Ta không quan tâm.
Ta thực sự không hề quan tâm.
Sư huynh nói một chút cũng không sai, ta bản tính ôn hòa, khi còn bé cho sư huynh bưng trà rót nước, trưởng thành với hoàng đệ cưng chiều hết mực, cho đến bây giờ với Ngự Vương vâng lời răm rắp, lại bị yêu ma quỷ quái cả viện đuổi theo bắt nạt làm vui.
Ta căn bản không muốn trở thành đế vương. Cũng không mảy may hứng thú với hoàng vị.
Ta không biết được mấy con chữ, thậm chí chỉ xem tranh để hiểu kiếm phổ.
Thế nhưng ta lại khóc.
Lệ rơi rồi.
Ta còn tưởng rằng bị khói hun nhòe nhoẹt. Chảy tới khóe môi đầu lưỡi rồi, mới biết được là mặn chát.
Khối huyết ngọc đó là của ta.
Đó là của ta. Ta Quý Thanh Hòa, sống cả đời này, thân phận duy nhất, ta Quý Thanh Hòa, sống trên đời này, minh chứng duy nhất.
Hôm nay, ngay trước mắt ta đã hóa thành tro bụi.
Trong nháy mắt, đột nhiên ta có chút mê mang.
Mạng của ta, cũng chỉ có thể bị người ta nắm trong tay lật qua lật lại, mà ta cả đời này, cũng chỉ lo học làm sao thích ứng…
Ta còn muốn tiếp tục như vậy, sống bao lâu.
“Ai gia… cũng hơi buồn ngủ rồi…” Ngự thái phi che miệng.
Vệ Nhất xách một cái đèn ***g, nhét vào tay kẻ có chút hồn bay phách lạc là ta.
Ngự thái phi thấy ta như vậy, tựa hồ phi thường hài lòng, thở dài nói, “Thanh Hòa à, ngươi cũng phải hiểu cho ai gia, nhớ năm đó ai gia mười hai tuổi tiến cung làm thải nữ, mười bốn tuổi phong phi, mười sáu tuổi có Ngự Vương, trở thành quý phi. Nhiều năm như vậy, còn có loại tâm tư nào chưa từng đấu với, cũng bị người hại biết bao nhiều lần, những thái nữ năm đó cùng đi hôm nay chết đã sớm chết, loại trừ đã sớm loại trừ, ả đàn bà ai gia hận nhất cũng bị ai gia tự tay treo cổ. Trong hậu cung này, không kẻ nào dám bất kính với ai gia. Cũng không kẻ nào còn dám cùng ai gia đấu tâm cơ, xem mệnh trời, ai gia… xác thực có chút nhẹ nhàng, thế nhưng sẽ không nhẹ nhàng đến mức cùng chính con mình hờn dỗi. Thanh Hòa à. Ai gia tới cục diện này, đều do ai gia…”
Ngự thái phi đậy lại chụp đèn, che đi huyết thạch giờ đã thành một nhúm tro tàn.
“Năm ấy ngươi tiến cung, ai gia đang bề bộn ứng phó Vương quý phi và Vân quý phi. Lơ là ngươi. Bốn năm trước tiên hoàng băng hà, ai gia bận dọn dẹp hậu cung, không ngờ tới Ngự Vương lại có thể tùy hứng, đợi đến khi ai gia tra ra ngươi bị nhốt tại phủ Ngự Vương… thế cục hết thảy đã định đoạt, nếu không phải ai gia sớm biết tiểu hoàng đế kia mạng chẳng bao lâu, lại là đứa ngu ngốc, thì đã tiện thể trừng trị ngươi từ lâu rồi…”
“Ai gia vẫn luôn hối hận, nếu như năm đó trừ bỏ ngươi, ngay từ đầu sẽ không gặp khốn cảnh như hiện tại. Hôm nay, hại chúng ta mẫu tử thay lòng, chính là ngươi, ai gia hận không thể đem ngươi băm thây vạn đoạn. Thế nhưng ngươi chết rồi, Ngự Vương sẽ triệt để quyết liệt với ai gia, cái ai gia muốn, cũng không phải là cái kết quả này…”
Ngự thái phi vỗ nhẹ vai ta, những ngón tay cầm đèn ***g của ta siết chặt lại.
“Nếu không phải bởi mấy chuyện này, ai gia vẫn là rất thích ngươi đấy, bất kể ai gia nói có lọt tai hay không, ai gia cũng chỉ nói chút với ngươi ít lời tâm sự trong lòng.”
“Được rồi, Thanh Hòa không cần đắn đo nữa. Trước khi nghĩ ra biện pháp tốt hơn để cứu vãn tình cảm mẫu tử, ai gia tạm thời, lưu tiện mệnh của ngươi.”
“Vệ Nhất đã theo ai gia hơn mười năm. Chung quy cũng có chút tình cảm. Cứ ở lại bên cạnh ai gia, khỏi trở về Ngự Vương phủ nữa.”
Vệ Nhất phía sau lập tức quỳ rạp xuống đất, hướng về Ngự thái phi dập mạnh đầu mấy cái.
“Đa tạ ân cứu mạng của Thái phi!”
“Ôi chao.” Ngự thái phi cười nhạt, “Ngươi trung thành tận tâm với ai gia, nhưng lại xem thường đứa con này của ai gia rồi. Ai gia hôm nay chỉ bảo hộ được một mình ngươi, về phần mấy huynh đệ kia của ngươi, phỏng chừng lúc này đã bị nó tru sát hầu như không còn.”
Vệ Nhất vành mắt đỏ au, không nói gì cả.
Ngự thái phi xoay sang ta cười nói, “Đại Minh cung này đêm sáng như ngày, ngươi cũng không thể lạc đường được đâu. Tự mình trở về đi.”
Lòng ta run rẩy kịch liệt, môi run run hành lễ, rồi xách theo đèn ***g bỏ chạy ra ngoài.
Xô ra thị vệ hành lễ, ta liều mạng trốn chạy giữa cung Đại Minh.
Nào là Ngự Vương, nào là sư huynh, ta đều mặc kệ.
Trước mắt ta một màu đỏ rực.
Trong đầu một mực nhớ đến khối huyết thạch. Cứ như thế hóa thành một dúm tro.
Thậm chí ta còn nghĩ, bị thiêu không phải huyết thạch. Mà là ta.
Mà thứ Ngự thái phi thực sự muốn thiêu chết, đó là điều ngay cả bản thân ta cũng chưa từng ý thức được, điều vẫn còn rơi rớt trong sâu thẳm nội tâm ta, chỉ còn lại chút xíu nhỏ nhoi, đấu tranh với vận mệnh…
Thời điểm ta chạy ra của Chính Đức, trời đã trắng lờ mờ.
Ta ngơ ngác thở hổn hển.
Trên thực tế, đèn ***g trên tay đã tắt.
Ta một mình tê liệt ngã xuống ở ngoài cửa.
Xa xa thị vệ giữ cửa chỉ trỏ ta, sau đó khoác y giáp đóng chặt cửa.
Ta cứ ngồi như vậy dưới đất, phảng phất như đêm ấy chạy ra từ phủ Ngự Vương.
Tuy hiện tại không có tuyết rơi, nhưng lòng ta, lại lạnh buốt.
Lạnh đến mức ta không biết đã ngồi dưới đất bao lâu, có lẽ đã một canh giờ, có lẽ chỉ mới một khắc.
Cho đến khi từ phía xa xa, ta trông thấy một cái bóng trắng xuyên ra ngoài qua cửa Chính Đức.
Trên vạt áo còn dính một vệt máu khô.
… Chẳng biết tại sao, ta cứ luôn nghĩ, đấy là máu của mình.
“Dạ?”
“Đại nhân!” Dạ bay đến, bổ nhào về phía ta, “Đại nhân! Ta đã thấy hết rồi!”
Dạ ôm lấy ta nói, lau đi lệ trên khóe mắt ta, “Cả đường này ta theo ngươi, thấy ngươi lại bị ăn hiếp nữa, sao ngươi bị ăn hiếp mãi vậy hả. Bị chúng ta ăn hiếp thì thôi, thậm chí còn bị cả đàn bà ăn hiếp.”
Ta run rẩy với tay nắm tay hắn, thế nhưng lại xuyên qua.
Dạ cười ha hả, cầm bàn tay trượt xuống của ta lên, há miệng ngậm lấy ngón tay ta, liếm quanh nửa ngày, nhả ra, ta xoa xoa đầu hắn, bàn tay lại xuyên thẳng qua, tựa như lọt trúng kẽ băng.
Ta lạnh rùng cả người, Dạ cười nói, “Đã tỉnh táo chưa.”
“Rồi.”
Mới vừa rồi có hơi mất kiểm soát.
Dạ đỡ ta đứng dậy, ta phủi phủi quần áo, nói, “Quay về đi. Ngự Vương đã ở Ngoại Ti Tỉnh chờ ta rồi.”
Dạ hỏi, “Làm sao ngươi biết?”
Ta cười nói, “Tử Vi ở đây, Ngự Vương nhất định đã biết ta không sao, nơi này đâu đâu cũng là tai mắt của Ngự thái phi, hắn thực sự định giết sạch Thập lục vệ trong phủ của mình, nếu còn có chút lý trí, hẳn sẽ không chạy qua bên này, nhược bằng đánh mất lý trí tới tìm ta, thì hắn sẽ không còn là Ngự Vương nữa.”
Đi tiếp đi tiếp, Dạ buồn bực nói, “Ngươi thật hiểu hắn, nhưng chẳng hiểu ta.”
“Ta hiểu.”
Ta xoa xoa đầu hắn, bàn tay đương nhiên lại xuyên thẳng qua, “Ngươi là một con mèo con tinh ranh quậy phá, thích nơi nơi cào người, cào người không được thì cào cửa, cào cửa không được thì cào xà nhà…”
Dạ dựng đứng móng vuốt, “Đại nhân, ngươi còn nói nữa, ta lập tức cào ngươi, ngươi có tin hay không?”
“Tin, ha ha, tin tin.”
Nói lời này, đã cách hoàng cung rất xa.
Dạ đột nhiên dừng lại, cười thần bí nói, “Kỳ thực huyết thạch kia, khi còn sống ta cũng có đấy. Là đem máu hoàng tử trút vào mà thành, là chứng minh độc nhất vô nhị không cách nào giả mạo, không nghĩ tới đã một nghìn năm rồi trong nội cung vẫn còn sử dụng.”
Ta không giữ nổi vẻ tươi cười, thở dài nói, “Đừng nhắc tới chuyện này nữa.”
“Không được.” Dạ chăm chú nói, “Ở đây không còn tai mắt nữa, chuyện này ta phải nói, đại nhân, ngươi bị mụ đó lừa rồi, huyết thạch chân chính, không sợ lửa thiêu đâu.”
“Cái… Cái gì!”
“Ta vừa thấy mụ ta ném vào trong lửa, lập tức cảm thấy bất thường rồi, ngươi coi!”
Dạ nắm chặt lòng bàn tay, sau đó xỏe ra, từ trong lòng bàn tay hơi trong suốt, bỗng dưng trổi lên một khối ngọc thạch lung linh đỏ như máu.
Ta run run đón lấy, vuốt trong tay, cảm nhận một cảm giác ấm áp trơn mượt, cắn cắn môi, xác định bản thân không phải đang nằm mộng.
Hai mắt ta mơ hồ, lệ nóng lại trào lên.
Biết đâu ta có thể cải biến được vận mệnh của mình.
Một chớp mắt này, là cả một cơ hội.
Mà cái cơ hội này, lại là Dạ đem tới…
Ta quệt mạnh tay ngang mặt, dụi dụi mắt, thấy Dạ đang dương dương tự đắc bay loạn xị trên không, đụng tới đụng lui.
Trong gió thổi đầy ắp tiếng cười của hắn.
“Đại nhân! Khen ngợi ta đi! Khen ngợi ta đi! Khen ngợi ta đi! Khen ngợi ta đi! Ta giúp ngươi trộm đồ thật ra đây rồi nhá! A ha ha! A ha ha ha!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...