Thịnh Thế Yêu Sủng

Ngày hôm sau trời vừa
tờ mờ sáng Nhược Ly đã bị Dạ Ly Lạc gọi dậy, nàng cuốn chăn, mắt nhắm
mắt mở nhìn Dạ yêu nghiệt tinh thần sảng khoái thì cảm thấy rất tức
giận, tối hôm qua nàng gần như thức trắng đêm còn hắn lại ngủ ngon như
vậy.

Đến tận lúc kết thúc bữa điểm tâm Nhược Ly vẫn còn giận,
nàng hắng giọng, hết sức nghiêm chỉnh nói, "Lạc, có một loại độc ta
không hiểu, lát nữa ta đi trước tìm Dạ Mị sư phụ, những Hầu vương sắp
đến phiền chàng giúp ta ngăn cản lại."

Dạ Ly Lạc nhìn thấy Nhược
Ly nghiêm túc như vậy, cảm thấy nhất định có điều gì mờ ám nhưng hắn chỉ cười không nói, cũng không vạch trần nàng, ngược lại hắn muốn xem tiểu
hồ ly này lại đang định giở mưu ma chước quỷ gì.

. . . . . .

Dạ Ly Lạc đứng trước cửa sổ nhìn tài liệu trong tay lại ngẩng đầu nhìn cây xanh bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ đến lời Nhược Ly nói không nhịn
được nở nụ cười vui vẻ.

Đã qua hai tháng kể từ lúc Nhược Ly đột
nhiên bước vào sinh mệnh của hắn, vậy mà hắn vẫn chưa tổ chức sinh nhật
cho nàng, đáng tiếc Nhược Ly cũng không biết ngày sinh nhật của chính
mình, hắn cũng không muốn nói ra khiến tiểu hồ ly không tim không phổi
đó thương tâm.

Hắn mân mê quyển sách trên tay, hơi suy tư, tuổi
tác của nàng hiện nay có lẽ khoảng mười bốn tuổi, vậy định ngày sinh
nhật của nàng cùng ngày với hắn luôn.


Cùng một ngày, mấy chữ này vừa lóe lên trong đầu thì hắn cảm thấy hơi tự giễu, bao lâu rồi hắn không tổ chức sinh nhật?

Đang thẫn thờ thì đột nhiên một thị vệ vội vàng hấp tấp chạy vào viện, quỳ
phịch xuống đất, sợ hãi bẩm báo, "Vương! Những yêu ma quỷ quái đang bị
tiểu thư đuổi chạy khắp hoàng cung."

"À. Kệ nàng vui vẻ đi, hiếm
khi thấy nàng có hứng thú với người khác." Dạ Ly Lạc đang hăng hái lên
kế hoạch mừng sinh nhật mười bốn tuổi của ai đó lên tiếng.

"Nhưng. . . Nhưng, tiểu thư đuổi theo bọn họ nói muốn chào hỏi, nhưng đó rõ
ràng là muốn hôn bọn họ!" Mỗ thuộc hạ sợ hãi nói, cảm thấy mình sắp khóc đến nơi rồi.

"Cái gì?" Mỗ vương biến mất trong nháy mắt.

Trong vườn hoa, Nhược Ly cười hết sức bỉ ổi túm váy rượt những người kia, hừ, lúc này nàng muốn trả thù Dạ yêu nghiệt, ai kêu hôm qua hắn hung hăng
càn quấy như vậy.

Dạ Quỷ, Dạ Mị, Dạ Võng bị nha đầu kia tìm mọi
cách lừa gạt đến đây, sau đó đuổi theo bọn họ nói muốn chào hỏi, nhưng
hình thức chào hỏi này làm trái tim nhỏ bé của họ không chịu nổi, nếu để cho Dạ Ly Lạc biết, bọn họ còn đường sống sao thế nên cắm đầu chạy trối chết.

Nhược ly đã nói nếu bọn họ dám dùng yêu lực để chạy trốn
sẽ hạ độc để cho bọn họ biết thế nào là khổ, vì vậy mới có một màn rượt
đuổi kia.

Trong vườn hoa, một thiếu nữ tuyệt mỹ nâng váy rượt ba
nam nhân chạy vòng quanh, Vì Dạ Lượng chỉ có thể ở Dị Không Gian nên vừa thấy tình hình không tốt đã chạy mất, coi như tạm thời tránh thoát một

kiếp, đáng tiếc hắn không dự liệu được, trong tương lai còn có một
chuyện bi thống hơn nhiều đang chờ đợi hắn.

Một trận gió thổi
tới, một bóng dáng màu đỏ trực tiếp bay tới sau lưng Nhược Ly, một tay
hắn nắm lên eo thon của nàng, Dạ Ly Lạc chỉ tiếc rèn sắt không thành
thép nói, "Nàng làm gì đó?"

"Chào hỏi!" Nhược Ly chớp đôi mắt to, nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của Dạ Ly Lạc thì cảm thấy rất đã nghiền,
sự trả thù nho nhỏ này coi như đã đạt thành.

Dạ Ly Lạc cảm thấy
trên đầu mình hiện lên ba vạch đen, nhìn tiểu Nhược Ly trong lòng rõ
ràng cố ý khiêu khích, hơi nhức đầu nói, "Tiểu Nhược Ly, gia không phải
đã nói rồi sao? Loại chào hỏi này chỉ có thể làm cùng gia."

"Nhưng lần nào Lạc cũng cười làm ta không chào hỏi được, ta muốn tìm bọn hắn
luyện tập một chút. . . . . ." Mỗ hồ ly đắc ý vì thực hiện được gian kế
nhưng chưa nói hết câu Dạ Ly Lạc đã cúi xuống chặn lại cái miệng nhỏ
xinh của nàng, chỉ nghe hắn hàm hồ nói, "Có luyện cũng chỉ có thể luyện
cùng gia . . . . . ."

". . . . . ." Nhược Ly nhất thời im lặng, quả thật da mặt người này đủ dầy, nàng xin chịu thua.

Cái hôn chỉ như chuồn chuồn lướt nước, khẽ phớt qua rồi dừng lại, hắn cũng
không muốn trình diễn ở nơi này, lạnh lùng nhìn lướt qua đám yêu ma đang đứng xem kịch vui, thấy bọn họ sợ hãi bỏ chạy trối chết, lúc này mới
hài lòng cúi đầu nhìn người đang bất mãn trong lòng.


Lúc này hắn
đương nhiên biết Nhược Ly đã hiểu hành động này gọi là gì, hắn hơi buồn
cười nhìn tiểu hồ ly vẫn buồn bực không lên tiếng, điều này chứng tỏ
rằng nàng đã lớn hơn một chút rồi.

Hắn đột nhiên nhếch môi cười,
vừa cúi đầu hôn nàng, vừa thầm thì, "Đối với gia mà nói đây chính là
chào hỏi, chỉ chào hỏi với mỗi mình nàng."

Nhược Ly hừ hừ, lúc
này lại thua trận, rõ ràng lại tiền mất tật mang, hừ lạnh một tiếng,
xoay người đi tới phòng nghị sự, không thèm để ý đến Dạ Ly Lạc nữa.

Nàng thầm nghĩ, tốt nhất hôm nay mấy tên yêu Hầu vương kia đừng có đến gây
chuyện, nếu không nàng không ngại dùng hai cây độc châm đáp lễ bọn họ,
để cho tâm trạng buồn bực của nàng có chỗ xả.

Dạ Ly Lạc cũng
không ngăn nàng, nhìn Nhược Ly tức giận nhưng khóe miệng vẫn mang theo
nụ cười, nàng như vậy khiến hắn cảm thấy hết sức đáng yêu, nhưng khi
nhìn thấy người tới cách đó không xa ý cười trên mặt hắn lập tức biến
mất, trong nháy mắt đôi mắt lạnh xuống.

Nhược Ly còn chưa đi được hai bước, đã có người không biết điều đụng vào họng súng.

"Nô tì tham kiến Yêu Hoàng Điện hạ." Văn Hoàng quý phi nhẹ nhàng cúi đầu,
lúc đứng dậy hít một hơi nặng nề mới trở lại bình thường, bộ dáng kia
giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ té xỉu vậy, dáng vẻ như thế khiến Nhược Ly rất bội phục, nàng làm thế nào cũng sừng sững đứng vững không hề
choáng váng.

Nhưng nhìn bộ dáng nhu nhược của Văn Hoàng quý phi,
Nhược Ly cảm thấy nàng nếu nàng trách phạt chuyện nàng ta đột nhiên xông ra cũng không phải, chỉ có thể lạnh lùng dừng lại nhìn nàng ta nói,
"Văn Hoàng quý phi miễn lễ!"


Văn Hoàng quý phi thẹn thùng cười
một tiếng, "Điện hạ thật là khách khí, bây giờ làm gì còn danh hiệu phi
tử gì nữa, Điện hạ gọi nô tì là Hinh Nhi đi."

". . . . . ." Nhược Ly gật đầu, trong lòng lại chỉ trích, nàng nào biết nàng ta tên gì,
nhưng Văn Hoàng quý phi làm việc rất tốt, hậu cung này còn cần nàng ta
xử lý, những nhóm cung nữ cũng phải chờ nàng ta an bài, vì vậy nàng cũng không muốn bắt bể nàng ta, liền sửa lại.

"Không biết Hinh Nhi
tìm bổn hoàng có chuyện gì?" Nhược Ly hỏi giọng quan tâm nhưng trong
lòng đã tương đối phiền não, chỉ muốn mau mau thoát khỏi nàng ta.

Bởi vì không biết tại sao, nàng cảm giác ánh mắt Văn Hoàng quý phi nhìn
nàng tỏa ra tinh quang, giống như người đói bụng mười ngày nửa tháng
nhìn thấy lương thực, quá nhiệt tình lại làm cho nàng cảm thấy chán
ghét.

"Nô tì tìm Điện hạ để bẩm báo tất cả phi tần trong hậu cung đều được an bài thỏa đáng, nhưng có một số không có nơi nào để đi, nô
tì liền tự tiện làm chủ làm cho các nàng ở lại Thiên Điện, vì vậy hôm
nay tới bẩm báo Điện hạ, nên xử trí họ như thế nào?"

"Nếu thật sự không có nơi nào thì hãy cho bọn họ lưu lại đi, nhưng đồ dùng hằng ngày đều phải giản lược hết, hôm nay hoàng cung trăm việc đợi làm, toàn bộ
trong cung nên tiết kiệm." Nhược Ly vừa nghe thấy nàng phải nuôi những
kẻ vô dụng này thì cảm thấy đau đớn như có ai cắt mấy miếng thịt trên
người vậy.

"Nô tì biết, dân chúng khốn khổ, theo lý nô tì nên dẫn đầu tiết kiệm." Văn Hoàng quý phi thể hiện mình là người có tri thức
hiểu lễ nghĩa, Nhược Ly rất hài lòng gật đầu, vẫn rất thưởng thức hiệu
suất làm việc cùng tính tình dịu dàng của nàng ta.

"Nếu không còn chuyện gì, bổn hoàng đi trước xử lý những chuyện trên điện." Nhược Ly
nói xong nhấc chân định đi, nhưng lại bị Văn Hoàng quý phi gọi lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui