Thịnh Thế Yêu Sủng

Dạ Ly Lạc rất hài lòng nhìn Nhược Ly,thấy gương mặt nhỏ nhắn biểu tình giật mình lại càng thêm thích, hắn không nhúc nhích, mà ngược lại chờ đợi Nhược Ly có phản ứng
trước.

Hắn giống như con báo đi săn đang lẳng lặng đợi con mồi,
không lên tiếng lại thời khắc núp trong bóng tối quan sát, chờ đợi thời
cơ tốt nhất bổ nhào đến, làm cho nàng rốt cuộc không thoát khỏi lòng bàn tay của mình.

Mà lúc này Nhược Ly trên người không mảnh vải che
thân, mái tóc dài màu bạc giống như thác nước tán loạn trên người, mặc
dù chỉ là thân thể của một tiểu hài tử mười mấy tuổi lại lộ ra sức mê
hoặc trí mạng.

Nàng lại chẳng hay biết chút nào,sự hiếu kỳ của
việc lần nữa hóa thành người đã chiếm cứ tất cả, nàng ngẩng đầu lên sau
đó ngồi dậy, không nhịn được nâng cánh tay đung đưa, nhìn cánh tay bóng
loáng sau đó nhìn xuống đôi chân trắng như tuyết, có chút không tin được đạp đạp, vừa thấy đây thật là của nàng,vui mừng lộ ra nụ cười, lần này
có thể nói khuynh quốc khuynh thành.

Mà Dạ Ly Lạc đối diện cũng
chỉ thản nhiên nhìn nàng, chỉ là đôi mắt đen càng ngày càng sâu thẳm,
thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy lóe ra một chút tinh quang.

Nhưng khi Nhược Ly nhìn thấy bộ ngực bị lộ ra thì nhất thời cả kinh mở to hai mắt nhìn, tuy không nhớ rõ chuyện trước đây nhưng trong tiềm thức vẫn
biết thế nào là xấu hổ, chỉ là không rõ như vậy thôi, nàng xấu hổ ôm lấy thân thể không mảnh vải che của mình lại.

Ngay sau đó có chút
hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Dạ Ly Lạc đang im lặng, ánh mắt của hắn thật
bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh như vậy ngược lại làm cho người ta cảm
thấy có một loại áp lực vô hình, hắn đột nhiên cười khẽ một tiếng, sau
đó kéo cái chăn phủ lên cho Nhược Ly.

Đôi mắt to màu đỏ mang theo một tia u mê của Nhược Ly nhìn chằm chằm Dạ Ly Lạc, một lần nữa trở về

làm người đối với người không có trí nhớ như nàng vẫn là xa lạ, nàng cố
sức kéo cái chăn mỏng, đem mình co lại thành một cục, nhất thời không
biết làm sao.

"Tiểu Nhược Ly thật sự muốn trở thành yêu?" Lát nữa một khi uống máu của hắn sẽ không còn đường lui nữa, hắn không thèm để ý người bên cạnh là tiên, hắn chỉ cần thực lòng thực dạ, nếu như chỉ vì
bị khí thế của hắn bức bách mà đồng ý, hắn sợ có một ngày hiểu rõ chân
tướng sẽ hung hăng hành hạ nàng.

"Ừm!" Nhược Ly mở to đôi mắt
long lanh, đôi đồng tử màu đỏ chỉ in lại duy nhất bóng dáng của Dạ Ly
Lạc, nàng là người cực kỳ nghiêm túc, nàng chán ghét thân phận là tiên,
hơn nữa nàng muốn trở nên mạnh mẽ hơn.

"Tốt." Có lẽ giờ phút này
dù Nhược Ly đổi ý, Dạ Ly Lạc cũng sẽ không quản nàng,hắn muốn nàng cũng
như hắn, nói xong hắn đem ngón tay trắng nõn thon dài bỏ vào miệng, nhẹ
nhàng cắn đứt, một giọt màu đỏ tươi theo ngón tay trắng nõn khẽ chảy ra, dấu vết đỏ tươi còn đọng lại trên môi, giống như yêu nghiệt làm rung
động lòng người.

Hắn lười biếng nhỏm người dậy, một tay vòng qua
người Nhược Ly, giữ chặt gáy của nàng, sau đó đôi môi lạnh như băng dán
lên cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mở ra.

Một mùi tanh ngọt theo đó
chảy vào, Nhược Ly chỉ cảm thấy có một cỗ nhiệt lưu di chuyển trong cơ
thể, cả người cũng nóng ran khó chịu, chỉ có gần sát đôi môi của hắn
nàng mới có thể cảm giác được một chút mát mẻ, nàng bởi vì giật mình mà
trừng thật to hai mắt, đôi đồng tử đỏ như máu vẫn như cũ ánh lên khuôn
mặt yêu nghiệt không chút để ý của Dạ Ly Lạc.

Hắn cũng mở to mắt, nhưng khóe mắt dài hẹp mang theo nụ cười, hắn chậm rãi đưa đầu lưỡi

lạnh như băng liếm liếm cánh môi của Nhược Ly, vừa muốn xuyên thấu qua
cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên xâm nhập vào trong, Nhược Ly theo bản
năng định ngậm chặt miệng, nhưng lại chậm một bước,đầu lưỡi của Dạ Ly
Lạc đã xâm nhập vào.

Đầu lưỡi hắn tinh tế ma sát hàm răng của
Nhược Ly,hấp thụ hương vị ngọt ngào bên trong, mỗi một lần va chạm lại
làm cho Nhược Ly run rẩy không thôi.

Khóe mắt hắn vẫn mang theo ý cười nhìn Nhược Ly, nhìn dáng vẻ hoảng hốt của nàng, ý cười càng sâu,
rốt cuộc thấy nàng muốn thở không nổi Dạ Ly Lạc mới buông nàng ra.

Dạ Ly Lạc từ trong miệng Nhược Ly thu hồi đầu lưỡi lúc kéo ra có một sợi
tơ bạc nhỏ dài, trong suốt lộ ra ánh sáng mê loạn ( Ta ngất, hix) khiến
cho Nhược Ly đang kịch liệt thở dốc nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên
đỏ bừng, cảm giác nóng ran mới vừa rồi đã biến mất, nhưng nhiệt độ trên
mặt lại càng ngày càng cao,nàng trừng ánh mắt mịt mờ hơi nước, có chút
không hiểu nhìn Dạ Ly Lạc đang dựa vào nhuyễn tháp.

Hắn giờ phút
này vẫn như cũ mang theo vẻ mặt lười biếng,chính là tự nhiên vươn đầu
lưỡi liếm liếm cánh môi của mình, động tác kia muốn mị hoặc có bao nhiêu mị hoặc, muốn lẳng lơ có bao nhiêu lẳng lơ, đối với một tiểu nữ hài
không hiểu sự đời tuyệt đối có lực sát thương trí mạng.

Cảnh
tượng lúc này có thể nói là hết sức hương diễm, Dạ Ly Lạc lại làm như
không biết, nhìn khuôn mặt Nhược Ly đỏ bừng, câu hồn cười một tiếng, "
Tiểu Nhược Ly, đây coi như là chào hỏi."

Dạ Ly Lạc ngược lại

không gấp gáp, trong cơ thể nàng đã chảy yêu huyết thuần khiết của hắn,
bất luận sống hay chết đều là người của hắn, cuộc sống sau này còn dài,
huống hồ Nhược Ly lúc này vẫn chưa thể tu luyện, thân thể cũng chỉ là
một tiểu nữ hài khoảng mười hai tuổi.

Nhược Ly chớp mắt mấy cái,
đưa cánh tay tuyết trắng bóng loáng cọ xát đôi môi có phần tê dại, thật
ra nàng đối với việc hôn là cái gì cũng chưa hiểu rõ, chẳng qua là cảm
thấy mặt nóng ran, tim đập rất nhanh.

"Miệng dán miệng chính là
chào hỏi sao?" Nàng ngây thơ hỏi, bởi vì chuyện này nàng thật sự không
hiểu, cho dù là có trí nhớ nàng cũng chưa từng cùng người nào hôn qua,
huống chi lúc này nàng còn không nhớ rõ, chỉ là nghĩ tới chuyện vừa mới
rồi nàng đã cảm thấy tim mình đập vô cùng nhanh, không tự chủ hung hăng
cắn môi của mình.

Dạ Ly Lạc vừa nghe, khóe miệng nâng lên một nụ
cười, cặp mắt hoa đào dài hẹp mang theo nồng đậm cưng chiều nhìn nàng mà ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra, hắn biết hiện tại Nhược Ly
cái gì cũng không nhớ, chỉ là không ngờ nàng thuần khiết giống như một
tờ giấy trắng.

Hắn vươn tay nắm lấy cằm nhỏ của Nhược Ly, không
để cho nàng giày xéo đôi môi của mình nữa, nhìn đôi mắt to màu đỏ ánh
lên bóng dáng của hắn, tâm tình thật tốt, ngay lập tức đưa tay đem cả
nàng và chăn cùng cuốn vào trong lòng.

"Đúng, về sau mỗi ngày đều phải cùng gia chào hỏi."Hắn chuyển động, tìm một vị trí thoải mái cho
hai người, vừa kéo chăn đắp lên, ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, lại như cũ có thể khống chế nhịp tim khẽ tăng nhanh.

"À......"Nhược
Ly cảm giác không đúng chỗ nào đó, vừa nãy ánh mắt của Dạ Ly Lạc thật
giống như một con hồ ly giảo hoạt thực hiện được âm mưu nào đó, nhưng
không đúng chỗ nào nàng còn tìm không ra, chỉ có thể rầu rĩ lên tiếng,
nàng tự an ủi mình, đây chỉ là chào hỏi đơn thuần, không có gì khác.


Nhưng Nhược Ly cảm giác được cánh tay của Dạ Ly lạc đặt ở bên hông của mình
có chút không được tự nhiên, ngón tay của hắn hơi lạnh thỉnh thoảng ma
sát làn da của nàng, giống như khi nàng còn là thân hồ ly.

Lúc
còn là thân thể hồ ly nàng rất thích Dạ Ly Lạc vuốt ve bộ lông của mình, nhưng lúc này biến trở về hình người, lại cảm thấy có chút không thoải
mái, nhưng là như thế nào nàng vẫn như cũ không nói ra được, chỉ có thể
mở miệng nhấn mạnh vào, " Lạc, ta không phải hồ ly, không cần vuốt
lông......."

" Ha ha.... ..." Dạ Ly Lạc vừa nghe, trong lòng nghĩ vật nhỏ này còn biết xấu hổ, thế nhưng lúc này nàng đã rơi vào trong
tay hắn, hắn nhất định sẽ không dễ dàng buông tha, cánh tay hắn dùng một chút lực, liền đem Nhược Ly che phủ chặt hơn, giờ phút này cả người
nàng chôn trong ngực hắn, khuôn mặt đỏ rực cũng gắt gao dán chặt vào
lồng ngực đang mở ra của Dạ Ly Lạc, bóng loáng nhẵn nhụi, cảm giác rất
tốt.

" Cùng gia kề sát sẽ có lợi cho việc hấp thu yêu khí của
ngươi." Cái này đơn thuần là nói bậy, nhưng Dạ Ly Lạc lại làm cho người
ta nhìn không ra chút sơ hở, Nhược Ly khẽ nhíu chân mày, nửa tin nửa ngờ nhưng chắc chắn lúc này nàng giãy không thoát được cánh tay rắn chắc
của hắn, nàng dứt khoát bỏ qua giãy dụa, tựa vào trước ngực mềm mượt
kia, không tới một khắc sau đã ngủ mất.

Dạ Ly Lạc ôm Nhược Ly
trong lòng, nàng ngủ cũng không được an ổn, thỉnh thoảng sẽ ở trong ngực hắn cọ tới cọ lui, tuy rằng tư thế ngủ không tốt, nhưng hắn vẫn kìm
lòng không đậu nắm thật chặt sự ấm áp trong lòng,mùi thơm mềm mại làm
cho hắn yêu thích không buông tay, có lẽ nhiều hơn sự luyến tiếc chính
là vì nàng nằm trong ngực hắn lại rất tự nhiên không có phần nào sợ sệt.

Dạ Ly Lạc trời sinh ra vốn là tập hợp muôn vạn yêu khí mà hình thành yêu,
hắn không cha không mẹ, từ nhỏ mạnh mẽ, ở Yêu Sơn tu luyện ngàn năm sau
rời núi lại bỗng nhiên nổi tiếng.

Hắn mặc dù có đại quyền trông
coi sinh sát vạn yêu, nhưng luôn độc lai độc vãng, những người để ý đến
vị trí Ám vương hậu, hay e sợ hắn hoặc là làm bạn với hắn vì mơ ước dáng vẻ bên ngoài của hắn thì hắn lại rất khinh thường, bây giờ lại có một
người không như thế tồn tại ở trong lòng hắn, hắn cảm thấy đây chính là ý trời, cho nên hắn sẽ không buông tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận