11
Lại lần nữa tôi không trả lời mà hỏi ngược lại:
"Tiếp theo chị muốn ai ch.ết?"
Chị tôi ngẩn ra một lúc sau đó cúi đầu nhìn đôi tay vẫn còn dính máu của bà nội.
Một lát sau, chị ngẩng đầu, trong mắt không không có chút sợ hãi nào nữa, thay vào đó là ngọn lửa thù hận bùng cháy.
Chị ấy nói: "Chị muốn gi.ết tên súc sinh đó."
Tôi biết người chị tôi nói đến là ai.
Bố tôi đang điều trị ở bệnh viện huyện, mà muốn lên huyện thì phải đi qua thôn bên cạnh nên tôi quyết định đưa chị cả về nhà anh rể trước.
Trên đường đi chúng tôi cũng gặp những vị khách từng tới tìm tôi, họ đều cầu xin tôi cứu họ, để họ "trút" mọi đau khổ của mình xuống người tôi lần nữa.
Nhưng tất cả đều ch.ết trên đường bò tới chỗ tôi.
Lúc đầu chị tôi còn rất sợ hãi, về sau chị ấy chỉ thờ ơ nhìn những người đó, cùng tôi dẫm lên xác của từng người một đi về thôn bên cạnh.
Dấu giày dính m á u trải dài cả con đường, kinh khủng mà khiếp người.
Chẳng bao lâu chúng tôi đã về đến nhà anh rể ở thôn bên cạnh.
Nghe tiếng mở cổng, anh rể đi từ trong nhà ra xem, vừa nhìn thấy chị cả đứng trước cửa, ông ta nhặt chai rượu cạnh chân lên đập mạnh xuống đất:
"Con đ ĩ này, mày gây chuyện xong muốn ch.ết thì chế.t ở bên ngoài ấy, đừng có về nhà mang phiền phức đến cho tao."
"Mày chờ đấy cho tao, để tao trói mày lại nộp cho ông Bạch."
Ông ta loay hoay tìm dây thừng thì thấy tôi đứng sau chị. Mắt ông ta sáng lên, cười bỉ ổi, xoa tay đi tới chỗ tôi:
"Vợ à, không ngờ em về nhà còn mang theo cục vàng đến cho anh đấy."
Đôi mắt đầy d.âm d.ục của ông ta dính chặt vào người tôi, đắc ý nói nhỏ:
"Lần trước ngủ với em xong anh cảm giác mình trẻ ra 10 tuổi đấy em vợ của anh à."
"Gặp em lần nữa là cơ hội trời cho anh rồi, anh sẽ không lãng phí đâu."
12
Lấy nhau mấy năm, chị cả mang thai ba lần đều bị anh rể đánh đến mức không s.ảy th.ai thì cũng ch.ết non.
Anh rể thích uống rượu, uống say thì thích đ.ánh người.
Hai lần mang thai đầu tiên, ông ta say rư.ợu đ.ánh chị tôi đến mức sả.y th.ai. Lần thứ ba thì may mắn hơn một chút vì chị tôi sinh được đứa bé ra nhưng ông ta đi uống rư.ợu về thấy chị tôi sinh ra con gái, ông ta tức đến mức chửi ầm lên. Đứa bé bị hoảng sợ gào khóc ầm ĩ càng làm ông ta khó chịu hơn, trong cơn say ông ta ném đứa bé cho đến ch.ết để nó ngậm miệng lại.
Sau đó ông ta còn ra ngoài rêu rao chị tôi sinh con xong người yếu, lúc bế con tự mình làm rơi đứa bé nên nó mới ch.ết.
Có lẽ quả báo đến sớm, ông ta không thể có con được nữa.
Nghe mọi người đồn tôi là thịt linh chi, ngủ với tôi có thể chữa được bách bệnh.
Để nói dõi tông đường, kéo dài hương hỏa cho nhà ông ta nên anh rể bán chị tôi cho bọn bu.ôn n.ội tạ.ng người, cầm tiền kiếm được từ cơ thể chị cả để ngủ với tôi
Thấy anh rể muốn vồ lấy tôi làm chuyện đồi bại, một người trước giờ luôn nhẫn nhịn, chịu đựng như chị ấy lại lao tới đ.ánh nhau cùng anh rể để cản anh ta lại.
Anh rể chỉ vào mặt chị tôi ch.ửi loạn:
"Con c h ó cái này, mày cũng dám đ.ánh lại tao à, hôm nay tao không đ.ánh chết mày thì ông đây đổi họ."
Mắt chị tôi đỏ ngầu, dùng tất cả sức lực b ó p cổ anh ta:
"Mày trả mạng sống lại cho con tao"
Tôi đứng yên tại chỗ nhìn tất cả vì tôi biết anh rể sống không lâu nữa đâu.
Quả nhiên chỉ vài phút sau.
Anh rể lúc đầu còn hung hãn đột nhiên đau đớn ngã xuống đất
Ông ta điên cuồng đ ấ m vào người mình, đến khi tự đ ấ m mình đến mức hộc m á u mới dừng lại.
Nhưng cảm giác thoải mái chỉ kéo dài vài giây, sau đó cơn đau lại ập đến. Như một vòng tuần hoàn ông ta lại tiếp tục đ ấ m vào người mình cho đến khi hộc m á u.
Trong cơn đau anh rể giãy giụa ngẩng đầu lên cầu xin tôi cứu ông ấy:
"Thịt linh chi, anh xin em đấy, em cứu anh đi."
Tôi vẫn đứng im, thờ ơ nhìn mọi chuyện.
Thấy tôi không trả lời, ông ta lại quay đầu cầu xin chị cả.
Ông ấy vừa quỳ vừa bò đến trước mặt chị tôi:
"Đại Nữu, một ngày làm vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa, tốt xấu gì chúng ta cũng từng là vợ chồng mà, em bảo em gái cứu anh đi."
Chị cả đạp ông ta văng ra xa:
"Thằng c h ó cặn bã như mày cũng có ngày mày phải cầu xin tao à."
Cái đạp của chị tôi khiến anh rể lăn lộn trên mặt đất vừa sung sướng vừa đau đớn, chị ấy hỏi tôi:
"Ông ta sẽ chết như những người kia à?"
Tôi gật đầu, sau đó đi vào phòng bếp, chọn con dao cùn nhất rồi ném trước mặt anh rể
Bây giờ mắt, mũi, miệng của ông ta đều đang chảu m á u nhưng mà vẫn chưa đủ, cơn đau sẽ sẽ không ngừng tăng lên, chỉ khi m á u trong cơ thể chảy ra thì cơn đau mới dịu bớt.
Anh rể do dự nhìn chằm chằm con dao tôi vừa vứt xuống, có thể vì quá đau nên cuối cùng ông ta vẫn nhặt nó lên, run run đ â m từng dao vào người.
Lưỡi dao đã cùn nên rất khó đâm vào người được, ông ta phải dùng sức đ â m thật mạnh rồi đẩy lưỡi d a o vào từng chút một, giống như dùng dao cùn c ắ t thịt vậy, đau đến ch.ết đi sống lại. Nhưng ông ta như không hề thấy đau, thậm chí mặt ông ấy còn có một chút nhẹ nhõm.
Nhưng vẻ mặt đó chỉ duy trì được 1 giây, để thoát khỏi cơn đau ông ta càng điên cuồng đ â m dao vào người hơn.
Một nhát, hai nhát, ba nhát....
Bây giờ người ông ta thủng lỗ chỗ như đài phun nước, chỉ khác là đài này phun ra m á u chứ không phải nước.
Chị cả đứng bên cạnh nhìn mọi chuyện bằng ánh mắt lạnh lùng, nụ cười trên môi ngày càng rực rỡ.
Người ta nói nếu chia nỗi đau thành mười mức thì nỗi đau phụ nữ phải chịu khi sinh con ở mức mười.
Vậy nếu một người phải chịu ngàn vết dao đ â m, vạn vết ch.ém thì sao?
Nỗi đau đó chắc được tính là mức 11 nhỉ?
13
Sau khi rời khỏi nhà anh rể, chúng tôi đi thẳng đến bệnh viện huyện.
Điều kiện của bệnh viện trong huyện rất kém, những bệnh nhân bị thương nặng như bố tôi cần được đưa đến bệnh viện thành phố càng sớm càng tốt.
Nhưng khi biết tin bố tôi bị thương nặng, bà đã ngăn cản bác sĩ chuyển bố tôi đi rồi vội vàng về nhà kéo tôi đi cứu bố.
Bà nói: "Thịt linh chi chữa được bách bệnh".
Theo ý bà, chỉ cần có tôi thì bệnh nào cũng chữa được. Vào bệnh viện trong thành phố tốn tiền như hố sâu không đáy, bà ấy không đành lòng tiêu nhiều tiền cho mấy cái bệnh viện hút m á u như vậy.
Sau khi báo tên bố, tôi và chị cả được y tá chỉ đến phòng bệnh bố tôi nằm.
Khoảnh khắc bố nhìn thấy tôi xuất hiện, cũng giống như những người khác, đôi mắt tham lam của ông bắt đầu sáng lên.
Ông ấy không thể cử động phần thân dưới, phải nằm liệt trên giường, nhưng tính cách ông ta vẫn khó chịu như khi còn khỏe mạnh.
Ông ta cầm chiếc cốc trên bàn lên ném vào tôi:
"Cái con ch.ết tiệt này, sao mày lề mề thế, mày đợi tao ch.ết hẳn mày mới vừa lòng à?"
"Qua đây cứu tao nhanh lên."
Thấy vậy, chị cả đứng sau tôi nghiến răng ch.ửi:
"Con c h ó già vô liêm sỉ như ông sao còn chưa chết chứ?"
Tôi khẽ cười.
Nhanh thôi.
Nếu ông ta đi nhanh một chút, chắc vẫn kịp gặp bà nội trên đường xuống địa ngục đấy.
14
Tôi từ từ đến gần bố tôi, ông ta vô thức vươn đầu ra nhìn phía sau tôi.
"Bà nội của mày đâu rồi? Sao bà không vào cùng mày?"
Tôi chỉ cười mà không trả lời.
Hình như đã quen việc tôi luôn im lặng, ông ta cũng không cần tôi trả lời mà chỉ ch.ửi xéo tôi:
"Ngày nào cũng như người bị câm, mày bị ai cắt mất lưỡi à, nếu không phải da thịt mày đáng tiền thì tao đã chôn mày từ lâu rồi."
Tôi bước đến bên giường.
Bố tôi vẫy tay ra hiệu cho tôi cúi xuống.
Tôi nghe lời cúi người xuống, ông ấy dùng hết sức kéo cổ tôi đến gần miệng rồi cắn mạnh vào đó.
Đau đớn ập đến khiến tôi phải nhíu mày.
Bây giờ chị tôi mới kịp phản ứng, chị ấy hét lên đẩy bố tôi ra.
Ông ấy rất bất mãn, ông oán hận nhìn chằm chằm chúng tôi, khi ông mở miệng nói chuyện, máu chảy ra từ khóe miệng, trông như ác quỷ ăn thịt, uống m á u người:
"Con ch.ết bầm ch.ết dẫm này, giờ tao không cử động được. Mày là thịt linh chi có thể chữa được bách bệnh. Đã như vậy, tao sẽ ăn thịt, uống m á u mày, chắc chắn tao sẽ khỏi bệnh."
Chị cả chắn trước người tôi, bảo vệ tôi chặt chẽ.
Nhìn thấy chị cả đề phòng ông ấy như vậy, bố tôi rất tức giận:
"Tao là bố chúng mày đấy, chúng mày dám không cứu tao à?"
"Còn không đi cmn tới đây nhanh lên?"
Chị tôi lườm ông ta:
"Ông còn không được tính là con người nữa ấy chứ, dùng từ bố với ông chỉ làm bẩn từ bố thôi."
Bố tôi nghe thấy vậy cũng không cảm thấy tội lỗi.
Ông ta vẫn giận dữ dùng những từ khó nghe, bẩn thỉu nhất để ch.ửi m.ắng chị ấy
Nhưng chị tôi nay đã khác xưa rồi, không còn là Trần Đại Nữu nhút nhát, sợ hãi trước kia nữa.
Chị chỉ đứng đó nhìn cha mình bằng ánh mắt lạnh lùng như nhìn xác của một con chó hoang.
Cuối cùng bố tôi cũng nhận ra rằng những lời m.ắng mỏ, đ.e d.ọa của mình chẳng có tác dụng gì với chị cả.
Ông ta bắt đầu đưa mắt về phía tôi:
"Con kh.ốn kia, mày có c ắ t thịt cho tao ăn nhanh lên không, nếu không đợi bố mày khỏe rồi người đầu tiên bố mày gi.ết là mày đấy."
Tôi bình tĩnh nói: "Còn năm phút nữa."
Mọi người có mặt trong phòng bệnh đều sững sờ. Bố tôi nghi ngờ hỏi:
"Mày nói vậy là có ý gì?"
15
Năm phút trôi qua rất nhanh.
Vừa nãy bố tôi còn hung hăng ch.ửi bới giờ lại nằm trên giường bệnh rên rỉ đau đớn:
"A a a a, đau quá..."
Tiếng hét đau đớn đã khiến các y tá chú ý, chỉ một lúc đã có rất nhiều bác sĩ chạy vào phòng bệnh nhưng dù bọn họ làm gì hay tiêm rất nhiều thuốc giảm đau, bố tôi vẫn kêu gào đau đớn như cũ.
Nhịp tim không ngừng tăng lên, các bác sĩ ở đó đều bất lực.
Bố tôi không ch.ửi bới nữa mà nhìn tôi chằm chằm:
"Con gái yêu của bố, bố là bố của con đúng không nào"
"Con giúp bố lần này đi, bố đau quá."
Ông ta khóc đến mức nước mắt trộn với nước mũi, trông rất buồn nôn
Nếu nửa người dưới của ông ta còn di chuyển được chắc giờ ông ta cũng quỳ xuống cầu xin tôi như những người kia rồi.
Tiếc thay, tôi vẫn mỉm cười, im lặng đứng đó như thể tôi chỉ là người ngoài cuộc.
Nếu bố tôi nhìn kỹ chắc ông ấy sẽ nhận ra nụ cười bây giờ của tôi giống hệt lúc ông ấy bỏ tôi ở nhà ông Bạch.
Ý thức của ông ta bắt đầu mơ hồ, ông ta không thể cảm thấy bất kỳ điều gì khác ngoài cơn đau càng ngày càng tăng dần.
Bố tôi lăn lộn trên giường, điên cuồng cào cơ thể mình, đến mức da trên người ông không còn một chỗ nào lành lặn mà ông cũng không quan tâm.
Các bác sĩ cố gắng gây mê cho bố tôi, nhưng ông không để ai đến gần mình.
Da mặt gần như bị ông lột hết ra:
"Gi.ết tao đi..."
"Nhanh lên, ai đến gi.ết tao đi."
Bố tôi cầu xin mọi người, để ông ấy ra đi thanh thản, không phải chịu đựng nỗi đau này nữa. Nhưng không ai dám bước lên trước, mọi người đều sợ hãi trước cảnh tượng kinh hoàng này.
Bố tôi như đang ở trong địa ngục trần gian, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Ông ta chịu đựng cơn đau lao nhanh đến chỗ bác sĩ, nhanh chóng lấy cây bút từ túi áo của bác sĩ đ â m mạnh ngòi bút vào cổ mình.
Dòng m á u ấm nóng lập tức phun ra.
Ông ta hạnh phúc ngã xuống đất.
Đến bây giờ nỗi đau của ông ta mới thực sự chấm dứt.
16
Tiếng hét chói tai vang lên khắp phòng bệnh.
Nhân lúc hỗn loạn, chị tôi kéo tôi chạy ra khỏi phòng bệnh. Chúng tôi chạy mãi, đến khi tới nơi vắng vẻ không có người chị ấy mới dừng lại, thở hổn hển hỏi tôi:
"Ông ta ch.ết thật rồi đúng không?"
"Ừm."
Tôi gật đầu.
Bố tôi ch.ết rồi!
"Vậy những người từng bắt ép em cũng chết hết rồi à?"
Tôi vẫn gật đầu.
Chị ấy mỉm cười vui mừng thay cho tôi:
"Nhưng em làm như thế nào vậy, sao mấy người đó chết đau đớn thế?"
"Bà nội nói thịt linh chi chữa được bách bệnh cơ mà?"
Thịt linh chi chữa được bách bệnh là thật nhưng thịt linh chi cũng chứa chất độc ch.ết người.
Tôi ngước nhìn chị ấy:
"Chị biết cá nóc không?"
"Loại cá ăn vào sẽ ch.ết người ấy hả?"
"Ừm!"
Tôi gật đầu.
Thịt cá nóc thơm ngon, là mỹ vị trong miệng vô số người sành ăn, một khi đã ăn thịt cá nóc sẽ không bao giờ muốn ăn loại cá khác nữa.
Dù thịt cá nóc rất ngon nhưng máu của nó lại chứa chất độc, chỉ cần một chút thôi cũng đủ để gi.ết chết một người trưởng thành
Tôi giống như cá nóc vậy, thịt thì quý nhưng máu lại cực độc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...