Thịnh Thế Xấu Phi




Một vòng ánh trăng trong sáng treo cao cho trong bầu trời đêm thêm trong suốt, ánh sáng bạc thánh khiết lúc ẩn lúc hiện, gió mát cũng nở ra hình dáng xinh đẹp của nó, ôn nhu ở dưới vạn vật trong trời đất thướt tha khiêu vũ. Trong Hoa viên Tam vương phủ… Ánh sáng rực rỡ chiếu khắp cả hồ sen, mơ hồ có thể thấy được nhàn nhạt sương mù quanh quẩn. Bỗng dưng, tiếng đàn uyển chuyển hàm xúc như nước bay lên, mang đến àn đêm tĩnh lặng tâm tư như oán như kể, bóng đêm vốn ôn nhu yên tĩnh trong nháy mắt biến sâu thẳm xa mù. Thì ra trong đình hoa sen, có một nữ tữ mặc áo xanh đang ngồi đón gió, đối với mặt trăng đánh đàn. Lúc này Lam Ẩn Nhan vừa vặn đi qua hồ sen, chuẩn bị đi trước phòng ngủ Tiêu Dật đòi một bức Hưu thư, chẳng qua là khi nàng nhìn thấy nữ tử áo xanh đánh đàn trong đình, nàng không khỏi dừng bước. Không biết vì sao, người nữ tử này đánh ra một khúc, nhưng lại làm nàng cảm giác được nơi mềm mại nhất trong lòng bị xúc động, tựa hồ từ trong lòng nàng tản ra cô tịch, cái loại cô tịch này giống như có thể đem đêm tối nhuộm dần, hơn nữa cái loại cô tịch này mình cũng từng có qua, chính là mấy ngày hôm trước nàng rối rắm rốt cuộc muốn nói cho Tiêu Nhiên hay không, lúc chính mình yêu hắn. Lam Ẩn Nhan lại ma xui quỷ khiến đi về phía trong đình, dưới ánh trăng sáng tỏ, Lam Ẩn Nhan nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của nữ tử áo xanh kia, mà lòng của nàng nhịn không được tán thưởng xuống. Thì ra Tam vương phủ vẫn còn có nữ tử tuyệt sắc như thế? Má ngọc đỏ bừng, môi như anh đào, chân mày to như tranh vẽ, đó là một loại thanh diễm khó có thể nói rõ, chính là ở mảnh thanh diễm còn lộ ra khí chất phi phàm. Đó là một loại vô tận toát ra nhu tình như nước, tựa hồ đã có khí chất đặc biệt xen lẫn cứng cỏi, khí chất như vậy nhưng thật ra làm cho Lam Ẩn Nha cảm giác rất thoải mái. Tuy rằng nàng mặc thực mộc mạc, hơn nữa trên mặt còn quấn quanh mười phần ưu thương, nhưng mà lại vẫn như cũ đạt được phong thái của bản thân nàng. Người nữ tử này là ai? Lam Ẩn Nhan không khỏi có chút tò mò. “Uyển Dao ra mắt Vương phi tỷ tỷ” Nữ tử áo xanh cũng đồng dạng thấy được Lam Ẩn Nhan, ngón tay ngọc của nàng ngừng đánh đàn, sau đó đứng dậy hơi khom thắt lưng về phía Lam Ẩn Nhan nói. “Ngươi chính là Uyển Dao?” Lam Ẩn Nhan kinh ngạc nhìn nữ tử áo xanh, nàng nghe qua tên Uyển Dao, nàng là một vị trong phần đông thị thiếp của Tiêu Dật. Bất quá nghe nói thân thể của nàng không được tốt lắm, hơn nữa tựa như tâm của nàng thường xuyên thừa nhận đau đớn kịch liệt không rõ, dường như Tiêu Dật từng để cho Quỷ Y Tư Đồ Phong trị liệu qua cho nàng, nhưng Tư Đồ Phong lại không tìm ra bất kỳ mấu chốt nào. “Vâng, ta chính là Uyển Dao” Con ngươi Uyển Dao trong suốt tối đen như ngọc nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, trên mặt cũng hiện lên một chút nụ cười dịu dàng nhu hòa. Nụ cười kia giống như hoa quỳnh trong thế gian, có một loại thanh thuần không nói nên lời. Đây không khỏi làm cho lòng của Lam Ẩn Nhan lại đối với nàng sinh ra vài phần hảo cảm. “Nghe nói thân thể của ngươi không khỏe, bây giờ khá hơn chút nào không?” Lam Ẩn Nhan nhịn không được mở miệng hỏi. “Để cho Vương phi tỷ tỷ lo lắng, Tư Đồ đại ca từng chuẩn đoán cho Uyển Dao, nói Uyển Dao đây có thể là bệnh di truyền, theo tuổi tăng trưởng sẽ gặp phát bệnh, trước mắt Tư Đồ đại ca còn không biết thay Uyển Dao trị liệu như thế nào” Uyển Dao ôn nhu cười nói. “Thế sự vô thường, rất nhiều chuyện đều là không thể đoán trước, Uyển Dao, ngươi…” Nhưng thật ra Lam Ẩn Nhan nhịn không được muốn an ủi Uyển Dao, nhưng lại không biết nên an ủi như thế nào. “Tỷ tỷ yên tâm, Uyển Dao không có việc gì! Bây giờ tuy rằng mỗi ngày Uyển Dao sẽ trải qua một lần đau đớn tra tấn, nhưng sau khi đau đớn qua đi, Uyển Dao sẽ cảm thấy kỳ thật mình cũng rất là hạnh phúc” Uyển Dao lạnh nhạt cười nói. “A, đây là vì sao chứ?” Uyển Dao nói làm cho Lam Ẩn Nhan có chút kinh ngạc. “Nếu thân thể chưa từng trải qua đau đớn, chúng ta có thể sẽ không biết quý trọng chính mình, cũng sẽ không cảm ơn lúc không có ốm đau” Uyển Dao lấy tay nhẹ nhàng gảy xuống cổ cầm, tiếng đàn như nước chảy gió mát lại nhẹ vang lên, sau đó Uyển Dao thản nhiên cười về phía Lam Ẩn Nhan. Mà Lam Ẩn Nhan nghe được Uyển Dao nói như vậy, không khỏi tán thưởng liếc nhìn Uyển Dao, mặc dù là nói như vậy, nhưng thế gian người có thể chân chính đạt tới cảnh giới này lại có mấy người chứ? Đối với Uyển Dao này, Lam Ẩn Nhan lại không hiểu ưa thích. “Uyển Dao, vừa rồi nghe tiếng đàn ngươi, tựa hồ có chuyện quấy nhiễu trong lòng?” Lam Ẩn Nhan nhịn không được mở miệng hỏi, vốn tưởng rằng nàng là vì ốm đau tra tấn cho nên trong lòng mới không thoải mái, muốn dùng tiếng đàn phát tiết xuống. Nhưng mà từ mới vừa cùng nàng nói chuyện, Lam Ẩn Nhan biết mình đoán sai lầm rồi. Đây không khỏi làm Lam Ẩn Nhan hết sức hiếu kỳ, một người tâm tính không dính bụi trần như nàng, nữ tử hào hiệp đối với bệnh tật như thế, thế gian còn có thể có chuyện gì có thể làm phức tạp đến nàng chứ? “Khiến cho tỷ tỷ chê cười! Phật nói đời người có tám loại đau, trước có sinh lão bệnh tử tứ đau, sau có yêu biệt ly đau, oán hận lại đau, cầu không thể đau cùng với ngũ âm kịch liệt đau [Chỉ đối với đời người yêu say đắm cùng theo đuổi đau]. Tám loại đau này dây dưa cả một đời người, khiến người ta không thể an bình nhìn thấy bản thân, không thể ung dung tự tại tùy ý bản thân. Như vậy, với ta mà nói, đau nhất trong tám loại đau chớ nói qua là ‘Cầu không thể đau’. Cái gọi là tất cả sự vật trên thế gian, tâm yêu một người, cầu mà không thể có được. Cầu không thể đau, mới là thật đau, cũng đau nhất. Uyển Dao đúng vẫn còn là người trong thế tục, mặc dù có thể vượt qua đau đớn của sinh lão bệnh tử, nhưng không có cách nào vượt qua cầu không thể đau này a!” Khóe miệng Uyển Dao cười chua xót nói. “Tơ tình đầy cõi lòng chỉ có gửi trong ca khúc, ai tách ảo mộng an ủi tâm sự? Uyển Dao, chẳng lẽ ngươi là vì tình mà đau? Không thể tự thoát khỏi?” Nghe được Uyển Dao nói, thân thể Lam Ẩn Nhan hơi ngẩn ra, lập tức tràn đầy cảm xúc nói. “Mặc dù Uyển Dao cùng tỷ tỷ ở tại Tam vương phủ, bình thường lại cũng không có gì lui tới. Nhưng thật không ngờ, tỷ tỷ lại là người tri âm của Uyển Dao” Uyển Dao đối với Lam Ẩn Nhan nở rộ một nụ cười ấm áp giống như gió xuân nói. “Uyển Dao là vì yêu Tiêu Dật, nhưng mà cố tình nữ tử bên cạnh Tiêu Dật nhiều lắm, cho nên mới sẽ bị phức tạp sao?” Lam Ẩn Nhan chăm chú nhìn Uyển Dao. Nữ tử giống như Uyển Dao, ngay cả nàng cũng không khỏi sinh lòng yêu thích, tên Tiêu Dật kia lại làm sao có thể nhẫn tâm nạp nàng làm thiếp, còn làm cho các nàng cùng nhiều nữ tử khác cùng hầu hạ một mình hắn chứ? Tiêu Dật này quả thực là khốn nạn a! “Kỳ thật tỷ tỷ hiểu lầm Tam vương gia, Tam vương gia cũng không kinh khủng giống như biểu hiện ở mặt ngoài, đối với người khác kỳ thật rất tốt!” Uyển Dao lạnh nhạt cười, sau đó nhẹ giọng nói. Lam Ẩn Nhan nghe được Uyển Dao nói, không khỏi ngoài ý muốn nhìn về phía Uyển Dao. Nàng thật đúng là có một trái tim tinh xảo đặc sắc, thế nhưng xem thấu suy nghĩ trong lòng mình. Chính là đối với nàng nói tốt thay Tiêu Dật, Lam Ẩn Nhan duy trì giữ lại ý kiến. “Kỳ thật, nữ tử xuất sắc giống như Uyển Dao hẳn là có kết quả rất tốt, tên Tiêu Dật kia căn bản không đáng ngươi đi yêu!” Lam Ẩn Nhan không khỏi thay Uyển Dao không đáng giá. Tên Tiêu Dật kia, thị thiếp trong phủ thành đàn, căn bản không xứng nhận được tình yêu của Uyển Dao. “Kỳ thật Tam vương gia trừ bỏ làm cho Ngưng Cầm thị tẩm, căn bản không triệu qua nữ tử khác thị tẩm. Mà sở dĩ Tam vương gia đối với Ngưng Cầm có vẻ đặc biệt, đơn giản Ngưng Cầm là người mà khi Mẫu phi Tam vương gia còn sống lựa chọn, trước khi Mẫu phi Tam vương gia sắp chết, hy vọng Tam vương gia có thể cùng Ngưng Cầm sinh dục nữ. Mà Tam vương gia là người con có hiếu, có lẽ ngay cả trong lòng đối với Ngưng Cầm không có một chút tình yêu, nhưng cũng không vi phạm nguyện vọng của Mẫu phi hắn” Uyển Dao lạnh nhạt cười nói. “Ngươi nói từ đầu đến cuối Tiêu Dật không chạm qua các ngươi? Nếu như vậy, vì sao các ngươi lại nguyện ý ở lại Tam vương phủ chứ, kỳ thật các ngươi cần phải đi ra ngoài tìm kiếm hạnh phúc của mình a?” Uyển Dao nói không khỏi làm Lam Ẩn Nhan khiếp sợ vạn phần. Nạp nhiều thị thiếp như vậy, lại không chạm vào một cái. Tiêu Dật này có bệnh sao? Chẳng lẽ đem nhiều mỹ nữ như vậy khóa ở trong vương phủ, tinh thần hắn sẽ đạt được cực độ thỏa mãn? Hắn quả thực chính là lỡ hạnh phục cả một đời người a! “Kỳ thật trừ bỏ Ngưng Cầm ra, chúng ta các thị thiếp khác đều là được Tam vương gia cứu. Ví dụ như ta, một năm kia, thôn quê ta gặp được ôn dịch, ta cùng cha mẹ vì tránh né ôn dịch, liền một đường ăn xin tới Kinh thành, kết quả cha mẹ vẫn là lây ôn dịch bệnh chết. Sau bản thân ta vại vô xu, liền quyết định bán mình chôn cất cha mẹ, kết quả lại bị ác bá trong Kinh thành đùa giỡn. Là Tam vương gia đi qua đã cứu ta, Tam vương gia không chỉ vô điều kiện giúp ta chôn cất cha mẹ, gặp ta một nữ tử yếu ớt không nơi nương tựa, còn cho ta một ngân lượng đáng kể, số ngân lượng kia cũng đủ ta qua hết nửa đời sau. Chính là ta vì báo đáp Tam vương gia ân tình, cho nên liền thỉnh cầu vương gia đem ta dẫn vào trong phủ, làm cho ta vì nô tỳ hầu hạ hắn để báo ân. Ở ta luôn mãi khẩn cầu, cuối cùng Tam vương gia vẫn là đáp ứng rồi. Chính là sau đó hắn lại cảm thấy ta làm nô tỳ tất ủy khuất ta, vì thế liền đem một sân sau ban cho ta, còn phái bọn nha hoàn chiếu cố ta. Cho nên ở trong mắt mọi người, tuy rằng ta không được Tam vương gia ban cho danh phận gì, lại giống như nữ chủ nhân sống ở trong Tam vương phủ. Cũng bởi vì vậy ngoại nhân lầm cho rằng là thị thiếp. Kỳ thật Tam vương gia cùng ta luôn luôn lấy lễ đối đãi, chưa từng có bất luận lòng khinh bạc gì” Uyển Dao chậm rãi mở miệng giải thích. “Không nghĩ tới tên kia lại là một người biết thương hương tiếc ngọc?” Nghe xong Uyển Dao nói, nhưng thật ra lòng của Lam Ẩn Nhan hơi chấn động một chút, thì ra Tiêu Dật làm người cũng là không phải kinh khủng giống như mình chứng kiến lúc trước. “Chính là bởi vì hắn thật tình đối đãi với chúng ta rất tốt, cho nên rất nhiều người Tam vương gia cứu về trong phủ đều gọi là thị thiếp, là thật lòng yêu Tam vương gia, chỉ tiếc… Tam vương gia đối với bất cứ kẻ nào cũng không động tâm, còn vẫn cổ vũ chúng ta đi tìm hạnh phúc chân chính. Nhưng mà tuy rằng bọn tỷ muội vẫn biết Tam vương gia cũng không động tâm với các nàng, lại vẫn cam tâm tình nguyện ở lại Tam vương phủ, chờ mong có một ngày có thể đạt được tâm của Tam vương gia, cho đến khi tỷ tỷ xuất hiện, mọi người mới biết được, thì ra tỷ tỷ mới là người duy nhất có thể đi vào trong lòng Tam vương gia” Uyển Dao lạnh nhạt cười nói. “Uyển Dao, ngươi hận ta sao? Kỳ thật ta sẽ không cùng các ngươi cướp Tiêu Dật” Trái lại Lam Ẩn Nhan ngẩn người, kỳ thật từ thái độ Tiêu Dật đối đãi với mình, nàng cũng rõ ràng biết quả thật Tiêu Dật đối với mình động tâm, chỉ tiếc mình đối với hắn không có cảm giác gì, trước kia là vì chán ghét những hành vi của hắn, bây giờ nghe Uyển Dao nói như vậy, xem ra Tiêu Dật cũng không kinh khủng như bây, bất quá thì tính sao? Cho dù hắn tốt, mình yêu cũng chỉ có một mình Tiêu Nhiên. “Những người khác có hận tỷ tỷ hay không thì ta không biết. Nếu ta yêu chính là Tam vương gia, cũng thật ra sẽ không hận tỷ tỷ, nếu thật tình yêu một người, cũng không cần có được hắn, mà là yên lặng nhìn hắn hạnh phúc thì tốt rồi, nhưng mà ghen tị lại thật ra khó tránh khỏi!” Uyển Dao thản nhiên cười nói. “Nhưng mà ta từ trên người ngươi vẫn chưa nhận thấy được một chút lòng ghen tị? Chẳng lẽ…” Bỗng nhiên Lam Ẩn Nhan híp mắt nhìn về phía Uyển Dao. “Quả thật tỷ tỷ là người tri âm của Uyển Dao” Uyển Dao giống như ngẩn người, sau đó khóe miệng chua xót cười cười, sau đó nàng ngửa đầu nhìn lên bầu trời, trên người cũng tản mát ra hơi thở thê lương. “Chẳng lẽ người trong lòng Uyển Dao yêu là người khác?” Lam Ẩn Nhan con ngươi khiếp sợ nhìn về phía Uyển Dao. “Ừ, tỷ tỷ thật là có một đôi mắt tinh thông” Uyển Dao im lặng gật đầu, sau đó nhìn về phía Lam Ẩn Nhan cười yếu ớt. “Vậy vì sao ngươi không dũng cảm đi theo đuổi hạnh phúc của mình, mà muốn ở lại Tam vương phủ này chứ?” Lam Ẩn Nhan không khỏi có chút đau lòng với Uyển Dao này, nghĩ nàng cùng Tiêu Nhiên cũng là trải qua rất nhiều, lúc này mới biểu lộ cõi lòng cho nhau. Nàng rất thích Uyển Dao này, nàng thật hi vọng Uyển Dao cũng có thể tìm kiếm được hạnh phúc, trăm ngàn lần đừng như mình và Tiêu Nhiên, đã trải qua nhiều nhấp nhô như vậy. Hơn nữa không phải Uyển Dao đã nói sao, tên Tiêu Dật kia là khích lệ các nàng theo đuổi hạnh phúc, nếu các nàng phải rời khỏi, khẳng định Tiêu Dật sẽ không ngăn cản a? “Tỷ tỷ, ngươi nói ánh trăng này đẹp sao?” Bỗng nhiên Uyển Dao vươn tay, đón nhận một luồng ánh trăng, sau đó nhếch miệng cười nói với Lam Ẩn Nhan. “Ừ!” Lam Ẩn Nhan lại khó hiểu nhìn Uyển Dao một chút, sau đó gật gật đầu, ánh trăng thuần khiết như thế, không nhiễm một hạt bụi, sao lại không đẹp chứ? “Tuy rằng ánh trăng đẹp, nhưng nó treo cao ở trên bầu trời, mọi người vĩnh viễn chỉ có thể ngẩng đầu lên nó, nhưng mà không có cách nào chân thật có nó, bởi vì nó cách chúng ta thật sự là rất xa xôi, đó là một loại xa xôi mong muốn mà không thể thành! Ta yêu người kia liền giống như ánh trăng bây giờ, có lẽ thỉnh thoảng ta có thể thấy hắn một lần, nhưng hắn lại giống như ánh trăng treo cao ở chân trời kia, làm cho ta cảm giác được xa xôi không thể thành” Uyển Dao yếu ớt nói. Toàn thân cũng nhộn nhạo tầng tầng gợn sóng, giống như muốn cho tất cả nỗi lòng theo gió đi xa, nhẹ nhàng bay về phía chân trời xa xôi. “Ngươi… Là cảm thấy người mà ngươi yêu cao không thể leo tới sao? Kỳ thật… Có lẽ ngươi bên buông tất cả băn khoăn trong lòng, dũng cảm đi tranh thủ một lần, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy đó cũng không phải xa xôi không thể thành đâu?” Mặc dù Lam Ẩn Nhan nói, nhưng trong lòng thì vô cùng rung động, nàng cảm thấy Uyển Dao này vô luận từ dung mạo hoặc là tài nghệ, dù là tâm tình đều là rất hoàn mĩ a, nhưng người nàng yêu trong lòng, lại đối với nàng mà nói là xa không thể thành, nàng yêu là người sao? Sẽ không là thần tiên trên trời đi? “Tỷ tỷ thật hi vọng ta đi tranh thủ sao?” Uyển Dao chăm chú nhìn Lam Ẩn Nhan, khóe miệng buộc vòng mảnh cười nhạt nói, gió đêm thổi bay tóc đen của nàng, làm cho trên mặt nàng tản mát ra vẻ đẹp thê lương. “Ừ, đôi khi yêu là cần tranh thủ. Uyển Dao, ngươi bên dùng thiệt tình của mình đi cảm động hắn, mặc dù cuối cùng thất bại, nhưng tối thiểu tâm cũng sẽ không tiếc nuối!” Trên mặt Lam Ẩn Nhan tươi sáng cười nói, nàng cũng từng bởi vì người trúng kịch độc, cho nên mới đem tình yêu đối với Tiêu Nhiên giữ lại bước đến trước mặt tử thần, nhưng kết quả lòng của nàng vẫn là nói cho nàng, cho dù chết thì như thế nào chứ? Cho dù chết, nhưng mà trong lòng nàng cũng là trung thành với tình yêu, mà không phải mang theo tiếc nuối rời đi. Lúc này ánh trăng tận thỏa thích trút xuống, giống như khói bạc mơ hồ quanh quẩn toàn thân Lam Ẩn Nhan, làm cho dung nhan tuyệt mĩ kia của nàng ở dưới ánh trăng đẹp đến cực hạn. Gió đêm từ từ mà đến, tóc đen Lam Ẩn Nhan ở trong gió chậm rãi lay động. Giống như chính là tiên tử hạ phàm ngày đó, cũng không kịp được một chút phong thái của nàng. Mà khóe môi Uyển Dao lại mỉm cười, con ngươi đầy nước liễm diễm nhìn Lam Ẩn Nhan. Chính là nếu ở trong đáy lòng nàng tìm kiếm, sẽ thật sâu phát hiện, trong lòng Uyển Dao cũng không mỉm cười, mà là một mảnh hàn băng. Lam Ẩn Nhan này, quả thật nàng rất đẹp, xinh đẹp thánh khiết lúc ẩn lúc hiện. Đó là một loại xinh đẹp cho dù không động bất kỳ tiếng nói nét mặt cái gì, cũng có thể làm cho người ta hít thở không thông, loại xinh đẹp này thường sẽ làm người ta ở dưới tình huống không thể cảm thấy, đem một lòng hoàn toàn luân hãm. Khó trách, Thần vô cùng hoàn mĩ trong cảm nhận kia của nàng sẽ yêu nàng yêu đến tình trạng không thể kiềm chế. “Uyển Dao? Là ta nói sai cái gì sao?” Nhìn thấy Uyển Dao tựa hồ có chút thất thần, Lam Ẩn Nhan không nhịn được nhẹ giọng hỏi. “Tỷ tỷ, kỳ thật ra cũng muốn đi tranh thủ. Nhưng mà ngươi biết không? Vô dụng, bởi vì người Uyển Dao yêu, trong lòng đã có người âu yếm. Cho nên kỳ thật Uyển Dao chính là tương tư đơn phương thôi, chính là bởi vì kết quả như vậy, do đó Uyển Dao mới có thể một mình ở dưới ánh trăng đánh đàn, làm cho tâm tình tích tụ của mình theo tiếng đàn rơi vào trong gió, để được một chút an ủi” Uyển Dao buông con ngươi xuống, ngữ khí yếu ớt nói. Tình yêu nàng đối với chủ tử, tựa như hạt giống chôn sâu ở dưới đáy lòng, nhưng lại là hạt giống vĩnh viễn sẽ không nảy mầm. Chủ tử có được khuôn mặt hoàn mĩ nhất trên đời, nhưng mà trái tim hắn cũng không hoàn mĩ, bởi vì tâm hắn so với băng sương ngàn năm còn lãnh hơn, hoặc là nói căn bản hắn là vô tâm. Bởi vậy cho nàng lại trầm mê cùng chủ tử, cũng tuyệt đối không thể sẽ đẫn tới một chút nhìn của chủ tử. Bất quá chính là bởi vì chủ tử là người vô tâm, mặc dù không chiếm được tình yêu của chủ tử, nàng cũng có thể thỏa mãn. Nhưng mà Lam Ẩn Nhan lại xuất hiện, mà xuất hiện của nàng làm chủ tử có tâm, hơn nữa còn làm cho tâm hắn đập chỉ vì cái gọi là lam Ẩn Nhan trúng mục tiêu nhất định này, nàng thật là không cam lòng a! “Uyển Dao, ngươi…” Nghe được Uyển Dao nói, Lam Ẩn Nhan cũng không biết nên nói những gì, nam tử nàng yêu lại yêu nữ nhân nhân khác. Vậy nàng… “Tỷ tỷ không cần thay Uyển Dao thương tâm, ta yêu người kia liền giống như ánh trăng này, kỳ thật chỉ cần hàng đêm Uyển Dao có thể lẳng lặng cầm phần mĩ lệ này, làm ảnh thánh khiết trong trẻo này ở trong lòng bàn tay ta dập dờn màu trắng bạc, liền cũng cảm nhận được giống như người trong lòng yêu” Uyển Dao lại mở lòng bàn tay ra, để cho ánh trăng ở đầu ngón tay mình di động, trên mặt cũng lộ ra nụ cười thỏa mãn, tựa hồ đang thưởng thức ánh sáng trong sạch nhu tình như nước này. “Uyển Dao…” Nhìn thấy váo Uyển Dao ở trong gió tung bay, tóc đen thanh doanh vũ động, cùng với nụ cười thỏa mãn trên mặt kia, Lam Ẩn Nhan cũng không biết nói cái gì. “Ha ha, tỷ tỷ, không đề cập tới tâm sự của Uyển Dao. Đúng rồi, tỷ tỷ trễ như vậy trở về hẳn là có việc gì đi? Chẳng lẽ tỷ tỷ trở về là cùng Tam vương gia hoàn toàn phân rõ giới hạn?” Uyển Dao thu hồi bàn tay nâng ánh trăng, sau đó con ngươi hàm chứa ý cười ôn nhu nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. “Uyển Dao thế nhưng đoán được?” Lam Ẩn Nhan không khỏi tán thưởng liếc nhìn Uyển Dao. “Vừa rồi tỷ tỷ nghĩ đến Tam vương gia là người Uyển Dao yêu, cho nên vì an ủi Uyển Dao không phải là nói sẽ không đi cướp đoạt Tam vương gia sao? Mà chuyện tỷ tỷ cùng Tứ vương gia, mọi người bên trong phủ cũng đều biết. Cho nên Uyển Dao liền lớn mật phỏng đoán!” Uyển Dao mím môi nở nụ cười nói. “Uyển Dao, ngươi thật sự là rất thông minh!” Lam Ẩn Nhan cũng tặng lại Uyển dao một chút cười nhạt. “Uyển Dao cùng tỷ tỷ vừa gặp đã thân, Uyển Dao cũng hi vọng tỷ tỷ có thể truy tìm tình yêu trong lòng, Trong lòng mỗi người để phải có lựa chọn của mình, tỷ tỷ cũng có thể vâng theo trong lòng mình yêu thích. Chính là dù sao Tam vương gia cũng có ân với Uyển Dao, hơn nữa Tam vương gia cũng thật tình yêu tỷ tỷ, cho nên mặc dù tỷ tỷ lựa chọn yêu Tứ vương gia, cũng hi vọng tỷ tỷ đừng quá thương tâm Tam vương gia liền tốt!” Uyển Dao lại đưa mắt nhìn về phía mặt trăng nơi chân trời, ngữ khí ôn nhu nói. Chính là một lòng của nàng cũng vô cùng thống khổ. “Ta…” Lam Ẩn Nhan trầm mặc, nàng không biết nên trả lời Uyển Dao như thế nào. “Kỳ thật Uyển Dao biết mục đích khi đó tỷ tỷ đến Tam vương phủ, tỷ tỷ là vì tìm kiếm hai thứ đó của Tam vương gia đi! Cho nên tỷ tỷ cũng không thể trách lúc trước Tam vương gia đối xử lãnh khốc với tỷ tỷ như vậy, bởi vì hai thứ đó rất quan trọng đối với Tam vương gia!” Khóe miệng Uyển Dao mỉm cười nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. “Uyển Dao cũng biết hai thứ kia?” Lam Ẩn Nhan kinh ngạc liếc nhìn Uyển Dao. Đúng vậy, nàng biết hai thứ đó rất quan trọng đối với Tiêu Dật, nếu không làm sao Hoàng đế cùng Phong Y có thể hạ độc nàng, sau đó bức bách mình đến ăn cắp chứ, chính là nàng lại không biết hai thứ kia rốt cuộc có tác dụng gì. “Uyển Dao cũng là trong lúc vô ý nghe Tam vương nói qua! Theo như lời Tam vương gia, một khối Lệnh bài phỉ thúy trong đó có thể hiệu lệnh tất cả nhân sĩ võ lâm trong giang hồ, chỉ cần trên tay có được lệnh bài phỉ thúy kia, tất cả nhân sĩ võ lâ đều phải nghe lệnh hắn. Còn có một khối hình như là lệnh bài điêu khắc hai con rồng bằng vàng, nghe nói đó một cái hứa hẹn giữa Hoàng đế lập nước Lâm quốc cùng Hoàng đế lập Thánh Long vương triều, hình như nói vô luận ai có được khối kim lệnh bài kia, chỉ cần ở trước mặt Hoàng đế hiện tại ở Lâm quốc đưa ra kim lệnh bài kia, liền có thể khiến cho Lâm quốc Hoàng đế vô điều kiện xuất binh hỗ trợ!” Uyển Dao chậm rãi mở miệng giải thích. “Khó trách…” Lúc này Lam Ẩn Nhan mới chợt hiểu ra. Nói cách khác lúc trước Tiêu Dật ình Lệnh bài phỉ thúy kia, có thể hiệu lệnh tất cả nhân sĩ võ lâ. Khó trách Tiêu Trác kiêng kị Tiêu Dật như thế, thì ra Tiêu Dật có được hai thứ kia lại có được thế lực cường đại như thế. “Đúng, tỷ tỷ, nghe nói ngươi cũng trúng độc? Dường như Tam vương gia vì thay ngươi giải độc cũng lo nát tâm, bây giờ thân mình ngươi có cảm giác không khỏe hay không? Tỷ tỷ là tri âm của Uyển Dao, Uyển Dao thực không hi vọng tỷ tỷ có chuyện gì!” Bỗng nhiên Uyển Dao đưa tay thân mật kéo lấy tay của Lam Ẩn Nhan, chính là đầu ngón tay của nàng lại vô tình hay cố ý xẹt qua mạch đập Lam Ẩn Nhan. Hắn, quả thực khởi động Ma Linh châu giải độc trong người Lam Ẩn Nhan. “Không phải Uyển Dao vừa nói sao, nếu chưa từng trải qua thân thể đau đớn, chúng ta có thể sẽ không hiểu quý trọng bản thân, cũng sẽ không cảm ơn lúc không có ốm đau. Cho nên sinh mệnh đối với ta mà nói, không cần cưỡng cầu! Chỉ cần có thể quý trọng hạnh phúc có trước mắt, đối với ta mà nói cũng đã đủ rồi!” Lam Ẩn Nhan lạnh nhạt cười nói. “Thì ra tỷ tỷ cũng là người không câu chấp” Uyển Dao lạnh nhạt cười, trong con ngươi lại che dấu một chút hào quang phức tạp không dễ phát hiện. Rõ ràng độc của nàng đã giải hoàn toàn, làm sao chính nàng lại còn không biết chứ? Chẳng lẽ chủ tử căn bản là không nói với nàng? Chủ tử thật đúng là yêu nàng yêu đến si mê, vì nàng mà thừa nhận nhiều thống khổ như vậy, gần như trả giá tất cả, lại cũng không nói cho nàng biết. “Uyển Dao, ta còn muốn đi tìm Tam vương gia, ho nên sẽ không thể cùng ngươi. Nhưng mà nếu có cơ hội, nhất định ta sẽ đến Tam vương phủ nhìn ngươi!” Bỗng nhiên trong đầu Lam Ẩn Nhan xuất hiện bóng dáng Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên còn ở Tứ vương phủ chờ mình, mình phải tranh thủ thời gian giải quyết chuyện với Tiêu Dật, nàng không muốn làm cho Tiêu Nhiên chờ lâu, nếu không hắn nhất định sẽ không vui. “Ừ! Tỷ tỷ đi đi! Tỷ tỷ, ngươi nhất định phải hạnh phúc a, Uyển Dao không thể có được hạnh phúc, hi vọng tỷ tỷ có thể thay ta hoàn thành!” Uyển Dao ôn nhu cười nói. “Cám ơn Uyển Dao, nhất định ta sẽ hạnh phúc. Uyển Dao cũng sẽ tìm kiếm được một phần hạnh phúc chân chính thuộc về ngươi!” Lam Ẩn Nhan gật gật đầu nói. Kỳ thật Uyển Dao nói là có ám chỉ khác, chính là Lam Ẩn Nhan cũng không biết. “Hảo, thân thể Uyển Dao cũng có chút mệt mỏi, cần trở về nghỉ ngơi, vậy Uyển Dao sẽ không tiễn tỷ tỷ!” Uyển Dao cũng mỉm cười gật gật đầu nói. “Ừ!” Lam Ẩn Nhan chăm chú nhìn Uyển Dao, sau đó đi về phía trước. “Tỷ tỷ?” Bỗng nhiên Uyển Dao thốt lên. “A?” Nghĩ đến Uyển Dao còn có việc, Lam Ẩn Nhan xoay đầu qua. “Tối nay chúng ta nói, tỷ tỷ có thể đừng nói với bất kỳ ai được không? Uyển Dao hi vọng làm cho phần yêu không chiếm được trong lòng kia, trở thành một cái bí mật tốt đẹo mà lại vĩnh hằng, cũng trở thành bí mật nhỏ giữa Uyển Dao và tỷ tỷ người tri âm duy nhất này?” Uyển Dao u nhã cười nói. “Hảo, ta sẽ thay Uyển Dao đem bí mật nhỏ trong lòng giữ gìn tốt!” Lam Ẩn Nhan im lặng chút, lại tiếp tục đi về phía trước. Uyển Dao nhìn Lam Ẩn Nhan rời đi, gió nhẹ thổi lên tóc đen của nàng, làm cho cả người nàng thoạt nhìn là phiêu dật tinh mĩ như vậy. Chính là nếu Lam Ẩn Nhan quay đầu lại nhìn Uyển Dao, sẽ phát hiện ý cười trong con ngươi Uyển Dao là lạnh như băng thấu xương như vậy. Mà đợi sau khi Lam Ẩn Nhan biết mất hoàn toàn ở trong bóng đen, Uyển Dao lại đón gió mà đứng, lại ngửa đầu liếc mắt nhìn mặt trăng treo ở chân trời, để cho ánh trăng tùy ý trộn lên dây đàn đau đớn trong lòng nàng kia, dưới ánh trăng thánh khiết, tâm của nàng cũng là một mảnh hăc ám. Lúc này con ngươi nàng một mảnh âm lãnh, phảng phất quỷ dị như quỷ mị, mà trong lòng bàn tay của nàng cũng nắm một đóa hoa xinh đẹp, cũng là hoa Bỉ Ngạn thuộc loại dẫn hồn về Địa Ngục. Sau đó Uyển Dao chậm rãi rời khỏi hoa viên, kỳ thật nàng là cố ý ở chỗ này chờ Lam Ẩn Nhan. Vì sao nàng sẽ ngày ngày thừa nhận thống khổ trùy tâm, bởi vì đây là trừng phạt chủ tử đối với nàng, đơn giản là mình không đúng lúc báo chuyện về Lam Ẩn Nhan. Cho nên tối nay nàng riêng xuất hiện ở đây, cùng đợi Lam Ẩn Nhan. Nàng…muốn ở trước mặt Lam Ẩn Nhan nói Tiêu Dật thật là tốt, cũng muốn làm cho Lam Ẩn Nhan biết Tiêu Dật đối với nàng kỳ thật là thật tâm trả giả. Mặc dù ngày khác Tiêu Dật cùng chủ tử đối địch, chủ tử muốn giết Tiêu Dật, mà Lam Ẩn Nhan cũng có thể sẽ có một chút mềm lòng đối với Tiêu Dật đi? Như vậy nhất định chủ tử sẽ bị kích thích! Nếu nàng không chiếm được, nàng tình nguyện phá hủy tất cả, cũng sẽ không cho Lam Ẩn Nhan nhận được. Bây giờ nàng đã hiểu rõ, nàng nguyện ý cùng người kia hợp tác! Nàng tình nguyện chủ tử cũng không yêu ai, như vậy nàng còn có thể giữ lại một chút ảo tưởng, cũng không nguyện ý chủ đem tâm hoàn toàn cho Lam Ẩn Nhan. Trong hoa viên, lưu lại ai oán cùng với hơi thở hắc ám lộ ra vạn phần tuyệt vọng của Uyển Dao. Cùng lúc đó, trong phòng ngủ Tiêu Dật… Dưới ánh nến lay động, Tiêu Dật chính là cúi đầu, cầm bút vẽ trên tay tô điểm chút gì ở trên giấy tuyên thành. Chăm chú nhìn lại, thì ra giấy tuyên thành rõ ràng hiện lại là khuôn mặt cười tươi như hoa của Lam Ẩn Nhan, mà nhìn Lam Ẩn Nhan sinh động dưới ngòi bút này của mình, tâm Tiêu Dạt cũng đã sa vào cô đơn. Nhìn mình dụng tâm vẽ ra Lam Ẩn Nhan, đúng là linh khí bức người như thế, dung mạo tuyệt sắc như vậy, tựa hồ dùng từ văn phong hoa mĩ như thế nào đến hình dùng đều là tái nhợt vô lực, tựa như thật sự chỉ có thể ý hội, không thể nói truyền, nhưng lại làm ánh mắt Tiêu Dật trong khoảng thời gian ngắn không thể dời. “Tiêu Dật?” Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Lam Ẩn Nhan đi vào phòng ngủ Tiêu Dật, ngữ khí lạnh nhạt kêu. Lúc trước Tiêu Dật từng phân phó thị vệ trong phủ, Lam Ẩn Nhan có thể tùy ý đi lại địa phương gì trong vương phủ, cho nên nàng tiến vào phòng ngủ Tiêu Dật cũng không có bất luận kẻ nào thông báo. Khoảnh khắc ngẩng đầu, chống lại mặt Lam Ẩn Nhan, trong nháy mắt tâm Tiêu Dật cứng lại, hô hấp cũng có chút dồn dập. Nàng đã trở lại? Điều này sao có thể chứ? Hắn nghĩ đến nàng sẽ không bao giờ trở lại Tam vương phủ này chứ? “Nhan nhi, ngươi…” Trong con ngươi Tiêu Dật hiện lên một chút vui sướng, ngay khi hắn vừa định mở miệng nói chuyện, lại bỗng nhiên nghẹn lại khi thấy dấu vết khó có thể che lập ở trên cổ. Nhất thời, tâm Tiêu Dật đột nhiên run rẩy một trận, mặc dù người nàng đã trở lại, hắn đương nhiên là cảm giác được kinh ngạc cùng kinh hỉ. Chính là nhìn đến dấu vết trên cổ nàng, cùng với ánh mắt lạnh nhạt xa lánh của nàng nhìn mình, cho dù hắn lại ngu xuẩn, cũng có thể mơ hồ đoán được mục đích nàng về Tam vương phủ. “Ta có chuyện muốn nói với ngươi” Nhìn thấy con ngươi Tiêu Dật nhìn chằm chằm cổ mình, Lam Ẩn Nhan cũng cảm giác được cái gì, ánh mắt không được tự nhiên nhìn Tiêu Dật, Lam Ẩn Nhan sửa lại cổ áo, sau đó lạnh lùng mở miệng nói. “Ta biết ngươi có chuyện muốn nói, chính là có thể chờ một chút có thể hay không? Tranh này có thiếu vào nét bút mới có thể hoàn thành!” Tiêu Dật lại cúi đầu vẽ lên bức tranh, trong thanh âm lạnh nhạt không có cảm xúc gì. Còn lại thân thể Lam Ẩn Nhan hơi hơi cứng đờ, sau đó nhíu mày liếc nhìn Tiêu Dật, sau đó nàng chậm rãi đi tới cái bàn Tiêu Dật đang vẽ tranh ở đối điện, khoanh tay trước ngực nhìn vẽ phía giấy tuyên thành Tiêu Dật vẽ. Khi Lam Ẩn Nhan chăm chú nhìn về phía giấy tuyên thành, thì sắc mặt chợt biến đổi, người trong tranh kia rõ ràng… chính là mình? “Đừng vẽ, vẫn là nói chuyện chính sự đi? Ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi” Lam Ẩn Nhan buông hai tay xuống, lạnh lùng mở miệng. Nàng không muốn đi phân tích chút nào ý nghĩa trong lòng Tiêu Dật lúc này, nàng cũng không muốn nhìn thấy mình trở thành người dưới ngòi bút hắn vẽ. Mà Tiêu Dật lại coi như không nghe thấy Lam Ẩn Nhan nói, con ngươi vẫn như cũ dừng ở trên giấy tuyên thành, dụng tâm vẽ vài nét bút cuối cùng. “Tiêu Dật, ta cho rằng trong lòng ngươi rất rõ ràng, người mà ngươi vẽ dưới cây bút không nên là ta!” Lam Ẩn Nhan nhịn không được muốn ra tay cướp bút vẽ trong tay Tiêu Dật. Mà ngay khi Lam Ẩn Nhan cướp bút qua, đồng thời Tiêu Dật cũng vừa vặn hoàn thành nét vẽ cuối cùng, sau đó liền thấy hắn kéo giấy tuyên thành trên mặt bàn, không làm cho động tác đoạt bút của Lam Ẩn Nhan phá hủy bức họa trên tay. “Đối với ta mà nói, chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là bức họa này. Trong cuộc đời ta chỉ từng họa Mẫu phi, từ sau khi Mẫu phi mất, ta liền thề, trừ phi là nữ tử đáng giá ta dùng sinh mệnh đi yêu, mới có thể đủ làm cho ta lại đưa bút vẽ ra, nếu không ta liền không bao giờ họa bất kỳ một bức tranh nào nữa” Tiêu Dật chăm chú nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, chậm rãi mở miệng nói. Lúc trước hắn từng lầm đem Lam Linh Phượng trở thành người mình yêu, lúc Lam Linh Phượng gả cho Tiêu Trác một khắc kia, hắn nghĩ đến mình là hoàn toàn mất đi Lam Linh Phượng, cho nên từng muốn vì Lam Linh Phượng vẽ tranh, để coi như lưu luyến cuối cùng trong lòng, nhưng kết quả một lần họa kia người hiện ra lại là Lam Ẩn Nhan. Khi Tiêu Nhiên mang theo Lam Ẩn Nhan rời đi phủ Thừa tướng, hắn biết, tất cả đều đã rơi vào bụi bặm. Nàng sẽ không trở về Tam vương phủ, vì thế hắn lại một lần nữa cầm bút vẽ tới. Bức tranh lần trước hắn vẫn giữ như cũ, tuy rằng người trong họa kia đồng dạng là Lam Ẩn Nhan, nhưng mà khi đó hắn là vì Lam Linh Phượng mà vẽ. Cho nên lúc này đây hắn muốn tâm vô tạp niệm, chân chính vì Lam Ẩn Nhan vẽ một bức họa, hắn muốn dùng bức họa này làm một loại tốt đẹp nhớ lại. Mà Lam Ẩn Nhan nghe được Tiêu Dật nói, cũng là hơi nhăn mày một chút, sau đó nàng không có cho Tiêu Dật một câu trả lời nào. Nếu đổi lại là trước đây, có thể nàng sẽ nói tặng Tiêu Dật như vậy: Ngươi tỉnh lại đi, người mà ngươi vẽ trong tranh cùng ta có quan hệ gì chứ? Có thể xin ngươi đừng dùng bàn tay bẩn thỉu này đến làm bẩn ta được hay không? Chính là vừa nghe Uyển dao nói, nàng biết được thật ra thì Tiêu Dật cũng không phải là kinh khủng như mình thấy lúc trước, cho nên giờ khắc này, nàng thật không biết nên trả lời Tiêu Dật như thế nào, cho nên tình thành thật bảo trì trầm mặc. “Nhan nhi, ngươi cảm thấy ngươi dưới bút vẽ của ta, với bản thân ngươi giống nhau sao?” Sau đó Tiêu Dật lại cầm giấy tuyên thành trong tay đặt ở trên bàn, trên giấy tuyên thành là Lam Ẩn Nhan đứng bên trong trăm hoa cùng trăm con bướm, cả người tuyệt mĩ không dính bụi trần, linh động phóng khoáng. “Ừ!” Lam Ẩn Nhan hơi hơi ngẩn người, sau đó mặt không chút thay đổi liếc nhìn mình trong bức họa, lạnh nhạt đáp lại. “Đem hình bóng xinh đẹp của ngươi khắc vào trên giấy tuyên thành này, giữ lại làm kỷ niệm, hẳn là không phải hành vi tội ác ngập trời gì đi?” Khóe miệng Tiêu Dật vẽ ra một chút cười thống khổ nói, hai tay cũng cẩn thận xẹt qua trên giấy Tuyên thành, muốn đưa tay chạm vào người trong tranh, nhưng biết là bút mực chưa khô, nếu đụng chạm một chút, sẽ hủy say mê hấp dẫn của người trong bức họa, cho nên cuối cùng chính là lựa chọn chăm chú hai mắt nhìn về phía người trong bức họa. “Tùy ngươi, ngươi thích vẽ liền vẽ đi, nếu ngươi thật muốn đem tranh này làm kỷ niệm cũng tuỳ ngươi!” Lam Ẩn Nhan mặt không biểu tình nói. “Lúc trước không phải ngươi nói có chính sự muốn nói với ta sao? Hiện tại có thể nói!” Tiêu Dật nâng hai mắt khỏi người trong bức tranh, sau đó chống lại ánh mắt Lam Ẩn Nhan. “Tối nay ta tới đây, là muốn ngươi cho ta một bức hưu thư, bởi vì ta muốn hoàn toàn thoát khỏi thân phận Tam vương phi!” Thấy Tiêu Dật nói, Lam Ẩn Nhan cũng lại ngẩn người, sau đó thản nhiên mở miệng nói. Lần trước, mình từng đã cho Tiêu Dật một bức hưu thư, nhưng mà lại bị hắn phá hủy. Vì lý do an toàn, cho nên lần này nàng quyết định làm cho hắn đưa ình một bức hưu thư. “Ngươi… Trong lòng thật sự cũng chưa có một chút lưu luyến với Tam vương phủ sao?” Con ngươi Tiêu Dật thật sâu chăm chú nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, kỳ thật trong lòng đã sớm đoán được mục đích nàng trở về, chính là lại muốn ôm một tia hi vọng xa vời. “Cho dù giờ phút này người của ta còn đứng ở trong Tam vương phủ này, nhưng tâm nguyện lại ở Tứ vương phủ! Nếu tâm cũng không ở trong này, sao lại có cái gì để lưu luyến chứ?” Lam Ẩn Nhan lạnh nhạt liếc nhìn Tiêu Dật, gằn từng chữ một, chính là ngữ khí cũng không lạnh như băng như trước kia. Nếu như đến để phân rõ tất cả quan hệ, vậy đương nhiên nàng sẽ vứt bỏ toàn bộ ân oán trước đó, cho nên giờ phút này tâm tình nàng cũng rất lạnh nhạt. “Tiêu Nhiên đối với ngươi thật sự rất quan trọng sao? Kỳ thật ta cũng không ngăn cản ngươi yêu hắn, chính là ngươi phải suy nghĩ kĩ, hắn là Tà đế, sẽ là một người khiến muôn dân thiên hạ gặp phải tai họa!” Kỳ thực Tiêu Dật nghe được là đáp án trong dự kiến, chính là khi chính miệng Lam Ẩn Nhan nói ra, tim hắn lại vẫn đau đớn khó nhịn giống như vạn châm đâm vào. “Tiêu Dật, vì không tổn hại thanh danh của Tam vương phủ ngươi, ngươi vẫn là thành toàn ta rời đi Tam vương phủ, quyết tâm tháo xuống danh hiệu Tam vương phi đi? Kỳ thật như vậy đối với ngươi, đối với ta đều rất tốt! Ngươi cũng không muốn ta lấy thân phận Tam vương phi vào ở Tứ vương phủ lâu dài đi? Thật ra thì ta thật đúng là không cần đồn đãi thanh danh cái gì, nhưng mà nói vậy, đối với thanh danh Tam vương phủ ngươi, cùng đối với bản thân Tiêu Dật ngươi mà nói, thật đúng là cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào!” Lam Ẩn Nhan không trực tiếp trả lời Tiêu Dật, mà là con ngươi hàm chứa ý cười trong suốt yếu ớt nói. “Hảo, ngươi đã lựa chọn rồi, đương nhiên ta cũng sẽ thành toàn ngươi! Nhưng mà ta vẫn muốn nói cho ngươi, Tiêu Nhiên là Tà đế, ta là Chính đế! Từ xưa đến nay, Tà vĩnh viễn là không có khả năng thắng Chính. Có lẽ có một ngày ngươi sẽ hối hận!” Tiêu Dật buông mí mắt xuống nói. “Ta biết rất rõ ràng bản thân yêu là ngươi nào? Cho dù hắn là Tà đế thì như thế nào? Nếu quyết định đi yêu hắn, ta liền tuyệt đối sẽ không hối hận” Khóe miệng Lam Ẩn Nhan lạnh nhạt cười nói. “Ngươi lựa chọn yêu hắn, ta không có lời nào để nói. Chính là ta thật sự muốn hỏi ngươi một câu, ngươi trừ bỏ lựa chọn yêu hắn ở ngoài, thực nguyện ý cùng hắn giết hại muôn dân thiên hạ sao? Ngươi phải biết rằng, dân chúng này là vô tội. Hy vọng ngươi đừng lựa chọn giúp Tiêu Nhiên cùng nhau huyết tẩy Thánh Long vương triều, đừng tự tay đi sát hại những dân chúng vô tội này! Có lẽ ngươi có thể khuyên Tiêu Nhiên buông tất cả cừu hận trong lòng!” Tiêu Dật chăm chú nhìn Lam Ẩn Nhan nói, tuy rằng còn không thể xác định hoàn toàn nguyên nhân Tiêu Nhiên huyết tẩy Thánh Long vương triều, nhưng mà hắn đã mơ hồ đoán được một chút manh mối. “Vì sao các ngươi luôn mồm nói Tiêu Nhiên là người mang tai họa cho muôn dân chứ? Giữa ngươi cùng Tiêu Trác chẳng phải lục đục với nhau sao, cho dù không có Tiêu Nhiên, chẳng lẽ chiến tranh giữa ngươi cùng Tiêu Trác sẽ tránh khỏi được sao?” Lam Ẩn Nhan nhịn không được ra tiếng phản bác. “Chính là bởi vì ta không nghĩ tùy tiện gây chiến tranh, liên lụy dân chúng vô tội. Cho nên qua nhiều năm như vậy, ta luôn luôn nhẫn nại Tiêu Trác. Nếu Tiêu Trác không ép ta, tuyệt đối ta sẽ không ra tay trước. Nếu không lấy năng lực của ta, muốn trừ bỏ Tiêu Trác, căn bản không cần tốn nhiều sức” Khóe miệng Tiêu Dật chua xót cười nói. “Ngươi…” Con ngươi Lam Ẩn Nhan quét về phía Tiêu Dật, nàng nghĩ tới lúc trước Uyển Dao nhắc tới hai thứ kia, cho nên nàng biết Tiêu Dật nói không phải nói bậy. Có lẽ hắn nghĩ rằng muốn trừ bỏ Tiêu Trác, giành lấy. Đúng là rất dễ dàng đi? “Tuy rằng Chí Thanh nói, nếu ngươi yêu Tiêu Nhiên, liền có thể trợ giúp Tiêu Nhiên tiêu diệt muôn dân, nhưng mà ngươi cùng Tiêu Nhiên cũng đừng xem nhẹ năng lực của ta! Vở kịch che dấu thực lực chân chính cũng không phải sở trường của Tiêu Nhiên, ta cũng biết!” Trong con ngươi âm u của Tiêu Dật hiện lên một chút quang mang phức tạp. Tiêu Nhiên thật nghĩ đến võ công của mình thật sự không chịu nổi một kích sao? Chính là không đến thời khắc mấu chốt, hắn không muốn bại lộ thực lực của mình. Nếu hắn không lấy mình làm nhỏ yếu, làm sao Tiêu Nhiên lại khinh địch chứ. “Ta biết thực lực của ngươi, nhưng mà tuyệt đối ta sẽ không để ngươi thương đến Tiêu Nhiên. Nếu Chí Thanh nói, ta có thể giúp Tiêu Nhiên, ta sẽ không tiếc tất cả bảo vệ hắn” Lam Ẩn Nhan nghĩ đến thực lực trong miệng Tiêu Dật chỉ là hai thứ kia, Tiêu Nhiên nói hắn là thần bảo vệ của mình, như vậy nàng cũng là thần bảo vệ của Tiêu Nhiên. Nàng biết bản lĩnh Tiêu Nhiên rất lợi hại, nhưng mà thực lực Tiêu Dật cũng không phải nhỏ bé a! Nếu có một ngày Tiêu Nhiên thật cùng Tiêu Dật khai chiến, rốt cuộc ai mới có thể chân chính là người thắng chứ? Còn có, Tiêu Dật từng ình khối lệnh bài Phỉ thúy kia, hẳn là mình phải trả lại cho hắn sao? Theo lý tuyết, hẳn là mình phải trả lại cho hắn, nhưng mà nếu trả lại cho hắn, vậy có thể uy hiếp với Tiêu Nhiên hay không? Tuy rằng nàng cũng tin tưởng bản lĩnh Tiêu Nhiên, đồng dạng cũng tin tưởng bản lĩnh của Tu La môn, nhưng mà Tiêu Nhiên võ công lợi hại, đám Tu La lại lợi hại. Cũng không thể cùng có thể đối phó toàn bộ người võ lâm đi? Hơn nữa sau lưng Tiêu Dật còn có một quốc gia làm chỗ dựa chứ? “Ngươi không đành lòng xem ta thương tổn Tiêu Nhiên, vậy ngươi liền tàn nhẫn nhìn Tiêu Nhiên giết muôn dân thiên hạ sao? Hy vọng ngươi có thể giúp đỡ Tiêu Nhiên rửa sạch oán khí trong lòng, chỉ cần hắn không chủ động gây ra huyết tinh, đương nhiên ta cũng sẽ không xem hắn là địch. Bởi vì… Ta không muốn nhìn đến ngày nào đó ta cùng với ngươi đối địch” Con ngươi Tiêu Dật nghiêm túc nói. “Được rồi, ta không muốn cùng ngươi nhiều lời! Ta tới đây cũng không phải thảo luận cái vấn đề Chính – Tà gì, Tiêu Dật, thoải mái nhanh một chút, cho ta một bức Hưu thư đi!” Lam Ẩn Nhan liếc nhìn Tiêu Dật nói, nàng không muốn lấy chuyện còn chưa phát sinh này đến ảnh hưởng tâm tình, bây giờ nàng thầm nghĩ nhanh chóng lấy đến hưu thư, sau đó về Tứ vương phủ. Kỳ thật nếu Tiêu Dật thật sự không chịu cho nàng hưu thư, vậy cũng không quan trọng. Chỉ cần trong lòng mình cùng Tiêu Nhiên có yêu lẫn nhau, bức Hưu thư này không cần thì như thế nào chứ? Chính là mình cảm thấy nếu đội thân phận Tam vương phi cùng Tiêu Nhiên yêu nhau, thật sự là thực không công bằng với Tiêu Nhiên! Cho nên nếu có thể lấy đến bức Hưu thư kia, vậy đương nhiên là không có gì tốt hơn. “Hảo, bây giờ ta liền cho ngươi một bức hưu thư!” Tiêu Dật chăm chú nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó thản nhiên mở miệng nói. “Cảm ơn!” Lam Ẩn Nhan ngữ khí lạnh lùng nói ra. “Không khách khí! Quân tử là giúp người khác hoàn thành ước vọng! Có lẽ ta cũng không phải là cái quân tử gì, nhưng tối nay cũng vui vẻ noi theo quân tử!” Tiêu Dật lạnh lùng nói, sau đó lại từ trong ống giấy Tuyên thành rút giấy Tuyên thành ra, sau đó liền chuẩn bị cầm bút viết xuống hưu thư. Nhưng mà, ngay khi hắn vừa muốn viết, khi một chữ “Hưu” còn chưa viết xong, bỗng nhiên một gã thị vệ Tam vương phủ thần sắc bối rối xông vào. “Vương gia, thuộc hạ có việc bẩm báo!” Ngữ khí thị vệ có chút dồn dập, nhưng con ngươi cũng liếc nhìn Lam Ẩn Nhan. “Chuyện gì?” Tiêu Dật vốn chuẩn bị khiến cho thị vệ lui ra, đợi mình viết xong hưu thư lại tới bẩm báo, nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt của thị vệ mình nhìn Lam Ẩn Nhan có chút cổ quái, không khỏi mở miệng hỏi lên. “Vương gia, theo thám tử ẩn nấp bốn phía ở phủ Thừa tướng bẩm báo, có một số lớn người bịt mặt ẩn vào phủ Thừa tướng, hình như những người đó đi có ý không tốt! Nhưng mà bọn thuộc hạ không dám làm bậy, sợ sẽ rút dây động rừng, cho nên liền bẩm báo với Vương gia trước!” Thị vệ Tam vương phủ bẩm báo chi tiết. “A?” Còn lại Tiêu Dật là ngẩn người, sau đó cầm bút trong tay đang chuẩn bị viết Hưu thư thả xuống, thật đúng là bị mình đoán đúng? “Phủ thừa tướng? Phủ thừa tướng Lam Hằng?” Sắc mặt Lam Ẩn Nhan cũng biến đổi, sau đó thất thanh hỏi. “Ngươi không nghe lầm!” Con ngươi Tiêu Dật sâu sắc nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. Mà sau khi nghe được Tiêu Dật xác nhận, thân thể Lam Ẩn Nhan cũng phút chốc vọt ra ngoài. Không biết vì sao, trong đầu Lam Ẩn Nhan vừa nghĩ đến Lam Hằng có thể đã gặp chuyện không may, không khỏi có chút hoảng hốt lên. Không biết vì sao, thậm chí còn có chút lo lắng. Có lẽ là bởi vì cảm kích hắn đi? Lúc trước Lam Linh Phượng kia muốn dùng chủy thủ giết mình, là Lam Hằng bỗng nhiên tỉnh lại mới ngăn cản được Lam Linh Phượng, sau đó Tiêu Nhiên đuổi tới, nếu không có Lam Hằng một lần ngăn cản kia, có lẽ mình đã chết ở trong tay Lam Linh Phượng đi? Mà khi nhìn đến Lam Ẩn Nhan biến mất, Tiêu Dật cùng thị vệ Tam vương phủ lại là con ngươi khiếp sợ nhìn về phía địa phương Lam Ẩn Nhan vừa mới đứng. Là bọn họ hoa mắt sao? Lam Ẩn Nhan cũng không có nội lực gì? Vì sao tốc độ nàng biến mất lại sẽ nhanh như vậy? Giống như là nàng có được nội lực làm người ta khó có thể đoán trước? “Lập tức sai người cùng bổn vương đi phủ Thừa tướng trước!” Tiêu Dật thu lại nghi hoặc trong lòng, sau đó hạ mệnh lệnh với thị vệ. Hắn vẫn cảm giác có cái âm mưu thật lớn đang vây quanh phủ Thừa tướng, không, càng chuẩn xác mà nói, hắn càng cảm giác cái âm mưu kia là hướng về phía Lam Ẩn Nhan, cho nên hắn liền vẫn bí mật phái người giám thị phủ Thừa tướng, kết quả thật như hắn đoán, thật sự có người muốn gây bất lợi cho phủ Thừa tướng, rốt cuộc người nọ là ai chứ? Mà mục đích chân chính của người nọ rốt cuộc là cái gì chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui