Thịnh Thế Thanh Phong FULL


NGAO THỊNH VÀ TƯƠNG THANH dẫn theo Kim Linh cùng Ngân Linh đi đến nơi đóng quân của đại bản doanh nằm ở phía tây bắc hoàng cung.

Trong quân doanh, hơn một nửa quan quân là binh mã của Ngao Thịnh ngày trước, tổng cộng có hơn hai mươi vạn, có thể nói đó là một đội quân hoàn mỹ.
Hiện tại là buổi sáng, quân doanh đang lúc thao diễn, mấy chục vạn nhân mã cùng luyện công dưới sự chỉ dẫn của Tống Hiểu, từng động tác dứt khoát nhịp nhàng lại đều đặn, khẩu hiệu được hô hào một cách khí thế, khiến người nghe rúng động không thôi.
Vừa nhìn thấy Ngao Thịnh xuất hiện, tất cả nhất tề quỳ xuống hành lễ, nhưng Ngao Thịnh đã nhanh vẫy tay từ chối, “Mọi người cứ tiếp tục, trẫm chỉ đến xem qua một chút thôi.”
Quân binh tiếp tục thao luyện.
Vương Trung Nghĩa đứng ở một bên luyện công, tay vừa vung thì đã biến đổi sang chiêu thức khác vô cùng tinh diệu.

Tương Thanh nhìn mà có chút giật mình, đường quyền đấy đích thị là chiêu thức của Tu La Môn Tần Vọng Thiên….y đã dạy cho Vương Trung Nghĩa món võ này khi nào?
Vương Trung Nghĩa vừa xuất chiêu thì đã lợi hại vô cùng.

Đây chính là công mà gã nhận được khi làm chân sai vặt cho Tần Vọng Thiên.

Mỗi ngãy gã đều chăm chỉ luyện tập, sớm đã ghi tạc vào lòng từng động tác một.

Gã vốn khí lực dồi dào nên chỉ cần một chiêu chưởng tay vào đá này thôi đã khiến cho cả bức tường đổ sập.
“Vương tiên phong, công phu thật lợi hại!” Chúng tướng sĩ nhiệt liệt vỗ tay khen ngợi.
Ngao Thịnh thoáng liếc nhìn Tương Thanh, thầm khen gã Vương Trung Nghĩa này rất có tiền đồ.
Kim Linh bởi vì sự việc Vương Trung Nghĩa ở trên chính điện giúp Ngao Thịnh giải vây mà đối gã có vài phần kính trọng, cảm thấy gã là kẻ tuy vẻ ngoài thô lỗ nhưng lại rất có tài năng lẫn sự sâu sắc trong tâm hồn, nay lại không ngờ được gã còn giỏi võ đến thế….Một nhân tài như thế mà chỉ là một phó tướng? – Kim Linh đảo mắt quan sát Tống Hiểu.

Tống Hiểu tướng mạo xuất chúng, dáng người cao ngất, toàn thân đều toát ra khí chất của một vị đại tướng.

Kim Linh nhíu mày nghĩ – Thịnh Thanh quả là một nước lớn mạnh, nhân tài nhiều như lá thu, càng vì thế mà lại càng thấy khó lòng đối phó với Ngao Thịnh.
Cả ba đi thêm một vòng, tình cờ trông thấy Trâu Viễn đang cùng hạ cấp tính toán lương thảo và binh khí, thậm chí còn thảo luận chuyện mang cung nỏ mới sáng tạo ra mà cất vào kho.
Nhác thấy bóng dáng Ngao Thịnh, Trâu Viễn vội vã hành lễ, song Ngao Thịnh lại xua tay miễn, “Trang bị đầy đủ cả chứ?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, tất cả đều đã xong.” Trâu Viễn tự tin đáp.
Ngao Thịnh gật đầu, lúc này, Ngân Linh lại chợt lên tiếng hỏi, “Hoàng Thượng, Thịnh Thanh có nữ binh không?”
Ngao Thịnh ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Ngân Linh, cười nói, “Không có….Hẳn là ở Nam quốc tất cả đều là nữ binh?”
Ngân Linh tự hào đáp, “Đúng vậy.

Nam quốc chỉ có nữ nhi thôi.

Tấ cả đều là do Nam vương ngày trước lập ra.

Họ có thể chiến đấu vô cùng dũng mãnh, tuyệt đối không thua kém nam nhân.”
Ngao Thịnh gật đầu, lời nói có chút ý trêu cợt, “Nam quốc nhiều nữ nhi, còn Thịnh Thanh lại đông đảo nam nhân, nếu có thể hòa trộn lại, kết tóc se tơ với nhau thì tốt rồi.


Như thế thì các cô nương kia đều sẽ có người chăm sóc, còn nhóm quan binh này cũng sẽ trở nên ngoan hiền nho nhã hơn.”
Ngao Thịnh lời nói đầy ẩn ý, Kim Linh vừa nghe thì liền hiểu, nên chỉ cười nhạt đáp, “Nữ nhi Nam quốc điêu ngoa quật cường, hoàn toàn không thể quản giáo được thì làm sao có thể so sánh với các cô nương người Hán dịu dàng thướt tha như nước….Chỉ e là nam nhân Trung Nguyên sẽ chê bai thôi.”
Ngân Linh bất mãn nhìn Kim Linh.

Dẫu sao cũng là tâm tính hài tử, có chút hiếu thắng nên âm thầm phản đối – Nữ nhi Nam quốc làm sao lại thua kém cô nương nhà Hán cho được?
Ngao Thịnh lại chỉ cười, nói vặn lại, “Dịu dàng như nước có cái hay của dịu dàng như nước, còn điêu ngoa tuỳ hứng cũng có sự đáng yêu của điêu ngoa tùy hứng….Ta thích người có cá tính một chút.”
Ngao Thịnh ý là muốn ám chỉ Tương Thanh, nhưng Ngân Linh lại thoáng chốc đỏ mặt.

Tương Thanh đứng ở một bên nhìn, trong lòng chợt thấy không vui, lại còn chẳng muốn trông thấy cảnh này tí nào, nên đành quay lưng đi.

Chính y cũng chẳng rõ là mình mất hứng vì cái gì, nói tóm lại là thấy rất chướng mắt.
Ngao Thịnh một đường cùng Kim Linh âm thầm giằng co nhau, chẳng nghe thấy Tương Thanh nói năng gì, nên ngoảnh sang xem xét, ai ngờ, y chỉ đứng cúi đầu, tâm tình tựa hồ không vui, lại còn có chút buồn bực bức bối.
Kim Linh nhìn cả hai người họ mà cười thầm, chuyển hướng dò hỏi Tương Thanh, “Thế có Thanh phu tử thì sao? Ngài thích nữ nhi dịu dàng hay có cá tính?”
Tương Thanh quay đầu lại nhìn Kim Linh, lạnh nhạt đáp, “Tính cách chỉ là thứ yếu, quan trọng phải là tâm địa thiện lương, thẳng thắn chân thành, không gian dối.”
Ngao Thịnh thiếu chút nữa bật cười ra tiếng – Hôm nay Thanh của hắn có vẻ không vui rồi, lời nói cũng chẳng nể nang ai.
Kim Linh bị Tương Thanh làm cho cứng miệng, thầm nghĩ — Tên này cũng lợi hại nhỉ.

Vốn cứ ngỡ chỉ là một bình hoa biết đi, ai ngờ lại đáng gờm như thế.
Ngân Linh nghe xong, khẽ gật gù tán đồng, “Nói rất hay.

Tính cách không trọng yếu, quan trọng nhất phải là một người tốt.

Phẩm chất thì vẫn hơn vẻ ngoài, gia cảnh mà.”
Tương Thanh có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu nhìn Ngân Linh.

Nha đầu kia đúng là lòng dạ thẳng ngay, chỉ cười hiền lành đáp lại, “Tiểu thư nói phải lắm.”
Ngân Linh lần đầu trông thấy Tương Thanh cười… Nụ cười tuy ngắn ngủi nhạt nhòa nhưng lại xuất phát từ nội tâm, không có lấy nửa phần gian dối, khiến người khác cảm thấy ấm áp tận đáy lòng.

Ngân Linh theo bản năng mà nhoẻn miệng cười theo, càng lúc càng có hảo cảm với Tương Thanh.

Trong khi đó Kim Linh lại thấy lo lắng – lẽ nào Ngao Thịnh và Tương Thanh đều nhắm vào Ngân Linh, hay là cả hai còn có mục đích gì khác?
Ngao Thịnh thì lại nhíu mày......!Tương Thanh chỉ cần liếc mắt nhìn người khác nhiều một chút thôi thì hắn đã không chịu nổi rồi chứ đứng nói là cười với một nha đầu, nên chợt thấy khó chịu vô cùng.
Một lúc sau, khi tất cả đều đã đi đến tường thành rồi vòng lại bản doanh, Ngao Thịnh thấy thời gian không còn sớm nữa, bèn nói, “Có lẽ hai vị nên về phòng nghỉ ngơi để chuẩn bị cho tửu yếu tối nay thôi.”
Kim Linh cùng Ngân Linh đều gật đầu, cáo từ ly khai.
Hai người vừa đi khỏi, Ngao Thịnh liền quay đầu lại nhìn Tương Thanh, chỉ thấy vẻ mặt Tương Thanh có chút đăm chiêu, Ngao Thịnh liền hỏi, “Thanh phu tử, chẳng hay phu tử thích người dịu dàng hay là có cá tính a?”
Tương Thanh hé môi định nói gì đó nhưng rồi lại trừng mắt nhìn Ngao Thịnh, sau lại bắt chước theo dáng vẻ của hắn, bất mãn đáp, “Dịu dàng có cái hay của dịu dàng, còn cá tính có nét đáng yêu của cá tính.


Ta biết là ngươi thích người có cá tính rồi!” Dứt lời liền xoay lưng đi thẳng một nước.
Ngao Thịnh bị Tương Thanh làm cho đơ người ra.

Hắn vốn vì ghen tuông mà định bụng nói đôi ba câu chọc y giải buồn, nhưng ai dè đâu hôm nay Tương Thanh nói chuyện không nể tình, tựa như là đang tức tối chuyện gì đó lắm.

Đắn đo suy nghĩ một hồi, Ngao Thịnh đột ngột giật mình thông suốt, trong đầu hiện lên một chữ to tổ tướng – GHEN.
Ngao Thịnh trong lòng mừng như điên như dại, càng ngẫm lại phản ứng của Tương Thanh khi hắn chọc ghẹo Ngân Linh thì càng cảm thấy chuyện ghen hờn này dám lắm chứ.

Ngao Thịnh nhịn không được mà nhếch môi khoái trá cười, vội cất bước đuổi theo nhìn cho rõ mặt Tương Thanh.

Quả đúng là y không vui rồi.
Ngao Thịnh lại bắt đầu nổi cơn đùa dai mà rằng, “Thanh này, ngươi cảm thấy nha đầu Ngân Linh đó thế nào?”
Tương Thanh liếc hắn một cái, “Thế nào là thế nào?”
Ngao Thịnh hứng chí cười, “Ta cảm thấy nha đầu đó không tồi a, tối hôm qua còn thấy cô ta hung dữ, nay lại thấy bản tính vốn không xấu, còn rất thú vị nữa.”
Tương Thanh không nói, chỉ gật gù, trầm giọng đáp đầy lạnh nhạt, “Ừm.”
Ngao Thịnh ngắm Tương Thanh, dợm ý, “Hay là khi đi thẩm án chúng ta đưa cô ta đi cùng?”
Tương Thanh giật mình, khó chịu lườm Ngao Thịnh, “Ngươi với cô nương ấy đi đi, ta không đi.” Nói xong, xoay người đi một mạch.
Ngao Thịnh vui đến nổi miệng ngoác cả ra.

Thanh đã thật sự vì hắn mà ghen mà hờn rồi.

Ngao Thịnh coi như đã tận kiếp khổ.

Thật là không uổng phí cảm tình lưu luyến say mê này.

Thịnh ta vội chạy rượt theo, nắm lấy tay Tương Thanh mà lớn tiếng nói, “Thanh à, ngươi đang ghen!”
Tương Thanh ngây ra một lúc rồi trừng mắt liếc Ngao Thịnh, “Đừng có nói bậy!”
“Ta nào có?” Ngao Thịnh sung sướng cười, “Ta chú ý đến người khác, ngươi liền không vui.

Thấy ta quan tâm tới nha đầu kia, trong lòng ngươi khó chịu? Cảm thấy vừa tức vừa giận vừa chướng mắt, phải không nào?”
Tương Thanh cảm thấy mỗi lời Ngao Thịnh nói đều rất đúng, hoàn toàn giống hệt cảm xúc của y lúc này nhưng không hiểu sao càng nghe càng thấy tức nên chỉ im lặng không thèm đáp.
Ngao Thịnh biết Tương Thanh sẽ không cãi lại, nhưng y càng không biện minh thì càng tỏ vẻ ưng thuận cam chịu.
Ngao Thịnh đột nhiên quay về phía ba quân tướng sĩ mà hét lớn, “Trẫm hôm nay rất vui, tất cả mọi người đều có thưởng!”
“Hoan hô......” Chúng tướng nhiệt liệt hưởng ứng.


Ngao Thịnh bị Tương Thanh túm tay áo lôi đi, hoảng loạn nói, “Ngươi lại nổi cơn điên gì hả!”
“Người mà ta yêu đến chết đi sống lại hôm nay vì ta mà nổi cơn ghen.

Thanh à, trừ bỏ cái lần ngươi quay trở về kia thì đây là lần ta thấy vui sướng nhất!”  Ngao Thịnh nói một tràng dài, “Hôm nay, ta phải mở tiệc chiêu đãi quần thần, sau đó tuyên bố hai ta thành thân rồi phong ngươi làm hoàng hậu của ta!”
Tương Thanh xanh mặt lườm Ngao Thịnh, “Ngươi đi mà nổi điên một mình đi.

Ta về đây.” Nói rồi vội vã xoay lưng.
Ngao Thịnh xông lên kéo Tương Thanh vào một ngõ nhỏ.
Trong hoàng cung có rất nhiều tường cao cùng ngõ hẹp, Tương Thanh không chút phòng bị đã bị Ngao Thịnh đè ép vào tường.

Ngao Thịnh xấn lên hôn vào môi y thắm thiết.
Tương Thanh dùng sức đẩy Ngao Thịnh ra, cả giận quát, “Thương thế của ta đã khỏi, còn làm càn nữa thì đừng trách ta động tay đánh ngươi.”
Ngao Thịnh liếm liếm môi, nói, “Nói một đằng nghĩ một nẻo.

Ngươi sớm đã rung động rồi.

Đã ghen thì còn thẹn thùng làm gì? Rõ ràng hai ta cũng đã lên giường rồi.

Chúng ta sớm đã vĩnh kết đồng tâm rồi!”
“Ngươi đừng nói bậy!” Tương Thanh lườm Ngao Thịnh, “Ta đâu có thừa nhận!”
Ngao Thịnh lại lần nữa xông lên ôm lấy Tương Thanh, cắn vành tai y mà rằng, “Thanh ơi, sao ngươi cứ ngượng ngùng mãi thế, đến khi nào thì mới bằng lòng gật đầu đây a? Vì sao mà ngươi cứ mãi đối nghịch lòng mình, khác nào hại chết người.

Ta chờ không kịp nữa rồi.

Muốn ngươi muốn đến phát điên lên được.”
Tương Thanh bị Ngao Thịnh ôm trọn vào lòng.

Bỗng đúng lúc này lại chợt nghe thấy có tiếng bước chân, Tương Thanh vội đẩy Ngao Thịnh ra nhưng sói ta lại không chịu buông tay, cố chấp mà ôm mà hôn.

Cuối cùng, Tương Thanh giận quá, giằng người đẩy hắn ra lại còn bồi thêm cho một cước.
Ngao Thịnh lui ra từng bước, đồng thời, có hai người đi từ đầu ngõ vào.

Đối phương không ai xa lạ mà là Tề Tán và Đặng Tử Minh.

Hai người đương lúc vừa đi vừa tán gẫu thì tình cờ trông thấy Ngao Thịnh và Tương Thanh đang mắt to trừng mắt nhỏ, tựa hồ là đang đấu định lực, nên theo bản năng mà dừng bước.
Đặng Tử Minh mỉm cười lắc đầu, Tề Tán thì lại là nhíu nhíu mày, y nhiều ngày không vào cung nên cũng không gặp được Tương Thanh, nay lại thấy Tương Thanh vẫn khỏe mạnh nhưng lại gầy đi so với trước kia.

Thấy y tóc có hơi rối, cổ áo lại xốc xếch, lại còn giận dữ trừng mắt lườm Ngao Thịnh trong khi người kia lại đăm đắm nhìn lại, ánh mắt này….vừa nhìn thôi cũng hiểu sói kia vừa mới làm gì.
Tương Thanh xoay mặt lại nhìn Đặng Tử Minh và Tề Tán, hai người vội đánh trống lảng ngó sang nơi khác.

Ngao Thịnh nhanh lướt qua cả hai rồi lại ngoảnh đầu nhìn Tương Thanh, chỉ thấy y mặt đầy tức giận lườm hắn một cái rõ dài rồi xoay lưng đi mất.

Ngao Thịnh sờ sờ cằm, âm thầm tính toàn – ngươi cứ kèn cựa thế đi, đêm nay ta nhất định sẽ ăn sạch ngươi cho biết!
Đặng Tử Minh và Tề Tán khi đã thấy Tương Thanh đi rồi mới dám bước đến hành lễ với Ngao Thịnh, Ngao Thịnh phẩy phẩy tay nói, “Hai khanh tới rất vừa lúc, trẫm có chuyện muốn hai khanh làm.”
Hai người liếc nhìn nhau rồi cẩn thận lắng nghe Ngao Thịnh phân phó.
“Chắc hai khanh đều đã nhìn ra ý đồ của Kim Linh?” Ngao Thịnh khẽ hỏi.
Tề Tán và Đặng Tử Minh gật gật đầu.

Cả hai đều có mặt ở đại điện sáng nay, với lại hai người đều là bậc hồ ly lão làng nên hiển nhiên đã nhìn ra được.
Ngao Thịnh đắn đo một lúc mới nói, “Trẫm vừa mới thử thăm dò, phát hiện cả hai người kia đều đang cật lực giấu diếm điều gì đó…đặc biệt, mục đích của họ là Tương Thanh.”
Tề Tán chau mày, thoáng có chút khẩn trương.

Thần sắc kia không tránh ánh mắt sắc bén của Ngao Thịnh.

Ngao Thịnh híp mắt nhìn, Tề Tán lập tức thu lại vẻ bối rối kia, vội nói, “Kỳ thật việc phụ thân thần tạo phản, phần nào nguyên do cũng vì Thanh phu tử…”
Ngao Thịnh gật gù, “Cho nên trẫm muốn hai khanh đi điều tra thử xem ở Nam quốc có xảy ra biếm loạn gì mà chúng ta không biết hay không.”
Đặng Tử Minh và Tề Tán đều gật đầu.

Ngao Thịnh lại hỏi Đặng Tử Minh, “Đặng tướng quân nhiều năm sống ở biển khơi....Bồn thanh liên kia hẳn là đã từng nghe nói tới?”
Đặng Tử Minh gật đầu, “Đã từng nghe.

Thanh liên đó khó lòng mà tìm được.”
Ngao Thịnh nhíu mày, “Thanh liên đó có gì đáng ngại không?”
Đặng Tử Minh suy ngẫm một lúc mới đáp, “Có lẽ phải tỉ mỉ quan sát thì thần mới biết được.

Song….thanh liên là bảo vật thế gian hiếm thấy nên chắc là rất khó nuôi dưỡng.”
Ngao Thịnh khẽ cười, lẩm nhẩm trong miệng, “Chiều chuộng còn không dễ thì nói chi đến nuôi dưỡng.”
“Sao ạ?” Đặng Tử Minh khó hiểu.
“Không có gì, hai ngươi quay về chuẩn bị cho tửu yến tối nay đi.” Ngao Thịnh khoát tay, “Trẫm đi trước, lát nữa gặp.” Dứt lời liền vội vã xoay người chạy theo hướng Tương Thanh đã đi.
Tương Thanh một mình quay về biệt viện, mặt thì nóng bừng….lòng lại không ngừng tự hỏi – lẽ nào những gì Ngao Thịnh nói là thật, y như thế là ghen sao?
Kỳ thật, Tương Thanh cũng rõ, không phải là y không có cảm giác gì với Ngao Thịnh, chẳng qua là vì y cố gắng áp chế thứ cảm xúc ấy, để nó không có cơ hội tiến thêm một bước….Nhưng có một số chuyện, không phải nói khắc chế là có thể không xảy ra được.
Đương lúc miên man suy nghĩ, Tương Thanh cũng vừa hay bước đến trước cửa viện, đúng lúc bắt gặp cảnh Mộc Lăng cùng Ngao Ô đang ngồi xổm trong sân, hai mắt mở to mà nhìn vào thủy hang kia.

Bên trong thủy hang chính là thanh liên hiếm thấy khó tìm nọ.
Tương Thanh vốn trong lòng đang rối bời nhưng khi nhìn thấy cảnh Mộc Lăng cùng Ngao Ô tròn xoe hai mắt nhìn đăm đăm vào thủy hang thì không nhịn được mà bật cười.
Mộc Lăng cùng Ngao Ô đồng thời xoay mặt lại, vừa thấy Tương Thanh, hổ ta đã vui mừng chạy đến cọ cọ vào người Tương Thanh.

Tương Thanh vỗ vỗ lưng hổ, “Đây là thanh liên ư? Lần đầu ta được nhìn thấy có thứ như thế trên đời đấy.”
Mộc Lăng xoa xoa cằm, nhíu mày nói, “Ai nha, người trong thiên hạ đều nói, độc nhất là lòng dạ nhi nữ, người càng đẹp thì càng khác nào loài rắn rết a.

Xem ra một chút cũng không nói điêu a.”
Tương Thanh sửng sốt, đi đến bên Mộc Lăng, “Huynh nói sao cơ?”
Mộc Lăng chỉ chỉ bồn thanh liên nọ, “Tiểu Thanh à, ngươi và Ngao Thịnh phải cảm tạ ta thế nào đây? May mà ta đã phát hiện ra bí mật vô cùng đáng sợ của thanh liên này đó nha, nếu không thì hai ngươi sẽ phải chịu khổ dài dài rồi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui