Thịnh Thế Thanh Phong FULL


Tương Thanh và Mộc Lăng một đường đạp mây cưỡi gió mà đi, chạy mãi chạy mãi cũng đến được cửa thành Liêu Nguyên Phủ.

Ngay giữa quan đạo là một ngọn núi cao sừng sững, dựa theo những gì bọn Giáp, Ất, Bính, Đinh miêu tả thì đấy ắt hẳn chính là trái núi Ngọc Hòa, nơi đám sơn tặc trú ngụ.
“Hô.....” Mộc Lăng dựa vào một thân cây, vừa xoa thắt lưng vừa hổn hển than thở “Ai nha......!Đau hông quá!”
Tương Thanh liếc nhìn hắn, thầm nói – ai bảo huynh vừa ăn no xong mà lại chạy như ma đuổi thế kia làm gì?
“Để ta nghỉ một lát đã!” Mộc Lăng đặt mông ngồi xuống tảng đá lớn nằm ven đường, khó nhọc nói, “Đêm hôm khuya khoắt mà không chịu đi ngủ, chạy mấy chục dặm đường đến đây để bắt sơn tặc…….Thằng nhãi Ngao Thịnh này cũng tốt số gớm nhỉ!?”
Tương Thanh vội kéo Mộc Lăng đứng dậy, “Hang ổ của chúng ở phía trước.

Đi mấy bước nữa thôi là tới rồi!”
“Mệt quá! Ngồi nghỉ một lát nữa đi mà.” Mộc Lăng khua tay từ chối, “Ta làm sao mà sánh với ngươi được cơ chứ.

Ngươi còn trẻ trung ngời ngợi như thế trong khi ta đã sắp thành ông già mất rồi! Coi này, tay chân cứ như muốn rụng rời cả ra.”
Tương Thanh khổ nảo lắc lắc đầu – Mộc đại đại lại bắt đầu nói nhăng nói cuội nữa rồi.
“Chỗ này chính là hang ổ của bọn sơn tặc mà Giáp, Ất, Bính, Đinh nhắc tới đó hả?” Mộc Lăng hỏi.
“Đúng vậy.” Tương Thanh gật gật đầu, “Chẳng biết thực lực cũng như số lượng của bọn chúng ra sao, nhưng dù sao thì ta vẫn cứ thấy lo lo.”
“Ai......” Mộc Lăng thở hắt ra một hơi rồi phủi quần đứng dậy, “Rất có thể chúng là đào binh của tiền triều? Giáp, Ất, Bính, Đinh chỉ có công dụng như một cái thùng cơm thôi, chứ mấy chuyện như là nhận mặt xem đám sơn tặc này là người của triều trước hay triều này thì họ chả biết đâu.”
“Ta cũng nghĩ chúng là quân tiền triều.” Tương Thanh và Mộc Lăng đồng thời rẽ hướng đi về phía trước.

Cả hai không vào thành mà lại men theo sườn núi, đi lên Ngọc Hòa sơn.
“Đúng rồi.” Mộc Lăng đột nhiên nghĩ ra gì đấy bèn nhanh miệng hỏi, “Nếu là đào binh của tiền triều thì hẳn là có không ít nhỉ?”
“Phải.” Tương Thanh gật gật đầu, “Nếu chỉ tính quân Đông Bắc của Tề Diệc thôi thì cũng đã rất đông rồi.

Hơn nữa, năm đó còn có quân của Thụy Vương, Hạ thái sư, Thần Quý và một ít phản thần của các phiên Vương (vua các nước thuộc địa).

Ngoài ra là một ít trung thần, bởi vì không chịu quy phục Thụy Vương mà bị bắt nhốt, sinh tử không rõ.”
“Ấy dà.” Mộc Lăng bĩu môi, “Nếu cái đám ô hợp ấy mà đồng lòng xé cờ làm phản thì sẽ mệt lắm đây?”
“Song, từ trước đến nay, Thịnh Thanh đối với những phản thần đều rất độ lượng.” Tương Thanh nói, “Những chuyện trước đây đều đã là quá khứ cả rồi, chỉ cần họ chịu quy hàng, thay thần đổi chủ thì vẫn sẽ là binh sĩ của Thịnh Thanh.”
Mộc Lăng nhướn mày, xua tay bảo, “Ai nha, ta biết Thịnh Nhi của ngươi cái gì cũng tốt hết.

Ngươi không cần khoe khoang với ta mà làm gì.”
Tương Thanh mặt đỏ lên, quay đi nhìn nơi khác, nhỏ giọng chối, “Ta có sao thì nói vậy thôi mà.”
Mộc Lăng mí mắt giật giật mấy cái, thầm ai thán......Mới đây, Tiểu Thanh Thanh vì Ngao Thịnh mà chơi xỏ hắn, làm hắn quê ơi là quê.

Còn bây giờ thì lại quay sang chối đây đẩy những gì hắn nói……Ông trời hỡi, Tiểu Thanh Thanh thật thà trung hậu hiền như cục bột mặc ai làm gì thì làm đâu rồi hở? Tiểu Hoàng Hoàng xinh xắn đáng yêu dễ thương thì bị đại ma đầu Tư Đồ cướp đi mất.

Bây giờ ngay cả Tiểu Thanh Thanh hiền lành ngoan ngoãn cũng bị thằng nhãi ranh ma lõi đời Ngao Thịnh giành đi luôn.

Song, nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, Mộc Lăng âu sầu nhớ ra, bản thân hắn cũng đã bị tiểu lưu manh mắc giật mắc gió Tần Vọng Thiên lừa mất đời trai tân rồi đấy thôi.
“Mộc Lăng.” Tương Thanh thấy Mộc Lăng tâm hồn cứ treo ngược cành cây nên lay gọi hắn, “Huynh đang nghĩ gì thế?”
Mộc Lăng nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu hỏi, “Có thật là đầu bếp trên Ngọc Hòa sơn nấu ăn rất ngon không?”
Tương Thanh sửng sốt một chút, chốc sau mới đáp, “Ách......!Trên núi có nhiều sơn tặc như vậy nên chắc là tay nghề của đầu bếp cũng giỏi lắm.”
Mộc Lăng nheo mắt nhìn Tương Thanh.

Tương Thanh thấy sắc mặt Mộc Lăng có chút không được tốt lắm, nên e dè hỏi “Huynh, huynh sao vậy?”
Vừa dứt lời, Mộc Lăng đã đứng bật dậy, vươn tay ra nắm lấy quai hàm Tương Thanh mà siết chặt, “Ranh con chết tiệt kia, muốn gạt ông đây hả? Ông đây bóp chết ngươi, bóp chết ngươi này!”
Tương Thanh bị Mộc Lăng quấn lấy, chẳng biết phải làm thế nào cho đặng.

Đại khái, bởi vì Mộc Lăng vẫn còn bị sốc hông, hơn nữa lại còn ăn không tiêu nên được một lúc thì chợt quay sang ôm Tương Thanh khóc lóc một trận.
Đương lúc cao hứng khóc than, cả hai chợt nghe thấy tiếng động lạ vang lên từ phía sau núi.

Một nhóm người rẽ bụi cây xông ra, trên người mặc chính là binh phục cũ, tay lại cầm đao cầm thương, hung hăng quát, “Đứng lại đó!”
Mộc Lăng mở to hai mắt ra nhìn đám quan binh hung tợn trước mặt, rồi lại trừng mắt hỏi, “Tại sao?”
Một tên to cao có vẻ như là kẻ cầm đầu cao giọng quát lại, “Tại sao à? Đương nhiên là để ăn cướp rồi!”
Tương Thanh vội đẩy con đỉa đang bám chặt trên người mình ra.


Mộc Lăng cũng hấp tấp nhảy xuống, nhìn đám sơn tặc rồi lại hất mặt lên trời nói, “Tới đúng lúc lắm! Đám các ngươi mau đem tiền tài châu báo đưa cho gia gia ta đây!”
Đám sơn tặc kia ngẩn người ra, thầm hỏi – sao tên ma cà bông này lại quay sang đòi cướp ngược lại bọn chúng chứ?
Tương Thanh cũng ngẩn người ra chẳng khác gì đám sơn tặc kia, chốc sau lại xoay sang nhìn Mộc Lăng, chỉ thấy hắn vén tay áo lên, lưu manh nói, “Còn không mau mau lấy vàng bạc ra đưa cho gia gia! Nếu không có tiền thì cởi quần ra!”
Tương Thanh dở khóc dở cười nhìn Mộc Lăng.

Y không lạ gì cái bản tính yêu tiền của Mộc Lăng, chắc chẳng thua gì mấy tên trộm, nhưng y lại không ngờ Mộc Lăng lại bạo miệng đi cướp của đám sơn tặc này!
Cả đám sơn tặc trợn mắt há mồm ra nhìn kẻ vừa hùng hồn phát ngôn kia.

Thiệt tình là chuyện này mới mẻ quá nha! Bình thường, khi bọn chúng đi cướp thì nạn nhân sẽ là người không biết võ công, vừa nghe chúng nạt một tiếng là “Mau đưa tiền ra!” thì đã lật đật đem mọi tiền của trong người ra rồi hai tay dâng lên.

Còn nếu không may, đụng phải kẻ biết võ, giống như hồi sáng này vớ phải bốn tên loi choi nọ, thì sẽ là một hồi quyết đấu ngươi còn ta mất.

Song, bọn chúng đã hành nghề cướp bóc này được một thời gian rồi, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải một đứa mà mình đi cướp nó, nó còn mạnh mồm đòi cướp lại.
“Mi......Mi muốn làm gì hả?” Tên cầm đầu lo lắng hỏi.
“Làm gì ư?” Mộc Lăng trừng mắt, “Đương nhiên là ăn cướp rồi!”
Mộc Lăng vừa dứt lời, mọi người liền rơi vào trầm mặc.

Đám sơn tặc quay ra nhìn mặt nhau rồi bỗng rú lên một tràng cười đến là rùng rợn.
“Chỉ với hai người các ngươi ư?” Tên cầm đầu bĩu môi, “Nhìn cánh tay của các ngươi mà xem, còn chẳng to bằng đầu ngón chân của đại gia đây! Hơn nữa, bọn ta là sơn tặc, sơn tặc thì làm gì có tiền? Nếu có tiền thì bọn ta chẳng đi ăn cướp mà làm gì!”
Mộc Lăng gật gù, cảm thấy chúng nói rất có đạo lý, “Cũng bởi vì biết thế nên ta mới bảo chúng bây cởi quần ra!”
Đám sơn tặc ôm bụng cười.

Tên to con cầm đầu quát, “Tiểu công tử của ta ơi, ta nói này, nhìn hai ngươi thanh tú như thế mà lại có cái sở thích biến thái thế ư? Hai ngươi cứ gọi bọn ta một tiếng “chàng ơi” đi rồi bọn ta cởi quần ra cho mà ngắm!”
Kẻ kia vừa nói xong thì chúng huynh đệ của gã liền cao giọng cười đầy khiếm nhã.
Tương Thanh xoay mặt sang nhìn Mộc Lăng, chỉ thấy hắn chẳng có vẻ gì là giận, thậm chí còn bình tĩnh lấy từ trong ngực áo ra một cái hộp nhỏ, rồi mở nắp hộp, lấy con dao be bé ra....Lưỡi dao ánh lên trong không trung.

Vừa liếc mắt một cái cũng biết được là con dao kia tuy nho nhỏ nhưng lại sắc bén dị thường.
Tương Thanh khẽ nhíu mày, hỏi Mộc Lăng, “Mộc Lăng......!Con dao đó là sao hả?”
Mộc Lăng cười tủm tỉm, đáp, “Con dao này là do ta và một lão thái giám làm ra đó.

Nó chuyên dùng để thiến mấy cậu nhóc tiến cung làm công công đó mà! Há Há Há!”
Tương Thanh cau chặt mày, “Huynh……huynh mang nó theo bên người để làm gì chứ?”
Đám sơn tặc vừa nhìn thấy con dao bén nhọn trong tay Mộc Lăng xong thì xanh cả mặt.

Không cần hỏi thì cũng dư biết nó dùng để làm gì rồi! Cả bọn chợt thấy từng làn gió lạnh vờn qua gáy mình.
“Ta sẽ ‘xẹt xẹt’ một cái, cắt tiểu huynh đệ của chúng xuống, mang đi tẩm dược rồi phơi nắng, sau đó thì nghiền thành bột mà đem bán.

Chúng có công dụng bổ thận tráng dương.

Một thang nhỏ nhỏ thôi cũng bán được cả thỏi vàng rồi đó.

Cho nên người ta mới thường hay nói ‘huynh đệ đáng giá ngàn vàng, muốn có ngàn vàng thì cứ hy sinh đệ huynh’” [1] Mộc Lăng cười nói, “Ta và lão thái giám ấy đã tích trữ được một mớ rồi, sau này sẽ mang chúng ra rao bán.”
Tương Thanh người như muốn nhũn ra, thật lâu sau mới hỏi, “Ông ấy…Sao ông ấy lại đồng ý chia sẻ với huynh chứ?”
“Đó là bởi vì….” Mộc Lăng hắc hắc cười như khỉ, “tiểu thái giám Văn Đạt rất có bản lĩnh đó mà.

Hắn nói giúp ta với lão thái giám kia, bảo ta là huynh đệ của ngươi.

Sau đó, tên già đó liền chia một nửa số ‘huynh đệ be bé’ đó cho ta.

Tiểu Thanh à, ‘chỗ kia kia’ của ta hiện giờ rất là khỏe mạnh, nếu ngươi muốn, ngày mai ta cũng mang ‘thuốc bổ’ đó hầm canh cho người, heng?”
Tương Thanh vừa nghe xong những gì Mộc Lăng nói thì chỉ muốn ngất đi cho xong.

Tuy rằng, cả đời này của Tương Thanh đã bị tên thần y lưu manh kia chọc cho lên cơn tăng xông không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa khi nào y lại muốn đập hắn một trận như lúc này.
“Ê!” Tên cầm đầu tức giận quát, “Các ngươi chít chít méo méo đủ chưa hử? Trời không còn sớm nữa đâu, gia gia còn phải về núi ngủ nữa, mau giao tiền ra đây!”
Tương Thanh không buồn đi so đo với Mộc Lăng nữa, mà xoay mặt sang nhìn đám thảo khấu kia, “Y phục của các ngươi có số hiệu của tiền triều.


Trước kia, các ngươi là thủ hạ của ai? Tại sao không chịu quy thuận triều đình mà lại chiếm núi xưng vương?”
Đám đào binh đội lốt thảo khấu này chợt ngây người ra mà nhìn kẻ cầm đầu nọ.
Tên cao to sắc mặt chợt thay đổi, phất tay quát, “Ngươi quản thiên quản địa được rồi, còn muốn quản gia gia ta làm gì nữa? Gia gia nổi  hứng thích đi làm cướp thì liền làm cướp thôi! Tự do tự tại khoái hoạt biết bao!”
Tương Thanh mỉm cười, nói, “Thật sao? Nếu đã muốn làm một tên cướp tự do tự tại thế thì tại sao lại còn mặc binh phục cũ của tiền triều?”
“Ách......!Thói quen!” Tên cầm đầu thuận miệng đáp, rồi bỗng cả giận nói, “Ngươi làm gì mà lại dài dòng như thế hả? Có biết mệt không? Mau đưa tiền ra rồi biến đi!”
Tương Thanh nhíu mày quan sát đối phương một lượt, “Các ngươi mặc chính là y phục của cấm quân.

Nói cách khác, trước đây, các ngươi hẳn là binh mã hoàng thành.

Quân của Tề Diệc là bộ binh, phần lớn đều mặc hắc y, hơn nữa bởi vì nhiều năm sinh hoạt ở phương bắc nên hẳn sẽ không đến trú ngụ ở trên trái núi này.

Còn quân của Thụy Vương năm đó bao vây Hắc Vân Bảo cũng đã tan đàn xẻ nghé.

Nếu chúng đi làm lục lâm thảo khấu thì cũng sẽ hoạt động ở đồng bằng.

Hơn nữa, ta còn nhớ binh phục của chúng là áo đỏ quần đen, vì vậy các ngươi tuyệt đối không phải là quân của Thụy  Vương.

Năm đó, phần lớn kinh binh (quân lính kinh thành) đều mặc y phục có khoác thêm áo choàng xanh.

Song, các ngươi hẳn cũng không phải là quân binh của Thần Quý.

Kỳ thật, Thần Quý vốn chẳng có binh quyền gì.

Tất nhiên, các ngươi cũng tuyệt không phải là phản quân của Hạ thái sư.

Phản quân có binh phục riêng.

Hơn nữa, đa số chúng đều đã bị chém đầu….Như vậy xem ra, các ngươi chính là quân lính sớm giải ngũ khi Tề Diệc và Thụy Vương tranh chấp quyền lợi.

Hay là nên nói rằng, các ngươi là thủ hạ của một trong những vị trung thần tiền triều năm xưa?”
Tương Thanh nói một cách không nhanh không chậm khiến đám sơn tặc đều choáng váng hết cả đầu óc.

Cả bọn ngáo mặt ra nhìn Tương Thanh.

Sau một lúc lâu ơi là lâu, tên cầm đầu mới chỉ tay vào mặt Tương Thanh mà hỏi, “Ngươi......!Ngươi là ai?”
Tương Thanh cũng nhìn nhìn hắn, “Dựa theo số hiệu trên binh phục của ngươi thì, ít nhất ngươi cũng là một thống lĩnh.

Trên núi ngươi vẫn còn có một đại vương ư? Nếu vậy thì y hẳn là một tham tướng, còn không thì là phó tướng hoặc chủ tướng? Các ngươi mau đưa ta đến gặp y, ta có chuyện muốn nói với y.”
“Ngươi......!Thật ra ngươi là ai? Là tay sai của tên hôn quân kia ư?” Tên cầm đầu trừng mắt nhìn, mặt lại đầy vẻ kinh hoảng, “Các huynh đệ......!Xông lên cho ta!”
Nhìn tư thế của bọn chúng trông chẳng khác gì muốn nhào lên làm thịt Tương Thanh và Mộc Lăng vậy.
Tương Thanh khẽ nhíu mày —— Tại sao đám thà làm cướp hơn làm quan này lại mắng Ngao Thịnh là hôn quân, trong khi ngoại tộc như Dã Lũng Kỳ và Hổ Vương đều công nhận hắn là hoàng đế tốt?
Mộc Lăng thấy đám tiểu lâu la kia hầm hè đao kiếm trong tay mà cười khinh bỉ.

Hắn phi thân một cái, bay vào giữa đám người đó, lướt qua lướt lại hai lần thì đã điểm huyệt đạo của chúng hết.

Cả bọn cả kinh vừa định bỏ bạn chạy lấy người thì phía sau lại có giọng nói đầy cợt nhã vang lên, “Sao bọn ngươi chậm còn hơn rùa nữa thế?”
Tên cầm đầu kinh sợ, hiểu ra lần này đụng phải cao thủ giang hồ.

Nhưng gã chưa kịp kêu cứu thì đã bị Mộc Lăng chế trụ sau gáy, túm ngược trở về.
Gã tuy có thân thể cao to tráng kiện nhưng vẫn cứ bị Mộc Lăng ném một cái ra xa đến cả mấy trượng.


Ngẫu nhiên thay, gã lại rơi đúng ngay bên chân Tương Thanh.
“Ai u......” Gã xoa xoa mông, đau đến mức nước mắt mẹ nước mắt con thi nhau chảy xuống……Cái bộ cốt suýt tí nữa đã bị nát vụn rồi.

Đúng là đau chết đi sống lại mà.  Gã âm thầm tự vấn, đối phương đến tột cùng là thần thánh phương nào nha, thoạt nhìn cứ như thư sinh trói gà không chặt vậy đó, nhưng sao lại lợi hại đến thế chứ.
Tương Thanh cũng mừng thầm trong dạ, trong ba năm này, võ công của Mộc Lăng xem ra đã khôi phục hoàn toàn rồi.

Ngẫm lại ba năm trước đây mà y cứ thấy sợ hãi khôn chừng.

Nay Mộc Lăng đã khỏe mạnh trở lại, Tương Thanh cũng vui mừng thay cho hắn.

May mà Mộc Lăng đã gặp được Tần Vọng Thiên.

Đúng là người tốt luôn có hảo báo.
Gã to xác kia chống tay đứng dậy, khi vừa thấy Tương Thanh đã đứng cạnh bên thì liền định giở trò đánh lén.

Song, gã chưa kịp xông lên thì Tương Thanh đã nhanh nhẹn vòng ra sau lưng gã, rồi nhấc chân đạp đầu gối gã một cái.
“Ai nha......” Gã thét lên một tiếng, rồi ngã quỵ xuống, nằm lăn lóc bên chân Tương Thanh lần nữa.

Gã trở mình, tức giận quát, “Không đánh nữa! Không đánh nữa đâu! Cứ cho là các ngươi lợi hại đi.”
Mộc Lăng cà khịa bước tới gần, “Thế thì hãy thành thật một chút đi! Trước đây, các ngươi là thuộc hạ của ai hả?”
Gã nhíu nhíu mày, xoay mặt đi, bày ra bộ dáng ‘ông đây thà chết không khai’ ra.
Tương Thanh khẽ thở dài một cái – tuy đám sơn tặc này điêu ngoa cứng đầu nhưng vẫn rất có khí tiết.

Vì nguyên nhân gì mà lại lên rừng làm cướp?
“Ngươi không nói chứ gì?” Mộc Lăng đạp đạp gã kia một cái, rồi lấy con dao be bé nọ ra, “Con dao này ta vẫn chưa dùng thử lần nào hết, hôm nay ngươi sẽ là kẻ đầu tiên được khai đao.”
“Ai!” Gã giật mình hoảng sợ, luống ca luống cuống che nơi thầm kín yếu ớt kia của mình lại, rồi trừng hai mắt ra nhìn Mộc Lăng, “Tại sao ngươi lại có thể ngoan độc đến thế? Mấy chuyện khiến người ta đoạn tử tuyệt tôn mà cũng dám làm ư?”
Mộc Lăng nhướn mày, “Đừng lo, sau khi ta thiến ngươi xong rồi giết ngươi bịt miệng là được chứ gì.”
“Ngươi!” Gã quay sang nhìn Tương Thanh, “Ta thậm chí đã nghĩ các ngươi là người tốt.

Ấy vậy mà lại đi giết oan dân nam nhà lành!”
“Sai rồi.” Mộc Lăng quơ quơ con dao qua lại, nói với vẻ đầy nghĩa khí, “Kẻ bọn ta giết là sơn tặc.

Và đó là một việc làm ích nước lợi dân.”
“Được! Thế các ngươi cứ một đao giết quách ta đi!” Gã tức giận rống.
Mộc Lăng tủm tỉm cười, “Không dễ thế đâu.

‘Tiểu huynh đệ’ kia muốn sử dụng được thì phải cắt xuống khi ngươi đang còn sống.

À mà ta nghe nói, ai bị thiến, chết xuống Diêm Vương thì kiếp sau phải đầu thai làm thái giám đó.”
Tương Thanh vô lực cúi nhìn Mộc Lăng, đồng thời cũng cảm thấy thương thay cho kẻ xấu số mặt đầy xanh mét khi gặp phải đại ma đầu Mộc Lăng.

Ai bảo trời xui khiến làm gì, đụng trúng ai không đụng lại vớ phải Mộc Lăng cơ chứ.
Mộc Lăng thấy nạn nhân mặt mũi đã trắng bệch, liền ngẩng đầu nhìn đám huynh đệ đã bị điểm huyệt đứng bất động của gã, “Các ngươi đó, nhớ nhìn cho kĩ mặt nhau nha.

Ta sẽ thiến các ngươi cùng một lúc để nếu có đi đầu thai thì kiếp sau còn làm huynh đệ thái giám với nhau.”
“A?” Cả bọn đều là những người tuổi còn trẻ trung tươi rói nên khi vừa nghe mình bị hoạn thì liền kêu than không ngừng.
“Ta không muốn đâu! Ta là con một trong nhà đó!”
“Không được! Nhà ta còn chờ ta về làm ruộng cưới vợ sinh con a!”
“Thống lĩnh! Cứu mạng a!”
Tương Thanh vừa nghe thấy tên lâu la kia gọi thì liền liếc nhìn Mộc Lăng một cái —— quả nhiên là thống lĩnh.
“La cái gì mà la?” Gã cầm đầu, à không, nên gọi là thống lĩnh, quát một tiếng, “Tại sao các ngươi lại không có chí khí như vậy chứ?”
“Không phải đâu!” Đám tiểu binh biện giải, “Bọn ta không sợ chết, chỉ không muốn làm thái giám thôi!”
Gã thống lĩnh thở dài, khoát tay, nói, “Ai, quên đi! Muốn gì thì cứ tính với ta này.

Hỏi đi, các ngươi hỏi gì ta đáp nấy là được rồi chứ gì?”
Tương Thanh nhìn Mộc Lăng, Mộc Lăng liền nháy mắt mấy cái với y.
“Tên ngươi là gì, đại vương là ai, trước kia là bộ hạ của ai?” Tương Thanh vội hỏi.
“A......” Gã thống lĩnh đứng lên, vỗ ngực nói, “Lão tử ta ngồi không đổi tên đứng không đổi họ.

Ta là Ngưu Hiển.”
Tương Thanh khẽ sửng sốt, cay mày suy nghĩ, cái tên Ngưu Hiển này dường như y đã từng nghe qua ở đâu rồi thì phải.
“Trước kia, lão tử chính là thống lĩnh của ba mươi vạn cấm quân, là người của triều đình.

Chẳng qua không may, chủ tử của ta lại là môn sinh của Hạ thái sư.


Khi Hạ thái sư làm phản, vì không muốn làm việc tổn hại đến mộ phần tổ tiên mà ta dẫn theo đám huynh đệ này chạy đến đây.” Ngưu Hiển bĩu môi, chỉ tay lên đỉnh Ngọc Hòa, “Các ngươi đừng nhìn mà nghĩ rằng lão tử ta chịu nhiều ủy khuất, đại vương của bọn ta là người rất tài giỏi.

Năm xưa, ngài là một trong nam Tiêu bắc Đặng[2], bình định hải vực Đông Bắc, thậm chí còn đuổi theo bọn hải khấu (cướp biển) đánh tới Phù Tang (Nước Nhật bây giờ).

Các ngươi đã từng nghe qua đỉnh đỉnh đại danh Hải hồ ly Đặng Tử Minh chưa? Đó chính là đại vương của bọn ta.”
Tương Thanh và Mộc Lăng đều cả kinh.

Cái tên và danh hào mà Ngưu Hiển vừa  thốt ra khiến cả hai sững người ra.

Hải hồ ly Đặng Tử Minh.

Tên vừa vang là cứ như sấm nổ bên tai.

Năm đó, hải khấu phương Bắc tác quai tác quái trong khi Tiêu Lạc lại mất tích.

Lúc ấy, Đặng Tử Minh chỉ vừa tròn mười tám, đã mang theo mười vạn thuỷ quân bình định nội hải và hải vực đông bắc, còn đánh đuổi hết tất cả hải khấu cút xa vạn dặm hải lý.

Y là người được thiên hạ ca tụng, ai mà lại chẳng biết tên của y?! Người này thiện về biển sâu lại thông minh tuyệt đỉnh, kỹ năng bơi lội cũng thuộc hàng thượng thừa.

Nhưng nghe nói tính tình lại cực kỳ cổ quái, khó phỏng đoán cho nên được gọi là Hải hồ ly.

Chỉ tiếc sau đó, Thụy Vương thao túng Thần Quý, hòng mượn danh thiên tử chiêu lệnh chư hầu, Đặng Tử Minh phản lại Thụy Vương, rồi bị người truy giết, suốt hơn bảy năm nay không chút tin tức.
Tương Thanh và Mộc Lăng liếc nhìn nhau, như là muốn hỏi đối phương – cả hai người này đều là danh tướng, vì cớ làm sao lại đến đây chiếm núi xưng vương?
“Các ngươi......!Tại sao lại đến đây làm sơn tặc?” Tương Thanh cau mày nhìn Ngưu Hiển, “Không biết rằng triều đình đang chiêu mộ nhân tài ư?”
Ngưu Hiển ngẩng đầu nhìn Tương Thanh, cười lạnh một tiếng, nói, “Có tài mà không được phát huy, ở lại còn có ý nghĩa gì? Năm đó, bọn ta cũng không hề tạo phản, song, những lương quân trung thần như bọn ta có được kết cục gì? Chưa kịp dứt áo ra đi thì đã bị mưu sát.

Hoàng đế ngu muội thì suốt ngày đắm chìm trong nam sắc.

Bọn ta không thể làm gì khác hơn ngoài việc bỏ trốn.

Trải qua muôn núi ngàn non mới đến được chốn này......!Bây giờ thì thế nào? Hoàng đế Thịnh Thanh có gì tốt? Thí huynh giết cha, mưu triều soán vị….Nghe nói, hắn chẳng khác gì cha hắn, đều mê luyến một nam nhân đến thần hồn điên đảo.

Triều đại này coi như xong rồi.

Cả song triều đều sẽ đổ nát vì một nam Đát Kỷ…” [3]
“Ba.”
Ngưu Hiển còn chưa nói xong thì Mộc Lăng đã giáng cho gã một cái bạt tai.
Mộc Lăng tát đến mức muốn nghiêng trời nghiêng đất, hơn nữa nội lực của hắn lại còn thâm hậu vô cùng, khiến Ngưu Hiển đầu váng mắt hoa, ngã chổng vó ra đất.

Sau một lúc lâu, Ngưu Hiển mới tỉnh ra, xoa xoa bên mặt vừa bị đánh….nếu so với cái bên may chưa bị tát kia thì bên này đã sưng lên như mặt heo rồi.
“Ngươi......!Sao ngươi lại đánh ta?” Ngưu Hiển trừng mắt nhìn Mộc Lăng đầy khó hiểu.
Mộc Lăng lạnh lùng rũ mắt nhìn Ngưu Hiển, đến nổi gã phải giật mình run sợ.

Tương Thanh đứng bên cạnh vội giữ tay Mộc Lăng lại, can ngăn, “Bỏ đi Mộc Lăng.”
Mộc Lăng ném một cái nhìn khinh bỉ cho Ngưu Hiển xong thì quay sang nói thầm vào tai Tương Thanh, “Đánh chết hắn cũng chưa hả giận được.

Đúng là miệng chó không thể khạc ra được ngà voi mà.

Ta phải nhổ hết răng của hắn xuống thì mới vừa lòng.”
Tương Thanh mặt không chút biểu cảm, tựa hồ chẳng chút tức giận, chỉ cúi đầu xuống nhìn Ngưu Hiển rồi chậm rãi nói, “Ngưu Hiển, đưa ta đến gặp Đặng Tử Minh!”
_________________
[1] Vâng, căn bản thì trong QT là thế này, “nhất căn huynh đệ nhất căn kim, thốn kim nan mãi thốn huynh đệ”, dịch điêu thì là ‘một thằng anh em có giá tương đương một lượng vàng nhưng một lượng vàng lại khó có được hơn một thằng anh em.” Nhưng để tăng thêm cái tính đểu cáng của bạn Mộc Nhĩ, mình đã mạo muổi sửa lại thành “huynh đệ đáng giá ngàn vàng, muốn có ngàn vàn thì cứ hy sinh đệ huynh”
Chú ý: Ở đây, em Mộc xài từ “huynh đệ” với nghĩa bóng nha bà con.
[2] nam Tiêu bắc Đặng: ý là muốn nói đến việc chú Tiêu Lạc Vũ là chủ vùng biển phía Nam còn anh Đặng Tử Minh là vương biển Bắc.

Giống như ‘nam Mộ Dung, bắc Kiều Phong’ trong Thiên Long Bát Bộ vậy đó.
[3] Chắc có lẽ không ai là không biết đến cái tên Đát Kỷ này hen.

Bà ta là vợ của vua Trụ, đời nhà Thương.

Vì để mưu triều soán vị mà bà ta đã mưu hại Trụ Vương, sát hại lương thần, gây nên cảnh sinh linh đồ thán khiến ngay cả trời cũng phải căm phẫn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui