Thịnh Thế Thanh Phong FULL


TƯỚC VĨ E DÈ NHÌN TÊN HUNG THẦN ÁC SÁT  trước mặt mình là Ngao Thịnh, vươn tay sờ đầu, “Ừ thì…Không có gì hết.

Không phải là những người có tình rồi sẽ thành quyến thuộc sao.”
“Ai, huynh già.” Mộc Lăng cầm đũa bới hết đĩa thịt gà lên nhằm tìm cái phao câu, nhác thấy Tước Vĩ vẫn còn do dự, bèn nói, “Nếu ta là huynh thì ta sẽ nói huỵch toẹt hết ra.

Đâu phải là huynh không hiểu tính nết đồ đệ mình…chọc hắn điên lên thì khác gì tìm chỗ chết.”
Lão nhân cười mát, “Thiệt tình là không có ý gì hết mà.”
Ngao Thịnh nhếch mép cười, đe dọa, “Có nói hay không hả, ông già?”
Lão nhân ngoảnh mặt ngó lơ, tỏ ý, ta đây chẳng thèm nói đó.
“Ngon lắm!” Ngao Thịnh vội giằng lấy hết những đĩa thức ăn trên bàn, cho người dọn đi, Mộc Lăng hấp tấp nói, “Đừng lãng phí, mang vào phòng cho ta đi.”
Tương Thanh thấy Ngao Thịnh cùng Tước Vĩ lại hoạnh họe nhau bèn cảm thấy khó xử, lão nhân gia dẫu sao cũng có tuổi rồi vậy mà Sói Thịnh lại còn bắt nạt ông nữa chứ, nên liền khuyên ngăn, “Thịnh Nhi, bỏ đi.”
“Không được.” Ngao Thịnh mặc kệ, kỳ thật hắn cũng chỉ hù dọa Tước Vĩ mà thôi, chỉ cần lão thành thật khai báo thì sẽ mang thức ăn trả lại, ấy vậy mà lão nhân gia lại ngậm chiếc đũa nhìn bàn mỹ thực mà kiên quyết nói, “Hứ…Không được, đói thì đói chứ không đời nào nói.” Đoạn lại ném đũa cái oạch xuống bàn rồi lắc người bỏ chạy vào phòng.
Ba người ngơ ngác nhìn nhau.

Mộc Lăng kinh ngạc trợn hai mắt ra, phải mất một lúc lâu sau Thịnh ta mới hỏi, “Này, có thật là ông ấy không sao cả chứ? Hay là có bệnh nhưng ngươi lại không tìm ra được?”
Mộc Lăng chun mũi cãi lại, “Đời nào có chuyện đó!”
Tương Thanh thấy trên bàn còn quá nhiều thức ăn, băn khoăn hỏi Ngao Thịnh, “Mang vào cho lão gia gia đi, đừng để ông ấy phải đói.

Ông ấy đã dạy dỗ ngươi lâu như thế, làm vậy thực quá bất hiếu, không tốt đâu.”
Ngao Thịnh vốn cũng không tức giận đến vậy, nhưng biểu hiện lúc này của Tước Vĩ cho thấy chuyện có quan hệ vô cùng mật thiết tới Tương Thanh, chuyện này khiến hắn không thể không….Hắn thật không tài nào hiểu nào, tại làm sao mà hết Ân Tịch Ly rồi đến Tước Vĩ lại cứ giấu giấu diếm diếm chẳng chịu nói?
Ngao Thịnh tâm phiền ý loạn, vừa nghe Tương Thanh biện hộ cho Tước Vĩ thì cũng đã định tự mình mang thức ăn vào cho sư phụ nhưng vì còn giận trong lòng nên liền kéo Tương Thanh đi, “Lo cho ông ta làm gì chứ? Nhà bếp ở bên đó đó, cũng có sẵn người ở đấy, ông ta đói thì chỉ cần gọi người đưa tới là được.” Khi nói còn cố tình nhấn mạnh để người đang trốn trong phòng có thể nghe thấy.
Tước Vĩ ngồi ở trong phòng, móm mém ăn đĩa chân gà lúc này lanh trí giấu ở trong ngực mang vào đây, ngay khi nghe thấy Ngao Thịnh nói thế thì lại cong môi ra cười, cúi đầu tiếp tục gặm chân gà, chốc chốc lại ngẩn ra thở dài nhìn cái chân gà trong tay mà cảm thấy vô vị.
Ngao Thịnh kéo Tương Thanh về phòng, lòng lại đầy tâm sự.

