THẤY NGAO THỊNH KHÔNG NÓI MỘT LỜI, Kim Linh cũng không quá bận tâm, chỉ nói tiếp, “Năm trước, Nam quốc gặp hạn, đa tạ Hoàng thượng đã ban tặng hoàng kim, cũng vì chuyện đó mà lần này tiểu vương mang đến đây ba lễ vật nhằm biểu lộ lòng biết ơn.”
Ngao Thịnh xoay người lại nhìn Tương Thanh, tinh tường nhận ra ý đồ kia,Namvương hoàn toàn không có ý quy thuận.
Nàng không tạ ơn vì Ngao Thịnh đã đưa tặng hoàng kim mà là tạ ơn vì hắn đã ban cho hoàng kim.
“A.” Ngao Thịnh khẽ cười, “Lễ vật mà Nam vương mang đến ắt hẳn là thứ vô cùng quý báu hiếm lạ.”
Kim Linh đứng lên, vẫy tay ra hiệu cho tùy tùng phía sau.
Người đứng đầu vội khiêng chiếc rương đầu tiên lên.
Quần thần đều tò mò ngóng nhìn, Tương Thanh vốn đang chăm chú xem thì đột nhiên lại cảm thấy có khối bông di chuyển đến cạnh mình, cúi đầu nhìn xuống lại thấy Ngao Ô không biết khi nào đã chạy đến, trong miệng còn tha theo một con gà mái.
Ngao Thịnh và Tương Thanh chỉ biết vô lực thở dài, Ngao Ô này không biết là vua kiểu gì của muôn loài mà suốt ngày cứ chạy đến trù phòng trộm gà ăn.
Tương Thanh vì sợ Ngao Ô sẽ gây ra náo loạn nên dùng chân huých nhẹ vào bụng hổ, ý bảo ra ngoài mà ăn.
Ngao Ô nhìn xung quanh, rồi lại nhét con gà mái nọ xuống gầm giường, sau đó thì kê sát người vào chân Tương Thanh mà vẫy vẫy đuôi, hành động này cho thấy ý định, nằm đây chơi chốc lát, xong xuôi hết rồi thì ăn sau.
Con gà mái xấu số kia thì lại trốn tận sâu vào gầm giường, cả người run rẩy không thôi.
Tương Thanh thấy gà đáng thương, thầm dự tính chốc nữa sẽ lấy một con gà đã nấu chín mang cho Ngao Ô ăn, còn con gà mái này chắc là loại chuyên dùng đẻ trứng.
Ngao Thịnh ngồi ở bên ngoài, tình cờ thấy cảnh Tương Thanh đang ngó chăm chăm gà mái, dáng vẻ tựa hồ là đang suy tính điều gì, nhìn nom đáng yêu không tả được, nên suýt chút nữa đã cười ra tiếng.
Kim Linh mở nắp rương ra, ngẩng đầu nhìn lên thì lại thấy Ngao Thịnh lơ đãng nhìn về phía bình phong, thầm hỏi không biết đến tột cùng thì sau bình phong có thứ gì hay ho mà khiến cho Ngao Thịnh nhìn đến mê mẩn như thế.
“Hoàng Thượng.” Kim Linh cao giọng, Ngao Thịnh chợt phục hồi tinh thần xoay lại nhìn nàng.
“Đây là lễ vật đầu tiên.” Kim Linh chỉ tay vào trong rương.
Quần thần đều mở to hai mắt ra nhìn, chỉ thấy trong rương, có gì đấy ánh lên sắc vàng rực rỡ, rục rịch ra tiếng.
“Đó là gì?” Ngao Thịnh tò mò hỏi.
Kim Linh khẽ cười, vươn tay xuất một chưởng….khắc sau, vật trong rương bắt đầu di động.
Tất cả mọi người đều giật mình, không ngờ đó lại là vật còn sống.
Chốc sau, một người từ trong rương đứng bật dậy.
Đó là một nữ nhân có dáng người thon gầy, trang phục trên người vô cùng ít ỏi, khoác ngoài vai là một tấm khăn choàng màu sàng, thân thể nàng mềm mại vô cùng, lại còn có thể uốn éo đến nhiều góc độ khác nhau.
Nhìn đến nhìn lui, ai nấy cũng không dám tin là nữ nhân này lại có thể chui vừa vào trong một cái rương nhỏ.
Nữ nhân nọ trên mặt mang một chiếc khăn màu vàng, từ tốn hướng Ngao Thịnh hành lễ.
Ngao Thịnh gật gật đầu, hỏi Kim Linh, “Cô nương này là ai?”
“Nàng là lễ vật thứ nhất xin được dâng cho Hòang Thượng.” Kim Linh cười đáp “Nàng là vũ nương của Nam quốc, tài múa xuất chúng động lòng người.”
Ngao Thịnh nhướng mày, “Đúng là đặc biệt thật nhỉ! Nam quốc chỉ các một vũ nương giống như nàng ta hay tất cả các vũ nương đều có thể uốn khúc thân thể mình như thế?”
“A......” Kim Linh thóang ngẩn ra, “Nàng là đệ nhất vũ nương đương nhiên phải khác với những người bình thường kia.”
“À.” Ngao Thịnh gật gù, “Nói vậy, không bằng Nam vương cứ giữ lại đi, chỉ có một vũ nương như thế, nếu tặng đi thì tiếc lắm.
Ở lại chỗ của ta cũng chẳng làm được gì.
Ta chỉ thích nhìn người ta múa đao múa kiếm chứ chẳng quen xem vũ khúc này nọ.
Không phải chỉ là uốn tới uốn lui thôi sao, bắt hai con rắn đến là có thể xem được rồi.”
Quần thần che miệng, không dám cười ra tiếng.
Kim Linh trong lòng kinh ngạc, xoay mặt nhìn vũ nương nọ......!Đây chính là mỹ nhân khiến hàng vạn hàng nghìn nam nhân khuynh đảo, là một bảo vật hiếm có, vậy mà Ngao Thịnh lại chẳng liếc mắt lấy một cái, lẽ nào hắn thật sự chỉ thích nam nhân?
Kỳ thật, lúc này Ngao Thịnh cảm thấy khó chịu vô cùng.
Vì bởi khi nãy, Tương Thanh cũng đã hiếu kì nhìn ra.
Nàng vũ nương kia ăn mặc thiếu vải cực kỳ, Tương Thanh theo bản năng mà xoay mặt đi chỗ khác, vành tai thì lại đỏ ửng hết cả lên….Ngao Thịnh nhìn mà giận đến xanh mặt.
Tương Thanh quay đầu lại, chỉ thấy Ngao Thịnh trừng mắt nhìn y đầy cảnh cáo —— không được nhìn nữa!
Tương Thanh ngại ngần nhìn Ngao Thịnh —— không phải ngươi cũng nhìn đấy sao?
Ngay cả vị đại thần nghiêm trang nhất cũng thấy tò mò thì huống chi là ai.
Tương Thanh đột nhiên thấy có chút tiếc nuối, nếu Mộc Lăng mà biết đã bỏ lỡ cơ hội được trông thấy vũ nương như vậy thì thể nào cũng sẽ giận đến nhảy tưng tưng lên cho xem.
“Nếu lễ vật thứ nhất này không hợp ý hoàng thượng, vậy chúng ta qua lễ vật thứ hai đi.” Kim Linh vội ra hiệu cho người khiêng chiếc rương khác lên.
Ngao Thịnh gật gật đầu, chỉ tay về phía vũ nương kia rồi nhìn Kim Linh mà nói, “Mau mang lễ vật này đi đi, nàng ta ăn mặc ít thế trong khi bên ngoài lại lạnh như vậy, Thịnh Thanh ta không ấm áp bằng Nam quốc đâu.”
Ngao Thịnh vừa dứt lời thì Ngân Linh đứng phía sau không nhịn được mà bật cười.
Kim Linh ngoảnh lại trừng muội muội một cái khiến nàng cúi đầu im bặt.
“Lễ vật thứ hai…” Kim Linh vội lấy vật nọ ra, “Là một bản đồ.”
“Bản đồ?” Ngao Thịnh khó hiểu hỏi.
“Là bản đồ họa rất chi tiết địa phận từ Thịnh Thanh cho đến Nam Hải, từ phía tây đến tận vùng sa mạc của các phiên quốc cùng những bộ lạc thiểu số.” Kim Linh khẽ cười, “Tiểu vương biết là địa đồ của Thịnh Thanh cũng có nhưng chắc chắn là không tỉ mỉ rõ ràng như tấm bản đồ này.”
Ngao Thịnh gọi Văn Đạt, “Đi lấy lên đây.”
Văn Đạt nhanh bước xuống điện, tiếp nhận bức bản đồ da dê từ tay Kim Linh mang đến cho Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh chăm chú nhìn một lúc rồi nói, “Đúng là so với bức bản đồ ta có thì bản này hoàn thiện hơn rất nhiều.
Lễ vật này ta thích.
Đa tạ nam vương.”
Kim Linh thản nhiên đáp, “Hoàng thượng thích là tốt rồi.”
Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, Kim Linh này ngoài miệng thì lấy cớ là dâng lễ vật nhưng thật ra lại muốn thăm dò hắn.
Qua lễ vật thứ nhất, nàng biết được Ngao Thịnh không đam mê sắc đẹp, còn lễ vật thứ hai thì lại nhìn ra được dã tâm của hắn.
Song, nói cách khác, Ngao Thịnh lại đang chính là người thị uy với Kim Linh.
Đối với lễ vật thứ nhất, câu trả lời của Ngao Thịnh là, ta không hiếm lạ gì những nhan sắc dung tục đó.
Còn lễ vật thứ hai thì lại là, ta nhận bức địa đồ này để khi rảnh rỗi sẽ nghiên cứu, còn ngươi, nếu chịu quy thuận thì mọi chuyện đều sẽ êm xuôi, không thì ta sẽ san bằng cả toàn vùng phía Nam kia.
Tương Thanh âm thầm gật đầu, Ngao Thịnh ứng đối vô cùng gay gắt, nhưng vẫn cứ áp đảo Kim Linh, y cũng an tâm phần nào, nên lại chuyên tâm ngóng chờ lễ vật thứ ba của Kim Linh.
Kim Linh dâng lên món lễ vật cuối cùng, “Hoàng Thượng, đây là bảo vật thứ ba.”
Ngao Thịnh giương mắt nhìn, trong rương bỗng truyền ra một mùi hương rất thoảng.
Ngao Thịnh thầm giật mình, mùi hương này rất đặc biệt, tươi mát thanh nhã khiến người khác vừa ngửi đã thấy thích.
Hắn nghiêng người xuống nhìn cho rõ, bên trong rương có một cái hang đá nhỏ, bên trong có nước, trên mặt nước lại là ba đóa hoa sen màu xanh dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.
Ngao Thịnh càng nhìn hoa lòng lại càng da diết nghĩ đến Tương Thanh.
Kim Linh chăm chú quan sát từng biểu cảm trên mặt Ngao Thịnh mà khẽ nhếch mép cười thầm, “Đây là thanh liên vô cùng hiếm có, là lễ vật thứ ba xin được dâng lên Hoàng thượng.”
Ngao Thịnh gật gật đầu, cười nói, “Lễ vật này rất hợp ý trẫm, đa tạ nam vương.”
Tương Thanh khẽ nhíu mày, Nam vương như đã nhìn ra được điều gì thông qua vẻ mặt vừa nãy của Ngao Thịnh.
Còn Ngao Thịnh lại thật tâm rất thích ba đóa sen màu xanh kì lạ kia, biểu hiện vô cùng rõ ràng.
Hắn là cố tình hay thật sự do bởi kiềm lòng không đặng?
Tương Thanh trong lòng thoáng có chút lo lắng, nhưng là về chuyện gì thì y lại không rõ được.
Sau khi xem xong hết ba món lễ vật, Ngao Thịnh liền vờ tỏ vẻ hiếu khách nói, “Nếu Nam vương đã đến đây thì hãy ở lại hoàng cung lâu một chút, thăm thú các nơi ở Lạc Đô.
Chốc nữa, trẫm xin được thiết yến tẩy trần cho Nam vương.”
Kim Linh nghe xong, khẽ mỉm cười, “Hoàng Thượng, Kim Linh có một yêu cầu có phần quá đáng, không rõ liệu Hoàng Thượng có đáp ứng không?”
Ngao Thịnh gật gù, “Nếu không tiếp đãi chu đáo thì thật là quá thất lễ.
Yêu cầu gì Nam Vương cứ nói.”
“Kim Linh cả gan muốn mời Hoàng Thượng dẫn tiểu vương tham quan hoàng cung.” Kim Linh đáp.
Ngao Thịnh có chút sửng sốt nhưng lại lập tức cười nói, “Đương nhiên là có thể.
Sau khi bãi triều trẫm sẽ dẫn Nam vương đi, dẫu sao thì hoàng cung cũng chẳng to lớn là bao.
Đi một vòng đã hết.”
Kim Linh gật gật đầu, tạ ơn Ngao Thịnh.
Tiếp theo sau đó, Ngao Thịnh lại hỏi quần thần còn có chuyện gì bẩm báo không, mọi người đều lắc đầu, hắn liền phẩy tay ra lệnh bãi triều.
Kim Linh cũng không vội ly khai mà nhìn theo hướng Ngao Thịnh bước đi, quả nhiên, liền trông thấy hắn đi vào sau bình phong, vươn tay nắm lấy tay ai đó…Trong nháy mắt, Kim Linh trông thấy một tay áo màu trắng.
......
“Nha đầu đó không biết là đang âm mưu gì đây.” Ngao Thịnh nắm tay Tương Thanh rời khỏi điện kim loan, hiếu kì nói, “Đúng là đồ âm dương quái khí, lại còn đòi đi thăm thú hoàng cung.”
Tương Thanh gật gật đầu, “Nàng ta không đơn giản chút nào.”
“Aiii.” Ngao Thịnh khẽ cười khan, “Chuyện quy thuận vẫn còn chưa đề cập tới, không biết ả đang suy tính gì nữa.”
“Lát nữa ngươi dẫn nàng đi thăm hoàng cung, ta sẽ không đi cùng đâu.” Tương Thanh bỗng nói.
Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, “Dẫn hai ả nha đầu đi thì đâu có vui gì, Thanh à, ngươi hãy đi với ta đi mà.”
Tương Thanh thoáng chần chờ, ”Vậy ngươi đừng có làm mấy chuyện kỳ quái.”
Ngao Thịnh ngẩn ra rồi bỗng bật cười, “Ngươi nghi ngờ cái gì chứ? Thanh à, ta mê đắm ngươi đến thần hồn điên đảo, chuyện này khắp thiên hạ ai mà chả biết chứ.
Đã vậy rồi thì ta còn làm gì được nữa?”
Tương Thanh mặt thoáng đỏ lên, rồi bỗng xoay người giằng con gà mái ra khỏi miệng Ngao Ô, quay lưng đi về phía trù phòng.
Ngao Ô lập tức liền đuổi theo, song, đến phút cuối con gà mái nọ vẫn được Tương Thanh cứu sống.
Gà ta quả nhiên là gà chuyên dùng đẻ trứng của trù phòng.
Tương Thanh lấy một con gà luộc thay vào phần ăn của Ngao Ô.
Hổ ta miễn cưỡng nhận lấy rồi lại cong đuôi đi mất dạng.
.......
Khi đã rời khỏi chính điện, sắc mặt Kim Linh vẫn không khá hơn là bao.
Ngân Linh cùng tỷ tỷ về phòng thay y phục, chuẩn bị cho yến tiệc và buổi ngao du hoàng cung.
Thấy tỷ tỷ lo lắng, Ngân Linh vội hỏi, “Tỷ làm sao thế?’
Kim Linh cau mày, “Ngao Thịnh không tham sắc đẹp, tiền tài hắn có muôn vạn…dã tâm thì lại quá lớn, khó lòng đối phó được.”
Ngân Linh nhỏ giọng lầm bầm, “Không tham sắc đẹp không phải là chuyện tốt sao.”
Kim Linh ngoảnh lại nhìn muội muội, “Muội thì biết gì, hắn càng là một minh quân đạo mạo đứng đắn thì chúng ta lại càng không thể ra tay được….Muội muốn mặc kệ mạng sống của Nam vương sao?”
Ngân Linh cong môi cãi lại, “Nhưng....đêm qua muội có nhìn thấy Thanh phu tử.
Người đó trông không tồi chút nào, hơn nữa võ công của y hình như còn giỏi hơn cả tên hoàng đế đó.
Như vậy thì sao có thể bắt được y?”
Kim Linh nhíu mày trầm tư, “Nhất định sẽ có biện pháp.
Ta phải thấy được người trông thế nào thì mới tính tiếp được.”
“Tỷ tỷ.” Ngân Linh đột nhiên nói, “Chúng ta…có thể nói việc này cho Ngao Thịnh biết không? Cầu hắn giúp chúng ta cứu Nam vương.”
Kim Linh nhíu chặt đôi mày, cảnh cáo Ngân Linh, “Ngàn vạn lần muội đừng có lắm mồm lắm miệng! Chuyện Nam vương bị bắt giữ tuyệt đối không được cho bất kì ai biết.”
Ngân Linh do dự một chút, gật gật đầu, nhưng hiển nhiên, nàng vẫn không hoàn toàn tán thành.
Kim Linh nhìn muội muội, thở dài, “Ngân Nhi, muội có biết vì saoNamvương lại sớm thoái vị, cho ta kế thừa không?”
Ngân Linh lắc đầu.
“Điều đó có nghĩa, nếu người có không may chết đi thì cũng sẽ không có gì bất trắc xảy ra.” Kim Linh trầm giọng giải thích, “Người muốn nói rằng, nếu như không thể cứu được người thì hãy cứ mặc kệ, trong lòng người,Namquốc quan trọng hơn cả sinh mạng người.”
Ngân Linh gật gù, “Đó là tất nhiên.”
Kim Linh nhíu mày, nói tiếp, “Ngao Thịnh là kẻ có dã tâm quá lớn lại rất có tài năng.
Muội nghĩ rằng Tư Đồ và Tiểu Hoàng không có năng lực sao?’
Ngân Linh nghe vậy, chợt hỏi, “Muội đã rất muốn hỏi tỷ, tại sao lại không nói việc này cho Tư Đồ bang chủ và Tiểu Hoàng tiên sinh biết? Thế lực của Hắc Vân Bảo lớn mạnh như thế, nhất định sẽ có cách giúp chúng ta mà!”
“Tiểu Hoàng và Ngao Thịnh là thân sinh huynh đệ.” Kim Linh đáp, “Nếu chúng ta mở miệng cầu bọn họ, mọi chuyện sẽ rất đơn giản, họ có thể hết mình giúp đỡ.
Dựa trên giao tình giữa Nam vương với Ân Tịch Ly, họ nhất định sẽ xuất toàn lực hỗ trợ ta…Nhưng một khi đã cứu được Nam vương về, thì cũng là lúc chúng ta hai tay dâng lên Nam quốc.
Đừng quên Nam quốc là tâm huyết suốt cả đời của Nam vương.”
Ngân Linh nhíu mày, đắn đo nói, “Chúng ta có thể thương lượng với họ mà.”
Kim Linh khẽ cười, cốc vào đầu muội muội, “Nha đầu ngốc, muội quá ngây thơ rồi! Trên đời này, kẻ càng có địa vị cao thì càng coi trọng quyền lực hơn hết thảy! Ngao Thịnh khôn khéo như vậy, hắn sẽ tận dụng mọi cơ hội để thu phục được Nam quốc.”
Ngân Linh e dè nói, “Vậy, nếu bắt cóc Tương Thanh…..biết đâu Ngao Thịnh sẽ trở mặt, nhỡ hắn mang binh tấn công Nam quốc thì sao? Chúng ta đánh không lại bọn họ đâu.”
Kim Linh cười nhạt, “Cho nên phải xem tình hình thế nào đã.....!Ta muốn xem thử xem đến tột cùng Tương Thanh này có bao nhiêu quan trọng với Ngao Thịnh.”
Ngân Linh lo lắng, “Tỷ à......”
“Sao?” Kim Linh nhìn điệu bộ ngập ngừng kia liền hỏi, “Muội muốn nói gì?”
“Muội thắc mắc.....!tại sao tỷ lại đưa muội đi theo cùng?” Ngân Linh nói, “Muội không giúp được gì.
Với lại, chẳng đời nào tỷ dẫn muội theo là để thăm thú Lạc Đô, phải không?”
Kim Linh trầm mặc một lúc mới âm trầm nói, “Muội cứ làm theo những gì mà ta nói là được rồi.
Những chuyện khác không cần hỏi nhiều.
Ta tức có biện pháp cứu Nam Vương và bảo toàn Nam quốc.”
Ngân Linh gật gật đầu, nhỏ giọng nói, “Muội biết rồi.”
Nửa canh giờ sau, Kim Linh cùng Ngân Linh phục sức lộng lẫy, theo chỉ dẫn của thị vệ đã đến được ngự hoa viên.
Bên trong hoa viên, đã sẵn bóng hai người, một là Ngao Thịnh, người còn lại là một nam tử thanh tú cao gầy.
Người kia vận bạch y thanh thoát.
Kim Linh khẽ nhíu mày, liếc nhìn Ngân Linh đi ở phía sau – Chính là người này sao?
Ngân Linh gật gật đầu —— chính là y.
Kim Linh lại một lần nữa ngẩng đầu, cảm thấy như không thể tin được, bạch y nam tử kia quả rất tuấn tú nhưng không đến mức được gọi là khuynh quốc khuynh thành mị quân họa quốc.
Nếu nói một cách chính xác, khi vừa nhìn thấy y lần đầu, chỉ cảm thấy y là người có tài năng chứ không nghĩ rằng y có thể khiến cho nam nhân say mê được….Vả lại, theo Kim Linh biết, kẻ si mê y, không phải chỉ có mỗi Ngao Thịnh.
Kim Linh bỗng cảm thấy sự tình càng lúc càng rắc rối, Ngao Thịnh đối với Tương Thanh xem ra không phải vì đam mê nhan sắc hay đơn thuần chỉ là sự mê luyến nhất thời.
Có lẽ đó là cảm tình thật sự.
Mà như thế thì sẽ phải tổn hao nhiều công sức hơn.
“Hoàng Thượng.” Kim Linh cùng Ngân Linh đi đến trước mặt Ngao Thịnh, chân thành hành lễ.
Ngao Thịnh gật gật đầu, “Hai vị muốn đến tham quan nơi nào trước? Hoàng cung nhìn vậy nhưng cũng chỉ là một nơi chán phèo thôi.
Ngoài ngự thư phòng thì có các khu biệt cung.
Mấy chỗ này chẳng có gì đáng xem cả.
Kim loan điện thì khi nãy hai người cũng đã đến rồi.
Còn lại cũng chỉ là ngự hoa viên và thư phòng.”
Kim Linh nhìn quanh bốn phía, “Hoàng cung quả nhiên to lớn.” tầm mắt lại như lơ đễnh lướt qua Tương Thanh, cười hỏi, “Hoàng Thượng, vị này là......”
“À.” Ngao Thịnh cười đáp, “Thanh phu tử của trẫm.”
“Sao....” Kim Linh liền thi lễ với Tương Thanh, “Xin chào, Thanh phu tử.”
Tương Thanh đáp lễ, mặt không chút biểu tình.
Kim Linh càng thêm khó hiểu không rõ vì sao người lạnh lùng như thế có gì tốt để khiến người ta yêu mến được.
Đúng lúc này, Ngao Thịnh bỗng lên tiếng, “Nam vương không biết Thanh sao? Chuyến viếng thăm lần này mục đích không phải là vì y sao?”
Ngao Thịnh vừa dứt lời thì sắc mặt Kim Linh liền thay đổi nhưng lại nhanh chóng che giấu đi.
Song, đến khi quay lại nhìn Ngao Thịnh thì lại thấy hắn đang không nhìn mình mà là người đang đứng sau, Ngân Linh.
Nàng tự biết mọi chuyện không xong.
Chẳng cần nhìn thì Kim Linh cũng rõ, giờ khắc này ắt hẳn muội muội kia mặt đang đầy vẻ hoảng sợ.
Còn tên Ngao Thịnh này thì lại đang nhìn nàng đầy cười đầy quỷ dị – quả nhiên là đã biết rồi!
Kim Linh âm thầm kêu khổ, lúc nãy khi ở chính điện, nàng đã bị dáng vẻ của Ngao Thịnh lừa.
Biểu hiện của hắn tuy rất nhạy bén nhưng vẫn giấu đi hơn một nửa vẻ tinh khôn lợi hại.
Vì thế mà nàng mới lơ là phòng bị.
Xem ra, ngay từ lúc nàng bước vào chính điện thì Ngao Thịnh cũng đã âm thầm lên kế hoạch đối phó nàng rồi.
Ngao Thịnh lạnh lùng cười nhạt.
Hắn sở dĩ hỏi như thế là vì cảm thấy sự tình có chút kỳ hoặc, cũng vì thế nên đã cố ý thăm dò, nhìn nét mặt đầy sợ hãi của nha đầu muội muội ngốc kia thì quả nhiên mục đích đến đây của chúng là vì Tương Thanh, hơn nữa còn mang theo ý bất lợi.
Ngao Thịnh chợt thấy tức giận vô cớ nhưng ngoài mặt vẫn đạm nhiên cười “Nam vương....!trẫm có điều muốn nói.”
“Xin Hoàng Thượng chỉ giáo.” Kim Linh cố gắng kiềm chế, tuyệt không để khí thế của Ngao Thịnh áp bách.
Ngao Thịnh vươn tay nắm lấy tay Tương Thanh.
Tương Thanh ngẩn ra nhìn Ngao Thịnh.
Lúc này hắn lại nói đầy quyết tuyệt, ”Thanh là bảo vật của Ngao Thịnh trẫm...!Đừng nói một Nam quốc, dù có là mười Nam quốc, thì cũng chẳng so được với y.”
Kim Linh sắc mặt khẽ biến.
Ngao Thịnh lại tiêu sái cười, “Trẫm không biết lý do vì sao Nam vương đến đây, nhưng có một số việc phải nói cho rõ ràng để tránh những phiền toái không cần thiết.
Dù sao thì Nam vương cũng sẽ ở lại đây vài ngày, nên hãy cứ chậm rãi mà cân nhắc cho kĩ càng.”
Kim Linh cố bày ra một nụ cười, nói với Ngao Thịnh, “Kim Linh đã biết, đa tạ Hoàng Thượng chỉ bảo.”
“Không có gì.” Ngao Thịnh gật gật đầu, “Hoàng cung chẳng có gì đáng xem cả...!Không biết Nam vương có đủ dũng khí để đến thăm quan một vòng quân doanh của trẫm không?”
Kim Linh mỉm cười gật đầu, lòng lại không ngừng cười nhạt – Ngao Thịnh hắn là đang cố thị uy với nàng đây mà – “Đó đúng là phần phước của Kim Linh rồi, xin Hoàng thượng dẫn đường!”
Ngao Thịnh cười gườm, rồi lại nắm lấy tay Tương Thanh, thẳng hướng đến đại bản doanh của Tống Hiểu, vừa đi vừa cùng Tương Thanh nói chuyện phiếm, hỏi những câu tản mạn như, tối nay muốn ăn gì, hay trong nhà dạo này có gì vui không.
Tuy chỉ là những lời nói ngẫu nhiên thảng hoặc nhưng lại căng đầy vẻ sủng nịch yêu thương.
Kim Linh cùng Ngân Linh đi ở phía sau nhìn cảnh tình nồng kia mà mỗi người một suy nghĩ.
Kim Linh thì không ngừng đoán thử xem lời nào của Ngao Thịnh đâu là thật đâu là giả.
Còn Ngân Linh tuy vẫn chưa tiêu tan cơn kinh hãi vừa rồi, nhưng lại bị những lời nói kia của Ngao Thịnh làm cho cảm động mà thầm khen – đường đường một đấng đế vương mà lại có thể nghĩa nặng tình sâu như thế.
Vì có hai người đi ở sau lưng vọng mắt nhìn mà Tương Thanh có chút không được tự nhiên.
Y vốn là người hướng nội, lúc nào cũng âm trầm điềm đạm nên không quen như thế.
Trong khi Ngao Thịnh lại rất hào hứng nhiệt tình, hoàn toàn không chút che dấu cảm tình dành cho Tương Thanh.
Đang đi, Ngao Thịnh đột ngột quay đầu lại nhìn Ngân Linh, cười mà rằng, “Trẫm đã cho người mời đoàn hát đến.”
Ngân Linh ngẩn ra nhìn Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh ảm đạm cười, “Tối qua không phải cô nương muốn xem hát sao? Hôm nay trẫm cho vời đoán hát đến là vì cô đấy.
Một vạn lượng cùng một đỉnh vàng, hoàn toàn dư dả mà nhỉ.”
Ngân Linh đỏ mặt, cúi đầu không nói, Ngao Thịnh lại cười mà quay người đi tiếp.
Kim Linh nhìn vẻ mặt kia của Ngân Linh, trong lòng không ngừng lo lắng – Ngao Thịnh này rất đa mưu, hắn hẳn là muốn lợi dụng Ngân Linh để điều tra sự tình.
Ngao Thịnh vừa quay mặt đi, sắc mặt liền lập tức trở nên lạnh lùng âm trầm – Các ngươi mang tâm tạo phản thì trẫm đây còn hiền từ tha cho một đường sống, nhưng nếu như đã có ý đồ không tốt đối với Thanh thì trẫm sẽ khiến cho hai ả nha đầu chết tiệt các ngươi phải hối hận cả đời.
Tương Thanh một bên nhìn, lòng thừa biết Ngao Thịnh nhà y là kẻ hẹp hòi, nên thể nào cũng sẽ bày trò trêu cợt.
Song, chẳng hiểu vì sao khi thấy hắn trưng vẻ mặt thân thiện ra với Ngân Linh thì lại chợt thấy có chút khó chịu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...