Thịnh Thế Thanh Phong FULL


ĐÊM HÔM ẤY, Ngao Thịnh vẫn duy trì điệu bộ phấn khích đến là khác thường để nghe Tước Vĩ giảng binh thư, Mộc Lăng thì bận bịu trong dược thất, còn Tương Thanh lại mang theo ba trăm ám bộ đến một sân tập bí mật trong cung.

Tề Tán phân phát cung nỏ cho từng ám bộ, mọi người bắt đầu học cách sử dụng loại nỏ tiễn lạ lùng này.
Tương Thanh cũng tò mò dùng thử.

Sau khi khảo nghiệm, y cảm thấy chiếc nỏ này có tính chuẩn xác cao lại hữu lực, vô cùng thích hợp với cận chiến, tầm bắn cũng xa hơn so với cung nỏ bình thường.

Hơn nữa, nó lại là đoản tiễn, bắn ra ba phát cùng một lúc, cực kỳ linh hoạt trong lúc chiến đấu.

Tương Thanh mặt đầy tán thưởng mà hỏi, “Đây là do huynh chế tạo ư?”
Tề Tán mỉm cười, đáp, “Đúng vậy.

Ta tình cờ nghĩ ra lúc đang bắt cá.”
“Bắt cá?” Tương Thanh tò mò hỏi lại.
Tề Tán gật gật đầu, từ tốn giải thích, “Nếu huynh muốn bắt cá lớn thì không thể dùng cần câu.

Những ngư dân vùng duyên hải thường dùng ngư nỏ cùng một cái móc câu cột sẵn dây thừng.

Trước tiên, họ sẽ bắn con cá đó rồi mới dùng móc câu kéo nó lên.

Ta thường cùng mọi người đi câu nên cảm thấy nếu đem ngư nỏ kia sửa chữa lại một chút thì sẽ có thể phát huy được uy lực lớn hơn.

Mặt khác, Ngọa Long tiên sinhkhông phải đã để lại bản vẽ chi tiết của Liên Nỏ sao? [1] Ta đã dựa vào bản vẽ ấy để chế tạo ra nỏ tiễn này, và đặt tên cho nó là giao nỏ.”
Tương Thanh gật gật đầu, suýt chút nữa y đã quên mất việc Tề Tán vô cùng thích giao ngư.
Đội ám bộ này đều là những người biết võ công, nên chỉ cần nghiên cứu một lúc, liền mang nỏ đến chỗ có bia ngắm mà tập bắn.

Họ hoàn toàn không cần người đến dạy nhưng trong một thời gian ngắn đã sử dụng thành thạo.
Tề Tán ngồi ở một bên nhìn cảnh ba trăm binh sĩ chăm chỉ luyện nỏ.

Tất cả họ đều có một thân thể cường tráng, tinh thần phấn chấn, hơn nữa còn oai hùng bất phàm.  Y không khỏi tán thưởng một tiếng, “Đều là hảo binh….Có thể mang một đội binh như thế đi đánh giặc thì đúng là chuyện khiến người ta cảm thấy hưng phấn bội phần.”
Tương Thanh xoay mặt sang nhìn, chỉ thấy Tề Tán hai mắt rực sáng nhìn về phía trước, trên tay là một giao nỏ, tựa hồ đang rất mong chờ.
Tương Thanh bước đến bậc thềm trước mặt, ngồi xuống bên cạnh Tề Tán, nhẹ giọng hỏi, “Tề huynh, huynh đang nghĩ đến chuyện đánh trận ư? Nhưng, nhìn trước nhìn sau, trông huynh không giống người có một thân võ nghệ tinh thâm.”
Tề Tán ngoảnh sang nhìn Tương Thanh, tựa hồ vì câu nói vừa rồi của Tương Thanh mà cảm thấy có chút cao hứng, “Ta học võ có điều hơi muộn một chút cho nên chỉ biết một ít quyền cước mà thôi.”
“Bao nhiêu tuổi thì bắt đầu?” Tương Thanh tò mò hỏi.
“Mười sáu.” Tề Tán cười đáp.
Tương Thanh thoáng có chút giật mình.

Tề Tán tuy không được cho là một cao thủ tuyệt đỉnh nhưng công phu của y rất khá……Tương Thanh luôn nghĩ rằng, bình thường hài tử chậm nhất là mười tuổi đã bắt đầu tập võ.

Nhưng thật sự không ngờ đến, Tề Tán đến tận khi mười sáu tuổi mới học võ, thế mà lại có thể luyện được một thân công phu như hiện giờ.

Chuyện này gần như là bất khả thi!
Tề Tán nhác thấy biểu tình đang ra chiều suy tư của Tương Thanh thì lại không nhịn được mà bật cười, “Vẻ mặt huynh như thế là đang nghĩ ta đúng là một thiên tài, phải không?”
Tề Tán chỉ thuận miệng nói đùa một câu, ấy vậy mà Tương Thanh lại thật thà gật đầu, “Nếu bảo huynh là thiên tài thì cũng không có gì là quá đáng cả.

Đáng tiếc thật! Nếu huynh luyện võ sớm hơn thì đã hay rồi!”
Thấy vẻ mặt Tương Thanh mang đầy tiếc hận như thế, Tề Tán lại khe khẽ cười, “Phu tử, cũng vì tính tình của huynh như vậy nên mới khiến người ta phải yêu mến đấy.

Người thật thà thì cũng có dăm bảy loại.


Có người vừa thành thật vừa ngốc nghếch, khiến người khác thấy phiền.

Có người lại trung thực nhưng cũng rất thông minh, khiến những người ở bên cạnh cảm thấy thoải mái.”
Tương Thanh cũng không vội nghĩ xem hai loại người thành thật mà Tề Tán đề cập đến thì có gì khác nhau.

Hiện tại, Tương Thanh chỉ tò mò muốn biết tại sao Tề Tán lại bắt đầu học võ muộn đến thế.
“Ta là do phụ thân ta cùng một nha hoàn sinh ra.” Tề Tán dùng đầu chiếc nỏ khẩy khẩy lớp đất dưới chân.

“Sau khi mẫu thân ta mất, ngay cả việc được thờ ở từ đường Tề gia cũng là chuyện không thể.

Vì thế, ta đành mai táng bà ở ngọn núi phía sau Tề gia, nơi bà có thể dễ dàng trông thấy ta nhất.”
Tương Thanh thoáng sửng sốt, khó hiểu hỏi, “Cho dù không phải là thê thiếp, nhưng nếu đã hạ sinh nhi tử thì hẳn phải được nhập gia phả chứ?”
“A......” Tề Tán cười nhạt, “Phụ thân ta có bao nhiêu nữ nhân, bao nhiêu con cái, chỉ sợ ông ấy cũng không nhớ…..Có lẽ cũng không thua gì hậu cung của hoàng đế đâu.”
Tương Thanh giật mình tự hỏi – Tề Soán Thiên hoang dâm đến thế sao?
Tề Tán nhìn biểu tình kia của Tương Thanh mà cười nhẹ một cái, “Không phải phụ thân ta hoang dâm, mà là vì ông có dã tâm.”
Tương Thanh khó hiểu, ngoảnh sang nhìn, nhưng chỉ im lặng nghe Tề Tán nói tiếp.
“Theo ta được biết, nguyên danh của phụ thân ta không phải là Tề Soán Thiên.

Đó là tên ông ấy đổi lại khi ôm ấp dã tâm làm hoàng đế.” Tề Tán suy nghĩ một lúc lại nói, “Nhiều khi, ta không tài nào hiểu nổi ông ấy.

Tựa hồ, ngoài quyền lực ra thì ông không còn cảm thấy hứng thú với gì nữa.

Ông cũng không đam mê nữ sắc.

Tất cả các cơ thiếp đều chỉ là công cụ nối dõi tông đường mà thôi…..Ta chưa bao giờ thấy ông chuyên sủng bất kì ai.

Ngược lại…..ông rất sùng bái những người có thế lực và năng lực.

Trong hậu cung của ông, có vô số nữ nhân, xuất thân từ mọi tầng lớp, thiên kim tiểu thư, hoàng thân quốc thích, ngay cả những thôn nữ chân lấm tay bùn cũng không thiếu.

Tóm lại, trong cái hậu cung ấy, chẳng cần biết các nàng là ai, cũng đều có thể làm gì tùy thích, mưu sát người khác cũng được, dụng độc hại người cũng chẳng sao, dùng mưu hãm hại người ngay lại càng không thành vấn đề.

Ai có thể trở thành người đứng đầu hậu cung thì ông liền sủng ái người ấy.”
“Sao lại có một trượng phu như thế cơ chứ?” Tương Thanh cũng cảm thấy không tài nào hiểu được hành động ấy.
“Ông ấy chưa bao giờ nghĩ mình là trượng phu hoặc là phụ thân của bất kì ai.

Ông chỉ cho rằng, ông là vua.” Tề Tán thấp giọng nói, “Và kẻ làm vua, vĩnh viễn chỉ thích người mạnh nhất, giỏi nhất.”
Tương Thanh khẽ nhíu mày, thầm nghĩ – may mà lão ta không phải là hoàng đế, bằng không, với tính cách như thế, chắc chắn sẽ là một hôn quân bạo tàn độc đoán.
“Mẫu thân ta chỉ là một nha hoàn, lúc nào cũng bị người người khinh rẽ.” Tề Tán chậm rãi nói, “Song, bà lại là một người rất thông minh.

Bà luôn bảo ta phải nhẫn nhịn, phải hiếu kính trưởng bối, tôn trọng phụ thân, nhún nhường huynh trưởng, bảo vệ hậu bối.”
Tương Thanh trầm mặc một chốc, lát sau mới nói, “Mẫu thân của huynh cũng vì muốn huynh được sống yên bình mà thôi.”
Tề Tán khẽ giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Tương Thanh, sau đó nhếch môi cười một cái, “Ta thật sự rất thích huynh.

Lúc nào huynh cũng có thể nhìn thấy được mặt tốt của người khác.”
Tương Thanh bỗng có chút khó xử mà nhìn Tề Tán.

Cái người này lúc nào cũng nói năng thẳng thắn như thế, tính tình lại cổ quái, e là cũng bởi vì những chuyện trước đây nên mới thế.


Và rồi, Tương Thanh lại chợt nghĩ đến mẫu thân của Tề Tán và mẫu thân của Ngao Thịnh.

Họ là hai loại người hoàn toàn tương phản nhau.

Mẫu thân của Tề Tán là người dịu dàng nhưng lại cũng rất kiên cường.

Còn mẫu thân của Ngao Thịnh lại là người cứng rắn và mạnh mẽ.

Do đó đã tạo nên một Ngao Thịnh và một Tề Tán có tính cách cực đoan theo chiều trái ngược nhau.

Nhưng ở một khía cạnh nào đó, cả hai người họ lại có một vài điểm giống nhau, tựa như câu nói “Trăm sông chảy đi rồi cũng đổ về biển cả” [2].

Cả hai đều thông minh dị thường, lại có dã tâm và sự kiên trì đến khó tin, mà đồng thời, trong lòng cũng ngập tràn hận ý.
“Huynh rất tài giỏi.” Tương Thanh nói tiếp, “Ta không nghĩ rằng Tề Soán Thiên lại không chú ý đến huynh.”
“Tài giỏi thì cũng chẳng có ích gì.” Tề Tán đột nhiên nói.
“Ý huynh là sao?” Tương Thanh khó hiểu hỏi lại.
Tề Tán trầm mặc một lát rồi lại vươn tay trái ra cho Tương Thanh xem.
Tương Thanh kề sát mặt lại nhìn, chỉ thấy trên mép bàn tay trái của Tề Tán có một vết sẹo khá lớn.

Y khẽ nhíu mày, kinh ngạc hỏi, “Huynh có sáu ngón tay?”
Tề Tán gật đầu, “Nhưng ngón tay dư ra ấy đã bị ta chém đứt khi chỉ mới lên tám rồi.”
Tương Thanh nghe thấy mà lấy làm kinh hãi, cảm thấy hành vi tự làm tổn thương bản thân của một đứa trẻ tám tuổi thật sự khiến người ta thương tâm, một lúc sau mới thốt lên đầy cảm thông, “Kỳ thật, bản thân có một chút khác biệt cũng đâu có gì là trở ngại.”
“Ta không thể làm gì khác hơn cả.” Tề Tán bất đắc dĩ đáp, “Phụ thân ta có một thói quen, phàm là nhi tử của mình, ông chỉ liếc mắt nhìn qua một lần, một là xem thử nó có đủ khỏe mạnh, hai là nghe tiếng nó khóc có đủ lớn đủ vang, còn ba là để xem nó có điểm gì…khiếm khuyết hay không.”
“Sau đó thì thế nào?” Tương Thanh hỏi.
“Mẹ ta chỉ là một nha hoàn yếu ớt, nên khi ta sinh ra tiếng khóc rất mỏng manh, người lại vừa gầy vừa đen, lại còn có sáu ngón tay.” Tề Tán vẫn đều giọng kể, “Bà đỡ bảo, sau khi ta ra đời, cha ta đã nói một câu…….con của hạ nhân thì cũng là hạ nhân, vĩnh viễn cũng không tài nào với tới mâm son được.”
Tương Thanh cau chặt đôi mày, bắt đầu hoài nghi nhân phẩm Tề Soán Thiên.

Lão ta thật đúng là kẻ khiến người người phỉ báng mà.
“Trước tám tuổi, ông ấy chưa bao giờ để mắt đến ta dẫu chỉ một lần.” Tề Tán lại nói tiếp, “Cho đến một ngày, ta ở trong tiểu viện bị huynh trưởng cười nhạo vì có đến sáu ngón tay.

Khi ấy, ta đã rút đao chém đứt ngón tay thừa ấy và tình cờ thay, ông ấy đã trông thấy cảnh đó.

Ông đột ngột đi đến ôm ta, lại còn tìm đại phu trị liệu cho ta rồi hai phụ tử còn cùng nhau dùng bữa….Ông nói ta là hảo hài tử, có cốt khí, có huyết tính, muốn dạy ta võ công.”
Tương Thanh nghe xong, bỗng thấy có chút không thỏa đáng, thầm nghĩ – tình thương yêu của một người cha mà lại như thế thì thật quá dị dạng.
“Hôm ấy là ngày vui nhất trong suốt tám năm qua của ta.

Chỉ tiếc, khi ta trở về phòng nói lại chuyện này cho mẫu thân hay thì bà lại đột ngột ra tay đánh ta một trận, cấm ta từ nay về sau không được tranh cãi với huynh trưởng, càng không được hiếu thắng, thậm chí còn không cho phép ta luyện công.

Sau đó, bà phạt ta ba ngày không được ăn cơm.” Tề Tán khẽ vuốt chiếc nỏ trong tay rồi lại rơi vào sự trầm mặc, chốc sau mới nói tiếp, “Sau ngày hôm ấy, mẫu thân đã bị người ta độc chết….Cơm mà bà ăn hôm ấy, vốn là dành cho ta.”
Tương Thanh chợt thấy xót xa thay cho một Tề Tán có vận mệnh lắm trái ngang.
“Mẹ ta chết đi nhưng phụ thân ta lại không hề truy tìm nguyên do.

Với bản tính lạnh lùng thờ ơ của mình, hôm sau, ông đã mang ta đi luyện võ.

Khi ấy, ta đã làm trò trước mặt ông, vờ khóc vờ nháo bảo không muốn học.


Ông vì thấy ta phiền nên liền đuổi ta đi, còn mắng ta vô dụng.

Sau đó thì chẳng màng đến ta nữa.”
“Huynh cố ý?” Tương Thanh hỏi.
“Phải.” Tề Tán nhẹ cười, “Bằng không, ta sẽ chẳng thể toàn mạng vượt qua được những ngày tháng đó.”
“Sau đó thì thế nào?” Tương Thanh mặt đầy quan tâm hỏi tiếp.
“Sau khi đã an táng mẫu thân xong thì ta đến thủy trại, cả ngày quanh quẩn trong bến tàu, đi theo ngư dân và binh sĩ học được rất nhiều thứ, lại còn theo chân họ ra khơi đánh cá.” Tề Tán cười nói, “Ta may mắn quen biết được rất nhiều phu tử nên theo họ học chữ đọc sách thánh hiền.

Bên cạnh đó, một phần cũng là nhờ vào mặt mũi của phụ thân ta nữa.

Dù công tử Tề gia trong nhà có là kẻ thất sủng, nhưng khi ra đường vẫn không bị người ta khi dễ.

Ở nhà, muốn dùng bạc cũng chỉ cần hỏi trướng phòng (kế toán trưởng) thu chi mà lấy.

Cho nên ta cũng không phải sống những ngày nghèo đói túng quẫn.

Chỉ cần ở trước mặt huynh trưởng bày ra bộ dạng khúm núm là được rồi.”
“Vậy, khi huynh mười sáu tuổi?” Tương Thanh lại hỏi, “Lúc ấy, vì nguyên nhân gì huynh lại bắt đầu học võ?”
“Năm ta mười sáu tuổi, đúng lúc ấy lại là sinh thần thứ năm mươi của cha ta.” Tề Tán bình thản kể, “Đông Hải cử người đến tặng cho ông một cơn trư bà long[3],hung hãn dị thường.

Cha ta nói, trong số huynh đệ bọn ta, ai có thể chế phục con trư bà long này thì sẽ thưởng cho người đó ba nghìn nhân mã.”
Tương Thanh nhướn mày, cười hỏi, “Và người đó chính là huynh?”
Tề Tán tự tin cười đáp, “Đúng vậy.”
“Huynh đã làm như thế nào?” Tương Thanh tò mò, “Huynh không hề có võ công kia mà.”
“Trước kia, ta từng cùng ngư dân liều mình săn cá dữ.

Tuy rằng chưa từng thấy qua trư bà long, nhưng cũng có đôi chút hiểu biết.

Đối phó với loài dã thú này thì đao kiếm gì cũng không hữu dụng.

Da của nó rất dày.

Khắp cả thân thể chỉ có vùng bụng và miệng là mềm mà thôi.”
“Đúng vậy.” Tương Thanh gật đầu.
“Ngày ấy, tất cả huynh trưởng của ta lần lượt thay nhau đi lên, nhưng đều không thành.

Sau đó, ta mới xin phép được tham gia.” Tề Tán cười nói, “Mọi người nhìn bộ dạng của ta lúc ấy thì đều cho rằng ta đã chán sống mà lao đầu vào chỗ chết.

Trông thú vị vô cùng.”
“Huynh đã chế phục nó thế nào?” Tương Thanh giục hỏi.
“Ta chờ đến khi con trư bà long ấy há mồm ra rồi dùng thiết côn chẹn miệng nó lại” Tề Tán hào hứng nói.
“Cách này rất khá.” Tương Thanh gật đầu.
“Ngay lúc nó chưa kịp phun thanh thiết côn kia ra thì ta liền dùng chủy thủ đâm vào đầu lưỡi nó.”
Tương Thanh khẽ nhíu mày, biện pháp này tuy rằng khá tàn nhẫn, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng nó rất hữu hiệu.
“Sau đó, trư bà long vì quá đau đớn mà lăn lộn không ngừng, ta vội xông lên, lấy chủy thủ xé rách bụng nó ra.” Tề Tán tựa hồ như đang nhớ lại cảm giác lúc ấy, “Máu nó chảy ra không ngừng.

Nhưng lại không giống với những loài vật khác….máu trư bà long rất lạnh.”
Tương Thanh nhìn Tề Tán một lúc, rồi gật gật đầu, “Hẳn là huynh đã đem hết những ủy khuất ẩn nhẫn bao nhiêu năm phát tiết hết lên trên trư bà long?”
Tề Tán gật đầu, đáp, “Phụ thân nhìn ta thật lâu, cơ hồ là rất phấn khích.

Kể từ ngày ấy, ta có ba nghìn quân mã, có thể bảo hộ bản thân mình.

Mặt khác, ông ấy cũng bắt đầy dạy ta võ công.

Và rồi, ta bắt đầu thay ông đi đánh trận......Ông ấy cũng dần xem ta như trân bảo.”
“Nếu ông ta đã yêu thương huynh như thế vậy thì tại sao huynh lại phản bội ông ta?”  Tương Thanh khó hiểu hỏi.

“Ông ấy không yêu thương ta mà chỉ muốn lợi dụng năng lực của ta mà thôi.” Tề Tán thản nhiên nói, “Song, ngày vui ngắn chẳng tày gang, trong khi ta chinh chiến xa nhà thì các huynh trưởng lại không ngừng buông lời dèm pha ta trước mặt ông ấy.”
Tương Thanh chống cằm, nói, “Tề Soán Thiên mà lại là người vì những lời đàm tiếu mà lung lay sao?”
Tề Tán cười đầy khinh thường, đáp, “Liêm Pha cũng có lúc sẽ già.[4]Cha ta luôn cho mình là người vương giả.

Nhưng trong mắt ta, ông chỉ là một tên vũ phu bạc tình tự cao tự đại, càng già càng hèn nhát......!Anh hùng hào kiệt quan trọng nhất chính là dũng khí.

Một khi dũng khí đã không còn thì cũng chỉ là một kẻ bại trận chỉ biết cúi đầu mà thôi.”
Tương Thanh gật đầu, “Nói hay lắm.”
Tề Tán cười nói, “Phụ thân ta bắt đầu lo lắng ta sẽ đoạt đi vị trí của ông.

Hơn nữa cũng dần hiểu được con người ta tâm cơ thâm trầm, khó lòng nắm bắt, nên luôn luôn đề phòng ta.

Lần này, giả vờ quy hàng kỳ thật chỉ là ông ấy muốn thăm dò ta.

Xem thử mức độ trung thành và năng lực làm việc của ta.

Mặt khác, ta biết ông đã sớm an bày gian tế trong cung, giám thị mọi hành động của ta.

Một khi ta sinh lòng phản trắc thì sẽ ra tay trừ khử.”
Tương Thanh nghe xong, vội nói, “Ta cảm thấy, Tề Soán Thiên nhất định sẽ không nghĩ đến việc huynh phản bội.

Nhiều nhất, lão ta cũng chỉ nghĩ huynh muốn lợi dụng cơ hội lần này để đoạt lấy thế lực của lão mà thôi.”
“Thông minh lắm.” Tề Tán gật đầu, nhìn Tương Thanh đầy tán thưởng, “Dựa vào đâu huynh lại đoán ra?”
Tương Thanh suy nghĩ một lúc rồi đáp, “Tề Soán Thiên không hiểu gì về huynh…..Hoặc là nên nói, lão và đám huynh trưởng ấy tuy thông minh nhưng huynh lại còn thông minh hơn gấp bội.

Vì huynh giống mẫu thân của huynh…..Hoàn toàn không phải là người chẳng có cảm tình mà chỉ biết tư lợi cá nhân.

Thật ra, đó mới là loại người ngu xuẩn nhất.”
“Ha ha......” Tề Tán cao hứng cười to, liên tục gật đầu ngợi ca, “Phu tử đúng là người biết nhìn xa trông rộng.

Thật sự rất cao kiến!”
“Cao kiến gì cơ?” Tề Tán vừa dứt lời thì Ngao Thịnh bỗng từ ngoài cửa đi vào, ngữ điệu nói chuyện tuy chẳng chút khác thường nhưng hai mắt hắn lại chăm chăm nhìn cái khoảng cách gần quá mức cho phép giữa Tương Thanh và Tề Tán.

Hây dà, hóa ra vẫn là tên nhỏ mọn ưa để bụng lung tung nha.
Tề Tán vội vội vàng vàng đứng dậy, ám bộ cũng nhanh nhảu hành lễ với Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh vội phất tay ra hiệu miễn lễ.

Tề Tán liền hiểu ý mà cáo từ với lý do phải đi huấn luyện đội ám bộ, để Ngao Thịnh và Tương Thanh lại hai mình với nhau.
Tương Thanh mặt vẫn không đổi sắc, ngồi trên bậc thang, suy nghĩ về những gì Tề Tán vừa nói, cảm thấy có thêm chút hiểu biết về con người này……Chẳng nhẽ những người từng cố gắng để sóng sót sẽ thông suốt nhiều chuyện hơn người bình thường ư?
Ngao Thịnh ngồi vào chỗ bên cạnh Tương Thanh, giương mắt lên nhìn y.
Tương Thanh ngoảnh sang, hỏi, “Đã học xong binh pháp rồi à?”
Ngao Thịnh nhún vai, “Mộc Lăng không biết từ đâu ló mặt ra rủ rê ông già đó đi ăn khuya.

Vì vậy mà ta tranh thủ thời cơ ra đây hít thở chút không khí trong lành.”
Tương Thanh cười cười, lắc đầu.
Ngao Thịnh bỗng sáp đến gần, hôn một cái lên má Tương Thanh.
Tương Thanh cả kinh, có chút trách cứ nhìn hắn.

Trước mặt có những ba trăm người đang nhìn đó, Ngao Thịnh đúng là càng ngày càng thái quá.
Ngao Thịnh vươn tay nắm lấy tay Tương Thanh, giọng như ai oán, “Trước đây thì có một Hạ Lỗ Minh, sau này lại xuất hiện một Tề Tán….Thanh à, ngươi không thể để ta bớt lo lắng đi một chút sao? Không lẽ muốn ta dùng dây thừng trói ngươi lại thì mới hả dạ?”
Tương Thanh định rút tay về nhưng Ngao Thịnh đã sớm đoán được ý đồ của y mà ra sức siết lại thật chặt.

Vì trước mặt là sáu trăm con mắt tùy thời có thể nhìn lên nên Tương Thanh đành mặc cho Ngao Thịnh nắm tay mình.

Khóe môi Ngao Thịnh dần hiện ra ý cười, ngón tay sớm đã chai sạn của hắn khẽ dịu dàng vuốt ve mu bàn tay của Tương Thanh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui