Một tiếng "rầm" vang lên giữa hành lang dài.
Cả người Sloane cùng với bức tượng trưng bày nghệ thuật cao hơn ba mét đổ ầm xuống mặt sàn.
Mọi thứ từ thanh katana bằng gỗ cho đến những vũ khí đi kèm gắn trên bức tượng đều đè hết lên người gã và văng tứ tung xung quanh hành lang.
Khi người đặc vụ loài người nọ va vào người gã, bản năng của Sloane khiến gã nhanh chóng vươn tay ra giữ vị đặc vụ kia lại để anh ta có thể đứng vững.
Tuy nhiên, người kia cứ vùng vẫy không ngừng, cuối cùng khiến cả hai ngã nhào ra sàn.
Sloane rên một tiếng, gã lật mình sang hướng khác và rồi đầu gã lại cụng đến "bốp" một tiếng vào đầu của một người khác.
"Cái đệt!" Sloane gầm lên, nhìn thẳng về phía tên ngu ngốc nào đó vẫn nằm lăn trên sàn đang không ngừng suýt xoa cái trán của mình.
"Chuyện *éo gì thế?"
Đôi mắt của người đối diện gã trừng lớn, và vào đúng khoảnh khắc đó, Sloane như nghẹn lại.
Đó là một đôi mắt đầy sắc sảo có màu xanh pha lê đẹp nhất mà gã từng thấy qua, vô cùng nổi bật trên nước da rám nắng, đôi lông mày đen và mái tóc màu vàng đậm.
Người đặc vụ này...!gã chưa từng thấy qua.
Chắc hẳn là người mới rồi, nếu không thì Sloane đã phải nhớ ra ngay đây là ai.
"Mẹ nó!" Vị đặc vụ tóc vàng than thở, mặt của anh ta đỏ lựng một mảng.
Chắc hẳn anh ta đang xấu hổ đây, nhưng Sloane còn chưa kịp hỏi người này về mớ rắc rối trước mắt đây thì vị đặc vụ tóc vàng ấy đã la lên "oái" một tiếng, sau đó cả người bị một đặc vụ người Therian có vẻ như đang rất tức giận khác nhấc ngược lên, đầu chúi xuống đất.
"Đưa đồ cho tôi ngay!"
Người tóc vàng vặn vẹo, giãy dụa không ngừng, sau đó túm lấy bắp chân của mình, hét lên.
"Có cái *éo nhé, Baloo!"
*(Baloo là một nhân vật hư cấu chính xuất hiện trong cuốn sách The Jungle Book của Rudyard Kipling từ năm 1894 và Cuốn sách Jungle thứ hai từ năm 1895.
Baloo, một con gấu lười biếng, là giáo viên nghiêm khắc của đàn con của bầy sói Seeone)
Sloane nhanh chóng đứng dậy, những thành viên còn lại trong đội của gã đều đã chạy tới đây, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ khó tin mà nhìn vào tình cảnh trước mặt, bao gồm cả Sloane đang rất chật vật này.
"Cái mẹ gì đang xảy ra ở đây thế này?" Ash hỏi.
"Hỏi hay đấy." Sloane khoanh tay trước ngực.
Gã nhíu mày, ánh mắt nhắm thẳng vào vị đặc vụ cao đến hơn hai mét kia.
"Đặc vụ Zachary, hành động này của anh là gì đây? Thả cậu ấy xuống."
Zach cắn chặt môi dưới, trông qua đến là tội nghiệp.
Anh ta bẽn lẽn nhích đến gần người Sloane, tay vẫn giữ chặt người không buông, khiến cho thân hình của người đang bị anh ta xách ngược đung đưa trong không khí.
"Tên này trộm mất Cheesy Doodles của tôi."
Sloane suýt chút nữa rớt cả cằm.
Những thành viên đứng phía sau gã ta khịt mũi, cười khúc kha khúc khích như đám trẻ con.
"Ý cậu là...!Tất cả những chuyện này...!Chỉ vì..." Gã bẻ các khớp tay, chỉ thẳng vào mớ lộn xộn các loại đồ đạc ngổn ngang trên sàn nhà.
"...!Chỉ vì một gói snack thôi ư?"
Người tóc vàng cố gắng bám vào bắp chân và cuộn người lên, không ngừng bẻ đôi bàn tay chắc nịch của Zach ra trong vô vọng.
"Không phải thế.
Rõ ràng tôi đang ăn...!đang làm việc của mình, thì tự nhiên con gấu Yogi này chạy đến định giết tôi!"
"Sao cậu lại trộm gói snack của Zach?" Sloane hỏi, giọng đầy ngờ vực.
Không biết tên này đần quá hay điên rồi?
"Tôi không trộm!" Người tóc vàng gầm lên đầy phẫn nộ.
"Tôi mua gói snack đó, rồi tự dưng tên này ở đâu nhảy ra, tuyên bố tất cả các máy bán hàng tự động chết dẫm đó là của hắn!"
"Thôi được.
Thế sao cậu không đưa gói snack cho anh ta luôn đi?"
Người tóc vàng hầm hừ, sau đó dừng vùng vẫy, cả người lại rơi vào trạng thái bị treo ngược lên như cũ, hai cánh tay ôm chặt lấy ngực, cánh môi mím lại đầy cố chấp.
"Vì gói snack đó là của tôi."
"Ai cũng biết mọi gói snack đều là của tôi." Zach gào lên.
"Nào nào, hãy vì tấm chân tình dành cho..." Sloane vuốt dọc cánh mũi và cố gắng cư xử thật kiên nhẫn.
"Gói snack ở đâu?"
Người tóc vàng chỉ đành với tay vào túi sau, lấy ra nguồn cơn của đống rắc rối buồn cười này và nộp lên cho Sloane.
Gã đón lấy gói snack từ tay vị đặc vụ loài người rồi thong thả nhét vào túi áo ngực trước của Zach.
"Xong rồi đấy, anh thả cậu ta xuống đi." Gã còn chưa kịp nói Zach hãy làm cho nhẹ nhàng thôi thì người tóc vàng đã bị anh ta bất ngờ thả xuống.
Mọi người ở đây đều rùng mình khi thấy người đặc vụ tóc vàng kia rơi xuống sàn nhà đánh "uỵch" một tiếng.
Chắc là đau lắm.
"Ôi! Mẹ mày! Đồ con gấu ngu ngốc!"
"Cám ơn nhiều nhé." Zach nói, trên mặt hiện lên nụ cười đến là dữ dằn.
"Lần tới phải nhớ chia sẻ với người khác, biết chưa?" Sloane vỗ vào cánh tay của Zach và tiễn anh ta đi khỏi nơi này.
Sau đó, gã nhìn xuống đống lộn xộn cùng với người đặc vụ vẫn nằm dài trên sàn nhà.
Cầu Chúa cho tên này vẫn còn sống sót.
"Dex!"
Ánh mắt Sloane lập tức trở nên sắc lẹm.
"Là cậu ta?" Gã há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào người tóc vàng đang vừa đứng dậy vừa luôn mồm chửi tục và than thở không ngừng.
"Em không cần phải nhìn với vẻ vui sướng thế đâu." Dex lầm bầm, phủi bụi bẩn bám trên bộ quần áo.
Chịu thôi, cậu không làm được.
"Chắc là có hiểu nhầm gì rồi, anh nhỉ."
"Em tự hỏi mình xem.
Bớt cái giọng châm biếm đó đi."
Cael chạy lại, đỡ lấy một bên cánh tay của Dex.
"Anh không sao chứ? Em đang ở trong phòng tắm thì nghe thấy tiếng ồn ào ở đây.
Vừa khi nghe thấy ai đó nói là 'gã điên' gì gì đó, em biết ngay là anh có liên can mà."
"Hừ.
Em cũng tốt quá mà."
"Cậu là thám tử Daley?" Sloane vẫn không thể tin vào mắt mình.
Đây không thể nào là người mà Trung sĩ Maddock cứ luôn miệng nhắc đến được.
Nhất định là không phải!
"Là đặc vụ Dexter J.Daley.
Anh có thể gọi tôi là Dex." Dex chống tay lên hông, nhìn mọi người đứng xung quanh, trên mặt hiện lên một nụ cười tươi rói.
"Vậy trong số mấy người, ai là cộng sự mới của tôi thế?" Mọi người đều quay sang nhìn Sloane, ngay lập tức nụ cười của Dex liền héo úa.
"Ngày hôm nay càng lúc càng tốt đẹp hơn rồi."
"Không phải tôi." Sloane lắc đầu, giống như gã nghĩ nếu mình cứ tiếp tục làm như vậy thì có thể khiến mớ rắc rối này biến mất hoàn toàn.
Gã không thể chấp nhận được việc này.
Gã biết, mình nhất định sẽ phải dẫn dắt người mới, nhưng mà, chuyện này thì...!Không bao giờ!
Dex quay sang nhìn gã, trên gương mặt anh hiện lên vẻ hối lỗi.
"Nghe này, chuyện vừa rồi là lỗi của tôi.
Làm vậy thật quá ngu ngốc, tôi thừa nhận điều đó.
Tôi cũng không muốn mình tỏ ra hoảng hốt như vậy.
Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên trong đời tôi suýt chút nữa bị một người Therian cho đi đời nhà ma chỉ vì một gói snack.
À, đương nhiên đó là không kể đến Cael, vì chúng tôi vốn là người một nhà.
Mong mọi người cho tôi một cơ hội, được không?"
Khốn thật! Làm như gã có quyền đưa ra lựa chọn trong chuyện này vậy.
Trước đó, gã đã bị Trung úy Sparks cảnh cáo qua rất nhiều lần.
Gã bắt buộc phải có một người cộng sự, hơn nữa, bà Sparks đã hết kiên nhẫn với gã khi gã đã khiến cho hơn mười vị đặc vụ trước phải sợ hãi mà rời khỏi đội.
Nhưng đó đâu phải lỗi do gã, mà là do sự ngu ngốc của mấy người kia.
Được rồi, gã thừa nhận, họ không hề ngu ngốc chút nào.
Trên thực tế, họ là những đặc vụ cừ khôi, nhưng chẳng một ai trong số bọn họ phù hợp để trở thành thành viên trong đội của gã cả.
Và điều đó cũng vô cùng quan trọng.
"Cậu không như những gì tôi mong đợi."
"Vì tôi còn vượt qua cả mong đợi của anh, đúng không?" Dex hỏi với một nụ cười đầy chờ mong.
Chúa ơi.
Cậu ta còn tồi tệ hơn những gì mà gã đã mường tượng từ trước.
Sloane nhíu mày.
"Không hề."
"Được rồi.
Vậy...!Ờ...!Cả đội đều đang ở đây nhỉ?"
Gã nhất định phải bàn bạc lại chuyện này một cách nghiêm túc với Maddock.
Còn giờ, gã quay sang những thành viên trong đội và lần lượt giới thiệu từng người một.
Bắt đầu với Ash – người mà Sloane lướt qua một cách rất nhanh chóng.
Lý do duy nhất mà hiện tại Ash không có phản ứng gì quá khích với thành viên mới này đều xuất phát từ lòng tôn trọng mà anh ta dành cho Cael.
Gã đúng là phải thở phào nhẹ nhõm.
Cứ mỗi khi Cael không có mặt ở trong đội là gã lại phải nghe Ash lảm nhảm than phiền về người mới.
Mới nghĩ đến đó thôi là gã đã cảm thấy mệt mỏi rồi.
"Đây là Ash Keeler, chuyên gia về cận chiến và đột kích chiến lược; và cộng sự của Ash – Julietta Guerra là chuyên gia về vũ khí."
"Tôi là Letty." Vị đặc vụ với dáng người nhỏ nhắn chỉnh lại lời Sloane với một cái gật đầu đầy nghiêm túc.
Sloane nhìn về phía thành viên trẻ tuổi nhất của đội.
"Đây là Cael, hẳn cậu cũng biết rõ rồi.
Còn đây là cộng sự của Cael – Rosa Santiago, phụ trách việc đàm phán và cứu hộ."
"Rất vui được gặp cô, Rosa." Dex nở một nụ cười đầy thân thiện.
Rosa mím môi, bắt chéo tay trước ngực.
Người mới này có vẻ rất thú vị đây.
Tự nhiên Sloane lại có cảm giác như vậy.
Gã quay sang hai thành viên còn lại của đội, xốc lại tinh thần.
"Đây là Calvin Summers, tay bắn tỉa của đội; và cộng sự Ethan Hobbs, chuyên gia về chất nổ và bom mìn."
Dex hấp háy môi, và Sloane biết rõ chuyện gì sắp tới.
Ánh nhìn của Dex lướt qua người của vị đặc vụ Therian cao to có vẻ mặt đầy suy tư kia, sau đó chuyển tới trên người cộng sự của anh ta cũng mang cùng một biểu cảm với mái tóc vàng, ngắn, vuốt thẳng ngược về sau trông khá ngầu.
"Vậy..." Dex cất lời, nhìn về phía Hobbs.
Anh nhận ra hình dạng Therian của người này là loài hổ.
"Nên gọi anh là Ethan hay..."
"Chúng tôi gọi anh ấy là Hobbs." Calvin đáp, kèm theo một cái nháy mắt.
"Đừng có nghĩ lung tung đấy."
Dex phải cắn chặt môi để cố kìm tiếng cười đang sắp vọt ra ngoài.
Nhưng cuối cùng, anh đành bỏ cuộc.
"Xin lỗi.
Tôi không...!cố ý.
Vậy người ta gọi hai người là Calvin and Hobbs? Cái đó...!thực là...!quá tuyệt vời mà."
"Ừ, tuyệt quá mà." Calvin dài giọng, liếc sang phía Hobbs.
"Sáng nay tôi nói với anh có sai chỗ nào không? Tuyệt vời chưa? Cứ nhắc đến chúng ta là người khác lại nghĩ ngay đến bộ phim hoạt hình huyền thoại đó mà." Tầm nhìn của Dex vừa mới chuyển sang chiếc áo phông có in hình ngài Frosted Flakes của Ash thì Calvin đã khịt mũi, giọng đầy khinh bỉ.
"Chúa ơi.
Ít ra vẫn chỉn chu hơn cậu và cái áo phông nửa mùa đó, Ash ạ."
*(Calvin và Hobbes là tên của hai nhân vật trong một bộ phim hoạt hình hài hước cùng tên.
Calvin là một cậu bé sáu tuổi nhưng sớm phát triển so với tuổi, tinh nghịch và rất thích phiêu lưu.
Còn Hobbes là con hổ nhồi bông cá mòi được nhân cách hóa, gắn liền với nhân vật Calvin)
"Nói cái gì đấy?" Ash tỏ vẻ ngây thơ.
"Tôi chỉ là fan hâm mộ thôi mà.
À mà này, sao cậu không hề mặc cái áo phông sọc đen đỏ mà tôi tặng vào dịp sinh nhật năm ngoái của cậu thế?"
Hobbs "hừ" nhẹ một tiếng, còn Calvin thì trực tiếp chửi thề.
"Đi mà b* c*c tôi này, Ash nhé."
"Bao giờ cậu có thêm bờ ngực nõn nà thì lúc đó hãy nói chuyện với tôi nhé." Ash tỏ vẻ đầy mờ ám, lưỡi đảo qua đảo lại tạo thành những âm thanh khó tả.
Sloane thấy đau cả đầu.
"Mấy người kia." Gã nói.
"Thôi đi xem nào."
"Kệ tên đó đi." Rosa nói với Dex.
"Tên già đó đang định chơi trò 'bóp c*' đồng đội với người mới là anh đấy thôi."
Ash cười một cách ngả ngớn.
"Ờ, nói đến c*, Rosa đã cho cậu thấy cái đó của cô ấy chưa?"
Rosa không ngần ngại đấm Ash một cú, đã vậy lại càng khiến Ash trở nên khoái trá hơn.
"Pendejo, vete pa'l carajo.
Puta."
*(Tiếng Tây Ban Nha, dịch sang tiếng Anh là "You asshole.
Go to hell.
Bitch!".
Còn dịch nôm na sang tiếng Việt là "Đồ đổ đốn.
Cút xuống địa ngục đi.
C*ó đẻ!")
"Những lúc cô nói mấy lời tục tĩu ấy làm tôi hưng phấn lắm đấy, Rosa ạ." Ash vừa cười lớn vừa né những cú đấm liên tiếp từ phía Rosa.
"Để anh nói cho cưng nghe.
Một đêm với anh thôi, anh hứa danh dự với cưng, anh sẽ cho cưng biết thế nào là thiên đường.
Cưng cũng có thể gọi cả bạn gái cưng cùng tham gia nếu cưng muốn."
"Đ*t mẹ nhà anh nhé Ash.
Anh..."
"Được rồi.
Đủ rồi đấy!" Sloane trầm giọng, tất cả mọi người đều quay sang nhìn gã.
"Ash, cậu đi dọn cái đống lộn xộn này ngay cho tôi." Ash giơ ngón giữa phe phẩy với người sau lưng, và rồi đúng như mong đợi, anh ta còn quay sang lườm Dex một cái trước khi rời đi, vừa đi vừa chửi tục.
"Rosa, cô cũng đi giúp Ash."
Rosa một tay chống eo, một tay giơ ngón giữa với Ash.
Giờ thì Sloane cũng không muốn biết là Ash đang làm ra loại hành động gì sau lưng mình nữa.
Gã không nên biết thì vẫn tốt hơn nhiều.
"Tại sao tôi phải đi giúp tên c*ó đó chứ?"
"Vì hành động của cả hai người khiến tôi muốn phát điên c*n m* nó luôn rồi." Sloane nâng cao giọng trước khi bước đến gần chỗ Dex.
"Và nếu mấy người còn chưa biết, để tôi nói cho hay, tôi đã có một đống rắc rối để lo liệu rồi." Rosa khịt mũi rồi dậm từng bước đến chỗ Ash.
"Calvin, cậu và Hobbs tiếp tục lịch tập luyện.
Letty, cô tìm cho Dex một ngăn tủ cá nhân.
Cael, nghỉ ngơi đi." Mọi người lần lượt rời đi, để lại Sloane cùng với người mới mà đáng lẽ ra giờ phải đi cùng chỉ huy của bọn họ chứ không phải để cậu ta tự đi lung tung khắp nơi như thế này, nhất là lại còn gây ra một mớ hỗn độn ở đây.
"Maddock đâu rồi?"
"Ông ấy đang ở cùng với Tiến sĩ Colbourn và Tiến sĩ Bishop.
Hai người họ nói rằng mình cần trao đổi một số vấn đề với Maddock về vụ án HumaniTherians.
À, anh vẫn chưa giới thiệu về mình đấy." Dex cười, vươn bàn tay mình về phía Sloane.
Với một nụ cười có thể coi là thân thiện, Sloane bắt tay Dex.
"Thứ lỗi cho tôi.
Chào cậu, tôi là đặc vụ Sloane Brodie, Đội trưởng của cậu.
Tôi thích đọc sách tại phòng riêng vào những đêm ấm áp, trong không gian tràn ngập giai điệu du dương của nhạc rock cổ điển.
Tôi cũng thích lướt web để xem những clip thú vị về những chú mèo đáng yêu; nhưng thực ra, tôi lại là người yêu cún."
Dex trợn mắt, giọng đầy nghi ngờ.
"Chắc anh đùa tôi."
"Đúng thế, người mới ạ.
Tôi chơi cậu đấy." Sloane rút tay mình ra.
"Cái cậu cần biết về tôi đó chính là cậu phải tuân theo đúng những gì mà tôi nói.
Rõ chưa?" Gã thấy Dex gật đầu với mình.
"Hiểu rồi."
"Tốt.
Giờ thì hai ta quay lại khu huấn luyện, để tôi xem khả năng của cậu đến mức nào."
Vẻ mặt Dex tràn đầy nghi ngờ.
"Ý anh là chúng ta sẽ đối kháng với nhau?"
"Nhìn những vết bầm tím trên mặt với trên môi của cậu, tôi nghĩ cậu không xa lạ gì với chuyện đối kháng nhỉ?" Dex vừa hấp háy miệng định nói gì đó thì Sloane đã giơ tay ra cản lại.
"Tôi không cần biết.
Giờ cậu đang làm việc tại đây, và hiện tại đang trong giờ hành chính, cậu phải nghe theo sự chỉ đạo của tôi.
Có định ý kiến gì không?"
"Không có.
Chỉ là tôi không nghĩ mới ngày đầu tiên thôi đã căng thẳng thế này."
"Tốt nhất là cậu giữ cái suy nghĩ ấy trong đầu mình thôi.
Dù trước kia cậu có bao nhiêu mọng đợi về một công việc trong mơ ở THIRDS thì giờ hãy ném hết chúng đi.
Giờ thì nhanh nhẹn lên.
Cởi giày và áo khoác ra.
Cậu có thể tạm đưa cho Cael cầm hộ.
À mà này, người mới."
"Sao vậy?"
"Khẩn trương lên!"
Dex nhanh chóng cởi đôi giày quân dụng của mình ra, đôi tất màu cam sáng chói của anh hiện lên trước ánh nhìn đầy khinh bỉ của Sloane.
Đáng lẽ đồ chuẩn phải là tất tối màu, nhưng hiển nhiên tên người mới này nghĩ bản thân mình thuộc trường hợp đặc biệt khác người đây mà.
Gã còn có thể ngửi được mùi gel vuốt tóc từ người mới, hình như là mùi trái cây, cam quýt gì đó.
Giờ thì áo khoác đồng phục của người mới đã được cởi ra, và Sloane phải cố gắng để khiến mình không thể hiện thái độ gì quá khác thường khi gã nhìn thấy người mới trong trạng thái nửa kín nửa hở như vậy.
Cánh tay chắc khỏe cùng với những múi cơ ngực hiện lên rõ ràng dưới lớp áo phông đen trông thật gợi cảm.
Dex không thuộc tuýp người vừa cao vừa đô như Sloane mà có dáng người cân đối, vừa vặn của một vận động viên.
Nhưng tóm lại, dáng người anh rất chuẩn.
Sloane khá ngần ngại trong việc thừa nhận sự cuốn hút về mặt hình thể từ người khác đối với mình, và trong trường hợp này, vị đặc vụ mới trước mặt gã đây có sức hút đúng chuẩn.
Tuy nhiên, gã phải gạt bỏ cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình để có thể tập trung được vào công việc trước mắt – một công việc chắc chắn sẽ trở nên khó nhằn hơn bao giờ hết.
Dex tháo những thiết bị phụ trợ trên người xuống, huýt sáo ra hiệu cho đứa em trai đang đứng một bên, sau đó ném sang cho Cael.
Cael đón lấy và đặt chúng xuống sàn, sau đó lại chăm chú vào chiếc máy tính bảng trên tay của mình.
Không biết cậu em trai quý hóa của anh có bao giờ để cái máy tính bảng đó rời khỏi mình không nữa.
Sloane chăm chú theo dõi Dex khi anh di chuyển đến trung tâm của sàn huấn luyện.
Phần cơ mông của người mới cũng khá là săn chắc đấy.
Mà nhắc mới nhớ, có khi đã đến lúc gã phải tìm một ai đó để giải tỏa rồi.
Khoảng thời gian này gã đều không để ý đến việc cặp kè đôi lứa, tất cả tâm sức của gã đều đặt hết vào công việc, coi công việc là mối quan tâm duy nhất.
Thế quái nào trong đầu gã bây giờ lại tràn ngập mấy chuyện về tình dục? Sloane đi vào sàn huấn luyện, đứng cách Dex không xa, cố đẩy hết tất cả những ý nghĩ không đứng đắn ra khỏi đầu.
Gã còn rất nhiều việc cần làm.
Rất rất nhiều.
Dex xốc lại tinh thần, khởi động khớp cổ.
Dù sự ra mắt ban đầu của người mới trước toàn đội có thể gọi là thảm họa, nhưng Sloane không thể phủ nhận được từng động tác của Dex rất chuẩn.
Dex có thể giữ được trạng thái hoàn toàn cân bằng trên một chân trong khi đang ép căng chân còn lại, sau đó nhuần nhuyễn chuyển sang ép chân bên kia mà không bị loạng choạng hay lúng túng.
Tiếp đó, anh từ từ gập người xuống, nhẹ nhàng chạm vào mắt cá chân và vặn mình lần lượt sang hai bên.
Anh xoay vai, vặn mình và nhún vài nhịp bằng đầu mu bàn chân để làm nóng mình.
Từng chuyển động của anh đều ẩn chứa sự linh hoạt và nhịp nhàng, nhưng Sloane vẫn chưa thể mường tượng ra được làm sao người này có thể đạt được điểm số cao nhất trong suốt đợt tập huấn vừa rồi.
Đúng là gã không biết gì nhiều về người đặc vụ tên Dex này, nhưng gã đã xem qua kĩ càng tất cả những tư liệu liên quan đến Dex ngay từ khi cấp trên thông báo cho gã biết người này sẽ trở thành thành viên mới trong đội của gã.
Cả cha lẫn mẹ của Dex đều đã bị giết trong thời kỳ diễn ra cuộc bạo loạn, lúc ấy anh mới có năm tuổi.
Sau đó, Dex được một người bạn, và cũng đồng thời là cộng sự của cha mình nhận nuôi – ông Anthony Maddock.
Một năm sau, đứa em trai thuộc loài Therian của anh cũng được giải cứu khỏi cuộc bạo loạn và được Maddock chăm sóc.
Năm mười tám tuổi, Dex quay trở lại Berkeley và định cư trong vòng bốn năm, có được bằng Cử nhân Khoa học tại Học viện Nghiên cứu Tư pháp.
Một năm sau đó, anh gia nhập vào HPF.
Bốn năm sau, anh được bổ nhiệm làm thám tử điều tra án mạng.
Dexter J.Daley, 33 tuổi, chưa kết hôn, và mới đây đã ra tòa làm chứng chống lại người cộng sự loài người của anh ta trong một cuộc xét xử vụ án nghi giết người.
Về điểm cuối cùng này, Sloane vẫn chưa biết nên đưa ra nhận định như thế nào cho chính xác.
Dex vào thế, hơi chùng chân xuống, chân trái bước lên phía trước một bước so với chân phải, thủ tay vào thế gần mặt.
"Dáng đứng chuẩn đấy." Sloane nói nhỏ, lờ đi cái nhìn đầy bất ngờ của Dex.
Gã đứng vào tư thế chuẩn bị chiến đấu, ra hiệu cho Dex tấn công mình.
"Được rồi, tới đây nào."
Dex lắc đầu.
"Không."
Sloane khựng lại.
Tên người mới này định giỡn mặt mình à? "Cậu nói 'không' là có ý gì?"
"Ý tôi là anh tới trước đi."
"Ở đây, mọi thứ không hoạt động như thế."
"Tôi đã thấy các động tác của anh khi anh ra đòn rồi.
Nếu anh muốn biết được khả năng của tôi đến đâu, anh sẽ phải là người khơi mào trước."
Sloane nhướn mày.
Xem ra, nếu tên này không phải bị điên thì đúng là gan to bằng trời.
"Được thôi.
Chỉ cần cậu nhớ rõ, là do cậu khiêu khích tôi." Gã lao về phía trước, lách sang bên phải để đánh lạc hướng nhìn của Dex, sau đó nhanh chóng thúc một đòn vào mạn sườn bên trái của anh.
Một cú gạt chân trái tiếp đó của Sloane khiến Dex ngã sấp mặt xuống sàn.
"Mẹ nó!" Dex rên rỉ, lăn nhanh sang hướng khác.
Anh bật người dậy rồi lăc nhẹ bả vai.
"Tiếp nào." Anh bật nhún bằng đầu ngón chân, di chuyển vòng xung quanh người Sloane.
"Thử lại một lần nữa."
Trận đấu này đã kết thúc rồi.
Nhưng xem ra, người mới vẫn chưa nhận thức được điều này.
Sloane rất giỏi khai thác điểm yếu của đối thủ, và gã đã nghiên cứu rất kĩ tất cả những đặc điểm liên quan đến người cộng sự mới toanh này của mình rồi.
Cả hai tiếp tục di chuyển xung quanh, ánh mắt gắn chặt vào nhau.
Cứ mỗi một bước di chuyển là Sloane lại tiến lại gần Dex hơn một chút, cho tới khi gã thấy khoảng cách giữa đôi bên đã đủ cho gã tung một cú đấm thẳng.
Dex chặn lại, anh tập trung canh thời điểm để quật ngã Sloane.
Anh cũng đã nghiên cứu qua các động tác của người này, cố gắng phân tích các kĩ thuật ra đòn để tìm được một chiến lược tấn công hiệu quả.
Sloane nhận thấy người mới đang không ngừng tư duy – đúng là một điểm cộng đấy – nhưng Dex tốn quá nhiều thời gian để quyết định đòn đánh tiếp theo của mình.
Chính điều đó đã trở thành điểm yếu của anh.
Sự do dự hay chậm chạp là một điểu gã không thể chấp nhận đối với vị cộng sự loài người của gã khi cả hai làm nhiệm vụ trên thực địa, lại càng không thể dung thứ được khi phải đối mặt với tội phạm thuộc loài Therian.
Bản thân là loài Therian, gã biết rõ người Therian có thể nhanh đến đâu, mạnh cỡ nào, khả năng phục hồi khủng khiếp ra sao, và trên hết, là sở hữu một sức chịu đựng dẻo dai hơn hẳn so với người thường.
Dex chặn lại một cú đánh vào mạn sườn bằng cách ép khuỷu tay phải của mình vào sát sườn.
Anh đoán Sloane sẽ nhử đòn anh bằng cách đánh lạc hướng bên mạn sườn phải, cho nên Dex thủ cả khủy tay trái bên phía sát sườn còn lại.
Tuy nhiên, chính điều này đã để lộ đầu anh vào đúng tầm ngắm của Sloane.
Sloane nhắm ngay sơ hở này, hẩy một đòn nhẹ vào bên dưới cằm Dex khiến anh phải ngửa đầu ra sau để tránh.
Một lần nữa, Dex lại phạm phải sai lầm khi để lộ điểm yếu trên phần đầu của mình trong khoảng thời gian đủ lâu khiến Sloane đấm một cú vào bên má anh.
Dex nghiên ngả, giật lùi lại, mắt trợn lớn.
"Cái *éo mẹ gì vậy?"
"Xin lỗi nhé.
Tôi đấm vỡ mất lớp trang điểm của cậu rồi à?" Sloane bước lùi về sau, cười vào ánh nhìn như dao găm của Dex.
Quá dễ ăn rồi.
Dex vứt lại sau đầu tất cả những suy nghĩ về việc phải giữ khoảng cách an toàn với Sloane, lao thẳng vào người gã, quyết đối chiến trực diện.
Một loạt các đòn đánh như trời giáng từ đấm ngang, thúc cùi trỏ, và rồi cả cú đấm móc điệu nghệ kia nữa cứ dồn dập tiếp nối nhau, nhưng chừng đó vẫn chưa đủ để Dex phá vỡ lớp phòng thủ của Sloane.
Gã chặn tất cả các chỗ hiểm yếu mà đòn đánh của Dex nhắm vào, né khỏi cú đấm ngang bên phải và túm chặt lấy một chân của Dex.
Bằng một cú vật cực mạnh, gã khiến cho Dex một lần nữa phải ngã ngửa ra sau, đâp lưng xuống mặt sàn.
"Tôi chưa bao giờ phải ăn đau thế này từ hồi đại học đấy."
Sloane cười phá lên.
"Nhưng nhìn cậu thế này khá hợp mắt đấy, người mới ạ."
"Anh định rủ tôi hẹn hò đấy à? Mơ đi, tôi không co hứng thú với mấy kẻ đổ đốn đâu." Dex gầm gừ, đứng thẳng người dậy.
Với một cái nhếch mép đầy khinh bỉ, Dex lắc đầu và bắt đầu di chuyển cánh tay.
"Định từ chối nhanh vậy sao? Tiếc quá nhỉ." Sloane lao nhanh đến và túm lấy tay Dex, chuẩn bị nhấc bổng anh lên khi Dex vừa mới vặn người và tung cú đá ngang vào một bên khớp chân của Sloane với ý định khiến gã phải khụy xuống.
Sloane giật mạnh cánh tay Dex, lôi anh về sát người mình, ép đòn đá của anh vòng ngang sang thắt lưng gã.
Dex lập tức xoay người, đu cả thân mình lên lưng của Sloane, đè gã xuống.
Tay anh giữ chặt lấy cổ tay Sloane và ấn xuống mặt sàn.
Cơ thể của cả hai ép sát vào nhau, cách nhau chỉ vài hơi thở.
"Về buổi hẹn hò gì đó..." Dex vừa cười vừa thở hổn hển.
Ánh mắt anh đảo qua đảo lại đôi môi của Sloane, nụ cười lại càng rộng hơn.
Tên chết dẫm này đang chế nhạo gã!
Sloane cực kỳ khó chịu, không biết là vì gã bị Dex bất ngờ đè xuống theo kiểu này hay do gã chợt nhận ra bản thân thế mà lại đang tận hưởng khoảnh khắc này.
Cảm giác ức chế càng lúc lại càng vùng vẫy mạnh hơn trong người gã, rồi lại khiến gã muốn giận điên cả người.
Nhưng rồi, gã bình tĩnh lại.
Nếu gã nổi điên tức là gã đã bại dưới tay tên người mới này.
Gã nhếch môi, cử động phần cổ tay trái không bị Dex khống chế, vặn ngược tay Dex lại rồi ép thật chặt.
Gã nhanh chóng luồn tay lên phần cổ của Dex, ép Dex phải thả cỗ tay của gã ra và đưa tay lên thủ.
Với một cú lật người nhanh gọn, Dex bị Sloane đẩy sang một bên, lăn một vòng trên mặt sàn.
Tốt hơn nhiều rồi.
Sloane thong thả đứng dậy, trên mặt hiện lên một nụ cười gằn ra vẻ khá thỏa mãn.
Gã hít sâu một hơi để xốc lại tinh thần, sau đó nhanh chóng lao tới, vặn mình và đấm một cú vào thẳng bụng Dex.
Dex đau đến mức gập cả người lại, phần thân trên tê rần và không thể kìm nổi tiếng rên rỉ.
Gã coi như mình không nhìn thấy dáng vẻ đầy đau đớn của người mới cũng như việc hai cánh tay và phần đầu gối run run của anh đang chống trên mặt sàn, cố gắng ổn định lại cơ thể.
Mẹ nó, vừa rồi gã bị làm sao thế này? Gã không thể để bản thân mình bị...!rối loạn như vậy được nữa.
"Coi nào." Sloane cao giọng.
"Đứng dậy đi.
Tôi không có thời gian đi làm bảo mẫu cho cậu đâu."
"Cố lên, Dex!" Cael ngồi cách chỗ hai người đối kháng không xa.
Sloane chầm chậm lắc đầu, bĩu môi, đầy vẻ chế giễu Dex.
"Ồ, xem kìa, dễ thương quá cơ.
Đứa em trai bé bỏng của cậu đang cổ vũ cho cậu kìa."
Dex lừ mắt nhìn Sloane, bất ngờ vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng Sloane, quyết được ăn cả ngã về không, vật gã xuống.
Sloane vậy mà không hề xi nhê gì.
Gã to con hơn, khỏe hơn và nặng đô hơn Dex nhiều.
Nhưng đối với người mới này đây, Sloane tương đối hài lòng, ít ra thì vẫn thụi được một cú vào mạn sườn của gã.
Với một cú xoay người đầy điệu nghệ, Sloane vùng ra khỏi sự khống chế của Dex và kẹp ngang cổ anh.
Thay vì đấm cho Dex một cú ra trò, gã lại vả "bốp" vào bên má còn lại của anh.
Dex gầm lên, cố vùng thoát ra khỏi đòn khóa cổ của Sloane.
"Thôi ngay cái trò ấy đi!"
"Ôi chao, người mới nổi điên rồi kìa." Sloane vò loạn mái tóc gọn gàng của Dex khiến cả đầu anh nhìn như một cái tổ chim nát.
Dex lại càng điên tiết hơn.
"Ui cha, nhìn dễ thương ghê chưa." Ash đứng ở cuối sàn huấn luyện, buông lời chọc ngoáy.
"Tao đ*t mẹ mày đấy, Simba!"
*(Simba là chú sư tử đáng yêu – cũng là nhân vật chính trong bộ phim hoạt hình The Lion King của kênh Disney huyền thoại đó.
Dex chửi vậy, dịch ra xong, bản thân cũng cảm thấy hơi quá)
Rosa cười thành tiếng, đổi lấy một cú lườn nguýt từ Ash.
"Anh đang chơi đùa đấy à, Sloane?" Ash quay sang phía Sloane rồi hét lên.
"Chịch chết m* tên đó đi."
Dex vẫn chưa thôi vùng vẫy trong cú kìm kẹp của Sloane.
"Thôi nào, người mới.
Cậu chỉ có chừng bấy nhiêu đây thôi hả?"
"Đây không phải là cận chiến." Dex nhổ toẹt.
"Đây là việc anh đang tự biến mình thành một thằng khốn nạn đấy."
Sloane nhún vai.
"Dù thế nào thì tôi cũng thấy được khả năng của cậu đến đâu rồi.
Ờ thì, nói sao nhỉ, cứ như trò trẻ con."
"Trò trẻ con?" Dex thúc ngược cú đấm ra đằng sau.
Sloane buông Dex ra, nhảy lùi lại, vừa kịp né khỏi cú đấm móc sau của Dex.
Các khớp ngón tay của anh chỉ sượt nhẹ qua phần háng của gã.
Gã trừng mắ nhìn anh.
"Định đấm vào phần căn cơ của người khác à?"
"Tự anh nói thôi.
Chẳng phải anh bảo đây không phải cận chiến sao? Tôi làm thế đấy, ý kiến gì? À, tôi còn thấy khá hay ho nữa kìa."
"Ăn nói cho cẩn thận." Sloane vồ lấy Dex.
Dex cố trụ vững tấn, cắn chặt răng.
Tên người mới này có gan đấy, nhưng gã phải dạy cho anh ta biết vị trí của mình ở đâu.
Sloane túm chặt lấy Dex, nhấc anh lên khỏi mặt đất và vật mạnh anh xuống sàn.
"Nằm im đó, đừng có vùng vẫy, tự biết thân biết phận đi."
Dex làm ngơ.
Anh thở ra đầy nặng nhọc, cố gắng vùng dậy để tung ra một cú đấm.
Tên ngu ngốc này vẫn không chịu bỏ cuộc sao.
Sloane cúi thấp xuống, khóa ngồi trên phần thắt lưng của Dex và đè ngược anh xuống sàn.
Dex rên nhỏ một tiếng, anh cuộn người lăn sang một bên và ép mình phải đứng thẳng dậy.
Anh chống đầu gối, từ từ đứng lên.
Sloane lau đi mồ hôi đọng trên trái, bắt đầu quây Dex lại.
Gã cũng không nhớ mình đã quật người này xuống sàn bao nhiêu lần rồi, vậy mà anh ta vẫn cứ gắng gương đứng dậy được.
Được lắm.
Dù là lần sau lại phải lấy nhiều thời gian để hồi sức hơn, nhưng lần nào anh ta cũng vẫn chống cự đến cùng.
Lúc này, Sloane cũng không biết là mình bị ấn tượng hay bị chọc giận bởi sự cứng đầu này nữa.
"Bỏ đi.
Cậu không trụ được đâu, người mới ạ."
Dex không thèm đáp lại, chỉ lừ mắt nhìn Sloane.
Anh gầm lên, lao về phía Sloane, né khỏi cú đấm ngang bên phải của gã và tấn công vào phía mạn sườn không phòng vệ của gã.
Sloane nghiến răng, cố nén cơn đau xuống.
Adrenaline chạy khắp các tế bào trong người gã, ép gã đứng vững và thụi một cú trời giáng thẳng xuống lưng Dex.
Người anh ngã vật xuống sàn một cách đầy đau đớn, đầu anh đập trực tiếp vào mặt sàn.
*(Adrenaline là một loại hormon, hiểu đơn giản giống như một loại chất kích thích, được tiết ra khi cơ thể có những cảm xúc sợ hãi, tức giận hay thích thú, làm cho nhịp tim đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm)
Mẹ nó.
Sloane chạm vào mạn sườn của gã và nhíu mày.
Khốn thật, tên người mới này cũng hành gã một trận ra trò.
"Sao cậu vẫn không chịu thua đi? Nếu cứ cứng đầu chỉ có tiếp tục ăn đau thôi."
Dex cười gằn từng tiếng, chống tay cố đứng dậy, lồng ngực phập phồng từng nhịp.
"Để tôi đoán nhé.
Có phải bây giờ là lúc tôi chạy về nhà, khóc lóc rồi mách cha mình rằng 'Ôi cha ơi, cộng sự mới của con ghét con lắm.' Chuẩn chưa?" Sloane có thể nhìn thấy sự căng cứng trên từng thớ cơ mặt của người mới khi anh ta chật vật lắm mới đứng dậy được, vừa thở hổn hển từng nhịp vừa thằng thừng.
"Tôi đ*t c*n mẹ nhà anh.
Vạch tai ra mà nghe cho kĩ đây.
Tôi thà mất c*n m* nó máu đến chết còn hơn là làm theo lời anh.
Mẹ thằng khốn."
Sloane nhướn mày nhìn Dex.
"Quyến rũ thế."
"Tôi đ*t m* nó quá quyến rũ!" Dex hét lên, cả gương mặt anh đỏ lựng.
"Tôi là người quyến rũ nhất mà xưa nay đ*t c*n m* nhà anh từng biết đến, thế nên tới đây mà hôn cái đ*t hoàn hảo của tôi đi!"
Sau khi cân nhắc một hồi, Sloane lắc đầu rồi nhún vai.
"Tôi đã thấy qua nhiều cặp mông còn đẹp hơn của cậu gấp vạn lần."
"Ồ, giờ thì đến mông tôi mà anh cũng phải sỉ nhục cơ à?"
Sloane vừa định đáp lại thì một giọng nói đã vang lên qua hệ thống âm thanh.
"Đội Thanh trừng Delta, theo yêu cầu của Trung sĩ Maddock, hãy có mặt trong phòng họp 'A' trong vòng một tiếng nữa."
"Xem ra thì cha cậu vẫn cứu cậu một bàn thua trông thấy rồi." Sloane quay người lại phía cả đội và vỗ vỗ tay.
"Được rồi, mọi người, đi chỉnh trang lại đi.
Xong rồi tập hợp ở trên tầng." Mọi người đều giải tán, còn Sloane đi về khía giá treo khăn.
Gã lấy một cái khăn xuống tự lau qua mặt mình, và khi gã vừa mới quay người lại thì suýt nữa đã đâm sầm vào Dex.
Một tay anh ta cầm chỗ trang bị quân dụng của mình.
"Cứ để rồi xem."
Sloane vắt chiếc khăn qua ngang vai mình.
"Xem cái gì?"
"Anh sẽ biết sớm thôi."
"Cậu đang muốn bảo tôi hãy hoá thú cho cậu xem hay là vung vẩy dương v*t của mình trước mặt cậu đây?"
Dex ra vẻ như anh đang thực sự cân nhắc đến những khả năng trên.
"Hay đấy.
Tôi cũng muốn xem xem khi mấy người các anh biến thân thì sẽ như thế nào.
Đội ta có hổ, sư tử và..." Dex chuyển tầm nhìn của mình đến vùng cổ của Sloane.
Anh nở một nụ cười đầy ẩn ý khi ánh nhìn của anh quay trở lại mục tiêu cũ.
"Báo đốm cơ à.
Ôi chao."
Đ*t m*, tên này muốn chơi gã thật.
Dex nhún vai.
"Tôi chẳng thấy gì là quá nghiêm trọng.
Anh là cộng sự của tôi, và chúng ta đang sống trong thời đại rất cởi mở, ngoài kia thì lại có đống máy bán hàng tự động với đủ các loại đồ trên đời.
Chúng ta lại còn có dư dả thời gian trước khi phải tập hợp tại phòng họp.
Giờ thì nói tôi nghe, tôi nên làm thế nào mới tốt nhỉ?"
Sloane nghiềm ngẫm.
"Được thôi."
"Hả?"
"Thích thì chơi." Sloane tiến về phía Dex, ép anh phải lùi lại cho tới khi lưng anh dán sát vào vách tường.
Hai tay gã chống lên hai bên tường, vây cả người Dex vào trong thân hình to lớn của mình.
Gã nhìn thấy yết hầu của Dex đang không ngừng lên xuống, thậm chí còn nghe được cả tiếng nuốt nước bọt đến "ực" một cái của người cộng sự này.
Sloane biết thừa, tên này bắt đầu hối hận về việc cứng miệng muốn xem hình dáng lõa lồ của những người như gã đây mà.
Sloane ép sát người mình vào người Dex, môi gã chỉ còn cách môi Dex đúng một hơi thở nhẹ.
"Có biết vì sao mà người Therian thuộc loài báo đốm lại được xếp vào hạng nguy hiểm nhất trong các loài thuộc họ nhà Mèo không?"
"À..."
"Chỉ một nhát cắn của những người Therian thuộc loài của tôi đã chứa gấp đôi lực so với nhát cắn của người Therian thuộc loài sư tử.
Tôi có thể nuốt con mồi vào sâu trong cổ họng, vừa cắn vừa khiến con mồi nghẹt thở.
Răng nanh của tôi sẽ nhai nát xương ở vùng thái dương của cậu, chọc thủng hộp sọ, xuyên vào trong não." Sloane vừa miêu tả tỉ mỉ, những ngón tay gã lại lướt qua vùng da đầu của Dex khiến anh phải cau mày.
Sloane nở một nụ cười, thì thầm vào tai Dex.
"Tôi đoán nhé.
Chắc nãy giờ cậu chỉ nghe lọt tai cái từ 'vào sâu trong cổ họng' thôi nhỉ."
*(Ý Sloane ở đây là "deep-throat" đấy.
Cũng là từ nguyên gốc được tác giả dùng trong truyện nhé.
Còn muốn hiểu chi tiết hơn thì mời các chế tự lên search Google.
Quá mệt mỏi với mấy từ 18+ rồi)
Cằm Dex hơi hếch lên, ánh nhìn lại rơi đến trên đôi môi của Sloane trước khi anh phát hiện ra gã vẫn nhìn chằm chằm vào mình.
Anh liếm môi, mắt bắt đầu thấy hơi mờ.
"Đồng tử của cậu đang giãn ra kìa.
Có nghĩa là cậu đang muốn ăn sống tôi, hay là muốn chịch tôi đây? Nói cho cậu hay, dù là cái nào, tôi cũng hơi có ý kiến đấy."
Sloane quả thực phải khen ngợi cho độ liều của người mới này, anh ta còn cố gắng không để mình lộ ra biểu cảm gì quá khác lạ trên gương mặt.
Những ngón tay gã vân vê vùng cổ của Dex và hơi siết lại.
Gã có thể cảm nhận được rõ ràng chỗ nhạy cảm ở phần dưới cơ thể của Dex đang có sự thay đổi.
Gã không buồn quan tâm.
"Lần sau, nếu như trong đầu cậu lại có mấy cái suy nghĩ vớ vẩn nào thì liệu mà giữ cho kín.
Tôi không ở đây để diễn trò cho cậu xem, và nhớ cho kĩ, tôi *éo phải thú nuôi nhà cậu.
Hiểu không?"
"Hiểu rõ rồi." Dex gật đầu, sau đó liền giơ một ngón tay lên.
"Tôi còn có câu hỏi."
"Không hỏi gì hết." Sloane tách ra và rời khỏi phòng huấn luyện một cách thô lỗ.
Dex đủng đỉnh bám theo sau.
Gã đã cố hết sức để lờ đi anh ta, nhưng trong lòng gã lại không biết được giữa việc tên người mới kia cứ lải nhải sau lưng gã hay là việc tên đó im miệng hẳn lại – cái nào mới thực sự khiến gã cảm thấy bực mình hơn.
Sloane quay người lại, gầm lên một tiếng khi nhìn thấy nụ cười rất chướng mắt người khác trên mặt Dex.
"Muốn gì đây?"
Dex nhún vai, vẻ lười nhác.
"Có gì đâu."
"Cứ theo sau tôi làm cái gì?"
"Vì tôi không muốn mới trong buổi họp đội đầu tiên mà cả người mình đều bốc mùi khó ngửi, và thêm nữa, tôi cũng chẳng biết phòng tắm ở chỗ nào."
Ánh mắt Sloane tràn đầy nghi ngờ.
Mới vài phút trước đây thôi, người này còn đang chửi loạn cả lên, chỉ hận không thể chơi chết gã, giờ lại tới đây làm như hai người họ là bạn chí cốt không bằng.
"Cậu có biết mình dị lắm không?"
Dex vỗ vào người Sloane.
"Tôi thích người ta gọi mình là 'đặc biệt' hơn đấy."
"Mặc kệ cậu." Sloane lắc đầu, tiếp tục đi về phía phòng chờ, cứ thỉnh thoảng lại chào hỏi với một vài đồng nghiệp đi ngang qua gã.
Phía cuối của tòa nhà này chính là phòng thay đồ, và rồi gã thở ra một hơi nhẹ nhõm khi nhìn thấy Letty đang đứng chờ gã bên ngoài phòng thay đồ nam.
Cô đưa cho gã các loại giấy tờ thủ tục cần thiết.
Tốt rồi, giờ gã có thể cắt được cái đuôi là Dex vẫn cứ lẽo đẽo theo sau mình cho tới khi nào bọn họ tắm rửa sạch sẽ xong.
"Đây là tủ đựng đồ cá nhân được phân của anh nhé Dex."
Sloane phải nhíu mày khi nhìn thấy con số đánh dấu tủ đồ trên tờ giấy đăng ký.
"Đùa tôi đấy à, Letty?"
Tủ đồ của Dex lại nằm ngay bên cạnh tủ đồ của gã.
Hay lắm.
Letty nhún vai, trong mắt cô nàng hiện lên vẻ ngạc nhiên.
"Ừ, thì sao? Có mỗi ngăn tủ đó là còn chưa có người sử dụng thôi."
"Có chắc không?" Biết đâu gã có thể thuyết phục những người khác đổi tủ của họ cho Dex.
Mà nếu gã không làm được, thì gã sẽ có cách để bắt họ phải đổi.
"À, còn một ngăn tủ đấy." Biểu cảm khó nói trên gương mặt của Letty khiến Sloane cảm thấy có gì đó không ổn lắm.
"Nhưng tôi không nghĩ anh muốn đưa cho Dex cái ngăn tủ đó đâu."
"Sao thế?" Dex ngó qua vai Sloane và nhìn đến chỗ tờ giấy đăng ký.
"Cái tủ khác thì có vấn đề gì à?"
"Chẳng có vấn đề gì cả." Sloane nạt lại.
Dex giơ hai tay lên, vẻ chịu thua, lùi về phía sau.
"Được rồi, được rồi.
Trời ạ, anh không cần thiết phải bày ra cái biểu cảm như muốn vặt đầu người tôi xuống vậy đâu."
"Cứ tỏ cái thái độ lồi lõm ấy đi, lần sau khi tôi biến thân thì cậu cứ liệu hồn." Sloane ném chỗ giấy tờ vào người Dex và hầm hừ đi vào phòng thay đồ.
Đáng lẽ gã không nên so đo với người mới làm gì, nhưng gã không nhịn được.
Gã không ưa việc Dex cứ lảng vảng xung quanh đây.
Nếu như anh ta được chỉ định tham gia vào một đội chiến thuật khác thì mọi thứ đã khác rồi.
Có thể hai người họ sẽ làm thân được với nhau.
Nhưng vấn đề là Dex không phải người của đội nào khác, mà lại là thành viên mới của đội gã, lại còn cố gắng để thay thế vị trí của Gabe.
Không một ai có thể thay thế Gabe được hết.
Nuốt cơn bực xuống, gã bắt đầu cởi đồ và lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh eo mình, cố gắng để loại bỏ hết những suy nghĩ về người cộng sự đã qua đời của mình.
Mọi chuyện lần nào cũng như thế.
Mỗi lần Gabe hiện lên trong đầu gã là gã lại phải cố để quên đi.
Dex đứng bên cạnh gã, im lặng không nói gì, mở ngăn tủ của anh ra.
Đôi lông mày của anh hơi nhíu lại khi anh cất đôi boot quân dụng vào trong tủ.
"Chuyện vừa nãy, tôi xin lỗi.
Tôi không biết đó là ngăn tủ của Gabe."
Sloane không đáp lại, cầm chiếc túi cá nhân của gã ném vào trong tủ rồi sập cửa đến "rầm" một tiếng.
Đến khi gã quay lại nhìn thẳng vào Dex, gã thấy trong mắt của người mới có sự hiện diện của nỗi buồn và sự tiếc thương.
"Tôi rất tiếc vì chuyện của Gabe." Dex nói.
"Nếu như cậu định gán ghép Gabe với mấy trò đùa rẻ tiền của mình, thì cứ..." Gã hạ thấp giọng, âm thanh gầm gừ đầy hăm dọa.
Nhưng cả người gã chợt thả lỏng khi thấy Dex nhẹ nhàng gật đầu với tất cả sự chân thành của mình.
"Tôi biết cảm giác khi mất đi những người quan trọng với mình là như thế nào.
Cho nên, tôi không phải là một thằng khốn nạn đến mức đấy đâu."
Sloane gật đầu.
Gã cảm thấy hơi tội lỗi khi bản thân lại làm ra phỏng đoán như vậy, nhưng ngay sau đó gã nhận ra cứ lúc nào người khác nhắc đến Gabe là gã đều không thể nhịn được mà nổi khùng lên.
Không còn gì để nói thêm nữa, gã đi vào phòng tắm, để kệ Dex ở lại tự thay đồ.
Các thành viên trong đội gã đã ở trong phòng tắm từ trước, vừa nói chuyện vừa cười đùa sau khi kết thúc một ngày huấn luyện căng thẳng.
Ash là người hiểu gã nhất, cho nên vừa thấy gã là nụ cười của Ash đã nhạt đi, ánh mắt như đang hỏi gã có chuyện gì.
Sloane rất trân trọng sự quan tâm này của Ash dành cho gã, rồi nở một nụ cười trấn an.
Đôi khi, Ash Keeler sẽ biến thành một tên bợm khiến người ta muốn phát điên, nhưng anh ta là người bạn chí cốt của Sloane, và cũng chỉ có anh ta mới biết được gã đã phải trải qua những gì.
Sloane đừng dưới vòi hoa sen, mở nước, để dòng nước lạnh gột rửa đi hết những căng thẳng của một ngày qua.
Từng thớ cơ trên người Sloane đón nhận những giọt nước mát lạnh chảy qua, và gã vuốt những sợi tóc lòa xòa trước trán ra sau, tự nhủ rằng bản thân phải thả lỏng đi thôi.
Gã hơi xoay vai, cảm nhận sự thư thái cho tới khi gã nghe thấy tiếng của anh ta.
"Ồ, phòng tắm riêng cơ đấy? Chỗ đó thì có gì thú vị thế?"
"Một số người không thích c* của mình bị người khác nhìn như háu đói đâu." Ash gầm gừ đáp trả.
Sloane đi khỏi chỗ vòi hoa sen và với lấy chai sữa tắm, vừa lúc gã bắt gặp ánh mắt của Dex đang chuyển đến trên người mình.
"Tôi không nhìn gì anh đâu." Dex nói.
Trước khi anh quay sang chỗ khác, Dex ném cho Ash một câu.
"Xem nào, anh đâu cần phải tỏ ra mình là một đứa trẻ ngây thơ như thế.
Nếu như anh dám đứng đó mà nói với tôi rằng anh chưa bao giờ lén liếc nhìn c* của người khác thì tôi đây tình nguyện ăn c*t cho anh xem."
Calvin dựa người vào tấm kính mờ, lắc đầu, nhìn Dex.
"Tôi không biết là mình thấy hơi ớn vì cách dùng từ của cậu hay là vì bản thân cậu nữa."
Dex vừa cười vừa bước vào khoảng trống giữa Cael và Sloane.
Cael còn không thèm để ý đến mấy trò đùa của anh trai mình.
Còn Ash thì ngược lại hoàn toàn, quay sang ném cho Cael một ánh nhìn đầy tức giận.
"Thật đấy à? Ông anh trai của em có bao giờ chịu ngậm miệng lại không thế?"
Cael hơi khựng lại, ra vẻ ngẫm nghĩ.
"Không đâu.
À, từ đã, có đấy, là khi anh ấy đi ngủ nhé.
Hầu hết là thế."
"Hay lắm."
"Yêu em thế chứ, em trai." Dex quay sang kéo Cael vào gần người mình, ôm chầm lấy cậu rồi hôn một cái rõ kêu lên trán Cael, đổi lấy một loạt tiếng cảm thán đầy ớn rợn và những cái rùng mình từ mọi người xung quanh.
"Gớm quá đi mất! Chúng ta đang tắm đấy."
Dex cười lớn khi nhìn thấy biểu cảm hoảng hốt trên mặt cậu em trai nhà mình.
Anh quay lại vòi hoa sen của mình, đưa tay thử nhiệt độ nước.
"Làm như đây là lần đầu của anh với em vậy.
Nhớ lại hồi nhỏ mà xem.
Mấy người nên thấy em ấy hồi đó như thế nào.
Nhìn dễ thương kinh khủn.
Lại còn thêm cả cái nhỏ nhỏ xinh xinh gì đó..."
"Dex!"
"Gì cơ?" Dex nháy mắt với Cael, nhìn trông đến là vô tội.
"Anh chỉ định nói là c* thôi mà."
Sloane khịt mũi và nhanh chóng quay đi chỗ khác, lấy tay bịt miệng mình lại để tránh cười thành tiếng.
Tên ngốc này.
Calvin thì không may mắn được như thế vì cậu ta đã bật cười thành tiếng.
Dường như Cael không bị bất ngờ bởi cách nói đó của Dex.
Cậu nhìn Dex với ánh mắt sắc như dao.
"Anh có biết là giờ em muốn giết anh lắm không."
"Anh thề là không phải mình em nghĩ thế đâu." Ash xem vào.
"Anh đùa em chút thôi mà.
Anh đảm bảo là c* của em đã lớn hơn trước nhiều rồi còn gì." Dex nhướn mày, bắt đầu thoa sữa tắm khắp người mình.
Sloane ép bản thân phải nhìn sang chỗ khác.
Tên Dex này không hề thú vị chút nào, và chắc chắn cũng không bao giờ đáng yêu!
"Cậu bị điên à?" Ash tắt vòi nước và lấy chiếc khăn tắm rồi quấn quanh hông mình.
"Thôi nào.
Chúng tôi là anh em.
Bình thường vẫn thế mà."
Biểu cảm trên mặt Ash lúc này cứ như anh ta nuốt phải ruồi.
"Cael, anh tiếc cho em lắm.
Rất là tiếc."
"Này." Dex giật lại chai sữa tắm hương cam của anh từ Ash.
"Anh có thể bị cái vẻ ngoài vừa đẹp mã vừa thân thiện có của Cael đánh lừa, nhưng nhớ rõ rằng tôi là người đã lớn lên cùng với em ấy đấy.
Tôi biết rõ mấy cái ý nghĩ xấu xa đang len lỏi trong đầu nó.
Nó đã bao giờ nói qua với anh về vụ nó chuốc thuốc tôi, xong cạo đầu tôi, rồi lại nhuộm tóc của tôi thành cái màu neon xanh vàng chóe không? Báo hại tôi đã phải đi prom với cái đầu nhìn không khác gì một quả bóng tennis khổng lồ."
"À đúng rồi." Cael cười, nói.
"Lần đó thú vị thật."
"Tuyệt lắm, Cael." Ash và Cael đập tay, Dex bực mình nhìn hai người.
Có phải mọi chuyện lúc nào cũng diễn biến thế này không? Thường thì Ash luôn là người khiến mọi người phải phát điên vì anh ta.
Dường như lần này người bạn chí cốt của gã đã gặp phải một đối thủ nặng ký ở đây rồi.
Ai làm việc ở trụ sở này cũng đều biết điều mà Ash đam mê nhất đó chính là cạnh tranh.
Thật thú vị v*i l*n.
"Được, cứ cười đi.
Cứ vui rồi đùa đi cho đến khi nào anh đầu anh thành một quả bóng tennis rực rỡ nhé."
Cael tắt vòi hoa sen, lau người, quấn khăn tắm ngang hông rồi với lấy chiếc túi cá nhân của mình, quay sang nhìn Dex với một biểu cảm lạnh tăm.
"Có nhớ khi nãy em nói là em rất vui khi anh cũng làm việc ở đây không?"
"Ừ, sao?"
"Niềm vui hết rồi.
Giờ anh chết chắc."
Dex ngửa đầu cười lớn.
Sau khi xả mình sạch sẽ, anh tắt vòi nước và quay sang nhìn Sloane cười đầy ẩn ý.
"Tôi bắt đầu thích chỗ này rồi đấy."
Có Chúa mới cứu được mấy người này.
Sloane nghĩ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...