Mở đầu gây được ấn tượng tốt.
Phần sau của sự kiện diễn ra khá suôn sẻ.
Sau khi kết thúc bữa tối, khách mời mỗi người cầm trong tay một ly rượu, đi chúc tụng nhau.
Nói cách khác, là “phát triển mạng lưới quan hệ”.
Linh tìm cô, vui vẻ nói:
“Phượng, màn trình diễn của mày thực sự bùng nổ luôn! Mike vui lắm! Còn đang muốn tìm gặp mày đấy.
Mau đi cùng chị.”
Cô cầu còn không được.
Mike năm nay đã 50 tuổi.
Khuôn mặt tiêm botox nên da căng bóng, không hiện một nếp nhăn nào.
Ông mặc bộ vest đen gắn đá kín hai vai áo.
Trước ngực cài chiếc ghim áo vest hình chim ruồi nạm đá quý phô trương, nổi bật trong một hội trường cài hoa giả trên áo.
Mike theo đúng phong cách Mỹ cởi mở.
ôm chầm lấy Phượng.
Ông nói bằng thứ tiếng Việt không sõi.
“Haha, chào cô ca sĩ.
Màn trình diễn rất tuyệt vời đấy!”
“Cảm ơn Mike.
Rất mừng vì có thể góp vui trong tiệc chào mừng của anh.
Chúc hãng Mike&Co phát triển thuận lợi.”
Mike nổi tiếng với tính khí quái gở.
Ông không quan tâm ca sĩ khách mời tên tuổi hay không.
Ông thích là được.
Dù đã nhiều tuổi, Mike không thích bị gọi với xưng hô già.
Vẫn muốn người ta gọi là “anh”.
Phượng đã biết điều này từ trước.
Mike càng vui vẻ hơn.
“Ca sĩ, tôi càng thích cô hơn rồi đấy.
Sau này nếu tổ chức sự kiện nào, tôi còn muốn mời cô tới biểu diễn.”
“Cảm ơn Mike.
Cảm ơn đã đánh giá cao tôi.
Thực ra thôi là thành viên trong ekip của chị Linh.
Nếu chị Linh không tin tưởng, tôi chẳng thể tham gia bữa tiệc tuyệt vời hôm nay được.”
Ý là, lần sau muốn tôi diễn, phải ký hợp đồng tổ chức sự kiện qua công ty chị Linh.
Ở sự kiện sau, nếu bên quản lý là của chị Linh, cô ra tay sẽ dễ dàng hơn.
Trước mặt đám khách sộp nâng công ty của Linh, vừa là tạo thêm cơ hội cho Linh, vừa là cho cô.
Linh lại cảm kích cô.
Trăm lợi không có hại.
Đám người xung quang thấy Mike đề cao cô nên chêm thêm vài câu.
“Em đúng là hát rất hay.”
“Tháng sau nhà tôi tổ chức tiệc, tôi sẽ bảo trợ lý liên hệ với công ty em nhé.”
Phượng chỉ cười đáp lại.
Dù người được khen là cô, nhưng Linh mới vui vẻ nhất.
Lúc này, một người đàn ông cất tiếng.
“Cháu trình diễn quả là rất giỏi.”
Phượng khựng lại, nâng mắt lên.
Một người đàn ông trung niên đeo kính.
Đôi mắt nhỏ nhưng lại rất ranh ma.
Tổng giám đốc công ty khai khoáng Tiến Phước, ông Phạm Tiến Phước.
Phượng cười thản nhiên.
“Cảm ơn lời khen của mọi người.”
Dù sao cô chi là tay nghiệp dư, Mike mến cô thì không nói, mấy người kia biết điều thêm vài câu để nịnh Mike thôi.
Sau khi qua quýt vài câu họ sẽ vào chuyện chính ngay.
Phượng biết cô nên lui rồi.
Linh níu tay cô.
“Này Phượng, mày giỏi thật đấy! Cứ như mày biết hôm nay sẽ có biến mà chuẩn bị nhạc sẵn vậy.
Biểu diễu trơn tru chẳng giống ứng biến tý nào.”
“Em là nhạc sĩ đó chị! Trong máy có sẵn vài bản nhạc chẳng có gì lạ cả.
Lúc phối bản này đương nhiên đã đàn chán chê ở nhà.
Tất nhiên em hát mượt như máy rồi.”
“Ồ ồ.
Cũng có lý! Chị đi quanh kiểm tra xem có trục trặc gì không.
Mày có thể về trước, hoặc cứ chơi một lát nữa nhé!”
Phượng thầm nhủ cô phải đi từng bước.
Tiến độ hôm nay là tạm ổn rồi.
Thân là nhân viên công ty tổ chức sự kiện, cô loanh quanh một chút cũng không bị nghi ngờ.
Nếu có thể nghe lỏm được chuyện gì có lợi thì càng tốt.
Đi quanh nhóm phụ nữ buôn chuyện, quả là thu hoạch được nhiều thứ hay ho.
Lúc cô đang mải đắm mình trong drama, một giọng nam phía sau gọi cô lại.
Anh ta cười hơi ngượng ngùng.
“Chào em.
Vừa rồi em biểu diễn hay lắm.”
Nhìn nụ cười sượng cứng của anh chàng đối diện, sống lưng Phượng lạnh toát.
Cô đã tác động để tình thế khác trước, vậy mà có những chuyện chẳng thể thay đổi.
Phượng khẽ đưa con ngươi về phía bàn tiệc phía sau lưng anh ta.
Bàn tiệc cách đó vài mét có ba cô gái đang nhâm nhi champagne.
Bọn họ vờ như đang buôn chuyện, quay lưng về phía Phượng.
Nhưng một cái liếc mắt sắc như dao cau của cô gái đứng giữa đã bán đứng diễn xuất nửa xu của bọn họ.
Điều gì đến cũng phải đến.
Phượng quay đầu, nhìn thẳng vào mắt anh chàng trước mặt.
Dù chưa hỏi tên, nhưng cô biết tên cậu ta – Tuấn.
Cô cất tiếng vô tư:
“Anh cần gì?”
Và chờ trò đùa lừa lọc phát ra như cái máy:
“Anh rất ấn tượng với màn trình diễn của em.
Không biết anh có diễm phúc mời em một ly rượu không?”
Phượng nhịn xuống hỗn hợp thức ăn và dịch dạ dày muốn cuộn trào ra khỏi cổ họng.
Tự hỏi đám người này sao có thể khinh người đến vậy.
Nhưng giọng cô lại tự nhiên đến lạ.
Có lẽ cô phải cảm ơn nhiều năm trau dồi kỹ năng biểu diễn tại Nhà hát.
“Đươc, anh chờ em ở quầy bar.
Em lấy túi xách rồi.
Hẹn anh ở đó.”
Cô hơi cụp mắt, nhoẻn miệng cười ngại ngùng.
Sau đó bước qua Tuấn hướng về phía phòng nghỉ nhân viên, như thể cô thực hiện đúng như lời vừa nói với Tuấn.
Phượng vừa quay lưng, Tuấn và ba cô nàng chạm mắt.
Cô gái ngồi giữa nhướng mày, nở nụ cười đắc thắng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...