BA NGÀY SAU, toàn quân đã đến gần Ba Quận, thêm một quãng đường nữa là sẽ rời khỏi địa phận Hắc Vân Bảo.
Tương Thanh ngồi bên trong xe ngựa, vén mành nhìn ra phía xa xa, chỉ thấy từng dải mây mờ uốn lượn che lấp vạn dặm núi non Hắc Vân Bảo, khiến cảnh sắc bỗng trở nên hùng vĩ đến lạ.
(Ba Quận là một trung khu hành chính ngày xưa của TQ, nay thuộc tỉnh Trùng Khánh, Tứ Xuyên)
Mộc Lăng cũng dễ đến vài năm trời không về lại bảo, ghé người vào cửa xe nói với vạn quân bình, “Nhìn đi nhìn đi! Là Hắc Vân Bảo! Trông oách lắm phải không? Bây giờ trông còn to hơn ngày xưa nữa.
Thiệt đúng là oai vô cùng mà!”
Chúng binh sĩ không cần nhìn cũng biết, Hắc Vân Bảo vốn là nơi hội tụ thiên thời địa lợi.
Cả tòa gia bảo nằm trọn trong bốn bề núi cao, vây quanh là lớp lớp mây bạc.
Từ phía xa nhìn lại, chỉ thấy cảnh vật mờ mờ ảo ảo, tựa như chốn bồng lai không thực.
Cảnh quang bốn phía trời xanh mây trắng, tuyệt mỹ đến khó nói thành lời, khiến lòng người lưu luyến không thôi…Nếu đêm xuống, được đứng bên trong bảo, chỉ tay đếm sao trời thì còn thú vui nào bằng.
Tương Thanh không khỏi cảm khái, từ nhỏ đã theo Tư Đồ cùng Mộc Lăng sáng lập ra Hắc Vân Bảo.
Bây giờ, y và Mộc Lăng lại người nối người rời đi…Nhớ đến năm xưa, thân còn tại bảo, mọi người cả ngày đều vui vui vẻ vẻ sống cuộc đời vô lo.
Lúc này nhớ lại, thật đúng là hồi ức trân quý nhất của cuộc đời.
Ngao Thịnh thấy thần sắc Tương Thanh như thế, liền hỏi, “Đã bao lâu rồi ngươi không trở về?”
Tương Thanh cười đáp, “Cũng đã lâu lắm rồi!”
Ngao Thịnh gật gù ướm hỏi, “Có muốn quay về đó một chuyến không?”
Tương Thanh nâng mắt lên nhìn hắn, không đáp.
Đúng lúc này, Văn Đạt bên ngoài bỗng hô “Dừng xe.”
Ngao Thịnh nhíu mày hỏi, “Sao lại dừng?”
Văn Đạt vội bẩm, “Hoàng Thượng, phía trước có người chặn đường.”
“Lại có người chặn đường?” Ngao Thịnh bước ra ngoài xe, “Là tiều phu hay lang trung?”
Lời vừa dứt, đã nghe thấy tiếng cười của nữ nhân vang lên từ phía trước, “Sao nào? Đã đến cửa rồi sao không chịu vào nhà? Có muốn đi cũng đừng hòng ta cho phép nhé”
Ngao Thịnh cảm thấy giọng nói này quen tai vô cùng, liền giương mắt nhìn lên, chợt trông thấy một nữ tử độ hơn ba mươi ngồi trên lưng ngựa, tuy tuổi không còn trẻ nhưng khí chất lại hơn người, ắt hẳn lúc trẻ cũng là một mỹ nhân.
Ngao Thịnh ngẩn người, nữ tử kia cũng ngây ra, lướt mắt đánh giá Thịnh ta một phen, đoạn lại lớn tiếng cười, “A ha, đã lớn già đầu thế này rồi sao! Không nhận ra ta à?”
Văn Đạt khẽ nhíu mày.
Vương Trung Nghĩa đi ở tuốt phía trước nhìn thấy Tần Vọng Thiên đã xuống ngựa thì hỏi ngay “Tỷ tỷ đó là ai thế? Nhìn đẹp quá đi! Không biết có chịu gả cho ta không?”
Tống Hiểu trợn mắt đạp cho tên lỗ mãng kia một cước, “Điên à!?”
Ngao Thịnh cũng đã xuống xe ngựa, vui mừng nói, “Tứ Nương.”
Người kia nheo mắt đáp, “Vẫn còn nhớ ta là ai ư? Aiii, nếu có tình cờ gặp trên đường lão nương thật không dám tay bắt mặt mừng đó! Tương Thanh và Mộc Lăng đâu rồi? Muốn chết à!?”
Tương Thanh sớm đã nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, xốc mành lên nhìn, vừa mừng vừa lo gọi một tiếng đầy chân thành, “Tứ Nương!”
Người chặn đường đại quân của Ngao Thịnh, chính là Vân Tứ Nương.
Tứ Nương sớm hay tin Ngao Thịnh mang quân chinh Nam nên từ nửa tháng trước, đã sớm chuẩn bị nào là đồ ăn thức uống cho bốn người, Mộc Lăng, Tần Vọng Thiên, Ngao Thịnh và Tương Thanh rồi.
Nhất là Tương Thanh.
Từ bé, tình cảm giữa Tứ Nương và Tương Thanh đã khắng khít hơn bất cứ ai.
Tương Thanh nhiều năm tha hương nên chẳng mấy khi được gặp mặt.
Mỗi khi ngày hết tết đến, Tứ Nương lại nhớ tới tiểu đệ đệ kia mà rơi lệ, thầm thương đứa nhỏ này mệnh khổ.
Hôm nay, vừa sớm ra đã nghe tin Ngao Thịnh vào Thục, Tứ Nương đã đứng ngồi không yên rồi.
Đã vậy, Tiểu Hoàng lại còn bảo, nhóm người của Ngao Thịnh chắc chắn sẽ không tạt vào Hắc Vân Bảo đâu, không phải vì lý do gì chẳng qua là bởi không muốn gây thêm phiền phức cho bảo mà thôi.
Tương Thanh và Mộc Lăng nhất định không cho phép binh lửa chiến chinh lây dính cuộc sống bình an của bảo.
Chuyện này, Tiểu Hoàng và Tư Đồ đều rất hiểu nên không có ý kiến gì…nhưng lại cố tình nói cho Tứ Nương biết, nhằm muốn Tứ Nương đại diện ra mặt, chặn đường đón khách.
Cũng vì vậy, vừa sáng ra, Tứ Nương đã vội lên ngựa chạy xuống núi chờ sẵn rồi.
“Tứ Nương~~~~~!” Mộc Lăng nhảy tuột từ trên xe ngựa xuống, tung tăng cất bước lao về phía trước, “Đệ rất nhớ những món ăn tỷ làm!!!”
Người vừa vọt đến trước mặt thì đã bị Vân Tứ Nương tặng cho một cái lườm tóe lửa, “Cậu muốn chết à? Không nhớ ta mà lại nhớ món ăn ta làm?!”
Tương Thanh cũng chạy tới, “Tứ Nương!”
Vân Tứ Nương kéo lấy Tương Thanh không rời tay, chăm chăm quan sát khắp người y, “Lại gầy hơn trước nữa rồi! Thật khiến ta đau lòng đến chết mà!”
Ngao Thịnh cũng đã đi đến, vội hành lễ, “Tứ nương.”
“Ai u…hoàng đế bệ hạ, người không cần hành đại lễ với ta như vậy đâu, ta có nên quỳ lạy người không vậy?” Vân Tứ Nương nửa đùa nửa thật.
Ngao Thịnh vội xua tay, khiến Vân Tứ Nương thích chí cười to.
Dù sao Tứ Nương cũng là phó bang chủ của Hắc Vân Bảo, công phu giỏi, tính tình sảng khoái, tâm địa lại lương thiện, ai gặp lại không gọi bốn chữ, Nữ trung hào kiệt chứ.