Lúc này, tùy tùng lại tiến vào bẩm báo, nói rằng Tống Hiểu cùng toàn quân đã đến được ngoại thành Lạc Đô, Quý Tư đề nghị là nên để họ chờ ờ bên ngoài rồi sáng mai Ngao Thịnh sẽ lần nữa trở lại gặp mọi người, sau đó thì dẫn quân vào thành, để dân chúng được dịp tung hô mừng ngày khải hoàn.
Ngao Thịnh tuy cảm thấy chuyện đó cũng không cần thiết lắm nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Quý Tư đề nghị như vậy hẳn là có lý lẽ của ông, coi như là để cổ động sĩ khí, an định dân tâm vậy.
Lúc này, sắc trời cũng đã tối sẫm, Ngao Thịnh nói, “Thanh, chạy hết một ngày đường, cũng mệt mỏi rồi, ngủ sớm chút đi!”
“Ừ.” Tương Thanh gật gật đầu, cùng Ngao Thịnh chuẩn bị đi ngủ.
Song, hai người đều lòng đầy tâm sự, hoàn toàn không chút buồn ngủ.

Đến nửa đêm, khi hơi thở của Ngao Thịnh dần trầm ổn, Tương Thanh liền nhỏm ngồi dậy.

Thật sự là y không chợp mắt nổi, nằm mãi thì lại đau đầu nên nhẹ nhàng bước xuống giường đi ra ngoài sân, phi thân nhảy lên đầu tường, ngồi ngẩn ngồi dưới trăng.
Cũng đã lâu rồi không một mình ngồi trên đầu tường thế này.
Tương Thanh đột nhiên lại nhớ tới chuyện ngày trước.

Trước kia, y không thích nói chuyện mà chỉ ngồi thu lu một mình.


Khi còn ở Hắc Vân Bảo, mọi người thường hay tụ tập ở trong sân vui đùa, còn y thì lại ngồi ở một nơi cao cao nào đấy vừa uống rượu vừa nhìn những huynh đệ đang nói cười bên dưới.

Thỉnh thoảng sẽ có người đưa cho y một phần thức ăn.

Hắc Vân Bảo thật sự rất tốt, mọi người đều đến từ các nơi khác nhau, mỗi cá nhân một cá tính, mỗi người một quá khứ, nhưng lại chẳng ai cố tò mò chuyện trước kia của ai, chỉ cần biết thật lòng và vui vẻ đối đãi từng ngày một là đủ rồi.
Lần đầu tiên cùng Ngao Thịnh bước vào hoàng cung, mỗi đêm khi Ngao Thịnh đã ngủ say, Tương Thanh lại nhảy lên đầu tường ngồi uống rượu và ngắm trời đêm.

Lúc ấy, một mặt y là vì Ngao Thịnh mà gác đêm, một mặt lại vọng niệm Hắc Vân Bảo.

Bên dưới mảnh sân kia, không có chúng huynh đệ nói cười.

Chỉ có ảnh vệ đang làm nhiệm vụ, lính gác gà gật ngủ.

Hoàn toàn vắng lặng.
Thật ra, người luôn trầm lặng lại là người thích không khí náo nhiệt hơn cả.

Không tham gia vì bởi không thể hòa nhập vào được.

Nhưng lại thích im lặng ở một bên mà nhìn.

Nhìn người khác vui, mình cũng sẽ vui.

Tương Thanh chính là người thích yên lặng nhìn người khác hạnh phúc rồi bản thân cũng sẽ hạnh phúc.
Khi ấy, mỗi khi y ngồi ở ngoài lâu, Ngao Thịnh lại nửa đêm trở dậy chạy ra khỏi phòng, nhất mực kéo y về ngủ cùng.

Trước đây, Ngao Thịnh vẫn luôn thích quấn lấy y…Có lẽ khi đó, Ngao Thịnh chỉ đơn giản là nghĩ, chỉ có những lúc ở bên Tương Thanh y thì mới thật sự an toàn.
Rồi lại đến lúc chia biệt, Tương Thanh một mình lưu lạc đại mạc.

Nơi này trời cao đất rộng, không gì trói buộc.

Y thật sự đã rất tự do tự tại.

Khi đó, chỉ cần không phải là bão cát lớn, y lại lẳng lặng đứng giữa tâm gió xoáy, bên trong đại mạc mênh mông, đợi cho đêm tàn.
Ưu điểm duy nhất của đại mạc chính là chẳng cần mái cao lầu xa, tùy tiện tìm một bãi đất bằng ngồi xuống cũng có thể nhìn thấy cả bầu trời đêm mịt mùng sao tỏ cùng phía chân trời hoang hoải xa.

Và rồi, ngẫu nhiên, sẽ nghĩ đến Ngao Thịnh…Bây giờ ngẫm lại, nỗi cô quạnh khi đó cũng chẳng là gì, ít nhất vẫn còn biết được rằng, những người yêu thương mình vẫn ở đó, vẫn đang sống rất tốt.
Rồi đến lần thứ hai trở lại hoàng cung, Tương Thanh không lần nào tìm về nơi mái ngói này nữa.

Cả ngày cứ ở cùng Ngao Thịnh.


Y không cô đơn.

Người dĩ vãng vẫn luôn là khán giả nay lại bỗng chốc biến thành nhân vật chính, bắt đầu có náo nhiệt của riêng mình.

Đó là niềm vui bé nhỏ thuộc về riêng y và Ngao Thịnh.
Trước khi kết thúc chuyện Nam chinh, Tương Thanh vẫn chưa nghĩ đến nỗi cô đơn, nhưng sau khi chiến trận chấm dứt thì bí mật có liên quan đến y lại manh nha đòi trở mình….Hơn nữa lại là một bí mật không tốt.

Ân Tịch Ly giữ kín như bưng.

Tước Vĩ lão nhân thà chịu đói chứ không nói.

Mọi thứ đều khiến y hoang mang.

Ngồi ở nơi đây ngắm ánh trăng tỏ, chợt phát hiện trái tim mình có chút đổi thay.

Đột nhiên lại cảm thấy rất sợ một mai rồi mình sẽ quay lại làm kẻ cô lẻ ngồi thui thủi dưới trăng.

Y không muốn rời xa Ngao Thịnh…Nơi hoàng cung một thời còn đáng sợ hơn cả ngục tù tăm tối này, vì có Ngao Thịnh là chủ nhân, đã khiến y lần nữa tự nguyên quay về, và không còn cảm thấy lòng trống vắng hoang liêu nữa.

Như thể là Hắc Vân Bảo một thời vậy.
......
Tương Thanh đương ngồi ngẩn người trên đầu tường thì thấy ngự trù phòng phía xa xa thoang thoảng khói bếp.
Tương Thanh khó hiểu chẳng biết ai lại nửa đêm nửa hôm còn nấu ăn?
Còn chưa nghĩ ra là ai thì đã thấy có một chiếc bóng vụt qua rồi đáp xuống trước mặt mình.
Tương Thanh giật mình nhìn kĩ lại thì thấy chính là Mộc Lăng.
Mộc Lăng ngoắc tay với Tương Thanh một cái, tỏ ý muốn y đi theo mình.
Tương Thanh gật gật đầu, đi theo Mộc Lăng vào ngự trù phòng.
Bên trong tẩm cung, Ngao Thịnh vanh vách trở mình, hai mắt mở trao tráo, tay lại nâng niu miếng ngọc có khác chữ “Thanh” kia.

Vẫn luôn cẩn thận vuốt ve, dịu dàng và đầy quý trọng.
Tương Thanh bị Mộc Lăng kéo vào ngự trù phòng, liền thấy cảnh ba ngự trù cùng một nhóm người đang tất bật nấu nướng.
Tương Thanh tò mò hỏi, “Nửa đêm còn ăn cơm?”
Mộc Lăng cười mát, “Ta chỉ ăn ké thôi, ăn chính là huynh già của ta.”
Tương Thanh nghe xong lại gật gù nói, “Đúng vậy, vẫn là huynh có lòng nhất.

Làm chút gì đó cho lão gia gia ăn để gia gia đừng giận Thịnh Nhi nữa.”
“Ngươi mang vào đi.” Mộc Lăng vừa nói vừa chỉ đạo cho ngự trù xếp thức ăn và rượu ngon vào trong thực hạp.
Tương Thanh khó xử, “Thôi, huynh đi đi.”

“Sao lại đẩy sang cho ta?” Mộc Lăng bĩu môi, “Ta còn chưa có ăn no nè, lẽ nào vào đó giành ăn với huynh ấy.”
Tương Thanh nhìn sắc trời, “Khuya thế này rồi chẳng biết đã ngủ chưa nữa?”
“Ngủ rồi thì thôi.

Cơ mà, huynh già cả tối chưa có gì bỏ bụng, chắc đói ngủ chẳng được.” Mộc Lăng liền dúi thực hạp vào trong tay Tương Thanh, “Mang vào đi.”
Tương Thanh tay cầm thực hạp nhưng lại đứng chần chừ, Mộc Lăng vội hối thúc, “Nhanh đi, Ngao Thịnh chọc huynh ấy giận, còn ngươi thì đi giải hòa, như thế là tốt nhất.”
Tương Thanh đắn đo một lúc, cũng thấy vậy là nên, nên liền mang thực hạp đi ra cửa.
Vừa bước ra ngoài thì bất ngờ trông thấy Ngao Ô đã dậy từ lúc nào, nũng nịu mò lại cọ vào thắt lưng Tương Thanh.

Phía trên cái đầu xù lông của hổ lại là một chú mèo trắng nhìn như thể nhúm bông gòn, cứ “meo meo” miết.
“Miêu Ô?” Tương Thanh nhanh bế mèo nhỏ lên, bật cười mà rằng, “Đã lớn thế này rồi à?”
Miêu Ô thân thiết cọ đầu vào tay Tương Thanh, y lại thả nó trả lại trên đầu Ngao Ô, nói với hai bạn thú, “Ta đến chỗ Tước Vĩ gia gia, hai ngươi có muốn đi cùng không?”
Ngao Ô gừ một tiếng rồi thong dong đi theo Tương Thanh vào biệt viện của Tước Vĩ.
Đi đến trước cửa phòng, Tương Thanh dán tai vào cửa, chỉ nghe thấy tiếng Tước Vĩ nặng nề trở mình, bèn vươn tay gõ cửa.
Sau một lúc lâu, Tước Vĩ mới cất tiếng hỏi, “Ai đó?”
Tương Thanh vừa định lên tiếng thì lại mở nắp thực hạp ra, để mùi thức ăn bay lên…
Chớp mắt một cái, cửa liền bật mở, Tước Vĩ ùa ra, nhìn chằm chằm vào thực hạp trên tay Tương Thanh, đoạn lại nhanh chóng giật lấy rồi bỏ vào phòng, “Đói chết ta! Vẫn là Tiểu Thanh tử tế nhất.”
Tương Thanh đi theo vào trong, thành thật đáp, “Là Mộc Lăng huynh cho người làm.

Ta chỉ phụ trách mang vào thôi.”
Tước Vĩ lại hài lòng nói, “Tiểu Lăng Tử là đứa bé thiệt là lanh lợi mà.”
Tương Thanh ngồi xuống bên cạnh Tước Vĩ, mở nắp thực hạp ra, lấy ra từng món một đặt trước mặt lão nhân gia, đoạn lại rót rượu cho lão, “Gia gia từ từ ăn.”
“Ừ.” Tước Vĩ vừa ăn vừa gật đầu, “Món ăn rất ngon.

Đúng là chỉ mỗi Tiểu Lăng Tử biết được khẩu vị của ta.”
Tương Thanh lại gắp rau vào trong bát cho lão nhân gia.

Tước Vĩ hăng say gặm chân gà, cái nào ăn xong rồi thì thảy xuống đất cho Ngao Ô và Miêu Ô xử trí tiếp.
Tước Vĩ quay đầu nhìn Tương Thanh, rót cho y một chung rượu, “Nào, uống với ông già này một chén.”
Tương Thanh tiếp nhận, ngẩng đầu uống cạn.

Rượu đây vốn được ngâm từ hoa lê, vị vừa thanh vừa ngọt.
Chỉ chốc lát sau, lão nhân gia đã ăn hết hơn một nửa thực hạp, đoạn lại chuyển sang ăn tráng miệng rồi nhâm nhi rượu.
Tương Thanh thấy lão tâm tình không tồi, hơn nữa cũng đã ăn no, liền lựa lời nói, “Lão gia gia, người đừng giận Thịnh Nhi, hắn cũng không phải cố tình.”
Lão nhân xua tay nói, “Ta đâu có giận hờn gì.”
Tương Thanh thấy lão nhân thật sự không để bụng, cũng yên tâm mà thở ra, ngồi thêm một chút thì bước đi.
Tước Vĩ vội cản lại, “Đợi một lát… Ngươi đến chỉ để đưa thức ăn thôi hở?”
Tương Thanh ngẩn người ra, chốc sau lại gật đầu, “Vâng.”
“Chỉ vậy thôi?” Tước Vĩ thắc mắc, “Không còn ý gì khác?”
Tương Thanh không hiểu mà hỏi lại, “Lão gia gia vẫn chưa thấy no ư? Ta sẽ đi lấy thêm đến.” đoạn nhổm đứng dậy.
“Chậm đã chậm đã!” Lão nhân vội kéo Tương Thanh ngồi xuống, “Thế chứ ngươi không nghĩ mượn dịp đưa cơm mà hỏi han ta?”
Tương Thanh ngây ngốc lắc đầu.

Y hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó.

Chỉ cần lão nhân gia đừng giận Ngao Thịnh nữa là y đã hài lòng rồi.


Đến tận lúc này, Tương Thanh mới vỡ lẽ ra đây mới là dụng ý thật sự khi Mộc Lăng bảo y đưa thức ăn đến đây.
Phía trên mái nhà, Mộc Lăng tay cầm đĩa sườn xào chua ngọt mà lắc đầu than ôi, gặp phải một đầu gỗ như Tương Thanh thì đúng là vất vả thật.

Ngao Thịnh kia chắc là phải tốn công phí sức lắm khi làm cho đầu gỗ có thể thích được mình.
Lão nhân lại vỗ bàn mà cười, “Ai, ta cứ cà kê với bọn Ân Tịch Ly và Tiểu Lăng Tử miết rồi cứ thấy ai cũng đều có tính toán khi tiếp xúc với mình.

Người thật thà như ngươi thật làm ta thích chết được.

Nói nghe coi, ở chung với mấy tên gian manh kia có bị chúng bắt nạt không?”
Tương Thanh lắc đầu, “Họ không hề bắt nạt ta.”
Lão nhân nhướng mày nói mát, “Hay là họ bắt nạt ngươi mà ngươi không biết?”
Tương Thanh lại chỉ cười, “Cũng có thể lắm.”
Lão nhân cảm khái nói, “Thật thà quá chỉ thiệt thân.

Cơ mà, thật thà cũng có cái phúc của thật thà.”
Tương Thanh gật gật đầu, “Ta cũng nghĩ như thế.”
Lão nhân tủm tỉm cười, “Tiểu tử ngươi cái gì cũng tốt, song mệnh lại quá trắc trở.”
Tương Thanh cười lắc đầu, “Không sao cả, ta rất kiên cường.”
“Tốt.” Tước Vĩ vỗ vai khích lệ y, “Kiên cường thì tốt.

Chỉ cần dám mạnh mẽ đấu với trời thì sẽ có ngày giành được phần thắng.”
“Vâng.” Tương Thanh cười đáp.
“Ngươi cùng ranh con Ngao Thịnh kia, đừng lo lắng gì cả.

Có trưởng bối bọn ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để bọn trẻ các ngươi khổ.

Cùng lắm thì đem mấy cái mạng già này ra thí, nhất định sẽ bảo hộ hai ngươi chu toàn.” Tước Vĩ thành thật nói.
Tương Thanh đăm chiêu nhìn Tước Vĩ một lát mới đáp, “Lão gia gia, ta và Thịnh Nhi không cần mọi người phải vất vả thế đâu.”
Tước Vĩ khó hiểu nhìn Tương Thanh.
Tương Thanh chậm rãi nói, “Ta cùng Thịnh Nhi đều rất kiên cường.

Đó là cuộc đời của ta và hắn, vậy nên hai người chúng ta phải tự mình chống đỡ.

Ta luôn tin chắc rằng, đến cuối cùng, chúng ta sẽ có một kết thúc có hậu.”
Tước Vĩ bất ngờ sững người ra một lúc, lâu sau mới cười lớn không ngừng, đoạn lại ho sặc sụa, Tương Thanh lo lắng đấm lưng cho lão, lão nhân gia lại vừa ho vừa hài lòng nói, “Khụ khụ…nói hay lắm…khụ khụ…Hahaha”
Phía trên mái nhà, Mộc Lăng vừa ngắm trăng vừa gặm sườn xào, tâm tình cũng phơi phới hẳn lên.
Ngoài cửa thành, năm mươn vạn đại quân tạm thời đóng đô, cùng đợi đến khi trời sáng rồi oanh liệt bước vào cổng thành, đón nhận sự hoan hô nhiệt liệt của dân chúng.

Chúng tướng hưng phấn đến ngủ không được.

Tần Vọng Thiên lại ngồi trên nóc xe mà uống rượu dưới trăng, phía trên đỉnh đầu, chốc chốc lại có vài đám mây bụi bay thoảng qua, nhìn thế nào cũng thấy như thể là Mộc Mộc nhà y đang thích chí cười.
Tương Thanh nhẹ nhàng quay về phòng, nhỏ bước lên giường, chuồi người vào trong chăn.
Bên trong chăn rất ấm áp, tất cả đều là nhiệt độ cơ thể của Ngao Thịnh.

Chẳng biết Thịnh ta ngủ say hay chưa mà lại dịch người, kéo Tương Thanh ôm sát vào trong lòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui