Thính Thuyết Ái Tình Hồi Lai Quá

Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai Kari

Hôm nay là lễ tình nhân 14/2

Khắp thành phố đều lợi dụng cơ hội buôn bán này, tranh thủ kiếm một khoảng trước mùa ế hàng.

Chí Tôn Nghiễm Tràng cũng sóng người cuộn trào, người mua hàng như nước chảy. Chân Mạch ôn hòa cười cười, đi qua tiệm ăn gần Chí Tôn Nghiễm Tràng, không ngừng mà bắt chuyện cùng những khách hàng. Tổng giám đốc có khí chất sạch sẽ, tuổi trẻ luôn làm người khác chú ý luôn là phong cảnh tuyệt đẹp ở khu mua sắm cao cấp này.

Lúc ăn trưa, Cao Kiến Quân cùng Thẩm An Ninh chạy đến văn phòng hắn, cười mỉm ngồi ở đối diện bàn lớn. Thẩm An Ninh nhìn cơm hộp cậu đặt lên bàn, cười nói: “Cậu chỉ ăn cái này thôi sao? Thực sự là ngựa tốt mà, chạy mau mà lại không ăn nhiều.”

Chân Mạch buông đũa, đậy cà men, uống một ngụm nước, thoải mái mà mỉm cười: “Hết cách, hôm nay bận quá, không có thời gian đi ra ngoài ăn.”

Cao Kiến Quân gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay rất náo nhiệt, ngành bán lẻ cùng ẩm thực, giải trí đều tăng doanh thu.”

Thẩm An Ninh nằm úp sấp trên bàn, cười hì hì: “Từng siêu thị Thiên Đô hôm nay cũng báo nguy, không ngừng điều động hàng hóa, nhân viên cũng rất căng thẳng, ha ha, tôi thấy rồi, thực sự là người ngã ngựa đổ a.”

Chân Mạch nhìn Cao Kiến Quân một cái, nở nụ cười.

—————————

Siêu thị Thiên Đô bên ngoài là khu thương mại Thiên Đô đầu tư, nhưng thực tế là do tập đoàn Thiên Đô cùng tập đoàn Minh Châu liên thủ xuất kích, tài lực vô cùng hùng hậu. Lúc mới khai trương, đối thủ chủ yếu của bọn họ là siêu thị Minh Giai mới vừa nhanh chóng mở rộng.

Siêu thị mới được Tiết Minh từ Canada trở về đầu tư đi theo con đường bình dân, chủ yếu khai thác nhu cầu nhu yếu phẩm của khu dân cư, hàng kinh doanh giới hạn ở thực phẩm cùng đồ dùng hằng ngày, khẩu hiệu là ‘ít lời, tiện dân’, xác thực chiếm được tán thưởng của đa số người tiêu dùng. Siêu thị Minh Giai trong lúc nhất thời mọc lên như nấm, siêu thị Minh Giai nho nhỏ trải rộng phố lớn ngõ nhỏ của chín khu, 18 huyện lớn nhỏ trong thành phố.

Từ khi công ty trách nhiệm hữu hạn siêu thị Thiên Đô thành lập, liền đem cờ xí, đầu mâu chỉ thẳng siêu thị Minh Giai. Chỗ nào có siêu thị Minh Giai thì đối diện hoặc sát vách lại mọc lên siêu thị Thiên Đô. Danh tiếng của tập đoàn dẫn đầu ngành bách hóa ở tại thành phố này rất tốt từ trước tới nay, hơn nữa lại cùng thương nhân cung cấp hàng quan hệ rất tốt, nhập được rất nhiều hàng hóa tốt, hơn nữa có chút hàng dễ bán thì trả ngay bằng tiền mặt, vì vậy có được giá mua hàng thấp nhất trong toàn thành phố. Bọn họ định ra sách lược định giá cực kỳ khoa học, rất nhiều hàng hóa giá bán lẻ rất thấp, có khi còn rẻ hơn cả giá bán sỉ trên thị trường, nhất thời khiến người tiêu dùng xua như xua vịt cũng vẫn bâu lại mua. Siêu thị Thiên Đô lấy tư thái cực kỳ cường thế chiếm lĩnh thị trường, hơn nữa toàn diện tiến sát, hung hăng cướp lấy định mức thị trường của siêu thị Minh Giai.

Đối với việc này, truyền thông khi rảnh rỗi cũng có đưa tin, nhưng tất cả đều là chính diện tán dương siêu thị Thiên Đô ích nước lợi dân, rõ ràng lãnh đạm với siêu thị Minh Giai. Không lâu sau, trong ngành có một lời đồn theo gió mà bay, nói là lão bản siêu thị Minh Giai 4 năm trước từng ôm tiền công ty chạy trốn, hiện thấy gió êm sóng lặng, lại trở về làm ăn. Tết âm lịch vừa qua, có không ít thương nhân cung cấp hàng biểu thị không muốn dùng hình thức tiêu thụ dùm để cung cấp hàng hóa nữa, muốn lấy tiền hàng siêu thị đang nợ với tiền hàng hóa vừa đưa. Dần dần, hàng hóa siêu thị Minh Giai giảm thiểu rõ rệt.

Tháng trước, lại có rất nhiều công nhân siêu thị Minh Giai đến Cục lao động phản ảnh, nói mỗi người bọn họ trước khi đi làm phải thế chân 5000 tiền ký quỹ, hiện tại muốn từ chức, công ty lại mượn cớ, không trả tiền ký quỹ. Truyền thông nghe tin lập tức hành động, đi điều tra ngay, quả nhiên chứng thực siêu thị Minh Giai thu tiền trái pháp luật, tổng kim ngạch hơn 10 triệu, thực là nghe rợn cả người. Cục Lao động nhanh chóng lập án điều tra, lệnh cưỡng chế siêu thị Minh Giai trả lại tất cả tiền ký quỹ.

Không lâu sau, các bộ bảo vệ môi trường, phòng cháy chữa cháy, giám sát kỹ thuật, vệ sinh phòng dịch,…. đều lần lượt kiểm tra các đại lý siêu thị Minh Giai, đối với các vấn đề phòng cháy chữa cháy, biện pháp thoát hiểm, khử khuẩn nơi công cộng của họ đều yêu cầu chỉnh đốn và cải cách, còn bắt phạt tiền.

Lúc này, hầu như người người đều biết siêu thị Minh Giai sắp tiêu rồi. Không ai đồng tình, đây là xã hội cá lớn nuốt cá bé, vật cạnh thiên trạch, người mạnh thì sống, người thắng làm vua, người thua làm giặc, thiên kinh địa nghĩa.

Thẩm An Ninh sợ Chân Mạch không đành lòng với Tiết Minh, từng dò xét hắn. Chân Mạch cũng rất bình tĩnh: “Trước đây tôi thua bởi tay gã, là tôi học nghệ không tinh, không đáng đồng tình. Hiện tại gã bại dưới tay người khác, cũng chỉ có thể trách bản lĩnh bản thân không giỏi, không có gì oán giận.”


Thẩm An Ninh nghe xong đại hỉ, giờ mới chính thức yên lòng.

—————————

Tiết Minh tất nhiên biết Tiết Minh Dương là lão bản tập đoàn Thiên Đô, trong lòng biết y vì sao hành động trái ngược với phong cách ngày xưa, ra tay nặng như thế, nửa điểm đường lui cũng không lưu cho mình. Tư tiền tưởng hậu, y nỗ lực đi tìm Chân Mạch, muốn hòa giải, lại bị mấy người xa lạ khí chất âm ngận âm thầm chặn đứng, cảnh cáo gã đừng tiếp cận Chân Mạch, bằng không không để yên cho gã.

Chân Mạch đối với những việc âm thầm như thế chẳng biết gì. Hắn căn bản không muốn quay đầu lại nhìn, chỉ muốn im lặng mà sống, cố gắng làm việc, chờ tâm tình bản thân chậm rãi khôi phục bình thường.

Hiện tại, Tiết Minh nếu muốn ôm tiền bỏ trốn cũng đã không dễ dàng nữa. Vốn lưu động hiện nay của công ty cũng chỉ có 1 triệu hơn, cái khác đều đầu tư vào giai đoạn trù bị của các chi nhánh cùng nhập hàng cả. Lần này, ngay từ đầu gã phát triển quá tốt, một thời đắc ý, lòng tin mười phần, mở rộng quá nhanh, còn không có bắt đầu thu hồi đầu tư, liền lọt vào thế liên tục bị đả kích, ngoại trừ nghĩ cách vay tiền gắng gượng, một thời không còn thượng sách nữa.

———————-

Cao Kiến Quân nhìn Chân Mạch dần dần khôi phục phong thái ngày xưa, mỉm cười lấy ra tờ chi phiếu đưa ra trước mặt hắn, ôn hòa nói: “Chỗ này có 3 triệu, là tôi giúp cậu đòi từ chỗ Tiết Minh đó. Mật mã là sinh nhật An Ninh, cậu cầm đi.”

Chân Mạch nhìn một chút chi phiếu, có chút nghi hoặc hỏi: “Hiện tại gã bản thân cũng khó bảo toàn, thế nào có thể đưa tiền cho tôi?”

Cao Kiến Quân thong dong cười giải thích: “Tiết Minh thông qua bạn bè tìm được tôi, muốn lấy tất cả bất động sản ở quốc nội cùng Canada làm thế chấp, mượn tôi 10 triệu. Tôi bảo chuyên gia xác định qua, đồng ý cho gã mượn, nhưng muốn gã trả lại tiền cho cậu. Đây là điều kiện phụ Thẩm An Ninh đưa ra, tôi cũng ủng hộ. Gã không có lựa chọn nào khác. Ngoại trừ tôi ra, không ai dám cho gã mượn nhiều tiền như thế, ngân hàng càng không thể. Nếu gã đi ra ngoài mượn xã hội đen thì gã trả không nỗi lãi cao như thế, càng không có gan mà ghi nợ. Cho nên, gã mới ký hợp đồng mượn tiền với tôi, tổng kim ngạch là 13 triệu, 3 triệu này tôi trả cho cậu, 10 triệu gã cầm đi quay vòng. Một năm sau, gã nếu chưa trả tiền, tất cả tài sản của gã đều về tôi cả. Hắc hắc, tôi nghĩ Tiết huynh cũng sẽ không cho gã cơ hội đâu, coi gã có thể tìm đâu ra tiền mà trả.”

Thẩm An Ninh nghe được thế cười ha ha: “Lúc Tiết Minh kia bị Kiến Quân đưa ra ngân hàng, đem 3 triệu chuyển vào tài khoản, tôi nhìn thấy vẻ mặt ấy của gã, ha ha, thực sự là đại khoái nhân tâm mà.”

Cao Kiến Quân mỉm cười, bình tĩnh nói: “Biên lai mượn đồ gã đưa cho cậu tôi chưa đưa, cậu viết một cái biên lai trả tiền cho gã là được. Nếu như sau này gã muốn làm cái gì mờ ám, 3 triệu ra nói lung tung gì đó, thì cậu cứ lấy tờ giấy vay nợ mà gã tự viết ấy làm chứng cứ.”

Chân Mạch suy nghĩ một chút, nở nụ cười, sảng khoái mà viết một tờ biên lai, giao cho Cao Kiến Quân, thành khẩn nói: “Cảm ơn.”

Cao Kiến Quân lại sang sảng cười nói: “Đây là gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ, không cần cảm ơn.”

Thẩm An Ninh cười hì hì rung đùi đắc ý: “Đúng vậy, anh là thiên lôi mà, ha ha ha ha.”

Cao Kiến Quân kéo cậu lại, nói với Chân Mạch: “Vậy chúng tôi đi trước, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn.”

Chân Mạch gật đầu, tiễn họ ra ngoài.

————————

Nhìn xe Cao Kiến Quân dần dần biến mất trên đường, hắn không trở về trong văn phòng mà đi bộ tới bưu cục, mua một phong thư chuyển phát nhanh.


Hắn bỏ chi phiếu vào trong đó, lại mua giấy viết thư cùng bút, viết vài chữ: “Lương đại tỷ: trong chi phiếu có 3 triệu, đều là tiền của tôi cả. Tôi tự nguyện quyên tặng Lộ Châu, yêu cầu gửi cho vào quỹ giúp đỡ giáo dục, về phần xây dựng trường học cho khu vực khó khăn, hay giúp đỡ con em gia đình nghèo khó đến trường ( bao quát tiểu- trung- đại học), xin chị quyết định giúp tôi, tôi không có ý kiến gì khác. Tôi không cần hình thức gì, cũng không muốn tuyên truyền với truyền thông. Vì an toàn, số tài khoản cùng mật mã tôi sẽ gửi vào di động của chị. Đại tỷ, cảm ơn chị, chúc chị vui sướng.”

Gửi phong thư đi, hắn thoải mái mà đi trở về công ty, tiếp tục bình tĩnh công tác, phảng phất như chẳng có chuyện gì.

————————-

Đang lúc bận rộn, thời gian trôi qua rất mua. Hắn đang chào khách ở cổng thì một thân ảnh nho nhỏ xuất hiện ở trước mặt hắn.

Cậu bé này lớn lên rất xinh xắn, mặc một mặc jean cùng giày lục chiến, cực kỳ thần khí. Từ ven đường chạy băng băng qua, nhóc thẳng tắp nhào về phía Chân Mạch, lao thẳng vào trong lòng hắn, kêu lớn: “Chân thúc thúc.”

Chân Mạch rất hài lòng, ôm cậu nhóc lên, cười nói: “Vũ Vũ, sao tới sớm thế?”

Tiết Chấn Vũ lẽ thẳng khí hùng: “Cháu tan học rồi. Lão ba có nói trước là Chân thúc thúc sẽ chúc mừng sinh nhật cháu, cháu đương nhiên chạy tới rồi. Mà trời cũng không sớm nữa, chú cũng tan tầm rồi mà?”

Chân Mạch nhìn Tiết Minh Dương ngồi ở trong xe, mỉm cười chờ hắn, liền nhìn đồng hồ một chút, cười nói: “Được, vậy chờ chú đi vào dặn dò một chút rồi ra, được không?”

Tiết Chấn Vũ cực kỳ hiểu chuyện gật đầu: “Dạ, cháu ở đây chờ chú.”

Một lát sau, Chân Mạch cười mỉm đi ra, ôm lấy Tiết Chấn Vũ ngồi lên xe Tiết Minh Dương.

Tiết Minh Dương bình ổn chạy xe đến một nhà hàng Âu đã đặt sẵn. Y không nói gì, bởi vì Tiết Chấn Vũ nói không ngớt.

“Chân thúc thúc, chú nghĩ trên thế giới có linh hồn không?” Cậu nhóc chơi đùa nút áo trên âu phục Chân Mạch, một bên nghiêm túc hỏi.

Chân Mạch chớp chớp mắt, nhìn về phía Tiết Minh Dương.

Tiết Minh Dương lắc đầu, thở dài một hơi: “Đêm qua nó xem kênh “Discovery’ tiết mục ‘Sinh mạng sau tử vong’, cứ lấy vấn đề này mà làm phiền chết anh.”

Chân Mạch không khỏi bật cười, liền xem cậu nhóc như người lớn, phi thường khoa học phi thường lý trí nói với cậu nhóc: “Hiện nay, còn không có căn cứ khoa học chứng thực có linh hồn, nhưng cũng không có căn cứ chính xác để chứng tỏ không có linh hồn, cho nên điều này vẫn là một câu hỏi với nhân loại.”

Tiết Chấn Vũ hiển nhiên đối với đáp án này thoả mãn vô cùng, liền gật đầu. Sau một lát, cậu nhóc lại hỏi: “Chân thúc thúc, kim tự tháp Ai Cập là người Ai Cập xây dựng sao?”

Tiết Minh Dương không đợi Chân Mạch nhìn qua, lại thở dài: “Tối hôm qua nó còn xem chương trình ti vi về địa lý của Mỹ, tiết mục ‘Văn minh bị thất lạc’.”


Chân Mạch cười không dừng được, nghiêm túc mà nói chuyện về văn minh Ai Cập cổ đến văn minh Lưỡng Hà cho cậu nhóc mới vừa vào lớp một chỉ mới 6 tuổi này nghe.

Tiết Chấn Vũ cực kỳ thích thái độ bình đẳng đối thoại của hắn, bỗng nhiên nói: “Chân thúc thúc, chờ cháu lớn, có thể đẹp trai giống chú không?”

Chân Mạch cười nói: “Giống ba ba cháu cũng đẹp trai mà.”

Tiết Chấn Vũ bĩu môi: “Ba ba quê lắm, không có văn hóa, hỏi một câu đã trả ba câu ‘không biết’, bao giờ cũng nói cái gì ‘Chờ con lớn thì sẽ biết’, cháu mới không cần giống ba làm gì. Chân thúc thúc, cháu muốn lớn lên giống chú thôi.”

Tiết Minh Dương cười ha ha: “Tiểu tử thối, dám nói lão ba như thế à, ba ba không nuôi con nữa bây giờ.”

Tiết Chấn Vũ trừng y một cái, đắc ý dào dạt: “Vậy con cũng không cần ba nuôi, con ở với Chân thúc thúc.”

Tiết Minh Dương cũng rất vui mừng: “Tốt đó nha, con theo Chân thúc thúc ba ba cũng không phản đối, như vậy hắn cũng chạy không được nữa.”

Chân Mạch trừng y một cái: “Anh nói bậy bạ gì đó? Đừng có nói bậy trước mặt con nít.”

“Anh có nói bậy gì đâu, thực sự cầu thị mà.” Tiết Minh Dương rất đanh đá cười, lái xe vào bãi giữ xe trước nhà hàng.

——————-

Lúc này, Cao Kiến Quân đã mang theo con trai, Cao Thiên Hoa tới đó trước, Thẩm An Ninh đang cùng cậu bé giống hệt Cao Kiến Quân ngồi chơi bất diệc nhạc hồ.

Tháng trước, sinh nhật Cao Thiên Hoa, bọn họ cũng từng tụ hội như vậy, hai cậu nhóc chơi với nhau rất vui, lúc này hoan hô một tiếng, chạy đến ôm nhau, khiến mấy người lớn thấy thế bật cười.

Bữa cơm này mọi người ai cũng vui, ai cũng đều hăng hái, chọn những món mình thích, kết quả cả một bàn tràn đầy đồ ăn. Ăn xong bữa ăn chính, nhân viên phục vụ bưng lên một cái bánh kem cực kỳ ngon lành ra, bọn họ hát vang trên tiếng đàn dương cầm bài “Chúc mừng sinh nhật”, khiến Tiết Chấn Vũ phùng mang trợn má, thổi một lúc tắt cả 6 ngọn đèn.

Lúc mọi người vỗ tay, Lương Hân gọi điện thoại tới, nói với con mình một câu “Sinh nhật vui vẻ”.

Cuối cùng, Thẩm An Ninh chạy đi đàn một khúc dương cầm, bọn trẻ thì dùng giọng trẻ con trong trẻo hát “Em yêu anh, luôn yêu anh, tựa như chuột yêu gạo”, sau đó cười đến rối tinh rối mù.

Sắc trời dần tới, bọn họ tẫn hoan mà tán.

—————————–

Tiết Minh Dương chạy xe về nhà, lệnh Tiết Chấn Vũ trở lại nghe lời bà, ngủ sớm, rồi kéo Chân Mạch đi.

“Hôm nay là lễ tình nhân, chúng ta cũng không thể cứ để nó trôi qua nhanh thế được.” Y lẩm bẩm, chạy xe đến “Khiêu Vũ Với Bầy Sói”.

Ở đây người đông nghìn nghịt, bọn họ chen dòng người đến gần quầy bar. Tiết Minh Dương kêu nhân viên phục vụ, rống lớn: “Một chai Vodka, còn có soda, chanh, đá cục.”

Chân Mạch không nói cái gì, tựa như có chút suy nghĩ.


Không lâu sau, Thẩm An Ninh cùng Cao Kiến Quân cũng chen lại đây, bọn họ hội hợp với nhau.

Chỗ này ồn ào cực kỳ, không thể nghe được tiếng của ai cả, bọn họ đành oản tù xì, ai thua bị phạt rượu.

Lúc này Cao Kiến Quân đã chính thức ly dị. Vợ anh kỳ thực cũng là nữ trung hào kiệt, một lần hành động quá khích sau đó liền tỉnh táo lại ngay, có cán bộ tham mưu cao cấp phân tích cho cô, nói rằng nếu trong sự nghiệp hai người chia ra ai đi đường nấy thì cả hai đều có hại, hợp lại mới là lợi. Cô tỉ mỉ so sánh sau đó quyết định không hề đau khổ mà cố đuổi theo níu kéo nữa, buông tay, nhưng có điều kiện, ngoại trừ hứa hẹn của Cao Kiến Quân lúc trước, cô còn bắt luôn con trai, lấy cả cổ phần.

Cao Kiến Quân đối với yêu cầu của cô đáp ứng toàn bộ, hai người mang theo luật sư ký tên vào giấy ly hôn. Hiện tại anh đã đi mua nhà khác, Thẩm An Ninh cũng đáp ứng qua ở cùng anh, khiến anh hài lòng vô cùng. Lúc này, anh ôm vai Thẩm An Ninh, khi chơi cũng rất chiếu cố cậu, rượu thì để mình muốn, không để cậu uống nhiều.

Tiết Minh Dương trải qua sự cố lần đó, tự nhiên cũng hiểu anh thương tiếc Thẩm An Ninh vô cùng. Đừng nghĩ cậu thanh niên kia ngây thơ, thế nhưng tính tình quang minh không tranh đoạt của cậu nếu không phải trải qua tang thương nhấp nhô thì làm sao tôi luyện được. Cho nên Cao Kiến Quân rất bảo vệ cậu, Chân Mạch cũng thủy chung nhân nhượng cậu.

Nghĩ thế, Tiết Minh Dương lặng lẽ vòng tay qua, cầm lấy tay Chân Mạch.

Chân Mạch mỉm cười, không giãy ra.

Qua 0 giờ, dư vị sung sướng vẫn không tiêu tán, Cao Kiến Quân cùng Tiết Minh Dương nói lời từ biệt, dẫn Thẩm An Ninh về nhà.

Tiết Minh Dương ngưng thần nhìn Chân Mạch. Dưới ánh đèn quầy bar ảm đạm nhu hòa, dung nhan thanh tú của hắn động nhân như chạm ngọc. Hắn vẫn ngày xưa, an tĩnh, an tĩnh đến khiến Tiết Minh Dương đợi mười ngày cũng không dám chạm vào hắn. Tối nay, trong bầu không khí này, y như được tiếp thêm dũng khí, khí huyết dâng trào, kéo Chân Mạch ra quán bar.

Y kéo Chân Mạch vào một góc phòng tối, tha thiết siết lấy hắn, mạnh mẽ hôn lấy.

Nụ hôn của y nhiệt tình, kịch liệt, chân thật đáng tin, mang theo chút cương cường của rượu Vodka, trong veo của nước sô-đa, chua chua của chanh, lành lạnh của đá, thấm sâu trong khoang miệng Chân Mạch.

Chân Mạch có chút do dự, bị động nhận lấy kích tình của y, dần dần, hắn cũng đáp lại.

Tiết Minh Dương kinh hỉ, ngẩng đầu nhìn hắn.

Chân Mạch mỉm cười, trong mắt phản xạ ngọn đèn ven đường, dường như pháo hoa đang nở rộ trong đó.

Tiết Minh Dương nhẹ nhàng cười, một lần nữa hôn hắn.

Hai người ở trong tối tha thiết ôm nhau, cả hai đều không thể tự chủ nữa.

Tiết Minh Dương thở hổn hển, vừa hôn vừa gián đoạn hỏi: “Chúng ta…đi….khách sạn ….hay ….nhà em.”

Tiếu ý Chân Mạch càng đậm, thân thể dựa vào y, nhẹ nhàng cắn cắn vành tai y, nói nhỏ: “Về nhà em đi.”

Tiết Minh Dương không nói hai lời, lập tức lôi kéo hắn đi, xông lên xe taxi ven đường.

Tối nay, y muốn làm cho thời gian trở lại, tựa như thời khắc ban đầu lúc họ gặp nhau, bắt đầu lại một lần nữa.

Lúc này đây, ái tình đã thật sự trở về rồi.TOÀN VĂN HOÀN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui