Sau khi rắc thuốc, Lục Ngưng Nhiên quấn gạc cho hắn. Mỗi lần đem băng gạc quấn ra phía trước ngực hắn thì Quân Mặc Hàn đều kích động, bởi vì tư thế như vậy rất giống như Lục Ngưng Nhiên đang ôm chặt hắn từ sau lưng, làm hắn cảm thấy an tâm. Cảm xúc của hắn lâng lâng, hi vọng thời gian cứ dừng tại giờ phút này.
Lục Ngưng Nhiên thuần thục băng bó vết thương của Quân Mặc Hàn, đặt lọ thuốc cùng băng gạc đặt ở bên cạnh bàn, “Xong rồi!“, sau đó mặc áo vào cho hắn, “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta canh ở bên cạnh.” Nói xong liền đứng dậy xuống giường.
Đột nhiên thân thể của Lục Ngưng Nhiên lui về sau, bị lực lớn đẩy xuống giường. Quân Mặc Hàn cười đến xán lạn, phượng mâu tinh quang rạng rỡ, hai tay chống vào hai bên sườn của Lục Ngưng Nhiên, thân thể áp vào người Lục Ngưng Nhiên, tư thế cực kì đen tối. Lục Ngưng Nhiên đang muốn đứng lên lại thấy Quân Mặc Hàn chậm rãi tới gần, chỉ thấy hắn cười mà không nói, khóe miệng lộ ra nụ cười tà mị.
Lục Ngưng Nhiên muốn mở miệng quát thì đầu óc bỗng dưng trống rỗng. Khi môi nàng khẽ nhếch thì bị thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào, sau đó liền biến thành ấm áp. Đầu lưỡi mềm mại lướt qua cánh môi nàng rồi nhẹ nhàng rời đi.
Lục Ngưng Nhiên sững sờ tại chỗ, đầu óc còn chưa phản ứng lại: Đây là có chuyện gì? Lúc nàng còn ngốc nghếch thì Quân Mặc Hàn đã leo xuống người nàng, tựa đầu nằm lên hai chân nàng, vùi vào lòng nàng, miệng khẽ cười, cực kì thỏa mãn mà nhắm mắt ngủ.
Đôi mắt của Lục Ngưng Nhiên chuyển hóa thành sáng ngời, ngay sau đó là tức giận: Tên này đúng là to gan, thế nhưng dám hôn nàng? Nàng đã sống nhiều năm ở hiện đại nhưng vẫn chưa hôn qua người nam nhân nào! Thế mà lại bị tên này hôn! Nụ hôn đầu tiên của nàng a!
“A!” Nàng nổi giận gầm lên một tiếng, tiện tay nắm lọ thuốc bên cạnh nện vào mặt Quân Mặc Hàn đang ngủ.
“A, đau quá!” Quân Mặc Hàn kêu thảm thiết, mở hai mắt, vô tội nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, nhìn khuôn mặt tức giận của Lục Ngưng Nhiên, hơi đỏ ửng, “Chẳng lẽ nàng muốn ta ngất xỉu lần nữa sao?”
“Không cần, ta trực tiếp bóp chết ngươi là được rồi!” Lục Ngưng Nhiên nói xong liền nâng hai tay đặt vào cổ Quân Mặc Hàn. Quân Mặc Hàn lập tức đưa tay điểm huyệt của Lục Ngưng Nhiên, Lục Ngưng Nhiên liền không thể động đậy.
“Ta mệt nhọc, lúc nãy là nụ hôn chúc ngủ ngon, làm thế thì ta mới không đau đầu, mới có thể ngủ ngon!” Quân Mặc Hàn đúng lý hợp tình trả lời, sau đó nằm trong lòng Lục Ngưng Nhiên, ngủ thẳng.
Lục Ngưng Nhiên hai tay đưa về phía trước, bị Quân Mặc Hàn điểm huyệt, không thể nhúc nhích. Nhìn Quân Mặc Hàn nằm ở trong lòng mình ngủ an ổn như vậy càng làm nàng càng tức giận không thôi. Chờ huyệt đạo được giải thì nàng nhất định phải hung hăng trừng phạt hắn. Nghĩ xong liền căm tức nhìn Quân Mặc Hàn, hậm hực nhắm mắt ngủ.
Đêm nay, Quân Mặc Hàn ngủ cực kỳ an ổn, không có mộng mị. Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào dung nhan tuyệt mỹ của Lục Ngưng Nhiên, nàng nằm nghiêng ở trên giường ngủ cực kỳ điềm tĩnh. Quân Mặc Hàn nằm nghiêng đối diện với nàng, nhìn nàng an nhàn ngủ, khóe miệng nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc. Đêm qua huyệt đạo của Lục Ngưng Nhiên nửa canh giờ sau sẽ tự cởi bỏ, Quân Mặc Hàn làm sao có thể để nàng chịu khổ? Thừa dịp huyệt đạo nàng vừa giải, liền điểm huyệt ngủ của nàng, bằng không thì sao bây giờ hắn có thể không kiêng nể gì nằm ở bên người nàng, thưởng thức cảnh đẹp như thế?
Hắn đột nhiên phát hiện rằng hắn thích sáng sớm như vậy: Ánh mặt trời chiếu vào mặt của hắn, hắn vừa tỉnh lại lập tức nhìn thấy Lục Ngưng Nhiên nằm bên cạnh hắn. Từ khi mẫu phi rời đi thì đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác an tâm, còn có hạnh phúc nữa. Hắn yêu chết cảm giác này, thật sự là quá mức tốt đẹp!
Kìm lòng không được vươn tay, dè dặt cẩn trọng, cẩn thận chạm vào giữa trán Lục Ngưng Nhiên, mày, hai mắt khép chặt, trên lông mi còn dính nhiều giọt sương, xẹt qua chiếc mũi thon, ngón trỏ khẽ chạm vào môi nàng, đôi môi ướt át. Quân Mặc Hàn hơi hơi nghiêng về phía trước, khóe miệng tràn đầy tươi cười, hắn muốn tinh tế nhấm nháp sự tốt đẹp của nàng. Môi hắn đã gần chạm đến môi nàng, nàng lại đột nhiên trợn to hai mắt, chống lại đồng tử sáng ngời đang tản ra từng trận lãnh ý của Lục Ngưng Nhiên, khóe miệng gợi lên một chút ý vị thâm trường.
“Ha ha, sớm! Ta thấy trên mặt của nàng dính lông tơ, cho nên…” Quân Mặc Hàn cảm nhận được dưới thân, bộ vị của mình có sự lạnh lẽo, phượng mâu híp lại, một mặt nịnh nọt, “Chỉ là có lòng tốt mà thôi.” Vừa nói vừa mở hai tay ra, chậm rãi hướng bên giường bò vào, hắn cũng không muốn bán thân bất toại a!
Lục Ngưng Nhiên vốn bị hắn điểm huyệt ngủ nên mới ngủ như thế, vừa nãy bị cảm giác ngứa ngáy trên mặt đánh thức. Đêm qua bị hắn cường hôn nàng còn nhớ rõ, lại còn dám điểm huyệt nàng, bây giờ còn vô liêm sỉ khinh bạc nàng. Nàng nổi giận rồi! Nàng muốn cho hắn nhớ kỹ, dám coi Lục Ngưng Nhiên nàng là quả hồng mềm mặc hắn tùy ý vuốt ve hay sao? Đem ngân châm trong cổ tay áo rút ra, để ở hạ thân của hắn. Ngân châm này là thừa dịp nam nhân đeo mặt nạ kia không chú ý, từ trên người y lấy đi. Đồ tốt thì nàng đương nhiên phải lấy rồi!
“Vậy à?” Lục Ngưng Nhiên mở miệng, thanh âm cực kỳ lãnh liệt.
Quân Mặc Hàn nhất thời cảm thấy bốn phía một mảnh lạnh lẽo: Nàng sẽ không nhẫn tâm xuống tay đi, nghĩ xong lại bò sâu vào trong, “Đúng vậy, so vàng còn thật hơn.” Gật đầu lia lịa, một mặt vạn phần khẳng định.
Lục Ngưng Nhiên để ngân châm dưới hạ thân của hắn còn hắn tiếp tục lùi vào giường. Lục Ngưng Nhiên theo sát phía sau, điều này làm cho Quân Mặc Hàn khổ không nói nổi, hắn cũng không muốn biến thành phế nhân a, vẻ mặt cầu xin, “Chẳng lẽ nàng muốn cho phu quân của nàng từ đây không có hạnh phúc sao?”
“Hạnh phúc?” Lục Ngưng Nhiên xoay xoay con mắt đen bóng, cao thấp đánh giá một phen, “Chẳng lẽ Hoàng Thượng không có nghe lời đồn về ngươi sao?”
“Nghe đồn cái gì?” Quân Mặc Hàn thầm cảm thấy không ổn, hắn nghe đồn đã nhiều nhưng vẫn không biết Lục Ngưng Nhiên nói là cái nào, lập tức tò mò hỏi.
“Đương kim thánh thượng có Hậu cung giai lệ ba ngàn, lại không sủng hạnh ai! Nghe đồn Hoàng Thượng thân mang hoạn bệnh không tiện nói ra, không… Cử…” Lục Ngưng Nhiên đem hai chữ cuối cùng tăng thêm âm lượng, tà nghễ nhìn hắn.
“Vậy Nhiên Nhi muốn tự kiểm tra hay không?” Quân Mặc Hàn cắn răng nói, muốn tiến lên nhưng bị ngân châm đe dọa không thể tiến lên, phượng mâu khẽ nheo lại: ‘Hừ, Nàng thế nhưng hoài nghi năng lực của hắn’. Lời đồn bất quá là giấu tai mắt thôi, không nghĩ tới hiện tại lại bị nàng giễu cợt.
“Sao nào, chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn đem lời đồn biến thành sự thật ư?” Lục Ngưng Nhiên tăng thêm lực đạo trong tay.
“Không… Không…” Quân Mặc Hàn lắc lắc đầu, thân thể lại bò ra ngoài, chỉ nghe bùm một tiếng, Quân Mặc Hàn hoa lệ rớt xuống giường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...