Chủ nhật, Phượng dành cả buổi sáng lang thang trong khu trung tâm thương mại.
Tìm mua đồ cho trẻ con thật không dễ chút nào.
Mối quan hệ giữa Phượng và chị Tiên đã vượt qua cả bạn bè thân thiết thông thường.
Món quà đầy tháng cho đứa con đầu lòng của chị, cô phải kỳ công chọn lựa mới được.
Loay hoay cả buổi, Phượng chọn ra bao nhiêu thứ.
Đai địu em bé, thảm nhạc cho bé nằm chơi, gối kể chuyện, và mấy bộ quần áo liền hình động vật dễ thương.
Giờ công việc thuận lợi, tài chính của cô xông xênh hơn hẳn.
Vậy nên việc quẹt thẻ mua cả núi quà không còn là nặng gánh đối với cô.
Đặc biệt dành tặng cho Tiên, bao nhiêu cô cũng không xót.
Lúc Phượng đang đứng chờ tới lượt ở quầy thanh toán thì nhận được điện thoại của anh.
Tuy hôm nay là chủ nhật, anh còn bận rộn việc công ty.
Khi gọi cuộc điện thoại này, anh còn đang đứng ở sân bay Quốc tế Đà Nẵng.
Trong âm thanh pha lẫn tạp âm ở sân bay, cô nghe thấy anh nói.
“Chuyến bay bị hoãn hai tiếng.
E rằng không kịp về dự tiệc cùng em.”
Cô vừa nhấc hàng lên quầy thanh toán, vừa dùng vai kẹp điện thoại để trả lời.
Cô bật cười trước giọng trịnh trọng của anh.
“Chỉ là một bữa cơm nhỏ kỷ niệm đầy tháng con của chị Tiên.
Không rình rang thành tiệc đâu.
Em đi đại diện là được rồi.
Anh không tới cũng chẳng sao.”
Người ta ái mộ, phong anh là nhân vật vạn người mơ ước.
Nhưng trong thâm tâm, anh luôn cho rằng bản thân là một người yêu không xứng chức.
Một tháng phải đến hai mươi ngày anh không ở thành phố.
Một ngày gần hai mươi tiếng dành cho công việc.
Đến ngày cuối tuần quý báu cũng phải áo mũ chỉnh tề gặp đối tác.
Không thì tham gia các hoạt động đối ngoại công chúng.
Còn người yêu của anh ư? Anh nghĩ rằng mình đã khiến cô thất vọng.
Anh chưa dành cho cô đủ sự quan tâm.
Thấy anh im lặng ở đầu dây bên kia, Phượng hiểu phần nào khúc mắc trong lòng anh.
Cô có cơ hội tìm được một người bạn trai săn sóc, dành nhiều quỹ thời gian của mình cho cô hơn anh.
Một người sẵn sàng lái xe tới trước cổng nhà cô giữa đêm chỉ sau một cú điện thoại làm nũng của cô mà không nề hà gì.
Anh ta có thể ngày ngày đưa đón, dẫn cô đi chơi mỗi cuối tuần hay nấu cháo điện thoại suốt đêm.
Anh ta có thể làm tất cả những điều này.
Bởi anh ta không phải người thừa kế của tập đoàn CCorp.
Anh ta không phải phát triển và gìn giữ mạng lưới quan hệ công việc rộng khắp.
Anh ta không phải đối phó với giới thượng lưu lắm mưa ma chước quỷ.
Anh ta không phải đối phó với giới thượng lưu lắm mưu ma chước quỷ.
Anh ta không phải gánh vác một tập đoàn hàng nghìn nhân viên trên vai.
Anh ta không có tham vọng nâng cao chất lượng sống của cộng đồng bằng các sản phẩm và dịch vụ của mình.
Và trên hết, anh ta không phải Phan Nhật An.
Anh ta không phải người cô yêu.
Muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó.
Nếu đã quyết tâm sánh bước cùng anh, đã không thể hỗ trợ gì cho anh.
Thì chí ít, cô cũng nên thông cảm cho công việc của anh.
Anh nói với cô.
“Tôi đã chuẩn bị quà cho Tiên.
Chiều nay trợ lý Toàn sẽ mang tới nhà em.”
Cô cười, anh vẫn luôn chu đáo như vậy.
Vừa đúng lúc nhân viên thu ngân tính xong hóa đơn của cô.
Phượng kẹp điện thoại trên vai, loay hoay móc ví tiền khỏi balo.
Vì lúng túng làm mấy việc cùng một lúc, chiếc ví trượt khỏi tay cô, lăn lông lốc dưới sàn nhà lát gạch sáng bóng.
Phượng tự thở dài trước sự hậu đậu của mình.
Ở đầu dây bên kia anh nghe thấy tiếng ca thán của cô, bèn hỏi.
“Sao vậy?”
“Không có gì? Em đánh rơi đồ đó mà.”
Từ phía của anh, cô cũng nghe thấy tiếng ai đó bàn bạc chuyện gì với anh.
Nhưng vì không muốn ngắt kết nối điện thoại, anh vẫn giữ máy bên cô.
Thấy mình làm phiền công chuyện của anh, cô liền chủ động lên tiếng kết thúc cuộc gọi sớm.
“Mua quà xong em sẽ về thẳng nhà luôn.
Mấy giờ anh Toàn ghé qua ạ?”
Anh đáp.
“Ba giờ chiều.
Em có nhà chứ?”
“Có ạ.
Vậy thì nhận đồ của anh Toàn xong em sẽ tới chỗ chị Tiên luôn.
Em sẽ rời tiệc sớm để kịp chín giờ tối biểu diễn tại quán bar Phoenix của anh Lợi.”
Cô nghe thấy giọng anh chậm lại, và lạnh đi đôi phần.
Quả nhiên anh vẫn luôn cảnh giác với Lợi.
Mặc kệ cô có biện giải thế nào.
Anh dặn.
“Đúng mười giờ kết thúc đêm nhạc.
Đừng ham vui mà về muộn.
Em nhờ nhân viên quán bar gọi taxi giúp.
Đừng tự ý đi về một mình.
Về tới nhà thì gọi ngay cho tôi.
Không.
Nếu không có gì thay đổi.
mười giờ tối nay tôi về tới Hà Nội.
Tôi tới đón em.”
Chuyến công tác của anh đã kéo dài suốt một tuần.
Trong một tuần này, anh phải đi hết từ địa điểm này tới khu vực khác.
Chẳng khác nào danh ca đi tour xuyên Việt.
Nếu không làm việc hay gặp đối tác thì là ngồi trên các phương tiện di chuyển hàng giờ đồng hồ.
Mà trong lúc đi lại, anh nào được nghỉ ngơi.
Anh phải tranh thủ thương thảo, đọc báo cáo, kiểm tra tiến độ công việc, điều hành tập đoàn từ xa.
Chưa kể đến việc phân tích cả đống đồ thị, số má liên quan tới tài chính và thị trường.
Chỉ nghĩ thôi đã muốn bất tỉnh.
Vậy mà khi vừa xuống máy bay, anh còn muốn băng qua thành phố để đón cô?
Cô vội can ngăn.
“Không cần đâu.
Em tự về được.
Xuống máy bay anh về ngay nhà nghỉ ngơi cho em! Anh ngại chưa đủ mệt sao?”
Anh đáp thật chậm.
“Nhưng tôi muốn gặp em.”
Chỉ một câu nói của anh đã khiến trái tim cô điêu đứng.
Họ đã bên nhau gần một năm.
Tại sao con tim vẫn bồi hồi như lúc mới yêu thế nhỉ?
—
Nhân viên bên cạnh anh lại thúc giục.
Anh bảo họ cho anh thêm vài phút riêng tư.
Loáng thoáng nghe thấy anh muốn kéo dài cuộc gọi, cô vội cất lời.
“Em để nhân viên thu ngân chờ lâu quá rồi.
Em…cúp máy nhé.”
“…Ừ.”
Chữ “ừ” của anh kéo thật dài, như thể không muốn cuộc điện thoại này kết thúc quá nhanh.
Âu cũng vì thời gian họ có thể dành cho nhau quá ít.
Khi cô rảnh thì anh bận.
Lúc anh có thời gian thì cô ngủ mất rồi.
Vì thế, họ hiếm khi có cơ hội gọi điện trực tiếp.
Thường thì anh và cô chỉ trao đổi qua tin nhắn.
Cô hỏi anh một câu.
Rồi chờ khi nào anh có thời gian nhìn điện thoại sẽ trả lời.
Mà thời gian giữa câu hỏi và tin nhắn trả lời thường cách nhau vài tiếng đồng hồ.
Cô cũng hơi lưu luyến.
“Em chờ anh về.”
Phượng hiểu rằng dù cô có can, anh vẫn sẽ tới đón cô ngay sau khi xuống sân bay.
Bởi anh nói mình nhớ cô.
“Em cúp máy đây.”
“Ừ.”
“…”
“…”
“Này, lão gia ơi.”
“Ơi?”
“Em không nỡ ngắt máy.”
“Tôi cũng vậy.”
“…”
“Chờ tôi về.”
“Vâng…”
Cứ như thể phím ngắt liên lạc màu đỏ trên màn hình điện thoại là nút khai hỏa vũ khí hủy diệt toàn cầu.
Cả anh và cô chẳng ai chịu nhấn vào nó.
Đến khi vị nhân viên cạnh anh sốt ruột nhắc sếp tới lần thứ ba, cô mới vội vàng dập máy.
Nhìn màn hình điện thoại tối om, cô thở dài.
Sống cùng một thành phố mà lúc nào cũng như yêu xa vậy.
“Mà đúng là yêu xa mà”, Phượng ngửa đầu lên trời, lẩm bẩm.
Ô kìa, cô mải mê nói chuyện với anh tới mức quên cả nhặt ví.
Cầu mong chưa kẻ vụ lợi nào thó mất ví của cô.
Phượng quay đầu lại.
Chiếc ví thổ cẩm giá hai mươi nghìn đồng cô mua khi đi du lịch Sapa vẫn nằm im dưới sàn.
Phượng thở phào, chậm rãi bước tới phía chiếc ví đang lăn lóc.
Cô cúi người, vươn tay tới chiếc ví.
Nhưng trước khi cô kịp nhặt, thì một bàn tay khác đã nhấc nó lên.
Cô ngẩng đầu trông theo.
Chủ nhân của bàn tay búp măng hồng hào ấy là một người phụ nữ thanh lịch.
Họ đang ở trong trung tâm thương mại, hơi kỳ lạ khi bà vẫn đeo kính râm đen.
Tuy nhiên dù bất thường tới đâu, chỉ cần nó xuất hiện trên người phụ nữ này thì mọi thứ đều trở thành hợp lý.
Dù không thể thấy, Phượng biết đằng sau cặp kính đen kia là đôi mắt khổng tước lạnh lùng cao quý.
Phượng theo phản xạ cất tiếng.
Giọng không giấu nổi chút rụt rè.
“Cô Thái Hương.”
Thái Hương nhìn Phượng bằng ánh mắt thờ ơ, không đáp lại tiếng chào của cô.
Bà chỉ nhẹ nhàng đưa chiếc ví ra trước.
Phượng lễ phép nhận lại bằng cả hai tay, không quên cảm ơn bà.
Cô càng thấy cái ví của mình thêm cũ mèng xơ rách khi trong tay Thái Hương.
Nghe Phượng cảm ơn, bà cũng chẳng đáp gì.
Cứ nhìn Phượng bằng đôi mắt tưởng chừng vô cảm mà đầy áp lực ấy.
Nhưng điều tệ hơn còn ở phía trước.
Một chuỗi âm thanh cao gót gõ xuống sàn nhà vang lên.
“A, Mỹ Phượng.
Không ngờ gặp cô ở đây.
Tôi và cô Thái Hương đang đi giám sát…A, quên mất, không biết cô đã biết chưa? Trung tâm thương mại này thuộc về CCorp… Mong là anh An không giấu cô việc này.”
Giọng nói của Lileen vang lên thánh thót như tiếng nhạc.
Vậy mà rót vào tai cô rát như kim đâm.
Phượng lạnh mặt, không thèm đáp lại cô ta.
Lúc này, nhân viên cửa hàng chạy ra gọi Phượng vì hàng của cô đang đợi thanh toán mà cô mãi chưa quay lại.
Lileen quét mắt qua cửa hàng mẹ và bé sau lưng Phượng.
Cô ta được thể chọc ngoáy.
“Phượng, cô mua nhiều thật đấy.
Chắc là mua tặng nhỉ.
Chứ mua cho bản thân thì e rằng hơi… viển vông.”
Lileen không nói là “thừa thãi” hay “lo xa” mà dùng từ “viển vông”.
Phượng liếc cô ta qua khóe mắt.
Cô hiểu sự mỉa mai của cô ta.
Bà Thái Hương đứng lặng như thể bản thân là người đứng ngoài cuộc.
Nhưng cả Phượng lẫn Lileen đều không dám xem nhẹ sự tồn tại của bà.
Sau một năm, mặc kệ anh bảo bọc cô kỹ càng thế nào, Phượng cũng nhận ra bà Thái Hương không ưng mình.
“Không ưng” ở đây không tính là ghét.
Mà đơn thuần không duyệt cô vào danh sách những người phù hợp làm con dâu tập đoàn CCorp.
Đối với chuyện tình cảm của cô và anh, bà Thái Hương chưa từng tỏ ra phản đối hai người.
Thái độ của bà lạnh nhạt, mặc kệ, coi như cô không tồn tại.
Cô và anh đã bên nhau tới một năm.
Mối quan hệ của họ không nhận được sự công nhận của bề trên.
Sự vô tâm của Thái Hương khiến người ta lạnh lòng hơn bất cứ hành động chia rẽ nào.
Phượng lại là cô gái nhạy cảm và giỏi đọc ẩn ý.
Bị người lớn nhà người yêu phản đối, cô không khỏi chạnh lòng.
Nhất là khi sự không hài lòng ấy đến từ khác biệt về bối cảnh và địa vị xã hội của hai người.
Anh từng nói.
“Em không cần cố gắng lấy lòng mẹ anh.”
Cô đang mông lung suy nghĩ thì bị lời nói của Lileen cắt ngang.
“Phượng, tôi và cô Thái Hương chuẩn bị dùng bữa trưa.
Nếu cô không có kế hoạch gì, hay là đi cùng chúng tôi nhé?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...