MÀN ĐÊM MỖI LÚC MỘT SÂU, Tương Thanh và Ngao Thịnh miên man bàn bạc đối sách, đến khi ổn thỏa rồi mới an tâm đi ngủ.
Ngao Thịnh vốn cảm thấy không khí đêm này rất thuận tiện để mà được dịp cùng Tương Thanh ôn tồn một phen.
Theo lý thuyết, Tương Thanh cũng sẽ không cự tuyệt nhưng nghĩ tới nghĩ lui Thịnh ta vẫn cứ thôi không thực hiện...Tương Thanh nhìn có hơi mỏi mệt.
Ngao Thịnh dịu dàng nắm tay Tương Thanh, an nhiên đi vào giấc ngủ.
–
Sáng sớm hôm sau, trước khi tảo triều, Ngao Thịnh liền cho gọi Tề Tán đến, nói cho y biết kế hoạch của mình.
Tề Tán nhíu mày, có chút khó hiểu nhìn Ngao Thịnh, “Hoàng Thượng, làm như thế thật sao?”
Ngao Thịnh gật gật đầu, “Phải, cứ như vậy mà làm.”
“Vâng.” Tề Tán cúi đầu rời đi.
Tương Thanh theo trong phòng đi ra, Ngao Ô tung tăng theo sau, cọ tới cọ lui chân y, trông điệu bộ như là thân lắm vậy.
Tương Thanh vỗ vỗ đầu nó, nhìn Ngao Thịnh, “Tất cả đã an bài ổn thỏa rồi chứ?”
“Phải.” Ngao Thịnh gật đầu, “Thanh, ta sẽ âm thầm mai phục, nếu có gì sơ xuất......”
“Yên tâm đi.” Tương Thanh vỗ vai hắn, cười bảo, “Ta cũng không phải tiểu hài tử.”
Ngao Thịnh khe khẽ gật gù.
Mọi chuyện đâu vào đó rồi, cả hai mới cùng nhau vào triều.
Trên kim loan điện, Ngao Thịnh phóng mắt nhìn xuống, quả nhiên hôm nay Liêu Mân không vào triều.
Hắn nhếch môi cười nhạt...xem ra là cố tình muốn giải trừ hiềm nghi đây mà.
Vẫn theo lệ thường, Ngao Thịnh hỏi han việc đã chuẩn bị cho cuộc Nam chinh tới đâu rồi, Đặng Tử Minh đáp hết thảy đều thuận lợi.
Ngao Thịnh lại quay sang hỏi người vừa mới nhậm chức bộ binh là Tề Tán, “Vũ khí đã đủ chương? Lương thảo sung túc chứ?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng.” Tề Tán hồi đáp, “Vật tư đã chuẩn bị hơn một nửa, một vài bộ phận đang dốc hết sức đẩy nhanh tốc độ, đến khi khai chiến hẳn sẽ hoàn tất.”
“Tốt lắm.” Ngao Thịnh gật gật đầu, nói, “Cung nỏ binh khí rất trọng yếu, nhất định phải tốn hao nhiều tâm sức.”
“Thần biết.” Tề Tán gật đầu.
Ngao Thịnh lại đợi một lúc, thấy không ai thưa trình gì, bèn hỏi Văn Đạt, “Hôm nay Nguyệt vương không vào triều sao?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng.” Văn Đạt đáp, “Vừa nãy hạ nhân của Nguyệt vương đến thông cáo, bảo là vương gia đã ngã bệnh.”
“Bệnh?” Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, “Sao Nguyệt vương lại cứ hay sinh bệnh thế? Là vì thân thể không khỏe hay bệnh nan y gì?”
“Hoàng Thượng.” Quý tư vội trình, “Nguyệt vương quả thật vẫn hay cáo bệnh, thân thể suy nhược, dù đã thỉnh rất nhiều thái y đến xem mạch nhưng vẫn không chuyển biến gì cả.”
“Ai.” Ngao Thịnh lắc đầu, thở dài mà rằng, “Sao ta lại quên mất nhỉ? Nếu thái y đều bó tay thì hiện tại trong cung có thiên hạ đệ nhất thần y Mộc Lăng đấy, sao không mời thần y đến xem bệnh giúp vương gia đi.”
Mọi người nhìn nhau, cảm thấy lời kia rất đúng.
“Thôi thì vậy đi.” Ngao Thịnh nói với Văn Đạt, “Ngươi đi mời Mộc thần y đến, bảo là trẫm nhờ thần y đến xem bệnh cho Nguyệt vương, đồng thời cũng thay ta thăm hỏi đường huynh...Aiii, trong khắp Thịnh Thanh, ta chỉ còn mỗi vương gia là thân thích, nếu có gì bất trắc thì sau này trẫm còn mặt mũi đâu mà đi gặp hoàng nương chứ.”
Chúng thần đều tâu người nói chí phải.
Ngao Thịnh thấy quần thần đều không còn gì muốn bẩm báo nữa, bèn nói, “Một khi đã như vậy.....chúng khanh gia bãi triều.
Mọi người cứ về lo việc của mình, trẫm phải đi xem Nguyệt vương thế nào.”
Chúng thần tản đi, Văn Đạt vội chuẩn bị mã giá, Ngao Thịnh quay về phòng thay triều phục ra.
Tương Thanh đứng chờ bên mã giá, lúc này lại nhìn thấy Tề Tán đứng bần thần trước cửa, Tương Thanh đến gần mà hỏi, “Tề đại nhân, có việc gì à?”
Tề Tán thở dài, tuy hôm nay chỉ là diễn kịch thôi nhưng từ trước đến nay Tương Thanh vẫn luôn gọi y là Tề huynh nay lại sửa thành Tề đại nhân...Tương Thanh nhìn thật thà nhưng tuyệt không ngốc, xem ra là đã nhìn ra được khối tâm tư kia của y rồi.
“Phu tử......!Tại hạ có việc muốn phu tử hỗ trợ.” Tề Tán nói.
“Việc gì?” Tương Thanh thản nhiên hỏi.
“À......!chuyện chế tạo binh khí và sửa chữa cung nỏ vốn rất thuận lợi nhưng gần đây lại gặp một vài việc quấy nhiễu.” Tề Tán khẽ thở dài, “Không biết Thanh phu tử có thể ra mặt giúp ta không.”
Tương Thanh như ngạc nhiên mà hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì? Ngài là Binh bộ thượng thư, mọi chuyện lớn nhỏ đều có thể định đoạt, ai lại dám khó xử ngài?”
“Không dối gì phu tử.” Tề Tán đáp, “Ta thân là phản thần, tuổi đời còn trẻ lại được đảm nhiệm chức vị quan trọng nên không được nhiều người nể nang.
Lần này, Hoàng thượng giao cho ta nhiệm vụ chuẩn bị vật tư vô cùng trọng yếu, nếu như có gì sơ suất thì ta có bị chém rơi đầu cũng không hết tội.”
“Ngài không phải đã bảo là mọi chuyện đều tiến triển thuận lợi sao?” Tương Thanh nghi hoặc.
“A......!Kỳ thật, có không ít trở ngại.”
“Ngài cứ nói thẳng” Tương Thanh khó hiểu, “Ngài nhận hoàng mệnh đúc binh khí, kẻ nào lại to gan khó dễ ngài?”
“A.” Tề Tán lắc đầu, “Tỷ như vật liệu gỗ....lẽ ra là trong một ngày đã vận chuyển đến nơi nhưng lại kéo dài đến hai ngày, nhân công thì vô trách nhiệm, suốt ngày trì trệ không làm...Nếu hỏi tới thì lại trả lời qua loa, nói là sẽ sửa chữa nhưng hôm sau lại tiếp tục bê tha như cũ.
Nói trắng ra, là họ cố tình khó dễ.”
Tương Thanh nghe xong nhíu mày, “Ngài muốn nói, các quan viên cố tình ngáng chân ngài?”
Tề Tán thở dài, gật đầu.
“Buồn cười!” Tương Thanh giận dữ nói, “Sao ngài lại không bẩm lên Hoàng thượng để trừng trị đám quan viên thối nát kia?”
“Phu tử, không cách nào bắt tội được họ.” Tề Tán âu rầu đáp, “Họ đều là những nguyên lão công đức dày dạn, nói cái gì thì chính là cái đó...Ta nếu còn muốn giữ chức vị này thì chỉ có thể im lặng chịu đựng, nhưng lần này vừa không thể trơ mắt nhìn lại chẳng thể đắc tội họ.
Vì vậy...mong phu tử thay ta ra mặt...nhưng...”
“Ta hiểu.” Tương Thanh thở dài, “Ngài sợ sẽ kinh động đến Hoàng thượng phải không?”
“Đúng vậy.” Tề Tán cúi đầu.
“Việc này không khó.” Tương Thanh ngẫm nghĩ một lúc lại nói, “Ngài cứ chờ ta ở cung môn đi, chốc nữa ta sẽ cùng đi với ngài!”
“Tốt quá!” Tề Tán cúi người hành lễ, “Đa tạ Thanh phu tử.”
Tương Thanh mỉm cười, xoay người rời đi.
Tề Tán nhìn theo bóng dáng Tương Thanh mà khẽ thở dài, cau mày lắc đầu...Kỳ thật y cũng không muốn sự tình diễn biến thành như thế, chỉ cần có thể đứng nhìn từ xa là được rồi.
Nhưng hiện giờ xem ra...không cách nào trở lại như xưa được.
Tề Tán xoay người, ngước đầu nhìn trời rồi lại sầu não cúi đầu, dáng lưng đầy cô đơn mà đi đến cung môn.
Tương Thanh trở lại bên mã giá, liền nhìn thấy Ngao Thịnh đi ra.
“Thanh, chuẩn bị tốt mọi thứ rồi chứ?” Ngao Thịnh lo lắng hỏi.
“Ách......!Mộc Lăng đâu?” Tương Thanh nhìn quanh.
“Hắn nói sẽ đứng chờ ở cửa Nguyệt vương phủ, đến đó trước để ăn mì hoành thánh.” Ngao Thịnh bó tay thở dài.
“Thịnh Nhi, một mình ngươi đi đi.” Tương Thanh nói, “Ta không muốn đi.”
Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, “Tại sao?”
Tương Thanh cười nhẹ, “Ta muốn nghỉ ngơi một chút.”
Ngao Thịnh chần chờ nhưng vẫn gật đầu, “Vậy cũng tốt, gần đây ngươi mệt mỏi lắm rồi, đợi ta quay lại rồi cùng dùng bữa nhé.”
“Được.” Tương Thanh gật đầu, nhìn theo Ngao Thịnh tiến vào mã giá, rời đi.
Đợi đến khi Ngao Thịnh đi rồi, Tương Thanh mới xoay người đi đến cung môn, Tề Tán đã đứng đợi sẵn từ lâu.
Tương Thanh đến gần, nói, “Tề đại nhân, đi thôi.”
Đúng lúc này...!kẻ vốn nên ngồi trong mã giá là Ngao Thịnh lại cùng Tần Vọng Thiên âm thầm đi theo sau Tương Thanh.
Người hiện giờ ngồi trong mã giá là một ảnh vệ.
Vì ngữ giọng của người này có phần tương tự Ngao Thịnh nên hắn mới an bài cho y cải trang thành mình.
Cửa nẻo nhà Liêu Mân tan hoang như thế, Ngao Thịnh biết thể nào gã cũng sẽ căn dặn hạ nhân bảo là chủ nhân vắng nhà không cho người vào.
Có Mộc Lăng và Văn Đạt ở đó, chốc lát là giải quyết xong mọi rắc rối.
Tương Thanh cùng Tề Tán sánh vai mà đi.
Tề Tán lại không chút tự nhiên.
Hai người khi gặp mặt vốn có thể hàn huyên vài câu, dù rằng cả hai đều không ưa nói chuyện...nhưng hiện tại, Tương Thanh lại dè dặt câu nệ.
“Phu tử.” Tề Tán lên tiếng phá vỡ thế cục.
Tương Thanh xoay mặt nhìn, “Tề đại nhân có việc gì à?”
Tề Tán cười khổ lắc đầu, “Dẫu biết nói ra là sẽ mất đầu như chơi nhưng việc ta mến mộ phu tử là thật, ta cũng không có gì xấu hổ hay lo lắng mà giấu giếm.”
Tương Thanh nghe xong liền kinh ngạc ngẩn người, Ngao Thịnh cùng Tần Vọng Thiên âm thầm đi theo cũng đã nghe thấy mồn một, Ngao Thịnh sắc mặt sa sầm đi, Tần Vọng Thiên vội giữ chặt hắn, nói, “Đừng xúc động!”
Ngao Thịnh thở dài, “Ta đâu có xúc động, nếu có thì đã sớm xông ra rồi!”
Tương Thanh cũng vì lời này của Tề Tán mà không biết phải làm sao, “Tề đại nhân, ngài nói đùa chẳng vui gì hết.”
“Ta không nói đùa.” Tề Tán tha thiết bộc bạch, “Ta vốn không thích phu tử, hay nói đúng hơn là ta không có cảm giác với nam nhân...nhưng lần đó, phu tử liều mình cứu ta và gia phụ, đã khiến ta động tâm.”
“Người ta cứu vốn không phải là ngài và phụ thân ngài.” Tương Thanh thẳng thắn đáp.
“Ta biết.” Tề Tán ảm đạm cười, “Nếu kẻ huynh muốn cứu là phụ tử ta thì ta đã không rung động như thế...Chân tình mà phu tử giành cho Hoàng thượng khiến người khác cảm động.
Cũng vì vậy mà ta đã bị cuốn theo.”
Tương Thanh khẽ nhíu mày.
“Song, phu tử không cần phiền lòng.” Tề Tán rũ mắt nhìn Tương Thanh, “Ta không có ý định gì khác, thích là một chuyện nhưng có chiếm được hay không lại là chuyện khác...Nếu ta không cách nào được đáp lại thì tự nhiên cũng buông tay mà thôi.”
Tương Thanh xoay mặt, nghiêng đầu nhìn Tề Tán – Người này quả thật rất khôn khéo đến là hợp lòng người.
“Ta và phu tử khác nhau.” Tề Tán lắc lắc đầu, “Ta sẽ không yêu một người đến mức nguyện chết vì người đó.
Ngay cả phụ thân mà ta cũng xem ông như là đá lót đường trên quan lộ.” Tề Tán chua xót cười khổ, “Nếu như đối phu tử chấp mê bất ngộ thì chỉ tổ khiến quan lộ của ta trắc trở, Hoàng thượng tuyệt không dung thứ, lúc đó khó mà tránh được họa sát thân, nên ta không dại gì đâm đầu vào.
Cảm tình với ta mà nói là thứ có thể phai nhòa theo thời gian.
Ta nếu trường mệnh trăm tuổi, quan lộ thênh thang, phú quý vinh hoa hưởng đầy...rất nhanh sẽ quên mất người có tên là Tương Thanh mà thôi.”
“Tiểu tử này......” Tần Vọng Thiên lắc đầu, nhìn Ngao Thịnh, “Nghe thì có hơi phũ phàng một chút nhưng lại rất đúng.....!Đích thật là người rất sáng suốt.”
Ngao Thịnh nheo mắt nhìn theo, thoáng chốc cảm giác lo sợ không tên kia cũng tiêu biến đi, nguyên lai nếu không có quyền lực cùng địa vị thì chuyện yêu ai đó là điều không thể.
Nếu hắn và Tề Tán đổi vị trí cho nhau...liệu hắn cũng sẽ trả lời giống y chứ?
Nghĩ vậy, Ngao Thịnh lại trầm mặc, Tần Vọng Thiên cũng tốt mà Tư Đồ cũng vậy, đều là những kẻ bễ nghễ thiên hạ...!Hay nói đúng hơn, trên đời này, chỉ có những kẻ đứng cao hơn người khác thì mới có tư cách nói chuyện tình ái.
Nếu vậy thì việc năm xưa hắn sát huynh thí cha mưu triều soán vị là đúng đắn sao.
Tương Thanh âm thầm thở dài, “Tề đại nhân, ngài đã suy nghĩ quá cực đoan rồi.”
Tề Tán nhíu mày, “Phu tử nói thế là sao?”
Tương Thanh thâm trầm đáp, “Thích hay không thích cùng với chuyện thăng quan phát tài, mệnh dài trăm tuổi thì có liên quan gì nhau.
Nguyên nhân khiến ngài phải buông tay chẳng qua là vì ta không hề thích ngài.”
Tề Tán ngây người, Ngao Thịnh sửng sốt.
Tương Thanh bình thản nói tiếp, “Dù ngài và Thịnh Nhi có hoán đổi vị trí cho nhau thì ta cũng không thay lòng đổi dạ, ngài buông tay là tốt hơn hết thảy.”
Tề Tán nheo mắt nhìn Tương Thanh, “Nếu như đã nắm quyền sinh sát trong tay thì sao ta lại phải từ bỏ?”
Tương Thanh nhợt nhạt cười, “Chết nhẹ tựa lông hồng nhưng tâm thương tổn lại nặng hơn cả thái sơn, tội tình gì lại vì một người không yêu mình mà hao tâm tổn lực? Nếu như có được quyền lực khuynh thiên hạ thì sao không đi tìm người thật lòng với mình.
Như vậy mới không uổng một kiếp này.”
Tề Tán tinh tế cân nhắc.
Tương Thanh vỗ vỗ bả vai y, cười nói, “Tề huynh, hãy cho bản thân một cơ hội, tìm người thật sự thuộc về mình đi? Huynh thích người thế nào?”
Tề Tán dở khóc dở cười, “Cuối cùng phu tử cũng chịu gọi ta là Tề huynh rồi ư?”
Tương Thanh gật đầu, chắp tay sau lưng mà đi thẳng về phía trước, “Huynh vốn không phải là kẻ xấu, nếu được thì ta không muốn đối đầu với huynh.
Suy cho cùng, làm bằng hữu vẫn tốt hơn là kẻ thù không phải sao?”
Tề Tán vô lực gật đầu, trong lòng cảm khái, Tương Thanh ơi là Tương Thanh, huynh là đang muốn khai thông cho ta.....!Nghĩ lại thì, những gì Tương Thanh nói hoàn toàn không sai, nếu đã không có duyên thì cần gì níu kéo còn khi đã có lòng rồi thì phải đường đường chính chính mà yêu hết tâm...Đúng vậy! Tề Tán gật đầu – Phải là ngươi tình ta nguyện thì mới chân chính gọi là yêu!
Đi thêm vài bước, Tề Tán thở dài cúi đầu với Tương Thanh, “Phu tử quả nhiên cao kiến.”
Tương Thanh cũng đáp lễ, “Không dám không dám.”
Ngao Thịnh ngây ngốc đi theo phía sau, nếu không phải vì Tần Vọng Thiên kéo lại thì hắn đã quên mất là mình đang bí mật dõi theo người kia.
“Tương Thanh thực sự rất giỏi.” Tần Vọng Thiên cười hỏi Ngao Thịnh, “Sao rồi? Vui sướng lắm phải không?”
Ngao Thịnh tuy không đáp nhưng mặt mày đã hiển lộ vẻ si mê rồi.
Từng câu từng chữ của Tương Thanh chạm đến tận đáy lòng hắn.
Chỉ cần câu “Dù ngài và Thịnh Nhi có hoán đổi vị trí cho nhau thì ta cũng không thay lòng đổi dạ” thôi là đã khiến hắn thần hồn điên đảo rồi, dù có bảo hắn vì Tương Thanh mà lên núi đao xuống biển lửa thì hắn cũng mỉm cười chấp nhận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...