Thịnh Thế Xấu Phi


“Lập tức tực rút đi quần áo trên người mình, tiến lên đây câu dẫn bổn vương! Đừng cự tuyệt, nếu không ngươi chỉ có thể thay Lam Tây Thành nhặt xác.” Khuôn mặt tuấn mĩ vô trù của Tiêu Dật hung ác nham hiểm vô cùng.
Nghe được lời nói của Tiêu Dật, Lam Ẩn Nhan nhảy từ trên lưng Miêu Miêu xuống.
“Miêu Miêu, dưới cái bàn mát mẻ! Ngươi đi kia ngủ một chút! Nếu ta không gọi ngươi, ngươi cũng đừng lộn xộn nga!” Lam Ẩn Nhan vỗ vỗ đầu Miêu Miêu, sau đó ngón tay chỉ vào cái bàn cách đó không xa.
“Ngao ~ ô…” Miêu Miêu trước tiên là hung tợn trừng mắt nhìn Tiêu Dật, sau đó thân mình cũng cọ cọ chân Lam Ẩn Nhan, cuối cùng nó nghe lời chạy về phía cái bàn mà Lam Ẩn Nhan chỉ, ngoan ngoãn nằm dưới bàn ngủ.
Vừa lòng nhìn Miêu Miêu, sau đó Lam Ẩn Nhan chậm rãi đi về phía Tiêu Dật.
Quét mắt nhìn bên trong phòng ngủ, thấy phần đông là thị vệ cùng Lam Tây Thành, Lam Ẩn Nhan nâng tay ngọc lên.
Đầu ngón tay khẽ lướt mau trên mặt Tiêu Dật, trong mắt nàng tràn đầy phong tình vạn chủng nói “Ngươi lấy tính mạng của một tiểu nha hoàn, cưỡng bức ta ở trước mặt tất cả hạ nhân cởi bỏ quần áo câu dẫn ngươi! Việc này nếu truyền ra, chỉ sợ là tổn hại hình tượng của ngươi đi?”
Lam Tây Thành từng nói qua với nàng, Tiêu Dật ở trong cảm nhận của dân chúng Thánh Long vương hướng, danh tiếng vô cùng tốt.
Bởi vì hắn không chỉ tài hoa hơn người, đối đãi với dân chúng ôn nhã thân thiết, còn thường xuyên phái thị vệ trong phủ đi cứu tế dân chúng nghèo khổ, cho nên dân chúng đối với hắn vô cùng tôn kính cùng kính yêu.
Khi nàng nghe xong Lam Tây Thành nói, mới hiểu được vì sao trước khi mình gả đến đây, dân chúng lại tụ tập ở trên ngã tư đường, trong miệng hò hét khẩu hiệu “Lam Ẩn Nhan, không biết xấu hổ, thế nhưng muốn gả cho Tam vương gia! Lam Ẩn Nhan, thật vô sỉ, cút nhanh về phủ Thừa Tướng”. Những người này khẳng định cho rằng, một người xấu như quỷ mị như nàng lại gả cho Tam vương gia, quả thực là bôi nhọ Tam vương gia đi?

“Lam Ẩn Nhan, ngươi có ý tứ gì?” Nghe được Lam Ẩn Nhan nói, Tiêu Dật khẽ cau mày, đôi con ngươi âm lãnh dị thường, phụt ra nhè nhẹ sát khí.
“Rõ ràng là một người không bằng cầm thú, lại cố tình hết lần này đến lần khác ở trước mặt mọi người ngụy trang làm chính nhân quân tử! Hành động của ngươi quả thực kỹ càng! Ngươi nói, nếu thế nhân biết Tam vương gia hoàn mĩ ở trong lòng bọn họ, kỳ thực chỉ là hạng người xấu xa, hạ lưu, dâm đãng thích ngược đãi thê tử và nha hoàn, không biết trong lòng bọn họ sẽ nghĩ gì đây?” Thanh âm Lam Ẩn Nhan mềm mại, cực hạn mị hoặc nói.
“Ha ha! Sinh hoạt cá nhân của bổn vương, người Tam vương phủ nhất định sẽ giữ kín như bưng! Cho nên Vương phi không cần thay bổn vương lo lắng!” Tiêu Dật câu môi cười nói, nhưng trong ngươi đen chợt lóe qua âm lãnh, lại khiến người ta không lạnh mà run.
“Ta đương nhiên biết người Tam vương phủ sẽ giữ kín như bưng, nhưng nếu là từ miệng ta nói ra thì sao?” Lam Ẩn Nhan quyến rũ liếc mắt nhìn Tiêu Dậy nói.
“Dân chúng Thánh Long vương hướng đối với xấu nữ như ngươi chán ghét đến cực điểm, ngươi cho rằng bọn họ sẽ tin ngươi nói sao?” Tiêu Dật khiêu mi nói.
“Xin đừng nghi ngờ năng lực của ta! Lam Ẩn Nhan ta cũng không bao giờ làm chuyện mà không nắm chắc” Ngữ khí Lam Ẩn Nhan thực nhạt, nhưng con ngươi mỉm cười lại lộ vẻ ngạo nghễ tao nhã.
“Ngươi cũng thực coi trọng chính mình?” Trong mắt Tiêu Dật lộ vẻ khinh thường.
“Tam vương gia, nghe nói tài đánh cờ của ngươi không tệ?” Lam Ẩn Nhan nhún vai, đột nhiên hỏi ra một câu không liên quan gì.
“Lam Ẩn Nhan,bổn vương không có hứng thú với chuyện đông tây của ngươi! Ngươi bây giờ chỉ có hai lựa chọn, hoặc là thay nha hoàn ngươi lặt xác, hoặc là liền cởi quần áo mình, câu dẫn bổn vương thật tốt một lần. Thị vệ trong phủ bổn vương rất muốn được mở rộng tầm mắt một chút, xem Tam vương phi bọn hắn có bao nhiêu dâm đãng!” Tiêu Dật chắp tay trước ngực, con ngươi lạnh như hàn đàm.
Đối với người muốn trộm hai thứ đó, Tiêu Dật hắn luôn luôn dùng phương pháp tàn nhẫn nhất để đối đãi. Huống chi Lam Ẩn Nhan này không chỉ muốn ăn trộm hai thứ đó, mà còn lần này đến lần khác khiêu chiến cực hạn của mình. Nàng không chỉ đánh mình một cái tát, đá mình một cước, lại còn viết hưu thư muốn hưu chính mình! Món nợ này, hắn nhất định sẽ chậm rãi cùng nàng tính rõ ràng!

“Tiêu Dật, ngươi mỗi ngày đều vắt óc nghĩ biện pháp nhục nhã tra tấn ta, chẳng lẽ không cảm thấy mệt sao?” Lam Ẩn Nhan thở dài nói.
“Nghĩ biện pháp nhục nhã tra tấn ngươi, đã thành thú vui nhất trong cuộc sống của bổn vương, sao lại có thể cảm thấy mệt?” Khóe miệng Tiêu Dật cười thị huyết.
“Nếu ta không hề phản ứng gì, cam tâm tình nguyện bị ngươi nhục nhã tra tấn. Ngươi không phải là vui vẻ hơn sao?” Lam Ẩn Nhan nghiêng đầu nói.
“Ngươi có ý tứ gì?” Con ngươi đen mà âm lãnh của Tiêu Dật sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Ẩn Nhan, trong khoảng thời gian ngắn cũng đoán không ra Lam Ẩn Nhan muốn đùa giỡn cái gì.
“Chúng ta đánh cược hai bàn cờ thì thế nào?” Lam Ẩn Nhan chậm rãi cười nói.
“Đánh cược hai bàn cờ?” Con ngươi Tiêu Dật mị lên.
“Nghe nha hoàn ta nói, trình độ cờ vây của ngươi không giống bình thường, đương kim trên đời chỉ có tỷ tỷ ta, cũng chính là Thiên hạ đệ nhất mĩ nữ cùng Thiên hạ đệ nhất tài nữ – Lam Linh Phượng mới có thể địch nổi ngươi?” Lam Ẩn Nhan liêu liêu sợi tóc nói.
“Cho nên?” Mi mắt Tiêu Dật khẽ nhéo, hắn phát giác Lam Ẩn Nhan này làm hắn đoán không ra.
“Ta và ngươi đánh hai ván cờ vây. Chỉ cần ngươi có thể thắng ta một ván. Ván cờ này ngươi thắng, chỉ cần ngươi thắng, từ này về sau, vô luận ngươi muốn nhục nhã tra tấn ta như thế nào, ta cũng sẽ không phản kháng!” Lam Ẩn Nhan gằn từng chữ một.
“Nếu ta thua?” Nghe được Lam Ẩn Nhan nói, thân mình Tiêu Dật không khỏi cứng đờ, sau đó ngữ khí lạnh lùng nói.

“Nếu ngươi thua, ngươi mỗi ngày vẫn có thể nghĩ biện pháp tra tấn ta, đương nhiên ta cũng có thể phản kháng, chẳng qua đây chính là cuộc chiến giữa hai chúng ta, cũng đừng kéo theo nha hoàn của ta tham dự vào!” Con ngươi tươi sáng của Lam Ẩn Nhan cười nói.
“Tiểu thư…” Nghe được Lam Ẩn Nhan nói thế, Lam Tây Thành ở một bên tuy rằng bị thị vệ lấy kiếm kề cổ, nhưng vẫn nhịn không được kêu lên. Nàng biết Lam Ẩn Nhan làm như vậy, đều là muốn làm cho Tiêu Dật về sau đừng làm khó dễ mình. Nàng thật sự rất cảm động, nhưng mà nàng càng hoảng sợ, bởi vì tiểu thư sẽ không có khả năng thắng a?
“Yên tâm!” Lam Ẩn Nhan quét mắt nhìn Lam Tây Thành, nhẹ nhàng hộc ra hai chữ.
“Lam Ẩn Nhan, nếu ta không muốn đánh với ngươi thì sao?” Nhìn bộ dáng thong dong của Lâm Ẩn Nhan, con ngươi Tiêu Dật mất đi vẻ lạnh như băng, mâu quang tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.
“Sợ thua?” Lam Ẩn Nhan nhíu mày nói.
“Phép khích tướng?” Con ngươi Tiêu Dật dừng ở trên người Lâm Ẩn Nhan, trong lòng cũng là kinh ngạc vạn phần.
Lâm Ẩn Nhan này, tựa hồ có vẻ nắm chắc phần thắng, nàng tại sao lại tự tin như thế?
“Đúng thì như thế nào?” Lâm Ẩn Nhan nhún vai nói. Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Cho nên đêm qua nàng kêu riêng Lam Tây Thành đến hỏi về hứng thú của Tiêu Dật! Khi nàng biết Tiêu Dật vẫn là kiêu ngạo về tài đánh cờ vây của mình, nàng không nhịn được nở nụ cười. Bởi vì nàng ở thế kỷ 21, không chút nào khoa trương có thể xưng là thiên tài cờ vây.
“Lam Ẩn Nhan, ngươi cũng biết, cả đời bổn vương chưa bao giờ đánh cờ thua, cho dù là Thiên hạ đệ nhất tài nữ Lam Linh Phượng cũng không phân thắng bại, đó cũng là do ta nhường nàng?” Tiêu Dật hừ lạnh nói.
“Ngươi đã tự tin đối với tài đánh cờ của mình như thế, như vậy cần gì sợ phép khích tướng của ta? Ngươi thua cũng không có tổn thất cái gì! Ngươi thắng, ta liền tùy ý để ngươi tra tấn! Chuyện chiếm tiện nghi như vậy, ngươi không có lý do gì mà không đánh?” Lam Ẩn Nhan tao nhã vuốt hai tay nói.
Mà nội tâm của nàng lại trào phúng cười nói: Tiêu Dật, cả đời ngươi chưa bao giờ đánh cờ mà thua sao? Rất tốt, hôm này ta liền đánh vỡ kỷ lục chưa bao giờ đánh cờ thua của ngươi!
“Lam Ẩn Nhan, ngươi…” Lam Ẩn Nhan như vậy, nhưng lại làm cho tâm trạng Tiêu Dật có chút hoảng hốt.

“Rốt cuộc có dám đánh hay không? Ngươi sẽ không là sợ thua đi? Ngươi yên tâm, cho dù ngươi bại bởi ta! Ta cũng sẽ không nói ra!” Lam Ẩn Nhan lạnh nhạt cười nói.
“Hảo, ngươi đã muốn tự chôn vùi chính mình, bổn vương vì sao không thành toàn ngươi? Bổn vương liền đánh với ngươi! Lam Ẩn Nhan, ngươi sẽ vì sự tự tin mù quáng ngày hôm nay của ngươi, sẽ phải trả giá đại giới!” Tiêu Dật nhanh chóng thu lại tâm trạng, mâu quang như lưỡi dao sắc bén đâm về phía Lam Ẩn Nhan.
“Người tới, lập tức đem bàn cờ mang tới đây!” Con ngươi Tiêu Dật quét nhìn bọn thị vệ trợn mắt há mồm một bên, ngữ khí âm lãnh nói.
“Là! Thuộc hạ liền đi lấy bàn cờ!” Bọn thị vệ cuối cùng cũng hoàn hồn, một tên trong đám thị vệ vội vã đi tới cửa. Nhưng trong lòng hắn lại nhịn không được nói thầm lên: Lam Ẩn Nhan này thực sự là tự rước lấy nhục, tài đánh cờ của Tam vương gia, không có người nào trong thiên hạ có thể địch được.
“Chờ một chút, lấy hai bàn cờ đến!” Lam Ẩn Nhan bỗng nhiên gọi tên thị vệ lại.
“Lấy hai bàn cờ? Lam Ẩn Nhan, ngươi lại giở trò quỷ gì?” Thân thể Tiêu Dật nhất thời cứng đờ, trong mắt mang theo một tia khó hiểu.
“Tuy nói chỉ chơi hai ván cờ, nhưng cũng là thực lãng phí thời gian! Cho nên ta quyết định đồng thời đánh hai ván!” Lam Ẩn Nhan không chút để ý quét mắt nhìn Tiêu Dật nói.
“Ngươi nói cái gì?” Tiêu Dật khó có thể tin nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.
“Không rõ ý tứ của ta? Chính là toàn tâm toàn ý, tay trái, tay phải của chúng ta sẽ cầm các quân cờ đen trắng, đen trước trắng sau, đồng thời chơi cờ!” Lam Ẩn Nhan nhíu mày nhìn về phía Tiêu Dật, ngữ khí thực nhạt, lại làm toàn bộ khiếp sợ.
Thoáng chốc, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu Dật phảng phất bao phủ một tầng sương mỏng, con ngươi sâu thẳm lạnh lẽo nhìn về phía Lam Ẩn Nhan…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui