Thịnh Thế Trường An Dạ

“Đại nhân, đã thỉnh thiên sư1 tới… Oái… Đại nhân?”

Đạo sĩ Thừa Thiên Quan mà Tử Du nho nhã lễ độ mời đến, vừa vào cửa đã bị ta và Kuzuo hù chết khiếp.

Không phải chỉ là trên trán dán một hàng bùa trừ tà đuổi quỷ thôi sao, việc quái gì phải sợ đến mức ấy?

Ta không vừa lòng giận tái mặt, đứng dậy khỏi giường.

Vị thiên sư này tóc bạc hết đầu, phỏng chừng là một kẻ cứng cựa, vào cửa liền hướng ta hành lễ, “Tham kiến Ngoại Ti Lệnh Quý đại nhân, bần đạo là quan chủ Thừa Thiên Quan…”

“Làm phiền Trương thiên sư rồi. Tiểu Mai, mau đi dặn dò chuẩn bị tế đàn.”

Đạo sĩ tóc bạc sửng sốt, lúng túng nói, “Bần đạo họ Lý…”

Không phải trong kịch, mọi đạo sỹ đều gọi là Trương thiên sư2 sao… (dạ, chỉ có người nhà cụ Trương Lăng mới mang họ Trương thôi ạ)

“Lý đạo trưởng.” Kuzuo vẫn quỳ trên tấm nệm cạnh tháp gật đầu thăm hỏi.

Lại nói đứa nhỏ này, chẳng có thói quen nào tốt, chẳng chịu lên giường bao giờ, hết quỳ trên cái đệm dưới đất cả ngày, đến tối ngủ lại đem chăn đệm trải thẳng ra đất, bình thường cũng mặc kệ trời đông giá rét, cứ chân trần chạy tới chạy lui trên thảm.

Lý đạo trưởng cố nhịn cười nói, “Đại nhân, ngài linh khí ngút trời, không cần thiếp3 bùa lên đầu…”

Ta sờ soạng đống bùa vàng trên trán.

Ngày hôm qua từ bảo khố trở về ta bắt đầu phát sốt, hiện giờ vẫn còn mê man, trước kia cóc tin gì quỷ thần, đây là lần đầu tiên gặp trúng chuyện kiểu này, khóc lóc ầm ĩ cả đêm, sáng ra đã tống cổ Tử Du đi mời đạo sĩ, được thể lại bắt Tiểu Mai ra đường cái mua một vốc bùa trừ tà về, không nói hai lời dán ngay một loạt lên trán, rút cuộc mới thoải mái hơn chút xíu.

Nhưng mà đạo trưởng đã nói vậy, ta sao có thể không nể mặt, một phát giật xoẹt hàng giấy trên trán xuống, tầm nhìn rõ ràng thêm không ít.

Kuzuo vội quay đầu tội nghiệp nhìn ta, giữa trán hắn cũng được dán một tấm, là ta ép hắn. Lúc này thấy ta đã bóc hết, hắn cũng giơ tay, vừa đụng vào mép giấy, ta đã kêu, “Không được, ngươi cứ dán cho ta.”

“Vì sao? Kuzuo từng học âm dương thuật, không sợ quỷ quái.”

“Đây là Đại Đường, cho dù có quỷ, cũng là quỷ Đại Đường, pháp thuật đã học kia cũng chỉ có thể đối phó quỷ Oa Quốc, mà ngươi là khách quý của Đại Đường ta, không thể sơ xuất.”

Ranh con chết tiệt thổi thổi chỉ phù4 đang rủ đến chóp mũi, im lặng hóp mồm trợn mắt với ta.

“Đại nhân, tế đàn đã sẵn sàng.” Tiểu Mai nói.

Ta khôi phục thần hồn, “Đạo trưởng, mau làm phép đi.”

Lý đạo trưởng vuốt vuốt chỏm râu, “Đại nhân đã lo lắng quá, kỳ thực không cần thi pháp. Vừa rồi bần đạo vẫn quan sát tướng mạo đại nhân, đại nhân linh khí xung vượng5, thường nhân không thể sánh bằng, đừng nói quỷ mị, ngay yêu nghiệt đều phải lui xa Ngoại Ti Tỉnh ba phần.”

Đơn giản như vậy?

“Ta không có ấn đường phát hắc, song mục vô thần?”

“Không có.”

“Ta không có bị quỷ ám?”

“Không có.”

“Nhưng mà ta phát sốt!”

“Đại nhân chỉ là gặp ác mộng, kinh hách quá độ, nghỉ ngơi vài ngày sẽ vô sự.”

Môi ta run run, quả thực không nói nên lời.

Lão đạo sĩ kính cẩn móc ra một khối hắc sắc bích ngọc nho nhỏ, đưa cho Tử Du. “Bất quá vì đại nhân linh khí tràn trề, chung quy vẫn thu hút linh thể bất lực, bần đạo nơi này có khối hắc san hô, có thể tị tà khu ma6, bảo đại nhân ngày sau cao chẩm vô ưu7.”

Khóe miệng ta co quắp, “Đa tạ đạo trưởng, Tử Du, thay ta tiễn đạo trưởng.”


“Vâng.”

Ta nhận lấy hắc san hô, vân vê trong tay, lăn lộn một hồi, cũng không còn chóng mặt, Tiểu Mai lại sờ thử. Khẽ gật đầu.”Hết sốt rồi.”

“Hết thì tốt.” Nhóc con vội vã chõ mồm vào, “Vậy đại nhân. Cái phù trên đầu ta…”

Ta liếc xéo hắn, “Bóc đi.”

Ranh con hí hửng giật tờ giấy trên trán ra, thở phào một hơi.

Ta vừa nằm xuống, ngẩng lên đã thấy Tử Du về. “Thế nào?”

“Tặng Lý đạo trưởng trăm lượng bạc, đích thân thuộc hạ tiễn lên xe ngựa. Tế đàn ở sân cũng dỡ rồi.”

“Hừ!” Ta không vui nói, “Một miếng san hô bỏ đi cũng giằng mất của ta trăm lượng bạc, hôm nào ta cũng cạo đầu, lên núi làm đạo sỹ…”

Tiểu Mai buồn cười, “Đạo sĩ không cạo đầu.”

Kuzuo cười nói, “Đại nhân gia tài bạc triệu, còn để ý mấy thứ này ư?”

“Đừng tưởng rằng ta chưa phát hiện ngươi vừa trợn mắt với ta.”

Kuzuo ngẩn ra, chẳng biết từ đâu rút được một cái quạt, xòe ra che trước mặt, chỉ lộ ra một cặp mắt cười híp mí đến là gian.

Tử Du nói, “Thừa Thiên Quan phục vụ hoàng gia, vị Lý thiên sư này là quan chủ Thừa Thiên Quan, quan bái tứ phẩm, nếu ông ta cũng bảo không việc gì, chúng ta có thể yên tâm rồi.”

Tiểu Mai nói, “Đúng vậy, đại nhân, hôm qua ngài té xỉu đụng hỏng mất ba kiện bảo vật, mỗi cái đều giá trị vạn lượng đó “

Ta ngồi bật dậy, vội vàng hỏi Tử Du, “Cái gì? Có việc này sao!? Có phải cái tên Ngự Vương điện hạ kia phái người đến đòi ta bồi thường không!?”

Tử Du nghẹn cười, “Thực sự không có.”

Vậy là tốt rồi…

Ta nhẹ nhõm, “Làm hỏng cái gì?”

“Hai kiện lưu ly kim ngân trản8, nhưng cung tỳ nói có thể sửa chữa, chỉ có một kiện Nam Hải hắc san hô, đã vỡ tan rồi…”

Ta ngẩn ra, “Lại là hắc san hô?”

Kuzuo đột nhiên chen vào, “Đại nhân. Việc này rất có thể là có kẻ tác quái…”

Tâm tình ta vừa mới bình ổn một chút giờ lại rờn rợn. “Hoàng tử điện hạ, đừng nói đùa có được hay không?”

Nhưng Kuzuo lại từ trong người lục ra một cái bao, cúi đầu, nhẹ nhàng mở, “Kuzuo đã nhặt nó mang về.”

Bên trong bao một mảnh tối đen, u quang óng ánh tựa lưu ly, hệt như khối ngọc ta đang cầm trên tay.

Bóng đen khiến ta kinh hoàng, không biết làm sao, đầu kêu ong ong, tựa hồ có âm thanh gì nghèn nghẹt, lắng tai nghe, lại dường như cái gì cũng không có.

Khẽ buông tay, san hô trong tay cũng rơi xuống đất.

“Đại nhân!”

Ta nghe Tử Du sợ hãi kêu lên.

Nhưng ý thức ta ngày càng mờ mịt.

Hình ảnh cuối cùng, là vẻ mặt quỷ dị của Kuzuo.


………..

“Bần đạo bái kiến Ngự Vương điện hạ.”

Lúc này, xuống xe ngựa, Lý đạo trưởng còn chưa trở lại Thừa Thiên Quan, mà đang quỳ gối tại Ngự Vương Điện.

Ngự Vương cao cao tại thượng, toàn thân đường đường hắc sắc cẩm y.

“Đạo trưởng mời đứng dậy. Bản vương nghe nói trong phủ Thanh Hòa xuất hiện thứ không sạch sẽ.”

Lý đạo trưởng vẫn quỳ nguyên như cũ.

Ngự Vương cũng không diễn trò, lạnh lùng nói thẳng, “Ngươi đã thấy được cái gì.”

Lý đạo trưởng im lặng.

Ngự Vương nheo mắt, dừng một chút, phất tay đuổi hạ nhân xung quanh.

“Nói.”

Lý đạo trưởng giập đầu một cái, run lẩy bẩy nói, “Có cỗ yêu khí vô cùng cường đại quấn lấy Quý đại nhân, bần đạo không địch nổi, không dám hành động thiếu suy nghĩ…”

“Còn có gì nữa.”

Ngự Vương mở nắp tách trà.

“Bần đạo ở trên người Quý đại nhân… thấy… thấy…”

Ngự Vương không giục, chỉ lẳng lặng chờ.

Lý đạo trưởng biết, hôm nay chính là kiếp nạn của mình, nói hay không, đều phải chết…

“Bần đạo ở trên người Quý đại nhân, thấy được long khí. Long khí xung thiên, tử quang oanh nhiễu9, đây hẳn là, là thiên tử khí…”

Ngự Vương vốn đã đưa tách trà lên môi, nghe vậy chấn động mạnh, đặt tách trà xuống bàn đánh rầm.

………..

Chìm trong u mê, ta lại mộng.

Mộng ba năm trước, cái đêm ta bị xích tại tẩm điện Ngự Vương.

Phụ hoàng băng hà, Ngự thái phi thừa cơ đã treo cổ thân nương hoàng đệ Phụng Vinh hoàng hậu, bức tử toàn bộ đám hậu phi năm ấy, hậu cung ngập tràn máu tanh.

Tân đế kế vị, việc nước đến chân, nhưng thánh chỉ truyền ngôi đã chuẩn bị sẵn từ lâu, bị Ngự Vương cầm trong tay thưởng thức, sau đó quăng xuống trước mặt ta.

Khi ấy ta đang bị thiên long tỏa10 trói chặt tay chân, bị người ấn quỳ trên mặt đất.

Thánh chỉ nọ trải ra trước mặt ta, trên đó viết rõ ràng ban tử cho hoàng đệ, truyền ngôi cho Tam hoàng tử.

Ta ngẩng đầu mắng hắn soán vị thí quân11, là tội nhân thiên cổ!

Hắn không giận mà còn cười, cười nhạt sai người khiêng đến ba rương châu bảo.

Đặt từng cái một xuống trước mặt ta.

Thanh Hòa, bản vương cho ngươi hai cơ hội, chọn đúng bảo vật bản vương tâm đắc, bản vương sẽ bỏ qua cho Thái tử của ngươi, còn trả lại giang sơn cho hắn.


Ba cái rương mở ra, bên trong là kiện trân bảo khác nhau.

Ta run lập cập chỉ vào một kiện.

Ngự Vương nhìn cũng chẳng thèm nhìn, liền thản nhiên nói, cái này không được, hủy đi cho bản vương.

Ngay trước mắt ta một pho Quan m bằng lưu ly thuần bạch bị vứt xuống đất, vỡ tan tành.

m thanh làm ta sững sờ, hồi lâu vẫn chưa kịp phản ứng.

Ngự Vương vừa nhướng mắt, có ngay nô tài hiểu ý kéo hoàng đệ đã hôn mê vào, thả dưới chân ta.

Ngự Vương nói, bản vương đã cho Thái tử điện hạ phục12 Nhất Nhật Túy, trong vòng nửa canh giờ, Thanh Hòa nếu không thể chỉ ra bảo vật bản vương yêu thích, Thái tử điện hạ vĩnh viễn ngủ hết đời.

Đầu ngón tay ta đều lạnh toát.

Ta lết lại ôm hoàng đệ, lau khô vệt nước mắt trên mặt hắn.

Phụng Vinh hoàng hậu bị treo cổ ngay trước mắt hoàng đệ.

Ta biết Ngự Vương đang trả thù ta, đùa giỡn ta, thế nhưng hoàng đệ trước mắt ta, tính mệnh đang trôi đi cùng mỗi giây mỗi khắc ta do dự.

Ta run run chỉ, là kiện bảo khí màu đen, lóng la lóng lánh.

Là hắc san hô Nam Hải mới tiến.

Ta ôm chặt hắc san hô, không dám nhìn vào mắt Ngự Vương.

Ta nói, Ngự Vương điện hạ, ta vốn thích… kiện Thiên Trúc tử kim hoa phẩm kia, thế nhưng bảo vật ta thích, hình như không hề vừa mắt Ngự vương điện hạ, vậy nên ta chọn kiện san hô này, bệ hạ đã hài lòng rồi chứ?

Ngự Vương lúc này lại ngưng mắt nhìn chằm chằm ta trong giây lát, cười nói, bản vương ghét nhất Thiên Trúc tử kim, người đâu, đập vỡ nó cho bản vương.

Mảnh vỡ rơi xuống dưới chân, ta hít thở khó nhọc.

Ngự Vương đứng dậy, đi hai bước tới trước mặt ta, vặn cằm ta lên, cười nói, ngay cả khi bản vương đập vỡ hắc san hô, ngươi cũng có thể nói thứ bản vương vừa ý chính là Ấn Độ hoa phẩm, mặc kệ chọn cái gì, ngươi đều thắng, Thanh Hòa, nhĩ hảo tâm tư (aka ông anh thâm lắm).

Ta gắt gao ôm san hô vào ngực, như thể đó chính là tính mệnh hoàng đệ.

Ta nói, mong Ngự Vương điện hạ tuân thủ lời hứa.

Ngự Vương siết ta đau buốt, lạnh lùng nói, phần tâm tư này, ngươi vì sao không để trên người bản vương.

Dứt lời hất miếng san hô trong lòng ta xuống, túm ta dậy, ném thẳng lên giường trong tẩm điện.

Bên ngoài lộn xộn, có người đã thu lại san hô cất vào khố, có người cho hoàng đệ ăn giải dược, đưa đi nghỉ.

Ta bị rơi cả người đau đớn. Đang định giãy dụa ngồi dậy. Chỉ thấy Ngự Vương nhặt thánh chỉ soán vị lên, châm vào ngọn nến cạnh giường, đốt thành một đống tro tàn.

Đại môn tẩm điện đã đóng chặt.

Ta đầy mặt lệ ngân, nhìn Ngự Vương chậm rãi tháo đai lưng, tiến về phía mình…

So với đế vị, hiện tại bản vương càng muốn có ngươi.

“Đại nhân… Đừng nhìn nữa…”

Một đôi tay nhỏ bé bưng kín mắt ta.

“Đắm chìm trong mộng, sẽ không ra được đâu.”

Bàn tay nhỏ mát rượi cùng giọng nói nhẹ nhàng mềm mại vang lên trong đầu, khiến ta thanh tỉnh không ít.

“Ta đang mơ?”

“Là ta không tốt, đã hại đại nhân rơi vào trong mộng.”

Mắt bị che, ta cái gì cũng không nhìn thấy. “Ngươi là ai.”

“Ta chỉ là hắc san hô đại nhân từng cứu, đại nhân chớ sợ ta.”


Đôi tay nhỏ nhắn buông lỏng ra, ta chầm chậm mở mắt, xung quanh một màn trắng xóa, đột nhiên thấy trước mặt là một cô bé áo đen. Đôi mắt đỏ long lanh như ngọc lựu.

“San hô?” Ta nhìn cô bé chăm chú, nhìn qua cũng tầm bốn năm tuổi. “Ngươi tên gì? Dạo gần đây là ngươi ám ta?”

“Ta không có tên.” Cô bé cúi đầu, “Ba năm trước nhờ đại nhân bảo hộ, san hô mới khỏi chịu đau đớn thịt nát xương tan, giờ đây ta đã tu luyện thành mị13, nhưng đại nhân ba năm chưa đến bảo khố, hôm qua lại đột nhiên ghé thăm… Ta… Ta chỉ là muốn cảm ơn đại nhân, nhưng kết quả lại khiến đại nhân sợ hãi…”

Lời kể rất tường tận, ta cũng nghe rất rõ ràng, chỉ có điều ta có ba câu hỏi, “Đến khi nào ta có thể tỉnh?”

“Rất nhanh thôi.”

“Hôm đó ta té xỉu đã đụng vỡ san hô, có làm ngươi bị thương không…”

“Mị không giống như quỷ, không cần bản tôn14, nát thì nát, nếu không có đại nhân, ta đã nát từ lâu…”

“ Sau này thì sao? Ngươi định đi đâu.”

“Đâu cũng không đi, ta muốn theo đại nhân.”

Ta sầu…

Sau này ta ngồi nhà xí, hoặc là cùng Ngự Vương yêu nhau, ngươi cũng theo?

“Như vậy không hay đâu.”

“Đại nhân, ban cho ta một cái tên đi.”Bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng nắm góc áo ta, dáng dấp nhỏ bé nhìn đáng thương muốn chết.

Ta thở dài, “Gọi ngươi là San Hô thôi.”

Đứa nhỏ cười tít mắt, biến thành một luồng sáng hắc sắc bay vào cơ thể ta, ta giật mình, nhìn xuống, đã thấy bên hông là khối bích ngọc hắc san hô kia, tản ra u quang nhàn nhạt.

“Đại nhân tỉnh rồi?”

Ta mơ mơ màng màng mở mắt, mơ hồ thấy gương mặt tựa tiếu phi tiếu của Kuzuo hoàng tử.

Kuzuo dịch lại gần, hơi hạ thấp người, bàn tay nhỏ bé mát rượi trườn lên trán ta.

“Ừm, bây giờ mới thực là hết sốt.”

……………………………………………………….

1. Thiên sư: pháp sư trừ tà theo Thiên Sư Đạo (còn có tên là Ngũ Đấu Mễ Đạo 五斗米道, nghĩa là “Đạo Năm Đấu Gạo”- tên này quen không), chuyên dùng phù lục bùa chú để trị bệnh; cúng tế và trai giới để cầu xin giải tội và trừ tai nạn.

2. Trương thiên sư: chỉ Trương Lăng 張陵 hay Trương Đạo Lăng 張道陵 (34–156), được xem là người đã sáng lập ra giáo phái Ngũ Đấu Mễ Đạo trong Đạo giáo Trung Quốc. Khi Trương Lăng mất, con là Trương Hành kế thừa việc truyền đạo. Khi Trương Hành qua đời, con của Trương Hành là Trương Lỗ kế vị. Cả ba đời ông cháu được người đời gọi là Tam Trương, nhưng trong nội bộ phải gọi là Tam Sư: Trương Lăng là Thiên Sư, Trương Hành là Tự Sư, và Trương Lỗ là Hệ Sư.

1&2: nguồn Wikipedia

3. Thiếp: dán.

4. Chỉ phù: lá bùa giấy.

5. Linh khí xung vượng: linh khí cuồn cuộn, tràn trề.

6. Tị tà khu ma: tránh tà đuổi ma.

7. Cao chẩm vô ưu: vô tư kê cao gối mà ngủ.

8. Lưu ly kim ngân trản: chắc là cái chén lưu ly khảm vàng bạc.

9. Long khí xung thiên, tử quang oanh nhiễu: long khí ngút trời, ánh tím quanh quẩn.

10. Thiên long tỏa: đại khái là khóa kiên cố có tiếng kiểu khóa Minh Khai hay khóa Con voi. =))

11. Soán vị thí quân: cướp ngôi hành thích vua.

12. Phục: ăn / uống vào, thường để chỉ việc dùng thuốc qua đường miệng.

13. Mị: ma quỷ, yêu ma.

14. Bản tôn: bản thể, ờ, đại loại như cái vỏ vật chất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui