“AI?” TƯƠNG THANH TÒ MÒ HỎI.
“Tề Tán.” Ngao Thịnh cười nhạt.
“Tề Tán?” Tương Thanh nhíu mày, khó hiểu hỏi tiếp, “Chuyện này thì liên quan gì đến Tề Tán chứ?”
“Ta muốn gọi Tề Tán đến để giúp ta diễn một vở kịch.” Ngao Thịnh nhợt nhạt cười, “Nếu như buộc phải nói thì ở hoàng cung, người duy nhất có thể khiến Quan Khế bận tâm chính là Tề Tán.”
Tương Thanh vẫn như cũ không thể hiểu được ý đồ của Ngao Thịnh, “Thịnh Nhi, nghĩa là sao?”
Ngao Thịnh vươn tay nâng cằm Tương Thanh lên, cười nói, “Lát nữa ngươi sẽ hiểu thôi.” Dứt lời liền kéo y đến ngự thư phòng, hơn nữa còn bảo Văn Đạt cho gọi Tề Tán đến.
Không lâu sau, Tề Tán đã vội vàng chạy đến.
Mấy ngày nay y luôn bận bịu giúp Đặng Tử Minh chuẩn bị lương thảo cùng huấn luyện nhân mã, hiện tại Ngao Thịnh lại đột ngột triệu kiến như thế khiến y có chút hoang mang không biết là đã xảy ra chuyện gì.
“Tham kiến Hoàng Thượng.” Tề Tán nhanh cúi đầu hành lễ, Ngao Thịnh chỉ phẩy tay nói, “Tề Tán, trẫm có chuyện muốn nhờ.”
“Hoàng Thượng đừng nói thế, có gì xin người cứ phân phó.” Tề Tán vội đáp.
“Được rồi.” Ngao Thịnh đắn đo một lúc lại đưa thư hồi âm của Văn Xương Minh cho Tề Tán, “Khanh cứ xem đi.”
Tề Tán vội tiếp lấy, đọc xong lại ngây ngẩn cả người.
“Chuyện này......” Tề Tán nhíu mày nhìn Ngao Thịnh, “Nguyệt vương Quan Khế là giả ư? Điều này thật không thể nào, giả mạo một Vương gia lâu như thế...không phải là chuyện dễ dàng gì.”
Ngao Thịnh gật gật đầu, “Có đoán được việc trẫm muốn khanh làm là gì không?”
Tề Tán do dự một chút, lại nói, “Thứ thần ngu dốt.”
“A.” Ngao Thịnh cười gằn, “Khanh một chút cũng không hề ngu dốt.
Tề Tán khanh nếu thật là kẻ ngây ngốc thì trên đời này chẳng ai là người thông minh cả.”
Tề Tán sắc mặt chợt trắng bệch ra, theo bản năng lại liếc nhìn Tương Thanh.
Tương Thanh hoàn toàn không hiểu Ngao Thịnh và Tề Tán đang nói đến chuyện gì nên chỉ còn biết đứng ở một bên nhìn.
“Khanh thông minh như vậy hẳn là không cần trẫm phải dạy nên làm thế nào đâu nhỉ, sau khi chuẩn bị xong thì hãy báo trẫm một tiếng.” Ngao Thịnh lạnh lùng cười, “Trẫm sẽ đợi tin tốt từ khanh.”
Tề Tán khe khẽ thở dài, thi lễ với Ngao Thịnh lần nữa, “Thần tuân chỉ.” rồi xoay người lui ra.
“Ngươi bảo y đi làm chuyện gì vậy?” Tương Thanh tò mò hỏi.
“Khám phá ra ý đồ thật sự của Quan Khế.” Ngao Thịnh nói xong liền đứng dậy kéo tay Tương Thanh đi, “Thanh, mau thay y phục dạ hành thôi.”
“Trời còn chưa tối mà ngươi thay y phục dạ hành để làm gì chứ?” Tương Thanh càng không hiểu nổi.
Ngao Thịnh chỉ cười, đoạn lại gọi Văn Đạt đến, bảo y triệu Tống Hiểu và Vương Trung Nghĩa vào cung, cứ để họ ở trong tẩm cung của hắn, nửa canh giờ sau thì bảo hai người về.
Văn Đạt cũng không hiểu Ngao Thịnh làm thế là có mục đích gì nhưng vẫn xoay người đi làm.
“Thật ra là ngươi muốn làm gì?” Tương Thanh bị Ngao Thịnh làm cho hồ đồ mất rồi nhưng Thịnh ta lại chẳng nói năng chi, chỉ kéo Tương Thanh về phòng, tìm hai bộ y phục dạ hành mà thay vào.
Sau khi thay xong, Tương Thanh chau mày nhìn kẻ một thân áo đen là Ngao Thịnh, thắc mắc hỏi, “Bây giờ thì làm gì nữa?”
Ngao Thịnh mở cửa tủ áo gần đấy ra, ngoắc Tương Thanh đến gần, “Thanh à, vào trong đây đi!”
Tương Thanh nhíu mày, tựa hồ là không muốn, nhưng Ngao Thịnh lại nhanh tay đẩy y vào trong rồi đóng cửa tủ lại.
Tủ áo tuy rộng thật nhưng chứa đến tận hai người cao lớn như thế thì vẫn có phần ngột ngạt.
Bên trên cửa có những khe hở nên ánh sáng vẫn lọt vào trong được.
Tương Thanh ngồi ở phía trước còn Ngao Thịnh thì ở đằng sau, ôm trọn lấy y.
Cả người Tương Thanh hoàn toàn lọt thỏm vào lòng hắn.
Tương Thanh buồn bực nghĩ......!Ngao Thịnh lại lên cơn điên, sao y lại phải tham gia cùng hắn chứ? – nghĩ vậy lại định bụng đẩy Ngao Thịnh đi mà bước ra ngoài.
Đúng lúc này, bên ngoài chợt có tiếng bước chân, Ngao Thịnh vội kéo Tương Thanh ngồi xuống, thấp giọng nói, “Họ đến rồi.”
Tương Thanh im lặng ngồi yên, nhìn chằm chằm Ngao Thịnh, vừa hay có tiếng nói vọng vào.
“Hoàng Thượng không ở đây sao?” Tiếng của Tống Hiểu vang lên.
“Dạ.....lúc nãy vẫn còn ở đây.” Văn Đạt nhìn tới nhìn lui, đoạn lại xoay sang nói với Tống Hiểu và Vương Trung Nghĩa, “Hoàng Thượng căn dặn, nhị vị tướng quân cứ chờ ở tẩm cung.”
“Chờ ở tẩm cung.....!thế thì không tốt lắm đâu?” Tống Hiểu do dự.
“Ai nha, ngươi dông dài cái gì chứ?!” Vương Trung Nghĩa sải bước đi vào phòng trong, lớn giọng quát, “Hoàng Thượng đã bảo chờ ở trong đó thì cứ vào mà chờ đi chứ.
Hơn là phải đứng ngoài đúng không nào.” Nói chưa xong liền quay lưng đảo mắt nhìn khắp phòng, “Thiệt là xa hoa quá sức vậy đó...”
Tống Hiểu cũng theo vào, nói, “Đây vốn là tẩm cung do chính tiên hoàng tự tay bố trí, Hoàng Thượng chẳng qua là dùng tạm lại mà thôi.....!Hoàng Thượng vốn là người cần kiệm, ngươi nhìn thư phòng của người mà không biết sao.”
Văn Đạt nhìn quanh bốn phía, cũng cảm thấy có chút kỳ hoặc, nhưng nghĩ lại thì biết đâu đây là do Ngao Thịnh cố tình sắp xếp nên liền nói, “Nhị vị tướng quân cứ ở đây đợi Hoàng thượng, nô tài có việc phải lui xuống ạ.”
“À, công công xin cứ tự nhiên.” Tống Hiểu gật đầu, Văn Đạt liền xoay người bỏ chạy.
Không lâu lúc sau, hạ nhân liền tiến vào dâng trà.
Tống Hiểu cũng không tìm ghế ngồi xuống mà chỉ đứng nhìn, vừa chờ vừa ngóng vọng ra ngoài.
“Nè.” Vương Trung Nghĩa lại hết sức tự nhiên mà kéo ghế ra ngồi, cầm lấy tách Thiết quan âm[1] mà nuốt trôi một cái ực, nói, “Tống Hiểu a, ngươi cứ ngồi xuống đi, làm gì mà đi qua đi lại hoài, hại ta đầu váng mắt hoa luôn rồi nè.”
“Đồ đầu đất, ngươi không biết như vậy là không hợp lễ tiết sao?” Tống Hiểu tức giận quát.
“Sao lại không hợp?” Vương Trung Nghĩa khó hiểu gãi đầu.
“Ngươi......!Ngươi khi nào thì thấy thần tử mà lại ngồi trong tẩm cung của hoàng thượng ăn bánh uống trà không hả?” Tống Hiểu giậm chân.
Bên trong tủ áo, Tương Thanh ngoái đầu nhìn Ngao Thịnh, chỉ thấy hắn vừa nghe vừa cong môi cười.
“Thì có ta và ngươi đó thôi......” Vương Trung Nghĩa ngây ngô đáp, rồi lại trừng mắt nhìn long sàng to lớn kia mà hét, “Chu choa ta ơi!”
“Cái gì?” Tống Hiểu quắc mắt nhìn gã.
“Ai, ta nói, ngươi đoán thử coi bốn cái trụ kia có phải là vàng ròng không? Mà hình như cái giường cũng đúc bằng vàng nốt thì phải.” Vương Trung Nghĩa tò mò đi đến gần long sàng.
“Này.” Tống Hiểu vội túm gã lại, rống lên, “Ngươi điên à?! Không biết đây là đâu sao, ngay cả long sàng mà cũng dám nhìn nữa?”
“Sao lại không thể nhìn chứ?” Vương Trung Nghĩa bĩu môi, “Không phải chỉ là nơi để ngủ thôi sao......!Hả? Đúng rồi, ngươi đoán coi Thanh phu tử ngủ ở đâu ha?”
“Phi!” Tống Hiểu phì nước bọt vào mặt Vương Trung Nghĩa, “Chuyện này không đến lượt chúng ta được quyền nghị luận, nói bậy nói bạ coi chừng cái đầu ngươi đó!”
“Gì chứ?” Vương Trung Nghĩa bất mãn nói, “Thanh phu tử không phải là hoàng hậu sao, có gì mà lại không thể nói, y và Hoàng thượng rất xứng đôi mà, ta nếu không là nam nhân thì cũng sẽ thích Thanh phu tử thôi.” Vừa nói vừa đi đến gần long sàng, ngưỡng cổ nhìn, “Ai, bên trên còn nạm cả ngọc nữa này!”
Trong tủ áo, Ngao Thịnh há to miệng cười, Tương Thanh mặt mày lại đỏ ửng, có lẽ vì tựa sát vào nhau quá, hơi thở Ngao Thịnh vương vít quanh tai khiến Tương Thanh cả người nóng bừng.
“Tiên hoàng thực là xa hoa lãng phí quá mức!” Vương Trung Nghĩa cảm thán, “Ta nhớ lúc ấy đó nạn đói khắp nơi, sao ông ấy lại còn lấy vàng đúc thành giường nữa chứ, nhiêu đây cũng đủ cho cả trăm người cơm no suốt đời.”
“Từ xưa đều là như thế, ở đâu cũng như nhau cả thôi.” Tống Hiểu lắc đầu, thản nhiên thở dài.
“Nói vậy sao được?” Vương Trung Nghĩa khó hiểu hỏi, “Đâu phải hoàng đế là do trời sinh...từ khi khai quốc đến nay, không phải hoàng đế nào cũng đều dựa vào binh mã mà giành được giang sơn sao? Nói trắng ra thì là cướp lấy, ngay cả hoàng thượng của chúng ta cũng giành lấy vương vị đó thôi.”
“Ngươi......” Tống Hiểu vội liếc nhìn ra bên ngoài, thấy không ai thì mới nhẹ nhõm thở ra, đoạn lại quay sang mà liếc Vương Trung Nghĩa, “Đại ca của ta ơi, ngươi bớt nói năng hàm hồ đi có được không? Muốn mất đầu à! Sao lại không phân biệt nặng nhẹ như thế a?”
“Thế thì sao nào?” Vương Trung Nghĩa lại ngồi vào bàn mà nâng tách trà lên uống, “Khi mẹ ông đây mất, ông đây phải đi vay tiền mà mua gỗ về đóng quan tài đấy, nếu mà mẹ ta lúc này mới chết thì ta cũng đủ sức đúc quan tài bằng vàng cho bà ấy rồi...Lúc đó ta đã nghĩ, ta làm thế đã là hiếu thuận với bà lắm rồi nhưng nếu sớm đi thi võ trạng nguyên hơn một chút thì khi chết mẹ ta may ra còn được ma chay tử tế.”
Tống Hiểu nghe xong, khẽ nhíu mày, vỗ vỗ bả vai Vương Trung Nghĩa, “Ai, người mà, sống chết đều có số, hơn nữa, không phải Hoàng Thượng đã hứa sẽ xây từ đường cho mẫu thân của ngươi sao, ngươi cũng không nên khổ sở nữa.”
Vương Trung Nghĩa khinh bỉ lườm, “Ta nói Tống Hiểu a, ngươi là kẻ chỉ chịu ngon ngọt thôi, thế là không được nhá.”
Tương Thanh thấy Ngao Thịnh suýt chút nữa là đã bật cười ra tiếng, bèn bịt miệng hắn lại, tiếp tục lắng nghe.
“Ta thì sao nào?” Tống Hiểu trừng mắt nhìn Vương Trung Nghĩa, thầm mắng – đồ ngốc như ngươi mà cũng dám xỏ xiên ta?
“Ngươi nhìn mà không thấy à, bình thường ta lúc nào cũng chí chóe cãi lại ngươi nên ngươi chẳng ưa gì ta nhưng nay khi thấy ta kêu khổ thì liền hạ giọng đi an ủi.” Vương Trung Nghĩa nói, “Sau này có có ai giả khổ đến than khóc thì chẳng phải ngươi sẽ mềm lòng sao? Thế thì có khác gì cho người ta lợi dụng đâu!”
Tương Thanh cùng Ngao Thịnh nghe xong đều nhịn không được mà gật đầu, đừng thấy Vương Trung Nghĩa bình thường khù khờ mà không tin, đây đúng thật là nhược điểm của Tống Hiểu.
Tống Hiểu bị Vương Trung Nghĩa chọc cười, bèn nói, “Hết cách rồi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cho nên ta mới chỉ là một Đại tướng quân mà thôi, người giống như Đặng Tử Minh thì mới làm nguyên soái được.”
“Hắn cũng không xứng.” Vương Trung Nghĩa lớn tiếng cười, “Lão Đặng kia với ngươi kẻ tám lạng người nửa cân thôi.”
“Nói thế là sao hả?” Tống Hiểu khó hiểu hỏi lại, “Tiểu tử nhà ngươi, ngay cả Đặng Tử Minh mà cũng không nể nang gì hết sao?”
“Không phải không nể nang.” Vương Trung Nghĩa phân bua, “Cái tên đó ấy hả, ta cũng không biết nói sao về hắn nữa, không ngốc hoàn toàn mà cũng không láu cá hẳn...Hắn ta rất là gian manh...Điểm này thì không tốt chút nào hết...Lúc nào cũng mưu mô đủ thứ chuyện.
Có đôi khi người khác không có ý gì xấu thì hắn cũng đều có thể gán tội người ta được.
Sống thế thì mệt mỏi lắm!?”
Tống Hiểu nhíu mày nói, “Ngươi vậy mà lại nhìn thấu hết nha, vậy thì nói thử coi, ở Thịnh Thanh ta ai là người đáng mặt nhất nào?”
Vương Trung Nghĩa cười cười, bĩu môi, nói, “Thanh phu tử!”
“A.” Tống Hiểu cười mát, “Ta nói Vương Trung Nghĩa, Hoàng Thượng với phu tử đều không có ở đây nên người có nịnh nọt thì cũng chẳng được ít gì đâu.”
“Ta thèm vào.” Vương Trung Nghĩa khinh khi nhìn Tống Hiểu, “Ông đây là ăn ngay nói thẳng!”
“Cho dù ngươi có ăn ngay nói thẳng thì......” Tống Hiểu lắc đầu, nói, “Ngươi nếu mà nói Hoàng Thượng là người giỏi nhất thì ta đây còn phục nhưng đằng này lại bảo là Thanh phu tử...!Ta công nhận là Thanh phu tử rất tốt, võ công cao, lại còn thông minh, nhưng y có tốt được bằng ta không nào, hơn nữa y lại chẳng có khí phách, sao lại đáng làm nguyên soái cho được?”
“Hắc hắc.” Vương Trung Nghĩa ngồi tréo chân mà rằng, “Ta nói lão Tống này, các ngươi đừng có nghĩ là sõi đời hơn lão Vương ta nhá, về nhìn người thì ông đây chẳng thua ai đâu...Ngươi cứ chờ mà coi, Thanh phu tử vì suốt ngày bị Hoàng thượng trói chân nên mới nhìn không ra được chân diện, cứ đợi đến khi y hoàn toàn bộc lộ con người mình đi, không chừng còn hù chết đám các ngươi nữa.”
“Ngươi làm sao mà biết được?” Tống Hiểu khó hiểu hỏi, “Bộ ngươi từng thấy được uy lực thực sự của y sao?”
Vương Trung Nghĩa ho khan một tiếng, dí mặt đến gần mà nói với Tống Hiểu, “Ta nghe người ta nói, thân phận thật sự của Thanh phu tử chính là Tam đương gia của Hắc Vân Bảo.”
Tống Hiểu gật gật đầu, đáp “Tuy rằng không ai nói cả nhưng chuyện này cũng không phải là bí mật gì.”
Vương Trung Nghĩa gật gù, “Ngươi lúc nào cũng thấy y đơn thuần nên chắc chẳng đời nào nghĩ y là một người rất lợi hại phải không?”
Tống Hiểu đắn đo một lúc rồi lắc đầu.
“Vậy ta mới nói…” Vương Trung Nghĩa cười nói, “Thanh phu tử và Tề Tán đều không phải là người đơn giản đâu.”
“Sao lại lôi luôn cả Tề Tán vào nữa?” Tống Hiểu thắc mắc.
“Vì đều không thể nhìn ra được năng lực thật sự của họ.” Vương Trung Nghĩa giải thích, “Ngươi vừa nhìn thì biết là một võ tướng, Đặng Tử Minh là tên cáo giá, Ngưu Hiển là đầu đất, ngay cả Hoàng Thượng liếc mặt một cái cũng thấy là một vị hoàng đế khó lường...nhưng còn Tề Tán với Thanh phu tử ấy hả, ta nhìn mãi mà cũng không ra.
Ngươi nói thử coi, ngươi có thấy họ xuất chúng không?”
“A......” Tống Hiểu một lúc lâu sau mới gật gù mà cười, “Ta nói lão Vương à, kỳ thật ngươi chẳng ngu tí nào cả.”
Vương Trung Nghĩa bĩu môi, nói, “Ta tự biết là ta lợi hại, mọi người dù có chê ta ngốc nhưng mà sự thật là ta chẳng ngốc tí nào hết...đúng không?”
Tống Hiểu lắc đầu, nâng tách trà lên uống.
Hai người uống hết cả ấm trà, đợi cũng gần nửa canh giờ.
Vương Trung Nghĩa duỗi chân nói, “Mẹ ôi, sao còn chưa thấy ai nữa a......hay là Hoàng Thượng quên rồi.”
Đúng lúc này, Văn Đạt đột ngột bước vào, thông báo, “Nhị vị tướng quân, Hoàng Thượng có việc đột xuất nên không thể đến được, người bảo hai ngài cứ về trước.”
Vương Trung Nghĩa cùng Tống Hiểu liếc nhìn nhau, lại quay sang hỏi Văn Đạt, “Hoàng Thượng tìm chúng ta có việc gì ư? Sao lại hoãn lại? Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“A không phải đâu.” Văn Đạt lắc đầu, “Chắc là Hoàng Thượng thấy hai vị vì lo chuyện vật tư mệt mỏi quá nên muốn hai vị đến đây nghỉ ngơi uống trà ấy mà.”
Tống Hiểu liếc nhìn Vương Trung Nghĩa......Đúng là trà rất ngon...nhưng mà Hoàng Thượng cũng hơi nhiệt tình thái quá rồi.
Nhưng nói gì thì nói, tuân lệnh của quân vương chính là bổn phận của thần tử mà, vậy nên hai người cũng không thắc mắc thêm gì, chỉ gật đầu rồi rời đi.
Đợi đến khi mọi người đều đi hết, Ngao Thịnh mới mở cửa tủ, dìu tay Tương Thanh bước ra ngoài.
“Thế nào hử?” Ngao Thịnh hỏi.
Ban đầu Tương Thanh còn cảm thấy việc Ngao Thịnh trốn trong tủ áo nghe lén thần tử nói chuyện như thế có phần hơi trẻ con, nhưng...đứng trong bóng tối như thế thì lại có thể nghe thấy những lời bình thường không bao giờ nghe được, đặc biệt là những người quyền cao chức trọng.
Thường thì người ta luôn cẩn trọng từng lời ăn tiếng nói, chỉ lựa những lời ngon tiếng ngọt nói với ngươi, nhưng những lời đó trên cơ bản chẳng ích lợi gì.
“Văn Đạt, chuẩn bị bữa tối......!Đúng rồi.” Ngao Thịnh gọi Văn Đạt lại, nói, “Hủy cái long sàng này đi mang đổi ra bạc.”
“Sao ạ?” Văn Đạt kinh hãi nhìn Ngao Thịnh, Tương Thanh cũng khó hiểu nhìn hắn.
Ngao Thịnh cười nói, “Không phải cái giường này đủ lo cho cả trăm người một đời cơm no áo ấm sao, còn nữa, phái người đến quê Vương Trung Nghĩa, xây cho mẫu thân hắn một ngôi từ đường, phải xây cho thật oách vào.”
“Vâng ạ.” Văn Đạt nhận lệnh lui xuống.
Không lâu sau, bữa tối dọn lên, Ngao Thịnh cùng Tương Thanh dùng cơm, Văn Đạt gọi người vào mang long sàng ra ngoài.
Tương Thanh vừa uống canh vừa hỏi, “Ngươi mang long sàng đi rồi thì sau này ngủ ở đâu?”
Ngao Thịnh cười đáp, “Phá tường ra...kéo giường của ngươi qua đây.”
Tương Thanh khóe miệng giật giật, “Trong tẩm cung của hoàng đế mà lại có giường gỗ ư?”
Ngao Thịnh thản nhiên cười, “Thanh, ngần ấy năm qua, không biết ta đã ngủ trên bao nhiêu loại giường rồi ấy, từ mặt đá lạnh lẽo cho đến long sàng đúc bằng vàng ròng, ngươi có biết ta ngộ ra được đạo lý gì không?”
Tương Thanh lắc đầu.
“Giường làm bằng gì không quan trọng.” Ngao Thịnh đưa miếng thịt cua đã bóc vỏ đến bên miệng Tương Thanh, cười mà rằng, “Quan trọng chính là, người nằm cạnh mình là ai.”
Tương Thanh mặt khẽ đỏ, vội vội vàng vàng cúi đầu uống canh.
Lúc này, Văn Đạt bước vào, tâu với Ngao Thịnh, “Hoàng Thượng, Tề đại nhân nói là ngài ấy đã chuẩn bị tốt mọi thứ, chốc nữa ngài ấy sẽ đến Thuận phong lâu.”
“Đã biết.” Ngao Thịnh gật gật đầu, quay sang nói với Tương Thanh, “Thuận phong lâu là một nơi rất thích hợp, Thanh à, ăn nhanh nhanh nào, lát nữa chúng ta sẽ đi xem hí kịch.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...