Thịnh Thế Trường An Dạ

Một mảnh huyết vụ nổ tung trước mắt.

Ta bị một cỗ mãnh lực đẩy xa cả trượng1. Còn chưa kịp hồi phục tinh thần, ả thích khách cuối cùng đã ngã xuống.

Ngự thái phi kinh hãi đứng bật dậy, run rẩy chỉa vào ta tức giận mắng.”Quả nhiên là yêu nghiệt! Yêu nghiệt!!”

Ta ngã nhào trên đất, trong đầu kêu ông ông, máu trên trán chảy xuống nhuộm đỏ tầm nhìn, toàn thân đau đớn, song ý thức lại rất tinh tường, vừa rồi, ai đó đã cứu ta.

Nhưng ta chỉ nghe được âm thanh có cái gì vỡ vụn.

“Đại nhân!”

Đường nhìn từ từ rõ ràng hơn, ta nhận ra sắc trời bỗng nhiên đột biến.

Hèn chi bà ta mới mắng ta yêu nghiệt, hóa ra ngay trước mắt Ngự thái phi, ta lại được một đám tử khí bao lại, thân ảnh rất nhanh liền tan biến.

“Đại nhân.” Tử Vi ôm ta bay trên trời, từ bên dưới nhìn lên, bầu trời Đại Minh cung tự nhiên bồng bềnh một tầng tường vân tử sắc.

“Tử Vi.” Bị thiếu niên so với ta thấp hơn không ít ôm vào trong ngực, ta không khỏi có chút khẩn trương, “Mới vừa rồi là ngươi đã cứu ta?”

“Không phải ta.”

Tử Vi cúi đầu nhìn về phía ta, trong con ngươi màu tím là một mảnh thanh minh, “Là nó.”

Ta theo ánh mắt y, thò tay sờ xuống phía dưới, sờ đến hắc sắc san hô bên hông, cố sức giơ lên trước mặt, trợn to con ngươi để nhìn, mặt trên bỗng đâu lại có một vết nứt cực sâu.

“Tiểu San Hô. Ngươi!”

“Đại nhân đừng gọi nữa.” Tử Vi trấn định nói, “Mới vừa rồi San Hô và Hồng Liên yêu mỵ nọ nhất tề hứng thay đại nhân một kiếm, bây giờ Hồng Liên đã chết, San Hô cũng không duy trì hình người được nữa, hóa tán vào trong khối ngọc san hô này rồi. Nhưng mà đại nhân yên tâm, San Hô hấp thu long khí, sẽ nhanh chóng hồi phục.”

“Hồng… Liên?”

Cái bồn sen đỏ Thiên Trúc ấy hả?

“Đại nhân đã có thiên nhãn, có thể nhìn thấy dị tượng, bản thân tự nhiên cũng có khả năng đồng cảm ít nhiều. Vừa rồi Hồng Liên nọ gặp nỗi khổ bạt căn, là đại nhân ngay phút nguy cơ nhào qua cứu được. Tiếc rằng nó lìa ngó vương tơ, đứt không thành hồn, chỉ còn sót lại một hơi thở, liên hợp San Hô cản hộ đại nhân một kiếm trí mạng. Bằng không San Hô đã ngọc nát hồn tiêu từ lâu rồi.”

Ta cười khẽ, “Đều là đám nhỏ ngốc… Cứu ta làm gì.”

Toàn thân ta đau đến co giật, tự giễu nói, “Còn ngươi nữa, không phải ngươi đã nói, kiếp số mệnh định, ngươi sẽ không giúp ta sao.”

Tử Vi thản nhiên cười, “Ta đã nói vậy sao. Trí nhớ ta không tốt lắm.”

“… Vì cớ gì gạt ta.”

“Đại nhân muốn chỉ chuyện gì?”

“Hoàng đệ hắn, thực sự đã…”

“Tử Vi không có tận lực giấu diếm, đại nhân cũng đâu có hỏi Tử Vi. Kỳ thực hoàng thượng đã mang bệnh từ lâu, thử tính thời gian, hẳn là ba năm trước.”

“Ta không tin!!”

“Đại nhân, Tử Vi mang ngươi đi gặp y lần cuối.”

Tử Vi nói xong liền trĩu người xuống, ta chỉ cảm thấy một trận gió mát lướt nhẹ qua, tựa hồ thân thể đang nhẹ nhàng rơi xuống, khi mở mắt ra đã ngồi vững vàng trên sàn Tử Thần điện.

Ta thất tha thất thểu đứng dậy, máu chảy ô uế nền nhà bằng ngọc thạch. Nhìn xung quanh một chút, không có cung tỳ, Tử Vi cũng không thấy nữa, trước mắt lại chòi ra một cái long sàng, một thanh niên tuổi còn trẻ anh tuấn khẽ dựa trên giường, đang trải trang giấy trên đầu gối, giơ bút, viết chữ.

“Hoàng thượng.” Ta khàn khàn lấy giọng, tiến lên vài bước.


“Thanh Hòa, ngươi đã đến rồi.” Hoàng đệ cách rèm, ngừng bút, “Rút cuộc ngươi cũng chịu tới gặp trẫm rồi, trẫm còn tưởng rằng, trước khi chết, cũng chẳng thể gặp lại ngươi lần cuối.”

“Hoàng thượng…” Hai chân ta mềm nhũn, ngã nhào trước rèm, chung quy không nhìn rõ, không biết gương mặt hoàng đệ đã tiều tụy thành cái dạng gì.

“Thanh Hòa, Tống thái y là tâm phúc của trẫm, sau khi ông ta chết, Thượng Dược Cục mới biết được bệnh tình của trẫm. Trẫm không dám trắng trợn gọi ngươi tiến cung lộ liễu, chỉ mỗi tháng phái nội thị âm thầm tìm ngươi…” Dừng một chút, hoàng đệ khe khẽ thở dài, “Vì cớ gì ngươi không đến gặp trẫm nữa vậy. Ngay lúc mà trẫm cần ngươi nhất…”

Ta đã khóc không thành tiếng, ngã phịch xuống sàn không thể nào nhúc nhích.

Hoàng đệ lặng im, đột nhiên lo lắng nói, “Thanh Hòa, sao lại có mùi máu tươi, ngươi bị thương sao.”

“Hoàng thượng…”

Nếu như ta biết ngươi bệnh nặng, đừng nói tới gặp ngươi, ở bên ngươi, thủ hộ ngươi, cho dù là kim đan của Đại La Kim Tiên! Ta cũng phải cướp về cho ngươi a!

“Trẫm và ngươi ở cùng nhau, đã bao nhiêu năm rồi nhỉ.” Hoàng đệ ném thứ viết xong trong tay ra ngoài rèm, rơi xuống trước mắt ta.

“Đây là chiếu thư trẫm truyền ngôi cho Ngự Vương.”

“Hoàng thượng…”

Giờ này khắc này, vậy mà ta chỉ thốt được ra hai chữ.

“Trẫm từ nhỏ trì độn, chín tuổi còn chưa biết viết chữ, thế nhưng trẫm không ngu, trẫm biết lí lẽ, cũng hiểu thị phi. Lúc mẫu phi còn ở bên, trẫm nhìn Ngự thái phi ở hậu cung giương nanh múa vuốt, hại chết mấy vị hoàng đệ, trẫm đã nghĩ, hay là chính bởi vì trẫm đần, mới có thể giữ được cái mạng. Vì vậy trẫm bắt đầu giả ngu, thế nhưng đến cuối cùng, lại thành kẻ bị người khác bảo hộ… Trẫm không bảo hộ được mẫu hậu, mắt mở trừng trừng nhìn bà bị Ngự thái phi treo cổ.”

“Hoàng thượng…”

“Trẫm cả đời này, chỉ tín nhiệm Thanh Hòa và mẫu hậu. Thời điểm mẫu hậu ra đi, trẫm phẫn nộ công tâm, liền sinh ra bệnh. Trẫm bị nhốt tại thâm cung, từng ngày từng đêm đều tưởng niệm ngươi, tận đến ngày thứ hai đăng cơ xưng đế, trẫm mới biết được, ngươi đã vứt bỏ trẫm, thành sủng thần của Tam hoàng đệ.”

Ta gắng gượng ngồi dậy, hoàng đệ ho khan một hồi, cười nhạt một tiếng, “Mấy ngày trước còn không thể rời giường, xem ra hiện tại đã là lúc hồi quang phản chiếu ư. Thanh Hòa, ngươi cũng biết, mấy năm nay trẫm âm thầm bồi dưỡng bao nhiêu tâm phúc, lại bị Tam Hoàng đệ nhất nhất tru sát trấn áp. Trẫm trải qua ba năm này, còn cay đắng hơn những gì mà người chứng kiến… Hồi vào đông, Tống thái y nói trẫm chỉ còn sống được có ba tháng, trẫm lập tức nhịn không được nữa, trẫm không cam lòng nữa, trẫm cảm thấy trời cao đối với trẫm bất công. Về phần Thanh Hòa ngươi, ngươi đối tốt với trẫm, sau đó phản bội trẫm, thậm chí trẫm đã nghĩ, như vậy cứ lôi Tam hoàng đệ và ngươi, tất cả cùng chôn với trẫm…”

“Thiên Trúc ngọc hương kia, kỳ thực là chính trẫm hạ vào bách hòa hương. Trẫm biết, sau khi ngươi ra khỏi Đại Minh cung, nhất định sẽ bị Tam hoàng đệ tiếp hồi phủ… Trẫm biết hắn thích dùng ngọc kỳ, mỗi ngày đều phải chơi mấy ván, vốn tưởng như vậy thần không biết quỷ không hay mà độc chết hắn. Nào biết được ngày hôm sau liền nhận được mặc ngọc chẩm ngươi mang cho trẫm… Trẫm sớm đã phục một ít giải dược, độc không trí mạng, vốn tưởng là, nếu như độc sát không thành, ngọc hương ở chỗ hắn, trẫm còn có thể vu hại cho hắn… Chờ trẫm tỉnh lại mới biết được, không ngờ Tam hoàng đệ lại hạ ngươi vào thiên lao, khi đó trẫm nhất định điên rồi, trẫm đột nhiên nghĩ, không thể trả thù Tam Hoàng đệ, chí ít, trên đường xuống hoàng tuyền, có thể kéo Thanh Hòa làm bạn. Cho nên đêm trừ tịch, trẫm ban Bắc Thiên từ thạch cho ngươi… Tam Hoàng đệ còn lệnh Thập lục vệ báo cho Ngự tiền thị vệ trưởng tróc nã thích khách… Ha ha… Thích khách đó chính là trẫm bảo Ngự tiền thị vệ trưởng giả trang, bằng không thì giữa Đại Minh cung canh phòng nghiêm ngặt, tiệc đêm trừ tịch, làm thế nào đột nhiên chui ra một thích khách…”

“Thôi đi…” Ta ho ra một búng máu, phun trên mặt đất, “Từ thạch có thể hấp dẫn sắt, ngăn cản dư thế ám khí, Lúc ngươi mười sáu tuổi, Thanh Hòa đã từng dạy ngươi.”

“Kỳ thực ngươi không hạ tử thủ với ta, bất luận là ngươi đã hối hận, hay là không nỡ nữa.” Ta quệt đi dòng máu trước mắt, “Nói cho cùng, chẳng qua là ngươi hy vọng Thanh Hòa ở bên cạnh người, ngươi là một đứa bé ngoan, là người ta nhìn lớn lên…”

“Trẫm đã lừa ngươi. Ngươi không nên tiếp tục tín nhiệm trẫm.”

