghe rõ từng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh.
Lúc này con tim anh có chút loạn nhịp.
Anh đang bối rối.
Cái ôm của anh khiến cô khao khát tới mức cô tưởng rằng nếu anh ôm cô chặt thêm một chút thôi, cô sẽ tan vào trong cơ thể anh.
Cô sẽ thoát khỏi cuộc sống u ám khủng khiếp này, được tan biến vào một thế giới ấm áp và tràn ngập tình yêu, nơi con tim anh ngự trị, nơi cô muốn ở lại mãi mãi.
Anh tựa đầu lên vai cô.
Giờ anh nào giống vị giám đốc mạnh mẽ quyết đoán của tập đoàn lớn nhất nước.
Anh đang phô bày ra mặt mềm yếu nhất trong anh, cầu xin cô thương lấy nó.
“Hãy cho tôi một cơ hội.
Hãy cho chúng ta một cơ hội, em nhé.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...