VỪA NGHE TIN Mộc Lăng đã đến, tâm tình Ngao Thịnh có thể nói là phức tạp thập phần.
Mộc Lăng hạ cố đến đây cũng có nghĩa là tính mạng của Mạc Tâm tám phần đã được cứu.
Nói thế nào thì hắn cũng là thiên hạ đệ nhất thần y mà.
Nhưng xét về phương diện khác thì Ngao Thịnh lại chỉ muốn thở dài.
Nếu buộc phải nói, ai trong Hắc Vân Bảo mà Ngao Thịnh không muốn nhìn thấy nhất, thì đó chính là kẻ luôn sợ thiên hạ không đủ loạn – Mộc Lăng.
Tư Đồ là người lãnh khẩu lãnh tâm, ngoại trừ Tiểu Hoàng ra thì ai gã cũng chẳng thèm để mắt đến.
Chỉ cần ngươi đừng đi trêu chọc gã thì gã cũng chẳng hứng thú xem ngươi là phường mắc toi nào.
Nhưng còn Mộc Lăng thì khác, hắn là tên rất thích gây chuyện thị phi để rồi ngồi coi náo nhiệt.
Ngao Thịnh nhìn nội thị vừa thông báo tin tức mà gật đầu lấy lệ, sau đó thiểu não nói, “Cứ cho hắn vào đi.”
Tương Thanh đứng chờ ngoài đình, không bao lâu thì đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.
Khắc sau, người chưa thấy đâu nhưng tiếng nói đã vang tận vào trong, “Tiểu Thanh à!”
Ngay lúc ấy, hàng chân mày của Tương Thanh và Ngao Thịnh không hẹn đã cùng giật giật mấy cái.
Một bóng người xuất hiện ngay tại cửa viện.
Kẻ đến còn ai trồng khoai đất này nữa chứ, đích thị là Mộc Lăng đỉnh đỉnh ác danh.
Mộc Lăng vẫn trước sau như một, là ngoài sở thích khoái tranh cãi ầm ĩ, thì đến và đi là cứ như mang theo một trận cuồng phong.
Hắn phi thân một cái thì đã bay vèo thẳng vào trong viện, vừa nhìn thấy Tương Thanh đã toét miệng cười tươi như hoa, lao vào mà ôm chặt lấy y.
Ngao Thịnh nhíu mày nhìn, nhưng vẫn bình tĩnh không nói gì.
Văn Đạt đứng thị hầu ở một bên, nhìn thấy cảnh kia mà cũng cau có chẳng kém – Cái tên ồn ào này là ai? Tại sao có thể to gan lớn mật, nhìn thấy hoàng thượng mà lại không quỳ xuống hành lễ?
“Mộc Lăng.” Tương Thanh cũng đã nhiều năm không được gặp Mộc Lăng.
Từ sau khi Mộc Lăng khỏi bệnh, quay lại Tu La Bảo thì cũng là lúc Tương Thanh rời khỏi Mạc Bắc, bôn ba xa xôi tận đại mạc.
Hai người đã lâu không có dịp gặp gỡ chuyện trò.
Bây giờ gặp lại, hoàn cảnh đã khác xưa.
Hai người họ đã ly khai Hắc Vân Bảo.
Một người an cư lập nghiệp tận Mạc Bắc xa.
Một kẻ quay lại chốn cung kì, rơi vào vòng phân tranh chiến quốc.
Cả hai không khỏi bồi hồi nhớ lại đoạn thời gian cùng nhau ở Hắc Vân Bảo, suốt ngày vì quá an nhàn mà tìm nhau tranh cãi cho qua cơn buồn chán.
Trong một lúc nhất thời, họ lại cảm thấy thời gian như thấm thoát thoi đưa, quá khứ tuy lúc nào cũng đẹp nhưng vẫn chỉ là của một thời đã xa mà thôi.
Tương Thanh cẩn thận quan sát Mộc Lăng, thấy hắn đã không còn mang vẻ mệt mỏi bệnh tật như xưa, thậm chí có điều còn béo hơn trước kia, cả người cũng sảng khoái, rất có tinh thần.
Hắn vận một thân trường sam màu chàm, bên ngoài khác một lớp sa y trắng, tóc tai chỉnh tề, đeo bên vai là một hòm thuốc nhỏ.
Xem ra trong những năm vừa qua, cuộc sống của Mộc Lăng rất tốt.
Bênh cạnh đó, Mộc Lăng cũng thầm đánh giá Tương Thanh.
Tương Thanh của lúc này đã khác với hình ảnh thiếu niên ưa u sầu mà hắn biết khi còn ở Hắc Vân Bảo.
Tương Thanh bây giờ đã trưởng thành hơn, gương mặt cũng chẳng còn vẻ trẻ con nữa, thêm vào đó là nét tuấn lãng, nhưng có điều người đã gầy đi một ít.
Trên người
thì vận một tấm áo trắng, cổ lại choàng khăn lụa.
So với lần gặp cuối cùng của những năm về trước thì đã không còn vẻ mệt mỏi thiếu sức sống nữa, hiện tại cả người toát ra khí chất thản nhiên thong dong.
Y đã chẳng phải là tên đầu gỗ khiến người ta nhìn vào chỉ thấy khó chịu rồi.
Mộc Lăng đương nhiên phải lấp liếm đi vài phần khuyết điểm của Tương Thanh chứ.
Dẫu sao thì cả hai cũng là huynh đệ một nhà, cùng hắn đi ra từ Hắc Vân Bảo mà.
Khi thấy Tương Thanh ở cùng Ngao Thịnh, tâm tình tựa hồ đã tốt hơn trước thì Mộc Lăng cũng chẳng muốn so đo với con sói kia để làm gì.
Trước đây, khi nghe tin Tương Thanh quay về bên cạnh Ngao Thịnh, hắn vẫn có chút lo lắng, âm thầm nhắc nhở bản thân – nếu Tiểu Thanh mà bị ủy khuất gì thì hắn sẽ đến mà rước y đi mất dạng luôn!
Ngao Thịnh đứng ở một bên, nhìn cảnh hai người, ta ngắm ngươi, ngươi nghía ta thì cảm thấy vô cùng không thoải mái, liền ho khan một tiếng để ai đó biết điều mà mau mau khép tuồng.
Lúc này, Tương Thanh mới phục hồi tinh thần lại, hỏi, “Mộc Lăng, huynh đã đến đây nhưng còn Tần Vọng Thiên đâu?”
“Vọng Vọng giúp ta đi tìm một vài thứ rồi, hắn sẽ đến sau.” Mộc Lăng cười hì hì bảo, “Ta vốn cũng đang trên đường vào kinh nhưng giữa đường thì gặp hai ảnh vệ mà ngươi phái đến, sau đó thì liền bỏ mấy tên Giáp Ất Bính Đinh lại mà một mình chạy nhanh đến đây.
Ảnh vệ bị trọng thương đâu rồi?”
“Ở bên trong.” Tương Thanh chỉ tay về hướng một căn phòng gần đấy.
Mộc Lăng đảo mắt nhìn quanh thì liền bắt gặp thấy bản mặt nhăn nhó của ai kia, nhếch mép cười một cái, hỏi đểu, “Ế! Đây không phải là Ngao Thịnh sao! Đã lớn như thế rồi à?”
Ngao Thịnh vừa nghe xong thì mặt đã đen lại, đã sớm biết cái tên Mộc Lăng này sẽ ăn nói chói tai mà.
Văn Đạt đứng nhìn mà cảm thấy tức thay, vội lên tiếng nói, “Lớn mật, sao có thể dám ăn nói với hoàng thượng như thế hả?”
Mộc Lăng liếc Văn Đạt một cái rồi cười nói, “Tiểu thái giám à, ngươi đã bao giờ nhìn thấy cảnh hoàng thượng của ngươi khóc nhè chưa hử?”
“A......” Văn Đạt hít một hơi lạnh.
Ngao Thịnh nghe không nổi nữa, bèn chen vào, “Nhanh vào chữa bệnh đi!”
Mộc Lăng quay sang nói với Tương Thanh, “Ta đi xem bệnh xong rồi thì mình nói chuyện tiếp nha!” Nói xong, liền ôm hòm thuốc mà vọt vào trong phòng.
Ngao Thịnh phất tay, ra hiệu cho Văn Đạt hãy lui xuống, sau đấy liền cùng Tương Thanh đi vào phòng, xem Mộc Lăng chữa trị.
Mộc Lăng tuy lúc bước chân vào cửa thì đầy cợt nhã, nhưng khi vừa nhìn thấy thương thế của Mạc Tâm đã nhíu mặt nhíu mày.
Tương Thanh đi đến bên giường Mạc Tâm, lo lắng hỏi Mộc Lăng, “Thế nào, có thể trị được chứ?”
Mộc Lăng giương tay bắt mạch, cau mày hỏi, “Là ai đả thương hắn?”
Tương Thanh do dự một chút, liếc sang nhìn Ngao Thịnh một cái rồi mới kể lại những chuyện mà Tước Vĩ đã nói về vu sư này nọ.
Mộc Lăng nghe xong mà cứ rối tinh rối mù hỏi lại, “Cái gì mà bách quỷ với chả Xa Quỷ, cuối cùng thì chúng là người hay là quỷ hả?”
Mạc Tâm lắc đầu, bảo y cũng chẳng rõ rồi sau đấy lần nữa kể lại chuyện đã xảy ra.
Khi y cùng Mạc Y đuổi theo tên vu sư bí ẩn kia, đầu tiên là tìm thấy chiếc xe ngựa đang đỗ ở ven đường, nhưng người lại không có bên trong.
Trời tối đen như mực, hai người vừa định sẽ chia nhau ra tìm thì một hắc y nhân cứ vô thanh vô tức mà xuất hiện.
Bộ dáng của hắn trông rất đáng sợ, khiến y và Mạc Y cũng giật mình một phen.
Khắc sau, hắc y nhân kia chẳng nói lấy một lời thì liền ra tay với hai người họ.
Đối phương võ công rất cao cường.
Y và Mạc Y căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Tiếp theo đó, bởi vì muốn giải vây cho Mạc Y mà y đã giữ chân người kia, để Mạc Y có đường thoát thân…Song, khi y đuổi theo thì chỉ tìm được một khối yêu bài đầy máu của Mạc Y mà thôi.
“Nơi mà ngươi nhắc đến, ta đã phái người đi lục soát lại lần nữa.” Ngao Thịnh buồn bã nhìn Mạc Tâm, “Hoàn toàn không tìm thấy một bóng người nào cả.
Thậm chí cũng chẳng phát hiện thấy thi thể của Mạc Y.
Chuyện này có chút kì quái.”
“Hoàng thượng, thuộc hạ chỉ biết là Mạc Y bị thương rất nặng, người nói thử xem, liệu huynh ấy còn sống không?” Mạc Tâm thấp giọng hỏi.
Ngao Thịnh khẽ nhìn sang Tương Thanh, rồi cả hai lại cùng gật đầu.
Tìm không thấy thi thể, thì vẫn còn chút hy vọng.
“Umm.....” Mộc Lăng vuốt cằm kiểm tra thương thế của Mạc Tâm, sau đấy quay sang phía Ngao Thịnh và Tương Thanh mà nói, “Yên tâm, không chết được đâu.”
Bấy giờ, hai người mới có thể nhẹ nhõm thở ra.
May mà Mộc Lăng có thể cứu sống y.
“Nhưng mà, với thương tích như vậy.....” Mộc Lăng bỗng thở dài, “Phỏng chừng cũng chẳng sống được bao lâu.”
“Hả?” Tương Thanh và Ngao Thịnh đều sửng sốt.
Tương Thanh nhíu mày, hỏi, “Tại sao?”
Mộc Lăng thấp giọng đáp, “À.....Thương tích của Mạc Tâm rất nặng, gân mạch của hắn không phải bị người ta dùng nội lực cắt đứt.”
“Thế thì tại sao gân mạch toàn thân của y đều đứt cả?” Tương Thanh khó hiểu hỏi.
“Là bởi vì độc dược.” Mộc Lăng đều giọng nói, “Trong chưởng pháp của đối phương có độc.
Hơn nữa còn là một loại độc rất bá đạo.
Nếu dựa theo lời kể của Mạc Tâm về tên ấy, da trắng xanh môi lại tím tái, vậy thì công phu mà hắn luyện hẳn là độc công.”
“Độc công?” Tương Thanh cau mày, “Trên giang hồ, có không ít những kẻ luyện độc công, nhưng cũng chẳng lợi hại đến mức này.”
“Ai......” Mộc Lăng khoát tay, cười bảo, “Mấy tên tép riu ấy thì tính làm gì.
Tên này mới là tôm càng nè!”
Ngao Thịnh và Tương Thanh tịnh không lên tiếng, chờ Mộc Lăng nói tiếp.
“Thật ra thì, thứ gọi là độc công ấy, chẳng khác gì con dao hai lưỡi cả.” Mộc Lăng buồn bã nói tiếp, “Để chất độc ngấm vào trong cơ thể, cứ như vậy, nội lực sẽ ngày một tăng, khiến uy lực mỗi khi phát huy thì càng lợi hại hơn.
Có thể nói rằng, độc dược chính là một chất xúc tác.”
“Nhưng luyện độc công cũng sẽ nguy hại đến bản thân của người đó, phải không?” Tương Thanh hỏi.
Mộc Lăng gật gật đầu, “Đúng vậy.
Kẻ tích tụ chất độc ở trong cơ thể mình, hay nói cách khác là người luyện độc công là một độc nhân.
Công phu càng cao thì cơ thể lại càng ngấm nhiều chất độc.
Dần dà, lục phủ ngũ tạng sẽ bị bách độc xâm chiếm.
Thế thì ngươi nói thử xem hắn có sống nổi nữa không hử? Hây dà, cái tên hắc y nhân ấy có thể dùng độc công mà cắt đứa gân mạch toàn thân của Mạc Tâm thế này thì chứng tỏ hắn đã đạt đến cảnh giới cao lắm rồi đây.
Còn mấy vết sẹo trên mặt hắn, phỏng chừng cũng không phải là bách quỷ lục gì gì đâu….Còn tên tổ tiên Xa Quỷ gì gì đó cũng chưa chắc là bởi vì chú pháp bách quỷ lục mà biến thành như thế…”
“Có thể là bởi vì độc công.” Ngao Thịnh tinh tường góp lời, “Bởi vì trong cơ thể hắn tích tụ quá nhiều chất độc nên mới khiến lớp da bị nứt ra, sau đó mới lấy kim mà khâu mà vá lại?”
“Ai nha.” Mộc Lăng hắc hắc cười thành tiếng, “Không hổ là hoàng đế nha.
Cũng chẳng đến nỗi ngu ha!”
Ngao Thịnh mặt trắng bệch đi, mấy lời thốt ra từ miệng Mộc Lăng thì chẳng có tiếng nào nghe lọt tai cả.
Tương Thanh nghe xong, sắc mặt cũng khó coi chẳng kém ai kia của mình, một chốc sau mới lấy lại vẻ thản nhiên mà hỏi Mộc Lăng, “Nói cách khác, tổ tiên của Xa Quỷ tộc kỳ thật là bởi vì luyện độc công, khiến lớp da toàn thân bị nứt nẻ nên mới có lời đồn đãi về bách quỷ lục này nọ......Còn những phương pháp mà vu sư của Xa Quỷ truyền dạy cho người khác chính là độc công, căn bản chẳng có cái gọi là chú thuật?”
“Có lẽ thế! Ta cảm thấy cái này nghe có sức thuyết phục hơn đó.” Mộc Lăng gật gật đầu, rồi ngoảnh sang nhìn Ngao Thịnh, “Hoàng đế bệ hạ ơi, nội lực mà bệ hạ luyện đã tới mức nào rồi hả?”
Ngao Thịnh sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn Mộc Lăng.
Mộc Lăng cười nhát gừng, nói tiếp, “Nếu công phu của ngươi không đến nỗi nào thì hãy giúp ta ổn định tâm mạch của tiểu tử này.
Trong lúc đó, ta sẽ châm mạch trì độc cho hắn.”
Ngao Thịnh vừa cởi áo khoác bước qua thì Tương Thanh đã ngăn lại, “Cứ để đó cho ta.”
Mộc Lăng nhướn mày, nheo mắt nhìn.
Ngao Thịnh phất tay, nhìn Tương Thanh mà nói, “Mạc Tâm là ảnh vệ của ta, đương nhiên phải là do ta cứu y.
Thanh à, ngươi hãy sang bên kia ngồi đợi một lát đi.”
Tương Thanh đành bất đắc dĩ mà đứng sang một bên.
Vừa quay đầu lại thì liền thấy ngay cảnh Mộc Lăng mặt đầy đăm chiêu mà nhìn mình.
Mặt y bỗng chốc nóng bừng, xấu hổ nhìn sang chỗ khác.
Mạc Tâm nhìn thấy Ngao Thịnh cởi áo khoác bước đến giúp mình ổn định tâm mạch mà giật mình không nhỏ, vội vội vàng vàng nói, “Hoàng thượng…”
Ngao Thịnh vội chặn lời, “Đừng nói gì hết, đợi đến khi ngươi khỏe rồi thì hãy cùng đi tìm Mạc Y.”
“Dạ.” Mạc Tâm cảm động gật gật đầu.
Ngao Thịnh ngồi vào phía sau y, đặt hai tay lên lưng y, vận công giúp y bảo vệ tâm mạch.
Mộc Lăng vừa xuất kim ra định thi châm thì lại cảm giác thấy có gì mềm mềm bông bông cọ vào chân mình.
Cúi đầu xuống nhìn thì…
“Trời đất thánh phật ông bà ông vải ơi!” Mộc Lăng cả kinh co hai chân lên lủi vào sâu trong giường, khiến Ngao Thịnh và Mạc Tâm cũng giật nảy người lên.
Cả hai xoay mặt nhìn sang thì lại thấy ngay tấm thân lông lá trắng muốt của Ngao Ô.
Chẳng biết hổ ta đã vào từ khi nào nữa.
Có lẽ vì chưa bao giờ thấy qua Mộc Lăng trước đây nên lúc này mới tới thăm thú.
“Ngao Ô, đừng nháo!” Tương Thanh vội túm lấy cái đuôi của hổ trắng, lôi nó tới gần mình, rồi nhìn Mộc Lăng áy náy nói, “Nó không cắn người đâu.”
Mộc Lăng giương mắt nhìn hổ chằm chằm, chốc sau bỗng nói, “Đây không phải là sa hổ sao.
Ở Trung Nguyên này hiếm thấy lắm đấy.”
“Sa hổ?” Tương Thanh khó hiểu hỏi lại.
“Đúng vậy.” Mộc Lăng gật gật đầu, vừa thi châm cho Mạc Tâm vừa thuận miệng nói, “Sa hổ rất thông mình.
Dẫu có sinh trưởng ở sa mạc lắm bão cát thì nó cũng không khi nào lạc đường hết.” Nói xong, lại chuyên tâm thi châm khử độc.
Tương Thanh tay ôm Ngao Ô ngồi ở một bên.
Tuy gương mặt trông vô cùng bình thản nhưng lòng lại loạn như sóng nơi mặt hồ.
Y đang đau đầu chẳng biết hắc y nhân kia liệu có phải là Hạ Lỗ Minh hay không.
Nếu thật là thế, như vậy theo y biết, võ công của Hạ Lỗ Minh thua xa tên hắc y nhân kia.
Trong ba năm ngắn ngủi, hắn đã tập luyện thế nào để có được một thân công phu tốt đến vậy.
Chắc chắn phải đi đường vòng.
Nếu lời Mộc Lăng nói là đúng, thì chẳng phải tính mạng của hắn đang rất nguy kịch hay sao? Thế thì chẳng khác gì chuyện được ăn cả ngã về không hết.
Tại sao hắn lại cố chấp đi luyện thứ tà công ấy? Chẳng lẽ đúng như lời vu sư kia đã nói, hắn muốn y và Ngao Thịnh không được chết già?
......
Sau hai canh giờ vất vả vận công thi châm khử độc, Mộc Lăng mới có thể nhẹ nhõm thở ra, thu hồi châm rồi cầm lấy một chiếc khăn sạch lau tay, nhìn Ngao Thịnh nói, “Được rồi, lau mồ hôi cho hắn đi.”
Ngao Thịnh thu hồi chưởng lực, sau đấy ân cần đỡ Mạc Tâm nằm xuống rồi lấy một chiếc khăn gần đấy lau mồ hôi giúp y.
Tương Thanh thấy thế cũng lại gần mà giúp một tay.
Mộc Lăng giương đôi mắt lạnh lùng mà nhìn, lòng lại không khỏi thắc mắc, tiểu tử Ngao Thịnh này cũng khó lường quá, hao tốn nội lực hết nửa ngày như vậy mà cũng chẳng đổ chút mồ hôi nào, mặt cũng chẳng biến sắc, tim lại cũng không đập loạn.
Có thể thấy, nội công của hắn đã cao hơn trước rất nhiều.
Thời gian cũng chẳng có bao lâu mà võ công đã được như thế rồi, tuyệt không thể xem thường con sói con này được.
Sau đó, Mộc Lăng nối lại kinh mạch giúp Mạc Tâm, đem tay chân con người ta quấn lại chẳng khác gì cái bánh chưng, làm xong còn vỗ tay mà rằng, “Thế là êm chuyện.
Chỉ cần tịnh dưỡng mười ngày nửa tháng thì sẽ khỏi hẳn thôi.”
Mạc Tâm nhìn Mộc Lăng đầy biết ơn, rưng rưng nói, “Đa tạ thần y đã cứu giúp.” Tiếp theo thì quay sang Ngao Thịnh mà cảm kích, “Đa tạ Hoàng Thượng.”
Ngao Thịnh vỗ vỗ vai y, “An tâm dưỡng bệnh đi.”
Để Mạc Tâm lại tĩnh dưỡng, ba người dời bước ra sân.
Ngao Thịnh tuy lòng chẳng cam, tâm chẳng nguyện nhưng vẫn bị Tước Vĩ lão nhân lôi xềnh xệch đi học binh thư.
Mộc Lăng đứng đấy cười mỉa, sau đó thì nắm tay Tương Thanh mà dụ khị, “Tiểu Thanh à, ngươi đừng quan tâm tới hắn làm gì, hai ta đi đâu đó bàn chuyện xưa đi.”
Tương Thanh cũng có chút sự tình muốn hỏi Mộc Lăng, nên mặc kệ Ngao Thịnh bị Tước Vĩ ép buộc lôi đi.
Ngao Thịnh giận đến mức muốn trào máu, song, quốc sự làm trọng, nên đành ôm hận mà đi theo Tước Vĩ.
......
“Tình hình chiến sự dạo này diễn biến nhanh quá.” Mộc Lăng vừa cùng Tương Thanh tản bộ vừa sang sảng cất giọng, “Ta nghe nói thủy quân của Tề Soán Thiên sắp theo hướng đông mà tiến vào đây rồi.
Mấy ngày nữa có thể sẽ đánh nhau.
Ngao Thịnh đã chuẩn bị thế nào rồi?”
“Umm, vẫn còn đang chuẩn bị.” Tương Thanh gật gật đầu, “Mộc Lăng, huynh theo ta đến Lạc Hà khẩu để gặp hai người này nhé.”
Mộc Lăng nhướn một bên mày lên hỏi, “Ai cơ?”
“Một người là Tề Tán, một người là Quan Khế.” Tương Thanh nói xong thì liền đem lai lịch khác thường của hai người kể sơ qua một lần.
Mộc Lăng nghe xong thì bỗng nhíu mày, “Hai tên này chẳng khác gì thiêu thân hết.
Ngươi đừng có thân cận họ quá.
Kẻo lại rước họa vào thân.”
Tương Thanh thành thật gật đầu, “Chiến thuật giao ngư của Tề Tán, ta cảm thấy rất hay.
Nhưng còn chuyện y có phải là người tốt hay không thì ta chẳng tài nào xác định được.”
“Tên Tề Tán này ắt hẳn phải ôm ấp dã tâm làm phản rất lâu rồi ế?” Mộc Lăng sành sỏi nói, “Nếu không sao lại chuẩn bị kĩ lưỡng đến thế.”
Tương Thanh lắc lắc đầu,”Ta cũng vậy nghĩ như vậy.
Tuy lý do mà y nói cũng có phần đáng tin, nhưng lại cứ cảm thấy lòng dạ của con người này lại sâu như bể, miệng nói vậy nhưng lòng lại nghĩ khác.”
Mộc Lăng cau có nói, “Ta nói ngươi á, đúng là đồ đầu gỗ mà.”
Tương Thanh khó hiểu, giương mắt lên nhìn Mộc Lăng.
Mộc Lăng cười mát, “Sao ngươi lại đi để ý so đo này nọ với cái tên Tề Tán gì gì với tên Quan Khế kia kia hả? Muốn lo lắng thay con sói đó à! Ta nói á, con sói đó hắn khôn lắm, trên người hắn toàn mắt với chả mắt thôi.”
Tương Thanh nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “Gần đây Ngao Thịnh phải học chiến thuật binh pháp, bề bộn rất nhiều việc.”
Mộc Lăng thở dài – xong rồi, thế là hết, bây giờ, Tương Thanh hoàn toàn hướng về Ngao Thịnh – hắn ngán ngẩm bảo, “Theo ta thấy thì, tên Tề Tán đó ngươi chẳng cần phải lo lắng chi cho mệt…Còn tên Quan Khế kia mới là kẻ đáng bận tâm đó.”
“Đáng bận tâm?” Tương Thanh khó hiểu.
Mộc Lăng nâng tay đặt lên vai Tương Thanh, bí hiểm nói, “Đi, chúng ta sẽ đi thăm dò hắn.
Mặc kệ có phải là hắn tương tư con sói kia không, nhưng trước mắt thì ta thấy mục tiêu hắn nhắm vào chính là ngươi đó.
Chúng ta không thể chịu thiệt được, phải đi xem đến tột cùng hắn có âm mưu gì, thuận tiện, chọc cho hắn tức một phen.
Há há há há!” Nói xong, không đợi Tương Thanh phản bác thì đã kéo đầu gỗ kia hướng thẳng đường Lạc Hà khẩu mà đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...