Thịnh Thế Tuyệt Sủng

“Xem ra Hiên Viên Hạo không chịu được nữa, thà chết chứ không muốn lui binh. Xem ra trẫm phải đích thân đi gặp hắn, làm cho hắn hiểu rằng: Vân Triêu quốc của ta không phải thứ để người khác tùy ý giẫm đạp.” Dựa theo hiểu biết của Quân Mặc Hàn với Hiên Viên Hạo thì hắn thấy y là người
kiên nhân, lần này lại tự mình ra trận, xem ra y có vẻ đã nắm chắc thế
trận nên mới có thể tự mình xuất chinh. Nhưng vì sao lần này y lại thiếu kiên nhẫn như thế? Xem ra phải cẩn thận hơn, nói không chừng có âm mưu.

Lục Ngưng Nhiên cũng biết tác phong của Hiên Viên Hạo: Mạnh mẽ vang dội, giết người như ma, lãnh khốc vô tình. Theo nàng cảm thấy thì Quân Mặc
Hàn là ánh mặt trời ấm áp còn Hiên Viên Hạo lại như ác ma địa ngục.
Người này không thể khinh thường được, phải tăng cường phòng bị. Nhưng
nàng cũng không biết Hiên Viên Hạo đang tính kế gì.

“Tuân lệnh, thần đi an bài ngay.” Bạch Phi Dương lĩnh mệnh, lui ra ngoài nhưng trong lòng cũng vô cùng nghi hoặc. Đúng vậy, theo tính
tình Hiên Viên Hạo thì hắn ta không có khả năng xuất hiện sớm như vậy,
hắn ta đến cùng có mục đích gì?

“Ta đi cùng ngươi.” Lục Ngưng Nhiên cũng muốn gặp Hiên Viên Hạo, xem hắn có phải thị huyết tàn ác giống như lời đồn không.

“Được, nhưng nàng phải đáp ứng ta, không được rời khỏi ta nửa bước.” Quân Mặc Hàn nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, nắm chặt tay nàng. Mặc kệ
Hiên Viên Hạo có mục đích gì thì hắn đều có năng lực hóa giải, hắn chỉ
cần Nhiên Nhi luôn bên cạnh, bình yên vô sự là được.

“Được.” Lục Ngưng Nhiên cảm nhận được nội tâm sợ hãi của Quân
Mặc Hàn. Càng nghe lời hứa hẹn của hắn, càng có thể cảm nhận được tình ý hắn đối với nàng, trong lòng nàng rất ấm áp, trái tim chậm rãi hòa tan. Nàng tặng cho hắn nụ cười ấm áp, “Ta sẽ không rời khỏi ngươi.”

“Nhiên Nhi, nàng biết không? Có những lời này của nàng thì ta cảm thấy ta là người hạnh phúc nhất trên đời này.” Quân Mặc Hàn không khỏi cảm động, ôm Lục Ngưng Nhiên vào lòng. Hắn cảm
nhận được sự tồn tại của nàng, trái tim chỉ hy vọng thời gian có thể
dừng lại lúc này mà thôi.

Lục Ngưng Nhiên trầm mặc không nói, khóe miệng mang theo nụ cười từ tận
đáy lòng. Ánh mặt trời ôn nhu ấm áp lòng người, nàng ôm lại Quân Mặc
Hàn, nghe tiếng tim đập của hắn, lòng rốt cục cũng yên ổn. Nàng hiểu
rằng giờ phút này, lòng họ đã thuộc về nhau, bởi vì nàng đã xác nhận tâm ý của bản thân, đối với Quân Mặc Hàn, nàng bất tri bất giác thích hắn.

“Nhiên Nhi, chờ sau khi biên quan ổn định, ta sẽ đi ngao du khắp nơi với nàng, được không?” Thanh âm Quân Mặc Hàn cực ấm chứ đầy hứa hẹn.

“Ừ.” Lục Ngưng Nhiên ở trong lòng hắn, nhẹ nhàng gật đầu, khẽ cười.

Hai người nắm tay đi ra doanh trướng, Bình Nhi cùng Lý Đức Phúc chờ đợi bên ngoài, Lục Ngưng Nhiên nhìn Bình Nhi, “Bình Nhi, sáng nay bản cung dậy sao không thấy ngươi?”

“Hồi bẩm nương nương, nô tì nhìn trời nghĩ nương nương hẳn sắp dậy, cho nên liền đi chuẩn bị dụng cụ rửa mặt. Lúc trở lại doanh trướng liền không thấy nương nương làm nô tì tưởng rằng nương nương có nguy hiểm,
liền vội vã chạy tới tìm Lý công công, mới biết được nương nương ở nơi
này cùng hoàng thượng.” Bình Nhi ngước mắt, mặt lộ vẻ lo lắng trả lời.

Lục Ngưng Nhiên vẫn nhìn Bình Nhi, không nói gì. Nhìn vẻ mặt của nàng ta không giống như là giả, cho nên buông cảnh giác, “Ừm, sáng nay bản cung nhớ tới một chuyện nên liền đến đây, ngươi lui xuống trước đi.”

“Vâng, nô tì cáo lui.” Bình Nhi khấu tạ rồi lui xuống.

“Nàng đến lúc nào?” Lục Ngưng Nhiên gặp Bình Nhi rời đi, hỏi hướng một bên Lý Đức Phúc.

“Nương nương vừa vào trong chừng một khắc, nàng liền chạy đến.” Lý Đức Phúc cung kính trả lời, không khỏi nhớ tới bộ dáng sốt ruột của Bình Nhi, thật đúng là nô tài trung thành.

Nghi hoặc trong lòng Lục Ngưng Nhiên buông xuống một ít, có điều nàng

luôn cảm thấy không thích hợp nhưng lại không thể nói rõ. Quân Mặc Hàn
nhìn Lục Ngưng Nhiên có bộ dáng đăm chiêu, cũng nổi lên một tia nghi
hoặc. Nhưng người nọ võ công cao cường, mà Bình Nhi lại không võ công, “Nhiên Nhi, chúng ta đi.”

“Ừ.” Lục Ngưng Nhiên hoàn hồn, cười khanh khách nhìn Quân Mặc Hàn, hi vọng nàng suy nghĩ nhiều.

Trên thành, Quân Mặc Hàn cùng Lục Ngưng Nhiên đứng cạnh nhau. Cách đó
không xa, đại quân Hàn Ngọc quốc đã đến gần, nam tử ngồi trên long liễn
dẫn đầu, một thân long bào, ngồi khoanh chân, ánh mắt sắc bén, khuôn mặt lạnh lùng, cả người tản ra khí thế bá vương, tay phải nắm một phen bảo
kiếm, tay trái nắm một khối lụa màu trắng, tao nhã chà lau thân kiếm.
Ánh mặt trời chiếu trên trường kiếm, phản xạ ra hàn quang lãnh liệt.

“Ngưng Nhiên, đêm qua ngủ có ngon giấc không?” Một thanh âm đánh vỡ suy nghĩ Lục Ngưng Nhiên, thấy Quý Như Phong đã đi tới bên cạnh nàng, mang ý cười nhìn về phía nàng.

“Cũng tốt.” Lục Ngưng Nhiên cười yếu ớt, “Nhiều ngày nay bận việc chiến sự, không có tâm sự cùng ngươi, ở trong quân có quen không?” Lục Ngưng Nhiên thấy Quý Như Phong vẫn mang nụ cười như trước. Tuy rằng hắn che giấu vô cùng tốt, nhưng đáy mắt hắn có tia đau thương. Trong
lòng nàng cảm tạ Quý Như Phong quân pháp bất vị thân, ngàn dặm hộ tống
nàng đến biên quan, càng cảm thấy quý trọng. Nhưng khi nàng biết người
trong lòng mình để ý là Quân Mặc Hàn thì nàng đã hiểu rằng chỉ sợ là
kiếp này phải phụ Quý Như Phong, đợi chiến sự chấm dứt, nói cho hắn suy
nghĩ của nàng.

“Rất tốt, ta rất thích nơi này.” Quý Như Phong một mặt thoải mái thích ý nói, “Ta còn tưởng rằng ngươi sớm đã quên ta.”

“Ngươi nói xem?” Lục Ngưng Nhiên tươi cười xán lạn, ánh mặt
trời ánh vào dung nhan tuyệt mỹ, càng xa hoa. Khi nàng cười thì vạn vật
đều ảm đạm thất sắc. Nhưng nàng không ý thức được không khí xung quanh
mình vì nụ cười của nàng, mà trở nên yên tĩnh dị thường.

“Đùa thôi.” Quý Như Phong nhìn nụ cười thuần khiết của nàng,
cười lớn một tiếng, tim đập nhanh. Nếu như cả đời có thể nhìn nàng cười
như vậy thật tốt biết bao. Trong lòng có một chút chua sót, ngũ vị tạp
trần.

“Khụ khụ.” Quân Mặc Hàn ho khan vài tiếng, một mặt ghen tuông
nhìn Lục Ngưng Nhiên. Hiện tại hắn thật muốn đem Lục Ngưng Nhiên giấu
đi, giấu nơi không ai biết, nụ cười của nàng, làm bao người ngây ra?
Thật hận, nếu như là lúc trước thì hắn chắc chắn đã lấy đi hai tròng mắt của tất cả bọn họ rồi.

Dưới thành, Hiên Viên Hạo ngồi trên long liễn, hai mắt híp lại. Từ khi
Lục Ngưng Nhiên đứng trên thành, hắn liền có ý đánh giá nàng: Nàng mặc
bạch y, không nhiễm một tia bụi bặm, khí chất siêu phàm thoát tục, chỉ
một cái nhíu mày nhẹ, càng quyến rũ vô cùng, nét mặt tươi cười như hoa,
liếc mắt một cái, thì không thể dời, làm hắn hãm sâu trong đó. Lòng hắn
đột nhiên khẽ động, ý thức có chút không khống chế được, hắn đột nhiên
có chút kinh hoảng: Cho tới bây giờ hắn như thế nào đối với một nữ tử
mới gặp đã động tâm?

Hắn có chút buồn bực, nhìn nụ cười của nàng, cùng nam tử bên cạnh tán
gẫu thật vui. Hắn chuyển mắt nhìn về phía nam tử y phục màu vàng, sao

nàng lại ôn nhu với hắn ta như thế. Điều này làm cho hắn có chút tức
giận, lại sinh kỳ vọng rằng khi nàng nhìn hắn, thì sẽ tặng cho hắn nụ
cười ấm áp như vậy sao?

Lục Ngưng Nhiên cảm nhận được ánh mắt rét lạnh cách đó không xa, sau khi cười với Quân Mặc Hàn, chuyển mắt, nhìn vào đôi mắt phức tạp lạnh lùng
của Hiên Viên Hạo. Nàng chỉ lạnh lùng nhìn, xem ra lời đồn là thật, dựa
vào nhiều năm kinh nghiệm nhìn người của nàng, người này không phải
người lương thiện.

Hiên Viên Hạo nhìn thấy Lục Ngưng Nhiên nhìn hắn như thế, trong lòng hắn cảm thấy thất vọng. Trong đầu càng không ngừng suy nghĩ, sau khi đánh
giá nàng, biết nàng là hoàng hậu của Vân Triêu quốc _ Lục Ngưng Nhiên.
Hắn nghĩ, hắn muốn có cô gái này, nàng là của Hiên Viên Hạo hắn, mâu
quang càng thêm lãnh liệt.

Lục Ngưng Nhiên nhìn đôi mắt lạnh băng của Hiên Viên Hạo, cảm nhận được
trong mắt hắn có ý cướp đoạt, làm nàng có dự cảm không tốt. Hắn vì sao
lại nhìn nàng như vậy?

Quân Mặc Hàn đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn Hiên Viên Hạo. Hắn hiểu ý tứ
trong mắt Hiên Viên Hạo, cánh tay phải giơ ra, ôm Lục Ngưng Nhiên vào
lòng, khiêu khích nhìn về phía Hiên Viên Hạo, tuyên bố Lục Ngưng Nhiên
là nữ nhân của hắn, bất luận kẻ nào cũng không thể cướp đi.

Quý Như Phong thu lại nụ cười, cách làm người của Hiên Viên Hạo hắn
đương nhiên rõ ràng. Nhưng hắn có chút tò mò, vì sao hắn ta lại đối với
Ngưng Nhiên như vậy. Cho đến bây giờ Hiên Viên Hạo chưa bao giờ chân
chính có tâm tư như thế đối với một nữ nhân, hắn ta có quyền, quyền rất
cao. Hắn quay đầu, lo lắng nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, âm thầm hạ
quyết tâm, vô luận như thế nào cũng không để Ngưng Nhiên bị thương tổn.

Ba người trên thành, nhìn Hiên Viên Hạo híp mắt lại, trong mắt lóe ra
thị huyết, cầm kiếm, trống nổi lên, còn có tiếng kêu của tướng sĩ làm
bọn họ biết rằng chiến tranh lại một lần nữa bắt đầu.

Chưa từng nghĩ nhiều, Bạch Phi Dương dẫn quân nghênh đón, trên đất
trống, tức khắc hai quân lâm trận, chém giết nhau, nhất thời, khói thuốc nổi lên bốn phía, sát khí ngập trời, máu chảy thành sông.

Sau một trận chém giết, hai quân chết hết một nữa, lại không ai khiếp
đảm lui bước. Bởi vì quân chủ của họ đang nhìn, bọn họ bảo vệ quốc gia
như thế nào, chết trận sa trường ra sao.

“Chuẩn bị cung tiễn!” Quân Mặc Hàn lạnh lùng ra lệnh.

Cung tiến sớm chuẩn bị đợi mệnh, nghe được mệnh lệnh, liền kéo cung, đợi ra hiệu bắn.

Cách đó không xa, Hiên Viên Hạo nhìn hành động trên thành, khóe miệng nở nụ cười lãnh huyết, nâng tay, thị vệ bên cạnh đưa cung tiễn cho hắn,

hắn kéo cung, nhắm tuấn mã của Bạch Phi Dương, “Vèo!” Mũi tên cấp tốc chạy ra, hướng về phía Bạch Phi Dương.

Quân Mặc Hàn tức khắc cầm cung của thị vệ bên cạnh, nhắm mũi tên đang
chạy về phía Bạch Phi Dương, cấp tốc kéo cung bắn. Khi Bạch Phi Dương ý
thức được hắn tránh cũng không thể tránh, trơ mắt nhìn mũi tên kia bắn
vào tim mình, hắn giơ đao, bổ tới. Lúc chỉ mành treo chuông, chỉ thấy
mũi tên lao về hắn bị một mũi tên khác đánh gãy, dừng ở trên đất, hắn
quay đầu nhìn thấy Quân Mặc Hàn vẫn nở nụ cười, hắn thở phào nhẹ nhõm,
lạnh lùng nhìn Hiên Viên Hạo, một đường chém giết.

Hiên Viên Hạo không cảm thấy ngoài ý muốn, tựa hồ sớm dự đoán được sẽ có người ra tay, Quân Mặc Hàn vẫy tay, “Bắn tên!” Lạnh giọng ra lệnh.

Trong lúc nhất thời tên như mưa xuống, mà Hiên Viên Hạo cũng sớm có
phòng bị, lúc mũi tên phóng tới bọn họ thì khiên đã chuẩn bị tốt, chắn
các mũi tên.

Bầu trời lập tức cuốn lên một tầng bụi mù, thanh âm binh khí, tiếng kêu
thảm thiết vang vọng phía chân trời. Trên bầu trời phiêu đãng mùi máu
tươi, kích thích thần kinh mỗi người, thi thể nằm đầy mặt đất, vô cùng
thảm thiết.

Lục Ngưng Nhiên chau mày lại, nhìn sinh mệnh trước mắt mình biến mất.
Nàng phảng phất nhớ đến hiện đại. Khi đó nàng có nhiệm vụ, có sứ mệnh
cùng trách nhiệm với quốc gia, đem nhiệt huyết của mình dâng hiến nên
nàng không sợ hãi. Nàng lạnh lùng nhìn người chết trong tay nàng, mỗi
một lần tìm được đường sống trong chỗ chết, đều làm nàng cảm thấy như
được sống lại, nhưng lúc nàng chân chính chết đi thì nàng mới hiểu sinh
mệnh rất đáng trân quý, chiến tranh rất tàn khốc.

Nàng bắt đầu chán ghét chiến tranh, chán ghét máu tươi, chán ghét nơi
này. Nàng nhìn Quân Mặc Hàn, mau chóng để trận chiến tranh này kết thúc
đi, không cần có giết hại, không cần có sinh mệnh mất đi.

Quân Mặc Hàn nắm chặt nàng tay lạnh như băng, “Hắn chịu dừng lại thì sẽ thái bình.”

Lục Ngưng Nhiên nhàn nhạt mở miệng, cho nên hiện tại chỉ có thể đổ máu.

“Hắn ta không đạt mục đích sẽ không bỏ qua, cho nên trận này không thể tránh né, chỉ có thể để hắn ta biết khó mà lui.” Quân Mặc Hàn lạnh lùng nhìn Hiên Viên Hạo chậm rãi mở miệng.

“Ta muốn lên chiến trường, đi gặp hắn.” Lục Ngưng Nhiên nhìn
Quân Mặc Hàn, đã không thể lựa chọn, như vậy phải cho hắn ta biết rằng
khi muốn công phá Vân Triêu quốc thì chuyện đó cũng khó như muốn lên
trời vậy.

“Được, ta đi cùng nàng.” Quân Mặc Hàn nhìn đôi mắt kiên định của Lục Ngưng Nhiên, cầm tay nàng nói.

“Ừ.” Lục Ngưng Nhiên gật đầu cười nói, xoay người, nhìn về phía Quý Như Phong, “Như Phong, ta muốn nhờ ngươi một việc, liên quan đến Vân Triêu quốc, hi vọng ngươi có thể hỗ trợ.”

“Cứ nói đừng ngại, chỉ cần ta có thể thì nhất định sẽ tận hết sức lực.” Quý Như Phong nghiêm túc nhìn Lục Ngưng Nhiên, biết rõ việc này rất quan trọng.

“Mặc Trúc bây giờ ở kinh đô một mình, mặc dù có Lam thừa tướng nâng
đỡ, nhưng khó bảo toàn người kia không có lòng nghi ngờ, hơn nữa, hiện
tại biên quan giằng co không dứt, vì tránh cho trong triều hỗn loạn, ta
muốn mời ngươi đến trợ giúp Mặc Trúc củng cố triều đình, tránh náo
động.” Lục Ngưng Nhiên rất lo lắng việc này, một mặt có thể trợ giúp Mặc Trúc, mặt khác có thể để trong lòng Như Phong dễ chịu hơn.

“Được rồi, ta đáp ứng ngươi.” Thông minh như hắn sao có thể nào không rõ ý Lục Ngưng Nhiên. Lựa chọn của nàng thì hắn sẽ tôn trọng, chỉ cần nàng hạnh phúc là được. Lúc này điều hắn có thể làm là để nàng

không cần lo lắng, hắn tất nhiên đáp ứng.

“Cám ơn.” Lục Ngưng Nhiên nói lời cảm tạ, “Việc này không nên chậm trễ, Mặc Hàn, ngươi nhanh viết một phong thơ giao cho Như Phong, để hắn lập tức lên đường.” Lục Ngưng Nhiên xoay người, nhìn Quân Mặc Hàn nói.

“Được.” Quân Mặc Hàn đương nhiên cầu còn không được, biện pháp
như thế đẹp cả đôi đường, hắn có thể nào không đáp ứng. Hắn tức khắc vào trong lầu các viết thư, đóng dấu, giao cho Quý Như Phong, “Mọi việc trong triều làm phiền ngươi quan tâm nhiều hơn, Mặc Trúc giao cho ngươi.”

Quân Mặc Hàn không lấy khí chất đế vương ra nói, chỉ dùng thân phận huynh
trưởng. Hắn hiện tại sớm đã đem quyền lợi cùng hi vọng gửi cho Mặc Trúc, không còn là hoàng đế cao cao tại thượng nữa.

“Như Phong tuân mệnh!” Quý Như Phong lần đầu tiên nhìn kỹ Quân
Mặc Hàn. Thật không ngờ hoàng đế lại có trí tuệ như thế, trong lòng hắn
thập phần an ủi, tin tưởng Ngưng Nhiên sẽ hạnh phúc.

“Như Phong, đi đường cẩn thận!” Lục Ngưng Nhiên nâng tay khoát
lên vai Quý Như Phong, trân trọng nói. Nàng không muốn nợ ai, kết quả
lại phát hiện nợ hắn rất nhiều. Quý Như Phong vĩnh viễn là tri kỷ của
nàng.

“Ngươi cũng vậy, bảo trọng.” Quý Như Phong lại nở nụ cười phóng đãng, cảm thụ Lục Ngưng Nhiên quan tâm hắn thật lòng. Hắn tươi cười, xoay người, rời đi.

Lục Ngưng Nhiên nhìn hắn rời đi, xoay người, nhìn Quân Mặc Hàn màng ý cười nhìn về phía nàng, “Sao lại nhìn ta như vậy?”

“Có nàng ở bên cạnh thật tốt.” Quân Mặc Hàn cười xán lạn, nhẹ nhàng ôm Lục Ngưng Nhiên vào lòng, “Chúng ta đi gặp Hiên Viên Hạo đi.” Nói xong liền cùng Lục Ngưng Nhiên xuống thành.

Thành cửa mở ra, Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn cưỡi ngựa đi đến bên
cạnh Bạch Phi Dương, một đường quá quan trảm tướng, máu tươi văng khắp
nơi. Một thân bạch y đã nhuộm thành màu đỏ lóa mắt mà nàng lại một mặt
lạnh nhạt.

Bạch Phi Dương giết hết đám lâu la vây quanh, sắp đi đến trước mặt Hiên
Viên Hạo, xoay người, thấy Quân Mặc Hàn cùng Lục Ngưng Nhiên ở cạnh hắn, “Hoàng thượng, nơi này nguy hiểm, ngài sao có thể mạo hiểm?”

“Có gì mà không thể chứ? Ngươi còn nhớ rõ lúc chúng ta cùng nâng cốc say sưa, nói nếu có một ngày, nhất định phải cùng nhau chinh chiến sa
trường, hiện tại không phải là lúc sao?” Quân Mặc Hàn một mặt lạnh
nhạt, nhìn về phía Bạch Phi Dương, có quyền lực lại như thế nào? Bây giờ hắn muốn tìm lại bản thân mình.

“Rất tốt, cùng nhau giết địch.” Bạch Phi Dương tựa hồ cũng đem
suy nghĩ kéo về, hắn quay đầu, nhìn Quân Mặc Hàn, hai người nhìn nhau
cười, xoay người, cùng nhau anh dũng giết địch.

Hiên Viên Hạo mặt không biểu cảm, mắt sáng như đuốc, ngồi ngay ngắn trên long liễn, nhìn ba thân ảnh càng lúc càng gần, đến khi xuất hiện trước
mặt hắn. Nhưng hắn chỉ đem ánh mắt đặt trên người Lục Ngưng Nhiên.

“Hàn Ngọc Hoàng, ngươi ba lần bốn lượt khiêu khích nước ta, đến cùng có rắp tâm gì?” Quân Mặc Hàn lạnh giọng mở miệng, khí chất vương giả.

“Nghi Phi chính là nữ nhi của Yến Vương Hàn Ngọc quốc ta, Yến Nghi
quận chúa, nghe nói mấy tháng trước phụng chỉ về nước thăm người thân,
nhưng đến nay chưa về, không biết quận chúa đang ở đâu?” Hiên Viên Hạo không nhanh không chậm nói.

“Nếu như Nghi Phi ở trong quân doanh, tức khắc sẽ về nước. Hàn Ngọc Hoàng sẽ thu binh sao?” Quân Mặc Hàn cao giọng hỏi.

“Quận chúa đang ở đâu? Có thể hiện thân hay không?” Hiên Viên Hạo tiếp tục hỏi.

“Hàn Ngọc Hoàng còn chưa trả lời câu hỏi của Hoàng thượng chúng ta,
nếu như Nghi Phi tức khắc về nước, Hàn Ngọc Hoàng sẽ thu binh sao?” Lục Ngưng Nhiên trầm giọng nhíu mày hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui