Dạ Ly Lạc bị hành động bất ngờ của Ngược Ly làm cho ngây ngẩn cả người,
trong lòng cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy vào, khiến hắn không tự chủ được nở nụ cười.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu nhìn tiểu hồ ly khả ái đang cười híp mắt trong
lòng, ngước mắt nhìn cây Đề Huyết xinh đẹp, cảnh tượng đẹp đến mức khiến hắn hận không thể cho thời gian dừng mãi ở giây phút này.
Qua một lúc, Dạ Ly Lạc đột nhiên hỏi, "Xà Hầu vương tại sao lại lại giúp nàng vậy, nàng đã đồng ý cái gì với nàng ta?" Hắn đương nhiên cảnh giác mới hỏi nàng điều này, tự nhiên cảm thấy tiểu hồ ly nhà mình vói nữ xà
yêu kỳ quái kia sáp lại chắc chẳng có gì hay ho.
"Ách. . . . . ." Nhược Ly hơi chột dạ, "Ta đồng ý nếu nàng ta giúp ta thu bạc, ta sẽ phân cho nàng một thành!"
"Chỉ vậy thôi?" Dạ Ly Lạc còn lâu mới tin, con rắn kia căn bản cũng không thiếu bạc, hơn nữa cũng không có dã tâm gì.
"Còn có. . . . . . Còn có những mỹ nam của Văn Hoàng quý phi đưa đến, ta để cho nàng tùy tiện chọn." Nhược Ly cười cười lấy lòng nói.
". . . . . ."
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Nhược Ly đã bị Dạ Ly Lạc lôi xuống
giường, sau đó bị Văn Hoàng quý phi và một bầy yêu nữ vây quanh, trang
điểm cho nàng từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.
Theo yêu cầu của Dạ Ly Lạc, họ chuẩn bị cho Nhược Ly một thân nam trang, áo khoác kim hoàng đại biểu uy nghiêm giống như nhân giới, váy dài rộng rãi uy nghi, bên hông đeo thần ngọc thượng cổ, đại biểu cho thân phận
của nàng.
Dưới chân đeo một đôi giày được thêu hoa văn cầu kỳ, theo yêu cầu của
Nhược Ly đế giày được làm cao hơn một chút, để tránh cho nàng trông quá
nhỏ bé. Mái tóc màu bạc bởi vì quá dài không thể bới lên, được dùng một
sơi thất hải lưu ly buộc lên gọn gàng, đôi mày liễu được tô điểm cho đậm hơn một chút.
Dạ Ly Lạc hai mắt tỏa sáng nhìn Nhược Ly đứng trước mặt, ở nàng không hề toát lên chút khí chất nào của nữ nhân, nhìn đến chỉ làm cho người ta
cảm thấy chính là một tiểu hoàng tử tuấn tú, toát ra uy nghiêm của Thiên gia.
Nhược Ly đứng trước gương đồng, nhìn mình một thân anh khí, mỉm cười tự
tin. Nhưng trong lòng kinh ngạc, cả bộ y phục nhìn có vẻ rất nặng nề,
thật ra thì mặc vào lại nhẹ nhàng như tơ, khiến nàng cảm thấy không quen lắm.
Nàng nào biết, y phục này la do Dạ Ly Lạc tự mình đi đến Thiên Thiền tộc lấy được tơ mà dệt thành, là thứ rất hiếm có trên đời, dĩ nhiên hết sức nhẹ nhàng mềm mại.
Nhược Ly hít một hơi thật sâu, hôm nay những gì cần nhớ nàng đã thuộc
lòng, chỉ cần nàng làm từng bước sẽ không có vấn đề gì, bước ra ngoài
thì Dạ Ly Lạc đứng ở bên cạnh, nhẹ giọng nói , "Tất cả có gia ở đây."
Mấy chữ nhẹ nhàng có vẻ lười biếng, nhưng từng chữ chảy vào trong lòng
Nhược Ly, khiến cho nụ cười của nàng càng thêm tự tin, ở bên cạnh có nam nhân như vậy, thiên hạ rộng lớn, nàng còn phải e ngại điều gì nữa!
Đại điển đăng cơ được tiến hành ở chính điện của Yêu hoàng, con đường
dẫn đến chính điện được trải thảm vàng, chúng yêu đến triều bái đứng
đông nghẹt hai bên, có chút danh tiếng đứng ở phía trước, còn bên trong
chính điện đã có hai mươi mấy yêu thực lực siêu quần và bảy đại Hầu
vương đứng đợi Yêu Hoàng giá lâm.
Điều Nhược Ly cần phải làm chính là đi qua con đường này, sau đó đến chỗ cao nhất trong chính điện, tế bái Yêu Hoàng khai quốc, sau đó trích máu thề, hoàn thành nghi thức đăng cơ, từ đó trở thành Yêu Hoàng danh chính ngôn thuận của Yêu giới.
Nhược Ly tiếu sái bước từng bước, xuyên qua hành lang, xuất hiện trước
mặt chúng yêu, chúng yêu liền quỳ lạy, an tĩnh đến mức chỉ có thể nghe
thấy tiếng động phát ra từ ống tay áo, Dạ Ly Lạc đi phía sau Nhược Ly,
che chở cho nàng, phòng hờ vạn nhất.
Mỗi bước nàng đi đều hết sức vững vàng, nói năng có khí phách, lúc đi
lên đài cao, tay phải duỗi một cái, Bạc Băng cầm trên tay nhẹ nhàng vạch một nhát, máu màu bạc nhỏ xuống kim tượng Yêu Hoàng khai quốc, sau đó
quỳ xuống khấu đầu.
Ngay cả Dạ Ly Lạc cũng khẽ khom người lộ ra thần sắc cung kính hiếm
thấy. Chúng yêu lại quỳ lạy lần nữa, quang cảnh hết sức uy nghiêm. Sau
khi máu dung nhập vào kim tượng, thoáng chốc quanh thân Nhược Ly kim
quang bắn ra bốn phía.
Dạ Ly Lạc cảnh giác quan sát, thấy không có chuyện gì mới yên lòng, kim
quang đưa Nhược Ly bay tới giữa không trung, có một cỗ ánh sáng màu vàng dần dần hội tụ đến mi tâm của Nhược Ly.
Nhược Ly chợt cảm thấy có vô số hình ảnh khắc sâu vào đầu, theo kim
quang tiêu tán, nàng chậm rãi đáp xuống đất, khóe miệng không tự chủ
nâng lên vẻ tươi cười, trong tình thế bắt buộc nàng đã biết được vị trí
của Ngự Linh Châu!
"Yêu Hoàng Điện hạ, Văn Thành Vũ Đức, thiên thu vạn tái!" Chúng yêu kinh hô, lại bái lạy lần nữa.
Nhược Ly đứng trên cao, váy dài tung bay, đại khí hào hùng, sau đó đứng chắp tay, trầm giọng nói, "Bình thân!"
Khí thế to lớn!
Dạ Ly Lạc đứng sau lưng Nhược Ly, đôi mắt hoa đào chứa đầy ý cười ấm áp, đây mới là nữ nhân của hắn, tương lai hắn nhất định sẽ làm cho nàng và
hắn đứng trên tứ giới, quan sát chúng sinh!
. . . . . .
Đại điển đang cơ cuối cùng cũng chấm dứt, những kẻ xấu xa của Yêu giới
không thể nhất thời có thể xử lý hết, Nhược Ly chỉ có thể từng chút từng chút làm suy yếu thế lực của bọn họ, từ từ cắn nuốt bọn họ.
Ban đêm, sau khi ứng phó hết bầy yêu, Nhược Ly và Dạ Ly Lạc ngồi ở ghế
chủ vị trong phòng nghị sự, Dạ Mị và tam đại hộ pháp đều có mặt.
"Ta đã biết vị trí của Ngự Linh Châu, ở trong Mê Vụ sâm lâm (sương mù
dày đặc)." Nhược Ly có chút nhức đầu nói, theo trí nhớ nàng có được thì
nàng biết con đường kia cũng không dễ dàng đi, tuy nơi đó không có thần
thú thượng cổ, nhưng con hoãng cực độc cũng là một cửa ải khó khăn.
Tứ đại hộ pháp bên dưới vừa nghe thấy cũng mặt lộ vẻ khó xử, không ngờ
Ngự Linh Châu của Yêu giới lại được cất giấu ở đó, trách không được các
Yêu Hoàng các triều đại trước không thể lấy ra được.
"Vậy thì thế nào?" Dạ Ly Lạc cười lạnh, kẻ nào cản trở hắn hẳn phải
chết không thể nghi ngờ, chỉ là một cái trận pháp sương mù thì có khó
khăn gì.
"Vương, nếu một mình ngài đi thì không có gì đáng nói, nhưng chỉ có Yêu
Hoàng tự mình đi mới lấy được Ngự Linh Châu, nếu người khác e là vĩnh
viễn cũng không tìm được nó, còn mang theo tiểu thư. . . . . ." Dạ Mị
khó xử, trên người Nhược Ly căn bản không có yêu lực, lại nói nơi đó
nguy cơ tứ phía, vạn nhất khó bảo toàn cho nàng...
Da Ly Lạc nghe thấy điều này cũng cảm thấy khó khăn, nhưng cho dù con
đường phía trước khó hơn nữa, chỉ cần nàng muốn, d.đ.l.q.đ hắn cũng sẽ
loại bỏ muôn vàn khó khăn, mang nàng đi.
"Vương, xin hãy cho chúng thuộc hạ đi cùng ngài!" Dạ Quỷ tự động xin đi
giết giặc, lần này không phải chuyện nhỏ, chỗ kia từ xưa đi vào không
thể sống mà đi ra, có thể nói nguy cơ tứ phía, bọn họ không thể để cho
chủ tử của mình gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
"Dạ Lượng đi theo, ba người các ngươi ở lại chỗ này, những kẻ dưới kia
có thể sẽ rục rịch ngóc đầu dậy, các ngươi hãy ở lại quan sát kỹ!" Dạ Ly Lạc độc đoán nói, căn bản không cho thương nghị gì hết, nếu ở đây không có ai trong nom, chờ lúc bọn hắn trở lại sẽ không biết loạn thành cái
dạng gì.
"Vương!" Tứ đại độ pháp còn muốn nói điều gì, Dạ Ly Lạc đã ôm lấy Nhược
Ly biến mất ở trong không khí, lưu bọn bốn người ngươi nhìn ta, ta nhìn
ngươi.
Nhưng Dạ Mị phục hồi tinh thần rất nhanh, phe phẩy chiếc quạt trong tay, nho nhã nói, "Vương thượng tự nhiên có định đoạt, chúng ta nghe lệnh là được rồi, ôi chao, còn có mỹ nữ đang chờ ta a, ta về trước!"
Cả người Dạ Lượng run lên, chợt lách người trở về Dị Không gian của hắn, đỡ cho hắn phải nhìn thấy nam nhân ghê tởm kia nữa.
Dạ Võng cũng hướng về phía Dạ Mị nhổ một ngụm, hiển nhiên không ưa gì
cái tên ẻo lả kia, chỉ có Dạ Quỷ năng lực chịu đựng tốt nhất, còn không
quên dặn dò Dạ Mị, "Ngươi tiết chế một chút, gần đây lắm chuyện!"
Cuối cùng trong đại sảnh trống rỗng chỉ còn lại một mình Dạ Quỷ, hắn bất đắc dĩ thở dài, những người này không có một lúc nào để cho hắn tỉnh
tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...