Thịnh Thế Vinh Sủng

Trong lúc Công chúa điện hạ ham làm giàu đang ngất lên ngất xuống, Ngũ Công chúa cười ha ha, cảm thấy ức chế mấy năm nay cuối cùng cũng có thể xả ra, vừa quan tâm đỡ lấy muội muội, vừa cười nhạo: “Cuối cùng ngươi cũng có hôm nay!”

A Nguyên nhắm mắt lại, kiên quyết không chịu mở mắt ra, nhìn thế gian phụ lòng mình này.

Trong ánh mắt A Loan hiện lên ý cười nhàn nhạt, xẹt qua A Nguyên đang làm bộ làm tịch, lúc sau liền nhìn Cửu Công chúa sắc mặt trắng bệch tràn ngập khủng hoảng kia, chậm rãi nói: “Nam nhân của ta, không thể chia sẻ với ai khác!”

Ánh mắt của Cửu Công chúa cũng ảm đạm, nhưng lại nhịn không được mà liếc nhìn nam nhân kia một cái, chỉ cảm thấy người này oai hùng khó kiếm được, để nàng nhìn thoáng qua cũng có thể khắc sau bóng dáng vào trong lòng.

“Bổn cung đi trước.” Cửu công chúa cười gượng một chút, lưu luyến liếc nhìn thanh niên vẫn luôn lạnh lùng kia, liền gật đầu với Ngũ Công chúa, sau đó mang theo cung nữ chậm rãi rời đi.

đi được không xa, nàng không khỏi quay đầu lại lần nữa, lại thấy nam nhân kia vẻ mặt nghiêm túc xoa xoa tay cho A Loan, trên gương mặt nghiêm nghị còn chứa một tia ôn nhu. Cắn cắn đôi môi đỏ cươi của mình, Cửu Công chúa có chút không cam lòng.

Vì sao nam nhân như vậy lại chỉ thèm nhìn nữ nhân so ra còn kém xa mình như vậy chứ?

Chẳng lẽ, chính là bởi vì thời điểm gặp gỡ chàng sớm hơn mình sao?

Trong đầu nảy ra ý tưởng không tên, Cửu Công chúa dẫn người rời đi.

Xưa nay A Loan không thèm để ý mấy chuyện này, Thẩm Thác và nàng thành thân đãmấy năm là phu thê cùng chung chí hướng, nữ nhân tầm thường sao có thể xen vào? Huống chi nếu không phải vừa nãy mình ra tay sớm, chỉ sợ Thẩm Thác lập tức sẽ nóira lời làm Cửu Công chúa mất hết mặt mũi, nàng thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại thấy A Nguyên vô lại vẫn còn giả bộ bất tỉnh, dựa vào lồng ngựcNgũ Công chúa khôngđứng dậy, hai mắt nhắm, lại vẫn thỉnh thoảng mở ra xem xét tình hình xung quanh, thấy mình nhìn qua, tiểu cô nương xinh đẹp này lại vội vàng nhắm chặt mắt lại, đầu ngả vật sang một bên, chỉ thiếu lè lưỡi ra nữa thôi.

“Công chúa!” Tâm phúc có thể đi theo sát bên người A Nguyên, đều là nhân tài, lúc này liền có một đại cung nữ xinh đẹp, rưng rưng quỳ xuống dưới chân nàng, che khăn rưng rưng nhẹ giọng nói: “Người tỉnh lại đi, bọn nô tỳ lo lắng lắm!” một đám cung nữ đều vây quanh A Nguyên và Ngũ Công chúa đang run rẩy, sôi nổi rưng rưng nghẹn ngào, đặc biệt thê lương đáng thương.

“Ta và A Nguyên không thân lắm……” Cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của biểu ca nhà mình, Ngũ Công chúa thấy bản thân không thể bị nhóc con này ảnh hưởng tới chỉ số thông minh được, vội vàng rạch ròi nói.

Thẩm Thác lại cảm thấy không thể xem thườngCông chúa vô lại này, chỉ khoanh tay đứngở một bên, mắt lạnh nhìn nàng đến tột cùng muốn như thế nào.

“Sức khỏe Điện hạ yếu, không thể ở chỗ này quá lâu, vẫn nên hồi cung Thái Hậu nương nương thôi.” Đại cung nữ một mặt toàn nước mắt, ngẩng đầu khẩn cầuNgũ Công chúa.

Ngũ công chúa cảm thấy không có vấn đề gì, bèn đồng ý, nhưng mà vừa mới đồng ý, lại xanh cả mặt.

A Nguyên còn đang “ngất”, trở về thế nào rồi? Kêu cung nữ cõng?! Mắt thấy đàn cung nữ nháy mắt đều biến thành tiểu bạch hoa yếu đuối mong manh, khóe miệng Ngũ Công chúa giật giật, khẽ nhéo vào thịt eo của A Nguyên, vùng sức vặn.

Nhóc con suýt bị véo chết, hít sâu một hơi, thầm lặng nhớ cái thù này của Hoàng tỷ, kiên quyết không chịu hé mắt.


“Để ta.” A Loan ánh mắt lộ ý cười, tiến lên, cúi người liền ôm A Nguyên vào lòng ôm ở trước người, chỉ cảm thấy tiểu nha đầu này nhẹ như lông hồng, không có bao nhiêu trọng lượng, không khỏi có chút nhíu mày mà quay sang Ngũ Công chúa ruốt cuộc cũng hiểu thuyết âm mưu của nhóc con, hỏi: “hiện tại khẩu vị của Điện hạ không tốt sao?” Bằng không sao lại gầy yếu như vậy? Cảm thấy có chút lo lắng, A Loan liền nóivới Ngũ Công chúa đang ôm hận lắc đầu: “Lần này hồi kinh, mẫu thân mang về khôngít thịt hươu sấy, tươi mới ngon miệng nhất. Hôm khác ta sẽ dâng lên, cũng để điện hạ ăn nhiều hơn chút.”

Thẩm Thác kéo lại không kịp, thấy thê tử bế Công chúa vô lại này, lại thấy con nhóc đó thầm tỉnh dậy, vô lực vòng tay qua cổ A loan, sau đó lại nhắm mắt cười gian, liền cảm thấy lửa giận công tâm.

Định tranh vợ tới bản tướng quân đây mà!

“Tỷ đừng chăm nàng, hiện giờ thực sự nàng thực sự ăn không ít đâu.” Ngũ Công chúa cười cười nói: “Nàng và Ngũ Hoàng đệ đã ăn một lượt tất cả các nhà giàu trong kinh thành rồi, nhìn thế này là do ăn không mập thôi.”

A Loan vẫn cảm thấy có chút không ổn, sờ nắn người A Nguyên nghe được bên tai tiếng cười khúc khích của nàng, A Loan hiện tại vẫn chưa có con nối dòng liền cảm thấy như đang dưỡng khuê nữ vậy, khóe mắt mang theo ý cười, thấp giọng: “Dù thế nào, ăn để thân thể khỏe mạnh là được.” Thấy Ngũ công chúa gật đầu, nàng liền ôm A Nguyên trở về, Ngũ Công chúa và biểu ca nhà mình đi theo phía sau, lại thấy thò đầu ra từ bờ vai A Loan, từng mắt lè lưỡi làm ngáo ộp với hai người, đủ loại kiểu dáng tiểu nhân đắc chí, đặc biệt ngứa đòn.

Mắt thấy Thẩm Thác bẻ tay răng rắc, Ngũ Công chúa cảm thấy giờ khắc này, chợt cùng chung chí hướng với người biểu ca còn có chút xa lạ này.

Khắp kinh thành, người không muốn tẩn nhóc con kia, thiệt tình là không nhiều lắm.

“Lần này biểu ca hồi kinh, không biết Phụ hoàng an bài thế nào?” Võ tướng vào kinh cũng có thể trở lại biên cương, cũng có thể lưu lại kinh thành, Ngũ Công chúa sợ nhóc con bị đánh thành cái bánh sủi cảo, liền căng da đầu nói sang chuyện khác.

“Hoàng thượng mệnh ta chờ ở lại kinh.” Trong kinh thay quân, Thẩm gia một nhà đềusẽ ở lại kinh thành, nghĩ đến phụ thân và mẫu thân từng nói qua với mình, muốndìu dắt phủ Định Quốc Công, Thẩm Thác vừa mới nhập kinh, còn không biết Định Quốc Công phủ đến tột cùng là cái tình trạng gì, thấy biểu muội dò hỏi mình, hắn nghĩ nghĩ, liền trầm giọng nói: “Hôm khác, ta sẽ tới phủ Định Quốc Công, đến lúc đó tình hình trong phủ như thế nào thì sẽ bàn bạc với hai vị biểu đệ, có Thẩm gia ở trong quân, các biểu đệ không cần lại quá vất vả, muốn chạy quan lộ, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Đến lúc đó, có Thẩm gia là võ tướng, phủ Định Quốc Công có quan văn, hỗ trợ lẫn nhau, hưng thịnh của phủ Định Quốc Công liền ở trước mắt.

Ngũ công chúa trầm mặc một lát.

Hai huynh đệ phủ Định Quốc công không văn không võ đã có tiếng, nàng thật sựkhông đành lòng ở ngay lúc này đây đả kích viễn cảnh tốt đẹp của vị biểu ca này.

“À……” Trầm ngâm một chút, Ngũ Công chúa liền có chút chột dạ mà nói: “Biểu ca và biểu đệ hành sự phong nhã, có Ngụy Tấn chi phong, rất là sơ cuồng, cũng không có hứng thú với xuất sĩ.” Cái gì gọi là Ngụy Tấn phong lưu? Ngoài làm quan ra thì cái gì cũng làm, càng thái quá càng được người ca ngợi, chính là Ngụy Tấn phong lưu.

Thẩm Thác kinh ngạc nhìn Ngũ Công chúa đang cười gượng, do dự một lát, chậm rãinói: “Tính tình của ta không thíchvui đùa.” nói giỡn sao? Thời đại nào rồi còn chơi trò này? thật cho rằng vẫn còn đang là Ngụy Tấn năm đó chắc?

Ngũ công chúa nghiêm túc gật gật đầu, thở dài nói, “Sau này, nhờ cả vào biểu ca.”

không thể buông tay một nam đinh có năng lực như vậy được. Nghĩ nghĩ, cảm thấy độ an toàn của một mình Thẩm Thác không ổn lắm, thấy hắn trầm mặc, Ngũ Công chúa liền không có hảo ý hỏi: “Nghe nói, còn có một vị biểu ca chưa hồi kinh?”

Thẩm Thác gật gật đầu, thấy ngũ công chúa cũng thực khó xử, liền nhàn nhạt mà nói: “một khi đã như vậy, từ nay về sau, cạnh cửa Khánh gia sẽ có huynh đệ chúng ta.”hắn chưa bao giờ thoái thác trách nhiệm, nếu dự tính kia không thành, hắn liền tự lực cánh sinh, gánh cả trách nhiệm của phủ Định Quốc công, thấy Ngũ Công chúa cảm kích nhìn mình, hắn liền gật đầu nói: “Huyết mạch của ta đến từ phủ Định Quốc Công, dĩ nhiên sẽ không thoái thác.” hắn chần chờ một lát, liền thấp giọng hỏi: “không biếthiện giờ đã có vãn bối hay chưa?”


“Tẩu tử của ta đã có thai.” Biết Thẩm Thác muốn ra tay tự mình điều trị đời sau, Ngũ Công chúa vội vàng nói.

Có thể bồi dưỡng ra anh hùng như Thẩm Thác, nói vậy Thẩm gia tất không giống phủ Định Quốc Công, hắn có thể bảo đảm một thế hệ trong phủ, nghĩa là nếu đời sau thành tài, phủ Định Quốc Công sao không thể dựng dậy? Chỉ hận không thể sinh ra đứa con train gay bây giờ để Thẩm Thác mang đi thao luyện, Ngũ Công chúa khôngcòn ý tưởng dạy dỗ lại huynh đệ Khánh gia, liền nhanh nhẹn thi lễ với vị thanh niên nguyện ý ra tay giúp đỡ này, thấp giọng nói: “Đa tạ biểu ca.”

“Người một nhà, điện hạ hà tất phải khách khí như vậy.” Thẩm Thác lắc lắc đầu, trầm giọng nói, “Đừng quá lo lắng.” Thấy Ngũ Công chúa cảm kích gật đầu, hắn dừng mộtchút, nhìn thẳng đằng trước về phía thê tử đang ôm Công chúa vô lại cùng trò chuyện cười tủm tỉm với nhau, ánh mắt ôn hòa, ấm giọng: “Lúc ở biên quan, A Loan thường nhắc tới nhị vị Công chúa với ta, bởi vậy, với ta mà nói nhị vị điện hạ cũng không xa lạ.” Thấy Ngũ Công chúa ngẩng đầu kinh ngạc, ánh mắt hắn ôn nhu, thấp giọng: “Sau này ở kinh thành, mong rằng nhị vị điện hạ có thể chiếu cố nàng, chớ để nàng chịu thiệt thòi.”

Kinh thành nơi cao lương phồn hoa nhiều âm mưu, hoàn toàn khác biệt với chốn biên quan sùng bái anh hùng, hắn chỉ lo lắng mặt tối của kinh thành, dù A Loan có mang quan hàm trên người lại cũng vẫn không nhận được sự thừa nhận và đối xử tử tế của nữ nhân trong kinh.

“Quan hệ giữa A Nguyên và tỷ ấy tốt, ở kinh thành, không ai dám gây chuyện với A Nguyên.” Ngũ công chúa liền an ủi một câu.

Bằng không, tướng quân đại nhân sẽ nhẫn nhịn một bụng ghen để nhóc con này ăn đậu hủ của vợ minh sao?

Thẩm Thác hừ lạnh trong lòng một tiếng, rồi vẫn gật đầu nói: “Điện hạ quan tâm rồi.”Dứt lời liền nghe thấy đằng trước, không biết A Loan nói gì đó, A Nguyên vỗ tay cười rộ lên haha, khóe miệng nam nhân này hơi hơi gợn lên, lại nhanh chóng hạ xuống, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, thấy Ngũ Công chúa cũng rất tò mò, liền nhẹgiọng nói: “không nghĩ được là còn có nữ nhân thích nghe chuyện xưa của A Loan.”

Ngũ công chúa cũng cười, ôn hòa mà nói: “A Nguyên là dễ ở chung nhất, giao tình giữa nàng và A Loan rất tốt, biểu ca còn gì lo lắng nào?”

Lại chẳng lo, A Loan vô cùng muốn có bé con giống con nhóc kia đấy!

Nghĩ đến tiểu quỷ tai họa này, Thẩm Thác hừ trong lòng một tiếng, lại không nói gì cả, chậm rãi đi theo.

Công chúa hắn không thể trêu vào, ngày sau sinh được một nhóc, ngày nào cũng tét mông mới có thể xả được oán niệm trong lòng.

Đoàn người một đường tới cung Thái hậu, Thẩm Thác là nam nhân, liền chờ ở bên ngoài, chỉ có A Loan tự bế A Nguyên đưa đến tẩm cung, lại trấn an nhóc con làm bộ làm tịch này mấy câu, xong xuôi mới rời đi, lại thấy phu quân nhà mình vẫn chờ ở bên ngoài, không khỏi mỉm cười, nói: “Có thể thấy được là chàng cũng cảm thấy A Nguyên là đứa trẻ ngoan.” Nếu là một đứa nhóc phiền toái, Thẩm Thác vốn không phải người khẩu thị tâm phi đã sớm bỏ của chạy lấy người, đồng ý để đứa nhỏ này nhảy nhót dễ dàng trước mặt mình, tuy rằng không nói ra, A Loan vẫn biết đây là không có ý chán ghét.

“So với những đứa trẻ khác, thì quả thật hiểu chuyện.” Thẩm Thác cầm lấy tay A Loan, chậm rãi nói.

Chỉ là quá ngứa đòn.

“Ta thấy Hoàng thượng có vẻ như sẽ phong tước cho phụ thân?” Thấy Thẩm Thác lặng lẽ gật đầu, A Loan liền thử hỏi, lòng lại trùng xuống.

Thân phận của mẹ chồng nàng cũng không phải bí mật đối với những người thân, lúc trước phụ thân đề hôn cũng đã trải qua rất nhiều ngày tự hỏi, tuy không nói rõ, nhưng A Loan lại vẫn biết, Thẩm Phu nhân hiện tại, kỳ thật cũng không phải là nữ nhi chi xa gì đó củaphủ Định Quốc Công, mà chính là đích nữ của lão Định Quốc công năm đó, khi tiên đế còn tại vị được tiên đế sủng ái nhất, là chính phi của Phúc vương người con trai thứ tư suýt nữa kéo đương kim Thánh thượng xuống ngựa của Tiên đế, người người đều xưng một tiếng Phúc Vương phi! Thân phận như vậy quả thực chịu đủ kiêng kỵ, huống chi năm đó, tiên đế bức bách vũ nhục đủ loại với Thái hậu và Hoàng thượnghiện giờ,mẹ đẻ Quý phi nương nương của vị Phúc vương kia được sủng ái nhất hậu cung, thịnh thế vinh sủng, đến chính cung cũng không bỏ vào mắt.


Kiêu ngạo như vậy, khi tiên đế băng hà tự nhiên cũng không có quả ngọt mà ăn. Đầu tiên Quý phi được Thái hậu ban một chén rượu độc đưa đi cung tiên đế để làm phu thê ân ái, sau đó Phúc vương mưu nghịch, toàn gia Quý phi đều bị tru di, năm đó kinh thành mưa máu gió tanh, nghe phụ thân Tĩnh Bắc hầu của A Loan nói, liên lụy vô số quý tộc, Hoàng thượng hiển nhiên cực kỳ hận Phúc vương, quan viên thế gia theo phe Phúc vương đều bị xét nhà. Nam đinh giết hết, nữ nhan sung nhập thanh lâu, khôngthể xoay người. khí đó nghe nói Phúc Vương phi không chịu hòa ly với Phúc vương, Phúc vương tự mình chạy trốn, bà đâm đầu vào cột tự sát, Hoàng thượng cảm thương, còn đại táng.

Chỉ là cuối cùng bằng cách nào mẹ chồng không chết, ngược lại còn có thể xuất kinh gả vào Thẩm thị, nhiều năm như vậy phụ thân Thẩm Thác ở biên quan công huân vô số, chưa từng được phong tước, cũng không có ý định hồi kinh, cũng làm A Loan có thể đoán được vài phần.

Tư tưởng A Loan có chút không giống với nữ nhân bình thường, cũng thầm hâm mộ người mẹ chồng này một chút.

không phải nam nhân nào cũng đều nguyện ý vứt bỏ công danh lợi lộc, vì một nữ nhân như vậy mà không oán không hối canh giữ biên quan hoang vắng.

hiện giờ, Hoàng thượng đồng ý ban tước, chẳng lẽ là có điều cứu vãn?

Trong lòng chưa vài phần phỏng đoán, A Loan lại không nói thêm gì, chỉ nắm tay Thẩm Thác cười nói: “Hồi cung đi tìm mẫu thân?”

“Ừm.” Đôi mắt Thẩm Thác sáng lấp lánh, gật đầu với A Loan.

Ngũ Công chúa đứng dựa cửa nhìn đôi phu thê ân ái này đi rồi, mới quay đầu lại, lại thấy lúc này A Nguyên đan ghé vào trên giường, trên đầu đã được các cung nữ bó thêm mảnh vải từ lúc nào, vẻ mặt suy yếu mà dựa vào đầu giường, nhìn thập phần nhu nhược đáng thương, tay lại vuốt ve hàng loạt chén rượu giống ban nãy, ưu thương đầy mặt, lại còn đặt phần còn lại của cái chén kia cùng một chỗ với đồng bọn,nói cái gì mà đồng sinh cộng tử, không khỏi phì cười, chỉ ngồi lên giường, lệnh cho người đều đi ra ngoài, lúc này mới véo tai A Nguyên, đến khi nhóc con kêu oai oái xin tha mới hỏi: “nói đi, ngươi lại làm cái quái gì thế?”

“không như vậy chẳng lẽ còn chưa được?” A Nguyên tránh thoát được bàn tay hung tàn của Hoàng tỷ, lăn một vòng trên giường, cười ha hả mà nói: “Vị biểu ca này của ngươi cũng không phải là người dễ dung thứ, trước mắt không qua lại tốt lành, ngươi có tin là dám bày ra dáng vẻ công chúa một chút thôi, người ta không chơi với ngươi nữa không?” Giao tình chính là từ chỗ này mà ra. Tuy rằng người như Thẩm Thác, có Thẩm Phu nhân ở đây sẽ không nhìn phủ Định Quốc công đi tìm chết, chỉ là quan hệ tầm thường liền có đối đãi tầm thường, thân cận có chỗ tốt của thân cận, hai Công chúa khách khí thân cận như vậy, Thẩm Thác cũng sẽ không lãnh đạm với phủ Định Quốc công.

“Ta hiểu.” Ngũ Công chúa cũng cười, sóng vai nằm bên cạnh A Nguyên, liền cười nói: “Mà này, ngươi nhìn một cái, Cửu muội như vậy dường như có tâm tư gì đó với biểu ca ta, không phải quá thú vị rồi sao?”

“Nàng ta ở trong cung không được sủng ái, nghĩ một chút vì bản thân cũng không có gì đáng trách.” A Nguyên liền không thèm để ý mà cười nói: “Chỉ cần nàng ta khônghọc theo Nhị hoàng tỷ, nhất nhất phải gả cho nam nhân đã có thê tử, thì tất cả đều chẳng hề gì.” Ai cũng đều có chút tiểu tâm tư, A Nguyên cũng biết Cửu công chúa sốt ruột vì hôn sự của chính mình, đối với việc nàng ta nhìn trúng Thẩm Thác oai hùng cũng không thập phần khinh thường, chỉ cần Cửu công chúa không dựa cột làm tiểu tam, thời buổi này ai lại không yêu thích nam nhân anh tuấn chứ? A Nguyên cũngkhông cảm thấy có vấn đề gì, chỉ là, vẫn hơi nhíu mày nói: “Ta thấy lúc nàng ta rời đivẫn có chút không tình nguyện, cho người theo dõi, đừng để nàng ta làm loạn ra cái gì.

Nếu thật sự muốn làm tiểu tam, đừng trách nàng ra mặt thay A Loan, đập bẹp dít ả!

So với Cửu Công chúa vốn chẳng có chút cảm tình, A Nguyên càng để ý vui buồn của A Loan hơn.

“đã biết, đó chính là biểu tẩu của ta.” Ngũ Công chúa cười một hồi, rồi gật gật đầu, thấy A Nguyên cũng thả lỏng xuống, liền có vài phần ý cười trên mặt mà nói: “Lúc này đây, ta thấy là Phụ hoàng không chỉ chiêu võ tướng vào kinh, thậm chí Tổng đốc các nơi cũng vào kinh, nghe nói đã nhiều ngày các phủ thế gia quý tộc ngựa xe như nước, nơi nơi đều là quan viên đi thắt chặt quan hệ, phần lớn muốn ở kinh thành mưu cầumột chỗ tốt…” nàng thấy A Nguyên gật đầu, liền nhỏ giọng nói, “Chưa nói người khác, liền nói phủ Định Quốc Công, đã nhiều ngày qua, đều kiếm lời không ít.”

Nàng vừa nói, vừa dùng tay đếm.

“Ồ!” A Nguyên vừa thấy tròng mắt đều trợn tròn, bị con số Ngũ Công chúa khua tay múa miêu tả làm kinh ngạc một chút, lúc này mới nuốt nước miếng hỏi: “không được tốt lắm nhỉ?” Cái này, sẽ không phải là bán quan bán tước trong truyền thuyết chứ?

Tuy rằng nhóc con thích làm chuyện xấu, chỉ là cũng có nguyên tắc, việc làm loạn triều cương như vậy, nàng chắc sẽ không dính dáng.

“nói bậy gì đó?” Ngũ Công chúa đen mặt tét một cái vào ót nàng, rồi chậm rì rì nói: “Chỉ là đi lại, không cho quan chức, cũng không kết đảng gì cả, mọi người chính là lưumột phần hương khói.” Thấy A Nguyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, Ngũ Công chúa liền cảm thấy tâm tình thập phần phức tạp.

Công chúa được sủng ái như A Nguyên, ỷ vào đế sủng cái gì cũng dám làm khôngthiếu, mà nhóc con này lại còn biết cái gì không thể làm, chẳng trách Hoàng thượng thiên vị nàng.

Nghĩ đến đây, Ngũ Công chúa nở nụ cười, thấp giọng nói: “Thẩm biểu ca đáp ứng rồi,nói là ngày sau trẻ con phủ Định Quốc Công đều sẽ do huynh ấy quản giáo, như thế, ta cũng không lo gì nữa.”


“Cho người cá, không bằng dạy người bắt cá.” A Nguyên rung đùi đắc ý mà nói, dứt lời liền nâng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng ngâm: “Trường tương tư hề, trường tương ức, đoản tương tư hề, vô tận cực*.” nói xong, thở dài thườn thượt.

Trường tương tư hề, trường tương ức, đoản tương tư hề, vô tận cực: Tương tư bất tận, nhớ nhung vô cùng. 

(Trích Khúc Trường tương tư)



Ngũ công chúa bị làm cho ghê tởm, mắt thấy giặc giời này lại sắp biến thái rồi, khôngnói thêm gì nữa, chuồn lẹ, chừa lại nhóc con thi hứng quá độ mà lăn ở trên giường ca thán một mình.

Qua mấy ngày, A Nguyên nói với Thái hậu muốn về nhà vấn an mẫu thân. Vừa mới vào cừa liền thấy nữ quyến một nhà đến mặt muốn nở hoa rời khỏi phủ Túc vương. Tò mò nhìn xe ngựa xa xa kia, A Nguyên mới đi thẳng tới chỗ Túc vương phi, lại thấy Túc vương phi đang cầm một bái thiếp không biết suy nghĩ cái gì, dưới chân bà là hàng loạt rương lớn, có cái mở, lộ ra không ít trân châu bảo bối hiếm lạ, làm mắt A Nguyên sáng choang, nàng nhào lên bới cái rương nhìn mấy lần, thấy dáng vẻ hồn du thiên ngoại của Túc vương phi, liền hiếu kỳ hỏi: “Mẫu thân có chuyện gì sao?”

“Cũng không có gì.” Túc Vương Phi phục hồi tinh thần, thấy khuê nữ liền vội vàng kéo đến bên người mình rồi cười nói: “Chỉ là cảm thấy thời gian thoảng qua, nháy mắt mộtcái, Tam ca Tứ ca của con đều đến lúc cưới vợ rồi.”

A Nguyên tâm nói đừng nói Tam ca Tứ ca, không phải là Công chúa điện hạ cũng sắp rưng rưng gả chồng rồi sao?

không phải cũng muốn rưng rưng gả chồng tiết tấu?

“Đính với cô nương nhà ai vậy ạ?” Nghe ra ý của Túc Vương Phi, A Nguyên vội vàng hỏi.

Phượng Ngọc Phượng Khuyết xấp xỉ tuổi A Nguyên, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tuy rằng ngày thường tùy tiện, cũng không bằng Phượng Khanh và Phượng Đường được Túc Vương coi trọng hơn, nhưng lại có tính tình sảng khoái khó có được, A Nguyên dĩ nhiên quan tâm.

“Tuy nghe Hoàng Hậu nương nương nói là muốn tứ hôn, nhưng cũng phải gặp mặt xem xét đã, xong xuôi mới bàn bạc kỹ với Hoàng hậu nương nương.” Túc Vương Phi liền rất có kinh nghiệm mà nói: “Hai ngày nay, vừa lúc mẫu đơn trong phủ nở hoa,không bằng mời mấy nhà thân cận tới đây, các nữ nhi cùng nhau trò chuyện đùa giỡn, ta cũng nhìn cho ca ca con một cô nương vừa ý.” Thấy A Nguyên gật đầu, bà do dự trong chốc lát, liền thấp giọng hỏi: “Nghe nói hôm kia, chỗ Đức phi có một vị Thẩm phu nhân tiến cung, không biết con có gặp không?” Thấy A Nguyên lại gật đầu, bà liền hơi nhụt chí mà nói: “Nếu đã hồi kinh vì sao vẫn không truyền tin với ta?”

“Vị kia, nhỡ có cái gì gây trở ngại?” A Nguyên liền thử hỏi.

Túc Vương Phi nghĩ nghĩ, vì Túc Vương từng nói khi A Nguyên trở về tất sẽ hỏi, nghĩ đến Túc Vương không thèm để ý khuê nữ biết được chuyện này hay không, liền kể chân tướng, cuối cùng khi A Nguyên đang trầm mặc liền thở dài: “Phủ Định Quốc Công hưng thịnh, thời điểm đó còn có huyết lệ tỷ muội. Năm xưa lão Định Quốc công đặt cược hai chỗ, Phúc vương lên, lão sẽ là phụ thân Hoàng hậu, Hoàng thượng kế vị, Đức phi ở trong cung chỉ dưới mình Hoàng hậu, đây là tự tin của phủ Định Quốc công.” Chỉ là trong đó, một người cửu tử nhất sinh mai danh ẩn tích, một người chết già trong cung làm vật bài trí, khiến người nhìn mà chua xót.

“Năm đó, ta đưa nàng rời đi, miệng vết thương trên đầu nàng lớn như vậy.” Túc Vương Phi miêu tả dáng vẻ một lòng muốn tự sát của Thẩm phu nhân khi đó, liền nhỏgiọng nói: “Khi đó ta tuổi còn nhỏ, nhìn nàng như vậy liền nghĩ, nếu là ta, trong nhà muốn ta gả cho một tên khốn phu quân như vậy, ta có thể nhận mệnh hay khôngđây?”

“Nhất định sẽ.” Đối với nữ nhân thế gia mà nói, gia tộc xếp lên đầu, bản thân xếp hạng cuối cùng.

“Đúng vậu.” Túc Vương Phi nở nụ cười nhàn nhạt, thấp giọng nói, “Tuy rằng trong đám tỷ muội ta không nên thân nhất, nhưng nếu là vì phủ anh Quốc công, cái gì ta cũng có thể làm. Cho dù…” bà có chút ngượng ngùng mà nói: “Cho dù năm đó, nghenói Phụ vương con là đoạn tụ, chỉ cần trong nhà nói gả, mắt ta cũng sẽ không chớp.”

A Nguyên nghe mẫu thân nói hết, cảm khái gật gật đầu, lúc sau, đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt mở to.

“Đoạn tụ?!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui