Edit:Anh
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
_____________________
Bởi vì phải bồi tội với Tảo Tình.
Triệu Nguyên Trình gọi riêng cho cô, buổi sáng 10 giờ rưỡi, đoán chừng có lẽ cô đã tỉnh rồi, nhưng điện thoại gọi hai cuộc cô mới nhận, trả lời lại là một trận thoái mạ.
"Triệu Nguyên Trình! Em nói anh có phiền hay không? Có thể để cho người ta nghỉ ngơi chút được không vậy."
Đau tai nhức óc.
Triệu Nguyên Trình đưa điện thoại ra xa.
Chờ Tảo Tình nói xong, nói sướng rồi, anh ta mói giật giật khóe miệng, dùng giọng điệu thành thục "Anh còn không biết em có đức hạnh đó", "Còn tức giận, cáo trạng, em thật giỏi."
Tảo Tình cười lạnh, "Sao giỏi bằng anh."
Triệu Nguyên Trình mắt trợn trắng, "Buổi trưa tỉnh ngủ qua đây tìm anh, anh sẽ đền bù cho em cái vòng cổ lần trước mà em muốn."
Tảo Tình mới không tin, "Mẹ nó được chồn chúc tết cho, không có ý tốt gì."
"Mẹ anh không phải mẹ em? Nói mấy lời thô tục này liền không có cơm mà ăn."
Nghĩ nghĩ.
Quả thật là có chuyện như vậy.
Triệu Nguyên Trình keo kiệt mấy trăm năm mới có thể hào phóng như vậy một lần, khả ngộ bất khả cầu*, Tảo Tình hừ một tiếng, "Vậy gia liền qua đó xem sao."
*Khả ngộ bất khả cầu: có thể gặp gỡ nhưng không thể cưỡng cầu
Chỉ là đi gặp Triệu Nguyên Trình.
Tảo Tình đến chân mày cũng lười kẻ, mặt trắng toát, quần áo cũng mặc tùy tiện, rời giường liền hướng đến trung tâm thương mại mà chạy đến, mua đồ, buổi chiều còn có thể tìm Kỳ Hòa ăn gà kho.
Cô đã thèm lâu lắm rồi.
Mọi thứ cô đều tính xong.
Duy chỉ không ngờ Triệu Nguyên Trình, người này không có mắt, sẽ ở dưới lầu công ty chờ cô ăn cơm.
Đúng vào buổi trưa.
Tới tới lui lui đều là nhân viên công sở từ trong toà nhà đi ra, tất cả đều là tây trang giày da, thắt dây buộc chặt, thậm chí có người còn không thắt cà vạt, đồng thời có một vài người ồn ào tìm kiếm thức ăn ở mấy nhà hàng trong khu vực này.
Ngày thu trời nắng không ấm áp.
Không khí còn có chút lạnh.
Chiếc quần đùi của Tảo Tình chỉ có thể che tới đùi, chân phối với đôi boot bằng kim loại, khi bước đi sẽ có âm thanh leng keng leng keng, tiếng vang làm hấp dẫn không ít ánh nhìn.
Cô thật không thích hợp với bầu không khí này.
Đi vào, nhìn một đám người chỉ có màu trắng đen xanh, da gà da vịt nổi lên hết.
Đi đến vị trí.
Cô giơ tay ném túi xách trên vai xuống bàn, dây xích cọ qua mặt Triệu Nguyên Trình, anh ta " a u" một tiếng che mặt lại, đè giọng lại, hùng hùng hổ hổ, "Nha đầu chết tiệt kia, em muốn chết có phải không."
"Đi mau, buổi chiều anh còn có việc."
Triệu Nguyên Trình vẫn luôn che mặt.
Thật lâu sau, Tảo Tình thật đúng là cho rằng đã đánh trúng anh, xoay người lại xem, đến gần chút, gần đến sắp đụng vào mặt anh, cử chỉ này rất thân mật.
Bọn họ là anh em ruột.
Vẫn có những người anh em ruột thịt cứ tỏ ra như thể có thâm cừu đại hận gì, nhìn đối phương giống như mấy con yêu quái xấu xí, một chút cũng không cảm thấy ái muội.
Nhưng thời gian này.
Nhà ăn hội tụ quá nhiều nhân viên văn phòng, ai cũng không dám bảo đảm có nhân viên Triệu Nguyên Trình.
Trùng hợp gặp phải, thật là có.
Ông chủ cùng thiếu nữ trẻ tuổi vào nhà ăn ăn cơm, cử chỉ ái muội, gần như trở thành tiêu đề tin tức, không đến mười phút đã truyền khắp các nhóm chat lớn trên WeChat.
*
Phòng ăn là nơi thích hợp để tán giẫu chuyện bát quái.
Cầm một tách trà sữa, cà phê mới pha, hoặc có thể là trà, hơi nóng phả vào mặt cậu, làm ướt cả vùng nhỏ này một lớp sương trắng.
Hai nữ thư kí dựa vào quầy bar, cầm điện thoại hưng phấn mà nghiên cứu cái gì đó, nước trong ly lay động vài cái, bắn ra vài giọt nước.
Các cô ấy nghiêm túc đến nổi ngay cả có người tiến vào cũng không phát hiện.
Lý Bình Xuyên lấy một ly nước ấm, cổ họng anh không tốt, lúc chuyển mùa sẽ cảm thấy đau rát, phải ngậm kẹo ngậm mới có thể đỡ hơn một chút.
Chịu đựng cơn ho khan.
Anh nhanh chóng rót tiếp một ly nước ấm.
Bên tai có âm thanh đứt quãng, là nữ thư kí, giọng nói hưng phấn lộn xộn, "Ông chủ thật sự yêu đương, còn là một cô gái nhỏ?"
"Cô gái nhỏ? Nhìn giống thiếu nữ có vấn đề hơn."
"Gần nhau như vậy, yêu đương là cái chắc."
"Trời, lòng tôi tan nát, ông chủ vậy mà thích như vậy."
"Không phải thích ăn miếng trả miếng như vậy sao, không phải có người nói, đàn ông 18 tuổi thích con gái 18 tuổi, 28 tuổi vẫn thích 18 tuổi, coi như 88 tuổi đi, cũng thích 18 tuổi." Nữ thư kí tấm tắc hai tiếng, ánh mắt thong thả từ trên màn hình dời đi, "Ông chủ cũng không tránh được cái này..."
Chưa nói xong nói đột nhiên im bặt.
Thời khắc nhìn thấy Lý Bình Xuyên một chữ cũng không thể nói.
Ngang nhiên thảo luận chuyện thị phi của cấp trên.
Còn bị trợ lý của anh ta nghe được, không bị gọi lên mắng cũng sẽ bị làm khó dễ.
Hai người mồ hôi lạnh ứa ra.
Mặt xám như tro tàn mà nhìn Lý Bình Xuyên.
Anh ta lại giống như người không có việc, khoan thai uống nước, phát hiện giọng nói bên tai biến mất, quay mặt đi, trong không khí mỏng manh dâng lên một tia xin lỗi, "Quấy rầy các cô rồi, ngại quá."
Lại lấy thêm chút nước ấm anh ta mới rời đi.
Quá tự nhiên.
"Anh ta sẽ không cáo trạng chứ?"
Chờ Lý Bình Xuyên đi xa, nữ thư kí mới nhịn không được nói.
"Không cần sợ anh ta, anh ta đến đây chưa lâu, không dám đắc tội với người khác, hơn nữa anh ta đặc biệt dễ khi dễ, mềm oặt, không cần sợ không cần sợ."
Nghe đồng nghiệp nói như vậy.
Nữ thư kí yên lòng, nhanh chóng thu nhỏ hình ảnh Triệu Nguyên Trình và Tảo Tình đang ăn ở nhà hàng.
Trở lại vị trí.
Lý Bình Xuyên vốn định uống hai ngụm nước coi như xong, anh không thích đi mấy nhà nhà ăn dưới lầu công ty, mỗi lần đều sẽ gặp được những đồng nghiệp không thân, cứ mỉm cười chào hỏi bọn họ là chuyện rất xấu hổ.
Không giống như thời đi học lúc ấy.
Nếu có bạn học không thích, không để ý tới là được, đồng nghiệp không thể như vậy được, ai mà biết được những người khác sẽ khua môi múa mép như thế nào sau lưng bạn khi quay đầu đi.
Ngay cả Triệu Nguyên Trình cũng không thoát được.
Huống chi anh.
Hai đồng nghiệp cũng là trợ lý của Triệu Nguyên Trình đã hoàn thành nốt công việc cuối cùng, hoạt động gân cổ, hai người họ đã hiểu ý nhau chỉ bằng một cái nháy mắt..
"Lý Bình Xuyên, đi ăn cơm không?"
Theo lẽ thường phải hỏi một câu như vậy.
Như mọi khi anh sẽ từ chối.
Hai người đã quen.
Đặt ly nước ấm áp lên môi, Lý Bình Xuyên khẽ chớp mi, trong mắt nổi lên một tia nước, ánh mắt thay đổi, giọng nói ôn nhu, "Được."
Hai người đang thu dọn đồ chuẩn bị đi ăn cơm, cũng rất nhanh phản ứng lại, "Cuối cùng cũng xem trọng chúng ta rồi."
Lý Bình Xuyên chắp bàn tay lại cười khẽ, "Anh Nghiệp, anh mới là tiền bối."
Mặt anh chân thành, nhưng lại giả dối.
Lời nói thật thật giả giả, cũng không ai để trong lòng, nhập chức sắp nửa năm, vẫn luôn như vậy.
Nhà ăn cũng ở gần đấy.
Đồ ăn ngon miệng giá cả lại phải chăng, là giá cả bọn họ có thể tiếp nhận được, thời gian này chỗ ngồi đều đầy ấp, đi và còn phải tìm chỗ ngồi.
Bọn họ nhiệt tình tán gẫu, Lý Bình Xuyên thỉnh thoảng đáp lại một hai câu, không có hứng thú mấy.
Dưới ánh nắng buổi trưa, rốt cuộc cũng đi đến cửa nhà ăn.
Mặt trời chói chang bị khúc xạ thành ánh sáng hình học lướt qua kính, phản chiếu vào nhà ăn, đồ ăn trên bàn mỗi người đều không quá giống nhau, hoặc là đồ ăn nóng hổi mới vừa được dọn lên, hoặc là cơm thừa canh cặn, ai với ai đều không giống nhau.
Lầu một không có chỗ ngồi.
Vẫn là lên lầu hai đi.
Lý Bình Xuyên đi theo phía sau hai đồng nghiệp, trong ốc tai giống như có ruồi bọ chui vào, kêu nhức óc, vứt đi không được âm thanh tràn ngập trong tất cả cảm quan của anh.
Đương nhiên.
Hết thảy cái này đều là do từ trên lầu nhìn xuống thấy được Triệu Nguyên Trình và Tảo Tình.
Khách hàng ồn ào là bản phông nền và người qua đường, nhân viên phục vụ đi tới đi lui làm việc một cách máy móc.
Ánh nắng từ bên ngoài đưa vào chưa kịp tắt, điều hòa không khí không kịp chờ đợi đã đáp thẳng xuống đầu Lý Bình Xuyên.
Ánh mắt của anh chỉ dám dừng ở dây xích màu đem trên đôi giày boot của Tảo Tình, anh không biết các cô gái bây giờ đều theo đuổi cái mốt gì.
Sao lại có thể mặc cái quần ngắn như vậy, eo cũng lộ hết ra ngoài.
Hô hấp ngừng lại.
Nhiều người như vậy, người lên tiếng đầu tiên vậy mà là Tảo Tình, "Sớm biết hôm nay thì đã trang điểm rồi."
Sớm biết hôm nay sẽ gặp được người bạn trai cũ chướng mắt của cô, thì đã trang điểm rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...