Trong bóng tối bất tận, Phượng ngồi quỳ, co quắp như con tôm.
Phía sau đầu cô đang chảy máu.
Cô cảm nhận được chất lỏng nhầy nhầy rỉ ra từ dưới chân tóc, thấm đẫm một mảng đầu phía sau, từ từ chảy xuống gáy.
Khốn khổ hơn, tên bắt cóc kia quyết định thắt cái bịt bằng da vào mắt cô.
Để cô không thể tháo nó xuống, hắn dùng một cái ổ khóa kim loại cố định phía sau, đúng vị trí hắn đập cô bị thương.
Cái bịt mắt quá chặt.
Ổ khóa và dây da thít vào vết thương hở.
Cộng thêm việc vừa bị tấn công vào đầu, cô đau muốn ngất.
Nhưng tiếng nhạc nã vào tai liên tục không cho phép cô lả đi.
Âm thanh lớn, nhiều tạp âm, phát liên tục như muốn đâm thủng màng nhĩ cô.
Bịt mắt, không thể quan sát.
Bịt tai, không thể nghe.
Tên hung thủ khiến cô mất khái niệm về thời gian, không gian.
Làm cô không thể đoán mình đang ở đâu hay tìm sơ hở để thoát thân.
Cô không thể nằm yên chờ chết.
Phượng chống hai tay xuống sàn, lồm cồm bò dậy.
Tai và mắt là bộ phận định vị thăng bằng trên cơ thể người.
Khi cả hai giác quan này không hoạt động, chủ thể rất khó để hoạt động và đi đứng cân bằng.
Cô nhổm dậy, rồi từ từ đứng thẳng.
Người khiếm thị khi di chuyển cần một chiếc gậy dò đường để kiểm tra địa hình trước khi bước đi.
Cô lại không có.
Cô hơi khom người, giang rộng hai tay để chạm vào tường hay đồ vật nếu có.
Cô dò dẫm thật chậm, không sao hết.
Khi Phượng vừa hành động, chiếc loa vang lên.
“Thật là một cô gái hư.”
Động tác của Phượng khựng lại.
Chất giọng lè nhè kia lại vang lên.
“Em chẳng hề thay đổi chút nào.”
Vừa định thần lại, cô liền thám thính nơi mình đang bị giam giữ.
Giống hệt những lần trước, việc đầu tiên cô làm là đánh giá địa điểm.
Dù hung thủ đã bịt mắt, che tai cô thì hành động tự tìm lối thoát của cô vẫn không đổi.
Phượng không loại trừ khả năng gã bắt cóc đang theo dõi cô từ một vị trí nào đó.
Nhưng cô không thể nằm im chờ chết được.
Trước tràng cười của hắn, Phượng kiên trì hành động.
Cô tiếp tục lần mò lên phía trước.
Sau khi tỉnh táo lại, Phượng nhận ra một điểm.
Thứ âm nhạc ầm ĩ bên tai cô không phát ra từ loa, mà có một đôi tai nghe không dây nhét trong tai cô.
Tuy nhiên, tên bắt cóc đã bịt cái đai da to quanh đầu cô, che từ tai, tới mắt, vòng ra sau đầu.
Vì thế cô không thể móc tai nghe ra.
Tai nghe Bluetooth pin trâu lắm cũng chỉ chạy được năm tiếng.
Bài “Yesterday” của The Beatles khá ngắn, chỉ dài hơn hai phút.
Bản cô hát thì dài hơn, thời lượng hai phút ba mươi giây.
Phượng không thể tính chính xác, nhưng từ khi cô thức dậy, bản “Yesterday” của The Beatles phát năm lần, bản cô hát tại Phoenix là hai mươi lần.
Tức là chiếc tai nghe bluetooth này đã chạy được gần một tiếng.
Chủ đích dùng tai nghe bluetooth để cản Phượng, hung thủ hẳn nắm rõ thời gian sử dụng của nó chỉ đạt tối đa năm tiếng.
Đồng nghĩa với việc hắn chỉ có thể ngăn cản hoạt động của cô trong vài tiếng đầu.
Điều ấy chứng minh kẻ bắt cóc có một kế hoạch khác cho cô.
Hắn dự dịnh thủ tiêu hau mang cô tới địa điểm khác?
Càng như thế, cô càng không thể ngồi im chờ chết.
Cái tai nghe điên rồ này thành công khiến đầu cô muốn vỡ tung.
Nhưng đồng thời cho cô một số phỏng đoán.
Đầu tiên, hung thủ vô cùng hiểu cô.
Hắn đã theo dõi cô từ quán Phoenix từ lâu.
Đoạn băng ghi âm ca khúc “Yesterday” tại Phoenix từ chủ nhật tuần trước là một bằng chứng.
Cô bị fan cuồng bắt cóc ư? Đừng có đùa.
Thứ hai, hung thủ biết cô từ lâu.
Hắn có thể là một kẻ liên quan với gia đình Tiến Phước.
Chính xác hơn là nhóm của Đạt hoặc Hoàng Anh.
Tại sao cô lại đi đến kết luận này?
Hắn vừa nói:
“Em chẳng thay đổi chút nào.”
Thêm vào đó, hắn cố tình hạn chế khả năng nghe và nhìn của cô từ đầu.
Chứng tỏ hắn đã nắm được hành vi của cô từ các vụ bắt cóc trước.
Điều đầu tiên cô làm mỗi khi rơi vào tình thế xấu là đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Cô đang ở đâu? Hiện tại là thời điểm nào? Cô có thể chạy thoát hiểm đường nào?
Mà những kẻ liên quan tới những vụ bắt cóc trước đều là nhóm người của Đạt và Hoàng Anh.
Trước khi hai anh em đó ngồi tù, nhóm của Hoàng Anh đã sớm tan rã, anh em của Đạt hiện đang ngồi bóc lịch cùng hắn.
Phân tích đến đây, Phượng liền rơi vào ngõ cụt.
Nhất thời cô không thể suy luận ra kẻ bắt mình tới đây là ai?
Một cá thể đơn độc? Hay một nhóm? Hắn là kẻ cô đã biết hay một nhân vật hoàn toàn mới?
Phượng lạc quan trong suy nghĩ trong khi tứ chi quờ quạng xung quanh.
Cô đã đi được mười bước mà chưa chạm được vào bất cứ đồ vật nào.
Căn phòng này có thể rộng tới mức nào?
Khi nằm dưới sàn, cô nhận ra dưới đất là một sàn trải bê tông.
Bề mặt thô nhám, xù xì, có rất nhiều cát, thỉnh thoảng cô chạm phải một viên sỏi nhỏ.
Không còn mắt để nhìn, vậy cô sẽ ngửi.
Không khí rất thoáng.
Cô không cảm nhận được hơi người hay mùi hôi của cơ thể.
Chứng minh nơi này rộng rãi và thoáng khí.
Như vậy có thể loại trừ khả năng cô đang bị giam tại một tầng hầm hay gian phòng kín như ở Panarea.
Phượng tiếp tục bước đi, hy vọng tìm thêm được một manh mối nào khác.
Tiếng nhạc như điệu cười cợt nhả của hắn không ngừng rót vào tai cô, khiến màng nhĩ đau đớn và não bộ không thể tập trung.
Phượng nghiến răng, chửi lầm bầm qua kẽ răng.
Một suy nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu cô.
Phượng sững sờ, toàn thân đứng hình.
Tai nghe bluetooth chỉ bắt được sóng trong khoảng cách vài mét từ một thiết bị điện tử.
Điều đó có nghĩa là…hung thủ có thể đang ở ngay trong căn phòng này.
Thậm chí đứng ngay trước mặt mà cô không hề hay biết.
—
Hai giờ sáng tại phòng điều tra.
Hiển thị trên màn hình là bản đồ khu vực.
Martin cúp cuộc điện thoại trao đổi với cấp dưới, nhanh chóng thông báo tình hình với những người trong phòng.
“Đã truy vết được ô tô của hung thủ.
Xe của hung thủ đi được một trăm năm mươi kilomet theo đường quốc lộ 5B và dừng lại.
Anh ra lệnh:
“Bật bản đồ vệ tinh.”
Một nhân viên ngồi máy nhanh chóng thao tác.
Hiện trên màn hình lớn trên tường mà bản đồ khu vực chụp từ vệ tinh.
Họ cần đánh giá khu vực nào có khả năng cao tên bắt cóc đang che giấu nạn nhân.
Hiện lên trên màn hình là một khu vực hoang vắng, thưa dân cư.
Khoanh bán kính từ vị trí chiếc xe bị bỏ lại trong khoảng năm kilomet là những nơi có khả năng cao.
Trong lúc dò tìm đặc điểm của từng khu vực, đầu anh không ngừng mở rộng sang các khả năng khác.
Liệu tên bắt cóc có đồng bọn? Chiếc xe bị bỏ lại có thể là một cái bẫy nhằm đánh lạc hướng.
Hắn đã lên kế hoạch cho một vụ bắt cóc tinh vi đến vậy, không thể nào ngu ngốc để lộ chiếc xe làm dấu vết cho đội điều tra.
Trong lúc họ đang suy luận, một nguồn tin khác thông báo tới cho Martin.
“Anh Ba, đã điều tra được lịch sử đi lại của kẻ tình nghi.
Hắn đã tới tỉnh Quảng Nam ba lần trong tháng vừa rồi bằng phương tiện cá nhân.
Đồng thời, lịch sử mua sắm cho thấy hắn đã mua rất nhiều thiết bị điện tử và đồ dùng cơ khí qua các nền tảng thương mại điện tử.”
Vừa lúc Martin nói xong, ánh mắt anh dừng lại tại một vị trí trên bản đồ.
Sau một giây sững lại, những nhân viên trong phòng điều tra thấy anh ra lệnh với giọng khẩn trương.
“Tôi biết hung thủ đang giam giữ Phượng ở đâu.
Ra hiệu cho đội phản ứng nhanh.
Chúng ta xuất phát.”
Đội trưởng Trung triệu tập đội phản ứng nhanh.
Lực lượng của CCorp đã ngồi trên xe, chờ sẵn bên ngoài hàng tiếng trước, chỉ chờ hiệu lệnh xuất phát.
Trong lúc tài xế khởi động xe, anh hỏi Martin ngồi kế.
“Martin, liệt kê danh sách mua sắm của hung thủ.”
Anh cần biết hắn chuẩn bị bất ngờ gì cho bọn họ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...