Khốn kiếp cái cuộc đời này!
Dex nhắm mắt lại, ước rằng thực tại lúc này chỉ giống như những giấc mộng chân thực nhưng quái đản, như kiểu mà vào bất cứ lúc nào anh cũng có thể tỉnh lại và mọi thứ sẽ quay trở về đúng với quỹ đạo vốn có của nó.
Nhưng như một lẽ tất nhiên, khi anh mở mắt ra, mọi thứ vẫn không hề thay đổi.
Anh vỗ ít nước lên mặt mình, cố gắng để bản thân giảm bớt sự căng thẳng, ấy vậy cũng chẳng có mấy tác dụng là bao.
Tất cả đều không như những gì mà anh hằng mong đợi.
Sau khi lau sạch nước còn vương trên mặt, anh chợt khựng lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện ở trong gương.
Cái kẻ đang nhìn lại anh một cách chăm chú kia trông thật kinh khủng, đôi mắt nhợt nhạt với những vết thâm nâu đỏ dưới mắt làm cho gã giống như vừa khóc một trận dài hoặc dùng thuốc phiện quá liều vậy.
Chắn chắn đó là hậu quả của những đêm dài mất ngủ nghiêm trọng.
Dex không hề ưng gã đàn ông ở trong gương chút nào.
Trông chẳng ra cái dáng gì cả!
"Họ vẫn đang ở ngoài đó cả chứ?" Giọng nói của anh thật trầm đục, giống như là vừa thức dậy từ một giấc ngủ quá sâu – mà sự thật thì – đó là thứ đã nằm ngoài tầm tay của anh từ rất lâu rồi.
Một bàn tay đặt lên vai anh, nắm chặt giống như cảm thông.
"Ừ.
Cháu đã nhớ những gì mà chúng ta vừa nói chưa? Ngay khi cháu nói xong những điều ấy, lập tức phải đi ngay."
Dex khịt mũi một cái.
Dường như là đã quá muộn để đi rồi.
Muộn tận 6 tháng về trước liền.
Anh giật lấy một chiếc khăn giấy từ máy tự động và vuốt thẳng nó.
Thật giống như là đang xì mũi với một mẩu báo giấy vậy – thứ báo lá cải mà trang nào cũng thấy hình ảnh của anh được in đầy trên đó.
Những hình ảnh ấy đã được chỉnh sửa qua vài phần mềm photoshop quái dị khiến anh bề ngoài nhìn trông châm biếm hết sức.
Anh ném chiếc khăn vào thùng rác gần đó rồi đứng sững tại chỗ, cảm thấy thật là khó khăn để đối diện với vị luật sư vào lúc này.
"Này, nhìn chú đây." Littman bước gần đến chỗ anh và vỗ nhẹ vào hai má.
"Cháu không làm gì sai cả."
Dex ngẩng đầu lên, ánh mắt như tìm kiếm một thứ gì đó, bất cứ cái gì có thể khiến nỗi đau trong anh giảm bớt được phần nào dù chỉ trong khoảnh khắc.
"Vậy sao cháu lại thấy đau đớn thế này?"
"Bởi vì cậu ta là bạn của cháu, Dex à."
"Đúng vậy.
Và cháu đã hại cậu ấy.
Bạn bè thế đấy." Anh quay lưng, dựa người vào chiếc bồn rửa tay, ngón tay của anh nằm chặt lấy vành sứ của bồn khiến các đốt ngón tay đau nhói.
"Mẹ kiếp!" Đúng là khốn nạn! Rốt cục thì Walsh đã nghĩ cái quái gì vậy? Rõ ràng là cậu ta chẳng suy nghĩ cái khỉ gì cả, bởi nếu không thì bọn họ đã chẳng vướng vào đống rắc rối như lúc này.
Hoặc có khi tồi tệ hơn là Walsh đã nghĩ rất kĩ rồi.
Chắc hẳn Walsh luôn đinh ninh rằng Dex sẽ mãi mãi ủng hộ mình đến mức mà cậu ta phải thốt lên câu rằng "đồ ngu".
Dex nhắm mắt lại, cố gắng khiến gương mặt của người đàn ông ấy biến ra khỏi tâm trí mình, nhưng anh vẫn thấy nó rõ mồn một.
Khuôn mặt đó đã ám ảnh anh trong những giấc mơ từ lâu lắm rồi.
Nó chất chứa cả sự căm giận lẫn nỗi đau khi lời tuyên án được đọc lên – sự căm giận chĩa thẳng vào Dex và nỗi đau khởi nguồn từ những gì mà anh đã làm – chúng sẽ còn mãi giữa sự chứng kiến của cả thế giới, đặc biệt là với Dex.
"Không phải." Littman nói.
"Cậu ta đã tự hại chính mình.
Tất cả những gì mà cháu làm chỉ là nói ra sự thật thôi."
Sự thật.
Làm thế nào mà một hành động đúng đắn lại biến thành những thứ tệ hại như thế này? Có thực sự nó là đúng đắn hay không? Dường như đa phần là đúng, nhưng lúc này thì Dex lại không chắc cho lắm.
Mặc dù vậy, anh vẫn không thể nào cứ trốn mãi trong nhà vệ sinh cả đời được.
"Hãy kết thúc nó thôi." Hít vào một hơi thật sâu, anh theo Littman bước ra ngoài hành lang.
Giây phút mà anh vừa đặt chân ra ngoài thì một đám người lập tức lao đến chỗ anh, mọi microphone đều giơ ra, các loại máy ghi âm và smartphone đã trong trạng thái chuẩn bị, máy ảnh nháy liên tục, camera đảo vòng liên hồi, hàng tá những câu hỏi bay vèo vèo về anh từ mọi hướng.
Mọi thứ cứ như là anh đang ở dưới nước vậy.
Những tiếng la hét gọi loạn của mọi người như ở bên trên bể bơi còn anh giống một viên đá đang chìm dần xuống đáy nước.
Không nghe được bất cứ một từ ngữ nào rõ ràng, chỉ có thể thấy những âm thanh như bị bóp nghẹt lại.
Littman bước tới bên cạnh anh, một tay để sau lưng Dex vỗ vỗ anh nhắc nhở anh tự tin lên, tay kia thì giơ ra trước đám đông, nỗ lực để đám người hỗn loạn này trật tự lại một chút.
"Thám tử Daley sẽ cố gắng hết sức để trả lời những câu hỏi của các bạn, nhưng làm ơn, từng người một thôi."
Một gã tóc xám cao cao trong bộ comple trông có vẻ đắt tiền đẩy những đồng nghiệp đang tụ tập của gã ra, lờ đi những tiếng chửi rủa than phiền của người khác, đặt chiếc microphone trước mặt Dex.
Mấy kẻ khác cũng bắt đầu nhân cơ hội đó nhanh chóng tham dự vào luôn.
"Thám tử Daley, anh muốn nói gì với con người về việc họ tin là anh đã phản bội chính giống loài của mình?"
Ít ra thì anh cũng đã chuẩn bị cho trường hợp như thế này rồi.
Dex cài lại khuy áo của chiếc jacket, hành động này cho anh thêm vài giây để ép xuống những lo lắng của mình và sắp xếp lại suy nghĩ.
Sau khi vuốt phẳng áo, anh bắt gặp ngay ánh nhìn của người phóng viên.
"Tôi tham gia vào lực lượng Cảnh Sát Nhân Dân để tạo nên một sự khác biệt, và đôi khi cũng cần phải đưa ra những quyết định rất khó khăn.
Và tôi đã chọn nói ra sự thật.
Không ai được quyền lấn át luật pháp cả, và nhiệm vụ của tôi chính là đảm bảo điều đó."
Một người phụ nữ tóc vàng với bộ đồ công sở màu xanh da trời theo kiểu được đặt may nhanh chóng nhảy vào.
"Có phải đó là vì em trai của anh là người Therian không? Anh cũng nằm trong nhóm người cuồng tín cho sự tự do của người Therian sao?"
Đây đúng là lần đầu tiên anh phải chịu một kiểu như buộc tội thế này.
Có một người em trai thuộc loài Therian cũng chính là lí do vì sao mà lực lượng Cảnh Sát Nhân Dân (HPF) đã mất thời gian lâu hơn mức cần thiết để cân nhắc anh khi anh nộp đơn đăng kí gia nhập 10 năm về trước.
Nếu như không phải vì bố anh là một thám tử được mọi người tôn trọng trong lực lượng thì Dex chắc chắn rằng trường hợp của mình sẽ không bao giờ được cân nhắc tới chứ đừng nói đến việc trúng tuyển.
Đáng nhẽ chỉ riêng việc biết người khác nghĩ gì về em trai mình thôi là đã đủ khiến Dex bỏ việc rồi, nhưng những người như thế lại là những cá nhân có đầu óc bảo thủ mà anh muốn tiếp cận.
Đó chính là lí do tại sao anh lại tham gia vào HPF, để tiếp tục tạo nên những thay đổi từ bên trong như bố anh đã từng làm.
Mọi thứ xảy ra theo chiều hướng khó khăn hơn nhiều so với những gì mà anh tưởng tượng, nhưng điều đó chỉ thành công duy nhất trong việc là khiến quyết tâm của anh ngày càng vững chắc hơn thôi.
"Em trai tôi và tôi đều có chung một niềm tin khi cả hai đều hướng về phía công lý.
Bố đã dạy chúng tôi rằng phải đối xử một cách công bằng với cả người thường lẫn người Therian.
Có thể tôi là một người nghĩ thoáng hơn mọi người, nhưng niềm tin mạnh mẽ trong tôi về công lý cho cả hai giống loài không cho phép tôi biến thành một kẻ cuồng tín."
Một gã tóc nâu với nụ cười toe toét đẩy chiếc smartphone đến trước mặt Dex, gần như sắp chạm cả vào hàm răng của anh.
Nhưng biểu cảm trên mặt gã lại nói cho anh rằng gã cũng chẳng thèm quan tâm nếu như nó thực sự xảy ra.
Dex bình tĩnh đẩy lại, cơ hàm của anh nghiến chặt.
"Thám tử Daley, tại sao anh không chọn tham gia vào Cơ quan THIRDS với bố và em trai của mình? Có phải vì anh không đủ điều kiện tham tuyển không?"
Dex đáp trả lại cái tên khốn đang cười nhe răng kia.
"Tôi không biết anh trả cho cái tin tức ấy với giá bao nhiêu, nhưng mức nào thì cũng là quá lãng phí rồi.
Tôi sẽ không bao giờ tham gia vào Cơ quan THIRDS cả."
"Nhưng anh đã tham gia chương trình huấn luyện của họ mà."
"Tôi đã được trao cho cơ hội để nhận một khóa huấn luyện kéo dài trong khoảng 3 tuần với hy vọng là tôi sẽ xem xét lại việc trở thành thành viên trong đội.
Tôi chấp nhận nó để không làm gia đình thất vọng, và đúng là phải thừa nhận rằng, một phần nào đó trong tôi rất muốn xem xem bản thân mình có thể vượt qua được thử thách ấy không." Khốn thật, cái thử thách đó đúng là kinh khủng khiếp! 3 tuần xuyên suốt là những bài tập với cường độ cao về thể chất và cải thiện kĩ năng, điều lệnh đội ngũ, đu dây, các phương pháp khi đột nhập vào phòng, thám thính các tòa ốc, chiến đấu theo tổ đội và huấn luyện chiến thuật sử dụng các loại vũ khí.
Dex đã phải ép bản thân mình đến cực hạn, và cho tới khi anh nghĩ mình không thể cố thêm được một chút nào nữa, anh lại bị cưỡng ép phải nỗ lực thêm 10% nữa.
3 tuần đó là thời gian ác mộng, khó khăn nhất và đầy những áp lực tâm lý mà anh từng trải qua trong cuộc đời.
Những thứ anh đã từng làm trước đây, chưa có bất cứ thứ nào đạt đến mức độ của cuộc huấn luyện mà anh đã phải trải qua trong 3 tuần đó, thậm chí là cả huấn luyện trong Học viện Cảnh sát Nhân dân.
Cơ quan THIRDS là thứ khó xơi nhất trong tất cả, và Dex muốn chứng tỏ rằng bản thân anh có thể vượt qua được nó.
Nhưng bảo anh tham gia vào đội? Đó lại là một vấn đề khác rồi.
"Vậy anh có đỗ không?"
Lần này Dex không hề che dấu vẻ tự hào của mình.
"Đứng nhất lớp luôn."
"Vậy lúc này anh có định tham gia vào đội không?" Một tay phóng viên khác hỏi.
"Tôi đã quyết định tiếp tục cống hiến sức lực của mình cho HPF rồi."
"Nhưng sẽ ra sao nếu họ không chấp nhận anh? Anh có nghĩ rằng họ đã đánh mất niềm tin vào anh khi biết rằng anh đã khiến một người sỹ quan tốt – một trong những anh em của họ, phải vào tù hay không?"
À, chuyện này cuối cùng cũng đến rồi.
Dex quay đầu lại, lầm nhẩm gọi nhỏ tên Littman.
Luật sư của anh nở một nụ cười khá khoa trương và giơ một tay lên.
"Cảm ơn mọi người vì đã tới đây hôm nay.
Tôi sợ là thời gian của thám tử Daley chỉ có thể trả lời đến đây thôi.
Xin mọi người hãy thông cảm cho anh ấy cùng với gia đình trong khoảng thời gian khó khăn này."
"Vậy còn thám tử Walsh và gia đình của anh ta thì sao? Anh đã nói chuyện với họ chưa? Gia đình của anh Walsh nghĩ gì về những gì mà anh đã làm?"
Dex lách người qua đám phóng viên đầy ác ý một cách khó khăn, cố gắng để không nghĩ về những cuộc gọi, tin nhắn và thư từ đầy đau đớn và căm hận từ gia đình của Walsh.
Anh đã từng cùng họ ăn những bữa tiệc nướng hay tham gia những trò chơi nho nhỏ.
Anh chưa bao giờ muốn khiến họ phải đau lòng nhường ấy, chưa từng muốn cướp đi đứa con trai của họ, cũng là một người chồng, một người cha.
Phải nhận hết tất cả những căm giận từ gia đình Walsh, Dex cảm thấy như mình cũng thật đáng đời.
"Thám tử Daley! Thám tử!"
Anh ngó lơ mọi câu hỏi mang tính công kích của đám phóng viên, từ việc bạn trai anh nghĩ gì về tất cả những chuyện này cho đến việc liệu rằng công việc của anh ở HPF có bị chấm dứt trước nhiệm kỳ hay không cùng với tất cả những vấn đề xung quanh đó.
Anh sẽ không nghĩ đến bất kỳ chuyện nào trong số chúng vào lúc này.
Tất cả những gì mà anh muốn bây giờ là được chạy ngay về nhà với người bạn đời của mình và than thở cho nhẹ lòng.
Dex cố gắng bước thật nhanh và giữ cho những bước chân của mình được vững vàng, cùng với Littman đi bên cạnh, tiến thẳng về phía cửa ra vào ở hướng Bắc của Chi Nhánh Tòa Án Tội Phạm Tối Cao.
Đám người săn tin tức đã chờ sẵn ở bên ngoài, cố gắng vây lấy anh vào giữa.
Những người bảo vệ đã phải rất cố gắng để có thể kìm hãm được đám đông đang quá khích này.
Hàng rào được vây hai bên lối ra giờ đây giống như môt vật cản khiến Dex bị ép đến chật vật trong khi anh đang cố tìm một lối thoát ra khỏi đám đông xung quanh.
Nhận thấy mình khó có thể mà tiến thêm một bước nào nữa, Dex nắm lấy khuỷu tay của Littman và nhanh chóng kéo ông xuống bậc dốc nghiêng để chạy đến vỉa hè.
May là đã có một chiếc xe ô tô đỗ sẵn ở đấy chờ họ.
Dex cố gắng thật lịch sự khi yêu cầu đám phóng viên nhà báo lùi lại một chút để anh có thể ngồi vào ghế sau của xe.
Nhưng đến khi có vài kẻ không biết điểm dừng cứ cố để chen vào với anh, Dex cảm thấy mình đúng là không còn cách nào khác.
Anh giật lấy smartphone của bọn họ và ném chúng vào phía đám đông đang chen chúc bên ngoài cửa xe.
"Mày nhất định sẽ phải trả giá cho việc này!" Một kẻ trong số bọn họ hét to lên trong lúc cố gắng chen lấn để lấy lại đồ nghề của mình.
"Tôi sẽ chờ." Dex ngồi vào xe và đóng sập cửa lại.
Chiếc xe rẽ ra ngoài lề đường, anh để chiếc cặp da chính hãng của mình sang một bên, nặng nề thở dài.
Mọi chuyện cuối cùng đã qua rồi, ít nhất là cho đến thời điểm này.
"Cháu có chắc là không cần chú chở về nhà không?" Littman lúc này nhìn cũng mệt mỏi không kém gì Dex.
"Vâng, đến chỗ gara đỗ xe là được rồi.
Đằng nào thì cháu cũng cần ghé qua chỗ xe cháu đang thuê một chút."
"Cháu nên biết là chú cũng không ngại chở cháu về thẳng nhà luôn đâu."
"Cháu biết ạ." Dex nhìn ra bên ngoài cửa sổ khi họ đi đến khu phố trung tâm, sau đó chiếc xe rẽ trái vào đường White rồi lại đi thẳng xuống đường Lafayette.
Khi họ rẽ phải để tới đường Worth, Dex dừng xe lại ở quán Starbucks nằm trong một góc nhỏ để gọi vài cốc cà phê nguyên chất có lớp bọt sữa.
"Trước phiên tòa, cháu đã lái xe vòng vòng bên ngoài, nghe một vài bản nhạc, cố gắng để thư giãn một chút." Anh chắc rằng mình muốn thuê một chiếc xe với cửa kính tối màu và có hệ thống âm thanh thuộc loại "khủng".
Âm nhạc may ra là thứ duy nhất có thể khiến anh bình tĩnh lại khi đối mặt với đống phiền toái hiện tại và cả với lịch làm việc dày đặc của bạn trai anh.
Sẽ thật là tốt nếu có Lou ở bên cạnh anh bây giờ, nhưng anh cũng hiểu rằng người đàn ông ấy không thể bỏ hết tất cả mọi thứ chỉ vì anh.
Cả hai người họ đều có những yêu cầu khắt khe về công việc và đôi khi phải hy sinh một vài thứ.
Mặc dù vậy...!
"Chú hiểu mà.
Nhưng có lẽ cháu nên tránh đi một thời gian cho đến khi chuyện này lắng xuống.
Dạo này đang có vụ lùm xùm về một nữ thừa kế với cái chuyện ngoại tình chẳng có gì là bí mật với gã huấn luyện riêng người Therian của cô ả, và đương nhiên, cô ả có bầu còn gã kia thì dường như muốn chối bỏ hết.
Có lẽ vụ đó ít nhiều sẽ thu hút được sự chú ý của đám phóng viên.
Chú nghĩ cháu nên đi du lịch đâu đó, hoặc là tạo cho Lou một ít bất ngờ bằng một căn nhà gỗ nhỏ xinh ở Bahamas hay là vài điều khác cũng tương tự như thế."
Chiếc xe tấp vào bên lề đường trước một cửa tiệm tạp hóa, bên cạnh đó là một bãi đỗ xe.
Dex gắng gượng nở một nụ cười, nắm chặt lấy bàn tay của người bạn cũ lâu năm của cha anh.
"Cám ơn chú.
Cháu sẽ không bao giờ quên những gì chú đã làm cho cháu."
"Đừng lo lắng.
Chú sẽ ở đây bất cứ khi nào mà cháu cần." Littman nắm chặt lấy tay Dex, nhẹ nhàng vỗ vai anh.
"Dex này?"
"Vâng?"
"Cha cháu nhất định rất tự hào về cháu."
Dex cảm thấy như có gì đó nghẹn đắng trong cổ họng mình.
"Chú thực sự nghĩ như vậy sao?"
Littman gật đầu, sự thuyết phục trong từng lời nói của ông có vẻ như đã làm Dex xuôi lòng.
"Chú đã biết cha cháu lâu lắm rồi.
Tin chú đi.
Chắc chắn ông ấy sẽ vô cùng tự hào.
Phải, Tony sẽ cảm thấy như vậy đấy.
Ông ấy đã gửi cho chú đến mười cái tin nhắn chỉ để hỏi xem cháu lúc này có ổn không.
Có khi bây giờ cậu em của cháu cũng đang lo đến phát điên lên rồi kìa."
Dex đưa tay lấy chiếc smartphone từ trong túi của mình ra và cười thầm khi nhìn thấy mười lăm cuộc gọi nhỡ từ gia đình hiển thị trên màn hình.
Anh nắm chặt lấy chiếc điện thoại.
"Cháu nên làm gì bây giờ?"
"Gọi cho gia đình cháu đi, trước khi Tony cho cháu một trận."
"Cháu sẽ gọi cho cả hai người họ sớm nhất có thể.
Cám ơn chú." Sau khi nói lời tạm biệt với Littman, Dex lại cảm ơn ông một lần nữa vì đã giúp anh giữ được sự tỉnh táo của mình từ khi đám rắc rối này xảy ra và cho cả những chuyện sắp tới trong tương lai nữa.
Dex đi về phía chiếc xe thuê bên cạnh bãi đỗ xe.
Anh chưa ngu tới nỗi lái con xe quý giá của mình tới chỗ tòa án.
Với con xe Orange Pearl của hãng Dodge Challenger, có khi anh sẽ thu hút cả tá phóng viên đuổi theo mất.
Kể mà bọn họ không phải đang ở trong thành phố thì nhất định anh sẽ cho cả đám người ấy hít bụi đường.
Nhưng vấn đề là ở chỗ này là thành phố, và làm như vậy sẽ biến anh thành kẻ tội đồ mất.
Ngay khi anh bước vào khu vực đỗ xe của khu nhà, thái độ vui vẻ khi đã không lái con xe của mình đi biến mất chẳng còn, thay vào đó anh lại cảm thấy bực mình.
Có ai đó đã chọc thủng lốp xe của anh.
"Chắc chúng mày muốn chơi tao!"
Anh đá vào lốp xe, tựa như làm vậy có thể khiến chiếc lốp xịt hoàn hảo trở lại.
Mẹ nó, đáng lẽ anh nên để Littman lái xe đưa anh về.
Giờ anh chỉ muốn lao ngay vào nhà, kiếm gì đó ăn lót bụng và nằm ườn lên ghế sofa.
May mà còn có sửa xe ô tô.
Anh vừa thò tay vào túi định rút điện thoại ra thì bỗng nhiên có ai đó đi ngang qua anh cất tiếng gọi.
"Thám từ Daley!"
Anh ngẩng lên nhìn theo phản xạ.
Chỉ vài giây ngắn ngủi sau, anh cảm giác như có một luồng khí lạnh chạy dồn lên phổi khi bị vật cứng đập mạnh vào giữa hai bả vai.
Dex ngã nhoài về trước, một cú đạp vào đùi khiến anh phải quỳ gối chống hai tay lên mặt đất, đau điếng.
Có ba tên to con đeo mặt nạ đen và xỏ găng tay đen bao vây anh lại.
Khốn nạn, bọn chúng chui ở đâu ra vậy? Dex cố gắng ép mình đứng dậy thì ai đó lại thụi cho anh thêm một cú vào bụng, khiến anh suýt tắc thở.
Dex ngã nhào sang một bên, tay che ngang phần sườn bụng đã bầm tím.
Anh nghiến răng, hít thở đầy nặng nhọc.
"Chết mẹ mày đi, Daley! Mày không nên làm chứng trên tòa buộc tội bạn mày!"
"Cút mẹ chúng mày đi." Dex nhổ toẹt.
Một cú đạp khác đáp trả lại câu nói không mấy thân thiện của anh.
Mình không hề biết ba đứa này.
Anh rướn người lên, rên nhẹ vì đau, cố gắng quan sát lũ người mặc đồ bó trước mặt.
Có khi chúng biết mình.
"Ai sai chúng mày đến đây?" Anh mặc kệ, cũng chẳng cần phải biết.
Hơn nữa, Dex chẳng quan tâm.
Giờ anh chỉ cần có thêm chút thời gian để nghĩ xem mình đã đắc tội với ai.
"Loài người sai bọn tao đến!" Một trong ba tên rít qua kẽ răng.
Dex bật cười.
Có mẹ chúng mày! Chẳng mất bao lâu để anh xâu chuỗi lại vấn đề sau khi quan sát kĩ bộ quần áo đen và đôi giày đen tuyền bóng loáng mà lũ người này đang mặc.
Anh chửi thề, xoay người, cố gắng nhấc đầu lên khỏi mặt đường.
Điều ngạc nhiên nhất của vụ đánh lén này là lũ kia không đến sớm hơn.
Ít nhất thì chúng sẽ không giết mình, chỉ cố gắng khiến anh chịu giày vò một chút.
"Rồi, tao biết chúng mày muốn nói gì, giờ thì cút đi dùm tao.
Việc của chúng mày xong rồi đấy." Ngay kế, anh lại bị một cây gậy thép sáng bóng đập vào tay; vẫn là thứ bọn này sử dụng đập vào lưng anh trước đó.
Thôi xong, kiểu gì ngày mai cả người cũng ê ẩm.
Chúng dựng anh dậy, hai kẻ giữ hai bên anh, kẻ còn lại đi đến trước mặt Dex.
Dex nhắm mắt lại và chờ đợi, trong đầu anh hiện giờ đầy những từ ngữ mỉa mai bản thân vì có thể yếu đuối đến vậy.
Anh ăn ngay một cú đấm ngang cằm, đầu lệch sang một bên, rách cả môi.
Mẹ, đau đéo chịu được.
Dex cuộn lưỡi một vòng trong miệng, chắc mẩm không rớt cái răng nào.
Ồ, chẳng có gì rơi rụng cả ngoại trừ vị máu tanh mặn nơi đầu lưỡi.
"Này! Cảnh sát đây! Mau giơ tay lên!"
Ba tên loài người bỏ chạy, Dex lập tức khuỵu xuống.
Một cánh tay khỏe mạnh đỡ anh dậy, giúp anh đứng vững.
Lưng anh đau âm ỉ, cánh tay, khớp gối và mặt thì đầy vết bầm tím vì mấy cú đập, dạ dày cuộn từng cơn khiến anh chẳng thể làm gì nổi.
"Daley, cậu ổn không?"
Dex nhận ra giọng nói này.
Anh ngẩng đầu, hơi bối rối khi thấy người đồng nghiệp của mình – thám tử Issac Pearce đang nâng anh dậy, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
"Pearce?"
Pearce dìu anh dựa vào tường, nhanh chóng nhìn qua một lượt.
Dường như Dex có thể tự mình đứng dậy, anh đi kiểm tra một vòng quanh khu đỗ xe nhưng những tên đánh lén kia đã chạy mất hút từ lâu.
Pearce quay lại chỗ Dex.
"Cậu giờ thấy sao?"
"Ừ, tạm ổn.
Nhưng bộ suit này thì đi tong rồi." Dex đứng dậy, nhăn nhó vì cơn đau chạy dọc toàn thân.
"Giờ này cậu đang làm gì ở đây thế?"
"Có lệnh triệu tập như thường lệ thôi, nhưng mà sếp lại chẳng thấy đâu.
Dù gì cũng là ngày đẹp nên tôi nghĩ mình sẽ đi dạo chốc lát.
Cũng hên là quyết định của tôi không sai."
"Ừ.
Tôi cũng thế." Dex cười nhẹ, cau mày vì vết rách trên môi.
Kiểu gì Tony cũng phát khùng vì chuyện này cho xem.
"Cậu có biết mấy tên vừa nãy không?" Pearce lo lắng hỏi.
Biết thừa! "Tôi chịu." Dex lắc đầu, cọ tay lên quần.
"Chắc là vài tên loài người nào đấy nổi điên thôi." Giờ anh đang ngập ngụa trong đống rối ren rồi, chẳng cần chuốc thêm một đống rắc rối vào nữa làm gì.
"Nói thật là bây giờ tôi chỉ muốn về nhà thôi."
"Đừng tự trách mình." Pearce liếc nhìn bên lốp xe bị xịt.
"Có cần đi nhờ về nhà không?"
Nếu giờ anh gọi cho bên sửa xe thì cũng phải chờ cho tới khi nhân viên đến – và chắc một điều là anh cũng không có đủ năng lực để tự thay lốp xe hay ý định chờ đợi nhân viên đến thay lốp xe rồi tự lái con xe về nhà.
Hoặc là anh có thể nhận lời Peace, đi nhờ xe của anh bạn và lo về con xe thuê này sau.
"Ừ, nếu tiện thì cho tôi đi nhờ nhé."
"Không thành vấn đề." Pearce vỗ vai Dex.
"Tôi đỗ xe ngay gần đây thôi."
Dex thầm nói "Cảm ơn" và đi theo Pearce đến nơi đậu xe.
Một con Lexus bạc có lẽ phù hợp hơn với một thám tử điều tra.
Ít nhất thì đó từng là điều mà đồng nghiệp Walsh của anh nghĩ.
Walsh chưa bao giờ thích mắt thẩm mỹ của Dex.
Nói mới nhớ, Walsh luôn đưa ra những lời nói móc về Dex giống như anh là một tên "đồng bóng".
Dex chưa bao giờ để ý đến những lời nhận xét đó, nhưng với những sự việc xảy ra gần đây, Walsh quả thực đúng là một tên hay phán xét.
Nếu như Dex chỉ đơn thuần không quan tâm đến tất cả những điều đó? Nếu Dex nhắc nhở Walsh sớm hơn thì sao? Liệu rằng cả hai người bọn họ còn có thể tha thứ cho nhau hay không?
"Cậu ổn không?" Pearce lặp lại câu hỏi này ngay khi Dex vừa ngồi xuống ngay bên cạnh mình.
"À, không sao đâu.
Tôi vẫn đang cố gắng xem xem là có chuyện gì đang xảy ra với mình."
"Có muốn bật nhạc lên không? Thư giãn một chút.
Tôi để cậu chọn bài."
Dex huýt sáo nhẹ một tiếng, cài dây an toàn.
"Rồi cậu sẽ phải hối hận vì để tôi chọn nhạc ngay cho xem." Dex bật radio và chuyển hướng trên màn hình đến mục Retro Radio.
Dex nhìn Pearce, cười một cách ranh mãnh, nháy mắt khi âm thanh bài "Get Outta My Dreams, Get Into My Car" của Billy Ocean vang lên trong xe.
Pearce trợn mắt nhìn Dex cứ như anh là kẻ mất trí làm Dex phì cười.
"Tôi bảo rồi, hối không kịp đâu."
"Giờ cậu muốn về đâu?" Pearce tặc lưỡi, lái xe ra khỏi khu đỗ xe.
"West Village, phố Barrow."
Dù vài phút trước, Bobby McFerrin khuyên Dex không nên ủ dột mà hãy vui vẻ lên, nhưng thực sự quá khó.
Nếu như mọi thứ có đơn giản như vậy, Bobby à.
Giá như thế!
Chuyến đi trên Đại lộ 6 thật yên tĩnh, không gian được lấp đầy bởi những bản ballad mạnh và điệu pop từ thời đại của những bộ trang phục neon bó sát, kiểu tóc mullet và miếng đệm vai với sải cánh dài có thể so với chiếc Boeing 747.
Dex cảm kích phần nào vì Pearce dành cho anh một khoảng yên bình thay vì cố gắng trò chuyện những chủ đề vô thưởng vô phạt.
Cũng thật kỳ lạ khi hai người đang cùng ở trên xe của Pearce.
Mối quan hệ của cả hai chỉ dừng lại ở mức chào hỏi xã giao ở nơi làm việc mặc dù anh và Pearce đều phụ trách mảng điều tra án mạng tại Cục 6 thuộc HPF.
Sau đó, Pearce dường như trở nên trầm tĩnh hơn sau khi đứa em trai cậu ấy mất hơn 1 năm về trước, và không ai ở Cục 6 có thể trách cậu ấy được cả.
Bản thân cũng có một đứa em trai, Dex có thể cảm nhận được nỗi đau và gánh nặng mà Pearce đang phải gánh trên mình.
Thời điểm này, giao thông trên đường không quá đông đúc.
Chiếc xe giảm tốc độ khi đến gần công viên Tribeca rồi đi qua vài tuyến phố trên Đại lộ 6.
Khoảng gần 10 phút sau, họ tiến vào con phố Bleecker đông đúc náo nhiệt.
Biết đâu Dex có thể nhờ Lou đến mua ít burger và khoai tây chiên ở quán Five Guys tại góc phố cho mình.
Nhưng cũng hơi mạo hiểm vì quán ăn ở ngay gần nhà của Dex.
Chiếc xe dừng lại trước lề đường trước nhà Dex, Pearce quay sang cười với anh.
"Đến nhà cậu rồi."
"Cám ơn cậu vì đã không tống tôi ra khỏi xe." Dex nói rồi vươn tay tắt radio.
"À, tôi cũng suýt chịu không nổi khi đến bài của Jefferson Starship, nhưng lại thấy tay cậu đánh nhịp theo điệu nhạc, rồi lại cười thoải mái như thế...!Tôi cũng không nỡ lòng nào." Dex khịt mũi, ngả người ra sau ghế, cười nhẹ khi Pearce bắt đầu cười phá lên.
"Cậu đúng là một kẻ kỳ lạ." Nụ cười của Pearce nhạt dần, rồi đột nhiên có vẻ bối rối.
"Hôm nào rảnh cùng đi uống café nhé?"
"Ừ, được thôi." Dex cố gắng che giấu sự ngạc nhiên trong giọng nói của mình.
"Tôi biết, hai chúng ta không hay nói chuyện với nhau, nhưng thực sự là cậu rất ngầu đó, Daley." Ánh mắt Pearce hiện vẻ lo lắng, anh trông như già hơn vài tuổi.
Thực ra Dex không chỉ trẻ hơn Pearce vài năm, nhưng công việc của họ không cho phép họ đơn giản già đi theo tuổi.
"Nhớ cẩn thận.
Tôi không muốn..." Giọng Pearce hơi nghèn nghẹn, anh hơi ngừng lại.
"Tôi không muốn thấy cậu bị tổn thương sau những chuyện như thế này.
Đứa em trai Gabe của tôi cũng từng rất tin tưởng vào những gì mà nó đang làm, nhưng rồi xem đi, cuối cùng kết cục của nó lại là như vậy đấy."
Dex nhíu mày, cố gắng khơi gợi lại trong trí nhớ những chi tiết về vụ tai nạn.
Anh không quên việc Pearce đã phải chịu một cú sốc lớn và không được phép tiếp cận với vụ án.
Nhưng vì Gabe là một đặc vụ THIRDS nên HPF không có quyền tham dự vào.
"Tôi nhớ kẻ phạm tội là loài người, là một kẻ chỉ điểm?"
Pearce lắc đầu.
"Nó là một kẻ chỉ điểm phục vụ HPF, nhưng không phải loài người.
Nó là loài Therian.
Một đứa trẻ."
Mẹ nó.
Em trai của Pearce bị giết bởi một kẻ chỉ điểm thuộc loài Therian, và giờ anh bị đặt vào tình thế này đây, ra mặt làm chứng chống lại đồng nghiệp là loài người để cứu một tên nhóc Therian ất ơ trẻ người non dạ.
"Thế sao cậu không đá đít tôi xuống xe luôn từ lúc nãy?"
Khuôn mặt Pearce trở nên nghiêm nghị.
"Nếu như gã cộng sự của cậu ngu ngốc đến nỗi để những định kiến cá nhân ảnh hưởng đến quyết định công việc thì gã ta xứng đáng với hình phạt mà gã phải nhận.
Tôi không phủ nhận, thực sự tôi rất khâm phục cậu.
Không phải ai cũng có can đảm để làm việc mà cậu đã làm.
Còn chuyện xảy ra với Gabe...!đó là chuyện khác." Pearce thở dài, khuôn mặt hiện vẻ phức tạp.
"Tôi chỉ muốn nói là tôi ủng hộ cậu.
Có rất nhiều kẻ cực đoan ngoài kia lúc nào cũng kè kè tìm kiếm lời ngụy biện cho cái gọi là công lý của riêng bọn họ, và tình hình thì ngày càng trở nên tồi tệ hơn khi liên tiếp hai nhà hoạt động xã hội vì sự bình đẳng giữa loài người và loài Therian bị xác định tử vong ít tháng trước.
Một số kẻ loài người cực đoan đang muốn trả thù chuyện này."
Điểm này Pearce không sai.
Hai nhà hoạt động xã hội vì sự bình đẳng giữa loài người và loài Therian đã bị sát hại trong khoảng 6 tháng trước, và mọi chứng cứ đều hướng về loài Therian mang thuộc tính săn mồi, có nghĩa là trách nhiệm xử lý vụ việc sẽ thuộc về Cơ quan THIRDS.
Mặc dù THIRDS đã làm hết sức để trấn an cộng đồng, một cơn bão xung đột vẫn âm thầm nảy sinh giữa loài người và loài Therian, nhất là khi hiện tại họ vẫn chưa hề phát hiện được ai là thủ phạm trong vụ án.
Việc làm chứng của Dex chống lại cộng sự của mình trên tòa chỉ đơn giản là rơi vào đúng thời điểm nhạy cảm mà thôi.
"Cảm ơn cậu, Pearce, vì đã nhắc nhở tôi." Dex bước xuống xe, đóng cửa lại.
Anh đứng lại bên lề đường và vẫy tay chào tạm biệt khi Pearce rời đi.
Ngay khi Pearce đi khỏi, Dex thở dài một hơi nhẹ bẫng.
Anh yêu con phố dài yên tĩnh này.
Anh bước đến trước cửa nhà mình, vẫn cảm thấy chút nhói đau từ vụ ẩu đả, nhưng cười vui vẻ.
Cuối cùng thì cũng về được đến nhà.
Anh cắm chìa khóa vào ổ, vặn khóa và đẩy cửa ra, nhưng cửa mở được giữa chừng thì kẹt lại.
Trời đất, lại gì nữa đây? Có thứ nằng nặng đè lại cánh cửa.
Anh gằn một tiếng đầy bực bội, cố gắng đẩy cửa ra và cẩn thận ló đầu vào trong, nhíu mày khi nhìn thấy những thùng các tông đang mở toang đựng đầy đĩa DVD, CD và hằng sa số thứ khác đáng lẽ phải được đặt trong phòng khách nhà anh.
Đầu tiên anh nghĩ ngay nhà mình bị trộm đột nhập, nhưng mà trước nay anh chưa từng gặp phải tên trộm nào rảnh đến mức bỏ thời gian để gói ghém đóng hộp chỗ tài sản trộm được.
"Lou?"
Dex đóng cửa lại phía sau lưng và bước vào phòng khách, anh thấy căn phòng chật chội gần như không còn chỗ trống, chất đầy những hộp các tông đủ loại đã đóng gói.
Có thứ gì đó rơi xuống mặt sàn trên tầng, Dex liền nhìn lên tầng hai.
"Cưng à?" Tại phòng ngủ, Dex nhìn thấy người bạn trai bốn năm qua của anh đang ném đôi giày vào thùng các tông.
"Chuyện gì thế này?"
"Em sẽ chuyển ra ngoài."
Câu trả lời như một cú đấm mạnh vào lòng Dex, khiến anh cảm thấy sự tồi tệ quen thuộc trong những ngày gần đây.
"Gì cơ?" Dex nhanh chóng bước qua những chiếc thùng các tông và balo đang nằm rải rác khắp sàn, nắm lấy hai tay bạn trai anh, khiến hai người họ mặt đối mặt.
"Em à, chờ chút đã.
Nói gì đó với anh đi." Dex cúi gần xuống má Lou nhưng Lou lập tức quay mặt đi.
Mẹ nó.
Thảm thật rồi.
Anh không để ý đến sự trốn tránh của Lou, quay trở lại trọng tâm của câu chuyện.
"Lou, em nói gì đi."
"Điện thoại kêu không ngừng nghỉ, đám phóng viên cứ liên tục gõ cửa, những bản tin trên TV đều gọi anh là một sự sỉ nhục đối với loài người.
Em không thể chịu được chuyện này nữa đâu, Dex."
Cảm giác tội lỗi bao trùm lấy Dex, anh buông Lou ra.
Còn bao nhiêu tổn thương mất mát nữa mà anh phải đối mặt để đổi lấy cái gọi là "điều đúng đắn" kia? "Em chờ một thời gian nữa thôi.
Mọi chuyện sớm muộn cũng sẽ lắng xuống.
Hay là chúng ta đi đâu đó xa chỗ này, chỉ hai chúng ta thôi, được không em?"
Lou lắc đầu và tiếp tục gói ghém đồ đạc.
"Em còn có một cuộc đời ở phía trước.
Hiện tại em đã mất một nửa số khách hàng rồi.
Em không thể mất thêm một ai nữa đâu."
"Đây là New York đấy, Lou à.
Thứ không bao giờ thiếu đó chính là khách hàng và đối tác làm ăn.
Giờ cũng sắp đến tháng 9 rồi, tiếp đó sẽ là Halloween và em sẽ bị nhấn chìm trong những hồn ma trắng như socola cùng đống đá điêu khắc mộ.
Nếu như em định bảo khách hàng của mình tổ chức những bữa tiệc tại khu nghĩa trang thì đúng là tồi lắm đó nhé." Khi cách tiếp cận mềm mỏng của anh không có tác dụng, Dex nhận ra mọi chuyện đã trở nên khá nghiêm trọng.
Đương nhiên, với đa số người thì những thùng các tông đã đóng gói hoàn chỉnh chính là dấu hiệu cho sự kết thúc, nhưng Dex lại không thuộc vào đa số đó.
Anh không tin Lou lại có thể lựa chọn ra đi vào lúc mà anh cần cậu ấy nhất.
"Thế còn anh? Anh không phải là một phần của cuộc đời em hay sao?" Dex bị đẩy lùi về phía sau khi Lou đi vòng qua người anh, sự giận giữ hiện lên rõ nét trong đôi mắt màu hạt dẻ đó.
"Anh đã tống cộng sự của mình vào tù đấy Dex!"
Không thể tin nổi.
Phải chịu đựng những lời nói như thế từ người ngoài còn chưa đủ, giờ anh lại phải chịu đựng nó ở chính căn nhà của mình ư? Dex cảm thấy mệt mỏi vô cùng khi liên tiếp bị đối xử như một kẻ phạm tội.
"Anh không hề tống cậu ta vào tù.
Chính những chứng cứ đã tố giác cậu ta.
Cậu ta bắn vào lưng một đứa trẻ không có khả năng chống cự và giết thằng bé đó, mẹ nó nữa! Thế quái nào mà anh lại bị coi là thằng khốn trong vụ này?" Dex cố gắng tìm trong ánh mắt của Lou chút gì sót lại của một người đã từng đánh thức anh dậy lúc nửa đêm chỉ để thủ thỉ với anh rằng cậu rất hạnh phúc khi có thể ở bên anh như vậy.
"Nhưng làm vậy cũng đâu có thể khiến thằng bé sống lại.
Huống chi nó còn là một đứa phạm pháp thuộc giống loài Therian!"
Cơn giận giữ của Dex biến thành sự bàng hoàng.
"Cái quái gì thế, Lou? Vậy giết đứa bé đó là điều bình thường? Thế còn Cael? Nó cũng là người Therian đấy.
Em có bao giờ có định kiến gì với nó đâu." Ít nhất Lou thi thoảng có chút xấu hổ.
"Nó là người thân của anh.
Em đâu có lựa chọn nào khác."
Anh chưa bao giờ biết những suy nghĩ này.
Dex yêu Cael vô cùng.
Anh sẽ không bao giờ để em trai của mình phải chịu thiệt thòi bởi bất kỳ ai.
Anh đã rất thẳn thắn với Lou về việc em trai anh thuộc loài Therian ngay từ buổi đầu tiên hai người bắt đầu hẹn hò.
Nếu như người bạn đời của anh không thể chấp nhận Cael, người đó cũng không thể ở bên cạnh Dex.
"Chuyện này là sao? Từ khi nào mà em lại có định kiến với người Therian thế?"
"Từ lúc thằng nhãi kia làm hỏng cả cuộc đời em!" Lou ném đôi giày sneaker vào thùng, lực ném mạnh đến nỗi chiếc thùng bị lật ngược sang một bên.
"Cuộc đời em?" Càng lúc mọi chuyện lại càng trở nên kỳ quặc hơn.
Dex đưa tay chỉ vào mặt mình.
"Em có thấy mặt anh hiện tại không? Anh bị đánh cho bầm dập ngay tại nơi đỗ xe, giờ thì em biết chuyện rồi đấy.
Nếu như đồng nghiệp của anh mà không đến đó kịp thời, giờ chắc anh đang nằm trong bệnh viện rồi.
Rồi thì em biết phần khốn nạn nhất là gì không? Bọn đánh lén không phải là lũ ất ơ trên phố.
Mẹ kiếp, chúng là cảnh sát đấy!" Từ lúc Dex nhìn thấy quần áo và một góc của chiếc bao da ở đầu thắt lưng trên người chúng là anh đã biết rồi.
Lũ khốn đó chắc chắn có mặt ở phiên xét xử.
Lou buông thõng tay, cảm giác bất lực.
"Ngay cả những cảnh sát là đồng nghiệp của anh cũng không muốn có quan hệ gì với anh, rồi anh lại mong em giả như chưa có chuyện gì xảy ra hay sao? Cứ cố lờ đi những lời phán xét của người khác nhắm vào em, kiểu như 'Ồ, xem kia, bạn trai của thằng khốn kia đến rồi kìa.
Chắc hẳn nó là đứa cực đoan ủng hộ bình đẳng giữa loài người và loài Therian đấy.' Em không muốn lúc nào đó mình sẽ bị đập cho tơi tả như này đâu, Dex."
"Trời đất, em nói thật đấy à." Con người lúc nào cũng thích lảm nhảm những thứ như bình đẳng giữa loài người và loài Therian, rồi thì tự do cho loài Therian cứ như đó là điều gì tội lỗi lắm vậy.
Anh xưa nay luôn tin rằng con người và người Therian xứng đáng được đối xử với nhau một cách bình đẳng, phần nào đó khiến anh bị gán ghép về phe ủng hộ bình đẳng hai loài, thậm chí anh còn không hề tham gia biểu tình trước cổng Nhà Trắng, và anh vẫn chẳng cảm thấy gì to tát.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa anh là một kẻ ủng hộ chủ nghĩa tự do của người Therian.
Anh không phải là kẻ vô chính phủ, chưa kể đến anh còn làm việc trong ngành thực thi pháp luật, cho nên anh không có chút ác cảm nào với chính quyền nhưng cũng không phải lúc nào cũng mù quáng làm theo mọi chỉ thị.
Anh không ưa cái cảm giác bị ép vào trong một cái khuôn nhỏ cố định rồi sau đó mặc cho người ta xử lý.
Giống như mọi thứ lúc nào cũng chỉ có hai màu đen trắng vậy.
Dex cố gắng tỏ ra thật kiên nhẫn dù giờ anh đã sắp bùng nổ.
Anh đẩy Lou lên chiếc giường ngủ Kingsize của họ.
Lou mặc kệ anh thích làm gì thì làm nhưng không hề chú ý hoặc nhìn thẳng vào mắt anh.
"Em quan tâm đến lời người ta nói nhiều đến thế sao?"
Không có câu trả lời.
Dex nghĩ rằng việc này đâu thể trách mình được.
Mọi thứ giờ rối tung hết cả lên, bản thân anh hiện tại cũng không thể quyết định nổi nên làm gì cho đúng.
"Việc này không phải chỉ vì phiên xét xử."
Dex thở ra khó nhọc, tự hỏi không biết Lou lại sắp nói ra điều gì khiến anh phải hốt hoảng nữa đây.
Chắc chắn có những lúc hai người họ bất đồng ý kiến, nhưng điều đó cũng không có gì mới mẻ đối với các cặp tình nhân.
Họ cũng có những khoảng thời gian ân ái khi không vướng bận công việc.
Dù giờ đây nghĩ lại, thời gian qua họ không hề có một ngày nghỉ để ở bên nhau.
Lou bận công việc riêng của mình và anh cũng tất bật với những công tác nơi làm việc, nhưng cả hai không hề than phiền vì họ không thể dành ra thời gian riêng tư cho nhau.
Có thể đó chính là vấn đề chăng? Anh có thể sửa chữa điều đó mà.
Anh có thể xin nghỉ một thời gian và đưa Lou đi đâu đó thư giãn, như là nằm trên bãi biển đầy cát trắng cùng nhâm nhi ly cocktail.
Ít ra anh đã nghĩ như vậy, cho tới hiện tại nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cậu.
Mọi thứ không thể cứu vãn được nữa rồi.
"Em xin lỗi.
Em không thể chịu đựng được chuyện này nữa.
Không thể chịu được cảm giác bị lãng quên, phải ngồi đây một mình cho đến tận lúc bình minh trong khi anh lúc nào cũng luôn đặt mình vào nguy hiểm mỗi khi có chuyện xảy ra." Nỗi đau trong mắt Lou làm Dex cảm nhận thấy tội lỗi của mình càng lớn.
"Đó là công việc của anh." Dex nhỏ giọng đáp lại.
Sau những gì xảy ra mấy ngày nay, anh thực sự cảm thấy mệt mỏi.
Giờ này, chưa bao giờ anh thấy chán nản đến như vậy.
"Công việc của anh đâu phải là đi giải cứu thế giới.
Mà đó là nỗi ám ảnh của anh.
Một lúc nào đó anh cũng sẽ mất mạng vì sự ám ảnh đó của mình.
Anh nói rằng anh trở thành một sĩ quan HPF để có thể tạo nên điều gì đó khác biệt, cố gắng noi gương cha anh.
Nhưng nếu như anh cứ tiếp tục liều mạng như vậy, sớm muộn gì anh cũng nhận lấy kết thúc như cha anh đấy!"
Dex nghiến răng.
"Lou, xin em."
"Vì thế nên họ mới là Lực lượng Cảnh sát Nhân dân.
Họ không đánh giá mọi thứ theo cách của mình anh.
Được, có thể một trong số họ có thể thay đổi suy nghĩ, một số khác thì có thể đã nghĩ như anh, nhưng số đó không thể đủ để thay đổi mọi thứ đang diễn ra ở hiện tại.
Anh nghĩ tại sao Chính phủ lại phải lập ra Cơ quan THIRDS?"
"Thế em muốn anh làm gì bây giờ đây Lou?" Em muốn anh thay đổi? Đúng không?" Dex rướn người đến gần Lou, giọng nài nỉ.
"Anh có thể làm được mà."
Lou lại lắc đầu.
"Bản thân anh chỉ nghĩ đến công việc, Dex ơi.
Em không thể bắt anh phải thay đổi bản thân.
Cái mà em thực sự mong muốn đó là anh có thể tự chăm sóc mình, và cũng đừng gọi cho em hay đến nơi em làm việc nữa." Lou kéo tay Dex, anh vẫn lưỡng lự không muốn buông.
"Em sẽ gọi cho bên chuyển phát chuyển nốt chỗ đồ còn lại vào ngay mai khi anh đã đi làm."
"Thế thì nơi này gần như chẳng còn lại gì." Dex lẩm bẩm, thực sự phải ở lại trong căn nhà trống rỗng này hay sao.
Anh chắc rằng Lou ít nhiều cũng để lại cho anh một vài thứ, tỉ như chiếc giường này chẳng hạn.
"Vậy anh nghĩ mọi chuyện như giờ là vì đâu, Dex? Anh chưa một lần ở lại đây.
Em là người duy nhất khiến căn nhà này là một tổ ấm."
Lời của Lou khiến trái tim Dex đau đớn.
Anh nhỏ giọng.
"Anh là một thằng tồi phải không?"
Lou bước lại gần Dex, đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh.
"Anh là một người rất tuyệt vời, Dex.
Chúng ta đã có những khoảng thời gian vui vẻ, và anh lúc nào cũng tử tế với em, nhưng thực sự chúng ta không phù hợp với nhau.
Nếu như giờ không kết thúc mọi thứ, thì sau này, một lúc nào đó cũng phải kết thúc thôi." Cậu vuốt mái tóc của Dex, động tác nhẹ nhàng làm cổ họng anh nghẹn lại.
Dex đứng dậy, hai tay ôm lấy eo Lou rồi siết chặt, má anh ấn vào lồng ngực Lou.
"Em đừng đi, Lou."
"Em không làm được." Lou giọng khàn khàn, tách ra khỏi vòng tay của Dex.
"Em sẽ để chìa khóa vào trong hộp thư."
Dex gật đầu, rồi ngã xuống giường, anh giờ cảm thấy vô cùng nặng nề và đầy đau đớn, dù là thể xác hay tinh thần.
Anh kiệt sức đến mức không muốn làm bất cứ thứ gì nữa, chỉ muốn nằm đó và cứ thế chiếc giường sẽ trùm lấy anh.
"Em xin lỗi, Dex.
Thực sự xin lỗi anh."
"Anh cũng vậy." Dex thì thầm.
Vài phút sau, anh nghe âm thanh đóng lại từ cửa trước khiến cả người anh co lại.
Anh dui đôi mắt cay xè của mình rồi hai tay lại buông thõng trên giường.
Anh nên dậy đi tắm một trận.
Nhưng rồi, anh lại chỉ nằm đó ngước nhìn lên trần nhà màu trắng.
Trong túi anh, chiếc điện thoại reo lên liên tục.
Anh làm ngơ, nhắm hai mắt lại.
Tiếng chuông càng lúc càng chói tai, anh rên một tiếng.
Có thể là cha anh gọi.
Sau tiếng beep máy móc tự động vang lên, một giọng nói ngọt ngào và chắc chắn không hề là chất giọng réo rắt của cha anh.
"Ngài Daley, chúng tôi xin trân trọng thông báo, hợp đồng thuê của Ngài tại cửa hàng sẽ hết hạn trước 6 giờ tối.
Nếu Ngài không gia hạn lại hợp đồng, chúng tôi sẽ tính thêm phụ phí ngày và thanh toán trực tiếp thông qua thẻ tín dụng của Ngài.
Chúng tôi rất cảm kích khi Ngài đã sử dụng dịch vụ Aisa Rentals và chúc Ngài có một buổi tối vui vẻ."
Dex kiểm tra đồng hồ.
5:59 tối.
Mẹ nó cái cuộc đời này!
~oOo~oOo~oOo~
Trong một tuần tiếp, Dex liên tục gặp phải loạt chuyện không đâu vào đâu, dù cho anh cảm thấy tình thế không thể trở nên xấu hơn được nữa so với những gì đang diễn ra ở hiện tại.
Tháng vừa rồi quả thực đáng đi vào huyền thoại khi ở nhà anh lúc nào cũng ngập tràn câu "*** mẹ mày".
Mọi chuyện đã tồi tệ lắm rồi, thực sự anh chỉ trông chờ hai tuần nghỉ phép nhanh chóng kết thúc để anh có thể quay lại làm việc.
Ôi trời, khổ thân mày lắm, Dex ạ.
Mọi chuyện nhất định có thể trở nên tốt hơn.
Chẳng phải đó là những gì mà Dex đã nghe thấy sáng nay hay sao? Ồ, thực ra thì đó là lời của một bài hát anh nghe được trên radio khi trên đường đi làm.
Đây là lần cuối cùng anh cho phép bản thân mình lấy lại tinh thần nhờ vào một bài hát từ những thập niên 80.
Retro Radio sẽ bị anh xóa khỏi playlist của mình ngay khi anh có cơ hội làm thế.
Đó là trong trường hợp khi anh kết thúc ca làm mà đầu óc của anh đủ tỉnh táo để phân biệt được chỗ nút bấm bóng loáng trên táp lô của xe ô tô.
Không gì tốt hơn mấy trò sỉ nhục quen thuộc vào ngày đầu tiên anh quay trở lại làm việc.
Quả thực, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đón nhận những cơn giận và sự thù ghét bởi những hành động trước đó của mình.
Những cái nhìn đầy khinh bỉ, những chiếc tất bẩn trong tủ khóa hay nhiều chiêu trò tương tự khác, công việc giấy tờ tự nhiên tăng gấp đôi giống như đống giấy vệ sinh trong toilet, ngăn kéo bàn thì chất đầy đống đồ chơi vớ vẩn hay mấy con chuột cao su.
Mọi thứ, anh đều đã dự tính hết rồi.
Tuy có khó chịu thật, nhưng mình đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
Còn với hội đánh lén kia? Có lẽ không nhịn được.
"Cần giấy không?"
Dex gật đầu, cảm ơn, rồi cầm lấy chiếc khăn giấy Đội trưởng McGrier đưa tới và chấm vào bên môi bị rách.
Anh liên tục xuýt xoa và đảo lưỡi qua chỗ phần mềm bên trong miệng mà anh đã lỡ cắn phải sau khi ăn cú đấm đầu tiên.
Toàn thân anh giờ vẫn đau âm ỉ và đầu thì nhức kinh khủng, nhưng ít nhất thì anh vẫn còn tỉnh táo.
"Lần này cháu bị kéo đến chỗ nào vậy?" Đôi lông mày trắng của McGrier nhíu lại, biểu cảm lúc này của ông có thể suy diễn ra các trường hợp như "Chú hy vọng Anne không làm món bánh mỳ thịt kia nữa." hay "Chú đang nghĩ xem mình có nên đấm cho mày một cú không đây." Với người chỉ có duy nhất một biểu cảm trên gương mặt, quả thực McGrier khiến cho người đối diện rất khó để đọc được suy nghĩ của mình.
"Phòng chứng cứ ạ." Dex đáp lại.
Biết McGrier sẽ hỏi gì kế tiếp, Dex cũng không ngần ngại.
"Và cháu không biết ai kéo mình đi đâu."
Peterson, Johnson, Malone, Rodriguez và gã IT ở Mohawk với khuôn mặt đầy mụn.
Tên của gã là gì ấy nhỉ? Nick? Ned? Là Ned.
Dick Ned.
Đương nhiên là Dex thấy rõ mấy người đó.
Cả hai cũng biết là anh đã nhận ra thân phận đám người đã đánh anh kia.
Hoặc nói cụ thể hơn, anh quen biết họ.
Nhưng Dex sẽ không trả thù những người đồng sự của mình, dù cho chính họ đã hành hạ anh một cách vui vẻ chỉ vài phút trước trong phòng chứa chứng cứ biệt lập.
Khốn thật.
Sao anh lại trở thành người bị ghét nhất ở trong Cục thế này? Kể cả Bill – gã luôn ăn chực thức ăn trưa của mọi người cất trong tủ lạnh cũng không bị ghét bỏ nhiều như anh.
McGrier thở dài, chiếc ghế của ông rít lên một tiếng dài khi ông ngả tấm lưng to lớn của mình ra sau.
"Cháu đúng là một tay thám tử nhà nghề, Daley ạ, nhưng sự thật thì vẫn là sự thật, chúng sẽ không cứ thế biến mất đâu."
"Cháu nói thật," Dex càu nhàu.
"Hóa đơn dọn dẹp của nhà cháu đã tăng gấp ba lần bình thường trong tháng vừa rồi đấy."
"Mày là đứa duy nhất mà chú thấy mỗi lần xuất hiện ở chỗ làm là y như vừa mới bước ra từ đống tạp chí thời trang nam chết dẫm kia.
Tóc mày có cái gì thế kia?"
Dex lơ đãng chọc chiếc ổ khóa nham nhở của mình.
"Kem tạo kiểu tóc ạ."
McGrier vươn người về phía trước và hít ngửi.
"Rồi thì mùi gì đây?"
"Mùi vỏ quýt," Dex lầm bầm, ngửa người tránh xa McGrier.
"Đù, chú làm thế không thấy ghê à?"
"Đờ mờ, cháu có biết mình là một thám tử điều tra hay không thế?"
"Thế chú đang muốn nói gì với cháu đây?" Không phải vì anh cảm thấy tồi tệ mà ngoại hình của anh cũng phải tệ hại theo.
Với tình trạng văn phòng làm việc của vị Đội trưởng đây, quả thực nơi này đúng là an toàn để tổ chức sòng bài – điều mà McGrier luôn phản đối.
Cứ như người đàn ông này có sự ác cảm với việc tươm tất sạch sẽ.
Mỗi khi McGrier gọi anh vào văn phòng của ông, Dex luôn cố gắng đánh đu ngoài cửa và không hề muốn bước chân vào một nơi hỗn loạn như vậy.
Điều đó đúng là một cơn ác mộng với những người ưa sạch sẽ.
Một nỗi khủng khiếp với Dex.
Những chiếc lá của cây dương xỉ giả đặt ở trên nóc tủ hồ sơ trĩu xuống vì những lớp bụi dày bám trên lá.
Nhiều tập hồ sơ bị xếp chồng chéo lên nhau với la liệt giấy nhớ dán nham nhở trên bìa.
Các thùng hồ sơ được đặt sát tường quanh khắp phòng.
Trên bàn của McGrier đặt ba cốc café – một trong ba cốc đáng đáng lẽ phải đem vứt đi từ lâu khi có một lớp gì đó như là cafe còn dư lại đã nổi dầu bóng loáng và giống như có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Làm sao mà ông ấy có thể làm việc trong môi trường như thế này? Toàn bộ nơi này nhất định phải gọi một đội chuyên xử lý chất độc hại đến mới xong.
"Cháu ăn Cheez Doodles (snack) tại nơi làm việc đấy à?" McGrier nhắc nhở.
Sao mà câu chuyện đi từ gel vuốt tóc sang đến snack rồi? "Chú đừng có bóp chỗ snack đó.
Mà nhân tiện, chẳng phải lúc nào chú cũng ăn hạt dẻ cười à? Cái đấy còn vãi ra sàn nhiều hơn chỗ snack này của cháu nữa, nhưng chú có bao giờ nghe thấy cháu than vãn gì về chuyện đó chưa?" Dex liếc sang chỗ vỏ hạt dẻ như bãi chiến trường la liệt trên bàn làm việc của McGrier.
"Chỉ có con nít mới ăn snack, người trưởng thành là phải ăn các loại hạt."
Dex hấp háy mắt, vừa mới mở miệng định nói gì đó nhưng McGrier lập tức chỉ thẳng vào anh.
"Nhãi con, đừng có nghĩ đến chuyện phản pháo lại."
"Cháu chỉ muốn nói là người trưởng thành cũng ăn Cheesy Doodles thôi mà.
Đó là lý do tại sao họ đặt chữ 'extreme' trên bao bì sản phẩm, và còn cả 'explosion' nữa.
Còn gì có thể người lớn hơn được nữa đây chú?" Mcgrier mím môi lại, Dex có thể hiểu được đó là biểu hiện của sư không đồng ý, vì thế anh quyết định bản thân phải thay đổ cách cư xử, trở nên nghiêm túc.
"Được rồi, chú à, chú không gọi cháu đến văn phòng chỉ để nói về tủ đồ của cháu, về Cheesy Doodles hay là về sở thích ăn các loại hạt, đúng không." Chịu thôi, anh đã cố gắng rồi.
Xem chừng vẻ cau có trên gương mặt của McGrier đã thể hiện rõ sự thất bại của anh.
"Haizz...!Cháu xin lỗi mà.
Chú rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ?"
"Chú nghĩ là cháu biết rõ chuyện đó mà."
Dex nghĩ mãi nhưng cũng không thể nghĩ ra được cách đối đáp nào ngầu hơn.
"Vâng, cháu biết.
Thế đáng lẽ ra cháu phải làm gì khác được chăng?" McGrier không thể trả lời được, nhưng giờ mà thằng nhãi này vẫn đang còn bày cái trò "nếu như", "lẽ ra" với ông được.
"Cháu đã làm điều mà bản thân cháu coi là đúng đắn.
Rồi cháu cũng phải ngưng việc tự dằn vặt bản thân mình vì những gì đã qua đi."
Trong một khoảnh khắc nào đó, nếu như người đàn ông trước mắt anh đây có tính hài hước thì có lẽ anh đã nghĩ ông đang có gắng bày trò mua vui.
"Sao cháu lại phải đi tự dằn vặt bản thân làm gì trong khi ngoài kia có bao người khác đang làm hộ cháu?" Chẳng bất ngờ, McGrier không mấy hài lòng với cách đáp trả của anh.
"Chú biết, cháu giờ cảm thấy rất tệ, và chú nghĩ là những gì mà chú sắp nói ra đây sẽ không khiến cháu thấy đỡ hơn chút nào."
Điều đó đã khiến Dex phải chú ý, anh ngồi thẳng dậy, trong lòng tự nhiên có một cảm xúc lạnh lẽo trỗi dậy.
Vốn anh đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận điều tồi tệ nhất, nhưng khi điều đó thực sự xảy đến với mình, anh nhận ra mình không hề bình thản như bản thân đã nghĩ.
"Chuyện gì vậy chú?"
"Hội đồng không hề hài lòng về tình hình hiện nay khi HPF vướng vào mớ rắc rối như vậy, đặc biệt là lùm xùm xung quanh các vụ án mạng của những nhà hoạt động xã hội ủng hộ loài người và loài Therian.
Chú đã nhận được thông báo rằng, cháu sẽ được điều chuyển đi."
"Điều chuyển? Điều chuyển cháu đi đâu?" Vậy là tầng lớp quán lý quyết định sẽ ném anh đi? Anh đứng bật dậy, chiếc ghế bị lực đẩy mạnh bay lùi về phía sau.
"Mọi chuyện giờ là thế, đúng không chú? Bỏ phiếu sao? Cháu chôn chân ở đây 10 năm liền, đánh đổi hết công sức, mồ hôi nước mắt cho Cục, và rồi họ lại muốn cho cháu ra rìa chỉ vì cháu đã cắm đầu vào làm cái đúng nghĩa vụ chết bằm ấy của mình thôi ư?" Anh đập bàn, những mảnh vỏ vụn của hạt dẻ cười bắn ra tung tóe.
"Đội trưởng, chuyện này chẳng ra cái mẹ gì cả!"
"Daley." McGrier nghiêm giọng, lông mày ông nhíu lại như thể ông không hiểu được cơn giận bất thình lình này của anh.
Dex không thèm quan tâm McGrier nghĩ gì về hành động vừa rồi của mình.
Họ đang bàn về công việc của anh, một công việc có thể bị chấm dứt mà chẳng cần phải bàn luận thêm gì, tất cả chỉ vì một lũ quan liêu chết tiệt có thể giữ vững cái ghế của mình qua một đợt bỏ phiếu.
"Cháu không để yên chuyện này đâu.
Chú nghe cháu nói không? Cháu đã ăn vài cú phốt trong quá trình làm việc, nhưng mà lần này..."
"Cháu không phải bị điều chuyển.
Cháu sẽ được thăng chức.
Đại loại thế."
"Cháu...!Gì cơ?" Dex nháy mắt vài lần, anh đang cố gắng giải nghĩa những từ vừa mới phát ra từ cái miệng mấp máy của ông McGrier.
"Chú bảo cháu sẽ được thăng chức? Lại còn đại loại thế?" Giờ anh cảm thấy thật rối rắm.
"Ý tại ngôn ngoại thôi.
Nào, giờ thì sao cháu không ngồi xuống, bình tĩnh một chút trước khi cháu lại lên cơn điên hay gì gì như thế."
Sau khi kéo lại chiếc ghế, Dex ngồi xuống.
Không phải anh làm vì ông McGrier bảo anh thế, mà vì nếu như anh không ngồi lại, thì rất có thể một cơn điên nào đó sẽ quấn lấy anh.
"Cháu được thăng chức gì..."
Lấp vào chỗ trống thôi.
"Thực ra thì cháu giống như được tuyển mộ hơn." McGrier ném cho Dex một ánh nhìn đầy săm soi.
Thế giờ ông muốn anh phải tỏ ra như thế nào ngoài một câu "Sao ạ" đây?
"Sao ạ?"
"Bắt đầu từ chiều hôm nay, cháu sẽ là đặc vụ của THIRDS." Ông hạ giọng và Dex không kìm lòng được, chờ ông mở rộng hai cánh tay của mình và hét lên "Ta-da!" rồi sau đó là những cái vỗ tay vang dội.
Chuyện gì đang diễn ra thế này? Nếu như bảo anh phải bị điều chuyển đi, anh hiểu được.
Bảo anh bị giáng chức, ok anh vẫn hiểu.
Mẹ nó, đến cả việc dứt áo ra đi anh cũng chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng bảo anh được Cơ quan THIRDS tuyển mộ? Không, anh không hiểu nổi.
Đặc biệt là ngay ban đầu, anh không hề nộp đơn xin gia nhập, và giờ thì anh thấy mình đang lắp ba lắp bắp không nên lời.
"Nhưng mà...!Là sao? Sao lại thế? Có thể chú...!cháu...!giải thích cho cháu không? Cháu tháy hôm nay mình bị chập mạch rồi.
Chắc ăn nhiều cú vào đầu quá rồi."
McGrier đứng dậy và bắt đầu bước đi.
"Daley, mặc kệ cháu có nghĩ gì, chú vẫn rất quý cháu.
Cháu là người chân thành với một bộ óc sành sỏi.
Cháu cũng là một cảnh sát cứng cỏi và rồi nay thậm chí lại trở thành một gã thám tử nhà nghề.
Mọi thứ có thể đã kết thúc với cháu, ở ngay đây, mà cũng có thể không; nhưng chú cho rằng những khả năng hiện tại của cháu sẽ phù hợp hơn với một tổ chức có phong cách làm việc khác biệt và mới lạ.
Cả hai ta đều rõ, nếu cấp trên muốn sa thải cháu hay giáng chức cháu, họ sẽ mất đi lượng phiếu bầu từ người Therian, nhưng nếu họ chuyển cháu đến một tổ chức vốn mang tiếng là ủng hộ công bằng cho cả loài người và loài Therian, thì đó mới chính là con đường có lợi cho đôi bên."
"Phải rồi, nếu như mà cháu có mong muốn gia nhập vào Cơ quan đó, nhưng cháu không hề.
Giờ thì phải nói, đây là một con đường mà một bên ăn lợi còn một bên chơi vơi."
McGrier cất lời khi Dex không còn nói gì nữa.
"Trong khi cháu vắng mặt, chú đã gặp Trung úy Sparks và ngẫu nhiên thôi, cô ấy đang có một vị trí trống trong đội.
Việc cháu đã đạt thành tích cao trong lớp suốt đợt huấn luyện, lại thêm Trung sĩ Maddock cũng mở lời cho cháu, vị trí ứng cử viên sáng giá tất nhiên là thuộc về cháu rồi.
Cháu biết Maddock luôn muốn cháu tham gia vào đội cùng với ông ấy và em trai cháu mà, đúng không.
Cơ quan THIRDS là tổ chức duy nhất cho phép các thành viên trong cùng một gia đình được làm việc cùng nhau, vậy sao không tận dụng cơ hội này luôn?"
Dex mở miệng cố gắng nói gì đó nhưng lại không biết nói gì, vậy nên anh quyết định giữ im lặng.
Có thể anh vẫn đang trong cơn mê sảng.
Hay giả như anh đang nằm ở bệnh viện nào đó, đầu óc mơ mơ màng màng vì vài liều thuốc và tưởng tượng ra mình được Cơ quan trinh sát tình báo Nhân dân – Therian tuyển mộ.
Chúa ơi, Chính phủ yêu thích mấy cụm từ viết tắt quá thể đáng.
Không biết những gã tinh anh nào thuộc Chính phủ đã nghĩ ra được cái tên mĩ miều trên, làm anh hết cả hồn.
Cục 6 đã là ngôi nhà của anh được 10 năm rồi.
Nơi đây giống như gia đình vậy.
Rồi kế đó, chính "gia đình" này đây đã chà đạp lên anh trong mấy tháng vừa qua.
Anh có nên đấu tranh để cố bám víu lại nơi mà anh không hề ao ước? Anh đã bị ăn đau hai lần rồi.
Nếu như lần này không phải lại là một mánh nào đó để chơi anh, thực sự anh cũng không biết được chuyện này là sao nữa.
McGrier đã đúng, mọi thứ rồi sẽ chết dần chết mòn ở đây, hoặc chăng cũng sẽ trở nên tồi tệ hơn mà thôi.
Và nếu như vậy, sự hiện diện của anh tại nơi này chỉ khiến mọi người thêm khó xử, rồi thì lũ khốn muốn đá đít anh ra khỏi đây sẽ ép mọi người phải tỏ rõ lập trường của mình.
Nếu chấp nhận lấy vị trí tại THIRDS, anh có thể giúp rất nhiều người tốt khi không bắt họ phải khó khăn suy nghĩ, mà thực ra anh cũng chẳng hề có nhiều lựa chọn gì cho cam.
Giờ thì vấn đề nằm ở chỗ anh có nên ra đi trong im lặng hay không.
Anh nên biết ơn vì cơ hội này là của mình.
Ngoài kia có hằng sa số sĩ quan khác chấp nhận phần việc cò rửa toilet chỉ để có thể lấy được một vị trí trong Cơ quan THIRDS.
Thêm vào đó, Dex có thể được làm việc bên cạnh gia đình thực sự của mình.
Nhưng điều đó cũng chẳng làm mọi thứ trở nên dễ dàng khi từ bỏ công việc ở đây, bởi nơi đây là chốn duy nhất thân quen của anh.
Anh đã từng là một trong 6 thám tử hình sự đỉnh cao của Cục 6, và để có được vị trí đó anh đã phải làm việc cật lực.
Đương nhiên, việc ngồi trong văn phòng của McGrier với ít khăn giấy thấm máu trên môi cũng nói rõ một điều rằng anh đã gần như không thể quay trở lại công việc như trước đây.
Anh thở dài, gật đầu chấp nhận.
"Được rồi.
Vậy khi nào cháu bắt đầu công việc?"
Đội trưởng gật đầu hài lòng, trở về chỗ ngồi.
"Ngày 23 tháng 9.
Họ cho cháu một tuần để bắt kịp với tất cả những chính sách và quy tắc bảo mật mới trước khi cháu đến trình diện."
Tiếng gõ của bên ngoài vang lên, Dex lập tức chỉnh lại đầu tóc để mình trông chỉn chu hơn trước vị thám tử đồng nghiệp đang đứng chờ ngoài cửa.
Ồ, là Pearce, người kỵ sĩ trong bộ giáp đã nhuộm màu xưa cũ.
Anh là một trong số ít những người cảm thấy không đồng tình khi gọi Dex là "kẻ phản bội".
Khi Pearce nhìn thấy Dex đang ngồi đó, anh nở một nụ cười tươi rói.
"Chào, Daley."
"Pearce." Dex cười đáp trả.
Dex cảm thấy hơi xấu hổ khi mình phải rời đi như vậy.
Anh lại nghĩ đến cảnh mình có thể đi đâu đó với Pearce, nói chuyện tung trời bên mấy miếng pizza hay làm vài cốc bia vào một chiều chủ nhật rảnh rỗi nào đó.
"Chú có việc tìm cháu ạ?"
"Ừ.
Daley sẽ được điều chuyển.
Cậu ấy được bên THIRDS tuyển mộ."
Không khí bỗng nhiên như bị rút sạch khỏi phòng.
Dex hết nhìn sang Pearce rồi lại ngó qua vị Đội trưởng, mong là có ai đó có thể giải thích hộ anh về tình trạng không khí bị rút đi đột ngột thế này không.
"Cậu ấy vào đội nào?"
McGrier vặn người trên chiếc ghế ngồi, sau đó hắng giọng.
"Đội Thanh trừng Delta."
Cả người Pearce căng lên, hai hàm răng nghiến chặt cứ như anh muốn nghiền nát thứ gì đó trong miệng.
Dex đột nhiên nhớ đến người em trai của Pearce và rồi anh mong rằng vận may của mình đừng có hãm đến mức này.
Cơ quan THIRDS có nhiều phân đội như thế, cơ hội để anh vào chung một đội mà đặc vụ Gabe Pearce đã từng công tác là bao nhiêu đây? Đệch.
Anh là đang thế vào chỗ của Gabe, đúng không?
Dex nhìn sang Pearce.
"Chính là đội đó, đúng không?"
Pearce chỉ gật nhẹ, hai cánh môi mím lại thành đường thẳng.
Chuyện này không phải chuyện lạ nữa rồi.
Hay quá mà.
Làm gì có ai lại muốn thế chân vào vị trí của một thành viên đã khuất bao giờ.
Dex ghét nhất là vướng vào rắc rối, và giờ thì anh sắp phải bước vào một mối quan hệ đồng sự chứa cả ổ rối rắm có thể chất đầy một sân bay rồi.
Người cộng sự mới của anh có thể có cả tá mong đợi, và họ vẫn chưa gặp nhau bao giờ.
Anh bị Howard Jones lừa cho đau đớn rồi.
Làm gì có chuyện mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn, có mà càng lúc chúng càng tệ hại hơn thì có.
"Chúc mừng cậu." Pearce dường như khó khăn lắm mới có thể nói ra câu này.
"Cám ơn." Dex nhỏ giọng đáp lời.
"Cậu có biết ai là cộng sự của mình không?" Peace ngoài mặt trông thoải mái hơn rất nhiều so với cảm xúc hiện giờ của anh.
Dex không thể trách Pearce vì điều này được.
"Không, ừ thì, mọi chuyện cứ bất chợt đổ ập xuống đầu tôi vậy."
Pearce gật đầu, rồi quay lại phía người Đội trưởng.
"Pearce, cậu sẽ tạm thời phụ trách vị trí của Dex cho tới khi chúng ta có người khác chuyển đến.
Giờ thì sao cậu không tiễn Dex ra xe nhỉ? Dex, chỗ chú sẽ gửi đồ đạc của cháu và một số giấy tờ liên quan đến trụ sở của THIRDS."
Nói cách khác, vị Đội trưởng này không muốn Dex tỏ ra kiêu căng vì giờ đây anh đã là một thành viên của một lực lượng vũ trang tinh nhuệ khét tiếng, và việc để Pearce đi cùng Dex là nhằm đảm bảo Dex có thể bước chân ra khỏi nơi làm việc hiện tại một cách nguyên vẹn.
Tính toán quá chuẩn.
Dex đứng dậy, lấy khẩu súng từ trong chiếc bao da ra và đặt len bàn của McGrier, cùng với đó là cả phù hiệu.
Anh đáp lại kiểu xã giao "Rất vui vì đã được làm việc cùng cháu." với vị Đội trưởng, rồi biết rằng hai người họ chẳng còn gì để nói thêm với nhau nữa.
Cả hai cũng không có để tâm lắm về việc "giữ liên lạc với nhau" vì đôi bên ddeeeuf biết chuyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra trừ phi là do yêu cầu công việc.
Dex và Pearce cùng sóng vai nhau trên hành lang cũ của Cục, mỗi người im lặng, chìm trong suy nghĩ riêng của mình.
Dex không thể đoán được biểu cảm trên gương mặt Pearce hiện giờ là đau xót hay ghét bỏ, nhưng thực sự anh có thể hiểu được cảm giác của đối phương.
Anh muốn xin lỗi vì mình đã chạm đến nỗi đau của Pearce, xin lỗi vì việc thăng tiến của anh đã gợi lại những mất mát trong quá khứ, và xin lỗi vì chính những hành động của anh đã dẫn tới tình thế như ngày hôm nay, để rồi không gì khác là khiến vết thương lòng của Pearce một lần nữa rỉ máu.
Anh nghĩ, nếu như lời xin lỗi có thể giải quyết được những rắc rối hiện tại thì anh cũng không ngần ngại phải nói ra, nhưng hiện thực lại cay đắng quá, nên anh chỉ lặng im.
Dex đỗ con xế yêu của mình lại bãi đỗ xe tư nhân bên kia con phố thay vì đỗ xe ở bãi đỗ của Cục, chỉ đơn giản là đề phòng thôi.
Số tiền mà anh phải chi trả cho chi phí đỗ xe ở bên ngoài còn ít hơn nhiều so với số phải bỏ ra để sắm một chiếc kính chắn gió mới hay sơn lại con xe.
Khi họ đi đến gần xe của Dex, Dex quay lại nhìn Pearce, nhận ra rằng có thể đây là lần cuối cùng họ gặp nhau.
Không có lý gì mà đến giờ Pearce vẫn giữ cái ý nghĩ sẽ hẹn Dex đi café vào một dịp nào đó.
"Xe đẹp đấy."
"Cám ơn." Dex vỗ nhẹ đầu mui xế yêu của mình, nở một nụ cười gượng gạo.
Đôi khi anh lại tưởng tượng mình chính là John McClane trong bộ phim Die Hard, trừ bỏ việc bị hạn chế tốc độ ra, ít các loại vật liệu gây nổ hơn và không có quá nhiều cảnh hành động.
Anh thực sự cần mơ lớn hơn một chút.
Pearce chỉ gật đầu đáp lại và quay người bước đi, nhưng rồi khiến Dex ngạc nhiên khi anh dừng lại.
"Daley, đến đó rồi thì nhất định phải thận trọng, và đừng mong mọi người ở đó sẽ thân thiện với cậu."
Ồ, nghe có vẻ không ổn rồi.
"Sao cậu lại nói thế?"
Pearce có vẻ ngẫm nghĩ một chút, sau đó quay lại, tay đút vào túi áo.
"Đội Thanh trừng Delta nằm trong đơn vị Alpha, và đó là những vị trí cao nhất, nguy hiểm nhất và cũng được nhắm đến nhiều nhất trong THIRDS, nhưng đến giờ chỗ của Gabe vẫn chưa có ai thay thế, cứ giằng co như vậy hơn 1 năm rồi.
Cậu nghĩ như vậy có nghĩa là gì?"
"Tôi không biết, nhưng chắc rằng việc đánh mất đi Gabe là sự thiệt hại không hề nhỏ đối với cả đội."
Pearce gật đầu, môi mím lại.
"Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng thực sự THIRDS không biết khóc thương là gì, họ luôn tiến về phía trước.
Có nhiều tin đồn liên quan đến Đội trưởng – đặc vụ Brodie – đã loại bỏ hàng tá đặc vụ khác muốn lấp vào chỗ trống của Gabe.
Tôi đã gặp gã ta, tin tôi đi, gã đúng là một tên khốn thực thụ trên thế giới này.
Đối với gã, không ai xứng tầm để thay thế Gabe.
Tôi đánh giá cao sự trung thành của gã nếu như gã không phải chính là kẻ đã phái Gabe đến gặp thằng nhóc chỉ điểm người Therian kia và rồi khiến em ấy bị giết hại."
"Cậu nghĩ đặc vụ Brodie phải chịu trách nhiệm cho cái chết của Gabe?" Dex có chút lo lắng cho Pearce.
Có thể tên Đội trưởng kia đúng là một gã tệ bạc, nhưng nếu như THIRDS thuộc hàng tinh nhuệ như những gì người ta hay đồn đại, chắc hẳn rằng họ sẽ không cử những thành viên không có đủ năng lực đi thực thi nhiệm vụ.
"Cậu không nên như thế này đâu, Pearce." Dex đặt tay lên vai anh.
"Cứ như vậy sẽ không đi đến đâu cả.
Tôi không biết Gabe, nhưng có lẽ tôi hiểu phần nào rằng Gabe không muốn thấy anh trở nên như thế này đâu." Dex hiểu cảm giác mất đi người thân trong tay những kẻ tội phạm.
Anh cũng hiểu rất rõ sự nguy hiển khi để bản thân rơi vào trong trạng thái tuyệt vọng.
May mắn cho anh, anh vẫn còn người cha nuôi – ông Anthony Maddock – xuất hiện kịp lúc và kéo anh lại trước khi anh đánh mất bản thân.
"Cậu nói đúng." Vẻ giận giữ của Pearce biến mất, thay vào đó là một nụ cười buồn.
"Gabe quả thực sẽ không muốn như vậy.
Ít nhất thì em ấy đã cống hiến cả cuộc đời cho niềm đam mê của mình.
Nhớ phải tự chăm sóc bản thân, Daley.
Hôm nào đó hẹn cậu một bữa café nhé."
Nói xong, Pearce quay đi, tiếng bước chân vang vọng trong sự trống trải của khu đỗ xe, mãi cho tới khi bóng Pearce đã khuất dạng, để lại mình Dex chìm ngập trong một tương lai khó đoán định.
Mẹ nhà ông, Howard Jones!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...