“Từ trước đến nay ngươi chưa từng thay đổi.”

Ta biết bản thân cả người đầy máu, kéo rèm ra chỉ tổ dọa đến hắn, Vì vậy ta vẫn ngồi tại chỗ, vuốt rèm, nhìn bóng dáng của hắn, “Là ta không tốt, ba năm trước đây, đáng lẽ ta phải ở bên ngươi.”

Hoàng đệ lặng im.

Ta nhìn bóng hắn hắt lên rèm bắt đầu cuộn lại.

“Thanh Hòa. Cũng may tại thời khắc cuối cùng của trẫm, ngươi đã tới bên trẫm rồi. Ngươi thương yêu trẫm, cũng tựa như hoàng huynh… Sau này nếu ngươi thành thân, có đứa nhỏ, thì để trẫm đầu thai vào, ngươi lại thương yêu trẫm.”

“Được.”

“Thanh Hòa… Trẫm sai rồi.”

Hoàng đệ ôm đầu gối ngồi trên long sàng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không bao giờ mở ra nữa.

Ta buông thõng người, tựa lên cột rồng bên cạnh, cứ như vậy lẳng lặng ngắm hắn. Thầm nghĩ, hắn không nói lời nào, nhất định đã mệt đến ngủ quên rồi.

Ta cũng mệt mỏi rồi.

Ta nhìn mặt đất hỗn độn một mảnh, đều là máu ta lưu.


Có chút lạnh.

Ta nghĩ, giá như được Ngự Vương ôm vào trong ngực thì tốt.

Thế nhưng hoàng đệ cũng rất lạnh, hắn vẫn đang đợi ta ôm hắn.

“Thanh Hòa!”

Không biết qua bao lâu, có lẽ là khi ta vẫn còn ý thức, Ngự Vương từ bên ngoài một cước đá văng đại môn, xông lại ôm chầm lấy ta.

“Thanh Hòa, Thanh Hòa! Ngươi mở mắt ra!”

Ta mở ra, nhưng cái gì cũng nhìn không rõ.

Ta cảm thấy tay hắn đang run rẩy lau đi máu trên mặt ta.

“Hoàng đệ hắn bị bệnh, hắn oán hận ta rồi… Tiểu súc sinh, tại sao đúng thời điểm không nên, ngươi lại giam ta chứ…”

“Thanh Hòa!”

Ta há miệng cắn lên tay Ngự Vương, hận không thể ăn thịt hắn.

Ta cảm thấy nhẹ bẫng, mơ hồ như lại nhìn thấy hoàng đệ, ta nghĩ, nhất định ta lại đến cầu Nại Hà rồi.

“Ngươi theo tới làm gì.” Hoàng đệ dừng lại nhìn ta, hướng về phía ta khoát tay áo, “Mau trở về đi.”

“Ta…” Ta đứng lại, “Ta không yên lòng về ngươi.”

“Trẫm sẽ học cách kiên cường.” Hoàng đệ xoay người cười cười nhìn ta, “Trẫm biến thành như vậy, đều do bị ngươi chiều hư rồi.”

“Thật vậy sao.” Ta cười ảm đạm, hoàng đệ nhìn ta một cái thật sâu, rồi chậm rãi xoay người đi xa.

Trong lúc mơ hồ, ta cảm thấy một vật thể vô cùng băng lãnh đè lên người mình, bên tai lập tức nổ tung một tràng the thé, “Ngươi tỉnh lại cho ta! Ngươi tỉnh lại cho ta!”

Sau đó ta nghe có người nói.

“Dạ, ngươi mau xuống đây, đại nhân chỉ suy yếu mà ngất đi, ngươi cứ tiếp tục đè đại nhân, đại nhân chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”

Ta hồi tưởng, dường như là tiếng con thỏ nhãi ranh.

Tiếp theo lại một mớ âm thanh lộn xộn.

Cảm giác nghẹt thở lạnh băng đột nhiên tan biến.

Có lẽ là Dạ lại bay lên.

Tâm thần ta dần dần thanh minh, cũng từ từ nhớ tới chuyện xảy ra trước lúc hôn mê.

Ta nhớ rằng hình như ta còn ngoạm lên tay Ngự Vương một nhát…

Ngay khoảnh khắc hoàng đệ ra đi, ta quả thực hận Ngự Vương đến chết.

Thời điểm hắn ôm lấy ta, gọi ta mở to mắt, trong đầu ta lại nhớ đến một năm kia, lúc hắn lôi ta lên giường, hoàng đệ còn đang hôn mê đã bị người mang về thâm cung.

Ta từ nhỏ cho rằng bản thân không cha không mẹ, ta không biết, nhìn mẹ ruột bị người ta treo cổ ngay trước mắt mình là thống khổ đến thế nào.


Nhưng nhất định là đau đến tê tâm liệt phế, bởi vì hoàng đệ ôm nỗi đau này mà sinh bệnh, còn giấu diếm ta suốt ba năm.

Ta hận hắn.

Hận hắn vào lúc hoàng đệ cần ta nhất, hắn lại giam ta trong phủ.

Tại sao lại như vậy cơ chứ.

Lúc ta cắn vào tay Ngự Vương, máu tanh chảy đầy trong miệng, trong lòng ta, không ngừng hỏi hắn.

Thế mà thời điểm đó, tất thảy đều cùng lúc phát sinh, chỉ cần ta hơi hồi tưởng một chút, đều cảm thấy sống chẳng bằng chết.

“Đại nhân. Đại nhân tỉnh rồi!”

Dạ thét chói tai.

Con thỏ nhãi ranh tới gần ta, cầm chặt tay ta, “Đại nhân, người thanh tỉnh rồi sao. Khó chịu ở đâu, người cứ nói.”

“Nơi này là…”

Giương mắt chung quanh vàng xanh rực rỡ, không giống như tẩm điện của ta.

“Nơi này là gian bên của Tử Thần điện, hoàng đế bệ hạ băng hà, đại thần đều tới, đang chen chúc nhau trong chính điện, Ngự Vương đại nhân bị thương, vẫn còn đang trấn an đại thần. Đại nhân người bị thương nặng, không tiện ở lại chính điện, đã được Ngự Vương đại nhân đưa tới gian bên, cũng may chỉ bị thương phần mềm, thái y đã băng bó thượng dược rồi. Nhận được tin, ta liền chạy đến lập tức.”

Ta cười khùng khục, vết thương trên khóe miệng căng ra đau đớn, “Sshh… Dạ, ngươi thế nào cũng…”

“Ngươi quản ta làm gì! Vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới! Phúc khí đại nhân ngươi tốt nhỉ!”

Dường như Dạ giận rồi. Giận đến mức bay loạn trong phòng, tông tới tông lui.

“Dạ, ngươi đau lòng ta hả?”

“Có quỷ mới đau lòng ngươi!”

Con thỏ nhãi ranh nghe, cười phì một cái.

Ta cũng muốn cười, nhưng khắp người còn đau.

Dạ bay qua, sờ sờ trán ta, còn dịu giọng nói, “Bị thương nặng như vậy, lại phát sốt mất rồi.”

Ta thở dài, “Lần này, phải nằm bao lâu.”

“Vẫn là ba tháng!”

Ngự Vương một cước đá văng cửa, ngoài cửa tiếng ồn ào rầm rĩ truyền đến từ chính điện, còn xen lẫn tiếng la khóc của đám quý phi.

“Thỉnh hoàng tử ra ngoài.”

Con thỏ nhãi ranh buông tay ta, mắt nhìn ta, lại mắt nhìn Ngự Vương, không biết làm gì đành cúi đầu đi ra ngoài, đóng cửa. Ngăn cách hoàn toàn mớ tiếng động ồn ào.

Dạ không đi, trôi nổi giữa không trung, trợn to mắt chuẩn bị xem ta diễn trò hay.

Lại nói tiếp, Dạ làm kẻ bên dưới, nhưng lại là cái loại mà tư tưởng vô cùng cởi mở.

Trước đây khi ta thụ thương, nằm trên giường tĩnh dưỡng, hắn cả ngày lẫn đêm cứ trôi trong phòng ta, cũng không ngại chán, cũng chẳng ra ngoài, kể cả ta cho Ngự Vương đánh đàn thổi tiêu, hắn cũng bập bềnh một bên trợn to mắt nhìn, nhiều lần còn chìa ra bộ mặt nóng lòng muốn thử!

Đoạn thời gian đó ta luôn suy nghĩ, nếu Ngự Vương biết mỗi thời điểm hắn cùng ta yêu nhau, còn có một oán linh đứng bên cạnh quan sát, chẳng biết sẽ biến sắc ngoạn mục thế nào.

“Ngươi tỉnh rồi à.”

Ngự Vương đứng bên giường, nhìn ta từ trên cao xuống, “Hoàng đệ yêu dấu ra đi, sao ngươi không khóc.”

“Hắn ra đi vui vẻ lắm, ta khóc làm gì.”

Ngự Vương mặt đầy lệ khí, ta có nhắm mắt cũng biết tỏng, hắn đang giận dỗi.

Ta nhìn trên tay hắn cuốn mấy vòng vải bố, phỏng chừng cú cắn kia cũng chẳng nhẹ nha.


Thế là ta quyết định, ấm nào không sôi ta nhấc ấm đó2.

“Tay… Không sao chứ.”

“Tay?”

Ngự Vương giơ tay lên, nhìn nhìn, đột nhiên cười dịu dàng nói, “Không sao. ~ chẳng qua là bị chó cắn một phát.”

Dạ ở một bên cười hô hố.

“Ngươi mới là chó.” Ta tức giận đến nghiến răng kèn kẹt.

Ngự Vương nhìn ta, vành mắt đột nhiên ửng đỏ, “Cũng may, chí ít lúc ngươi cắn bản vương, bản vương biết ngươi vẫn còn hơi sức. Ngay lúc ấy bản vương đã nghĩ, còn sức như vậy, thì nhất định là không việc gì.”

Ta vươn tay phải, tưởng giữ chặt hắn, thế nhưng lúc khép lại ngón tay, mới cảm giác được bất thường.

Ngự Vương đột nhiên nhào tới, chộp lấy tay phải ta, cầm thật chặt, “Cả nhà già trẻ Văn thái y đã dời đến Lạc Dương, nếu Thanh Hòa không cam lòng, bản vương lập tức cho người diệt cửu tộc nhà lão.”

“Ngươi biết hết rồi?”

Ta nhìn hắn, bình tĩnh nói, “Tay phải của ta bị phế rồi, đúng hay không?”

“Là lỗi của bản vương.” Hai mắt Ngự Vương đỏ bừng, cầm tay ta đưa đến bên môi, nhẹ nhàng hôn xuống, “Bản vương không nên đề cập ngươi với mẫu phi, mẫu phi nhất định đã tra ra thân thế của ngươi hai năm rõ mười, bản vương không nghĩ tới… Bà sẽ đối với ngươi hạ tử thủ.”

“Ngự Vương điện hạ hô mưa gọi gió, chẳng lẽ muốn vì một kẻ lam nhan họa thủy3 như Thanh Hòa, mà trở mặt với chính mẹ đẻ của mình hay sao…”

Ta nhếch miệng cười khẽ, “Được rồi, cũng không phải đang đọc lời thoại…”

“Thập lục vệ chỉ còn lại bảy người.”

Ngự Vương đột nhiên ngắt lời ta, “Ta nói với bọn họ, bản vương biết các ngươi là mẫu phi tự tay chọn lựa, thế nhưng bắt đầu từ lúc này, những kẻ về sau muốn đi theo bản vương, thì đứng sang bên cạnh bản vương, những kẻ muốn thần phục mẫu phi, bây giờ phải chết.”

Không ngờ thực sự đã đi tới một bước này rồi.

Ta nghiêng đầu đi, hướng mặt sang bên cạnh hắn, “Kết cục thì sao.”

“Vệ Nhị, Vệ Tam, Vệ Tứ, Vệ Thất, Vệ Thập Nhất, Thập Tam, Thập Tứ, Thập Ngũ, Thập Lục, tự sát. Thời điểm bản vương chạy tới nơi, vẫn là đã muộn.”

Ta nói, “Ngươi xem, kỳ thực chưa muộn, lần này quả đúng là ta không thể động rồi, ngươi không hầu hạ ta rửa mặt chải đầu ăn cơm đi tiện, thì ít ra, cũng nên thổi tiêu cho ta một chút.”

Ngự Vương nhẹ nhàng hôn ta một cái, dịu giọng nói, “Bản vương không có kinh nghiệm, ngộ nhỡ căn không chuẩn lực đạo, thổi gãy mất tiêu thì làm sao.”

Ta mồ hôi lạnh đầy mặt, “Đã vậy… sau này hẵng nói đi…”

Dạ ở một bên lớn tiếng thở dài, chỉa vào mũi ta mà mắng, “Không có tiền đồ!”

Ta thẹn mướt mồ hôi, cứ nắm tay Ngự Vương như vậy mê man thêm lần nữa. Lần này, liên tục sốt cao, mê man ngủ suốt ba ngày, ngủ thẳng qua lễ tang của hoàng đệ.

…………………………………………

1. Trượng: đơn vị đo độ dài, 1 trượng bằng 10 thước (khoảng > 3m).

2. 哪壶不开提哪壶: thấy ấm nước nào không sôi thì nhấc ấm đó. Nghĩa bóng là nói mát, nói chuyện không nên nói, đụng chạm nỗi đau của người khác; hoặc là làm chuyện điên rồ, không nên làm.

Xuất xứ từ một câu chuyện dân gian. Đại khái là ngày xưa, có hai cha con mở một quán trà nhỏ, tuy nhỏ nhưng chủ quán tận tình hòa nhã, cộng thêm nước sôi chén sạch, nên càng buôn bán càng thịnh vượng. Nhưng tri huyện Bạch lão gia là một tên quan tham tài hám lợi, thường xuyên nghênh ngang đến quán trà nhỏ uống chùa. Hai cha con rất ức, lại chẳng thể trêu vào, đành bấm bụng nén giận.

Không lâu sau, chủ quán ngã bệnh, để việc làm ăn lại cho con trai ứng phó. Mấy ngày nay, Bạch lão gia vừa nâng chung trà lên, liền nhe răng nhíu mày bập miệng: “Nước này chưa sôi, trà không có mùi vị.”

Ông chủ nhỏ nói: “Lão gia, trà, vẫn là trà Long Tỉnh thượng đẳng hàng ngày chuẩn bị cho ngài; nước, vẫn là nước sôi sùng sục, sao có thể không có mùi vị chứ?”

Qua vài ngày tiếp, Bạch lão gia dần tới ít hơn; lại qua vài ngày tiếp, Bạch lão gia dần không tới nữa, quán trà nhỏ lại khôi phục vẻ thịnh vượng như xưa.

Lão chủ quán khỏi bệnh, liền hỏi con trai: “Vì sao Bạch lão gia không tới nữa?” Đứa con lanh lợi cười cười, nói: “Con pha trà cho lão, là thấy ấm nước nào không sôi thì nhấc ấm đó.”

;

3. Lam nhan họa thủy: chế từ câu thành ngữ “hồng nhan họa thủy” – sắc đẹp là mầm tai họa. Tụi TQ dùng từ “hồng” ẩn dụ cho phái nữ, “lam” ẩn dụ cho phái nam.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui