Thịnh Thế Trường An Dạ

“Không phải ta. Không phải ta.” Ta lại tiến lên một bước, thế nhưng Ngự Vương vẫn chỉ hô thái y, hô mẫu phi, không ngừng vỗ vỗ gương mặt Ngự thái hậu, âm thanh run rẩy của ta chìm nghỉm trong tiếng thét chói tai bao trùm Thúy Điểu viện.

Tiểu cung tỳ bên người Ngự thái hậu vội vã quỳ xuống, khóc lóc hô hào, “Ngự Vương đại nhân, nô tỳ tận mắt nhìn thấy, là trưởng hoàng tử điện hạ thất thủ đâm thái hậu nương nương bị thương.”

Ta đột ngột cứng ngắc.

Thế nhưng Ngự Vương tựa như không hề nghe thấy.

Sau đó tất cả thái y đều đã đến, Ngự Vương bế Ngự thái hậu chạy vào trong phòng, cung tỳ thị vệ lũ lượt kéo nhau vào theo, chen chúc lúc nhúc trong phòng.

Ta đứng chết trân ngoài cửa. Xuyên qua khe hở giữa đám người, nhìn theo bóng dáng Ngự Vương.

Ta nhìn thấy Ngự Vương khóc.

Cả đời này ta chỉ từng thấy duy nhất ba lần. Lần thứ nhất, hắn sợ độ cao, ta không biết, còn treo hắn lên tuốt ngọn cây. Còn có lần này. Khuôn mặt hắn giàn giụa nước mắt, còn có tối hôm qua, hắn nhớ mẫu phi, nhớ đến đỏ cả vành mắt.

Vết thương trên tay trái bởi vì Ngự thái hậu dùng sức mà nứt toạc. Máu rơm rớm rỉ ra, hòa lẫn vào máu của Ngự thái hậu, không sao phân biệt.

Trên mặt ta cũng bị văng một ít. Ta lấy mu bàn tay chận lên che mắt, cảm giác như đất trời đều sụp đổ.

“Bà ác lắm, bà ác lắm.” Ta nghẹn ngào lùi lại vài bước, sau đó đầu óc trống rỗng bắt đầu bỏ chạy.

Ta cũng không biết phải chạy đi đâu, chỉ muốn chạy xa khỏi nơi đây, càng xa càng tốt.

Ngọc bội Bạch Liên chợt lóe bạch quang, Bạch Liên nhảy bộp ra, từ phía sau đột ngột ôm chầm lấy ta, ta thiếu chút nữa té nhào, cứ thế bị y từ sau lưng ôm rịt, một chút sức lực cũng không còn.

“Không phải lỗi của ngài, đại nhân.”

Y cao hơn ta, dễ dàng đưa tay phủ lên đôi mắt lệ tràn của ta, “Quay về đi. quay về, giải thích rõ ràng với y. Người không phải ngài giết.”

“Hắn biết. Hắn biết chứ.”


Ta lắc đầu, hai mắt chỉ cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại của Bạch Liên, “Hắn biết chứ, hắn biết chứ. Thế nhưng, thế nhưng… Chúng ta hết rồi.”

Ta vụt giãy khỏi cái ôm của Bạch Liên, đi vài bước về phía trước, “Để một mình ta yên tĩnh một chút.”

Bạch Liên thở dài, vừa bay trở vào, ta lại như kẻ điên giật xuống Bạch Liên San Hô lủng liểng, còn cả tử minh châu trên cổ, miết chặt trong lòng bàn tay, thoắt vung tay ném vèo ra giữa hồ, chìm xuống đến đáy nước.

“Để ta yên một chút… Ta chỉ muốn ở một mình… Để ta ở một mình…” Ta lùi dần, xoay người chạy trốn.

Ba luồng sáng từ trong hồ bay ra, nhìn bóng lưng ta dần xa, không hẹn mà cùng thở dài.

Ta không biết phải chạy về đâu.

Khắp nơi đều có cung tỳ thị vệ.

Ta khắp người đầy máu làm bọn họ kinh hoàng.

Rồi nhìn ra ta là trưởng hoàng tử, nhưng lại chẳng dám bắt lấy ta.

Ta không biết liệu bản thân đã điên hay chưa, trong đầu hết thảy chỉ tồn tại một ý niệm, chạy đến một nơi không có bất cứ ai. Rời đi, rời khỏi chỗ này.

Chạy mãi chạy mãi đến khi trời tối đen, ta rốt cục mệt mỏi không chịu nổi sụp xuống một bụi mẫu đơn.

Mơ hồ cảm thấy có người đến gần, vác ta lên.

“Mùi vị thơm ra phết…”

Người nọ chùi nước miếng, sau đó liên tục lầm bầm, “A, không được không được, ta đã thề phải ăn chay. Ta phải ăn chay, ta phải ăn chay.”

——————- ————————— ———–

“Ta là Ian, thế nhưng bác gái thiện phòng1 gọi không chính xác, cứ gọi ta Y Nhân. Ngươi cũng gọi ta Y Nhân là được.”


Ta đứng lên, sờ đống cỏ cứng còng dưới thân, nhất thời nghĩ không ra bản thân đang ở chỗ nào.

Nhưng chưa đến một khắc, ngày hôm qua ngập chìm máu tanh và tuyệt vọng, đã lập tức bủa vây xung quanh.

“Đây là kho củi của thiện phòng, ta vẫn luôn trốn ở chỗ này, bác gái ở thiện phòng là người tốt, chỉ cần không phải là trẻ con hư, đều có thể trốn ở đây hết. Không cho tổng quản phát hiện được đâu.”

Ta nhìn về phía nó, là một thiếu niên mười mấy tuổi, hình như là người Hồ, đôi mắt một màu xanh thăm thẳm, tóc xác thực có màu vàng kim, người Hồ ở Trường An đa số là mắt biếc, vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy mắt màu lam thế này.

Nom nó có vẻ nhỏ gầy, nhưng nước da thì cực kỳ trắng, óng ánh trong suốt, mái tóc dài màu vàng kim bồng bềnh choàng xuống hai vai, trên người chính là bộ quần áo nâu chỉ có hạ nhân cấp thấp nhất của thiện phòng mới mặc. Thế nhưng cái khuôn mặt nhỏ nhắn kia, quả thật là phi thường phi thường đẹp mắt.

“Ngươi đã cứu ta.”

“Đúng à khắp người ngươi toàn máu ế, thực sự là… A… Ăn chay ăn chay…”

Tiếng Hán của thiếu niên đặc biệt cổ quái, nhất là cái câu ‘ăn chay’ kia, vừa nghe liền biết nó đến Trường An chưa bao lâu. Ta nhìn nó cắn môi, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, có vẻ vô cùng sắc nhọn. Trong tay giũ giũ một cái áo vải đồng dạng màu nâu, huơ qua huơ lại trước mắt ta, “Mau thay vào đi.”

Ta quẹt tay ngang mặt, phát hiện máu trên tay đã được lau sạch sẽ. Nơi bị thương, cũng được băng thêm một lượt vải.

“Cho ta ở chỗ này, trốn tiếp vài ngày nhé.” Ta vỗ vỗ vai thiếu niên, cố rặn ra một nụ cười, “Ngươi tên là Y Nhân?”

Kho củi đặc biệt lớn, từng khúc củi được xếp một cách ngăn nắp gọn gàng, đằng sau còn có một gian phòng rất lớn, trên mặt đất trải một lớp rơm rạ, có một cái bàn nhỏ, bày mấy chén trà con con. Cùng một chồng y phục sạch sẽ. Đó là nơi ta và Y Nhân ẩn náu. Cung tỳ tiến vào cất củi lấy củi đầu giống nhau nhau, sẽ không quành bước vào tận gian trong này.

Ta mệt bã cả người, chờ thiếu niên đi rồi, lại nằm trên cỏ khóc một hồi, thiếp đi một lát. Tỉnh lại do dự mãi, làm thế nào mới có đủ dũng khí thử đi gặp Ngự Vương.

Tầm trưa, Y Nhân trở về.

Bưng một làn cơm lớn, vừa vào phòng liền dí một bát cơm trên đắp không ít món ngon vào dưới mũi ta. Sau đó tự mình ôm một khay bự đậu phụ chưng tiết2, bắt đầu ăn thun thút.

Ta cầm thìa lên, thở dài. Bới cơm từ dưới lên.


“Hây, đây chính là bác gái thiện phòng dành riêng cho ta đấy…”

Y Nhân đã xử xong già nửa cái khay, tinh thần có vẻ tốt lắm, “Được rồi, ta học mãi vẫn không biết dùng đũa. Ngươi muốn cười cứ cười đi.”

Ta nhịn không được, buột miệng cười, cảm giác tâm tình uất ức đã khá lên nhiều.

“Được rồi, nghe bác gái bảo ngày hôm qua ở trên có một bà địa vị rất cao quý vừa mới chết.” Y Nhân đột nhiên nói.

Thìa trên tay khựng lại, sau đó nuốt không trôi nữa.

Y Nhân trợn đôi mắt to màu xanh lam, nhìn ta, “Nghe nói còn có một vị trường hoàng tử mất tích, trưởng hoàng tử, sẽ không phải là ngươi đi.”

Ta dứt khoát buông bát, “Là ta.”

“Khục!” Y Nhân sặc luôn cả tiết cả đậu phụ.

Ta trầm mặt, “Để ta trốn ở đây mấy ngày, bằng không ta lập tức giao ngươi cho thị vệ.”

Y Nhân hóp hóp miệng, im lìm tiếp tục cào bới đậu phụ, đút thìa cuối cùng vào trong miệng, nhai nhai, sau đó nói, “Hứ.”

Buổi chiều có thị vệ tới lục soát thiện phòng, tìm kiếm trưởng hoàng tử, nhưng không lục soát đến nơi đây, nghe tiếng, thì là bị tổng quản thiện phòng cản lại.

“Bác gái thực sự là người tốt.” Y Nhân trốn ở sau lưng ta, “Luôn làm đậu phụ chưng tiết cho ta ăn.”

“Ngươi rất thích ăn cái món đó à?” Vừa nhớ tới ngày hôm qua máu tanh dính dớp đầy người, ta liền muốn ói.

“Tay nghề của bác gái thật không tồi, bác ấy nói bác ấy là quan to nhất thiện phòng, chắc chắn cũng là người nấu ăn ngon nhất.”

“Ngươi chỉ biết có ăn thôi.”

“Hì hì hì.”

Trốn tránh hai ngày, ta rốt cục cố lấy dũng khí, dự định quay về điện Cam Lộ ngó một cái.

Y Nhân là một đứa trẻ đáng yêu, cả ngày nghĩ cách chọc ta cười, có thể do văn hóa khác nhau, nên những chuyện vui nó kể, ta đều cảm thấy thật nhạt nhẽo.


“Ngươi từ đằng nào tới?” Ta sửa sang quần áo, cố lấy dũng khí chuẩn bị ly khai, “Theo đoàn thương nhân phía tây, hay là từ bến cảng đông bắc?”

Y Nhân cười híp mí nói, “Ngươi hỏi quê nhà ta ư? Ta vượt biển tới đây, ước chừng xa lắm cơ.”

Cao Ly? Nhật Bản? Không đúng. Ta nghi hoặc nhìn đôi mắt xanh cùng mái tóc vàng của hắn, “Đó là đâu vậy.”

“Bờ bên kia…” Y Nhân cười toe, khoa tay múa chân nói, “Ta cũng lần đầu tiên chạy xa như vậy, kỳ thực là ta phạm lỗi, trốn tới đây đó. Bọn họ nhất định không biết ta chạy một hơi đến tận phương Đông đâu.” Ngừng một chút, giật giật góc áo ta một cách hết sức tội nghiệp, “Ngươi phải đi rồi sao.”

“Ta muốn quay về xem.” Ta đẩy cửa ra, “Chung quy không thể trốn tránh mãi.”

Y Nhân lưu luyến phất phất tay về phía ta, lại khoe ra cặp răng nanh nhỏ, “Vậy ngươi đi nhanh đi, ta đã thề phải ăn chay, ngươi cứ lượn lờ trước mặt ta, mùi vị lại dường như ngon lắm, ta sắp không nhịn nổi nữa rồi.”

Vẫn là lần đầu tiên bị người ta xua đi như thế, trong ngực có chút ngàn ngạt.

Ta lặng lẽ chạy về điện Cam Lộ. Thế nhưng vừa vào phòng, lòng lại hoàn toàn lạnh ngắt.

Ngự Vương đi rồi.

Bởi vì ngay cả sổ sách trên bàn cũng đã dọn đi.

Trong cung nơi nơi đều treo ***g đèn trắng.

Ta biết, Ngự thái hậu ngực hứng một đao kia, là không sống nổi.

Ta ngồi giữa điện trong chốc lát, đột nhiên lại muốn ly khai, hốt ha hốt hoảng ra cửa điện, lại ngơ ngơ dại dại bước về hướng thiện phòng.

Không một thị vệ, có lẽ chính hôm nay là ngày hạ táng Ngự thái hậu.

Con thỏ nhãi ranh hóa thành cáo trắng lủi ra ngoài, tưởng bám theo sau ta, lại bị Dạ thò tay nắm phắt đuôi, xách lên, nhìn theo bóng lưng ta hồn bay phách lạc, quay sang thỏ nhãi, lắc đầu.

……………………………………………………………..

1. Thiện phòng: phòng ăn.

2. Nguyên văn là 红烧血豆腐 (hồng thiêu huyết đậu hũ), một món ăn bổ máu khá phổ biến của TQ. Bạn Thanh Hòa không có nhu cầu tìm hiểu đây là tiết con gì, nên ta cũng chịu, chả biết tiết vịt, tiết gà hay tiết heo, đành gọi chung chung là đậu phụ chưng tiết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui