Thình Thịch


Edit:Anh
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
_____________________
Có một số người thích giả vờ bán thảm đáng thương, Tảo Tình đã gặp qua quá nhiều, hầu hết chỉ cần nhìn thoáng qua đều có thể nhìn thấu, nhưng Lý Bình Xuyên không phải giả vờ đáng thương.

Ngữ khí anh nói chuyện, thần thái của anh, vẻ ướt át loang lổ trong đôi đồng tử đen nhánh, đều vô cùng chân thành, chân thành mà dò hỏi cô, cần từ chức hay không.

Cô chưa từng nghĩ như vậy...!
"Không...!Tôi không phải," Cô thế nhưng bị anh làm cho nói lắp.

Eo dựa vào tay cầm cứng rắn trên ngăn tủ, đè nặng eo, có chút đau, Tảo Tình không có nơi để trốn, cô chỉ có thể tận lực làm chính mình thoạt nhìn không hoảng hốt, nhưng tiếng tim đập đã nhảy dựng lên đinh tai nhức óc, đặc biệt là lúc hai người không có khoảng cách, Lý Bình Xuyên cũng có thể nghe thấy, nhưng anh không chọc thủng.

Lại không biết Tảo Tình khi nào không có tiền đồ như vậy.

Nếu đổi lại trước kia, cô lúc này hẳn là ôm lấy cổ anh, sau đó hôn lên, môi lưỡi dây dưa, tay cũng sẽ không quy củ mà lên xuống tự do, thẳng đến khi đem người ta trêu chọc đến sắp hồn phi phách tán, cô lại sạch sẽ rời đi.

Đây là điểm thú vị xấu xa của cô.

Hiện tại vai trò đã được đảo ngược.

Nhìn cô giả vờ trấn định, quả thực rất thú vị.

Lý Bình Xuyên trầm mặc, đôi mắt tinh tế đảo qua khuôn mặt thanh thuần và tĩnh lặng của cô, nhìn cô hoảng hốt muốn chạy trốn, nhưng bốn mắt nhìn nhau như vậy, cô cũng có thể nhìn anh, khuôn mặt mờ mịt của người đã mất từ ​​lâu hiện giờ lại khắc sâu.

Có lẽ là nhìn nhau quá lâu.

Anh chớp động đôi mắt khô hốc trước, hơi thở trầm xuống, tản ra rõ ràng hương vị cồn.


Tảo Tình bị kích thích.

Lại nhìn lại Lý Bình Xuyên, ánh mắt anh có chút thay đổi, chua xót mà ẩn nhẫn.

Cái dạng này cô không xa lạ, chính là trước kia thời điểm anh chuẩn bị hôn cô.

Bộ dáng này của anh, làm cô tìm về được chút cảm giác trước kia, không biết lấy đâu ra lá gan mà hỏi, "Anh...!Có phải muốn hôn tôi phải không?"
Khóe mắt Lý Bình Xuyên hơi phù lên.

Anh nơi nào là muốn hôn cô.

Hoặc là nói, anh không chỉ là muốn hôn cô.

Khuôn mặt trải dài từ xa đến những đường nét trên khuôn mặt cụ thể, cho đến khi mũi của Lý Bình Xuyên cọ vào má của Tảo Tình, cả người cô giống như điện giật, đã qua nhiều năm, không có loại cảm giác này.

Rõ ràng Lý Bình Xuyên là người duy nhất khi chia tay cô không xử lý tốt, người bị bức hại sâu nhất, cô cùng ai liên lụy, đều không nên là anh.

Nhưng khoảng cách gần như vậy, cứ thế hôn lên, cô lại không đẩy anh ra.

Anh không trả lời, lại trực tiếp in môi mình lên, có chút lạnh, tay cũng theo đó nâng cằm Tảo Tình lên, đem cả người cô khống chế lại, mặc anh bài bố.

Đầu lưỡi câu quấn lấy nhau, không biết vì sao.

Động tác anh có chút chậm chạp, giống nước ấm, biết rõ sẽ không sôi, cũng không nỡ đem chút lửa đốt sáng rực, Tảo Tình vẫn luôn trốn, cô có thiên tính rất mạnh, tự nhiên biết làm thế nào cùng đàn ông hôn môi, mới có thể làm cho bọn họ càng sa vào, câu không được lưỡi cô, anh liền dùng môi cọ xát, đầu lưỡi tìm kiếm thật lâu, vẫn tìm không thấy tọa độ.

Dù bao nhiêu năm đã trôi qua.


Anh đều phải thừa nhận, là Tảo Tình đem anh mê hoặc.

Dùng chút sức để hôn, tay cũng bắt đầu không yên phận, Lý Bình Xuyên mấy năm trước còn chưa cởi bỏ sự ngây ngô, nhưng Tảo Tình đã quên, anh hiện tại là môt người đàn ông thực thụ, đối mặt với phụ nữ, trong bản tính con người không có cách nào phản ứng kháng cự.

Cô chỉ mặc một chiếc áo len rộng và một chiếc váy ngắn.

Cho nên tay Lý Bình Xuyên có thể luồn vào một cách nhẹ nhàng, cách một lớp áo ngực mà véo lên bầu ngực mềm mại, lòng bàn tay anh dày rộng mà nóng bỏng, lúc phủ lên, cô run lên trông thấy, cúc áo áo sơmi cứng rắn cọ qua da thịt bên hông, bọn họ đối lập với sự chân thành, sự khác biệt chỉ là hai mảnh quần áo.

Cô không biết anh có phải còn giống như năm đó hay không, coi như kỹ thuật không thông minh, nhưng chỉ là cái đồ vật kia thăm dò đi vào, cũng đủ đem cô lấp đầy, từ thân đến tâm, đều thoải mái.

Bởi vì không biết, cho nên cô càng muốn thử xem.

Tùy ý để Lý Bình Xuyên xoa nhũ thịt, ngón tay xuyên qua phần hõm của áo ngực chọc đi vào, giống như giao hợp, thọc vào rồi lại rút ra, thịt căng đầy, từ khe hở ngón tay tràn ra.

Tảo Tình không tự chủ được mà vươn tay, muốn cởi đi cúc áo thứ hai trên cổ anh, nhưng mới đụng tới quần áo, tay đã bị anh lấy ra, động tác rất cường ngạnh.

Anh căn bản không muốn cô chạm vào bản thân.

Chỉ có thể anh hôn cô, anh sờ cô, thậm chí anh còn đẩy chân cô lên eo, để nơi thân mật nhất của hai người cách lớp quần áo mà vuốt ve lẫn nhau, ngay loại tình huống như thế này, anh cũng không cho cô giơ tay chạm vào chính mình.

Dường như là cảm thấy như vậy còn chưa đủ, anh lại đem váy cô vén lên, lộ ra mảnh đất tư mật được quần lót bao lấy, chỉ liếc mắt một cái, anh nhìn thấy nơi đó đã ướt đẫm một mảnh.

Trong lòng Tảo Tình là run sợ.

Cô không nghĩ tới một bước này, nhanh chóng dùng tay kéo váy xuống, che bắp đùi chính mình lại, ngăn cách tầm mắt của Lý Bình Xuyên.

Khi kết thúc nụ hôn.


Anh ở cằm cô cắn cắn, lực độ không chịu khống chế, có chút mạnh, hiện tại dấu răng của anh đã lưu lại trên mặt, lưu lại trên người cô.

Nhưng sau một lúc.

Lý Bình Xuyên biết, anh về sau sẽ phải để lại một thứ khác trong cơ thể cô.

Tảo Tình không muốn đứng dậy nữa, cô liếc nhìn anh bạn của Lý Bình Xuyên, căng phồng, so với thời đi học càng to lớn hơn, làm lòng cô sợ hãi, miệng khô lưỡi khô, "...!Tôi, tôi còn chưa chuẩn bị tốt."
Nụ cười Lý Bình Xuyên dường như được khắc lại trên khuôn mặt anh.

Anh lại bắt đầu vươn tay dưới vạt áo của Tảo Tình vói vào, vừa dùng ngón tay kéo áo ngực cô qua một bên, vừa hỏi: "Chuẩn bị cái gì?"
Biết rõ còn hỏi.

Cho rằng anh còn muốn sờ.

Tảo Tình cảm thấy không có gì, rốt cuộc vừa rồi cũng đã sờ qua, lại còn bị nhìn mông, suýt nữa lột sạch, cuối cùng một bước không riêng gì cô muốn thì dừng lại, Lý Bình Xuyên cũng là có lý trí, anh giống như không quên, anh đã có bạn gái.

Nói cách khác, sẽ không có người đàn ông nào để cho vịt đã nấu chín bay đi..

Nghĩ như vậy.

Chiếc áo ngực lộn xộn lặng lẽ trở về vị trí của nó.

Lý Bình Xuyên không chơi xấu nữa, mà quy quy củ củ lấy tay ra, ánh mắt cùng ngữ khí đều thay đổi, "Còn dám tùy tiện vào phòng đàn ông không?"
"Không phải anh bảo tôi tiến vào sao?"
"Lúc cô nghe thấy tôi khóa cửa, nên chạy, không chạy, còn không phải là cam chịu sao?"
Anh cái gì cũng biết.

Anh so với cô lớn tuổi hơn, nhìn thấu hết tâm tư suy nghĩ của nha đầu lông vàng, nguyện ý cùng cô quanh co, cùng cô chơi, nhưng không đại biểu sẽ vẫn luôn bị chơi đùa như một đứa ngốc.

Tảo Tình chỉ có một khắc chột dạ.


Nhanh chóng chuyển hướng cảm xúc, cho chính mình một bậc thang để xuống, "Tôi muốn biết, anh có bạn gái rồi, còn có thể bị câu dẫn hay không?"
Cô trước kia câu dẫn anh, bởi vì anh là học sinh giỏi.

Hiện tại lại có lý do.

Lý Bình Xuyên không biết ai mới là người buồn cười nhất.

Anh mở cửa, để gió lạnh thổi vào, thổi đi hết sự nhiệt liệt vừa rồi.

Cửa mở chính là mở cho Tảo Tình, bảo cô đi.

Cô duỗi tay sửa sang lại quần áo, mới vừa đi được một bước, lại không phục mà quay đầu lại nhìn anh, "Lý Bình Xuyên, anh tại sao không cho tôi chạm vào người?"
Điểm này ô rất chú ý.

Cũng rất tổn thương người khác.

Nhưng lý do của Lý Bình Xuyên, lại không chê vào đâu được, "Cô không thích tôi, tại sao muốn chạm vào tôi?"
Tựa như lúc trước.

Không thích anh, tại sao muốn hôn anh, tại sao muốn cùng anh ở bên nhau, nếu ở bên nhau, làm sao có thể đi tiêu sái như vậy?
Tảo Tình đá cửa, "Nói dễ nghe như vậy, tôi cũng không nhìn thấy anh có bao nhiêu thích tôi."
Cô nổi giận đùng đùng trở về phòng mình.

Mới phát hiện cơm hộp không lấy, Kỳ Hòa cũng đã trở về, mới vừa tắm xong, ngồi ở trước gương thoa kem dưỡng thể, thấy cô trở về, kỳ lạ hỏi: "Đi đâu vậy? Mặt lại làm sao vậy?"
Cô lúc trở về không soi gương.

Hiện tại đi xem, mới phát hiện cằm đều bị cắn đỏ.

Loài chó.

Cô chỉ có thể ở trong lòng mắng một câu như vậy cho hả giận..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận