Chân Mạch chính thức đi làm đã gần một tuần, chủ yếu là làm quen với tình hình cùng tiến hành thông báo tuyển dụng.
Bọn họ chỉ tuyển dụng viên chức Bộ hành chính, Bộ kế hoạch, Bộ thị trường, tất cả các nhân viên của Bộ tài vụ bao gồm quản lý, kế toán, thu chi cùng quản lý kho hàng đều do cổ đông cử ra.
Tiết Minh Dương cử đến cho Chân Mạch một người trợ lý, là một cô gái hơn 30 tuổi, tên là Ngụy Dĩ. Ngụy Dĩ vóc dáng không cao, khuôn mặt lanh lợi, cực kỳ chuyên nghiệp. Hắn nhìn hồ sơ của cô một chút liền thấy bằng cấp mà cô học là số học chuyên nghiệp thì lấy làm kinh ngạc. Sau đó thấy cô từng làm công tác quản lý cao cấp cho một công ty IT nổi tiếng liền kinh ngạc thêm một lần nữa. Ngụy Dĩ giải thích, lúc trước cô làm việc ở công ty đó có ký hợp đồng lao động có điều khoản cấm chế, nếu cô rời bỏ công tác thì công ty sẽ đứng ra bồi thường, nhưng trong vòng 5 năm cô không được làm công tác IT cho chỗ khác. Mà ngành IT thì phát triển từng ngày, 5 năm sau, cô đã không có khả năng làm tiếp ngành này nữa nên phải đi làm chỗ khác với vai trò khác.
Chân Mạch hiểu mà gật đầu, lập tức có thiện cảm với cô. Thường thường mấy công ty lớn đều thêm điều khoản cấm chế trong hợp đồng lao động của nhân viên quản lý cao cấp, nhưng ít người có thể chấp hành được. Trung Quốc lớn như vậy, không thể làm ở miền Bắc thì người ta đi làm ở miền Nam, không ở công ty này làm thì làm ở công ty khác, hầu như công ty trước không thể phát hiện được. Nhưng giữ chữ tín, trọng lời hứa lại là phẩm chất Chân Mạch coi trọng nhất, cũng là tố chất đại đa số các lão bản thích nhất.
Sau khi Ngụy Dĩ tới, chuyện thứ nhất chính là làm các loại chứng chiếu cho công việc khai trương. Hàng bán ở chỗ họ không nhiều chủng loại như siêu thị, nên xin giấy tờ cũng không nhiều, đơn giản là giấy phép doanh nghiệp, đăng ký thuế vụ, chứng vệ sinh, chứng định giá,…..
Công ty phân phối cho nhân viên quản lý cao cấp một chiếc xe, Ngụy Dĩ được một chiếc xe nho nhỏ chuyên chạy trong thành phố, mỗi ngày chạy ngược chạy xuôi, rất có trật tự, gặp chuyện gấp sẽ gọi điện thoại cho Chân Mạch xin chỉ thị, tuyệt không tự tung tụng tác.
Chân Mạch đối với năng lực làm việc của cô rất yên tâm, liền tập trung tinh lực xử lý thông báo tuyển dụng, thành lập chế độ quản lý nhân viên bán hàng, cùng liên lạc với thương gia cung cấp hàng, bày ra sách lược khai trương cùng chỉ tiêu thu nhập,….
————–
Tiền lương Chân Mạch ở chỗ này là 8000, cuối năm có tiền lãi, theo tình hình kinh doanh mà định, sau đó mới là cổ đông chia hoa hồng. Ban đầu Tiết Minh Dương nói cho hắn, hắn có 10% cổ phần, nhưng Chân Mạch cũng không để ở trong lòng, mấy lão bản lớn cũng thường hay nói chia cổ phần cho nhân viên cao cấp nhưng cuối cùng không cho cũng chẳng phải chuyện lạ gì, hắn cũng chỉ là nghe thế mà thôi. Ai biết Ngụy Dĩ chạy đi Cục thương nghiệp cầm bản đăng ký trở về, cổ phần thật sự là cho hắn, nói hắn chứng nhận pháp lý, sau đó còn tìm hắn để ký một bản văn kiện cổ đông. Thật sự Tiết Minh Dương cho hắn cổ phần công ty. Hơn nữa còn tới Cục thương nghiệp chính thức đăng ký, xác nhận trên pháp luật.
Đây là điều Chân Mạch không ngờ tới. Trước đây lão bản cho công nhân cổ phần trên danh nghĩa cũng không dám đăng kí, không phải sợ nhân viên đổi ra tiền mặt vô tội vạ mà là sợ gặp phải công nhân lưu manh đanh đá, đến lúc đó lợi dụng cổ phần bán cho đối thủ, phá hoại công ty. Không nghĩ tới, Tiết Minh Dương nghiêm túc như thế, nói được thì làm được.
Chân Mạch nghĩ thế, bên môi lộ ra nụ cười.
————–
Danh Lưu Square không giống Kim Thần plaza, cực kỳ chính quy, mang phong cách quý tộc Anh quốc. Nhân viên bán hàng các nhãn hiệu thuê tới đều là sinh viên, chí ít có thể lưu loát sử dụng một loại ngoại ngữ nào đó, bề ngoài rất xuất chúng, cũng không phải đẹp đẽ mặt ngoài, mà là khí chất phong độ cực kỳ tốt, vô luận nam hay nữ, lời nói cử chỉ đều ưu nhã chuyên nghiệp, thái độ tao nhã dễ thân, mặc áo sơmi trắng, quần tây xanh đen caro, mang cravat chính tông. Mùa đông lại có thuần sắc âu phục, liếc mắt một cái, mỗi người đều xuất sắc, làm khách hàng vừa vào cửa đã thấy giá trị mình tăng lên vùn vụt.
Hiện tại, Chân Mạch không giống như trước tùy tùy tiện tiện mặc T-shirt, quần jean hoặc đồng phục rẻ tiền. Bao giờ hắn cũng mặc âu phục, đeo caravat, cẩn thận tỉ mỉ.
Đến lúc này, Tiết Minh Dương mới phát hiện, Chân Mạch không hề ít hàng hiệu để mặc, ngay cả mấy phụ kiện nho nhỏ cũng đều là hàng hiệu Âu Châu, hàng thật chính gốc mà không phải hàng nhái. Vài bộ âu phục không chỉ là hàng hiệu, hơn nữa còn là hàng may đo làm theo yêu cầu, mặc ở trên người hắn, khiến hắn đẹp trai đến cực điểm.
Lúc đi làm, đối mặt với những nhãn hiệu người bình thường chưa từng nghe nói này, hắn tuyệt không rụt rè, dường như hiểu rất rõ ràng. Trước mặt đông đảo sinh viên bán hàng, khí chất hắn trầm ổn, chỉ huy sát sao, rất có phong độ của một đại tướng.
Đây là Chân Mạch mà Tiết Minh Dương chẳng bao giờ gặp qua, không khỏi càng thêm mê hoặc.
—————–
Xe công ty cấp cho hắn là Passat, bất quá hắn bao giờ cũng đậu xe tại bãi giữ xe công ty, đi bộ tới chỗ làm. Chí Tôn Nghiễm Tràng cách nơi ở của hắn rất gần, đi bộ không được nửa tiếng đồng hồ là tới. Hắn thích đi bộ hơn, chậm rãi đi qua đường phố phồn hoa, cảm thụ được sự yên tâm, ấm áp khi đi qua một dòng người đông đúc.
Mấy ngày nay, hàng đêm, Tiết Minh Dương đều ở cùng một chỗ với hắn, hai người kích tình dây dưa, vô hưu vô chỉ. Chân Mạch không hề tranh giành với y, mỗi lần đều nhường y ở mặt trên, trong mắt bao giờ cũng lộ ra vài phần tiếu ý, làm tâm y ngứa ngáy khó yên, thầm nghĩ hung hăng làm đến hắn cầu xin tha thứ mới thôi. Thế mà hết lần này tới lần khác vô luận y giày vò thế nào, Chân Mạch đều là vân đạm phong thanh, thong dong như thường phối hợp ăn ý, nói rõ hắn là người thân kinh bách chiến, luyện mãi thành thép, khiến y hận tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại càng khó tự kiềm chế.
——————
Một tuần sau, Chân Mạch không ngờ lại nhận được điện thoại Thẩm Trường Xuân.
“Tiểu Chân.” Thẩm Trường Xuân vẫn lớn giọng vui vẻ. “Mấy ngày nay đang làm gì thế? Thế nào không có tin gì vậy?”
Tất cả mọi người là người trong giang hồ, Chân Mạch tự nhiên trong lòng biết rõ ràng, liền cười nói: “À, Thẩm ca, gần đây có chút bận rộn, cho nên không liên lạc với anh, xin lỗi xin lỗi.”
“Không có gì, không có gì.” Thẩm Trường Xuân cười ha ha. “Bận rộn xong chưa?”
Chân Mạch cũng cười sang sảng: “Ai nha, vẫn chưa xong. Vốn định chờ xong việc sẽ liên lạc với Thẩm ca, mời anh uống trà, thế nhưng vẫn bận rộn, không có thời gian.”
“Không sao, không sao, sau này cơ hội còn nhiều mà.” Thẩm Trường Xuân hiển nhiên vô cùng vui vẻ. “Tiểu Chân à, ban giám đốc đã điều An Lệ đi rồi, Đồng tổng đưa bộ hạ cũ của y tới làm quản lý Bộ thị trường. Về chuyện này, cậu an tâm chưa, mau trở lại làm đi.”
Chân Mạch ngẩn ra, không biết nên phản ứng làm sao. Chuyện này thật ngoài dự liệu của hắn.
Thẩm Trường Xuân không nghe thấy hắn nói gì cả, ở bên kia liên thanh kêu lên: “Alo, alo, Tiểu Chân, cậu có nghe không?”
Chân Mạch vội vàng đáp: “Thẩm ca, tôi nghe được. Thật không nghĩ tới, ban giám đốc thế nào lại điều An Lệ đi? Chị ta không phải cùng chủ tịch….”
“Aiii, tình cảm là tình cảm, làm ăn là làm ăn. Kim Huy cũng không phải đứa ngốc, plaza này hắn đầu tư mấy trăm ngàn, chẳng lẽ không muốn kiếm tiền sao? Về phần tình vợ chồng, để cô ấy ở đâu mà không được, đơn giản là cho tiền lương mà thôi. Lúc trước, Kim Huy cũng muốn cho An Lệ học thêm chút việc, nhưng cô ấy lại không làm được. Lần này tôi cùng lão Đồng nói chuyện với ban giám đốc, Thần An cùng Lịch Dương cũng đều kiên quyết tán thành điều An Lệ đi. Kim Huy liền kêu cô ta về công ty của mình rồi.” Thẩm Trường Xuân cảm thấy rất đắc ý. “Tiểu Chân, ban giám đốc rất coi trọng cậu. Cậu mau trở về đi, nơi này có rất nhiều chuyện chờ cậu trở về nè. Mấy ngày này không trừ phép cậu đâu, coi như plaza cho cậu nghỉ xả hơi mấy ngày, tiền lương vẫn phát như thường.”
Chân Mạch có chút cảm động, trầm mặc chốc lát, đành xấu hổ nói: “Xin lỗi, Thẩm ca, tôi không dự định trở về.”
Thẩm Trường Xuân dường như không ngờ tới biến hóa này, nhất thời chẳng nói được một lời.
Chân Mạch cũng không hé răng.
Qua hơn nửa ngày, Thẩm Trường Xuân mới hỏi: “Tiểu Chân, cậu có việc mới rồi sao?” Thanh âm anh ta tuyệt nhiên bất đồng lúc nãy, quả thực lạnh đi 8 độ.
“Phải.” Thanh âm Chân Mạch cũng rất thấp.
“Ở đâu?”
Chân Mạch do dự nhất, rồi không dự định giấu anh, ôn hòa đáp: “Ở một nơi, chủ yếu bán đồ đạt hàng hiệu, tháng sau khai trương, cho nên có chút bận rộn.”
“À…” Thẩm Trường Xuân luôn luôn thích hỏi ra nguồn ra gốc, lúc này cũng không ngoại lệ. “Cậu làm chức gì?”
Chân Mạch nhàn nhạt đáp. “Tổng giám đốc.”
Thẩm Trường Xuân lập tức liền biết hắn sẽ không trở về nữa, có chút tiếc nuối: “Vậy chúc mừng cậu. Tiểu Chân, tôi biết cậu có năng lực, chỉ là chúng tôi, ở đây….aiiii, cậu hiểu là được. Bên kia đã có không gian phát triển, đương nhiên cậu ở đó là tốt nhất. Tốt, sau này chúng ta còn là bạn bè không?”
“Đương nhiên còn.” Chân Mạch rất khách khí. “Tôi cũng rất hy vọng làm bạn cùng Thẩm ca.”
Thẩm Trường Xuân hào sảng cười ha ha rồi gác máy.
—————–
Còn ít ngày nữa là đến lễ Quốc Khánh, Tiết Minh Dương nói với Chân Mạch, y muốn dẫn con đến Hương Cảng đi chơi, cho nên ngày lễ sẽ không gặp mặt hắn. Chân Mạch rất thống khoái gật đầu, một chữ cũng không có hỏi nhiều. Tiết Minh Dương vô cùng thích sự thức thời của hắn, rồi lại đau lòng cho tính tình này của hắn, liền tặng hắn một chiếc đồng hồ vàng cực kỳ xa xỉ làm bồi thường. Chân Mạch cười cười tiếp nhận, liền mang trên tay, coi như tiếp thu sự áy náy của y.
Tiết Minh Dương nhìn nét cười trong suốt của hắn, nhìn nhất cử nhất động hào hiệp của hắn, nhịn không được ôm lấy hắn, ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Em đó nha, cái đồ yêu tinh hại người, anh sắp rồ vì em rồi.”
Chân Mạch cười khẽ: “Đây đâu phải do em, là do anh đưa lên đến cửa.”
Tiết Minh Dương cắn răng nhìn hắn: “Phải, là anh tự dâng lên đến cửa nhà em, cho em làm hư, không phải lỗi của em. Anh thật muốn cắn nát em ra, nuốt vào trong bụng, thế mới hả giận.”
Chân Mạch ngửa đầu cười to: “Không phải chứ? Mỗi lần đều là anh ở mặt trên cả, thế nào gọi là em làm hư anh? Nếu không, anh để cho em làm hư anh đi, thế em mới không oan uổng mà nhận tội.”
Tiết Minh Dương thực sự chịu không nổi, cũng không xem là ở văn phòng hay không, nhất thời liền làm như Chân Mạch hình dung, “Thú tính đại phát”, đè hắn ra ghế, hung hăng mà hôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...