Không giống như các ngôi sao giàu lên nhanh chóng hay nổi như cồn chỉ sau một vài tác phẩm thành công nào đó.
Là một nhà soạn nhạc, quy luật sống của Phượng không mấy thay đổi.
Cô tới Nhà hát và sáng tác đều đặn.
Chiến dịch truyền thông cho chuỗi bán lẻ của CCorp bắt đầu chạy và nhận được phản hồi tích cực.
Khi thấy quảng cáo phát trên TV, trẻ con đứa nào cũng há hóc miệng xem hoặc ông ổng hát theo.
Đây quả là một niềm vui lớn đối với Phượng.
Chưa tính tới độ lan tỏa của chiến dịch lớn đến thế nào.
Lúc sáng tác cô đã nghĩ chỉ cần trẻ con không khóc thét hay người lớn lập tức cầm điều khiển chuyển kênh thì cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Nào ngờ chiến dịch quảng cáo thành công ngoài mong đợi.
Là nhạc sĩ cho chiến dịch, Phượng cũng được thơm lây.
Vở Hàn Mặc Tử tiếp tục cháy vé.
Còn về ca khúc nhạc trẻ Phượng viết cho Lileen, vì quá được khán giả yêu thích, Lileen đã cho ra mắt MV.
May mắn, tác phẩm tiếp tục nhận được sự ủng hộ của công chúng.
Nhờ nỗ lực không ngừng, gu âm nhạc độc lạ của cô bắt đầu được các đạo diễn và nhà sản xuất âm nhạc lớn để mắt.
Một ngày nọ, cô nhận được điện thoại từ một đạo diễn có tiếng trong nước.
Ông nói hai tháng sau dự án phim nhạc kịch của ông sẽ mở máy.
Ông muốn mời Phượng tham gia nhóm nhạc sĩ cho dự án này.
Nghe thấy dự án phim nhạc kịch, Phượng đã đồng ý một nửa.
Sau một ngày cân nhắc và kiểm tra kỹ thông tin dự án, cô đồng ý luôn.
Viết nhạc cho dự án này còn có hai người khác.
Gồm một chị nhạc sĩ chuyên viết nhạc trẻ và anh trưởng nhóm là nhà sản xuất âm nhạc, năm nay đã 35 tuổi.
Trong nhóm nhạc sĩ này, Phượng là người trẻ tuổi và ít kinh nghiệm nhất.
Vì hiện Phượng đang được giới chuyên môn đánh giá cao trong lĩnh vực nhạc kịch, nên đạo diễn mới mời tới nhân vật nhỏ bé là cô.
Biết bản thân kém hơn nhiều so với các thành viên còn lại, Phượng vô cùng chăm chỉ phối hợp với nhóm và hoàn thành tốt phần của mình với thái độ cầu thị.
Thái độ nhiệt tình này khiến mọi người trong đoàn có thiện cảm tốt với Phượng.
Bởi là phim ca nhạc, ý kiến của nhạc sĩ luôn được đem ra trưng cầu cẩn thận.
Vì thế hôm casting, đạo diễn gọi anh trưởng nhóm sáng tác tới để góp ý về việc chọn diễn viên.
Còn Phượng là người ít kinh nghiệm nên cô tự xin đi theo để học hỏi.
Đây là một bộ phim học đường dài 30 tập với tình tiết nhẹ nhàng.
Ba vai quan trọng đã chọn diễn viên từ trước.
Các vai còn lại sẽ cast trong ngày hôm nay.
Dở hơi ở một điểm, khi hình tượng hot girl trong sáng của Hoàng Anh còn long lanh, đoàn phim có mời cô ta cast một vai.
Nhưng bây giờ hình ảnh bung bét, chẳng ai dám mời cô nàng diễn.
Để tránh mang tiếng xấu là dậu đổ bìm leo, đạo diễn vẫn để Hoàng Anh tới thử vai như bình thường.
Vốn nghĩ tới tình hình nước sôi lửa bỏng hiện tại, có khi cô nàng còn chẳng góp mặt.
Ai ngờ Hoàng Anh lại tới rất đúng giờ.
Hoàng Anh nhìn thấy Phượng ngồi ở vị trí ban giám khảo.
Cô ta trừng mắt sôi máu nhưng buộc phải cắn răng nhịn xuống.
Qua những lần đụng độ với Phượng, Hoàng Anh đã khôn lên một chút.
Lúc này hình tượng của cô ta vô cùng bết bát.
Dù vô cùng căm hận, nhưng Hoàng Anh hiểu rống lên ở đây chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ thêm.
Vì thế Hoàng Anh gằn mình không để ý tới Phượng, bắt đầu tập trung thử vai.
Hoàng Anh là kiểu hot girl bình hoa không tài năng.
Hoàng Anh sở hữu ngoại hình xinh đẹp.
Điều ấy không ai dám chối cãi.
Nhưng các kỹ năng yếu kém của cô ta khiến ai nấy đều lắc đầu lè lưỡi.
Đoàn làm phim vốn tính mời cô nàng một vai không sâu sắc, để không trở thành thách thức cho diễn xuất tượng sáp của cô nàng.
Dù đã dự đoán trước về năng lực của Hoàng Anh, ban giám khảo vẫn hoàn toàn thất vọng trước màn thử vai của cô nàng.
Nhà sản xuất âm nhạc cho rằng Hoàng Anh cần lắp auto tune ở miệng thì mới hát tạm nghe được.
Còn đạo diễn nghĩ cô hot girl này cần diễn viên đóng thế ở tất-cả-mọi-cảnh.
Hoàng Anh bị loại thẳng cẳng.
Quả nhiên trong giới showbiz không gì thừa như tài năng, chỉ ngoại hình thôi là chưa đủ.
Một trở ngại khác của Hoàng Anh là cô ta tham lam cast là chị đẹp học đường.
Đó là một vai đanh đá sắc sảo.
Nhân vật đối lập với chị đẹp trong phim là vai nữ sinh ngây thơ.
Nhưng vai chính diện này đã chốt diễn viên từ trước.
Mặt Hoàng Anh lại non choẹt, non hơn cả diễn viên đóng vai cô bé ngây thơ kia nữa.
Vai chị đại thực sự không hợp với Hoàng Anh.
Đạo diễn giấu biểu cảm chán nản, nói với Hoàng Anh.
“Cảm ơn.
Chúng tôi sẽ thông báo kết quả cho cô.
Mời người tiếp theo.”
Ai ngờ, người tiếp theo cast vai chị đẹp lại là chị Tiên.
Phượng vội che miệng để ngăn bản thân không vì phấn khích mà hô lên.
Hoàng Anh chưa rời khỏi phòng, Tiên đã bước vào.
Hai người chạm mặt nhau.
Trước mặt ban giám khảo, Hoàng Anh cao giọng:
“Sao lại là cô?”
Đạo diễn nhíu mày.
Ban nãy nhìn thấy Phượng ngồi ở vị trí đánh giá, thái độ cáu bẳn của Hoàng Anh dù đã cố ghìm xuống vẫn không qua được mắt họ.
Năng lực lẫn khả năng ứng xử của Hoàng Anh đều kém.
Cô ta mất quá nhiều điểm trước đạo diễn và các nhân vật chủ chốt của đoàn.
Phượng nín cười, e là bộ phim này không có phần Hoàng Anh rồi.
Chị Tiên dày dặn kinh nghiệm nên biết che giấu cảm xúc hơn.
Chị coi như không thấy gì và bước tới chào ban giám khảo.
Hoàng Anh bị bơ thì giậm chân, hậm hực rời khỏi phòng.
Chị Tiên là ca sĩ chuyên nghiệp nên hát tốt, nhảy đẹp.
Diễn xuất ở mức ổn.
Phượng vốn lo lắng chị quá hiền, không lột tả được bản chất ranh mãnh sắc sảo của nhân vật.
Vậy mà Tiên đã làm cô bất ngờ.
Ánh mắt và nụ cười quỷ quyệt kia, có đúng là thuộc về chị Tiên không?
Phượng nhận ra điều gì đó đã chầm chậm thay đổi.
Buổi casting kéo dài lê thê.
Về sau là phần thử vai của các nhân vật phụ không thú vị.
Đoán được cô đang chán, anh trưởng nhóm bảo cô có thể về trước.
Ở một góc khuất trong tòa nhà, phát hiện ra chị Tiên và Hoàng Anh.
Họ đang tranh cãi.
Xung quanh không có người nên Hoàng Anh hung hăng nhe nanh múa vuốt.
Phượng bèn nấp một bên quan sát.
Hoàng Anh cắn ca cắn cẩu nhiếc mắng Tiên như mọi khi.
Nhưng lúc này thái độ của Tiên đã khác.
Chị thờ ơ đứng khoanh tay một bên, nghiêng đầu dựa vào tường.
Lúc này chị Tiên mang dáng vẻ phong tình hệt như nàng ca sĩ phòng trà thời xưa khiến bao công tử nhà giàu say đắm.
Phong thái lười biếng mà quyến rũ của Tiên khiến Hoàng Anh cứng họng, không thốt nổi một lời nào.
Chị Tiên hạ tầm mắt nhìn cô ta.
Chị giơ tay lên, mặt Hoàng Anh co rúm lại như sợ bị Tiên tát.
Nhưng ngón tay chị nhẹ nhàng ve vuốt má của cô ta.
“Cô…thì làm gì được tôi?”
Con sâu xéo mãi cũng quằn.
Hoàng Anh dường như không bao giờ hiểu được đạo lý này.
Hai năm nhẫn nhịn.
Tiên đã hoàn toàn bùng nổ.
Kể từ sau lễ trao giải, chị không còn khúm núm trước Hoàng Anh nữa.
Còn Hoàng Anh thì chưa thể tiếp nhận sự thực này.
Cô ta tự trấn an rồi chửi rủa Tiên như con chó điên.
Tiên thờ ơ nhìn cô ta, rút tờ giấy trong túi cẩn thận lau những ngón tay vừa chạm vào má Hoàng Anh trước sự sững sờ của cô ta.
“Cô sẽ về mách ông bố thậm chí còn không thèm về nhà, mách bà mẹ nội trợ chẳng nắm chút quyền hành hay ông anh trai sa đọa vô dụng? Hửm? Trước đây tôi không thèm chấp cô, đừng cho là bản thân ghê gớm.”
Lau tay xong, chị thả tờ giấy xuống đất.
Dùng mũi chân chậm chạp di cho tới khi nó nát bét.
“Giờ cô chỉ là trò cười trong giới showbiz.
Tôi chẳng phải ông to bà lớn gì, nhưng muốn cô mãi mãi không ngóc đầu lên được…Dễ lắm.
Bây giờ cô đã 23 tuổi rồi, không làm hot girl được lâu nữa đâu.
Nếu không tin, thử gây sự với tôi đi.”
Ngày xưa, trong mỗi cuộc đụng độ, người mặt mũi tái mét bỏ chạy luôn là Tiên.
Giờ đổi lại thành Hoàng Anh.
Nhưng trước khi đi, cô ta quay lại hăm dọa mấy câu giữ mặt mũi.
Đúng là một con gà chọi ngu ngốc.
Hoàng Anh đi rồi, chị Tiên cất tiếng.
“Còn muốn trốn ở đó tới lúc nào nữa?”
Phượng nghĩ chị Tiên đã thay đổi thật rồi.
Nhưng khi Tiên thấy Phượng vụng về xách nạng đi lên bậc thang, chị vội vàng chạy tới đỡ cô.
Phượng lại nhận ra, Tiên vẫn là chị ấy.
Chỉ là hoàn cảnh khiến chị phải mặc lên lớp gai xù xì để bảo vệ bản thân.
Cô nói đùa:
“Nếu đạo diễn thấy cảnh vừa rồi, chắc chắn bê chị vào vai chị đẹp luôn.
Khỏi phải casting hay cân nhắc gì nữa.”
Chị Tiên búng trán cô.
“Chỉ được cái dẻo miệng.
Chị không biết mày viết nhạc cho phim này đấy.”
Phượng làm bộ chép miệng sầu não:
“Phim nhạc kịch mà.
Đã là nhạc kịch, chỉ cần có cơ hội là em ngoạm hết.
Mà này, nếu chị được nhận vai thì chúng ta làm cùng đoàn rồi.
Sau này giúp đỡ em nhé!”
Chị Tiên bật cười.
“Ngố tệ! Làm gì có nhạc sĩ nào lại xin ca sĩ giúp đỡ? Bây giờ mày cũng thành nhạc sĩ có số má rồi, không cần khiêm tốn quá đâu em.
Ở trong giới này, khiêm nhường quá người ta lại bắt nạt cho.”
Đùa vui một hồi, ánh mắt Phượng nghiêm túc trở lại, cô nhắc chuyện vừa rồi.
“Chị hạ quyết tâm rồi ạ?”
Tiên gật đầu.
“Ừ.
Chị cũng đâu phải bao cát mà cho người ta trút giận mãi.”
“Vậy bây giờ chị tính thế nào?”
“Mục tiêu của chị là thoát khỏi Tiến Phước.”
Phượng nắm lấy tay Tiên, nói:
“Chị Tiên, em giúp chị.”
Ánh mắt kiên cường của cô khiến Tiên thắc mắc.
Tiên biết Phượng có xích mích với anh em Tiến Đạt và Hoàng Anh, thậm chí cừu hận còn sâu hơn, còn quyết liệt hơn cả cô.
Nhưng, tại sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...