“Đi thôi!” Vân Tứ Nương ngoắc tay gọi, “Về Hắc Vân Bảo!”
Ngao Thịnh và Tương Thanh đưa mắt nhìn nhau, Vân Tứ Nương liền chen ngang vào nói, “Dù sao thì mọi ngươi cũng cần nơi nghỉ chân mà? Có tìm khắp Thục Trung cũng chẳng có đâu tốt như Hắc Vân Bảo, Bang chủ nói, hai đệ ấy, như gái đã về nhà chồng rồi, có cầu thì đây cũng chẳng giữ đâu.
Còn bây giờ, thì về nào, Tiểu Hoàng và Tư Đồ đang đợi ở chân núi ấy.”
Ngao Thịnh lại nghĩ đến Tiểu Hoàng, dù sao cũng là máu mủ tình thâm, thật cũng có lòng mong nhớ muốn gặp mặt.
Đoạn lại quay sang nhìn Tương Thanh, thấy y mắt đầy trông mong mà nhìn hai kẻ đã sớm tay trong tay chạy mất dạng là Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên.
Ngao Thịnh gật gật đầu, “Vậy phải quấy rầy rồi.
Chỉ mong Tứ Nương đừng chê đại quân của ta đông người tốn cơm.”
“Bao nhiêu ta cũng thu giữ hết!” Vân Tứ Nương sảng khoái nói, “Đóng quân ở dưới chân núi! Muốn ăn muốn uống gì thì nói một tiếng, người của bảo sẽ mang đến.
Cậu ấy, đến đây rồi, không phải là về nhà của đại huynh cậu sao? Khách khí cái gì?” Nói xong, cô liền lên ngựa, dẫn mọi người đi vào Hắc Vân Bảo.
Ngao Thịnh đi vào xe ngựa, tựa hồ có chút khẩn trương, Tương Thanh kéo lấy tay hắn, Thịnh ta ngẩng đầu lên nhìn, Tương Thanh lại cười bảo, “Đa tạ ngươi.”
Ngao Thịnh lòng khẽ xốn xang, một tiếng “đa tạ” này của Tương Thanh, đừng nói là muốn hắn đi Hắc Vân Bảo, có là địa ngục thì hắn cũng cam nguyện mỉm cười mà đi.
Cả đội quân rất nhanh đã đến dưới chân núi Hắc Vân bảo.
Bên ngoài đại môn sơn trại là hai hàng người đã sớm đứng xếp hàng nghênh đón.
Tiểu Hoàng bồn chồn đứng ở phía trên cùng, đầu xoay lia xoay lịa, Tư Đồ thì lại vô cùng bình tĩnh đứng bên cạnh, thi thoảng nói ba câu với tiên sinh nhà mình.
Vừa thấy đoàn người của Ngao Thịnh xuất hiện, Tiểu Hoàng liền tức tốc chạy lên đón.
Tư Đồ chỉ đứng tại chỗ giương mắt lên nhìn.
Mộc Lăng là kẻ hăng hái nhất, xông xáo chạy đầu, ào ào hô hào, “Tư Đồ đâu rồi, ngươi vẫn chưa chết à? Đương gia ta về rồi đây! A ha ha ha!”
Tư Đồ mí mắt giật giật, lắc đầu thở dài…Tên ăn bám kia đã trở lại rồi!
“Nhị đương gia!” Tất cả mọi người trong Hắc Vân Bảo vội cúi đầu hành lễ với Mộc Lăng.
Tương Thanh im lặng đứng bên xe ngựa nhìn thẳng về phía trước.
Chúng nhân trong bảo cũng đã sớm trông thấy Tương phó bang chủ của họ, trong lúc nhất lời, cảm giác trùng phùng ly biệt cứ nảy nở lên hốc mắt, ngỡ như đã cách xa nhau cả một thế kỉ dài.
Xe ngựa đi đến trước đại môn, Ngao Thịnh liền vén mành bước xuống.
Tiểu Hoàng chăm chăm mắt nhìn tiểu đệ.
Lúc này, Ngao Thịnh đã cao lớn hơn xưa rất nhiều rồi.
Về phần Ngao Thịnh, hắn cũng cảm thấy vị đại huynh kia cũng đã khác với ấn tượng ngày trước.
Sao mà càng lúc càng trở nên nhỏ nhỏ xinh xinh thế này? Lẽ nào là bởi Thịnh hắn đã khôn lớn rồi?
Tiểu Hoàng vui mừng chạy đến, “Thịnh Nhi.”
Ngao Thịnh cười khẽ, “Đã lâu không gặp.”
Tư Đồ cũng có chút ngạc nhiên.
Ngao Thịnh lớn lên quả không tồi, vóc dáng cao to ngang tầm với gã, tướng mạo lại anh tuấn khí khái…Aii, sói con đã trưởng thành rồi, rất có dáng một chân mệnh thiên tử.
Tư Đồ quay đầu lại nhìn người trong bảo, mọi người hiểu ý, liền cúi đầu hành đại lễ với Ngao Thịnh, tiếng tung hô vạn tuế chót vót cao, khiến Thịnh ta phải ngây ra một lúc…Tư Đồ và Tiểu Hoàng đúng là đã quá nể mặt hắn rồi.
Thịnh ta vội vã xua tay, bảo mọi người bình thân.
Ân Tịch Ly cùng Viên Liệt cũng xuống xe ngựa.
Tư Đồ vừa thấy Ân Tịch Ly thì liền thấy đau đầu, còn Mộc Lăng đang làm loạn bên kia lại làm gã đau tim, may mà còn có Tương Thanh, gặp lại y, khiến gã rất vui.
“Bang chủ.” Tương Thanh đi đến trước mặt Tư Đồ, Tư Đồ vươn tay ra vỗ mạnh vào vai phó bang chủ của mình, không khỏi cảm khái, ngươi cũng đã trưởng thành rồi!
Mộc Lăng hí ha hí hửng chào hỏi đại oan gia Tư Đồ, chốc chốc lại quay sang vân vê má Tiểu Hoàng.
Ân Tịch Ly cũng chậm rãi đi đến bên cạnh, Tiểu Hoàng vừa nhìn thấy liền tiến lên cung kính gọi, “Phụ thân!”
Ân Tịch Ly nhìn Tiểu Hoàng một lúc, đoạn lại vươn tay ra mà nhéo má y một cái, “Hoàng Hoàng, có phải tối nào Tư Đồ cũng chèn ép con không mà con chẳng béo lên được chút nào hết vậy?”
Ân Tịch Ly lại giở thói xấu ra trước mặt mọi người, khiến ai nấy đều phải nhịn cười.
Còn nạn nhân thì lại mặt mày đỏ bừng, vốn bản tính đã nhu thuận rồi nên liền xấu hổ cúi đầu muốn tìm cái hố nhảy vào cho xong, đồng thời cũng không quên trách phụ thân sao lại nói như thế!
Tư Đồ bên này lại vô cùng thoải mái đáp, “Làm gì may vậy, đã mấy ngày rồi chưa làm đó!”
“A…” Mọi người phì cười.
Tiểu Hoàng mặt mày đỏ chót như muốn xuất huyết đến nơi.
Tần Vọng Thiên hào hứng hỏi, “Bao lâu làm một lần?”
Mộc Lăng nhấc chân đạp y một cước, “Muốn chết hả! Mau vào trong dùng cơm! Đứng đây làm gì, bộ tính làm cột trụ núi à?”
Mọi người cùng nhau lên núi, Ngao Thịnh nhịn không được túm lấy tay Tương Thanh, nháy mắt nói —— Ngươi xem, người ta là đôi ba ngày làm một lần, trong khi ngươi thì ngoài lần đó ra chẳng cho ta rớ vào lần nào nữa!
Tương Thanh hung hăng lườm hắn một cái rồi ngoảnh mặt bước đi.
Tư Đồ đi ở bên này, nhìn không sót chi tiết nào, thầm ta thán – Tương Thanh quả nhiên đã bị con sói này cướp mất cả người lẫn tâm rồi! Có nên giúp y chuẩn bị của hồi môn không nhỉ, nhưng mà bao nhiêu thì đủ nhỉ? Chắc là Ngao Thịnh đối đã y rất tốt mà ha, nếu không tốt ta liền xúi y làm phản!
Tới trang viên Hắc Vân Bảo, chỗ ở của mọi người đã sớm được sắp xếp chu toàn.
Thậm chí là khi đãi tiệc, bốn mươi vạn nhân mã cũng đều có phần.
Ngao Thịnh cùng Tương Thanh cảm thấy có chút ngượng ngùng, Mộc Lăng lại từ tốn gỡ rối, “Đừng ngại ngần mà trả bạc hay vàng gì cho Tư Đồ hết.
Hắn hơi bị hời rồi đấy! Đợi đến khi bình định được Nam Man rồi thì người có nhiều lợi lộc nhất chính là hắn đó!”
“Nhắc đến Nam Man ta mới nhớ.” Tiểu Hoàng nói với Ngao Thịnh, “Trước đó bọn ta cũng đã phái người tra xét, chuyện này không đơn giản chút nào đâu.”
“Sỡ dĩ Nam Man khó tấn công là vì địa hình cách trở.
Lần này chẳng biết chúng lại giở bàng môn tả đạo gì ra nữa đây.” Tư Đồ nhíu mày, “Thiệt phiền phức mà.”
“Bọn ta đã bắt được Manh Vương.” Kim Linh nói, “Chỉ tiếc là bọn chúng đã bắt cóc Nam Vương.”
“Cái gì?” Tiểu Hoàng sửng sốt, Tư Đồ cũng nhíu mày, “Chuyện xảy ra khi nào?”
Hai tỷ muội Kim Linh và Ngân Linh cúi đầu đáp, “Cũng độ vài tháng rồi.”
Tiểu Hoàng liếc nhìn Tư Đồ một cái, Tư Đồ trầm ngâm nói, “Sao lại không đến báo với ta một tiếng? Bọn ta sẽ trợ lực giải cứu, dù có phải ngàn dặm bôn ba.
Lẽ nào các người coi bọn ta là người ngoài?”
Tiểu Hoàng túm lấy tay Tư Đồ, ý bảo gã đừng nói nữa.
Kim Linh và Ngân Linh đều xấu hổ chẳng biết phải giải thích làm sao.
Tiểu Hoàng đương nhiên là hiểu các nàng còn có rất nhiều lo toan cùng khó xử nên cũng chẳng truy hỏi gì nhiều, chỉ bảo mọi người dùng cơm trước rồi lo chuyện chính sự sau.
Ngao Thịnh cùng Tư Đồ uống với nhau vài chén rượu, lại hàn huyên dăm ba câu.
Tần Vọng Thiên cũng chẳng e dè mà tham gia cùng, chẳng lâu sau đã trở nên thắm thiết chuyện trò.
Ngao Thịnh đột nhiên cảm thấy, có phải vì năm xưa mình còn nhỏ dại nên mới nghĩ rằng Tư Đồ là người hắn không cách nào vươn tay chạm tới được nên mới đâm ra chán ghét? Hiện tại lại cùng nhau nói cười, chợt thấy chuyện cũng chẳng có gì to tát.
Đôi bên ngẫu hứng tán chuyện, nói đến hăng say thì lại bàn đến công phu của đối phương.
Tần Vọng Thiên và Tư Đồ đều là tuyệt đỉnh cao thủ, Ngao Thịnh thì thông minh dị thường, nghe hai người họ nói chuyện cũng học được kha khá điều hay.
Hơn nữa…chẳng biết có phải là Tần Vọng Thiên cố tình hay không mà cứ nói hai ba câu liền tạo tiền đề cho Tư Đồ giảng giáo Ngao Thịnh.
Tư Đồ cũng chẳng phải tên ngốc mà không nhận ra được ý đồ của ai kia, song, gã vẫn cứ vờ như mình ngô nghê chẳng hiểu mục đích của Tần Vọng Thiên.
Ngao Thịnh lắc đầu cười, Tần Vọng Thiên không hổ danh đại ca tốt, luôn một lòng hướng về huynh đệ, còn Tư Đồ cũng thật khôn khéo, cứ giả đò ngó lơ.
Sau khi dùng cơm xong, ba thanh niên trai tráng cùng tiền bối Viên Liệt đã kéo nhau ra sân đọ chiêu.
Tiểu Hoàng lại cùng Mộc Lăng, Tương Thanh và Ân Tịch Ly ngồi tán gẫu một vài chuyện liên quan đến Nam Man.
Chúng võ tướng thì ùa ra xem bốn đại cao thủ so chiêu, tâm không khỏi sinh ra bội phục.
Người giang hồ chẳng mấy khi chú trọng lễ tiết, ăn no rồi thì kiếm chuyện giải khuây.
Chẳng mấy chốc mà tất cả mọi người đã bá vai bá cổ nhau, tề tựu khắp chính sảnh Hắc Vân Bảo mà buôn chuyện.
Tề Tán lúc này mới xuất hiện, mang theo quyển sổ tay ghi chép lại những gì đã tra hỏi được từ miệng Lưu Bật Chi và Manh Vương.
Vương Trung Nghĩa cũng cùng theo Tề Tán vào.
Ngao Thịnh nhìn một Vương Trung Nghĩa mặt mày xanh mét mà giật mình hỏi, “Vương Trung Nghĩa, khanh bị sao thế? Không khỏe ư?”
Vương Trung Nghĩa lắc đầu, hồi đáp, “Không phải đâu Hoàng Thượng…Chuyện đó rất đáng sợ…Thần không dám rơi vào tay của Tề Tán đâu.”
Tề Tán chỉ cười đáp, “Manh Vương và Lưu Bật Chi đã làm quá nhiều chuyện gian ác, thần chẳng qua là báo thù thay dân chúng vô tội, tiện tay dò hỏi chút sự tình mà thôi.”
“Đã tra được những gì?” Ngao Thịnh hỏi.
“Tất cả đều được viết lại trong đây.” Tề Tán mở sổ ghi chép ra, “Tra được rất nhiều chuyện.”
“Có chắc tất cả đều là thật không?” Ân Tịch Ly cũng góp mặt.
Tề Tán đắn đo một lúc rồi đáp, “Cứ mỗi một sự việc hạ quan đều truy hỏi rất nhiều lần, đến khi nào lời khai không sai một từ mới thôi, còn nếu sai sót dù chỉ một chữ thì liền xuống tay trừng phạt, hẳn là có đến tám chín phần là thật.”
Ân Tịch Ly nhướng mày, “Cũng có thể lắm.
Bây giờ Manh Vương và Lưu Bật Chi thế nào rồi?”
Tề Tán lại suy ngẫm một lúc mới nâng mắt lên nhìn Ngao Thịnh và Tiểu Hoàng, lúc sau mới nói, “Cũng không có gì, vẫn còn sức để hít thở.
Mộc thần y nếu muốn có thể giữ lại để nghiệm thuốc.”
Mộc Lăng sửng sốt, đoạn lại lập tức gật gật đầu, “Ai nha, Tiểu Tề ngươi thực có năng lực nha, suy nghĩ thật chu toàn.”
Tống Hiểu cũng gật gù theo, khi Tề Tán thẩm vấn hai người kia, y có ghé vào xem nhưng lại chịu không nổi mà bỏ ra ngoài.
Tề Tán vốn là kẻ một khi xuống tay sẽ không lưu tình.
Tống Hiểu hoàn toàn có thể hiểu được lý do vì sao Vương Trung Nghĩa không bao giờ muốn rơi vào trong tay Tề Tán…Một người như thế mà lại chịu cúi đầu trước Ngao Thịnh, như vậy chứng tỏ Ngao Thịnh rất có bản lĩnh.
“Căn cứ vào những gì Manh Vương nói thì còn có người sau lưng chỉ đạo.” Tề Tán nói, “Người kia là một người có thế lực, thường vận y phục toàn đen, đeo mặt nạ, võ công cổ quái cao cường, và điều khiến người khác khiếp sợ chính là hắn biết yêu pháp.”
“Yêu pháp?” Tần Vọng Thiên khó hiểu hỏi, Tiểu Hoàng gật gù đáp thay, “Đích xác, người mà ta phái đi điều tra cũng trở về nói như thế.”
“Tên chủ mưu này thật không đơn giản.” Tư Đồ nhịn không được nói thở dài, “Bọn ta phái đến những mấy mươi người công phu lợi hại đi tra xét nhưng lại chỉ có vài người sống sót trở về, hơn nữa thần trí lại trở nên điên loạn, tựa hồ là đã bị đả kích rất lớn.”
“Thật sao?” Mộc Lăng sửng sốt hỏi, “Họ đang ở đâu? Đưa ta đến xem sao.”
Tư Đồ gật gật đầu, cho người đưa những người thần trí không tỉnh táo kia đến.
Chỉ chốc lát sau, nạn nhân đã được đưa vào đại sảnh, tất cả đều có bộ dạng y hệt nhau, gầy yếu đến trơ cả xương, ngây ngây dại dại nhìn mọi người.
Mộc Lăng nhíu mày, “Họ bị dọa sợ đến phát điên hay là trúng độc?”
“Không biết nữa.” Tiểu Hoàng lắc đầu, “Chúng ta đã tìm rất nhiều đại phu đến chữa trị nhưng đều không tìm ra bệnh, họ như thể đã bị trúng tà vậy.”
Đúng lúc này, một người trong số những tham báo kia đột nhiên đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh cũng chú ý tới hành động đó của đối phương, khó hiểu nhìn lại.
Đột nhiên, tất cả những tham báo còn lại mặt mày biến sắc, biểu tình trở nên dữ tợn, rút chủy thủ giấu sẵn trong tay áo ra lao vào Ngao Thịnh.
Mọi người vì quá ư bất ngờ mà trở tay không kịp nhưng may thay tất cả đều là cao thủ.
Tương Thanh vội kéo Ngao Thịnh tránh sang một bên.
Tần Vọng Thiên phi người lên đá bay những thanh chủy thủ nọ.
Tất cả thám báo ngã sấp xuống, nhưng họ lại chẳng có chút cảm giác đau đớn gì, dù đã ngã rạp xuống đất rồi vẫn lê lết thân người bò về phía Ngao Thịnh.
Ân Tịch Ly vội vàng nói, “Họ đã trúng nhiếp hồn thuật, nếu không giết được Hoàng thượng thì sẽ không tỉnh lại.”
Tư Đồ chau mày, phi thân bay lên, vọt đến phía sau những tham báo nọ, tung chưởng đánh bất tỉnh cả bọn, rồi liền hạ lệnh, “Trói họ lại!”
“Thịnh Nhi, không sao chứ?” Tương Thanh lo lắng giữ chặt lấy tay Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh lắc đầu, ý bảo Tương Thanh cứ yên tâm, đoạn lại xoay mặt hỏi Ân Tịch Ly, “Nhiếp hồn thuật?”
Ân Tịch Ly cũng chỉ nhíu mày lắc đầu.
“Manh vương cũng có nhắc tới…” Tề Tán bỗng lên tiếng, “Hắn nói, tên chủ mưu kia rất có tài trong việc khiến người khác chỉ trong thời gian ngắn thôi liền nghe theo sự sai khiến của gã ta.
Đáng sợ vô cùng.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...