Hành động của Lam Ẩn Nhan, làm cho áp lực lửa giận trong cơ thể Tiêu Dật nháy mắt liền bùng nổ.
“Ba” một thanh âm vang lên, chén trà trên tay Lam Ẩn Nhan bị Tiêu Dật một chưởng đánh rớt
“Không uống sẽ không uống, động tĩnh làm gì lớn như vậy? Phá hủy không khí tuyệt vời như thế, nhưng mà chính ngươi tổn thất nga!” Lam Ẩn Nhan nâng mâu đón nhận Tiêu Dật căm tức, khóe miệng châm chọc cười nói.
“Xem ra bổn vương là phí sức hoảng hốt tìm người dạy ngươi, đến là cái lựa chọn sai lầm. Bởi vì ngươi đối với chuyện nam nữ trong lúc đó, căn bản sớm đến cảnh giới thuần thanh” Tiêu Dật một phen túm cánh tay Lam Ẩn Nhan, sau đó đem Lam Ẩn Nhan từ trên ghế tha đứng lên, ngữ khí âm trầm nói.
“Tam vương gia sao lại khiêm tốn như thế a? Cùng so sánh với ngài, ta thật sự mặc cảm!” Lam Ẩn Nhan nhún vai, sau đó ngữ khí cảm khái nói.
“Ngươi cũng không cần tự hạ thấp mình, người vừa mới có thể chỉ ra chỗ sai của Bổn vương cùng Ngưng Cầm, liền đủ chứng minh năng lực của ngươi! Nếu nói như vậy, bổn vương muốn lập tức hướng ngươi lãnh giáo!” Tiêu Dật nói xong, cánh tay đột nhiên dùng sức một cái, đem Lam Ẩn Nhan lãm vào trong lòng.
“Thực xin lỗi, chỉ sợ sẽ làm ngài thất vọng rồi! Bởi vì tâm ý ta đã thay đổi, không nghĩ lấy thân mình đến lấy lòng ngươi!” Lam Ẩn Nhan nhanh chóng xoay một vòng, thoát ly sự kiềm chế của Tiêu Dật.
“Như vậy nói cách khác, ngươi nhận thua, nguyện ý tự giác rời đi Tam vương phủ?” Tiêu Dật hí mắt nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.
“Sai, ý tứ của ta, ta sẽ không hy sinh chính bản thân mình và cũng sẽ không rời đi Tam vương phủ!” Con ngươi Lam Ẩn Nhan tươi sáng cười, sau đó thản nhiên tự đắc ngồi trên ghế, bưng lên chén trà vừa mới chưa uống xong, lại uống một ngụm.
“Ngươi là đang ép ta giết ngươi sao?” Ngữ khí Tiêu Dật âm lãnh nói.
“Luận võ lực mà nói, ngươi quả thực thắng ta một bậc, bất quá nếu ngươi muốn giết ta, đến cũng không dễ dàng như vậy! Huống chi…” Lam Ẩn Nhan ngửa đầu uống cạn chén trà, sau đó chậm rãi buông chén trà xuống, con ngươi chăm chú nhìn về phía Tiêu Dật nói.
“Huống chi cái gì?’ Tiêu Dật nắm chặt tay, cắn răng nói.
“Ngươi không dám giết ta, có lẽ càng chuẩn xác mà nói, vừa mới thôi ngươi còn không dám tự mình động thủ giết ta! Nếu không ngươi đã sớm dùng võ lực giải quyết, làm sao còn tìm nhục nhã tra tấn ta đâu? Ngươi không phải là cho rằng, ta sẽ không chịu đựng được sự nhục nhã của ngươi, sau đó lựa chọn chủ động rời đi Tam vương phủ sao? Ta sẽ không cho âm mưu của ngươi thực hiện được! Cho nên mời ngươi thu hồi tất cả chiêu số ngây thơ đi! Này đó chiêu số đối với ta đều là vô dụng, Lam Ẩn Nhan ta là lại định nơi này!” Lam Ẩn Nhan tao nhã liêu liêu sợi tóc trên trán.
“Lam Ẩn Nhan, bổn vương không giết ngươi, không phải bởi vì không dám giết ngươi, mà là bởi vì ngươi không xứng chết ở trong tay bổn vương!” Tiêu Dật bị Lam Ẩn Nhan nói trúng tâm tư, thân mình hơi hơi cứng đờ, sau đó con ngươi giống như hàn băng ngàn năm nhìn Lam Ẩn Nhan nói.
“Ngươi không muốn thừa nhận cũng không sao, nói tóm lại, bắt đầu từ giờ khắc này, Lam Ẩn Nhan ta chính là Tam vương phi của Tiêu Dật ngươi, mời ngươi đừng lãng phí thời gian sửa đổi chuyện thật vững chắc này, lại ép buộc xuống như vậy, ngươi không phiền nhưng ta cảm thấy rất mệt a!” Lam Ẩn Nhan hạ hai tay, lười biếng ngáp một cái, sau đó cầm chén trà trên bàn lên.
“Hoặc là ngươi liền cút khỏi Tam vương phủ, hoặc là ngươi hãy dùng chính thân mình, đến làm lợi thế ở lại Tam vương phủ! Đây cũng là chuyện thật ngươi không thể sửa đổi!” Tiêu Dật con ngươi thị huyết nói, sau đó tay nhanh như tia chớp hướng về phía cổ Lam Ẩn Nhan.
Giờ khắc này, đối với Tiêu Dật mà nói, Lam Ẩn Nhan không rời khỏi Tam vương phủ đã không còn trọng yếu.
Quan trọng là Lam Ẩn Nhan khiêu chiến cực hạn của hắn, chưa bao giờ có người dám đứng ở trước mặt hắn kiêu ngạo cuồng vọng như thế, cho nên hắn phải làm cho Lam Ẩn Nhan này trả giá đại giới.
Mà Lam Ẩn Nhan lại là cầm chén trà lên, nàng vừa mới nhẹ nhàng chuyển động chén trà. Sau đó lấy tốc độ nhanh hơn từ trên ghế đứng lên, thân mình chợt lóe sang bên cạnh, sau đó đem chén trà hướng trên mặt Tiêu Dật tạp đi.
Tay Tiêu Dật vốn đang hướng về phía cổ Lam Ẩn Nhan liền thu trở về, khi chén trà trong nháy mắt tới trên mặt hắn, hăn liền tiếp được chén trà.
“Lam Ẩn Nhan, ngươi tốt nhất đừng cố phản kháng nữa. Nếu cho dù, bổn vương tự mình giết ngươi, sẽ ô uế tay bổn vương. Bổn vương cũng nguyện ý thỏa hiệp! Bổn vương sẽ nhất định làm ngươi cùng cái chén này giống nhau, thi cốt vô tồn!” Tiêu Dật lạnh lùng cười, sau đó tay hắn dùng sức nắm chặt. Khi hắn mở hai tay ra, cái chén vốn nằm nguyên vẹn trong tay hắn bây giờ đã biến trành bột phấn, lặng lẽ bay xuống dưới.
“Cái chén là chết, nhưng Lam Ẩn Nhan ta là sống! Không sai, võ công của ngươi quả thật lợi hại, ta cũng xác định năng lực của ngươi, xác định có thể giết Lam Ẩn Nhan ta! Nhưng mà Lam Ẩn Nhan ta cũng thực khẳng định nói cho ngươi, lúc ngươi giết ta, đồng thời ta cũng có tự tin tuyệt đối có thể cho ngươi chôn cùng!” Con ngươi Lam Ẩn Nhan cũng nháy mắt kết thành băng, mà toàn thân nàng lại phụt ra lệ khí làm cho người ta sợ hãi. Dựa vào, nghĩ danh hiệu đệ nhất sát thủ của nàng là hỗn sao?
Trên người Lam Ẩn Nhan bỗng nhiên lộ ra lệ khí cường đại, quả thật làm cho Tiêu Dật ngẩn ra.
Nhưng lập tức hắn giơ tay lên, mà Lam Ẩn Nhan cũng nhanh chóng tay lấy một phen chủy thủ ở trong tay áo.
Mà Ngưng Cầm vốn bị Tiêu Dật đẩy ngã, con ngươi âm độc nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, sau đó lập tức từ dưới đất đứng lên, lui trốn sang một bên. Tiêu Dật, chạy nhanh giết nàng đi! Tuy rằng ngươi vĩnh viễn sẽ không làm cho Cầm nhi trở thành Tam vương phi, nhưng Cầm nhi tình nguyện không cần vị trí Tam vương phi này, cũng không muốn bị nữ nhân khác chiếm lấy vị trí Tam vương phi này.
Nhưng mà, thời điểm Tiêu Dật chuẩn bị động thủ, ngoài phòng ngủ bỗng nhiên truyền đến một đạo âm thanh: “Vương gia, Truy Mệnh có việc gấp bẩm báo!”
“Chuyện gì?” Tiêu Dật lập tức thu hồi tay, con ngươi hồ nghi nhìn về phía cửa.
Truy Mệnh luôn là người bình tĩnh, rốt cuộc chuyện gì có làm cho thanh âm hắn mang theo kinh hoàng như thế?
“Trừ bỏ Vương gia ở lại sân này, sở hữu những sân khác trong Vương phủ, bao gồm phòng binh khí, trướng phòng, phòng chờ bỗng nhiên đồng thời dấy lên hừng hực lửa lớn, toàn bộ người trong Vương phủ đã đi cứu hỏa, nhưng mà lửa vẫn cứ hung mãnh như cũ, thuộc hạ cảm thấy tình thế rất nghiêm trọng, chỉ có thể tiến đến bẩm báo vương gia!” Truy Mệnh ngoài phòng ngủ lo lắng nói, tay cũng không ngừng chà lau mồ hôi trên trán. Mà trên mặt, trên quần áo hắn, thậm chí là cả tóc, đều thấy dấu vết bị lửa cháy.
“Lập tức phát tín hiệu, thông tri Kỵ sĩ hắc giáp tiến Vương phủ cứu hỏa!” Con ngươi Tiêu Dật nhất thời âm trầm rét lạnh đến cực hạn, sau đó lớn tiếng mệnh lệnh. Trong lòng hắn rõ ràng, nếu không phải lửa lớn như thế, trong phủ người nào cũng tài cán, Truy Mệnh nhất định sẽ không đến quấy rầy hắn.
“Là!” Truy Mệnh ngoài phòng ngủ bây giờ mới nhẹ nhàng thở ra, Chủ tử cũng không dễ dàng điều động Kỵ sĩ hắc giáp, một khi điều động bọn họ đến, trận đại hỏa này nhất đinh có thể dập tắt.
Truy Mệnh lập tức lấy một hỏa diễm màu đen từ trong tay áo phóng ra, lập tức thân ảnh hắn chợt lóe, biến mất ở ngoài phòng ngủ, lại đi trước cái sân khác cứu hỏa.
Ngưng Cầm ở trong phòng nghe được Truy Mệnh bẩm báo, sau đó vẻ mặt lập tức kinh hãi chạy về phía tủ quần áo, sau đó lấy ra mộ bộ hoa phúc, giúp Tiêu Dật nhanh chóng mặc lên.
Lam Ẩn Nhan cũng là mắt lạnh nhìn Ngưng Cầm giúp Tiêu Dật mặc quần áo, trong con ngươi lộ ra một chút nghi hoặc. Hay là có người âm thầm giúp nàng? Sẽ là ai đây? Chẳng lẽ là Tiểu Bạch?
Lúc này, trên mái hiên ngoài phòng ngủ, người im lặng chăm chú nhìn Lam Ẩn Nhan, cũng đã biến mất khi nào không thấy….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...